Cảm giác khi bị vô số quỷ vật bao vây như thế nào?
Bốn phương tám hướng toàn là những gương mặt dữ tợn, miệng đầy máu tươi, quỷ hỏa bập bùng, bạch cốt trắng ởn, cảm giác ra sao?
Dường như tận mắt nhìn thấy Quỷ môn quan, dường như bản thân sắp hóa thành bạch cốt quỷ vật, một cảm giác tuyệt vọng bùng nổ, trong đầu Thẩm Thạch chỉ còn lại sự trống rỗng, không muốn nghĩ gì nữa, chỉ còn lại sự mờ mịt, toàn thân hắn chợt lạnh như băng.
Đột nhiên ánh sáng màu xanh lục lóe lên trên bầu trời, quỷ vật xung quanh toàn thân cứng đờ, sau đó tiếng quỷ khóc biến mất, tất cả quỷ vật hung lệ giống như triều xuống ào ào thối lui, để lại Thẩm Thạch đứng trơ trọi trên mảnh đất trống, trong ngực vẫn còn ôm chặt giọt cự long chân huyết.
Y phục trên người hắn đã sớm bị tổn hại, tứ chi, ngực, lưng đều có vết máu, hiển nhiên là do lũ Quỷ vật lúc nãy gây nên nhưng sau khi đã trấn tĩnh lại, hắn nhận ra tất cả chỉ là vết thương ngoài da thịt không ảnh hưởng tới gân cốt. Ngoài ra hắn cũng nhận ra dưới nơi này đã có nhiều Quỷ vật hơn, khác hẳn với lúc mình mới tới, tựa như vì Vu Quỷ thần bí kia bắt đầu khôi phục lực lượng mà đám Quỷ vật cũng trở nên điên cuồng.
Tuy nhiên dù đám quỷ vật có càn rỡ cỡ nào nhưng cũng không dám bước vào huyệt động kia một bước, thậm chí đến cả cự trảo của Âm Long ngoài động cũng không có quỷ vật nào dám tới gần.
Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy con khô lâu đã bước tới đỉnh ngọn cô phong, từ chân núi nhìn lên, thân ảnh của nó nhỏ tới mức khó có thể thấy rõ, một lát sau trên không trung truyền xuống thanh âm của nó, vẫn là giọng nói mềm mại dễ nghe của một thiếu nữ nhưng lúc này có thêm vài phần lạnh nhạt khắc nghiệt:
“Mang lên”
Lời nói vang lên khiến quỷ vật đang bao vây xung quanh Thẩm Thạch chậm rãi tách ra tạo thành một con đường dẫn tới những thang trời màu xanh lá. Thẩm Thạch hít một hơi thật sâu, cắn răng, ôm giọt long huyết trong ngực, nhấc chân tiến về phía trước.
Tuy rằng quỷ vật đã tách ra nhưng chúng cũng không có ý tản đi khiến cho con đường chỉ rộng khoảng ba thước, ngoài ba thước đó là vô số Âm Linh, Cương Thi, Khô Lâu, Ác Quỷ, vô số loại quỷ vật hung tàn dường như chỉ tồn tại trong truyền thuyết gào thét gầm rú nhe nanh trợn mắt với Thẩm Thạch tựa như chỉ một khắc sau sẽ lại nhào tới một lần nữa, ăn tươi nuốt sống hắn.
Thẩm Thạch chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ bước trên một con đường khủng bố như vậy, hắn cảm thấy toàn thân lạnh như băng, mỗi cơ bắp trên ngườii đều khẽ run rẩy, dường như chỉ một khắc sau hắn sẽ mất sạch dũng khí rồi ngã vật xuống đất.
Thế nhưng chuyện đó không xảy ra.
Thân thể hắn có chút lay động, sắc mặt trắng xám nhưng hắn vẫn chậm rãi tiến lên, cắn chặt hàm răng, mở to hai mắt, bước từng bước một về phía trước.
Tiếng gào thét rống giận vang lên bên tai, răng nhọn vuốt dài, bạch cốt trắng ởn hươ ở trước mặt, tựa như là U Minh, tựa như là quỷ hải, tựa như mỗi phút mỗi giây đều có thể phá hủy thần trí của hắn.
Một bước rồi lại một bước, sắc mặt của hắn càng ngày càng trắng xám nhưng cước bộ của hắn vẫn không dừng lại.
Trong quỷ hải điên cuồng, trên con đường tử vong, giữa những tiếng kêu gào thảm thiết, hắn chậm rãi đi tới.
Sinh và tử thoạt như phân tách rõ ràng lại thoạt như dính chặt lấy nhau, cho tới khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy dược ánh sáng màu xanh lục, thang trời dẫn lên đỉnh núi đã ở ngay trước mắt hắn.
Cuối cùng hắn đã đi hết con đường khủng bố này.
Phía sau hắn, tiếng gào thét rầm rĩ của quỷ vật dần dần nhỏ lại, tuy vẫn còn vài con quỷ vật gầm lên không cam lòng nhưng đại đa số chúng đã mất hứng, quay người bỏ đi.
Thẩm Thạch thở dài, thân thể khẽ run lên, không biết từ lúc nào trên trán, sau lưng, lòng bàn tay đều đã toát mồ hôi lạnh, chỉ có lồng ngực nhận được hơi ấm từ Long Huyết truyền sang cho nên vẫn còn ấm áp.
Thẩm Thạch lại ngẩng đầu nhìn lên đỉnh của cô phong, hắn cũng không còn nhìn thấy thân ảnh của khô lâu nữa, không biết giờ phút này nó đã đi đâu. Hắn im lặng một chút, quay đầu nhìn vào phía huyệt động hắc ám, lúc này chỉ còn mỗi chỗ đó là không bị ánh sáng xanh lục bao phủ.
Hắn nhìn huyệt động thật lâu, trong mắt hiện lên một chút phức tạp sau đó hắn quay lại, không chút chần chừ, bắt đầu bước lên thang trời, đi lên đỉnh của cô phong, tới nơi sâu nhất của ánh sáng xanh, tới nơi mà con khô lâu cao cao tại thượng đó ngự trị, chậm rãi bước từng bước một.
“Grào”
Bên trong quỷ hải, một con quỷ vật nào đó rống lên giận dữ khiến xung quanh bắt đầu cũng gầm theo, từng lớp từng lớp chồng lên nhau hóa thành một tiếng rú sắc nhọn phóng thẳng lên trời cao.
Dưới Trấn Hồn Uyên, vạn quỷ thét gào.
Lần cuối cùng nhìn về huyệt động, Thẩm Thạch không có cách nào để xuyên thấu nổi hắc ám nhưng trong huyệt động, lão nhân cùng với Tiểu Hắc đang nằm trên mặt đất lại thấy được hành động của hắn một cách rõ ràng, kể cả khi Thẩm Thạch tiến bước trên con đường khủng bố kia cũng thế.
Tiểu Hắc có chút nôn nóng bất an, thân thể nhích tới nhích lui, con mắt vẫn hướng ra phía ngoài động, tuy chỗ đó có ngàn vạn quỷ vật vô cùng hung lệ làm cho nó sợ hãi nhưng bóng hình quen thuộc đang khó nhọc bước đi kia khiến cho nó sinh ra một loại tâm tình liều lĩnh, gạt bỏ mọi thứ để chạy tới bên cạnh hắn.
Nó vặn vẹo thân hình vài lần sau cùng cũng không kìm nổi nữa, bật dậy, đang muốn chạy đi thì nghe thấy lão nhân bên cạnh thấp giọng nói: “Đừng qua”
Thân thể Tiểu Hắc cứng lại, chậm rãi quay đầu, gầm lên một tiếng trầm thấp.
Đâu là lần đầu tiên nó tỏ ra bất kính với lão nhân mà nó luôn kính sợ này.
Lão nhân có chút ngoài ý muốn, liếc nó vài lần rồi cười cười nói: “Rõ ràng là còn có chút cá tính, không ngờ ngươi với hắn có cảm tình tốt như vậy, A…” Lão nhân thở dài, giương mắt nhìn ra ngoài động, đúng lúc Thẩm Thạch bước lên thang trời, nhớ tới lúc nãy Thẩm Thạch khó khăn lắm mới xuyên qua được Quỷ hải, khẽ gật đầu nói: “Chủ nhân của ngươi coi như là cũng có chút khí phách”
Tâm tình khi nãy của Tiểu Hắc đột nhiên biến mất, chậm rãi đi tới bên cạnh lão nhân rồi phủ phục xuống, tựa hồ như đã hiểu việc chạy theo Thẩm Thạch chỉ là vô ích chỉ có thể tiếp tục ở nơi này chờ đợi một tương lai hầu như vô vọng.
Đầu nó khẽ hạ xuống, gục trên mặt đất, cảm giác bi thương lần đầu tiên xuất hiện trên người nó, càng lúc càng nồng đậm.
Lão nhân yên lặng nhìn tiểu Hắc, một lát sau thản nhiên nói: “Sinh tử hữu mệnh, con đường này là do hắn chọn, hắn còn không hối hận thì ngươi hối hận cái gì.” Lão khó nhọc giơ tay phải lên, ngữ khí cũng trở nên dịu dàng hơn: “Ngươi tên là Tiểu Hắc sao, A…, cũng không hay lắm, có vẻ giống với con Hắc Long ngu xuẩn kia… Thôi, kệ nó, ngươi lại đây”
Nói xong lão vẫy vẫy tay với Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc nhìn lão một cái, chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt lão.
Lão nhân nhìn tiểu Hắc một lát, tay phải kéo sang ngang, vươn về phía vết thương xuất hiện trên thân rồng khi Thẩm Thạch lấy đi Long huyết, da thịt nơi đó vốn sáng bóng sau khi bị lấy đi chân huyết lúc này lại ảm đạm không ít, ngay cả Long lân cũng mất đi phân nửa hào quang, tựa hồ như không bao lâu nữa, khối huyết nhục hoàn hảo cuối cùng của Âm Long cũng sẽ giống như những phần thân thể khác, mất sạch sức sống.
Bàn tay lão nhân vươn về phía vết thương nhưng cặp mắt thì chăm chú nhìn Tiểu Hắc, tuy tròng mắt đục ngầu nhưng ánh mắt lộ ra vẻ ấm áp, thậm chí còn có chút trìu mến yêu thương
“Tiểu Hắc, ta cũng sắp chết rồi” Hắn cười cười nói với Tiểu Hắc.
“Thái Cổ Tam Cự Long, ta đứng hàng thứ hai, năm đó phụng Thần chỉ, … À, ngươi không thích nghe hả?”
Tiểu Hắc kêu lên khe khẽ dùng dầu cọ vào người lão nhân.
Trên mặt lão Long hiện lên một nụ cười khổ, khẽ lắc đầu, thần sắc càng thêm dịu dàng, lúc này tay lão đã chạm tới vết thương tuy không thấy lão có bất cứ động tác nào nhưng vết thương đột nhiên co rút sau đó một viên huyết cầu to như quả trứng gà xuất hiện, tuy nhỏ hơn giọt chân huyết khi nãy Thẩm Thạch lấy đi mấy chục lần nhưng cấu trúc thì giống hệt, bên trong huyết quang đỏ thẫm dường như có một con Âm Long đang ung dung chuyển động, giọt Long huyết chậm rãi lăn xuống, nhỏ vào tay lão Long.
“Ba”
Một tiếng động trầm đục vang lên, ngay khi giọt Long huyết rời khỏi cơ thể thì mảnh lân giáp đã mất hẳn vẻ ngoài sáng bóng, bong ra khỏi thân rồng, những mảng da thịt xung quanh vết thương cũng nhanh chóng khô bại, mất đi sức sống.
Lão Long không để tâm tới việc thân rồng trở nên héo rũ, ánh mắt chỉ tập trung vào giọt long huyết trong lòng bàn tay, một lúc sau nói khẽ: “Cả đời ta không có con cháu, trước khi chết gặp được ngươi, tuy không phải là ý muốn của ta nhưng nhân quả tuần hoàn mọi việc đều có duyên số, vậy thì từ bây giờ ngươi sẽ là người thừa kế huyết mạch của Âm Long.”
Tiểu Hắc có chút khó hiểu, lui về sau một bước, bỗng nhiên quay đầu nhìn ra ngoài hang động sau đó kêu lên một tiếng với lão nhân, lão Long lắc đầu nói: “Không được, hắn chỉ là một nhân tộc bình thường, không thể nào chịu nổi Chân Long huyết mạch?”
Dứt lời bàn tay của lão khẽ động, chớp mắt đã chạm vào trán của Tiểu Hắc, ánh sáng màu đỏ đột nhiên lóe lên rồi bao phủ toàn thân của Tiểu Hắc.
Trong ánh sáng đỏ kỳ quái, Tiểu Hắc bắt đầu run rẩy một cách mãnh liệt, tay chân cứng đờ, sau đó thân thể bắt đầu lắc lư giãy giụa, tựa hồ như đang phải trải qua một nỗi đau đớn khó cách nào chịu nổi, nhưng cho dù nó có giãy giụa như thế nào đi chăng nữa thì cũng không cách nào rời khỏi bàn tay gầy guộc của lão Long cả.
Không lâu sau, ánh sáng màu đỏ bao phủ người của Tiểu Hắc dần dần biến mất, sau khi lão Long buông tay ra, thân thể Tiểu Hắc lập tức mềm nhũn nằm bẹp xuống đất, thở hổn hển, hình dạng của nó không có gì thay đổi ngoại trừ giữa trán nó có thêm một khối thủy tinh màu đỏ to chừng đầu ngón tay, khảm chặt vào da thịt, thi thoảng trong viên thủy tinh lại có ánh sáng lóe lên, thậm chí còn có thể chứng kiến một bóng rồng chập chờn hư ảo, như có như không.
Sau khi xong việc lão Long dường như càng thêm mệt mỏi, chỉ là khi thường lão luôn tỏ vẻ già yếu, sắp chết cho nên cũng không thể nói rõ tình trạng lúc này của lão. Ánh sáng xung quanh huyệt động bắt đầu tắt dần, kể cả ánh sáng trên thạch bích cũng vậy, hắc ám như triều dâng một lần nữa tràn vào trong huyệt động. Sơn động yên tĩnh trừ tiếng rên rỉ đau đớn của Tiểu Hắc ra chỉ còn lại giọng nói mệt mỏi của lão Long:
“Tiểu Hắc à, ta cho ngươi một giọt Chân Long huyết mạch, nó sẽ giúp ngươi trở nên mạnh hơn”
“Thân thể của ngươi bây giờ yếu quá, hầu hết Long lực đều tập trung vào Long huyết tinh thạch trên trán ngươi, sau này ngươi sẽ từ từ hấp thụ nó”
“Trong Long huyết tinh thạch còn có một mảnh tàn hồn của ta, Long tộc vốn coi trọng việc hồn phách quy tổ, nếu có một ngày ngươi tìm được Long giới nhớ phải thả tàn hồn của ta trên Tổ Long tế đàn”
“À…Ngươi dù sao cũng không phải là Long Tộc Huyết Mạch, đám Long Tộc chúng ta đều là kẻ tự cao tự đại, nếu ngươi đi Long giới chắc sẽ gặp phải không ít khó khăn. Làm thế nào bây giờ hay là ngươi nhịn một chút nhé?”
“Ài…”
“Thật không biết Long giới bây giờ như thế nào, đã nhiều năm như vậy rồi còn gì…”
Trong bóng tối, thanh âm cứ nhỏ dần nhỏ dần sau cùng hoàn toàn biến mất chỉ để lại một màu đen tĩnh lặng.
Bốn phương tám hướng toàn là những gương mặt dữ tợn, miệng đầy máu tươi, quỷ hỏa bập bùng, bạch cốt trắng ởn, cảm giác ra sao?
Dường như tận mắt nhìn thấy Quỷ môn quan, dường như bản thân sắp hóa thành bạch cốt quỷ vật, một cảm giác tuyệt vọng bùng nổ, trong đầu Thẩm Thạch chỉ còn lại sự trống rỗng, không muốn nghĩ gì nữa, chỉ còn lại sự mờ mịt, toàn thân hắn chợt lạnh như băng.
Đột nhiên ánh sáng màu xanh lục lóe lên trên bầu trời, quỷ vật xung quanh toàn thân cứng đờ, sau đó tiếng quỷ khóc biến mất, tất cả quỷ vật hung lệ giống như triều xuống ào ào thối lui, để lại Thẩm Thạch đứng trơ trọi trên mảnh đất trống, trong ngực vẫn còn ôm chặt giọt cự long chân huyết.
Y phục trên người hắn đã sớm bị tổn hại, tứ chi, ngực, lưng đều có vết máu, hiển nhiên là do lũ Quỷ vật lúc nãy gây nên nhưng sau khi đã trấn tĩnh lại, hắn nhận ra tất cả chỉ là vết thương ngoài da thịt không ảnh hưởng tới gân cốt. Ngoài ra hắn cũng nhận ra dưới nơi này đã có nhiều Quỷ vật hơn, khác hẳn với lúc mình mới tới, tựa như vì Vu Quỷ thần bí kia bắt đầu khôi phục lực lượng mà đám Quỷ vật cũng trở nên điên cuồng.
Tuy nhiên dù đám quỷ vật có càn rỡ cỡ nào nhưng cũng không dám bước vào huyệt động kia một bước, thậm chí đến cả cự trảo của Âm Long ngoài động cũng không có quỷ vật nào dám tới gần.
Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy con khô lâu đã bước tới đỉnh ngọn cô phong, từ chân núi nhìn lên, thân ảnh của nó nhỏ tới mức khó có thể thấy rõ, một lát sau trên không trung truyền xuống thanh âm của nó, vẫn là giọng nói mềm mại dễ nghe của một thiếu nữ nhưng lúc này có thêm vài phần lạnh nhạt khắc nghiệt:
“Mang lên”
Lời nói vang lên khiến quỷ vật đang bao vây xung quanh Thẩm Thạch chậm rãi tách ra tạo thành một con đường dẫn tới những thang trời màu xanh lá. Thẩm Thạch hít một hơi thật sâu, cắn răng, ôm giọt long huyết trong ngực, nhấc chân tiến về phía trước.
Tuy rằng quỷ vật đã tách ra nhưng chúng cũng không có ý tản đi khiến cho con đường chỉ rộng khoảng ba thước, ngoài ba thước đó là vô số Âm Linh, Cương Thi, Khô Lâu, Ác Quỷ, vô số loại quỷ vật hung tàn dường như chỉ tồn tại trong truyền thuyết gào thét gầm rú nhe nanh trợn mắt với Thẩm Thạch tựa như chỉ một khắc sau sẽ lại nhào tới một lần nữa, ăn tươi nuốt sống hắn.
Thẩm Thạch chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ bước trên một con đường khủng bố như vậy, hắn cảm thấy toàn thân lạnh như băng, mỗi cơ bắp trên ngườii đều khẽ run rẩy, dường như chỉ một khắc sau hắn sẽ mất sạch dũng khí rồi ngã vật xuống đất.
Thế nhưng chuyện đó không xảy ra.
Thân thể hắn có chút lay động, sắc mặt trắng xám nhưng hắn vẫn chậm rãi tiến lên, cắn chặt hàm răng, mở to hai mắt, bước từng bước một về phía trước.
Tiếng gào thét rống giận vang lên bên tai, răng nhọn vuốt dài, bạch cốt trắng ởn hươ ở trước mặt, tựa như là U Minh, tựa như là quỷ hải, tựa như mỗi phút mỗi giây đều có thể phá hủy thần trí của hắn.
Một bước rồi lại một bước, sắc mặt của hắn càng ngày càng trắng xám nhưng cước bộ của hắn vẫn không dừng lại.
Trong quỷ hải điên cuồng, trên con đường tử vong, giữa những tiếng kêu gào thảm thiết, hắn chậm rãi đi tới.
Sinh và tử thoạt như phân tách rõ ràng lại thoạt như dính chặt lấy nhau, cho tới khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy dược ánh sáng màu xanh lục, thang trời dẫn lên đỉnh núi đã ở ngay trước mắt hắn.
Cuối cùng hắn đã đi hết con đường khủng bố này.
Phía sau hắn, tiếng gào thét rầm rĩ của quỷ vật dần dần nhỏ lại, tuy vẫn còn vài con quỷ vật gầm lên không cam lòng nhưng đại đa số chúng đã mất hứng, quay người bỏ đi.
Thẩm Thạch thở dài, thân thể khẽ run lên, không biết từ lúc nào trên trán, sau lưng, lòng bàn tay đều đã toát mồ hôi lạnh, chỉ có lồng ngực nhận được hơi ấm từ Long Huyết truyền sang cho nên vẫn còn ấm áp.
Thẩm Thạch lại ngẩng đầu nhìn lên đỉnh của cô phong, hắn cũng không còn nhìn thấy thân ảnh của khô lâu nữa, không biết giờ phút này nó đã đi đâu. Hắn im lặng một chút, quay đầu nhìn vào phía huyệt động hắc ám, lúc này chỉ còn mỗi chỗ đó là không bị ánh sáng xanh lục bao phủ.
Hắn nhìn huyệt động thật lâu, trong mắt hiện lên một chút phức tạp sau đó hắn quay lại, không chút chần chừ, bắt đầu bước lên thang trời, đi lên đỉnh của cô phong, tới nơi sâu nhất của ánh sáng xanh, tới nơi mà con khô lâu cao cao tại thượng đó ngự trị, chậm rãi bước từng bước một.
“Grào”
Bên trong quỷ hải, một con quỷ vật nào đó rống lên giận dữ khiến xung quanh bắt đầu cũng gầm theo, từng lớp từng lớp chồng lên nhau hóa thành một tiếng rú sắc nhọn phóng thẳng lên trời cao.
Dưới Trấn Hồn Uyên, vạn quỷ thét gào.
Lần cuối cùng nhìn về huyệt động, Thẩm Thạch không có cách nào để xuyên thấu nổi hắc ám nhưng trong huyệt động, lão nhân cùng với Tiểu Hắc đang nằm trên mặt đất lại thấy được hành động của hắn một cách rõ ràng, kể cả khi Thẩm Thạch tiến bước trên con đường khủng bố kia cũng thế.
Tiểu Hắc có chút nôn nóng bất an, thân thể nhích tới nhích lui, con mắt vẫn hướng ra phía ngoài động, tuy chỗ đó có ngàn vạn quỷ vật vô cùng hung lệ làm cho nó sợ hãi nhưng bóng hình quen thuộc đang khó nhọc bước đi kia khiến cho nó sinh ra một loại tâm tình liều lĩnh, gạt bỏ mọi thứ để chạy tới bên cạnh hắn.
Nó vặn vẹo thân hình vài lần sau cùng cũng không kìm nổi nữa, bật dậy, đang muốn chạy đi thì nghe thấy lão nhân bên cạnh thấp giọng nói: “Đừng qua”
Thân thể Tiểu Hắc cứng lại, chậm rãi quay đầu, gầm lên một tiếng trầm thấp.
Đâu là lần đầu tiên nó tỏ ra bất kính với lão nhân mà nó luôn kính sợ này.
Lão nhân có chút ngoài ý muốn, liếc nó vài lần rồi cười cười nói: “Rõ ràng là còn có chút cá tính, không ngờ ngươi với hắn có cảm tình tốt như vậy, A…” Lão nhân thở dài, giương mắt nhìn ra ngoài động, đúng lúc Thẩm Thạch bước lên thang trời, nhớ tới lúc nãy Thẩm Thạch khó khăn lắm mới xuyên qua được Quỷ hải, khẽ gật đầu nói: “Chủ nhân của ngươi coi như là cũng có chút khí phách”
Tâm tình khi nãy của Tiểu Hắc đột nhiên biến mất, chậm rãi đi tới bên cạnh lão nhân rồi phủ phục xuống, tựa hồ như đã hiểu việc chạy theo Thẩm Thạch chỉ là vô ích chỉ có thể tiếp tục ở nơi này chờ đợi một tương lai hầu như vô vọng.
Đầu nó khẽ hạ xuống, gục trên mặt đất, cảm giác bi thương lần đầu tiên xuất hiện trên người nó, càng lúc càng nồng đậm.
Lão nhân yên lặng nhìn tiểu Hắc, một lát sau thản nhiên nói: “Sinh tử hữu mệnh, con đường này là do hắn chọn, hắn còn không hối hận thì ngươi hối hận cái gì.” Lão khó nhọc giơ tay phải lên, ngữ khí cũng trở nên dịu dàng hơn: “Ngươi tên là Tiểu Hắc sao, A…, cũng không hay lắm, có vẻ giống với con Hắc Long ngu xuẩn kia… Thôi, kệ nó, ngươi lại đây”
Nói xong lão vẫy vẫy tay với Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc nhìn lão một cái, chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt lão.
Lão nhân nhìn tiểu Hắc một lát, tay phải kéo sang ngang, vươn về phía vết thương xuất hiện trên thân rồng khi Thẩm Thạch lấy đi Long huyết, da thịt nơi đó vốn sáng bóng sau khi bị lấy đi chân huyết lúc này lại ảm đạm không ít, ngay cả Long lân cũng mất đi phân nửa hào quang, tựa hồ như không bao lâu nữa, khối huyết nhục hoàn hảo cuối cùng của Âm Long cũng sẽ giống như những phần thân thể khác, mất sạch sức sống.
Bàn tay lão nhân vươn về phía vết thương nhưng cặp mắt thì chăm chú nhìn Tiểu Hắc, tuy tròng mắt đục ngầu nhưng ánh mắt lộ ra vẻ ấm áp, thậm chí còn có chút trìu mến yêu thương
“Tiểu Hắc, ta cũng sắp chết rồi” Hắn cười cười nói với Tiểu Hắc.
“Thái Cổ Tam Cự Long, ta đứng hàng thứ hai, năm đó phụng Thần chỉ, … À, ngươi không thích nghe hả?”
Tiểu Hắc kêu lên khe khẽ dùng dầu cọ vào người lão nhân.
Trên mặt lão Long hiện lên một nụ cười khổ, khẽ lắc đầu, thần sắc càng thêm dịu dàng, lúc này tay lão đã chạm tới vết thương tuy không thấy lão có bất cứ động tác nào nhưng vết thương đột nhiên co rút sau đó một viên huyết cầu to như quả trứng gà xuất hiện, tuy nhỏ hơn giọt chân huyết khi nãy Thẩm Thạch lấy đi mấy chục lần nhưng cấu trúc thì giống hệt, bên trong huyết quang đỏ thẫm dường như có một con Âm Long đang ung dung chuyển động, giọt Long huyết chậm rãi lăn xuống, nhỏ vào tay lão Long.
“Ba”
Một tiếng động trầm đục vang lên, ngay khi giọt Long huyết rời khỏi cơ thể thì mảnh lân giáp đã mất hẳn vẻ ngoài sáng bóng, bong ra khỏi thân rồng, những mảng da thịt xung quanh vết thương cũng nhanh chóng khô bại, mất đi sức sống.
Lão Long không để tâm tới việc thân rồng trở nên héo rũ, ánh mắt chỉ tập trung vào giọt long huyết trong lòng bàn tay, một lúc sau nói khẽ: “Cả đời ta không có con cháu, trước khi chết gặp được ngươi, tuy không phải là ý muốn của ta nhưng nhân quả tuần hoàn mọi việc đều có duyên số, vậy thì từ bây giờ ngươi sẽ là người thừa kế huyết mạch của Âm Long.”
Tiểu Hắc có chút khó hiểu, lui về sau một bước, bỗng nhiên quay đầu nhìn ra ngoài hang động sau đó kêu lên một tiếng với lão nhân, lão Long lắc đầu nói: “Không được, hắn chỉ là một nhân tộc bình thường, không thể nào chịu nổi Chân Long huyết mạch?”
Dứt lời bàn tay của lão khẽ động, chớp mắt đã chạm vào trán của Tiểu Hắc, ánh sáng màu đỏ đột nhiên lóe lên rồi bao phủ toàn thân của Tiểu Hắc.
Trong ánh sáng đỏ kỳ quái, Tiểu Hắc bắt đầu run rẩy một cách mãnh liệt, tay chân cứng đờ, sau đó thân thể bắt đầu lắc lư giãy giụa, tựa hồ như đang phải trải qua một nỗi đau đớn khó cách nào chịu nổi, nhưng cho dù nó có giãy giụa như thế nào đi chăng nữa thì cũng không cách nào rời khỏi bàn tay gầy guộc của lão Long cả.
Không lâu sau, ánh sáng màu đỏ bao phủ người của Tiểu Hắc dần dần biến mất, sau khi lão Long buông tay ra, thân thể Tiểu Hắc lập tức mềm nhũn nằm bẹp xuống đất, thở hổn hển, hình dạng của nó không có gì thay đổi ngoại trừ giữa trán nó có thêm một khối thủy tinh màu đỏ to chừng đầu ngón tay, khảm chặt vào da thịt, thi thoảng trong viên thủy tinh lại có ánh sáng lóe lên, thậm chí còn có thể chứng kiến một bóng rồng chập chờn hư ảo, như có như không.
Sau khi xong việc lão Long dường như càng thêm mệt mỏi, chỉ là khi thường lão luôn tỏ vẻ già yếu, sắp chết cho nên cũng không thể nói rõ tình trạng lúc này của lão. Ánh sáng xung quanh huyệt động bắt đầu tắt dần, kể cả ánh sáng trên thạch bích cũng vậy, hắc ám như triều dâng một lần nữa tràn vào trong huyệt động. Sơn động yên tĩnh trừ tiếng rên rỉ đau đớn của Tiểu Hắc ra chỉ còn lại giọng nói mệt mỏi của lão Long:
“Tiểu Hắc à, ta cho ngươi một giọt Chân Long huyết mạch, nó sẽ giúp ngươi trở nên mạnh hơn”
“Thân thể của ngươi bây giờ yếu quá, hầu hết Long lực đều tập trung vào Long huyết tinh thạch trên trán ngươi, sau này ngươi sẽ từ từ hấp thụ nó”
“Trong Long huyết tinh thạch còn có một mảnh tàn hồn của ta, Long tộc vốn coi trọng việc hồn phách quy tổ, nếu có một ngày ngươi tìm được Long giới nhớ phải thả tàn hồn của ta trên Tổ Long tế đàn”
“À…Ngươi dù sao cũng không phải là Long Tộc Huyết Mạch, đám Long Tộc chúng ta đều là kẻ tự cao tự đại, nếu ngươi đi Long giới chắc sẽ gặp phải không ít khó khăn. Làm thế nào bây giờ hay là ngươi nhịn một chút nhé?”
“Ài…”
“Thật không biết Long giới bây giờ như thế nào, đã nhiều năm như vậy rồi còn gì…”
Trong bóng tối, thanh âm cứ nhỏ dần nhỏ dần sau cùng hoàn toàn biến mất chỉ để lại một màu đen tĩnh lặng.
/866
|