Người dịch: MarionK
Một ít bụi bặm đọng trên khung cửa lãng đãng rơi xuống, một luồng hơi ẩm mốc từ trong tiểu lâu chầm chậm bay ra, Thẩm Thạch và lão Bạch Hầu đứng ở cửa nhìn vào, nhờ chút ánh sáng lờ mờ, nhìn thấy bên trong tiểu lâu có năm chiếc tủ được xếp ngay ngắn dựa vào tường, phía trên là những quyển sách đầy bụi bặm, sâu bên trong tiểu lâu, còn có một cái thang gỗ dẫn lên lầu trên.
Thẩm Thạch chau mày, để lão Bạch Hầu đứng yên tại cửa, một mình đi tới, vượt qua những kệ sách, bước nhanh đến bên cái cửa sổ không biết đã khép kín bao lâu, đẩy mở tung ra.
Ánh sáng bên ngoài theo khung cửa sổ chiếu vào, tiểu lâu nhanh chóng trở nên sáng sủa, không khí tươi mát cũng theo đó tràn vào bên trong, ít nhiều xua đi mùi ẩm mốc khó chịu, khiến cho thần sắc hai người tốt lên trông thấy.
Lão Bạch Hầu lúc này mới chống trượng bước vào, đưa mắt nhìn một lượt khắp nơi, sau đó chậm chậm bước đến bên giá sách, tiện tay sờ lên, thấy rõ một lớp bụi bám đầy trên tay, lắc lắc đầu than thở: "Đống sách này sợ là đã nhiều năm không có ai động đến rồi."
Thẩm Thạch nhún vai, không trả lời lão già, xoay người đến bên một kệ sách khác, tiện tay rút ra một quyển trước mặt, dùng sức lắc lắc, một lớp bụi bặm bay ra tứ tán. Thẩm Thạch cau mày lui lại phía sau, cầm cái quạt vắt trước người quạt quạt vào khoảng không, trong lúc vô tình cúi đầu, phát hiện trong tiểu lâu khắp nơi đều đóng bụi, cả mặt đất cũng bám đầy tro bụi dày đặc, làm hiện rõ vết chân của hắn và lão Bạch Hầu đi lại nãy giờ, ngoài ra, còn có một hàng dấu chân nho nhỏ, chính là Tiểu Hắc trư đang ngó ngó nghiêng nghiêng ở phía sau, nó cũng là tò mò mà đi vào tiểu lâu này, đầu tiên là đi quanh quẩn một lượt, rồi khịt khịt ngửi mấy cái, bỗng... một mạch quay đầu bước ra, thì ra nó đối với tiểu lâu này đến nửa điểm hứng thú cũng không có, lúc la lúc lắc tiến đến ngạch cửa, ngáp một cái rồi nằm dài ra đất.
Thẩm Thạch nhìn Tiểu trư lười biếng kia một hồi, không để ý nữa, cúi đầu đọc sách, ở bên kia lão Bạch Hầu động tác cũng không khác hắn là mấy.
Tòa tiểu lâu lúc này nhanh chóng yên tĩnh trở lại, hai kẻ không giống Yêu tộc bình thường là không thích sách, đứng trong tiểu lâu bỏ hoang đã nhiều năm, yên lặng đọc những quyển sách bám đầy bụi.
Nhưng mà nếu so sánh, thì cùng là đọc sách, nhưng cả hai vẫn có chút khác nhau: Lão Bạch Hầu xem một cách chậm rãi, từ từ, hiển nhiên là xem rất kỹ, một quyển sách thường thường cầm lên rất lâu; còn Thẩm Thạch lúc này được nhìn thấy nhiều sách quá, năm chiếc kệ chất đầy sách, sơ sơ tính ra cũng vài trăm quyển, tính ra từ khi tiến vào Yêu giới đến giờ đây là lần đầu tiên hắn thấy nhiều sách vở điển tịch như vậy.
Cho nên Thẩm Thạch sinh lòng hiếu kỳ, chỉ đọc sơ qua các loại sách vở ghi lại tri thức của Yêu tộc, nhiều lúc hoàn toàn đọc lướt, dù sau trước mắt còn ở đây khá lâu, có cơ hội sẽ xem kỹ hơn.
Hắn ở đấy đi đi lại lại, lật lật xem xem mấy quyển sách, cũng không biết trải qua bao lâu, hắn ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn, thấy lão Bạch Hầu như chôn chân tại chỗ, không hề di chuyển, hắn mở miệng cười, nói: "Lão Hầu, đọc gì mà kỹ lưỡng vậy, ở đây có không biết bao nhiêu quyển sách, lão định đọc tới khi nào?"
Lão Bạch Hầu dời mắt khỏi quyển sách trên tay, tức giận nói: "Đồ ngu, ngươi nghĩ ở Hắc Ngục sơn này có được mấy chỗ có sách? Thật vất vả mới có cơ hội tốt như thế, nếu không xem kỹ, chẳng phải là vô cùng lãng phí sao?"
Thẩm Thạch lắc lắc đầu, quay người lại, ánh mắt vô tình lướt qua chiếc thang gỗ đằng kia, hắn lớn tiếng nói với lão Bạch Hầu: "Lão hầu, bên này có một cái thang, lão có muốn lên phía trên xem thử không?"
Lão Bạch Hầu đã lại dán mắt vào cuốn sách trên tay, nghe vậy cũng lười không thèm nhìn lên, chỉ phất phất tay, nói: "Ngươi tạm thời lên trước đi, nếu trên đấy có gì đặc biệt thì nói với ta."
Thẩm Thạch liền cười mắng: "Lão già hay lắm, còn sai bảo cả ta." Nói thì nói vậy, nhưng hắn biết, một tòa tàng thư tiểu lâu nhỏ như thế này, trên kia nhiều khả năng cũng chỉ có thư sách điển tịch mà thôi, nên mặc kệ lão hầu, đi đến bên cạnh cái thang, ngước lên nhìn thăm dò, chỉ thấy các bậc thang toàn là bụi bặm bám đầy, xem ra cũng nhiều năm không ai đặt chân lên, mà phía trên, vì cửa sổ đóng chặt, nên nhìn khá u ám, đứng ở dưới cơ bản không thể thấy rõ trên đấy rốt cục có thứ gì.
Thẩm Thạch chần chừ, sau đó quyết định nhấc chân bước lên tầng trên.
※※※
Trong khi hai kẻ dị biệt Thẩm Thạch và lão Bạch Hầu trốn trong tàng thư tiểu lâu để xem điển tịch, cùng thời điểm đó, Phượng Minh thành đang bị Thanh Xà yêu quân cướp bóc khắp nơi, cơn ác mộng kéo dài từ đêm hôm trước tới thẳng trưa ngày hôm sau cũng không có dấu hiệu dừng lại, tiếng gào thét, tiếng khóc lóc tang thương ở khắp mọi nơi, dĩ nhiên không thể thiếu tiếng của thú binh Yêu tộc điên cuồng tru tréo.
So với cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài, trong Hắc Phượng phủ đệ cũng vốn đã bị loạn thành một bầy, từ sau lúc hừng đông, khi Ngọc Lâm nương nương quyết chiến xong trở về đây nghỉ ngơi, Thanh Xà vệ đã lập tức không chế tất cả các cửa ra vào, trục xuất các Yêu nhân không liên quan khác ra ngoài, biến phủ đệ trở thành nơi thanh tịnh duy nhất trong Phượng Minh thành.
Nhưng mà dù gì nơi đây cũng là thủ phủ của Hắc Phượng yêu tộc, ai biết được bên trong có còn sót lại thủ vệ hoặc là địch nhân hay không, hoặc ở nơi xó xỉnh nào đó giấu kín vài mật đạo hay mật thất chẳng hạn..., không kiểm tra rõ ràng, hiển nhiên sẽ không yên tâm.
Việc gì nên làm rốt cục cũng phải làm, một đám Thanh Xà thị vệ được chỉ đạo ở lại gác cổng, số còn lại đi theo Ngọc Lung và những Yêu Tướng khác, đi khắp nơi trong Hắc Phượng phủ xem xét kỹ càng.
Đương nhiên, nếu may mắn tìm được một ít kỳ trân dị bảo, linh đan diệu dược đáng giá, chiếu theo luật lệ truyền thống của Yêu tộc, người nào tìm thấy sẽ được sở hữu, cùng lắm là cho thủ lĩnh yêu tướng vài phần mặt mũi, hiếu kính một chút mà thôi.
Việc này, từ một góc độ nào đó mà nói, không khác gì so với những binh lính Yêu tộc đêm hôm trước tràn vào đây càn quét, cũng toàn là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thừa cơ cướp bóc vơ vét, khiến cho đám Yêu tộc bị chặn bên ngoài phủ đệ nóng mắt, truyền đi đủ thứ tin đồn quái gở.
Nhưng mà thế thì sao? Thanh xà vệ chính là đội thị vệ số một bên cạnh Ngọc Lâm nương nương, ra sức nhiều nhất lúc chiến đấu, lúc thực hiện cuộc tập kích cũng là công đầu, đồ vật tốt không để cho họ, chẳng lẽ cho lũ ngu xuẩn ngoài kia sao?
Tất cả Thanh Xà vệ đều nghĩ như vậy, mọi người đều cho rằng đương nhiên là như vậy, cũng chính bởi vậy, nên ai cũng thoải mái theo sát Ngọc Lung càn quét khắp Hắc Phượng phủ. Một đường tìm kiếm, thu hoạch cũng không ít, nhưng mà dù sao tối hôm qua cũng đã bị cướp bóc một phần, cho nên chiến lợi phẩm lúc này thu được, không hề là núi vàng biển bạc như trong trí tưởng tượng của họ.
Mọi người cũng phần nào hiểu được nguyên nhân, nên cũng không ai quá ngạc nhiên, hơn nữa Hắc Phượng phủ đệ lớn như vậy, chỉ có một nửa phủ đệ tối hôm qua không may gặp phải chiến hỏa, khu vực nhà cửa nằm ở sâu trong phía trong, dựa lưng vào vách núi, thì hình như vẫn chưa hề bị Yêu binh nào mò tới.
Chắc hẳn ở đó còn nhiều bảo bối lắm đây!
Vì vậy mọi người đánh trống khua chiêng, Ngọc Lung tuổi trẻ khí thịnh, xà thân chuyển động, khí thế hùng hổ dẫn mọi người phóng về phía đó.
Quả nhiên không lâu sau, tiếng hò reo ầm ĩ từ những dãy phòng xây dựa vào núi đằng xa vọng lại, xem ra Thanh Xà thị vệ tới đây thu hoạch không hề tệ, tất cả đều vui vẻ ra mặt.
Nhưng bất ngờ lớn hơn còn ở phía sau, cũng không lâu lắm, một trận tiếng kinh hô từ phía trước nhất vang lên, khiến cho đại đội của Ngọc Lung đang bận thu thập chiến lợi phẩm kinh hãi không ngớt, vội vàng dừng tay rời khỏi phòng, sợ là có dư đảng của Hắc Phượng tộc làm khó dễ, nhưng lại nhìn thấy một Thanh Xà vệ nhanh chóng trườn tới, trên mặt sợ hãi lẫn vui mừng, lớn tiếng bẩm báo, hóa ra đằng kia có một người phát hiện một cái mật thất bí ẩn kín đáo nằm trong lòng núi.
Mật thất? Phía sau cánh cửa bí ẩn đó là cái gì, đương nhiên chỉ có thể là một căn phòng chất đầy bảo bối trân phẩm a, vất vả nửa ngày trời vừa rồi không kiếm được đồ tốt, nói không chừng tất cả bảo bối trân quý nhất của Hắc Phượng tộc đều nằm trong kia ấy chứ!
Cái gọi là mật thất, không phải chính là nơi để kho tàng sao!
Tin tức này nhanh chóng kích động đám thị vệ kia, kể cả Ngọc Lung trẻ tuổi cũng mười phần hưng phấn, nhất thời mọi người điều dẹp mọi thứ sang một bên, đồng loạt hướng phía cánh cửa bí ẩn đó lao vọt đi.
Quả nhiên tại nơi sâu nhất của Hắc Phượng phủ, chỗ dựa lưng vào núi Hắc Ngục, ẩn dưới những tán đại thụ rậm rạp, có một cái cửa bằng đá hết sức kín đáo, từ bên ngoài hầu như không thể nhìn thấy được, nghe nói bởi vì có hai Thanh Xà vệ đánh nhau dành chiến lợi phẩm, vô tình té trúng cái thạch môn này, mới ngẫu nhiên phát hiện ra.
Đây đúng là ý trời chứ gì nữa.
Ngọc Lung hoan hỷ mà nghĩ vậy, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nét hưng phấn, lập tức hạ lệnh tập trung tất cả Thanh Xà vệ lại cái sân nhỏ này, xem xét làm thế nào để mở cái cửa bằng đá kia ra.
Một mật thất được giấu bí ẩn như thế, dĩ nhiên không thể dễ dàng mở ra, bất quá lúc này cả tòa phủ đệ, thậm chí là cả thành Phượng Minh đều đã là thiên hạ của Thiên Thanh Xà Yêu rồi, xà yêu làm việc đương nhiên không cần kiêng nể gì cả, lúc đầu còn đi tìm xem có kẽ hở nào không, qua một hồi công cốc, Ngọc Lung hết kiên nhẫn liền ra lệnh một tiếng, tất cả Thanh Xà thị vệ đồng loạt tiến tới, nhắm chính xác cái thạch môn kia mà ra sức công phá, chỗ nào cạy được là cạy, đập được là đập, không ít yêu tướng còn dùng cả thần thông lợi hại, đồng tâm hiệp lực ra sức đánh phá, cuối cùng, cái thạch môn tội nghiệp chịu không nổi nữa, ầm một tiếng đổ xuống, lộ ra một thông đạo đi vào lòng núi.
Thanh xà vệ lớn tiếng hoan hô, cả đám vọt lên tiến vào.
Một lát sau, tất cả âm thanh ồn ào nãy giờ đều biến mất, lòng núi trở nên yên tĩnh kì lạ, sau đó là một hồi xôn xao, âm thanh kinh hô có vẻ như vô cùng kinh ngạc, trong đó âm thanh vang dội nhất chính là tiếng của Ngọc Lung. Có vẻ như những Yêu nhân xông vào mật thất lúc này, nhìn thấy cái gì rất quỉ dị.
Sau một lát, âm thanh của Ngọc Lung từ xa xa vang lên, nghe hơi run rấy, lớn tiếng ra lệnh:
"Nhanh, nhanh đi bẩm báo nương nương, ở đây... ở đây... có một cái truyền tống pháp trận!"
Một ít bụi bặm đọng trên khung cửa lãng đãng rơi xuống, một luồng hơi ẩm mốc từ trong tiểu lâu chầm chậm bay ra, Thẩm Thạch và lão Bạch Hầu đứng ở cửa nhìn vào, nhờ chút ánh sáng lờ mờ, nhìn thấy bên trong tiểu lâu có năm chiếc tủ được xếp ngay ngắn dựa vào tường, phía trên là những quyển sách đầy bụi bặm, sâu bên trong tiểu lâu, còn có một cái thang gỗ dẫn lên lầu trên.
Thẩm Thạch chau mày, để lão Bạch Hầu đứng yên tại cửa, một mình đi tới, vượt qua những kệ sách, bước nhanh đến bên cái cửa sổ không biết đã khép kín bao lâu, đẩy mở tung ra.
Ánh sáng bên ngoài theo khung cửa sổ chiếu vào, tiểu lâu nhanh chóng trở nên sáng sủa, không khí tươi mát cũng theo đó tràn vào bên trong, ít nhiều xua đi mùi ẩm mốc khó chịu, khiến cho thần sắc hai người tốt lên trông thấy.
Lão Bạch Hầu lúc này mới chống trượng bước vào, đưa mắt nhìn một lượt khắp nơi, sau đó chậm chậm bước đến bên giá sách, tiện tay sờ lên, thấy rõ một lớp bụi bám đầy trên tay, lắc lắc đầu than thở: "Đống sách này sợ là đã nhiều năm không có ai động đến rồi."
Thẩm Thạch nhún vai, không trả lời lão già, xoay người đến bên một kệ sách khác, tiện tay rút ra một quyển trước mặt, dùng sức lắc lắc, một lớp bụi bặm bay ra tứ tán. Thẩm Thạch cau mày lui lại phía sau, cầm cái quạt vắt trước người quạt quạt vào khoảng không, trong lúc vô tình cúi đầu, phát hiện trong tiểu lâu khắp nơi đều đóng bụi, cả mặt đất cũng bám đầy tro bụi dày đặc, làm hiện rõ vết chân của hắn và lão Bạch Hầu đi lại nãy giờ, ngoài ra, còn có một hàng dấu chân nho nhỏ, chính là Tiểu Hắc trư đang ngó ngó nghiêng nghiêng ở phía sau, nó cũng là tò mò mà đi vào tiểu lâu này, đầu tiên là đi quanh quẩn một lượt, rồi khịt khịt ngửi mấy cái, bỗng... một mạch quay đầu bước ra, thì ra nó đối với tiểu lâu này đến nửa điểm hứng thú cũng không có, lúc la lúc lắc tiến đến ngạch cửa, ngáp một cái rồi nằm dài ra đất.
Thẩm Thạch nhìn Tiểu trư lười biếng kia một hồi, không để ý nữa, cúi đầu đọc sách, ở bên kia lão Bạch Hầu động tác cũng không khác hắn là mấy.
Tòa tiểu lâu lúc này nhanh chóng yên tĩnh trở lại, hai kẻ không giống Yêu tộc bình thường là không thích sách, đứng trong tiểu lâu bỏ hoang đã nhiều năm, yên lặng đọc những quyển sách bám đầy bụi.
Nhưng mà nếu so sánh, thì cùng là đọc sách, nhưng cả hai vẫn có chút khác nhau: Lão Bạch Hầu xem một cách chậm rãi, từ từ, hiển nhiên là xem rất kỹ, một quyển sách thường thường cầm lên rất lâu; còn Thẩm Thạch lúc này được nhìn thấy nhiều sách quá, năm chiếc kệ chất đầy sách, sơ sơ tính ra cũng vài trăm quyển, tính ra từ khi tiến vào Yêu giới đến giờ đây là lần đầu tiên hắn thấy nhiều sách vở điển tịch như vậy.
Cho nên Thẩm Thạch sinh lòng hiếu kỳ, chỉ đọc sơ qua các loại sách vở ghi lại tri thức của Yêu tộc, nhiều lúc hoàn toàn đọc lướt, dù sau trước mắt còn ở đây khá lâu, có cơ hội sẽ xem kỹ hơn.
Hắn ở đấy đi đi lại lại, lật lật xem xem mấy quyển sách, cũng không biết trải qua bao lâu, hắn ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn, thấy lão Bạch Hầu như chôn chân tại chỗ, không hề di chuyển, hắn mở miệng cười, nói: "Lão Hầu, đọc gì mà kỹ lưỡng vậy, ở đây có không biết bao nhiêu quyển sách, lão định đọc tới khi nào?"
Lão Bạch Hầu dời mắt khỏi quyển sách trên tay, tức giận nói: "Đồ ngu, ngươi nghĩ ở Hắc Ngục sơn này có được mấy chỗ có sách? Thật vất vả mới có cơ hội tốt như thế, nếu không xem kỹ, chẳng phải là vô cùng lãng phí sao?"
Thẩm Thạch lắc lắc đầu, quay người lại, ánh mắt vô tình lướt qua chiếc thang gỗ đằng kia, hắn lớn tiếng nói với lão Bạch Hầu: "Lão hầu, bên này có một cái thang, lão có muốn lên phía trên xem thử không?"
Lão Bạch Hầu đã lại dán mắt vào cuốn sách trên tay, nghe vậy cũng lười không thèm nhìn lên, chỉ phất phất tay, nói: "Ngươi tạm thời lên trước đi, nếu trên đấy có gì đặc biệt thì nói với ta."
Thẩm Thạch liền cười mắng: "Lão già hay lắm, còn sai bảo cả ta." Nói thì nói vậy, nhưng hắn biết, một tòa tàng thư tiểu lâu nhỏ như thế này, trên kia nhiều khả năng cũng chỉ có thư sách điển tịch mà thôi, nên mặc kệ lão hầu, đi đến bên cạnh cái thang, ngước lên nhìn thăm dò, chỉ thấy các bậc thang toàn là bụi bặm bám đầy, xem ra cũng nhiều năm không ai đặt chân lên, mà phía trên, vì cửa sổ đóng chặt, nên nhìn khá u ám, đứng ở dưới cơ bản không thể thấy rõ trên đấy rốt cục có thứ gì.
Thẩm Thạch chần chừ, sau đó quyết định nhấc chân bước lên tầng trên.
※※※
Trong khi hai kẻ dị biệt Thẩm Thạch và lão Bạch Hầu trốn trong tàng thư tiểu lâu để xem điển tịch, cùng thời điểm đó, Phượng Minh thành đang bị Thanh Xà yêu quân cướp bóc khắp nơi, cơn ác mộng kéo dài từ đêm hôm trước tới thẳng trưa ngày hôm sau cũng không có dấu hiệu dừng lại, tiếng gào thét, tiếng khóc lóc tang thương ở khắp mọi nơi, dĩ nhiên không thể thiếu tiếng của thú binh Yêu tộc điên cuồng tru tréo.
So với cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài, trong Hắc Phượng phủ đệ cũng vốn đã bị loạn thành một bầy, từ sau lúc hừng đông, khi Ngọc Lâm nương nương quyết chiến xong trở về đây nghỉ ngơi, Thanh Xà vệ đã lập tức không chế tất cả các cửa ra vào, trục xuất các Yêu nhân không liên quan khác ra ngoài, biến phủ đệ trở thành nơi thanh tịnh duy nhất trong Phượng Minh thành.
Nhưng mà dù gì nơi đây cũng là thủ phủ của Hắc Phượng yêu tộc, ai biết được bên trong có còn sót lại thủ vệ hoặc là địch nhân hay không, hoặc ở nơi xó xỉnh nào đó giấu kín vài mật đạo hay mật thất chẳng hạn..., không kiểm tra rõ ràng, hiển nhiên sẽ không yên tâm.
Việc gì nên làm rốt cục cũng phải làm, một đám Thanh Xà thị vệ được chỉ đạo ở lại gác cổng, số còn lại đi theo Ngọc Lung và những Yêu Tướng khác, đi khắp nơi trong Hắc Phượng phủ xem xét kỹ càng.
Đương nhiên, nếu may mắn tìm được một ít kỳ trân dị bảo, linh đan diệu dược đáng giá, chiếu theo luật lệ truyền thống của Yêu tộc, người nào tìm thấy sẽ được sở hữu, cùng lắm là cho thủ lĩnh yêu tướng vài phần mặt mũi, hiếu kính một chút mà thôi.
Việc này, từ một góc độ nào đó mà nói, không khác gì so với những binh lính Yêu tộc đêm hôm trước tràn vào đây càn quét, cũng toàn là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thừa cơ cướp bóc vơ vét, khiến cho đám Yêu tộc bị chặn bên ngoài phủ đệ nóng mắt, truyền đi đủ thứ tin đồn quái gở.
Nhưng mà thế thì sao? Thanh xà vệ chính là đội thị vệ số một bên cạnh Ngọc Lâm nương nương, ra sức nhiều nhất lúc chiến đấu, lúc thực hiện cuộc tập kích cũng là công đầu, đồ vật tốt không để cho họ, chẳng lẽ cho lũ ngu xuẩn ngoài kia sao?
Tất cả Thanh Xà vệ đều nghĩ như vậy, mọi người đều cho rằng đương nhiên là như vậy, cũng chính bởi vậy, nên ai cũng thoải mái theo sát Ngọc Lung càn quét khắp Hắc Phượng phủ. Một đường tìm kiếm, thu hoạch cũng không ít, nhưng mà dù sao tối hôm qua cũng đã bị cướp bóc một phần, cho nên chiến lợi phẩm lúc này thu được, không hề là núi vàng biển bạc như trong trí tưởng tượng của họ.
Mọi người cũng phần nào hiểu được nguyên nhân, nên cũng không ai quá ngạc nhiên, hơn nữa Hắc Phượng phủ đệ lớn như vậy, chỉ có một nửa phủ đệ tối hôm qua không may gặp phải chiến hỏa, khu vực nhà cửa nằm ở sâu trong phía trong, dựa lưng vào vách núi, thì hình như vẫn chưa hề bị Yêu binh nào mò tới.
Chắc hẳn ở đó còn nhiều bảo bối lắm đây!
Vì vậy mọi người đánh trống khua chiêng, Ngọc Lung tuổi trẻ khí thịnh, xà thân chuyển động, khí thế hùng hổ dẫn mọi người phóng về phía đó.
Quả nhiên không lâu sau, tiếng hò reo ầm ĩ từ những dãy phòng xây dựa vào núi đằng xa vọng lại, xem ra Thanh Xà thị vệ tới đây thu hoạch không hề tệ, tất cả đều vui vẻ ra mặt.
Nhưng bất ngờ lớn hơn còn ở phía sau, cũng không lâu lắm, một trận tiếng kinh hô từ phía trước nhất vang lên, khiến cho đại đội của Ngọc Lung đang bận thu thập chiến lợi phẩm kinh hãi không ngớt, vội vàng dừng tay rời khỏi phòng, sợ là có dư đảng của Hắc Phượng tộc làm khó dễ, nhưng lại nhìn thấy một Thanh Xà vệ nhanh chóng trườn tới, trên mặt sợ hãi lẫn vui mừng, lớn tiếng bẩm báo, hóa ra đằng kia có một người phát hiện một cái mật thất bí ẩn kín đáo nằm trong lòng núi.
Mật thất? Phía sau cánh cửa bí ẩn đó là cái gì, đương nhiên chỉ có thể là một căn phòng chất đầy bảo bối trân phẩm a, vất vả nửa ngày trời vừa rồi không kiếm được đồ tốt, nói không chừng tất cả bảo bối trân quý nhất của Hắc Phượng tộc đều nằm trong kia ấy chứ!
Cái gọi là mật thất, không phải chính là nơi để kho tàng sao!
Tin tức này nhanh chóng kích động đám thị vệ kia, kể cả Ngọc Lung trẻ tuổi cũng mười phần hưng phấn, nhất thời mọi người điều dẹp mọi thứ sang một bên, đồng loạt hướng phía cánh cửa bí ẩn đó lao vọt đi.
Quả nhiên tại nơi sâu nhất của Hắc Phượng phủ, chỗ dựa lưng vào núi Hắc Ngục, ẩn dưới những tán đại thụ rậm rạp, có một cái cửa bằng đá hết sức kín đáo, từ bên ngoài hầu như không thể nhìn thấy được, nghe nói bởi vì có hai Thanh Xà vệ đánh nhau dành chiến lợi phẩm, vô tình té trúng cái thạch môn này, mới ngẫu nhiên phát hiện ra.
Đây đúng là ý trời chứ gì nữa.
Ngọc Lung hoan hỷ mà nghĩ vậy, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nét hưng phấn, lập tức hạ lệnh tập trung tất cả Thanh Xà vệ lại cái sân nhỏ này, xem xét làm thế nào để mở cái cửa bằng đá kia ra.
Một mật thất được giấu bí ẩn như thế, dĩ nhiên không thể dễ dàng mở ra, bất quá lúc này cả tòa phủ đệ, thậm chí là cả thành Phượng Minh đều đã là thiên hạ của Thiên Thanh Xà Yêu rồi, xà yêu làm việc đương nhiên không cần kiêng nể gì cả, lúc đầu còn đi tìm xem có kẽ hở nào không, qua một hồi công cốc, Ngọc Lung hết kiên nhẫn liền ra lệnh một tiếng, tất cả Thanh Xà thị vệ đồng loạt tiến tới, nhắm chính xác cái thạch môn kia mà ra sức công phá, chỗ nào cạy được là cạy, đập được là đập, không ít yêu tướng còn dùng cả thần thông lợi hại, đồng tâm hiệp lực ra sức đánh phá, cuối cùng, cái thạch môn tội nghiệp chịu không nổi nữa, ầm một tiếng đổ xuống, lộ ra một thông đạo đi vào lòng núi.
Thanh xà vệ lớn tiếng hoan hô, cả đám vọt lên tiến vào.
Một lát sau, tất cả âm thanh ồn ào nãy giờ đều biến mất, lòng núi trở nên yên tĩnh kì lạ, sau đó là một hồi xôn xao, âm thanh kinh hô có vẻ như vô cùng kinh ngạc, trong đó âm thanh vang dội nhất chính là tiếng của Ngọc Lung. Có vẻ như những Yêu nhân xông vào mật thất lúc này, nhìn thấy cái gì rất quỉ dị.
Sau một lát, âm thanh của Ngọc Lung từ xa xa vang lên, nghe hơi run rấy, lớn tiếng ra lệnh:
"Nhanh, nhanh đi bẩm báo nương nương, ở đây... ở đây... có một cái truyền tống pháp trận!"
/866
|