Chớp mắt, Thẩm Thạch đi vào Yêu giới đã được ba năm.
Ba năm, biến hắn từ một thiếu niên mười sáu tuổi trở thành thanh niên mười chín tuổi, vóc người đã phát triển, ít nhất nhìn từ bề ngoài, hắn đã là một người thanh niên trưởng thành cường tráng, thậm chí còn cao hơn cả người bình thường, không biết có liên quan gì đến việc vì ở Yêu giới không có Linh Tinh, bị ép cả ngày phải ăn thịt yêu thú hay không.
Ba năm nay hắn cũng đã rất để tâm tìm kiếm, nhưng trong Hắc Ngục Sơn hoàn toàn không hề có bóng dáng Linh Tinh. Không có Linh Tinh, thì không có tu luyện.
Cho nên đến giờ đạo hạnh hắn vẫn ở mức cũ, năm đó trên Thanh Ngư Đảo từng được xem là một trong những đệ tử mới có thiên phú của Lăng Tiêu tông, nhưng bây giờ, ba năm rồi, hắn vẫn phải dừng ở cảnh giới Luyện Khí cảnh cấp cao, không thể đột phá.
Từ đầu, Thẩm Thạch đã từng nghĩ rất nhiều phương pháp, tìm đủ cách để thăm dò xem có cách nào trở về Nhân tộc hay không, dù trong lòng hắn cũng biết hy vọng đó là xa vời, nhân yêu hai tộc cách xa nhau trên vạn năm, chưa từng nghe nói có tuyến đường vượt giới, và thực tế cũng như vậy.
Thời gian dần qua, Thẩm Thạch đã từ trong thất vọng chấp nhận sự thực, chỉ cần trường kỳ giả bộ là Yêu Tộc Quỷ Vu, là vẫn sống được ở trong Yêu giới. Đáy lòng hắn vẫn luôn nhớ về quê hương, nhưng hắn phải sống.
Cho nên thời gian dần trôi qua, Thẩm Thạch cũng đã bắt đầu tiếp nhận cuộc sống trong Yêu Tộc, dù đôi khi những lúc nhàn rỗi, hắn ngẩn người, lơ đãng nhớ về những chuyện cũ, nhớ tới phụ thân đã mất tích, nhớ tới đoạn thời gian tu luyện ở Lăng Tiêu tông, và những người bạn của mình.
Ba năm, không biết họ ra sao rồi, có bao nhiêu người đã vượt qua chính mình, đột phá Luyện Khí cảnh tu luyện tới Ngưng Nguyên Cảnh, chính thức bước qua cánh cửa tu Tiên Đại Đạo?
Không có Linh Tinh không thể tu luyện, Thẩm Thạch cũng hết cách, chỉ có thể tập luyện Ngũ Hành thuật pháp, và mấy loại pháp thuật vu pháp lấy được sau khi tới yêu giới.
Đôi khi trong lòng hắn không khỏi tự giễu mình, có lẽ trăm ngàn năm qua, trong tu sĩ của nhân tộc, chắc chưa bao giờ có ai giống như hắn, hoàn toàn bị bức bách phải bỏ ngang việc tu luyện cảnh giới, chuyển qua con đường nhỏ là tu luyện Ngũ Hành thuật pháp.
Ba năm qua, toàn tâm toàn ý tu luyện thuật pháp, cũng có chút thu hoạch, lúc trước vì tu luyện Thanh Tâm Chú nên trong khiếu huyệt ở mi tâm có tập trung linh lực, giúp hắn khi tu luyện Ngũ Hành thuật pháp thì thi triển mau lẹ, qua ba năm liên tục tôi luyện, tuy thuật pháp vẫn chỉ là mấy cái thuật pháp cũ, nhưng tốc độ thi pháp và khả năng khống chế sức mạnh của thuật pháp đã có tiến bộ rất lớn.
Bây giờ, dù không có Phù Lục, chỉ cần thúc giục Linh lực trong cơ thể thi triển một loại Ngũ Hành thuật pháp, hắn cũng chỉ cần có hai hơi thở thôi, tốc độ thi pháp đã vượt qua cả tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh, còn nếu có Phù Lục hoặc Vu Phù, thì tốc độ thi pháp của hắn chỉ còn một hơi.
Nhưng dù vậy, uy lực của thuật pháp chẳng hề tăng thêm tí nào, đây chính là điều làm Thẩm Thạch tiếc nuối nhất.
Trừ sáu loại Ngũ Hành thuật pháp nhất giai, ba năm nay, Thẩm Thạch đã học được thêm bốn loại pháp thuật vu pháp, là Hư Linh Thuật, Thực Phu Thuật, Huyết Độc Thuật và Hủ Lạn Thuật, đã có thể thi triển thuần thục, thậm chí loại được ghi chép dưới cùng trên tấm da thú là Triệu Quỷ Thuật, thì trong những lúc nhàm chán, Thẩm Thạch cũng đã tập luyện. Nói theo kiểu của Thẩm Thạch, thì bây giờ hắn đã chẳng khác gì một Quỷ Vu chân chính.
Một khi ra tay, đảm bảo ai cũng nhìn không ra hắn là hàng giả.
Để dễ trà trộn, Thẩm Thạch đã tìm một cái áo bàou đen mặc vào, khiến hắn trông âm trầm hơn rất nhiều, giông giống tên Quỷ Vu gặp năm đó ở bộ tộc linh miêu, nhưng cũngm cho Yêu Tộc chung quanh càng thêm thấy khó chịu với hắn.
Ba năm, cùng với việc làm một nhân vật nhỏ mờ mịt trôi theo vận mệnh nước chảy bèo trôi của hắn, vận mệnh của rất nhiều bộ tộc Yêu tộc ở khu vực chân núi phía nam Hắc Ngục Sơn đã thay đổi long trời lở đất.
Thiên Thanh Xà Yêu bộ tộc trở nên cường đại và hưng thịnh, thế không thể đỡ, tuy Ngọc Lâm nương nương luôn áp chế thuộc hạ dưới trướng, không cho phép lướt qua sông Hắc Thủy, nhưng ở bờ nam sông Hắc Thủy, yêu quân Thiên Thanh Xà Yêu đã quét ngang tất cả, bình định tất cả những bộ tộc nhỏ bướng bỉnh trong khu vực, biến toàn bộ khu phía nam Hắc Hà trở thành địa bàn của xà yêu.
Qua ba năm nghỉ ngơi lấy sức, thực lực bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu càng thêm cường đại, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào bên kia sông, ai cũng biết, mục tiêu kế tiếp của yêu quân bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu, nhất định chính là ở bờ bên kia sông Hắc Thủy.
Chỉ là không biết trận đánh cuối cùng quyết định vận mệnh khu vực phía nam chân núi Hắc Ngục Sơn đến lúc nào mới khai hỏa thôi.
※※※
Thanh Xà, Hắc Phượng, chiến sự của hai đại bộ tộc sẽ làm ảnh hưởng đến tất cả yêu tộc trong khu vực, nên tất cả mọi người ai cũng hoặc là hưng phấn, hoặc là kích động, hoặc là sợ hãi, ngoại trừ một người.
Thẩm Thạch không phải người của Yêu Tộc, đương nhiên không có chút hứng thú nào với những cuộc nội chiến của Yêu Tộc, chỉ vì hiện giờ hắn sống trong bộ tộc Thanh Xà, nên bất đắc dĩ phải đi theo yêu quân chiến đấu mà thôi.
Ba năm qua đi, hai cái Tiểu Như Ý Giới hắn mang theo đã sớm hết hạn sử dụng, đã bị vứt đi, không còn Tiểu Như Ý Giới để chứa đồ, Thẩm Thạch phải cất những món đồ quan trọng trong một cái túi vải nhỏ mang theo bên người. May hắn không có món đồ gì to nặng, chỉ có một rắc rối là mớ Phù Lục mang theo, xài mấy năm nay đến giờ đã gần như hết sạch.
Nhưng nhờ tấm da thú của Quỷ Vu, Thẩm Thạch đã tìm được một con đường khác, là dùng da thú chế tạo Vu Phù. Bốn loại pháp thuật vu pháp, hắn cũng đã học được cách chế tác Vu Phù tương ứng, vì vốn hắn đã biết cách chế tác Phù Lục, cách chế tác Vu Phù còn đơn giản hơn nhiều, nên chẳng chút khó khăn.
Điểm mấu chốt nhất chính là, thông qua sự đối lập giữa Ngũ Hành thuật pháp và vu pháp, Thẩm Thạch đã cảm nhận được giữa hai loại pháp thuật nhìn như hoàn toàn bất đồng đó có một sự liên quan kỳ dị, sau một thời gian suy nghĩ, Thẩm Thạch bắt đầu thử dùng cách chế tác Vu Phù để chế tác Phù Lục, nghĩa là vẽ phù văn Phù Lục lên da thú, sau đó Quán Linh.
Lúc đầu hắn bị thất bại, khi quán chú linh lực hoặc vẽ phù văn luôn có những chỗ xung đột với nhau, nhưng dần dần Thẩm Thạch đã phát hiện ra một điều, là Vu Phù quả thực có thể chịu được sự quán chú l inh lực. Sau nhiều lần kiên trì thử nghiệm, hắn có lẽ đã trở thành người đầu tiên sau vạn năm, kết hợp được thành công Ngũ Hành thuật pháp và vu pháp.
Sau ba tháng, Thẩm Thạch đã chế ra được tấm vu phù "Thủy Tiễn Thuật" đầu tiên.
Cái ngày đó, thoạt nhìn không có bất kỳ điều gì khác thường, không có sét đánh ngang tai cũng không có trời hiện dị tượng, tất cả đều rất yên tĩnh, nhưng Thẩm Thạch lặng lẽ chế tạo thành công một tấm Vu Phù hoàn toàn mới.
Ở miền đất tha hương xa xôi, đó chính là ngày Thẩm Thạch vui sướng nhất.
Nếu Ngũ Hành thuật pháp có thể chế thành Vu Phù, như vậy pháp thuật vu pháp, cũng có thể chế thành Phù Lục đúng không? Ý nghĩ ấy xuất hiện ngay lập tức trong lòng Thẩm Thạch, chỉ là với tình hình hiện giờ, thì không thể nào thử nghiệm được.
Chẳng lẽ, mình sẽ sống cả quãng đời còn trong Yêu giới này hay sao?
Ý nghĩ đáng sợ ấy ngẫu nhiên đã xuất hiện trong lòng Thẩm Thạch, hắn che giấu thân phận của mình, mơ đến một ngày có thể trở về Nhân tộc, nhưng ý nghĩ ấy càng ngày càng mong manh.
Đôi khi hắn nhìn ra xa, trong lòng sôi trào ý muốn rời khỏi nơi này, dù không thể quay về Nhân tộc, ít nhất cũng ra khỏi Yêu giới, đến thế giới bên ngoài xem nó rốt cuộc nhìn như thế nào.
Tháng sáu, trong Xà Trướng truyền ra một mệnh lệnh vang vọng cả bờ nam Hắc Thủy.
Bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu thò ra răng nhọn, toàn quân tổng động viên hướng thẳng về phía bờ bắc sông Hắc Thủy chen chúc nhau đi.
Trận quyết chiến quyết định vận mệnh các bộ tộc ở chân núi phía nam Hắc Ngục Sơn rút cuộc đã tới.
※※※
Ngày năm tháng sáu, Thanh Xà đại quân vượt qua sông Hắc Thủy, Hắc Phượng Yêu Tộc lập tức ứng phó, vô số yêu quân Hắc Phượng tinh nhuệ rầm rập xuôi nam, quân của hai bộ tộc mạnh nhất khu vực gặp nhau ở sườn núi Linh Hầu, bờ bắc sông Hắc Thủy, cách nhau mấy trăm trượng, giằng co với nhau.
Nếu chỉ nói về số lượng, phía Thanh Xà yêu quân đông hơn bên kia một ít, được khoảng bốn nghìn người, còn Hắc Phượng yêu quân chỉ khoảng ba nghìn năm trăm người. Nhưng dù ít hơn hay nhiều hơn, bên nào cũng lực lượng mạnh mẽ của khu vực.
Hai đại Yêu Tộc giằng co ở hai mé nam bắc sườn núi, đảo mắt đã qua bảy ngày. Không giống với suy nghĩ của đa số Yêu Tộc, dù thỉnh thoảng cũng có những cuộc xung đột lẻ tẻ, nhưng đều là đội tuần tra của hai phep vô tình gặp nhau nên xô xát một chút thôi, còn đội quân tinh nhuệ vẫn chưa hề đánh, cả hai tộc đều không có ý phát động tiến công, hình như vẫn còn muốn thăm dò lẫn nhau.
Cục diện này khiến rất nhiều Yêu Tộc, kể cả Yêu Tướng của Thanh Xà Nhất Mạch cũng cảm thấy ngạc nhiên, vốn hiện nay sĩ khí của Thanh Xà Yêu Tộc rất mạnh, Ngọc Lâm nương nương vốn chỉ cần mất chút thời gian nghỉ ngơi và hồi phục, đã xuất quân tới đánh nhau với đại địch Hắc Phượng Yêu Tộc, giành địa vị bá chủ trong Thanh Linh Giới.
Nhưng không ngờ khi đến nơi, Ngọc Lâm chẳng những không ra lệnh tiến công, lại còn hạ lệnh, không cho thủ hạ được tự ý hành động rời khỏi doanh trại. Dù vậy, không khí ở sườn núi vẫn vô cùng khẩn trương, làm người ta thở không nổi, rất là nặng nề.
Ba năm, biến hắn từ một thiếu niên mười sáu tuổi trở thành thanh niên mười chín tuổi, vóc người đã phát triển, ít nhất nhìn từ bề ngoài, hắn đã là một người thanh niên trưởng thành cường tráng, thậm chí còn cao hơn cả người bình thường, không biết có liên quan gì đến việc vì ở Yêu giới không có Linh Tinh, bị ép cả ngày phải ăn thịt yêu thú hay không.
Ba năm nay hắn cũng đã rất để tâm tìm kiếm, nhưng trong Hắc Ngục Sơn hoàn toàn không hề có bóng dáng Linh Tinh. Không có Linh Tinh, thì không có tu luyện.
Cho nên đến giờ đạo hạnh hắn vẫn ở mức cũ, năm đó trên Thanh Ngư Đảo từng được xem là một trong những đệ tử mới có thiên phú của Lăng Tiêu tông, nhưng bây giờ, ba năm rồi, hắn vẫn phải dừng ở cảnh giới Luyện Khí cảnh cấp cao, không thể đột phá.
Từ đầu, Thẩm Thạch đã từng nghĩ rất nhiều phương pháp, tìm đủ cách để thăm dò xem có cách nào trở về Nhân tộc hay không, dù trong lòng hắn cũng biết hy vọng đó là xa vời, nhân yêu hai tộc cách xa nhau trên vạn năm, chưa từng nghe nói có tuyến đường vượt giới, và thực tế cũng như vậy.
Thời gian dần qua, Thẩm Thạch đã từ trong thất vọng chấp nhận sự thực, chỉ cần trường kỳ giả bộ là Yêu Tộc Quỷ Vu, là vẫn sống được ở trong Yêu giới. Đáy lòng hắn vẫn luôn nhớ về quê hương, nhưng hắn phải sống.
Cho nên thời gian dần trôi qua, Thẩm Thạch cũng đã bắt đầu tiếp nhận cuộc sống trong Yêu Tộc, dù đôi khi những lúc nhàn rỗi, hắn ngẩn người, lơ đãng nhớ về những chuyện cũ, nhớ tới phụ thân đã mất tích, nhớ tới đoạn thời gian tu luyện ở Lăng Tiêu tông, và những người bạn của mình.
Ba năm, không biết họ ra sao rồi, có bao nhiêu người đã vượt qua chính mình, đột phá Luyện Khí cảnh tu luyện tới Ngưng Nguyên Cảnh, chính thức bước qua cánh cửa tu Tiên Đại Đạo?
Không có Linh Tinh không thể tu luyện, Thẩm Thạch cũng hết cách, chỉ có thể tập luyện Ngũ Hành thuật pháp, và mấy loại pháp thuật vu pháp lấy được sau khi tới yêu giới.
Đôi khi trong lòng hắn không khỏi tự giễu mình, có lẽ trăm ngàn năm qua, trong tu sĩ của nhân tộc, chắc chưa bao giờ có ai giống như hắn, hoàn toàn bị bức bách phải bỏ ngang việc tu luyện cảnh giới, chuyển qua con đường nhỏ là tu luyện Ngũ Hành thuật pháp.
Ba năm qua, toàn tâm toàn ý tu luyện thuật pháp, cũng có chút thu hoạch, lúc trước vì tu luyện Thanh Tâm Chú nên trong khiếu huyệt ở mi tâm có tập trung linh lực, giúp hắn khi tu luyện Ngũ Hành thuật pháp thì thi triển mau lẹ, qua ba năm liên tục tôi luyện, tuy thuật pháp vẫn chỉ là mấy cái thuật pháp cũ, nhưng tốc độ thi pháp và khả năng khống chế sức mạnh của thuật pháp đã có tiến bộ rất lớn.
Bây giờ, dù không có Phù Lục, chỉ cần thúc giục Linh lực trong cơ thể thi triển một loại Ngũ Hành thuật pháp, hắn cũng chỉ cần có hai hơi thở thôi, tốc độ thi pháp đã vượt qua cả tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh, còn nếu có Phù Lục hoặc Vu Phù, thì tốc độ thi pháp của hắn chỉ còn một hơi.
Nhưng dù vậy, uy lực của thuật pháp chẳng hề tăng thêm tí nào, đây chính là điều làm Thẩm Thạch tiếc nuối nhất.
Trừ sáu loại Ngũ Hành thuật pháp nhất giai, ba năm nay, Thẩm Thạch đã học được thêm bốn loại pháp thuật vu pháp, là Hư Linh Thuật, Thực Phu Thuật, Huyết Độc Thuật và Hủ Lạn Thuật, đã có thể thi triển thuần thục, thậm chí loại được ghi chép dưới cùng trên tấm da thú là Triệu Quỷ Thuật, thì trong những lúc nhàm chán, Thẩm Thạch cũng đã tập luyện. Nói theo kiểu của Thẩm Thạch, thì bây giờ hắn đã chẳng khác gì một Quỷ Vu chân chính.
Một khi ra tay, đảm bảo ai cũng nhìn không ra hắn là hàng giả.
Để dễ trà trộn, Thẩm Thạch đã tìm một cái áo bàou đen mặc vào, khiến hắn trông âm trầm hơn rất nhiều, giông giống tên Quỷ Vu gặp năm đó ở bộ tộc linh miêu, nhưng cũngm cho Yêu Tộc chung quanh càng thêm thấy khó chịu với hắn.
Ba năm, cùng với việc làm một nhân vật nhỏ mờ mịt trôi theo vận mệnh nước chảy bèo trôi của hắn, vận mệnh của rất nhiều bộ tộc Yêu tộc ở khu vực chân núi phía nam Hắc Ngục Sơn đã thay đổi long trời lở đất.
Thiên Thanh Xà Yêu bộ tộc trở nên cường đại và hưng thịnh, thế không thể đỡ, tuy Ngọc Lâm nương nương luôn áp chế thuộc hạ dưới trướng, không cho phép lướt qua sông Hắc Thủy, nhưng ở bờ nam sông Hắc Thủy, yêu quân Thiên Thanh Xà Yêu đã quét ngang tất cả, bình định tất cả những bộ tộc nhỏ bướng bỉnh trong khu vực, biến toàn bộ khu phía nam Hắc Hà trở thành địa bàn của xà yêu.
Qua ba năm nghỉ ngơi lấy sức, thực lực bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu càng thêm cường đại, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào bên kia sông, ai cũng biết, mục tiêu kế tiếp của yêu quân bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu, nhất định chính là ở bờ bên kia sông Hắc Thủy.
Chỉ là không biết trận đánh cuối cùng quyết định vận mệnh khu vực phía nam chân núi Hắc Ngục Sơn đến lúc nào mới khai hỏa thôi.
※※※
Thanh Xà, Hắc Phượng, chiến sự của hai đại bộ tộc sẽ làm ảnh hưởng đến tất cả yêu tộc trong khu vực, nên tất cả mọi người ai cũng hoặc là hưng phấn, hoặc là kích động, hoặc là sợ hãi, ngoại trừ một người.
Thẩm Thạch không phải người của Yêu Tộc, đương nhiên không có chút hứng thú nào với những cuộc nội chiến của Yêu Tộc, chỉ vì hiện giờ hắn sống trong bộ tộc Thanh Xà, nên bất đắc dĩ phải đi theo yêu quân chiến đấu mà thôi.
Ba năm qua đi, hai cái Tiểu Như Ý Giới hắn mang theo đã sớm hết hạn sử dụng, đã bị vứt đi, không còn Tiểu Như Ý Giới để chứa đồ, Thẩm Thạch phải cất những món đồ quan trọng trong một cái túi vải nhỏ mang theo bên người. May hắn không có món đồ gì to nặng, chỉ có một rắc rối là mớ Phù Lục mang theo, xài mấy năm nay đến giờ đã gần như hết sạch.
Nhưng nhờ tấm da thú của Quỷ Vu, Thẩm Thạch đã tìm được một con đường khác, là dùng da thú chế tạo Vu Phù. Bốn loại pháp thuật vu pháp, hắn cũng đã học được cách chế tác Vu Phù tương ứng, vì vốn hắn đã biết cách chế tác Phù Lục, cách chế tác Vu Phù còn đơn giản hơn nhiều, nên chẳng chút khó khăn.
Điểm mấu chốt nhất chính là, thông qua sự đối lập giữa Ngũ Hành thuật pháp và vu pháp, Thẩm Thạch đã cảm nhận được giữa hai loại pháp thuật nhìn như hoàn toàn bất đồng đó có một sự liên quan kỳ dị, sau một thời gian suy nghĩ, Thẩm Thạch bắt đầu thử dùng cách chế tác Vu Phù để chế tác Phù Lục, nghĩa là vẽ phù văn Phù Lục lên da thú, sau đó Quán Linh.
Lúc đầu hắn bị thất bại, khi quán chú linh lực hoặc vẽ phù văn luôn có những chỗ xung đột với nhau, nhưng dần dần Thẩm Thạch đã phát hiện ra một điều, là Vu Phù quả thực có thể chịu được sự quán chú l inh lực. Sau nhiều lần kiên trì thử nghiệm, hắn có lẽ đã trở thành người đầu tiên sau vạn năm, kết hợp được thành công Ngũ Hành thuật pháp và vu pháp.
Sau ba tháng, Thẩm Thạch đã chế ra được tấm vu phù "Thủy Tiễn Thuật" đầu tiên.
Cái ngày đó, thoạt nhìn không có bất kỳ điều gì khác thường, không có sét đánh ngang tai cũng không có trời hiện dị tượng, tất cả đều rất yên tĩnh, nhưng Thẩm Thạch lặng lẽ chế tạo thành công một tấm Vu Phù hoàn toàn mới.
Ở miền đất tha hương xa xôi, đó chính là ngày Thẩm Thạch vui sướng nhất.
Nếu Ngũ Hành thuật pháp có thể chế thành Vu Phù, như vậy pháp thuật vu pháp, cũng có thể chế thành Phù Lục đúng không? Ý nghĩ ấy xuất hiện ngay lập tức trong lòng Thẩm Thạch, chỉ là với tình hình hiện giờ, thì không thể nào thử nghiệm được.
Chẳng lẽ, mình sẽ sống cả quãng đời còn trong Yêu giới này hay sao?
Ý nghĩ đáng sợ ấy ngẫu nhiên đã xuất hiện trong lòng Thẩm Thạch, hắn che giấu thân phận của mình, mơ đến một ngày có thể trở về Nhân tộc, nhưng ý nghĩ ấy càng ngày càng mong manh.
Đôi khi hắn nhìn ra xa, trong lòng sôi trào ý muốn rời khỏi nơi này, dù không thể quay về Nhân tộc, ít nhất cũng ra khỏi Yêu giới, đến thế giới bên ngoài xem nó rốt cuộc nhìn như thế nào.
Tháng sáu, trong Xà Trướng truyền ra một mệnh lệnh vang vọng cả bờ nam Hắc Thủy.
Bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu thò ra răng nhọn, toàn quân tổng động viên hướng thẳng về phía bờ bắc sông Hắc Thủy chen chúc nhau đi.
Trận quyết chiến quyết định vận mệnh các bộ tộc ở chân núi phía nam Hắc Ngục Sơn rút cuộc đã tới.
※※※
Ngày năm tháng sáu, Thanh Xà đại quân vượt qua sông Hắc Thủy, Hắc Phượng Yêu Tộc lập tức ứng phó, vô số yêu quân Hắc Phượng tinh nhuệ rầm rập xuôi nam, quân của hai bộ tộc mạnh nhất khu vực gặp nhau ở sườn núi Linh Hầu, bờ bắc sông Hắc Thủy, cách nhau mấy trăm trượng, giằng co với nhau.
Nếu chỉ nói về số lượng, phía Thanh Xà yêu quân đông hơn bên kia một ít, được khoảng bốn nghìn người, còn Hắc Phượng yêu quân chỉ khoảng ba nghìn năm trăm người. Nhưng dù ít hơn hay nhiều hơn, bên nào cũng lực lượng mạnh mẽ của khu vực.
Hai đại Yêu Tộc giằng co ở hai mé nam bắc sườn núi, đảo mắt đã qua bảy ngày. Không giống với suy nghĩ của đa số Yêu Tộc, dù thỉnh thoảng cũng có những cuộc xung đột lẻ tẻ, nhưng đều là đội tuần tra của hai phep vô tình gặp nhau nên xô xát một chút thôi, còn đội quân tinh nhuệ vẫn chưa hề đánh, cả hai tộc đều không có ý phát động tiến công, hình như vẫn còn muốn thăm dò lẫn nhau.
Cục diện này khiến rất nhiều Yêu Tộc, kể cả Yêu Tướng của Thanh Xà Nhất Mạch cũng cảm thấy ngạc nhiên, vốn hiện nay sĩ khí của Thanh Xà Yêu Tộc rất mạnh, Ngọc Lâm nương nương vốn chỉ cần mất chút thời gian nghỉ ngơi và hồi phục, đã xuất quân tới đánh nhau với đại địch Hắc Phượng Yêu Tộc, giành địa vị bá chủ trong Thanh Linh Giới.
Nhưng không ngờ khi đến nơi, Ngọc Lâm chẳng những không ra lệnh tiến công, lại còn hạ lệnh, không cho thủ hạ được tự ý hành động rời khỏi doanh trại. Dù vậy, không khí ở sườn núi vẫn vô cùng khẩn trương, làm người ta thở không nổi, rất là nặng nề.
/866
|