" Choang"
- Tôi đã nói với các người rồi.
Tối tôi sẽ không ăn bất kì miếng thịt nào.
Các người không coi lời nói của tôi ra gì?
Lam Phi vừa tắm xong, từ trên tầng đi xuống thì nghe thấy tiếng Lục Tử Hàn vọng đến.
Có vẻ như hắn đang rất giận dữ.
Đám người giúp việc bị doạ đứng co rúm một góc không dám lên tiếng.
Lam Phi vội vàng chạy vào phòng ăn.
Bộ dạng của Lục Tử Hàn lúc này trông rất đáng sợ.
Cả người hắn toả ra một luồng khí lạnh khiến ai nấy cũng phát run.
- Tử Hàn…
Lục Tử Hàn định ném chiếc ly trên tay xuống, nghe thấy giọng nói của Lam Phi vọng đến thì hơi chột dạ, vội vàng đặt chiếc ly xuống bàn.
- Anh đang tức giận sao?
Hắn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.
Vì để kìm chế lại bản tính, mỗi ngày Lục Tử Hàn đã cố gắng áp chế xuống rất nhiều.
Hắn biết cô bị Lục Cẩn hành hạ tinh thần nên đã cố gắng tạo dựng một hình tượng hoàn mĩ trước mặt cô.
Hắn rất sợ nếu như một ngày nào đó cô phát hiện ra mặt tối của hắn, cô sẽ bỏ hắn mà đi.
Tuy nhiên, dù Lục Tử Hàn có cố gắng giấu giếm đi chăng nữa thì Lam Phi cũng đoán ra phần nào.
Cô đưa mắt nhìn hai đĩa thịt xào trên bàn.
Sau đó, tiến lại gần ôm lấy hắn.
- Là em bảo bọn họ làm.
Anh đừng giận nữa.
- Được, anh không giận.
Đám giúp việc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ nhanh chóng dọn dẹp mảnh vụn một chút rồi đi ra ngoài.
Trong phòng ăn bây giờ chỉ còn lại hai người.
Lục Tử Hàn vẫn bất động ngồi trên ghế, cơ thể hắn cứng ngắc khi thấy Lam Phi gắp một miếng thịt để vào bát của mình.
Mấy tiếng trước, khi Lục Tử Hàn đi tắm thì điện thoại của hắn người gọi đến.
Lam Phi thấy vậy liền cầm điện thoại lên nghe hộ.
Ai ngờ, người gọi đến là một bác sĩ tâm lí.
Anh ta bảo Lục Tử Hàn qua lấy thuốc mới.
Qua cuộc trò chuyện này, Lam Phi mới phát hiện ra bệnh tâm lí của Lục Tử Hàn đang dần trở lên xấu đi.
Hắn vì cái chết của mẹ mình năm đó mà bị ám ảnh đến tận bây giờ.
Cứ tối đến, cụ thể là từ 6 giờ tối Lục Tử Hàn sẽ không thể ăn bất cứ một miếng thịt nào.
Bây giờ tình trạng này ngày một nặng, thậm chí chỉ cần nhìn thấy bất cứ miếng thịt nào cũng có thể khiến hắn nổi điên.
Vị bác sĩ kia còn nói thêm, nếu hắn cứ kéo dài như vậy… Không những ảnh hưởng đến sức khoẻ mà vấn đề tâm lí sẽ dần mất đi nhận thức.
Chính vì lí do này, Lam Phi mới áp dụng phương pháp mà bác sĩ tâm lí chia sẻ để giúp Lục Tử Hàn.
Cô nhờ người giúp việc chuẩn bị hai đĩa thịt cho bữa tối.
Nhưng cô cũng không thể ngờ phản ứng của Lục Tử Hàn lại mãnh liệt như vậy.
- Anh há miệng ra.
Lam Phi gắp miếng thịt đưa lên miệng của Lục Tử Hàn.
Hắn nhìn thấy vẻ mong đợi của cô thì không nỡ từ chối đành há miệng.
Ngay sau đó, một loạt kí ức bắt đầu xuất hiện trong đầu của hắn.
Hình ảnh mẹ của hắn ăn thịt, sau đó nôn ra máu… Những người có mặt ở đấy nhưng không ai đến giúp, hắn cứ bất lực nhìn thấy mẹ chết trong lòng mình.
Không thể chịu được cú sốc ấy, Lục Tử Hàn chợt nhả miếng thịt trong miệng ra.
Trên trán của hắn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
- Không… Anh không làm được…
Lam Phi rời ghế, ôm Lục Tử Hàn vào lòng.
Cơ thể của hắn run rẩy kịch liệt.
Vấn đề tâm lí của hắn quá mức lớn, cô không biết làm thế nào chỉ có thể ôm lấy hắn vỗ về.
Đợi đến khi Lục Tử Hàn dần bình tĩnh một chút, Lam Phi nâng mặt hắn lên sau đó hôn nhẹ vào môi của hắn.
- Anh từng nói có thể vì em làm tất cả mà, chướng ngại vật về tâm lí này chỉ có anh mới có thể vượt qua.
Em chỉ có thể giúp anh thôi.
Ăn thêm một miếng nữa, được chứ?
Khi nhìn vào đôi mắt của Lam Phi, Lục Tử Hàn dần trở lên bình tĩnh hơn.
Cho đến khi cô gắp miếng thịt khác đưa vào miệng, mặt mày của Lục Tử Hàn dần trở lên xám xịt.
Hắn không nhận thức được gì nữa mà đẩy cô ra, sau đó chạy vào nhà vệ sinh nôn hết mọi thứ.
Vì hành động đột ngột này của Lục Tử Hàn mà Lam Phi đã va vào cạnh bàn.
Trên cánh tay cô bị rạch một nhát, máu bắt đầu chảy ra không ngừng.
Cô vốn muốn giúp Lục Tử Hàn, nhưng lại hơi quá đột ngột.
Chắc cũng vì thế mà hắn không thể tiếp nhận được ngay.
Được rồi, nếu không được thì từ từ làm… Cô không tin bản thân không giúp được hắn.
Lam Phi nhìn vết thương đang chảy máu trên cánh tay thì thở dài.
Cô vừa đứng dậy định đi xử lí một chút thì va vào lồng ngực trước mặt.
- Tử Hàn? Anh…
Lục Tử Hàn nhìn vết thương trên tay Lam Phi thì cảm thấy có lỗi.
Bất giác hắn nắm chặt tay lại.
Người đứng bất động.
Hắn làm Tiểu Phi của hắn bị thương rồi.
Lục Tử Hàn bỗng hít thở không thông.
Hắn khó khăn lắm mới đưa cô về bên cạnh, vậy mà chưa được mấy ngày đã khiến cô bị thương.
Trong đầu của Lục Tử Hàn vang lên tiếng nói của Lục Cẩn.
Điều này khiến hắn vô cùng khó chịu, rất không vui.
Nghĩ đến đây, Lục Tử Hàn chợt nắm lấy tay của Lam Phi, quỳ xuống.
- Tiểu Phi, em đừng giận anh.
Đừng bỏ anh, anh không giống như Lục Cẩn.
Anh không có cố ý khiến em bị thương.
Anh…
Lam Phi bị hành động này của Lục Tử Hàn làm cho doạ sợ.
Cô vội ngồi xuống ôm lấy hắn.
Thực ra cô không có giận, cô chỉ thấy bản thân hơi đường đột khiến cho tâm trạng hắn tệ đi thôi.
Bộ dạng của Lục Tử Hàn sợ hãi như vậy, đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
- Em có giận anh sao?
- Em đừng giận anh, như vậy anh sẽ không chịu nổi.
- Được rồi, anh đứng dậy đi.
Em còn phải đi…
Lục Tử Hàn nghe vậy thì vội vàng nói.
- Tiểu Phi, anh đồng ý với em sẽ ăn đĩa thịt kia.
Anh giúp em băng bó vết thương, đừng đi được không?.
- Tôi đã nói với các người rồi.
Tối tôi sẽ không ăn bất kì miếng thịt nào.
Các người không coi lời nói của tôi ra gì?
Lam Phi vừa tắm xong, từ trên tầng đi xuống thì nghe thấy tiếng Lục Tử Hàn vọng đến.
Có vẻ như hắn đang rất giận dữ.
Đám người giúp việc bị doạ đứng co rúm một góc không dám lên tiếng.
Lam Phi vội vàng chạy vào phòng ăn.
Bộ dạng của Lục Tử Hàn lúc này trông rất đáng sợ.
Cả người hắn toả ra một luồng khí lạnh khiến ai nấy cũng phát run.
- Tử Hàn…
Lục Tử Hàn định ném chiếc ly trên tay xuống, nghe thấy giọng nói của Lam Phi vọng đến thì hơi chột dạ, vội vàng đặt chiếc ly xuống bàn.
- Anh đang tức giận sao?
Hắn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.
Vì để kìm chế lại bản tính, mỗi ngày Lục Tử Hàn đã cố gắng áp chế xuống rất nhiều.
Hắn biết cô bị Lục Cẩn hành hạ tinh thần nên đã cố gắng tạo dựng một hình tượng hoàn mĩ trước mặt cô.
Hắn rất sợ nếu như một ngày nào đó cô phát hiện ra mặt tối của hắn, cô sẽ bỏ hắn mà đi.
Tuy nhiên, dù Lục Tử Hàn có cố gắng giấu giếm đi chăng nữa thì Lam Phi cũng đoán ra phần nào.
Cô đưa mắt nhìn hai đĩa thịt xào trên bàn.
Sau đó, tiến lại gần ôm lấy hắn.
- Là em bảo bọn họ làm.
Anh đừng giận nữa.
- Được, anh không giận.
Đám giúp việc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ nhanh chóng dọn dẹp mảnh vụn một chút rồi đi ra ngoài.
Trong phòng ăn bây giờ chỉ còn lại hai người.
Lục Tử Hàn vẫn bất động ngồi trên ghế, cơ thể hắn cứng ngắc khi thấy Lam Phi gắp một miếng thịt để vào bát của mình.
Mấy tiếng trước, khi Lục Tử Hàn đi tắm thì điện thoại của hắn người gọi đến.
Lam Phi thấy vậy liền cầm điện thoại lên nghe hộ.
Ai ngờ, người gọi đến là một bác sĩ tâm lí.
Anh ta bảo Lục Tử Hàn qua lấy thuốc mới.
Qua cuộc trò chuyện này, Lam Phi mới phát hiện ra bệnh tâm lí của Lục Tử Hàn đang dần trở lên xấu đi.
Hắn vì cái chết của mẹ mình năm đó mà bị ám ảnh đến tận bây giờ.
Cứ tối đến, cụ thể là từ 6 giờ tối Lục Tử Hàn sẽ không thể ăn bất cứ một miếng thịt nào.
Bây giờ tình trạng này ngày một nặng, thậm chí chỉ cần nhìn thấy bất cứ miếng thịt nào cũng có thể khiến hắn nổi điên.
Vị bác sĩ kia còn nói thêm, nếu hắn cứ kéo dài như vậy… Không những ảnh hưởng đến sức khoẻ mà vấn đề tâm lí sẽ dần mất đi nhận thức.
Chính vì lí do này, Lam Phi mới áp dụng phương pháp mà bác sĩ tâm lí chia sẻ để giúp Lục Tử Hàn.
Cô nhờ người giúp việc chuẩn bị hai đĩa thịt cho bữa tối.
Nhưng cô cũng không thể ngờ phản ứng của Lục Tử Hàn lại mãnh liệt như vậy.
- Anh há miệng ra.
Lam Phi gắp miếng thịt đưa lên miệng của Lục Tử Hàn.
Hắn nhìn thấy vẻ mong đợi của cô thì không nỡ từ chối đành há miệng.
Ngay sau đó, một loạt kí ức bắt đầu xuất hiện trong đầu của hắn.
Hình ảnh mẹ của hắn ăn thịt, sau đó nôn ra máu… Những người có mặt ở đấy nhưng không ai đến giúp, hắn cứ bất lực nhìn thấy mẹ chết trong lòng mình.
Không thể chịu được cú sốc ấy, Lục Tử Hàn chợt nhả miếng thịt trong miệng ra.
Trên trán của hắn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
- Không… Anh không làm được…
Lam Phi rời ghế, ôm Lục Tử Hàn vào lòng.
Cơ thể của hắn run rẩy kịch liệt.
Vấn đề tâm lí của hắn quá mức lớn, cô không biết làm thế nào chỉ có thể ôm lấy hắn vỗ về.
Đợi đến khi Lục Tử Hàn dần bình tĩnh một chút, Lam Phi nâng mặt hắn lên sau đó hôn nhẹ vào môi của hắn.
- Anh từng nói có thể vì em làm tất cả mà, chướng ngại vật về tâm lí này chỉ có anh mới có thể vượt qua.
Em chỉ có thể giúp anh thôi.
Ăn thêm một miếng nữa, được chứ?
Khi nhìn vào đôi mắt của Lam Phi, Lục Tử Hàn dần trở lên bình tĩnh hơn.
Cho đến khi cô gắp miếng thịt khác đưa vào miệng, mặt mày của Lục Tử Hàn dần trở lên xám xịt.
Hắn không nhận thức được gì nữa mà đẩy cô ra, sau đó chạy vào nhà vệ sinh nôn hết mọi thứ.
Vì hành động đột ngột này của Lục Tử Hàn mà Lam Phi đã va vào cạnh bàn.
Trên cánh tay cô bị rạch một nhát, máu bắt đầu chảy ra không ngừng.
Cô vốn muốn giúp Lục Tử Hàn, nhưng lại hơi quá đột ngột.
Chắc cũng vì thế mà hắn không thể tiếp nhận được ngay.
Được rồi, nếu không được thì từ từ làm… Cô không tin bản thân không giúp được hắn.
Lam Phi nhìn vết thương đang chảy máu trên cánh tay thì thở dài.
Cô vừa đứng dậy định đi xử lí một chút thì va vào lồng ngực trước mặt.
- Tử Hàn? Anh…
Lục Tử Hàn nhìn vết thương trên tay Lam Phi thì cảm thấy có lỗi.
Bất giác hắn nắm chặt tay lại.
Người đứng bất động.
Hắn làm Tiểu Phi của hắn bị thương rồi.
Lục Tử Hàn bỗng hít thở không thông.
Hắn khó khăn lắm mới đưa cô về bên cạnh, vậy mà chưa được mấy ngày đã khiến cô bị thương.
Trong đầu của Lục Tử Hàn vang lên tiếng nói của Lục Cẩn.
Điều này khiến hắn vô cùng khó chịu, rất không vui.
Nghĩ đến đây, Lục Tử Hàn chợt nắm lấy tay của Lam Phi, quỳ xuống.
- Tiểu Phi, em đừng giận anh.
Đừng bỏ anh, anh không giống như Lục Cẩn.
Anh không có cố ý khiến em bị thương.
Anh…
Lam Phi bị hành động này của Lục Tử Hàn làm cho doạ sợ.
Cô vội ngồi xuống ôm lấy hắn.
Thực ra cô không có giận, cô chỉ thấy bản thân hơi đường đột khiến cho tâm trạng hắn tệ đi thôi.
Bộ dạng của Lục Tử Hàn sợ hãi như vậy, đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
- Em có giận anh sao?
- Em đừng giận anh, như vậy anh sẽ không chịu nổi.
- Được rồi, anh đứng dậy đi.
Em còn phải đi…
Lục Tử Hàn nghe vậy thì vội vàng nói.
- Tiểu Phi, anh đồng ý với em sẽ ăn đĩa thịt kia.
Anh giúp em băng bó vết thương, đừng đi được không?.
/73
|