Trong một tòa trạch viện nho nhỏ ở ngoại thành Giang Ninh, có một cặp lão phu phụ đang ngồi ngắm trăng.
“Khuynh Thành viết thư, nói lão Tứ chuẩn bị chỉ hôn người Hồi cho Tiểu Lục, lão Tứ lại định trêu chọc gì nhỉ?” Nhan lão thái thái hỏi.
“Trêu chọc gì là chuyện của bọn chúng, đã là lão thái bà (bà già) rồi còn ham hố theo tụi nó làm gì?” Dận Chân lão đầu hỏi lại.
“ Ừ thì, dù sao nhi tử cũng chưa từng thất bại. Ừm, cũng không quan tâm cái này…” nhìn Dận Chân: “Lão đầu tử, Khuynh Thành gửi thư nói Tiểu Lục còn dẫn theo một cô nương đi cùng, còn giúp cô nương nhà người ta búi tóc, hiện giờ lại còn một nữ tử người Hồi, nhìn xem, nhi tử lớn lên đã muốn trêu hoa ghẹo nguyệt, tiểu tử thối, không ngờ lại còn muốn trái ôm phải ấp hưởng tề nhân chi phúc (cuộc sống giàu sang phú quý, nhiều thê thiếp) – đúng là thượng bất chính, hạ tắc loạn (người trên làm bậy thì kẻ dưới không nghiêm được)…” Lại bắt đầu than thở.
“Nhi tử như thế thì sao? Tại sao tính tốt thì không nói, tính xấu lại đổ tại gia là sao?” Dận Chân hỏi.
“Trêu hoa ghẹo nguyệt… không phải sao? Hừ!” Nhan lão thái bà uống một ngụm trà. “Tiểu tử chết tiệt, để xem ta trừng phạt hắn thế nào!”
“Ồ, trừng phạt nhi tử cũng là nhi tử của gia sao?” Dận Chân cười hỏi.
“Nhi tử trước tiên phải trừng phạt đã, sau đó thay đổi triệt để mới thành một nhi tử ngoan.” Nhan lão thái bà nói, nghĩ thầm muốn kéo lão đầu tử vào trong nhà, là muốn viết thư.
Viết thư tận tới lúc giờ Tý, lão đầu Dận Chân ngồi bên cạnh nhìn giống như hồi gãy chân thiếu cánh tay nhìn thư, đọc hết rồi hỏi: “Lão thái bà, định giở trò …”
“Bất kể giở trò gì mà có thể giáo dục thì dùng tất, không phải có vị danh nhân nào từng nói, mèo đen mèo trắng gì gì bắt được chuột mới là mèo khôn.” Nhan lão thái bà cười nói, cũng không nhớ là đồng ý nào.
“Là hàng xóm của Mạnh lão phu tử à?” Dận Chân hỏi.
Nhan lão thái bà lắc đầu: “Không phải, là hàng xóm của em vợ hắn.”
~~~
Không thấy có hồi âm, mọi người vội khuyên can, xin lão thái thái yên tâm chớ nóng vội. Thời tiết trong lành, cũng không nắng, bỗng nhiên lão thái bà nhớ ra muốn đi ngắm hoa sen, đương nhiên lão đầu tử không có ý kiến gì, sai bọn ám vệ đi theo hai người ngồi xe ngựa vào thành, nhanh chóng đến bên hồ Huyền Vũ, trời đẹp người tới ngắm hoa cũng nhiều, có thể hình dung ra cảnh du khách qua lại nhiều như mắc cửi.
Hai người đi tới, lão đầu Dận Chân hơi cau mày, Nhan lão thái bà nhìn vẻ mặt hắn hỏi: “Sao vậy? Lão đầu tử, nhìn hoa nở không vừa lòng sao?”
“Không phải, dường như có người cảm thấy hứng thú với chúng ta, cứ đi theo.” Dận Chân lắc đầu.
Nhan lão thái bà xoay người lại nhìn, là một mỹ nhân nha, mặc dù không còn tuổi thanh xuân mơn mởn, nhưng phong vận vẫn còn lưu lại, có lẽ lúc còn trẻ xinh đẹp không kém Niên phi, chớp chớp mắt so sánh, mỹ nhân cũng cười lại, nụ cười chói lọi ngược phía với ánh bình minh, bên cạnh có một lão đầu tử trung niên cầm ô che.
“Chẳng lẽ là thuộc hạ trước kia sao?” Nhan lão thái bà hỏi.
“Không phải. Nếu đã từng gặp qua, gia sẽ nhớ kỹ.” Dận Chân lão đầu nói.
“Kỳ lạ thật.” Nhan lão thái bà lẩm bẩm, bọn họ cũng không phải thánh nhân, bước mỗi bước đều là lão đầu lão thái thái bình thương, tại sao lại có người đi theo chứ? Nhìn nhìn lại khuôn mặt Dận Chân được bảo dưỡng không tệ: “Chẳng lẽ, là ngưỡng mộ người…”
“…Bao nhiêu tuổi rồi còn không nghiêm chỉnh.” Dận Chân bất mãn nói, hôm qua vừa mới ám chỉ hắn trêu hoa ghẹo nguyệt, hôm nay liền tìm chứng cớ cho hắn, lão thái thái này càng gài càng không nghiêm túc, bình dấm chua càng lúc càng lớn hơn.
“Vậy cứ để đi theo đi, biết đâu chỉ là người qua đường thì sao.” Nhan lão thái bà mệt mỏi kéo Dận Chân đi tới đình viện nghỉ chân, cầm một cây quạt nhỏ phe phẩy gió, liếc mắt nhìn thấy mỹ nhân kia cũng theo lại đây, hai người đó ngồi xuống bên cạnh bọn họ, tới khi mỹ qua đây, mở miệng hỏi: “Vị phu nhân này, hai mươi năm trước có tới Lan Quế phường ở Kinh thành hiến nghệ phải không?”
Dận Chân lão đầu và Nhan lão thái thái sững sờ một lát…không ngờ còn ngược dòng tới tận hai mươi năm trước?
Thấy vẻ mặt hai người, mỹ nhân vội nói: “Xin đừng hiểu lầm, chỉ là hai mươi năm trước đúng lúc ở kinh thành, đi tới Lan Quế phường, may mắn nghe được một khúc ca của Liễm Diễm cô nương, cũng may mắn được nghe khúc ca của vị Bạch La cô nương, du dương cảm động tâm can, như khóc như cười… cứ nhớ mãi không quên, mặc dù chỉ nhìn thấy Bạch La cô nương một lần, nhưng hôm nay nhìn thấy phu nhân, cảm giác từ khuôn mặt phu nhân tìm lại được bóng dáng ấy, chỉ hy vọng là bản thân không nhận lầm người.”
Mỹ nhân đẹp mắt, ngay cả phong thái nói chuyện cũng đẹp… lại còn dùng nhiều văn vẻ như vậy- Nhan lão thái bà nghĩ thầm.
Nghĩ nghĩ, Nhan Tử La nói: “Phu nhân nhận lầm người rồi.”
Hiện giờ còn muốn cùng lão đầu tử lén lút sống qua ngày, không thể để người khác chú ý, chuyện cũ năm xưa không đề cập tới thì tốt hơn. Khuôn mặt mỹ nhân lộ rõ vẻ thất vọng, lại nhìn Nhan lão thái bà vài lần, nói xin lỗi rồi trở về chỗ cũ ngồi. Có lẽ cảm giác nhận nhầm người không hay ho lắm, nên hai người ngồi lại một lát rồi dời đi.
Dận Chân hừ nhẹ.
“Lão đầu tử, có người khen ngợi mà vẻ mặt như thế à? Dù có ghen tị cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy, nếu không… không xứng với thân phận người đâu.” Lão thái bà cười nói. Du dương uyển chuyển không tệ, nhưng còn như khóc như cười…cũng không phải chuyện ma quái gì.
Dận Chân liếc ngang, bỗng nhiên nói: “Lão thái bà, nhìn sang bên kia đi…”
Nhan lão thái bà nhìn xem, nhướng mắt, chặc lưỡi một cái, đi ra ngoài, Dận Chân lão đầu lắc đầu đi theo. Ở dưới mái hiên, mỹ nhân kia đang đứng đối diện với hai thiếu niên công tử cứ tấm tắc khen ngợi, còn cầm tay lôi kéo: “Được, mặc dù hơi đen đi một chút nhưng tinh thần tinh ranh hơn nhiều, xem ra Tiểu Lục chăm sóc không tệ, nhất định phải để Tiểu Lục và Ngạc nhi sinh hài tử.”
"Nương ~~" giọng nói Tiểu Lục run rẩy, ánh mắt trợn trừng, vẻ mặt rõ ràng là sợ hãi quá độ.
“Tiểu tử, vì sao ở trên núi thế nào cũng không chịu gọi nương, mới xa một chút đã nói ngọt như vậy rồi?” Mỹ nhân cằn nhằn, định kéo tay áo Quý Lão đầu bên cạnh, lại nghiêng người nhìn thấy vị phu nhân nọ đứng cách đó không xa, khuôn mặt rõ ràng là kích động.
"Nương, thật trùng hợp nha, người cũng tới ngắm hoa sen sao? Gì cơ, cả lão cha cũng đi sao?” Mỹ nhân thấy Kim Lục Phúc hi hi ha ha nói… cũng không phải là nói với mình.
“Nhi tử, trở về… đã trở về.” Tiếp tục kích động, kích động tới mức giọng nói cũng run run. “Lại đây, để nương nhìn con nào.”
Kim Lục Phúc từng bước đi qua, Đỗ mỹ nhân và phụ tử Quý gia cảm giác được vẻ hy sinh của hắn. Mỗi bước đi, lại càng thêm sửng sốt.
Một lát sau ——
“Ai ui, nương a, sắp đứt tai rồi, ngài nhẹ tay chút.” Kim Lục Phúc thảm thiết kêu lên, khiến cho toàn thể Quý gia khóe miệng giật giật cố nín.
“Tiểu tử thối cũng còn biết đường trở về sao, có bản lĩnh thì chạy tiếp đi? Đồ bất hiếu, bao nhiêu công sức nuôi ngươi lớn lên, sớm biết thế này lúc sinh ngươi ra bóp chết cho rồi.” Nhan lão thái bà nắm chặt lỗ tai nhi tử mắng.
“Nương, mấy năm nay lúc nào con cũng nhớ tới nương mà, chỉ bởi vì hoàn cảnh xô đẩy… Ai ui, mẫu thân, ngài nhẹ tay giùm đi, ngài có thể nghe xong rồi véo tiếp được không?” Kim Lục Phúc nhe răng trợn mắt.
Nhan lão thái bà dừng tay nhìn Quý gia: “Xấu hổ quá, thất lễ rồi.”
Không đợi đỗ mỹ nhân nói, chỉ thấy Quý Bạch Ngạc phẫn nam trang nghi ngờ hỏi: “Kim Tiểu Lục, không phải nói nương ngươi bó chân sao? Tại sao…”
Nhan lão thái bà ngoài cười nhưng trong không cười, trừng mắt nhìn Kim Lục Phúc: “Người mẹ bó chân của hắn sớm bị hắn làm tức chết rồi, ta không phải thân mẫu (mẹ ruột) hắn, nếu không sao hắn lại có thể bất hiếu như thế chứ?”
“Nương… đừng đùa nữa mà..” Kim Lục Phúc nói.
“Mặc dù không phải thân mẫu, người kia cũng không phải thân phụ, chẳng qua từ nhỏ đã nuôi dưỡng hắn không bị đói bị khát, không có ơn sinh nhưng có ơn dưỡng dục, vậy định báo đáp thế nào đây? Rời nhà trốn đi nhiều năm không có chút tin tức, à, để xem, đã đến tuổi thành gia lập nghiệp, nhà cửa cũng không để ý, thích làm sao thì tùy thôi.” Người nào đó giở giọng “Dưỡng mẫu” (mẹ nuôi) nói, giọng nói ra vẻ bất đắc dĩ và tủi thân, quay đầu nhìn Quý gia: “Nếu ta không hiểu nhầm, thì tiểu cô nương này và Tiểu Lục lưỡng tình tương duyệt sao (hai bên yêu nhau)? Cũng tốt, lão thân đỡ phải lo lắng nhọc nhằn. Ngày khác sẽ tới cửa cầu hôn.”
“Ồ, không cần cầu hôn, hai nhà ngồi ngồi xuống uống chén trà đàm đạo là được rồi, sau này chỉ cần bọn chúng nên vợ nên chồng, sống hạnh phúc bên nhau là được, không cần phô trương lãng phí như vậy.” Đỗ mỹ nhân cười nói.
“Như vậy sao được, dù thế nào cũng phải làm đúng trình tự, nếu không hắn sẽ oán trách cha nương không công bằng.” Nhan lão thái bà nói. “Vậy đi, mọi người tạm ở lại trong thành, chờ bà mối tới cửa cầu hôn, người thấy thế nào?”
“Vậy được, xin theo ý các vị.” Đỗ mỹ nhân cười.
“Vậy ngày khác gặp lại. Bà thông gia.” Nhan lão thái bà nói xong bước đi, Kim Lục Phúc dặn dò Quý Bạch Ngạc mấy câu rồi rội vã đuổi theo lão nương, trong lòng trống tim đập thình thịch, rõ ràng bình thường nhưng hắn lại cảm thấy như sét đánh bên tai.
Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, Đỗ mỹ nhân liền kéo tay con mình hỏi chuyện, Quý Bạch Ngạc tỏ vẻ không biết, Đỗ mỹ nhân và Quý lão đầu nhìn nhau mà lắc đầu.
“Khuynh Thành viết thư, nói lão Tứ chuẩn bị chỉ hôn người Hồi cho Tiểu Lục, lão Tứ lại định trêu chọc gì nhỉ?” Nhan lão thái thái hỏi.
“Trêu chọc gì là chuyện của bọn chúng, đã là lão thái bà (bà già) rồi còn ham hố theo tụi nó làm gì?” Dận Chân lão đầu hỏi lại.
“ Ừ thì, dù sao nhi tử cũng chưa từng thất bại. Ừm, cũng không quan tâm cái này…” nhìn Dận Chân: “Lão đầu tử, Khuynh Thành gửi thư nói Tiểu Lục còn dẫn theo một cô nương đi cùng, còn giúp cô nương nhà người ta búi tóc, hiện giờ lại còn một nữ tử người Hồi, nhìn xem, nhi tử lớn lên đã muốn trêu hoa ghẹo nguyệt, tiểu tử thối, không ngờ lại còn muốn trái ôm phải ấp hưởng tề nhân chi phúc (cuộc sống giàu sang phú quý, nhiều thê thiếp) – đúng là thượng bất chính, hạ tắc loạn (người trên làm bậy thì kẻ dưới không nghiêm được)…” Lại bắt đầu than thở.
“Nhi tử như thế thì sao? Tại sao tính tốt thì không nói, tính xấu lại đổ tại gia là sao?” Dận Chân hỏi.
“Trêu hoa ghẹo nguyệt… không phải sao? Hừ!” Nhan lão thái bà uống một ngụm trà. “Tiểu tử chết tiệt, để xem ta trừng phạt hắn thế nào!”
“Ồ, trừng phạt nhi tử cũng là nhi tử của gia sao?” Dận Chân cười hỏi.
“Nhi tử trước tiên phải trừng phạt đã, sau đó thay đổi triệt để mới thành một nhi tử ngoan.” Nhan lão thái bà nói, nghĩ thầm muốn kéo lão đầu tử vào trong nhà, là muốn viết thư.
Viết thư tận tới lúc giờ Tý, lão đầu Dận Chân ngồi bên cạnh nhìn giống như hồi gãy chân thiếu cánh tay nhìn thư, đọc hết rồi hỏi: “Lão thái bà, định giở trò …”
“Bất kể giở trò gì mà có thể giáo dục thì dùng tất, không phải có vị danh nhân nào từng nói, mèo đen mèo trắng gì gì bắt được chuột mới là mèo khôn.” Nhan lão thái bà cười nói, cũng không nhớ là đồng ý nào.
“Là hàng xóm của Mạnh lão phu tử à?” Dận Chân hỏi.
Nhan lão thái bà lắc đầu: “Không phải, là hàng xóm của em vợ hắn.”
~~~
Không thấy có hồi âm, mọi người vội khuyên can, xin lão thái thái yên tâm chớ nóng vội. Thời tiết trong lành, cũng không nắng, bỗng nhiên lão thái bà nhớ ra muốn đi ngắm hoa sen, đương nhiên lão đầu tử không có ý kiến gì, sai bọn ám vệ đi theo hai người ngồi xe ngựa vào thành, nhanh chóng đến bên hồ Huyền Vũ, trời đẹp người tới ngắm hoa cũng nhiều, có thể hình dung ra cảnh du khách qua lại nhiều như mắc cửi.
Hai người đi tới, lão đầu Dận Chân hơi cau mày, Nhan lão thái bà nhìn vẻ mặt hắn hỏi: “Sao vậy? Lão đầu tử, nhìn hoa nở không vừa lòng sao?”
“Không phải, dường như có người cảm thấy hứng thú với chúng ta, cứ đi theo.” Dận Chân lắc đầu.
Nhan lão thái bà xoay người lại nhìn, là một mỹ nhân nha, mặc dù không còn tuổi thanh xuân mơn mởn, nhưng phong vận vẫn còn lưu lại, có lẽ lúc còn trẻ xinh đẹp không kém Niên phi, chớp chớp mắt so sánh, mỹ nhân cũng cười lại, nụ cười chói lọi ngược phía với ánh bình minh, bên cạnh có một lão đầu tử trung niên cầm ô che.
“Chẳng lẽ là thuộc hạ trước kia sao?” Nhan lão thái bà hỏi.
“Không phải. Nếu đã từng gặp qua, gia sẽ nhớ kỹ.” Dận Chân lão đầu nói.
“Kỳ lạ thật.” Nhan lão thái bà lẩm bẩm, bọn họ cũng không phải thánh nhân, bước mỗi bước đều là lão đầu lão thái thái bình thương, tại sao lại có người đi theo chứ? Nhìn nhìn lại khuôn mặt Dận Chân được bảo dưỡng không tệ: “Chẳng lẽ, là ngưỡng mộ người…”
“…Bao nhiêu tuổi rồi còn không nghiêm chỉnh.” Dận Chân bất mãn nói, hôm qua vừa mới ám chỉ hắn trêu hoa ghẹo nguyệt, hôm nay liền tìm chứng cớ cho hắn, lão thái thái này càng gài càng không nghiêm túc, bình dấm chua càng lúc càng lớn hơn.
“Vậy cứ để đi theo đi, biết đâu chỉ là người qua đường thì sao.” Nhan lão thái bà mệt mỏi kéo Dận Chân đi tới đình viện nghỉ chân, cầm một cây quạt nhỏ phe phẩy gió, liếc mắt nhìn thấy mỹ nhân kia cũng theo lại đây, hai người đó ngồi xuống bên cạnh bọn họ, tới khi mỹ qua đây, mở miệng hỏi: “Vị phu nhân này, hai mươi năm trước có tới Lan Quế phường ở Kinh thành hiến nghệ phải không?”
Dận Chân lão đầu và Nhan lão thái thái sững sờ một lát…không ngờ còn ngược dòng tới tận hai mươi năm trước?
Thấy vẻ mặt hai người, mỹ nhân vội nói: “Xin đừng hiểu lầm, chỉ là hai mươi năm trước đúng lúc ở kinh thành, đi tới Lan Quế phường, may mắn nghe được một khúc ca của Liễm Diễm cô nương, cũng may mắn được nghe khúc ca của vị Bạch La cô nương, du dương cảm động tâm can, như khóc như cười… cứ nhớ mãi không quên, mặc dù chỉ nhìn thấy Bạch La cô nương một lần, nhưng hôm nay nhìn thấy phu nhân, cảm giác từ khuôn mặt phu nhân tìm lại được bóng dáng ấy, chỉ hy vọng là bản thân không nhận lầm người.”
Mỹ nhân đẹp mắt, ngay cả phong thái nói chuyện cũng đẹp… lại còn dùng nhiều văn vẻ như vậy- Nhan lão thái bà nghĩ thầm.
Nghĩ nghĩ, Nhan Tử La nói: “Phu nhân nhận lầm người rồi.”
Hiện giờ còn muốn cùng lão đầu tử lén lút sống qua ngày, không thể để người khác chú ý, chuyện cũ năm xưa không đề cập tới thì tốt hơn. Khuôn mặt mỹ nhân lộ rõ vẻ thất vọng, lại nhìn Nhan lão thái bà vài lần, nói xin lỗi rồi trở về chỗ cũ ngồi. Có lẽ cảm giác nhận nhầm người không hay ho lắm, nên hai người ngồi lại một lát rồi dời đi.
Dận Chân hừ nhẹ.
“Lão đầu tử, có người khen ngợi mà vẻ mặt như thế à? Dù có ghen tị cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy, nếu không… không xứng với thân phận người đâu.” Lão thái bà cười nói. Du dương uyển chuyển không tệ, nhưng còn như khóc như cười…cũng không phải chuyện ma quái gì.
Dận Chân liếc ngang, bỗng nhiên nói: “Lão thái bà, nhìn sang bên kia đi…”
Nhan lão thái bà nhìn xem, nhướng mắt, chặc lưỡi một cái, đi ra ngoài, Dận Chân lão đầu lắc đầu đi theo. Ở dưới mái hiên, mỹ nhân kia đang đứng đối diện với hai thiếu niên công tử cứ tấm tắc khen ngợi, còn cầm tay lôi kéo: “Được, mặc dù hơi đen đi một chút nhưng tinh thần tinh ranh hơn nhiều, xem ra Tiểu Lục chăm sóc không tệ, nhất định phải để Tiểu Lục và Ngạc nhi sinh hài tử.”
"Nương ~~" giọng nói Tiểu Lục run rẩy, ánh mắt trợn trừng, vẻ mặt rõ ràng là sợ hãi quá độ.
“Tiểu tử, vì sao ở trên núi thế nào cũng không chịu gọi nương, mới xa một chút đã nói ngọt như vậy rồi?” Mỹ nhân cằn nhằn, định kéo tay áo Quý Lão đầu bên cạnh, lại nghiêng người nhìn thấy vị phu nhân nọ đứng cách đó không xa, khuôn mặt rõ ràng là kích động.
"Nương, thật trùng hợp nha, người cũng tới ngắm hoa sen sao? Gì cơ, cả lão cha cũng đi sao?” Mỹ nhân thấy Kim Lục Phúc hi hi ha ha nói… cũng không phải là nói với mình.
“Nhi tử, trở về… đã trở về.” Tiếp tục kích động, kích động tới mức giọng nói cũng run run. “Lại đây, để nương nhìn con nào.”
Kim Lục Phúc từng bước đi qua, Đỗ mỹ nhân và phụ tử Quý gia cảm giác được vẻ hy sinh của hắn. Mỗi bước đi, lại càng thêm sửng sốt.
Một lát sau ——
“Ai ui, nương a, sắp đứt tai rồi, ngài nhẹ tay chút.” Kim Lục Phúc thảm thiết kêu lên, khiến cho toàn thể Quý gia khóe miệng giật giật cố nín.
“Tiểu tử thối cũng còn biết đường trở về sao, có bản lĩnh thì chạy tiếp đi? Đồ bất hiếu, bao nhiêu công sức nuôi ngươi lớn lên, sớm biết thế này lúc sinh ngươi ra bóp chết cho rồi.” Nhan lão thái bà nắm chặt lỗ tai nhi tử mắng.
“Nương, mấy năm nay lúc nào con cũng nhớ tới nương mà, chỉ bởi vì hoàn cảnh xô đẩy… Ai ui, mẫu thân, ngài nhẹ tay giùm đi, ngài có thể nghe xong rồi véo tiếp được không?” Kim Lục Phúc nhe răng trợn mắt.
Nhan lão thái bà dừng tay nhìn Quý gia: “Xấu hổ quá, thất lễ rồi.”
Không đợi đỗ mỹ nhân nói, chỉ thấy Quý Bạch Ngạc phẫn nam trang nghi ngờ hỏi: “Kim Tiểu Lục, không phải nói nương ngươi bó chân sao? Tại sao…”
Nhan lão thái bà ngoài cười nhưng trong không cười, trừng mắt nhìn Kim Lục Phúc: “Người mẹ bó chân của hắn sớm bị hắn làm tức chết rồi, ta không phải thân mẫu (mẹ ruột) hắn, nếu không sao hắn lại có thể bất hiếu như thế chứ?”
“Nương… đừng đùa nữa mà..” Kim Lục Phúc nói.
“Mặc dù không phải thân mẫu, người kia cũng không phải thân phụ, chẳng qua từ nhỏ đã nuôi dưỡng hắn không bị đói bị khát, không có ơn sinh nhưng có ơn dưỡng dục, vậy định báo đáp thế nào đây? Rời nhà trốn đi nhiều năm không có chút tin tức, à, để xem, đã đến tuổi thành gia lập nghiệp, nhà cửa cũng không để ý, thích làm sao thì tùy thôi.” Người nào đó giở giọng “Dưỡng mẫu” (mẹ nuôi) nói, giọng nói ra vẻ bất đắc dĩ và tủi thân, quay đầu nhìn Quý gia: “Nếu ta không hiểu nhầm, thì tiểu cô nương này và Tiểu Lục lưỡng tình tương duyệt sao (hai bên yêu nhau)? Cũng tốt, lão thân đỡ phải lo lắng nhọc nhằn. Ngày khác sẽ tới cửa cầu hôn.”
“Ồ, không cần cầu hôn, hai nhà ngồi ngồi xuống uống chén trà đàm đạo là được rồi, sau này chỉ cần bọn chúng nên vợ nên chồng, sống hạnh phúc bên nhau là được, không cần phô trương lãng phí như vậy.” Đỗ mỹ nhân cười nói.
“Như vậy sao được, dù thế nào cũng phải làm đúng trình tự, nếu không hắn sẽ oán trách cha nương không công bằng.” Nhan lão thái bà nói. “Vậy đi, mọi người tạm ở lại trong thành, chờ bà mối tới cửa cầu hôn, người thấy thế nào?”
“Vậy được, xin theo ý các vị.” Đỗ mỹ nhân cười.
“Vậy ngày khác gặp lại. Bà thông gia.” Nhan lão thái bà nói xong bước đi, Kim Lục Phúc dặn dò Quý Bạch Ngạc mấy câu rồi rội vã đuổi theo lão nương, trong lòng trống tim đập thình thịch, rõ ràng bình thường nhưng hắn lại cảm thấy như sét đánh bên tai.
Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, Đỗ mỹ nhân liền kéo tay con mình hỏi chuyện, Quý Bạch Ngạc tỏ vẻ không biết, Đỗ mỹ nhân và Quý lão đầu nhìn nhau mà lắc đầu.
/37
|