Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 92 - Anh Yêu Em

/163


Có mấy ý?

Trong lòng Sầm Bách Hạc lộn xộn, vang rầm rầm, giống như vô số người ghé vào lỗ tai hắn gõ trống, vừa khiến hắn hưng phấn lại khiến hắn cảm thấy nôn nóng bất an.

Hắn ngẩng đầu nhìn Kỳ Yến, trên gương mặt trắng nõn của Kỳ Yến mang nụ cười, giống như ánh nắng ấm áp đầu mùa đông, khiến hắn nhịn không được nhìn một cái, lại nhìn một cái, sau đó chìm vào trong sự ấm áp này không bao giờ muốn tỉnh lại. Hắn không biết có nên nói ra hay không, bởi vì hắn không gánh vác được nỗi đau khổ mất đi Tiền Tiền.

Thà rằng Tiền Tiền cả đời đều không rõ tâm ý của hắn, hắn cũng không muốn từ nay về sau hai người tựa như người lạ, mặc dù đứng trên cùng một mảnh đất, cũng không nguyện ý gặp lại.

Nhưng mà… đối diện hai mắt Tiền Tiền, hắn không cách nào che lấp tình cảm của mình, phần xúc động trong lòng căn bản không đè nén được.

“Chính là ý tứ anh yêu em, ” sau khi Sầm Bách Hạc nói ra những lời này, cảm giác cả trái tim mình đều bay lên, nhẹ bẫng không vững vàng, “Tiền Tiền, anh yêu em.”

“Bịch!”

Sầm nhị tỷ ngơ ngác đứng ở cửa, túi trong tay rơi trên mặt đất, vẻ mặt cô kinh hãi nhìn Sầm Bách Hạc và Kỳ Yến, giống như nghe được một câu chuyện khủng bố làm cho cô không cách nào tiếp thu.

“Chị, ” Sầm Bách Hạc nghe được động tĩnh ở cửa, quay đầu nhìn qua, liền nhìn thấy nhị tỷ sắc mặt khó coi xoay người rời đi, hiển nhiên là bị hiện trường thổ lộ này đả kích.

“Tiền Tiền, anh…” Sầm Bách Hạc quay đầu an ủi Kỳ Yến, “Em đừng nghĩ nhiều, chị của anh chỉ…”

“Phụt, ” Kỳ Yến hiếm khi nhìn thấy bộ dạng Sầm Bách Hạc thất kinh như thế, tâm tư kiều diễm gì cũng không còn, chỉ khó hiểu cảm thấy có chút buồn cười, cậu đứng lên nói, “Hôm nay không tốt lắm, không nên thổ lộ.”

Sầm Bách Hạc: hắn đây là thổ lộ bị từ chối à?

Hắn còn muốn mặt dày mày dạn hỏi thêm một chút, di động của Kỳ Yến lại vô cùng lo lắng vang lên.

Kỳ Yến ngẩng đầu nhìn hắn, hắn liếm liếm môi dưới, do dự vài giây sau đó nói: “Nghe đi.”

Kỳ Yến cười cười với hắn, ấn nút nhận, sau đó chợt nghe tiếng khóc của lão đại từ trong di động truyền tới. Lão đại là tên đàn ông phương nam đặc biệt tục tằng, hắn dùng bản thân mình chứng minh, tiểu bạch kiểm không có quan hệ gì với phương nam phương bắc hết, hết thảy những con người lấy vùng miền để phân chia đều là phái phản động. Đại học bốn năm, cậu chưa từng thấy lão đại khóc, càng miễn bàn giống như bây giờ, khóc đến thê thảm như vậy.

“Lão đại, phát sinh chuyện gì?”

Có thể làm cho lão đại thương tâm thành như vậy, khẳng định không phải là việc nhỏ.

“Tiền Tiền, ba mẹ tớ còn có vị hôn thê… không còn.”

Không còn?

Kỳ Yến đầu tiên là cả kinh, nghe được tiếng khóc bi thương tới cực điểm của lão đại, cậu cảm thấy hết thảy an ủi đều là vô dụng, “Cậu phải chú ý nghỉ ngơi, tớ lập tức đặt vé máy bay chạy tới.”

Lão đại tuy rằng thương tâm tới cực điểm, nhưng mà không muốn Kỳ Yến qua lại gây sức ép như vậy: “Không có việc gì, tớ chỉ là muốn tìm người trò chuyện, cậu không cần đặc biệt lại đây.”

“Cậu còn nói lời khách sáo như vậy, tớ liền tức giận đó, ” giọng điệu Kỳ Yến thực kiên quyết, “Ba mẹ của cậu cũng là ba mẹ của mấy anh em chúng ta, tớ đến đưa ba mẹ đoạn đường, cậu còn ngăn cản được à?”

Lão đại nắm di động, nhìn ảnh chụp ba mẹ hắn trên linh đường, thất thanh khóc rống lên.

Kỳ Yến nghe tiếng khóc đầu kia di động, tâm tình cũng mười phần suy sụp, cậu ngẩng đầu nhìn Sầm Bách Hạc, “Bách Hạc, có lời gì chờ tôi trở về lại nói, tôi hiện tại…”

“Anh hiểu rõ, ” Sầm Bách Hạc đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Kỳ Yến, ôn nhu mỉm cười với cậu, “Em đừng khổ sở, anh đưa em đến sân bay.”

Kỳ Yến khẽ gật đầu, đi theo phía sau Sầm Bách Hạc rầu rĩ đi ra ngoài. Mới vừa ngồi lên xe, Lâm Thạc và Vương Hàng trước sau gọi điện thoại lại đây, gần đây Lâm Thạc xin phép có hơi nhiều, cho nên vội vàng làm một đề mục nghiên cứu khoa học, phải muộn vài ngày mới có thể qua, Vương Hàng đi làm ở công ty nhà mình, nghỉ cũng không có ai dám nói hắn, cho nên sau khi nói một tiếng với ông ba nhà hắn, liền hẹn Kỳ Yến gặp mặt ở sân bay.

May mắn gần đây là mùa du lịch ế, cho dù là vé máy bay cùng ngày cũng không khó đặt, Sầm Bách Hạc cho người đặt giúp hai vé máy bay khoang hạng nhất đi tỉnh S, dọc theo đường đi cố ý khai thông cảm xúc của Kỳ Yến, “Anh sẽ an bài xe và tài xế đón em bên tỉnh S, đến nơi xa lạ, có tài xế bản địa sẽ tiện hơn rất nhiều.”

“Cám ơn.” Cổ họng Kỳ Yến có chút nghẹn lại, cậu không có cha mẹ, cho nên liền phá lệ hy vọng gia đình bạn bè bên cạnh hạnh phúc, có cha mẹ yêu thương, hiện tại lão đại xảy ra chuyện như vậy, cậu không cần nghĩ cũng có thể đoán được lão đại sẽ có bao nhiêu khổ sở.

“Em không cần cám ơn anh, chỉ cần em đi tỉnh S bảo trọng thân thể cho tốt, chính là cảm ơn tốt nhất với anh, ” Sầm Bách Hạc vỗ vỗ sau lưng Kỳ Yến, nói với tài xế lái xe, “Dừng ở giao lộ phía trước một chút.”

Xe dừng lại bên giao lộ, một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang đem một cái rương hành lý khoảng mười tấc bỏ vào trong cốp xe.

Một đường đến sân bay đều thực kỳ tích không có kẹt xe, Sầm Bách Hạc và Kỳ Yến xuống xe, nhấc rương hành lý trong cốp xe ra: “Chuyến này có khả năng em phải ở vài ngày, vừa rồi em đi gấp, cho nên anh liền an bài người chuẩn bị mấy bộ đồ cho em.”

“Nhiệt độ bên tỉnh S ấm áp hơn bên chúng ta một chút, nhưng mà chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn, em chú ý đừng bị cảm, có chuyện gì liền gọi điện thoại cho anh, anh lập tức chạy qua, dù anh không chạy qua, bên tỉnh S cũng có người của anh, đừng để mình chịu uất ức, gặp được người không mọc mắt, không cần cho họ mặt mũi, mọi chuyện có anh chống đỡ cho em.”

Sầm Bách Hạc còn đang lải nha lải nhải, Kỳ Yến bỗng nhiên vươn tay ôm hắn: “Tôi rất nhanh sẽ trở về, đừng lo lắng, ba ba Bách Hạc.” Nói xong, xách rương hành lý dưới đất lên liền chọn một cửa vào gần nhất đi vào.

Oành!

Núi lửa bùng nổ, sao chổi đụng địa cầu, tất cả khủng long thời đại Jurassic đều sống lại, cả người Sầm Bách Hạc đều ngây ngẩn, chỉ có thể ngơ ngơ ngác ngác nhìn Kỳ Yến đi vào lối vào đại sảnh sân bay.

“Ngũ thiếu, ngũ thiếu?” Tài xế thấy Sầm Bách Hạc vẫn không lên xe, mở cửa xuống xe thấy Sầm Bách Hạc ngơ ngác đứng ở tại chỗ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngũ thiếu, nơi này không cho đỗ quá lâu.”

Hôm nay thời tiết không nóng mà, vì sao lỗ tai và mặt ngũ thiếu đỏ như vậy?

“Tiền Tiền, bên này!” Sau khi Vương Hàng nhìn thấy Kỳ Yến, vẫy vẫy tay với cậu, “Thời gian sắp không kịp, chúng ta nhanh đi đăng ký thủ tục.”

Hành lý của hai người cũng không nhiều, cho nên sau khi lấy được thẻ đăng ký, cũng không có gửi vận chuyển hành lý, sau khi qua cửa kiểm tra, liền đi tìm cửa đăng ký.

Vương Hàng hưng trí không quá cao, hắn kéo rương hành lý nhỏ, nói với Kỳ Yến, “Tiền Tiền, trước kia cậu không có tính giúp lão đại sao?”

“Tính rồi, ” Kỳ Yến trầm mặc một khắc, “Cha mẹ hắn vốn là có mệnh trường thọ.”

“Ý của cậu là nói, nguyên nhân chú và dì chết có chút khả nghi ư?” Âm lượng Vương Hàng đột nhiên đề cao, dẫn tới vài người quay đầu lại nhìn hắn, hắn cũng không quan tâm ánh mắt người khác, vội vàng truy vấn, “Đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”

“Hiện tại tớ cũng không rõ ràng lắm, ” Kỳ Yến lắc lắc đầu, “Lão tam, không có chuyện gì có thể trăm phần trăm khẳng định, ngay cả một con bướm vỗ cánh thêm một cái cũng có khả năng gây ra sóng thần, sống chết con người lại làm sao có thể nhất thành bất biến?”

Vương Hàng nghe vậy im lặng, có lẽ Tiền Tiền nói đúng, nếu một người luôn tin số mệnh, vậy đời này còn có hi vọng và kinh hỉ gì?

Chạng vạng hơn sáu giờ, Quách Kha Gia ở phòng chờ đi tới đi lui, trước khi đến sân bay, tổng giám đốc tự mình gọi hắn đến văn phòng, bảo hắn mấy ngày nay nhất định phải tiếp đãi vị khách quý tới từ đế đô này cho tốt, đối phương muốn làm cái gì, đều phải phối hợp toàn bộ hành trình, không thể để cho đối phương có một chút bất mãn.

Làm tài xế ngự dụng của tổng giám đốc, hắn vô cùng được tổng giám đốc tín nhiệm, lần này tổng giám đốc đem chuyện giao cho hắn, đã nói lên nhân vật lần này tới có bao nhiêu quan trọng. Tuy rằng tổng giám đốc không nói rõ thân phận người này, nhưng nhìn thấy tổng giám đốc vì nghênh đón vị khách quý kia, đem chiếc xe tốt nhất của mình cống hiến ra, có thể thấy thân phận người này có bao nhiêu bất phàm.

May mắn vị khách quý kia là nam, nếu như là nữ, hắn khẳng định sẽ cho rằng đây là phu nhân ông chủ.

Giơ cao bảng tiếp đón trong tay, Quách Kha Gia sợ khách quý nhìn không thấy hắn, còn cố ý dùng bút màu tô thêm lên. Màn hình lớn hiển thị chuyến bay từ đế đô bay tới đã đáp xuống, sao qua hai mươi phút còn chưa nhìn thấy người đi ra?

Ngay khi hắn lo lắng mình không đón được người, hai cậu bạn đẹp trai trẻ tuổi kéo rương hành lý đi ra, một người thoạt nhìn hoạt bát sáng sủa, một người thoạt nhìn thân thiện đáng yêu, hấp dẫn không ít ánh mắt người qua đường. Hai người dường như đã quen làm vật phát sáng, cho nên đối với ánh mắt người qua đường không có một chút không được tự nhiên, ngược lại cúi đầu nhỏ giọng nói gì đó.

Người trẻ tuổi thân thiện đáng yêu kia ngẩng đầu nhìn thoáng qua, dường như chú ý tới bảng tiếp đón trong tay hắn, vì thế đi về phía hắn: “Chào anh, tôi là Kỳ Yến, xin hỏi anh là nhân viên tiếp đón Vương tiên sinh an bài tới sao?”

“Kỳ tiên sinh chào ngài, tôi là trợ lý của tổng giám đốc khách sạn Dụ Tường, tôi họ Quách, Kỳ tiên sinh gọi tôi tiểu Quách là được, ” tuy rằng vị Kỳ tiên sinh này thoạt nhìn thực ôn hòa, nhưng mà Quách Kha Gia lại một chút cũng không dám chậm trễ, hắn cười cười với Vương Hàng bên cạnh Kỳ Yến, “Xe đậu ở bãi đỗ xe bên ngoài, hai vị khách quý mời đi theo tôi.”

“Mấy ngày nay liền phiền toái anh Quách, ” Kỳ Yến giới thiệu Vương Hàng một chút, “Đây là bạn đồng hành với tôi, họ Vương.”

“Chào Vương tiên sinh.”

“Chào anh.” Vương Hàng nhìn Kỳ Yến, nhìn thái độ nhân viên tiếp đãi này rất nhiệt tình, chẳng lẽ là Sầm Bách Hạc an bài?

“Kỳ tiên sinh, không biết ngài và bạn ngài chuẩn bị đi chỗ nào?” Quách Kha Gia lái xe ra sau sân bay, nhỏ giọng nói, “Nếu hai vị chưa có an bài, có thể ngủ lại khách sạn chúng tôi, phòng chúng tôi đã chuẩn bị tốt.”

Kỳ Yến nhìn quần áo nhiều nếp nhăn trên người mình và Vương Hàng, “Chúng tôi đến khách sạn tắm rửa một cái trước, đổi bộ quần áo.”

“Được rồi!” Quách Kha Gia ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra, hắn thường xuyên tiếp đãi một vài cấp cao từ tổng công ty tới, những người này thường thường nói một đằng làm một nẻo, khiến người ta không mò được đến tột cùng bọn họ muốn làm gì, người có việc liền nói giống như vầy, ngược lại khiến người ta càng bớt lo.

Đến khách sạn, Vương Hàng nhìn khách sạn bên này an bài cho hai người bọn họ phòng tổng thống, sau khi thay quần áo xong nói với Kỳ Yến, “Sầm ngũ gia đối với cậu cũng thật đủ ý tứ.”

Đây quả thực chính là theo dõi phục vụ toàn bộ hành trình, cho dù là cha ruột cũng bất quá chỉ như vậy.

Kỳ Yến nghĩ đến những lời Sầm Bách Hạc nói trước khi mình đi, bật cười nói: “Nếu hắn có thể sinh ra con trai lớn như tớ, tớ cũng thật sự nguyện ý gọi hắn là ba đó.”

Vương Hàng chợt nhớ tới Tiền Tiền không có cha mẹ, cảm thấy lời mình nói thật sự rất thiếu đánh, lập tức chuyển hướng đề tài, “Lúc này cũng đã hơn bảy giờ, chúng ta còn đến chỗ lão đại không?”

“Đến xem trước đi, ” Kỳ Yến thở dài, “Không thì tớ cũng lo lắng.”

Vương Hàng im lặng gật gật đầu, không phản đối đề nghị của Kỳ Yến.

/163

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status