“Tiểu Hiên, sắp tới mẹ con mình sẽ đến một hòn đảo rất là đẹp, con có muốn chuẩn bị thêm gì không?”
Sau bữa trưa, hai anh em nhà họ Lập cũng liền rời khỏi chốn bình yên của hai mẹ con. Sau khi dọn dẹp hai mẹ con cùng lên tầng ba xử lý một số chương trình mà cậu đã làm sai.
Tầng ba có thể nói là nơi rành riêng cho công nghệ thông tin, nơi đây trang bị mọi thiếu bị mà tiểu Hiên mang về trong những cuộc phiêu lưu một mình rời khỏi nhà.
Đối với con trai, Du Nhiên luôn lựa chọn tin tưởng hơn nữa cô biết luôn có một thế lực đi theo sau bảo vệ hai mẹ con họ. Bọn họ không hề ít phải nói là một đội ngũ riêng bảo vệ hai người thì đúng hơn, cô cũng không rõ sao mình có thể nắm rõ được những người đang đứng cách mình cả mấy trăm mét đang dõi theo mình. Cô không hiểu được những cô hiểu bọn họ không có gây nguy hiểm đến hai mẹ con hơn nữa còn giúp hai người họ tránh được không ít rắc rối. Đã có lần cô muốn bọn họ ra mặt nhưng như cảm nhận được sự phát giác của cô, đám người ấy lại càng núp kỹ hơn, chỉ là vẫn bị cô phát hiện.
“Mẹ, chúng ta đi đâu thế?” Tiểu Hiên đẩy chiếc laptop yêu thích của mình qua một bên, chạy lại ngồi vào lòng mẹ, mà trước mặt mẹ cậu hiện tại cũng có một chiếc máy tính bảng, ngón tay lướt nhanh như chưa hề chạm đến, hàng loạt các hình ảnh lướt qua với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
“Cạch…”
“Đây, tiểu Hiên.” Du Nhiên đem những thông tin mà mình vừa thu thập được về hòn đảo ấy cho con trai, ánh mắt rời khỏi máy tính trong tích tắc chạm đến một ánh mắt như nai tơ đang mở to tràn đầy sùng bái, Du Nhiên khẽ cười xoa đầu cậu bé.
“Oa…thật là đẹp! Mẹ, tại sao con chưa hề nghe đến tên của hòn đảo này?” Tiểu Hiên xem qua các hình ảnh cùng với lời hướng dẫn mà mẹ cậu đã soạn sẵn, rất nhanh cậu đã nắm được bảy đến tám mười phần trăm thông tin về hòn đảo này.
Blenriu là một hòn đảo có cái tên đẹp mà lạ nhất mà cậu từng nghe qua, thậm chí cậu biết rõ cho dù dùng siêu máy tính của mình cũng chưa chắc có thể tìm ra được hòn đảo này.
“Vì đây là một hòn đảo nhân tạo hơn nữa là của tư nhân là một trong vài hòn đảo ngoại lệ không nằm trong tầm quản lý của bộ hải quân quốc tế, thậm chí những người biết đến sự tồn tại của nó cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.” Nhẹ giọng giải thích cho đứa con trai, nhưng tay của Du Nhiên vẫn không ngừng nghỉ nhảy múa trên bàn phím, trước mặt cô là một bảng báo cũng được coi là khá hoàn thiện mà hồi sáng cô mới nhận được. Tuy đã coi là gần như đầy đủ nhưng cô vẫn muốn nó đầy đủ hơn, chỉ có nhưng vậy cô mới có thể nắm chắc được tỉ lệ thành công cao nhất cho cuộc phẩu thuật.
Nghe mẹ giải thích lại khiến tiểu Hiên có chút uất ức, môi cong lên lên án, biểu hiện rõ mình đang rất là tủi thân: “Nếu đã bí mật như vậy sao mẹ có thể tìm ra được nhiều thông tin như thế, thậm chí ngay cả đường mòn trong rừng cũng có thể vẽ ra rõ như vậy.”
Đầu óc vốn đang tập trung cao độ thì bên tai lại nghe thấy giọng ai như ai như oán khiến Du Nhiên có chút buồn cười lại không dám phát ra tiếng, kẽo cậu bé này mà dỗi thì quả là có chút rắc rối đây. Đặt cậu bé qua một bên, đẩy ghế ra, Du Nhiên đứng dậy tiến lại một kệ sách gần đấy trên đó có không ít các đĩa cứng, usb, raw…ngón tay lướt nhanh qua các ở đĩa rồi dừng lại ở một ô ở trên cùng bên trái của kệ sách rút ra một con chips.
Cầm lấy con chip rồi đưa nó cho tiểu Hiên: "Đây là phiên bản đầu của phần mềm ấy, có một vài chương trình trong đó đã bị viết sai, nếu có thể tìm thấy và sửa lỗi thì nó so với phần mềm mà mẹ đang sử dụng cũng không khác là mấy."
"Vâng ạ." Nhận được chiến lợi phẩm, tiểu Hiên nhảy nhanh khỏi chiếc ghế bên cạnh Du Nhiên, nhoáng một cái đã bấm bấm lia lịa trên bàn phím.
Nhìn đứa con trai đang chú tâm vào mấy cái lập trình đầy khô khan, nhưng lại đây hăng hái cứ như là đang xem xét tỉ mỹ một báu vật vậy. Lắc lắc đầu khẽ cười, Du Nhiên lại quay về với đống tài liệu của mình.
...
"Lão đại, chuyện lần này quả thật rất quỷ dị. Liệu...liệu...lỡ như đây thật sự là Thiên Đình thì sao...lỡ như cô ấy thật sự có chuyện gì khó nói cần tự mình giải quyết nên mới không tiện ra mặt với chúng ta, tìm cách chết giả để đánh lạc hướng..." Thiên nhìn gương mặt đang càng ngày càng sa sầm của lão đại mình thì những câu nói còn lại trong họng không cách nào thốt ra thành lời được.
Nghiêm Phong lạnh lùng quay lưng lại với đám người đã đi theo mình bao nhiêu năm nay, bản lĩnh của bọn họ không ai dám nghi ngờ, nhưng chuyện này...chẳng lẽ đây là sự thật...giống như lời của Thiên nói…cô chỉ là giả chết thôi sao. Lý trí rõ ràng đang tự cảnh cáo bản thân không được tin mù quáng, nhưng là khẽ đè bàn tay lên ngực trái, cảm nhận thấy trái tim bản thân đang đập dồn dập liên hồi. Nhếch môi cười tự giễu, thì ra anh vẫn luôn hi vọng dù chỉ là một chút nhưng vẫn hi vọng đấy là cô.
Ảnh đứng một bên nhìn thấy tâm tình của Nghiêm Phong đã bình thường trở lại liền tiếp tục lên tiếng báo cáo những gì đã thu thập được trong đợt điều tra vừa rồi.
“Cô gái này quả thật rất bí ấn, không tra được cô xuất hiện và biến mất ra sao trong những vụ ám sát kia nhưng phong cách cùng thủ pháp thì quả thật rất giống Thiên Đình, hơn nữa đối tượng mà cô gái này ra tay đều ít nhiều liên quan đến những người đã đắc tội với Tần Phong, một trong số đó đều là những tàn dư của Mark Jayson. Hơn nữa, nhờ cô gái này mà chúng ta mới kịp thời phát hiện ra, đám tàn dư của Mark Jayson đang có ý đồ gây dựng lại giang sơn ở Bắc Mỹ.”
Nghiêm Phong vẫn không hề quay lưng lại, ánh mắt nhìn về phía xa còn thấy loáng thoáng dãy núi bên tai vẫn còn thoang thoảng lời người nào đó đã than vãn sườn dốc nơi đó quá đứng hại cô leo mỏi cả chân. Ánh mắt nheo lại, đợi cho Ảnh báo cáo xong mới quay lại nhìn chằm chằm hai người, lạnh lùng lập lại một câu: “Phong cách giống?”
Lập lại nhưng rõ ràng mang theo nghi hoặc, Thiên nhíu mày suy nghĩ cái gì đó, xong lại như lẩm nhẩm không ra tiếng, đến khi Ảnh hỏi lại thì anh mới lên tiếng nói lại cho rõ: “Không giống, quá phô trương. Thiên Đình vốn lạnh nhạt chưa hề gây nên tiếng động như vậy, hơn nữa chỉ trong hai tháng lại ám sát hơn ba mươi mạng người, liên quan đến hơn trăm công ty con đối nghịch với Tần Phong, điều này quá phô trương hơn nữa cũng không phải vì Tần Phong. Động thái lớn như vậy chỉ khiến cho người khác càng kiêng dè và nhìn chằm chằm Tần Phong. Tuy biến động trong hai giới hắc đạo không lớn nhưng rõ ràng là đã có động thái, thậm chí những người đối lập với Tần Phong đã bắt đầu tập hợp lại thành một khối liên minh, hơn nữa lại có xu hướng muốn ra tay phủ đầu để lấy lợi thế. Cụ thể chính là cuộc bạo động ở Rio mấy ngày trước.”
Mắt Nghiêm Phong nhìn Thiên mang theo chút tán hưởng, tuy không quá vui trong lòng, nhưng hắn quả thật khá hài lòng khi đám người dưới tay mình có thể sắc bén hơn nữa lại chú tâm đến Thiên Đình như vậy. Bọn họ đều là người đã cùng sinh ra tử với hắn không biết bao nhiêu lần, Tần Phong có được ngày hôm nay, nếu công của hắn là mười thì bọn họ cũng bảy, tám. Thiên Đình với hắn là một vị trí đặc thù nếu nhưng bọn họ không chấp nhận cô làm nữ chủ nhân của Nghiêm gia vậy quả thật sẽ làm khó hắn. Chỉ là, liệu còn cơ hội hay không?
Ảnh đứng một bên nghe những phân tích của Thiên, trong lòng có chút giật mình, hắn không ngờ đến những vấn đề này cũng không ngờ Thiên lại có thể nhạy bén đến như vậy. Lại thấy ánh mắt mang chút tán dương của Nghiêm Phong nhìn Thiên, hắn lại có chút hụt hứng, so với đám người Thiên, Kiệt hắn là người tham gia trễ hơn cả, hắn tuy có tài nhưng lại không cùng bọn họ trải qua thời gian khó khăn nhất, tuy nắm trong tay địa vị ngang nhau nhưng rõ ràng hắn luôn phải thực hiện các công việc bên ngoài trong khi đám Thiên hầu như luôn đồng hành cùng Nghiêm Phong.
Chút men này tuy rất nhanh đã bị dấu đi nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt thâm trầm của Nghiêm Phong, tuy nhiên hắn cũng không nói gì chỉ là ánh mắt nhìn theo Ảnh có chút suy tư không ai phát hiện, kể cả người trong cuộc là Ảnh.
Sau bữa trưa, hai anh em nhà họ Lập cũng liền rời khỏi chốn bình yên của hai mẹ con. Sau khi dọn dẹp hai mẹ con cùng lên tầng ba xử lý một số chương trình mà cậu đã làm sai.
Tầng ba có thể nói là nơi rành riêng cho công nghệ thông tin, nơi đây trang bị mọi thiếu bị mà tiểu Hiên mang về trong những cuộc phiêu lưu một mình rời khỏi nhà.
Đối với con trai, Du Nhiên luôn lựa chọn tin tưởng hơn nữa cô biết luôn có một thế lực đi theo sau bảo vệ hai mẹ con họ. Bọn họ không hề ít phải nói là một đội ngũ riêng bảo vệ hai người thì đúng hơn, cô cũng không rõ sao mình có thể nắm rõ được những người đang đứng cách mình cả mấy trăm mét đang dõi theo mình. Cô không hiểu được những cô hiểu bọn họ không có gây nguy hiểm đến hai mẹ con hơn nữa còn giúp hai người họ tránh được không ít rắc rối. Đã có lần cô muốn bọn họ ra mặt nhưng như cảm nhận được sự phát giác của cô, đám người ấy lại càng núp kỹ hơn, chỉ là vẫn bị cô phát hiện.
“Mẹ, chúng ta đi đâu thế?” Tiểu Hiên đẩy chiếc laptop yêu thích của mình qua một bên, chạy lại ngồi vào lòng mẹ, mà trước mặt mẹ cậu hiện tại cũng có một chiếc máy tính bảng, ngón tay lướt nhanh như chưa hề chạm đến, hàng loạt các hình ảnh lướt qua với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
“Cạch…”
“Đây, tiểu Hiên.” Du Nhiên đem những thông tin mà mình vừa thu thập được về hòn đảo ấy cho con trai, ánh mắt rời khỏi máy tính trong tích tắc chạm đến một ánh mắt như nai tơ đang mở to tràn đầy sùng bái, Du Nhiên khẽ cười xoa đầu cậu bé.
“Oa…thật là đẹp! Mẹ, tại sao con chưa hề nghe đến tên của hòn đảo này?” Tiểu Hiên xem qua các hình ảnh cùng với lời hướng dẫn mà mẹ cậu đã soạn sẵn, rất nhanh cậu đã nắm được bảy đến tám mười phần trăm thông tin về hòn đảo này.
Blenriu là một hòn đảo có cái tên đẹp mà lạ nhất mà cậu từng nghe qua, thậm chí cậu biết rõ cho dù dùng siêu máy tính của mình cũng chưa chắc có thể tìm ra được hòn đảo này.
“Vì đây là một hòn đảo nhân tạo hơn nữa là của tư nhân là một trong vài hòn đảo ngoại lệ không nằm trong tầm quản lý của bộ hải quân quốc tế, thậm chí những người biết đến sự tồn tại của nó cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.” Nhẹ giọng giải thích cho đứa con trai, nhưng tay của Du Nhiên vẫn không ngừng nghỉ nhảy múa trên bàn phím, trước mặt cô là một bảng báo cũng được coi là khá hoàn thiện mà hồi sáng cô mới nhận được. Tuy đã coi là gần như đầy đủ nhưng cô vẫn muốn nó đầy đủ hơn, chỉ có nhưng vậy cô mới có thể nắm chắc được tỉ lệ thành công cao nhất cho cuộc phẩu thuật.
Nghe mẹ giải thích lại khiến tiểu Hiên có chút uất ức, môi cong lên lên án, biểu hiện rõ mình đang rất là tủi thân: “Nếu đã bí mật như vậy sao mẹ có thể tìm ra được nhiều thông tin như thế, thậm chí ngay cả đường mòn trong rừng cũng có thể vẽ ra rõ như vậy.”
Đầu óc vốn đang tập trung cao độ thì bên tai lại nghe thấy giọng ai như ai như oán khiến Du Nhiên có chút buồn cười lại không dám phát ra tiếng, kẽo cậu bé này mà dỗi thì quả là có chút rắc rối đây. Đặt cậu bé qua một bên, đẩy ghế ra, Du Nhiên đứng dậy tiến lại một kệ sách gần đấy trên đó có không ít các đĩa cứng, usb, raw…ngón tay lướt nhanh qua các ở đĩa rồi dừng lại ở một ô ở trên cùng bên trái của kệ sách rút ra một con chips.
Cầm lấy con chip rồi đưa nó cho tiểu Hiên: "Đây là phiên bản đầu của phần mềm ấy, có một vài chương trình trong đó đã bị viết sai, nếu có thể tìm thấy và sửa lỗi thì nó so với phần mềm mà mẹ đang sử dụng cũng không khác là mấy."
"Vâng ạ." Nhận được chiến lợi phẩm, tiểu Hiên nhảy nhanh khỏi chiếc ghế bên cạnh Du Nhiên, nhoáng một cái đã bấm bấm lia lịa trên bàn phím.
Nhìn đứa con trai đang chú tâm vào mấy cái lập trình đầy khô khan, nhưng lại đây hăng hái cứ như là đang xem xét tỉ mỹ một báu vật vậy. Lắc lắc đầu khẽ cười, Du Nhiên lại quay về với đống tài liệu của mình.
...
"Lão đại, chuyện lần này quả thật rất quỷ dị. Liệu...liệu...lỡ như đây thật sự là Thiên Đình thì sao...lỡ như cô ấy thật sự có chuyện gì khó nói cần tự mình giải quyết nên mới không tiện ra mặt với chúng ta, tìm cách chết giả để đánh lạc hướng..." Thiên nhìn gương mặt đang càng ngày càng sa sầm của lão đại mình thì những câu nói còn lại trong họng không cách nào thốt ra thành lời được.
Nghiêm Phong lạnh lùng quay lưng lại với đám người đã đi theo mình bao nhiêu năm nay, bản lĩnh của bọn họ không ai dám nghi ngờ, nhưng chuyện này...chẳng lẽ đây là sự thật...giống như lời của Thiên nói…cô chỉ là giả chết thôi sao. Lý trí rõ ràng đang tự cảnh cáo bản thân không được tin mù quáng, nhưng là khẽ đè bàn tay lên ngực trái, cảm nhận thấy trái tim bản thân đang đập dồn dập liên hồi. Nhếch môi cười tự giễu, thì ra anh vẫn luôn hi vọng dù chỉ là một chút nhưng vẫn hi vọng đấy là cô.
Ảnh đứng một bên nhìn thấy tâm tình của Nghiêm Phong đã bình thường trở lại liền tiếp tục lên tiếng báo cáo những gì đã thu thập được trong đợt điều tra vừa rồi.
“Cô gái này quả thật rất bí ấn, không tra được cô xuất hiện và biến mất ra sao trong những vụ ám sát kia nhưng phong cách cùng thủ pháp thì quả thật rất giống Thiên Đình, hơn nữa đối tượng mà cô gái này ra tay đều ít nhiều liên quan đến những người đã đắc tội với Tần Phong, một trong số đó đều là những tàn dư của Mark Jayson. Hơn nữa, nhờ cô gái này mà chúng ta mới kịp thời phát hiện ra, đám tàn dư của Mark Jayson đang có ý đồ gây dựng lại giang sơn ở Bắc Mỹ.”
Nghiêm Phong vẫn không hề quay lưng lại, ánh mắt nhìn về phía xa còn thấy loáng thoáng dãy núi bên tai vẫn còn thoang thoảng lời người nào đó đã than vãn sườn dốc nơi đó quá đứng hại cô leo mỏi cả chân. Ánh mắt nheo lại, đợi cho Ảnh báo cáo xong mới quay lại nhìn chằm chằm hai người, lạnh lùng lập lại một câu: “Phong cách giống?”
Lập lại nhưng rõ ràng mang theo nghi hoặc, Thiên nhíu mày suy nghĩ cái gì đó, xong lại như lẩm nhẩm không ra tiếng, đến khi Ảnh hỏi lại thì anh mới lên tiếng nói lại cho rõ: “Không giống, quá phô trương. Thiên Đình vốn lạnh nhạt chưa hề gây nên tiếng động như vậy, hơn nữa chỉ trong hai tháng lại ám sát hơn ba mươi mạng người, liên quan đến hơn trăm công ty con đối nghịch với Tần Phong, điều này quá phô trương hơn nữa cũng không phải vì Tần Phong. Động thái lớn như vậy chỉ khiến cho người khác càng kiêng dè và nhìn chằm chằm Tần Phong. Tuy biến động trong hai giới hắc đạo không lớn nhưng rõ ràng là đã có động thái, thậm chí những người đối lập với Tần Phong đã bắt đầu tập hợp lại thành một khối liên minh, hơn nữa lại có xu hướng muốn ra tay phủ đầu để lấy lợi thế. Cụ thể chính là cuộc bạo động ở Rio mấy ngày trước.”
Mắt Nghiêm Phong nhìn Thiên mang theo chút tán hưởng, tuy không quá vui trong lòng, nhưng hắn quả thật khá hài lòng khi đám người dưới tay mình có thể sắc bén hơn nữa lại chú tâm đến Thiên Đình như vậy. Bọn họ đều là người đã cùng sinh ra tử với hắn không biết bao nhiêu lần, Tần Phong có được ngày hôm nay, nếu công của hắn là mười thì bọn họ cũng bảy, tám. Thiên Đình với hắn là một vị trí đặc thù nếu nhưng bọn họ không chấp nhận cô làm nữ chủ nhân của Nghiêm gia vậy quả thật sẽ làm khó hắn. Chỉ là, liệu còn cơ hội hay không?
Ảnh đứng một bên nghe những phân tích của Thiên, trong lòng có chút giật mình, hắn không ngờ đến những vấn đề này cũng không ngờ Thiên lại có thể nhạy bén đến như vậy. Lại thấy ánh mắt mang chút tán dương của Nghiêm Phong nhìn Thiên, hắn lại có chút hụt hứng, so với đám người Thiên, Kiệt hắn là người tham gia trễ hơn cả, hắn tuy có tài nhưng lại không cùng bọn họ trải qua thời gian khó khăn nhất, tuy nắm trong tay địa vị ngang nhau nhưng rõ ràng hắn luôn phải thực hiện các công việc bên ngoài trong khi đám Thiên hầu như luôn đồng hành cùng Nghiêm Phong.
Chút men này tuy rất nhanh đã bị dấu đi nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt thâm trầm của Nghiêm Phong, tuy nhiên hắn cũng không nói gì chỉ là ánh mắt nhìn theo Ảnh có chút suy tư không ai phát hiện, kể cả người trong cuộc là Ảnh.
/72
|