Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 504: Định Hải Châm

/510


"Tinh Long, nghĩ không ra chúng ta lại có thể kiên trì đến trận cuối cùng của Đại hội võ đạo, tuy rằng trận chiến này của chúng ta, là quan hệ đến bài danh thiên hạ thập đại cao thủ, nhưng không cần thiết phân ra sinh tử tới, thẳng thắn mà nói, có thể kiên trì đến tận đây, lòng đã thoải mái rồi, tôi có một kiến nghị, không biết ý của cậu thế nào?"

Trong lúc Triệu Tinh Long, Lưu Gia Tuấn hai người đang đứng đối diện, Lưu Gia Tuấn đột nhiên mở lời.

"Hử?"

Triệu Tinh Long nghe lời này, lại cảm thụ được khí tức trên người Lưu Gia Tuấn, lại không có chút nào sự sắc bén chiến đấu, trong khi cùng hắn nói chuyện, hoàn toàn không có sát tâm cùng ý nghĩ phấn đấu trong đầu, đích thật là thản nhiên.

Vì vậy Triệu Tinh Long cũng vui vẻ nói: "Vậy cậu có kiến nghị gì?"

"Quy củ cũ đi, đẩy tay".

Lưu Gia Tuấn ôn hòa cười cười.

Hắn vừa nói ra, nhất thời toàn trường đều ồ lên.

Rất nhiều người cũng không có nghĩ đến, tại thời điểm kịch liệt nhất của Đại hội võ đạo, vào giai đoạn chiến đấu sinh tử cuối cùng, Lưu Gia Tuấn lại có thể đưa ra phương pháp quyết đấu ôn hòa như vậy.

Đẩy tay thử kình, vốn là các đại sư quốc thuật thế hệ trước thời dân quốc thường dùng để giao lưu với nhau, để thử ra công phu sâu cạn, lại tránh được sinh tử giao đấu tạo thành thương vong.

Thế nhưng đẩy tay như vậy, cũng không thể thử ra được công phu thực chiến, trong thực chiến, thiên biến vạn hóa, sinh tử trong tích tắc, cũng không phải đẩy tay là có thể phân ra được.

Hiện tại Lưu Gia Tuấn đưa ra biện pháp giao thủ ôn hòa như vậy, thật sự là rất không phù hợp với bầu không khí giao đấu kịch liệt của Đại hội võ đạo. Cái này giống như là trong phim kinh dị đột nhiên lại rót vào một chi tiết ngôn tình, cũng khó lòng mà hòa tan được sự khẩn trương của mùi máu tanh.

"Ừm, chúng ta đều là người Hoa, cần gì phải cấp bách tranh tiên? Đẩy tay thử kình, cũng là ý của tôi".

Triệu Tinh Long cười ha hả, tâm tình thoải mái không gì sánh được.

Hai người đối diện cười, tựa hồ hoàn toàn quên đi tranh đoạt tanh máu mười hạng đầu của Đại hội võ đạo, quên đi công danh lợi lộc, hai đại cao thủ trẻ tuổi, thoải mái giao lưu với nhau.

Đứng thẳng đối diện, bốn tay khoát lên nhau, thật giống như là đẩy tay bên Thái Cực quyền.

Tiếng chuông vừa vang lên, hai người cùng lúc khẽ động, Triệu Tinh Long đình chỉ khí, tay khẽ động, tống về phía trước, khửu tay vận sức, sử dụng "Cấp Thôi Thương" trong Bát Cực quyền, thế nhưng kình lực hàm súc.

Lưu Gia Tuấn cước bộ lùi một bước, đưa tay kéo, dùng "Hoãn Chuyển Ma" giữ thế tới của Triệu Tinh Long, chờ đối phương thế tới đã tận, thì đẩy ngược lại.

Triệu Tinh Long thân thể hơi chuyển, bụng gồng lên, dưới chân đi ngược lại, hai tay vung mạnh, đã đem thế đẩy của Lưu Gia Tuấn phá vỡ.

Lưu Gia Tuấn lông mi dựng thẳng, hai chân hạ xuống, đột nhiên dưới chân xoay tròn, xuất ra tuyệt học "Ngũ tinh liên châu".

Triệu Tinh Long lần này không kịp lưu ý, đã bị làm cho thân thể hơi chút mất đi cân đối, trọng tâm chếch đi về phía sau.

"Tốt!" Lưu Gia Tuấn ánh mắt sáng ngời, thân theo tay chuyển, một thức Bát Cực Đại Thiêu Lương Cân thi triển ra, muốn đem Triệu Tinh Long đánh bay.

Thế nhưng, vào thời điểm khẩn yếu, Triệu Tinh Long thân thể lay động trái phải, đột nhiên trong lúc đó giống như mặt đất trầm xuống, thật giống như đá ngầm bị nước biển vạn năm cọ sát, mặc cho Lưu Gia Tuấn làm thế nào, vẫn không chút động đậy.

Ngay vào lúc Lưu Gia Tuấn chuyển động, Triệu Tinh Long lập tức phản kích, hai tay đưa ra trước áp xuống, nhấn một cái, Lưu Gia Tuấn đã cảm thấy một cổ đại lực vọt tới, thân thể không tự chủ được liên tục lùi để giảm bớt lực, mà hai tay đã rời khỏi tay của Triệu Tinh Long.

Tay của hai người, đã không còn khoát lên nhau.

"Hử? Tinh Long, ngươi vừa rồi là công phu gì?" Lưu Gia Tuấn sau khi lùi ra, cũng không có tiếp tục động thủ, mà là kinh ngạc hỏi.

"Đây là ta ở tại đáy biển luyện công ba năm, bản thân căn cứ theo mạch nước ngầm mà định trụ thân thể, sáng chế ra một thức thân pháp, là Định Hải Châm" Triệu Tinh Long cười nói.

"Hay cho một chiêu Định Hải Châm, quả nhiên cao minh, ta đã thua đẩy tay, trận đấu ngày hôm nay, được ích lợi nhiều, còn nhiều thời gian!" Lưu Gia Tuấn cười, nhẹ nhàng đi ra khỏi sân, tiêu sái như vậy khiến cho vô số người động lòng.

Tuy rằng Lưu Gia Tuấn chịu thua, thế nhưng trong lòng rất nhiều cao thủ ở đây, lại cảm thấy thiếu niên này thật sự có một loại mị lực không giống người thường.

Đồng thời, trận luận võ của Triệu Tinh Long, Lưu Gia Tuấn có thể nói là một lần giao thủ hòa bình nhất trong Đại hội võ đạo.

Thế nhưng cao thủ cũng nhìn ra được, trận giao thủ này thủ đoạn công phu của hai bên, cũng không hề dễ dàng hơn so với quyết đấu sinh tử, hơn nữa ý nghĩ trong đó cũng phi thường cao.

Lúc này, ở trong sân, còn lại Vương Siêu, GOD, Ba Lập Minh, Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thải, Nhạc Bằng, Hoắc Linh Nhi, Lạc Tiểu Manh, Đàm Văn Đông, Bạch Tuyền Di, Chu Hồng Trí mười hai người.

Mười hai người cuối cùng của Đại hội võ đạo, nói cách khác, còn có hai trận tranh đấu, đấu loại hai người, định ra danh ngạch mười đại cao thủ chân chính.

Toàn bộ mọi người bắt đầu tập trung nhìn, xác định tên người của hai trận cuối cùng này.

Màn hình lớn củ máy tính, sau một hồi lập lòe, thì định lại tên của hai người.

Hoắc Linh Nhi.

Lạc Tiểu Manh.

"Ha ha, ha ha" Thấy tên mình, Lạc Tiểu Manh bước lên sân, con mắt nhìn về phía Hoắc Linh Nhi: "Chúng ta cũng không cần một hồi đẩy tay giống như Tinh Long, Gia Tuấn chứ?"

Hoắc Linh Nhi đưa tay lên: "Nghe nói cô cùng Trường Mi học một hồi công phu, đem toàn bộ quyền pháp đã học được từ hắn ra tay đi, cô cũng khả dĩ được cho là truyền nhân của hắn, tôi ngày hôm nay cùng cô giao thủ, coi như là sư phụ tôi cùng sư phụ của cô một lần giao phong, ra tay đi".

"Được!" Lạc Tiểu Manh nhìn vào hai mắt của Hoắc Linh Nhi, trong lòng căng thẳng, cũng không nói chuyện nữa, mà là nhanh chóng tập trung tinh khí thần, một chút cũng không dám thả lỏng, cấp tốc tích góp toàn bộ lực lượng.

Tiếng chuông vang lên!

Lạc Tiểu Manh dưới chân chợt lóe, như ánh lửa bắn ra, lấy một loại tốc độ không cách nào hình dung tiếp cận Hoắc Linh Nhi, một quyền chém ra.

Hoắc Linh Nhi xoay người lui bước, bộ pháp như đạp lên liên hoa, tay xoay ngược lại, một thức "Quý Phi Túy Tửu" đánh ra, chủy kình cuộn trào mãnh liệt, đánh về phía đầu cỉa Lạc Tiểu Manh. Lạc Tiểu Manh vung tay lên ngăn, trở tay quấn lấy, là Nghịch Triền của thủ pháp vật, còn tay kia đâm ra, thiết kỵ đột xuất đao thương minh! Đâm về phía yết hầu của Hoắc Linh Nhi.

Hai người giao thủ trong tích tắc, sát chiêu đã xuất liên tục. Cứ như là cừu địch bất cộng đái thiên, so với trên giao thủ của Triệu Tinh Long Lưu Gia Tuấn trước đó thì đối lập hoàn toàn, khiến cho người xem ở đây có một loại cảm giác như cách thế.

Hoắc Linh Nhi đương nhiên sẽ không để cho Lạc Tiểu Manh đánh trúng yết hầu của mình, thủ chưởng nhấc lên, năm ngón tay tinh tế lóe ra một loại sáng bóng động lòng người, thật giống như là ẩn chứa toàn bộ ma lực trên thế giới này, khiến người ta có cảm giác bị nắm giữ.

Năm ngón tay của nàng hoành trước yết hầu, nhẹ nhàng chụp lấy cổ tay của Lạc Tiểu Manh. Đồng thời thủ pháp "Lão Viên Ban Chi" liên tục sử ra, muốn bẻ gẫy khớp xương của Lạc Tiểu Manh.

Thế nhưng khớp xương của Lạc Tiểu Manh lại mềm yếu như bông vậy, da lại trơn như cá chạch, thoáng cái trượt đi mất, đã từ trong tay của Hoắc Linh Nhi mà trượt đi ra ngoài.

Đây lại là công phu "Lưu Chưởng" trong Bát Quái chưởng.

Một thức "Lưu chưởng" sau khi xuất ra, Lạc Tiểu Manh mắt chợt nhắm lại, chân trái tùy ý giơ lên, rồi chợt đá ngang ra, hướng về bắp chân của Hoắc Linh Nhi.

Hoắc Linh Nhi hạ thấp eo lưng, tay như câu liêm, hướng tới chân mà cắt tới, tâm ý chính là cắt như cắt lúa, móc vào chân của Lạc Tiểu Manh.

Nào biết đâu rằng, một cước này của Lạc Tiểu Manh vốn là hư chiêu. Sau khi đá ra, lại xoay chuyển tới, tránh thoát nhást cắt, hai tay vung nhanh ra, lấy thế như cuồng phong gió lốc đánh về phía sau lưng của Hoắc Linh Nhi.

Bát Phong Chủy!

Hoắc Linh Nhi chợt xoắn eo lưng, toàn bộ eo lưng xoay tròn giống như vượt ra khỏi phạm vi co gập của cơ thể con người, chỉ chuyển một cái, đã tránh thoát chủy thế của Lạc Tiểu Manh.

"Hử?"

Lạc Tiểu Manh cũng không có ngờ tới, Hoắc Linh Nhi lại có thể tránh né như vậy, hơn nữa trong khi đối phương xoay tròn, lại rõ ràng phát hiện được, ngón tay phải của đối phương kịch liệt nóng, hiển nhiên là kình lực tụ tập, muốn đánh ngược lại.

"Lẽ nào ta không phòng bị sao?" Lạc Tiểu Manh cảm ứng được điểm này, trong lòng khẽ động, cước bộ lui về phía sau hai bước, đột nhiên lại đi tới ba bước, một quyền đánh ra, như là liệu địch tiên cơ, đánh về phía ngón tay đang tụ tập kình lực của Hoắc Linh Nhi.

Nào biết đâu rằng, nhiệt độ biến hóa trên ngón tay của Hoắc Linh Nhi đột nhiên tiêu thất một chút cũng không còn thấy bóng, thật giống như chưa từng ngưng tụ kình lực qua. Đồng thời, trong sự cảm ứng của Lạc Tiểu Manh, chân trái của đối phương khí huyết sôi trào, tựa hồ lúc nào cũng có thể bùng nổ ra một cước.

"Không ổn!"

Lạc Tiểu Manh lúc này mới biết, Hoắc Linh Nhi trong nháy mắt này, đã biến hóa khí huyết trên người để mê hoặc cảm ứng linh mẫn của mình, do đó tạo thành ảo giác.

"Khí huyết của nàng ta, lại có thể như vậy xuất thần nhập hóa! Tùy tâm sở dục!"

Phán đoán sai lầm, đã lâm vào hạ phong.

Lạc Tiểu Manh tâm thần hơi lộ ra chút kẽ hở, cấp tốc tỉnh táo lại, lui về phía sau một bước, bày ra thủ thế.

Hoắc Linh Nhi lạnh lùng cười, hai tay hai chân luân phiên đánh ra, lại thi triển ra thế của Kích kiếm, công liền một hơi hai tay, "Ngân Mãng Thế" "Kim Lân Thế", hai thức lấy tay làm đại kiếm công nhanh tới, bốn phương tám hướng công kích tới muốn đâm Lạc Tiểu Manh thành những lỗ thủng.

"Ngân Mãng Thế" "Kim Lân Thế" là kích pháp mạnh nhất của kiếm thuật cổ, rất thích hợp công kích liên mạch lưu loát, hiện tại thi triển ra vào thời điểm then chốt, Hoắc Linh Nhi có thể nói là vận dụng vừa đúng.

Lạc Tiểu Manh ngăn trái đón phải, tuy rằng ở vào thế thủ, nhưng một chút cũng không rơi vào hạ phong, một hơi thở dài không gì sánh được, biểu hiện ra thực lực có thể hoàn toàn cùng Hoắc Linh Nhi sánh vai.

Thế nhưng, Hoắc Linh Nhi sau hai chiêu tấn công, tựa hồ đã đem khí thế công kích của mình lên tới đỉnh, đột nhiên chấn cước một cái, tay cao cao giơ lên, toàn thân mạnh mẽ áp xuống, xuất ra "Phiên Thiên Ấn" .

Một ấn này, quyền cánh tay tiếp xúc, đánh cho Lạc Tiểu Manh toàn thân chấn động, liên tiếp lui về phía sau vài bước, mới đứng vững được thân thể, trên mặt đỏ bừng, trán vồng lên, hít thở sâu một hồi, mới bình ổn lại khí huyết vừa bị chấn lên cuồn cuộn.

"Hử? Cô lại có thể tiếp Phiên Thiên Ấn của tôi? Còn chỉ là khí huyết di động! Quả nhiên lợi hại!" Hoắc Linh Nhi thấy Lạc Tiểu Manh như vậy, cũng không có động thủ, mà là ngừng tay lại, trên mặt biểu hiện ra vẻ kinh ngạc.

"Quyền lực thật hung hãn" Lạc Tiểu Manh lại hít thở sâu một hơi, đưa tay ra, "Cô đã đem khí huyết trên người vận chuyển tới mức xuất thần nhập hóa, tiến nhập cảnh giới Đan Đạo thì chỉ cần điều dưỡng mấy tháng là được, cô so với tôi đã đi trước một bước, tới thời điểm trước mắt, thắng bại đã không có bất luận ý nghĩa gì, trận Đại hội võ đạo này, thứ tốt tôi đã toàn bộ chiếm được. Thứ đã được thấy, kinh lịch qua, cảm thụ được, loại tài phú này, so với mười thứ hạng đầu kia còn quan trọng hơn nhiều, tôi không muốn đánh nữa".

Nói xong, Lạc Tiểu Manh xoa xoa tay của mình, cũng không nói là mình thua, mà trực tiếp đi ra ngoài.

Bất quá hành vi của nàng như vậy, không tiếp thua thì cũng là thua.

Lạc Tiểu Manh vừa rút lui, Đại hội võ đạo, cũng chỉ còn lại mười một người!

Trận cuối cùng, trước khi định ra mười cái tên.

Mọi người, bao gồm vô số người đang xem trên sóng truyền hình, đều ngừng hô hấp.

Trên màn hình lớn máy tính, nhảy nhót thật lâu, mới nhảy ra hai cái tên.

Nhạc Bằng.

Nghiêm Nguyên Nghi.


/510

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status