Tôi trước giờ không được tốt tính, biết rõ bản thân không nơi nương tựa, không bằng Đan Y, trên đầu có chữ “ruột thịt của thủ lĩnh” thay nàng ta dẹp bỏ tai họa, đâu giống như tôi, bị biếm tới núi Nữ Sàng, sống chết không ai buồn hỏi tới.
Nghĩ như vậy, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác thê lương.
Nhưng thế giới này sáng sủa nhứ vậy, vậy mà ngay cả bóng của mình tôi cũng không nhìn thấy, trong nháy mắt, nỗi tiếc hận và tự thương hại bản thân bị thổi bay vèo, trong lòng tôi chỉ còn lại sự tò mò hưng phấn.
Tôi quyết tâm muốn tìm ra nguồn gốc ánh sáng của thế giới này, có điều đi đã nữa canh giờ, vậy mà chỉ thấy một bóng dáng màu trắng, bóng dáng kia càng ngày càng gần, tới sát tôi lên tiếng chào hỏi thắm thiết “Thanh nhi, sao nàng chưa từ đã biệt thế?” Nói xong còn muốn tiếng lên nắm tay tôi.
Tôi vô cùng sợ hãi, há mồm nói “Ngài nhìn thấy tôi sao?” Bóng dáng màu trắng kia cười vui vẻ, ta vui mừng quá, Nhạc Kha.
Nhạc Kha cười to “Ta thường tới chỗ này trong mộng, chỉ có thể nhìn thấy chút chuyện cũ năm xưa, chưa từng gặp qua một vị tiên hữu nào, thật rất cô đơn!”
Mặc dù tôi không biết vì sao hắn lại ở chỗ này, nhưng có thể gặp bạn cũ ở cái thế giới không biết tên này, đương nhiên cũng được coi là một việc may mắn. Lúc này bắt đầu nghi hoặc nói “Ngài thường tới đây, vậy có biết cách rời khỏi không?”
Hắn cầm tay của tôi, vô cùng kỳ lạ, lúc này tôi cảm thấy giống như mình mới được sinh ra, tuy không nhìn thấy gì nhưng loại cảm giác này vô cùng quen thuộc. Nếu tôi không tìm được tay của mình, đương nhiên không thể nào rút ra, chỉ có thể để hắn nắm tùy hắn.
Hắn nhìn tôi trừng mắt, thở dài “Ta chưa bao giờ nghĩ được bản thân còn có thể mơ thấy Thanh Nhi, Thanh Nhi, sao nàng đẹp hơn lúc mới gặp thế? Có điều, muốn rời khỏi đây, tỉnh ngủ đừng mơ nữa, tự nhiên có thể rời đi, chẳng có gì kỳ lạ.”
Tôi ngơ ngác nhìn hắn, không nói được câu nào.
Hắn biết bản thân mình, đương nhiên biết cách rời khỏi.
Tôi lại không biết mình như thế nào, bây giờ phải rời khỏi thế nào đây?
Có thể là hắn nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của tôi thật thú vị, kéo cái thân thể không hình của tôi lại gần, vẻ mặt hết sức thân thiết “Ta ngược lại không biết nha, Thanh Nhi lại có thể quyến rũ động lòng người như vậy!”
Không chỉ có tôi, còn có Bích Dao, Ly Quang đều biết Nhạc Kha có một tật vô cùng xấu, xấu muốn chết, đó là dễ quên. Nếu như dùng cách nói ở trần gian, hắn là một vị tiên ngốc.
Chỉ có điều, trong tứ hải bát hoang từ trước tới giờ chưa xuất hiện một tên ngôc nào, tiên gia lại vô cùng xem trọng thể diện, sau khi hắn biến thành hình người lại có cái tật xấu này, phải giấu diếm người ngoài vô cùng khổ sở.
Lúc đó, tôi vô cùng không cam lòng, đi với Giao vương giả bộ rời khỏi, một giờ sau lại trở lại, nấp ở sau núi đá ở bờ biển Đông Hải.
Lại đợi ba mươi lăm năm, đứa nhỏ ở trong gia đình ngư dân ở bờ biển Đông Hải kia đã trưởng thành, làm phụ thân, sinh ra một bé gái như cục bột, cuối cùng cũng đợi được Nhạc Kha xuất hiện.
Nhạc Kha vừa mới lên khỏi mặt nước, Giao vương kia cắn lỗ tai của tôi, nói “Thanh Nhi, ngươi đi dò thám thử xem, xem thử thằng cháu của ta gặp ngươi thì cười hay nghiêm mặt?”
Tôi vô cùng nghi hoặc, không ngại học kẻ dưới, nói “Nếu hắn cười thì sao mà không cười thì sao?”
Giao vương cười vô cùng xảo quyệt “Nếu như hắn cười, ngươi vẫy tay với ta nhé. Nếu như hắn không cười, ngươi giả bộ như đi lầm đường, trở về nhanh.”
Lúc đó tôi không biết hai tình huống này là một trời một vực, lại ngốc nghếch gọi một cụm mây, nhanh chóng bay qua phía hắn. Còn chưa tới gần, đã nghe thấy một giọng nói nhiệt tình gọi “Thanh nhi, mấy trăm năm không gặp, nàng còn nhớ tới người ân công cứu mạng là ta không?”
Tôi nhìn nhìn xung quanh, mặt trời cháy trên đỉnh đầu, dưới chân biển xanh thăm thẳm, trước mặt là tên gia hỏa trên mặt đang ý cười dào dạt, vẻ mặt vô tội, giống như chuyện gặp nhau ba mươi lăm năm trước ở hồ Côn Minh đã biến mất hoàn toàn, hắn đối với tôi lạnh nhạt khinh thường, đương nhiên, cũng là do tôi không cẩn thận ôm mộng tưởng.
Tôi gật đầu lung tung, lặng lẽ đưa tay ra sau lưng vẫy vẫy, cười tới cứng ngắc.
Sau lưng lại có một tiếng nói vô cùng vui mừng truyền tới “ Ta nói hôm nay sáng sủa như vậy, đương nhiên là có việc vui, thì ra là gặp cháu. Cách ăn mặc của cháu hôm nay phong lưu phóng khoáng như vậy, một chuyến đi này, sợ là sẽ làm nát tâm của vô số tiên tử đây!”
Tôi biết Giao vương cũng được mấy trăm năm, rất ít khi thấy hắn cười giả tạo như vậy, giống như bông cúc nở toẹt ở trần gian, vẻ mặt niềm nở nhiệt tình không chút nghi ngờ. Thầm nghĩ trong bụng, nếu như là Nhạc Kha lạnh như băng giống trước kia, nói không chừng sẽ kéo hắn đi gặp Đông Hải Long vương. Nghĩ tới đó, chắc sắc mặt của giao vương sẽ thật đẹp nha.
Đang vui sướng khi người khác gặp họa, vậy mà Nhạc Kha lại thân mật bước lên chào Giao vương, kính nể mà nói “Nói đến làm một dám tiên tử tan nát cõi lòng, trong tứ hải bát hoang này còn có ai làm được ngoài tam thúc. Mấy ngày nay cháu âm thầm nghiền ngẫm, vẫn không thể học được phong thái của Tam thúc, mong Tam thúc vui lòng chỉ giáo!”
Hình như Giao vương cũng rất hưởng thụ những lời này, gật gù đắc ý nói “Nói hay lắm, nói hay lắm!”. Lại bày ra bộ dáng lo lắng, đưa tay che nắng tìm kiếm xung quanh, thở dài “Gần đây, Tam thúc vì thiên giới trừ hại, giết chết một con có tinh,vốn định lấy nội đan tiên nguyên của nó, không ngờ súc sinh kia bỏ mạng vậy mà lại đem nội đan của nó quăng tới Đông Hải. Tam thúc… cháu cũng biết đó, nếu như bước vào Đông Hải này một bước, đại ca đương nhiên sẽ đánh gãy chân thúc, cho nên… đành phải tìm trên bờ vậy!”
Trong lòng tôi bất ngờ, ý cười đầy mặt chờ coi Giao vương làm ra cái náo nhiệt gì, nghe thấy vậy thì nụ cười cứng ngặc trên mặt, ngay cả bắp thịt đều bị lôi kéo, có chút đau, không ngờ sau đó Nhạc Kha lại làm một chuyện làm tôi suốt đời khó quên.
Hắn há miệng, phun ra một hạt châu màu hổ phách, nắm ở trong tay đưa tới “Đây, có phải Tam Thúc tìm hạt châu này?”
Giao vương gật đầu như giã tỏi, không đợi hắn đưa tới đã đưa tay đoạt lấy, nuốt vào trong bụng, vừa lòng thỏa ý vỗ vỗ bao tử, bỏ lại tôi, nghênh ngang mà đi.
Tôi dẫm nát cả mây, chỉ cảm thấy phía trên Đông Hải này mặc dù có gió biển thổi mát, nhưng có chút lạnh, cười ha ha nói “Tam điện hạ từ từ mà đi, tiểu tiên cáo từ. Cáo từ.”
Nhạc Kha bước tới dẫm lên cụm mây của tôi, nắm chặt tay tôi, nhiệt tình nói “Thanh Nhi vừa khỏe là đem Nhạc Kha quên sạch sẽ, làm Tiểu Vương thật thương tâm nha! Lựa ngày không bằng trùng ngày, sau khi nàng đi rồi, Bích Dao rất buồn, không bằng bây giờ theo Tiểu Vương hồi phủ, muội muội gặp nàng sẽ rất vui vẻ.”
Tôi cố gắng giãy giụa, cảm giác thấy cổ tay mình bị hai cái tay kìm chặt như sắt, giãy như vậy mà không thoát, trong lòng lo lắng, không biết tên gia hỏa thay đổi thất thường này sẽ làm nên chuyện gì nữa? Lão gia hỏa Giao vương kia đem tôi để trong này, tự mình chuồn đi, thật là vô tình.
Tôi cười một cái, sống chết kéo tay ra, chỉ trông mong có thể bỏ đi cái gông cùm trên cổ tay “Điện hạ buông tay, buông tay, bóp nát xương cổ tay của tiểu tiên bây giờ!”
Nhạc Kha lôi kéo tôi không rời, cười đến sáng lạng “Không buông, không buông, Thanh nhi là tên lừa đảo, Tiểu Vương sợ vừa buông tay, nàng sẽ chuồn mất!”
Tôi dở khóc dở cười, thật đúng là tạo hóa trêu người mà.
Nếu hai trăm ba mươi lăm năm trước, trong những ngày hắn cứu tôi có thể nắm tay tôi nhiệt tình như vậy, chắc tôi đã sống chết vì hắn rồi! Lúc ấy ấm đầu, chẳng biết trong nước hay trong lửa, tôi sẽ đi cùng hắn.
Chỉ là bây giờ, vui mừng đã bị gió thổi tan tác, lòng tôi vô cùng khúc mắt, đứng trước cửa long cung Đông Hải với hắn, có chút miễn cưỡng.
Nhưng Nhạc Kha kia ý cười tới đốt cháy người, có thể làm tan cả tảng băng ngàn năm dưới đáy biển ấy chứ. Tôi đâu có năng lực cự tuyệt, bị hắn sống chết lôi kéo, kéo vào long cung Đông Hải.
Bích Dao và tôi không gặp hơn hai trăm năm, lúc nhìn thấy tôi, vô cùng vui sướng, cười khanh khách bổ nhào tới, ôm thắt lưng của tôi quay vòng vòng.
Tôi có chút không tiêu hóa nổi nhiệt tình của hai huynh muội này, đỡ vai nàng ta để nàng ta đứng xuống “Chậm một chút, chậm một chút, cẩn thận cái eo già của tỷ.”
Nàng ta cười khanh khách, không chịu ngừng lại, ngay cả Nhạc Kha cũng nhìn tới hứng thú “Dao nhi thích Thanh tỷ tỷ như vậy, hay là đi nói với mẫu phi, cho Thanh tỷ tỷ của muội ở long cung Đông Hai luôn.”
Tôi lập tức lắc đầu “Tam điện hạ nói chơi. Ta là một phi cầm, sao có thể ở lâu trong nước được? Lỡ mà phát bệnh nặng thì biết làm sao?”
Nhạc Kha không hề để ý “Phụ vương và Dược Quân là chỗ thân quen, lấy mấy viên tiên đan không hề khó. Nghe nói Dược Quân là tổ tông y thánh ở trần gian, đảm bảo thuốc đến bệnh trừ.” Nói xong cười nhẹ.
Hôm nay tôi bị nhiệt tình của Long Tam điện hạ làm cho sợ hãi, trong chốc lát không kịp biện bạch. Đợi hắn đi rồi, ăn một bữa hải sản với Bích Dao, cuối cùng không nén được, ấp úng hỏi “Có chuyện này thật lạ…”
Bích Dao cười giảo hoạt “Về Tam ca phải không?”
Tôi vô cùng ngạc nhiên “Sao muội biết?”
Bích Dao cho mấy cung nữ lui, sắc mặt có chút nghiêm trọng “Tỷ tỷ phát hiện chuyện gì?”
Trong lòng tôi tò mò, cuối cùng khó nhịn, thăm dò “Không dối gạt công chúa, đây là lần thứ ba tiểu tiên gặp Tam điện hạ, nhưng chỉ có lần đầu với lần này là giống nhau, lần thứ hai gặp, chẳng những không nhận ra tiểu tiên, mà…. Vô cùng nghiêm trang, trước sau giống như hai người. Nếu không phải là giao vương ở hồ Côn Minh cũng biết ngài ấy, tiểu tiên đã nghĩ là mình có mắt không tròng, nhận sai bạn cũ.”
Chuyện bí mật của Long cung, đương nhiên tôi phải khiêm tốn một chút, để không bị Tiểu Long Nữ này làm khó. Nàng trả lời thì thôi, không trả lời thì tôi sẽ đi ngay, cũng không phải là quá khó chịu đựng.
Bích Dao bày ra một vẻ mặt vô cùng đau đớn, thở dài “Tỷ tỷ đừng cẩn thận như vậy. Chuyện này, nói ra thật ra cũng rắc rối. Có điều, từ nhỏ Tam ca đã có một tật xấu, vô cùng dễ quên. Dễ quên thì thôi đi, lại còn sinh ra một loại tính nết, lúc thì nóng lúc thì lạnh. Lúc lạnh lùng có thể đông chết người, lúc nhiệt tình có thể làm tan băng.”
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, âm thầm đau đớn : thì ra Long tam thái tử là một tên ngốc.
Ngốc thì thôi đi, lại còn lúc thì tỉnh táo, lúc thì hồ đồ. Lại là một tên ngốc không an phận, thích trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nghĩ tới hai vị giao nhân công chúa xinh đẹp, không có ý tốt mà nghĩ : nếu hai vị tiểu mỹ nhân này gả cho một tên ngốc, sau khi thành hôn mới biết Long tam thái tử ngoài mặt nhiệt tình, trong bụng lại đầy cỏ, không biết có khóc lem hết mặt mũi không?
Bích Dao thấy tôi không lên tiếng, có chút đau lòng nói “Chẳng lẽ tỷ tỷ ghét tật xấu này của Tam ca?”
Tôi vội vã thu lại ý cười vô tình tràn ra mặt, âm thầm trách bản thân có chút bất cẩn, liên tục khoát tay nói “Nói gì vậy, tam thái tử ngọc thụ lâm phong, là một nhân tài, một thiếu niên tuấn tú hiếm có ở Tiên giới, tiểu tiên sao có thể ghét bỏ tam thái tử được?”
Bích Dao nghe vậy, vô cùng vui mừng “Muội biết ngay tỷ không phải hạng người nông cạn, chỉ nhìn vẻ ngoài của Tam ca mà động tâm, biết huynh ấy có tật xấu này thì ghét bỏ.”
Trong lòng tôi thầm nghĩ : thật ra tỷ tỷ ta chính là hạng người nông cạn này. Từ nhỏ tỷ tỷ đã không vướng bận, cũng không cần người che gió che mưa, tự bản thân mọc rễ nảy mầm, nếu muốn tìm một phu quân, đương nhiên muốn tìm một người bản lĩnh trong tứ hải bát hoang, có thể thay tỷ tỷ trừ nguy dẹp họa.
Chỉ là lời này nghĩ trong bụng chứ không nói ra được.
Từ lúc tôi biết Nhạc Kha có tật xấu này, trong lòng vẫn thương cảm cho hắn một hồi.
Nghĩ là ở trần gian, nếu dân chúng tầm thường sinh ra đứa bé như vậy cũng coi là bất hạnh. Tiên giới lại sinh sôi không thiếu hiền tài, chỉ không có người ngốc. Nếu như mọi người biết Long Tam thái tử là một tên ngốc, sợ là những thần tiên rảnh rỗi sẽ giống như đi hội làng, muốn đến xem một cái. Đến lúc đó, long cung Đông Hải sẽ vô cùng náo nhiệt. Càng đừng nói tới những tiên tử xinh đẹp, lúc trước đem lòng tương tư, tới bây giờ mới biết hắn bị ngốc, chắc chắn rất tiếc hận.
Đã qua ngàn năm cho tới bây giờ, Nhạc Kha vẫn chưa biết được tôi đã sớm xuyên thấu hiện tượng xem rõ bản chất, hiểu rõ hắn là một tên ngốc.
Đã biết hắn có tật xấu này, lần này ở chỗ này, tôi lại không sợ hãi lắm. Hắn dễ quên như vậy, không biết có nhớ chuyện tôi đã từng đánh hắn, cào rớt mấy cái vảy của hắn hay không.
Tôi từ từ mở miệng nói “Lâu ngày không thấy, điện hạ có khỏe không?”
Hắn giật mình, giống như đã quên đi rất nhiều việc, vò đầu một cái, sau một lúc lâu xấu hổ nói “Dạo này ta đang tĩnh dưỡng, cũng không biết tại sao giống như là bị thương.”
Lời này tôi nghe thấy có chút vui vẻ.
Tôi giả tình giả ý nói “Vậy điện hạ không nên đi tới đi lui, ở Long cung tĩnh dưỡng tốt rồi nói” trong lòng tôi âm thầm cười trộm.
Ý cười trong mắt Nhạc Kha đột nhiên hiện lên “Thì ra Thanh Nhi vẫn còn rất quan tâm tới ta!”
Tôi nhớ tới bộ dáng hắn trêu hoa ghẹo nguyệt lúc xưa và tươi cười trước mắt giống hệt nhau, nhịn không được sợ run cả người, nếu như lúc này tôi đang ở trong chân thân, đương nhiên là sẽ nổi đầy da gà mà run.
Nghĩ như vậy, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác thê lương.
Nhưng thế giới này sáng sủa nhứ vậy, vậy mà ngay cả bóng của mình tôi cũng không nhìn thấy, trong nháy mắt, nỗi tiếc hận và tự thương hại bản thân bị thổi bay vèo, trong lòng tôi chỉ còn lại sự tò mò hưng phấn.
Tôi quyết tâm muốn tìm ra nguồn gốc ánh sáng của thế giới này, có điều đi đã nữa canh giờ, vậy mà chỉ thấy một bóng dáng màu trắng, bóng dáng kia càng ngày càng gần, tới sát tôi lên tiếng chào hỏi thắm thiết “Thanh nhi, sao nàng chưa từ đã biệt thế?” Nói xong còn muốn tiếng lên nắm tay tôi.
Tôi vô cùng sợ hãi, há mồm nói “Ngài nhìn thấy tôi sao?” Bóng dáng màu trắng kia cười vui vẻ, ta vui mừng quá, Nhạc Kha.
Nhạc Kha cười to “Ta thường tới chỗ này trong mộng, chỉ có thể nhìn thấy chút chuyện cũ năm xưa, chưa từng gặp qua một vị tiên hữu nào, thật rất cô đơn!”
Mặc dù tôi không biết vì sao hắn lại ở chỗ này, nhưng có thể gặp bạn cũ ở cái thế giới không biết tên này, đương nhiên cũng được coi là một việc may mắn. Lúc này bắt đầu nghi hoặc nói “Ngài thường tới đây, vậy có biết cách rời khỏi không?”
Hắn cầm tay của tôi, vô cùng kỳ lạ, lúc này tôi cảm thấy giống như mình mới được sinh ra, tuy không nhìn thấy gì nhưng loại cảm giác này vô cùng quen thuộc. Nếu tôi không tìm được tay của mình, đương nhiên không thể nào rút ra, chỉ có thể để hắn nắm tùy hắn.
Hắn nhìn tôi trừng mắt, thở dài “Ta chưa bao giờ nghĩ được bản thân còn có thể mơ thấy Thanh Nhi, Thanh Nhi, sao nàng đẹp hơn lúc mới gặp thế? Có điều, muốn rời khỏi đây, tỉnh ngủ đừng mơ nữa, tự nhiên có thể rời đi, chẳng có gì kỳ lạ.”
Tôi ngơ ngác nhìn hắn, không nói được câu nào.
Hắn biết bản thân mình, đương nhiên biết cách rời khỏi.
Tôi lại không biết mình như thế nào, bây giờ phải rời khỏi thế nào đây?
Có thể là hắn nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của tôi thật thú vị, kéo cái thân thể không hình của tôi lại gần, vẻ mặt hết sức thân thiết “Ta ngược lại không biết nha, Thanh Nhi lại có thể quyến rũ động lòng người như vậy!”
Không chỉ có tôi, còn có Bích Dao, Ly Quang đều biết Nhạc Kha có một tật vô cùng xấu, xấu muốn chết, đó là dễ quên. Nếu như dùng cách nói ở trần gian, hắn là một vị tiên ngốc.
Chỉ có điều, trong tứ hải bát hoang từ trước tới giờ chưa xuất hiện một tên ngôc nào, tiên gia lại vô cùng xem trọng thể diện, sau khi hắn biến thành hình người lại có cái tật xấu này, phải giấu diếm người ngoài vô cùng khổ sở.
Lúc đó, tôi vô cùng không cam lòng, đi với Giao vương giả bộ rời khỏi, một giờ sau lại trở lại, nấp ở sau núi đá ở bờ biển Đông Hải.
Lại đợi ba mươi lăm năm, đứa nhỏ ở trong gia đình ngư dân ở bờ biển Đông Hải kia đã trưởng thành, làm phụ thân, sinh ra một bé gái như cục bột, cuối cùng cũng đợi được Nhạc Kha xuất hiện.
Nhạc Kha vừa mới lên khỏi mặt nước, Giao vương kia cắn lỗ tai của tôi, nói “Thanh Nhi, ngươi đi dò thám thử xem, xem thử thằng cháu của ta gặp ngươi thì cười hay nghiêm mặt?”
Tôi vô cùng nghi hoặc, không ngại học kẻ dưới, nói “Nếu hắn cười thì sao mà không cười thì sao?”
Giao vương cười vô cùng xảo quyệt “Nếu như hắn cười, ngươi vẫy tay với ta nhé. Nếu như hắn không cười, ngươi giả bộ như đi lầm đường, trở về nhanh.”
Lúc đó tôi không biết hai tình huống này là một trời một vực, lại ngốc nghếch gọi một cụm mây, nhanh chóng bay qua phía hắn. Còn chưa tới gần, đã nghe thấy một giọng nói nhiệt tình gọi “Thanh nhi, mấy trăm năm không gặp, nàng còn nhớ tới người ân công cứu mạng là ta không?”
Tôi nhìn nhìn xung quanh, mặt trời cháy trên đỉnh đầu, dưới chân biển xanh thăm thẳm, trước mặt là tên gia hỏa trên mặt đang ý cười dào dạt, vẻ mặt vô tội, giống như chuyện gặp nhau ba mươi lăm năm trước ở hồ Côn Minh đã biến mất hoàn toàn, hắn đối với tôi lạnh nhạt khinh thường, đương nhiên, cũng là do tôi không cẩn thận ôm mộng tưởng.
Tôi gật đầu lung tung, lặng lẽ đưa tay ra sau lưng vẫy vẫy, cười tới cứng ngắc.
Sau lưng lại có một tiếng nói vô cùng vui mừng truyền tới “ Ta nói hôm nay sáng sủa như vậy, đương nhiên là có việc vui, thì ra là gặp cháu. Cách ăn mặc của cháu hôm nay phong lưu phóng khoáng như vậy, một chuyến đi này, sợ là sẽ làm nát tâm của vô số tiên tử đây!”
Tôi biết Giao vương cũng được mấy trăm năm, rất ít khi thấy hắn cười giả tạo như vậy, giống như bông cúc nở toẹt ở trần gian, vẻ mặt niềm nở nhiệt tình không chút nghi ngờ. Thầm nghĩ trong bụng, nếu như là Nhạc Kha lạnh như băng giống trước kia, nói không chừng sẽ kéo hắn đi gặp Đông Hải Long vương. Nghĩ tới đó, chắc sắc mặt của giao vương sẽ thật đẹp nha.
Đang vui sướng khi người khác gặp họa, vậy mà Nhạc Kha lại thân mật bước lên chào Giao vương, kính nể mà nói “Nói đến làm một dám tiên tử tan nát cõi lòng, trong tứ hải bát hoang này còn có ai làm được ngoài tam thúc. Mấy ngày nay cháu âm thầm nghiền ngẫm, vẫn không thể học được phong thái của Tam thúc, mong Tam thúc vui lòng chỉ giáo!”
Hình như Giao vương cũng rất hưởng thụ những lời này, gật gù đắc ý nói “Nói hay lắm, nói hay lắm!”. Lại bày ra bộ dáng lo lắng, đưa tay che nắng tìm kiếm xung quanh, thở dài “Gần đây, Tam thúc vì thiên giới trừ hại, giết chết một con có tinh,vốn định lấy nội đan tiên nguyên của nó, không ngờ súc sinh kia bỏ mạng vậy mà lại đem nội đan của nó quăng tới Đông Hải. Tam thúc… cháu cũng biết đó, nếu như bước vào Đông Hải này một bước, đại ca đương nhiên sẽ đánh gãy chân thúc, cho nên… đành phải tìm trên bờ vậy!”
Trong lòng tôi bất ngờ, ý cười đầy mặt chờ coi Giao vương làm ra cái náo nhiệt gì, nghe thấy vậy thì nụ cười cứng ngặc trên mặt, ngay cả bắp thịt đều bị lôi kéo, có chút đau, không ngờ sau đó Nhạc Kha lại làm một chuyện làm tôi suốt đời khó quên.
Hắn há miệng, phun ra một hạt châu màu hổ phách, nắm ở trong tay đưa tới “Đây, có phải Tam Thúc tìm hạt châu này?”
Giao vương gật đầu như giã tỏi, không đợi hắn đưa tới đã đưa tay đoạt lấy, nuốt vào trong bụng, vừa lòng thỏa ý vỗ vỗ bao tử, bỏ lại tôi, nghênh ngang mà đi.
Tôi dẫm nát cả mây, chỉ cảm thấy phía trên Đông Hải này mặc dù có gió biển thổi mát, nhưng có chút lạnh, cười ha ha nói “Tam điện hạ từ từ mà đi, tiểu tiên cáo từ. Cáo từ.”
Nhạc Kha bước tới dẫm lên cụm mây của tôi, nắm chặt tay tôi, nhiệt tình nói “Thanh Nhi vừa khỏe là đem Nhạc Kha quên sạch sẽ, làm Tiểu Vương thật thương tâm nha! Lựa ngày không bằng trùng ngày, sau khi nàng đi rồi, Bích Dao rất buồn, không bằng bây giờ theo Tiểu Vương hồi phủ, muội muội gặp nàng sẽ rất vui vẻ.”
Tôi cố gắng giãy giụa, cảm giác thấy cổ tay mình bị hai cái tay kìm chặt như sắt, giãy như vậy mà không thoát, trong lòng lo lắng, không biết tên gia hỏa thay đổi thất thường này sẽ làm nên chuyện gì nữa? Lão gia hỏa Giao vương kia đem tôi để trong này, tự mình chuồn đi, thật là vô tình.
Tôi cười một cái, sống chết kéo tay ra, chỉ trông mong có thể bỏ đi cái gông cùm trên cổ tay “Điện hạ buông tay, buông tay, bóp nát xương cổ tay của tiểu tiên bây giờ!”
Nhạc Kha lôi kéo tôi không rời, cười đến sáng lạng “Không buông, không buông, Thanh nhi là tên lừa đảo, Tiểu Vương sợ vừa buông tay, nàng sẽ chuồn mất!”
Tôi dở khóc dở cười, thật đúng là tạo hóa trêu người mà.
Nếu hai trăm ba mươi lăm năm trước, trong những ngày hắn cứu tôi có thể nắm tay tôi nhiệt tình như vậy, chắc tôi đã sống chết vì hắn rồi! Lúc ấy ấm đầu, chẳng biết trong nước hay trong lửa, tôi sẽ đi cùng hắn.
Chỉ là bây giờ, vui mừng đã bị gió thổi tan tác, lòng tôi vô cùng khúc mắt, đứng trước cửa long cung Đông Hải với hắn, có chút miễn cưỡng.
Nhưng Nhạc Kha kia ý cười tới đốt cháy người, có thể làm tan cả tảng băng ngàn năm dưới đáy biển ấy chứ. Tôi đâu có năng lực cự tuyệt, bị hắn sống chết lôi kéo, kéo vào long cung Đông Hải.
Bích Dao và tôi không gặp hơn hai trăm năm, lúc nhìn thấy tôi, vô cùng vui sướng, cười khanh khách bổ nhào tới, ôm thắt lưng của tôi quay vòng vòng.
Tôi có chút không tiêu hóa nổi nhiệt tình của hai huynh muội này, đỡ vai nàng ta để nàng ta đứng xuống “Chậm một chút, chậm một chút, cẩn thận cái eo già của tỷ.”
Nàng ta cười khanh khách, không chịu ngừng lại, ngay cả Nhạc Kha cũng nhìn tới hứng thú “Dao nhi thích Thanh tỷ tỷ như vậy, hay là đi nói với mẫu phi, cho Thanh tỷ tỷ của muội ở long cung Đông Hai luôn.”
Tôi lập tức lắc đầu “Tam điện hạ nói chơi. Ta là một phi cầm, sao có thể ở lâu trong nước được? Lỡ mà phát bệnh nặng thì biết làm sao?”
Nhạc Kha không hề để ý “Phụ vương và Dược Quân là chỗ thân quen, lấy mấy viên tiên đan không hề khó. Nghe nói Dược Quân là tổ tông y thánh ở trần gian, đảm bảo thuốc đến bệnh trừ.” Nói xong cười nhẹ.
Hôm nay tôi bị nhiệt tình của Long Tam điện hạ làm cho sợ hãi, trong chốc lát không kịp biện bạch. Đợi hắn đi rồi, ăn một bữa hải sản với Bích Dao, cuối cùng không nén được, ấp úng hỏi “Có chuyện này thật lạ…”
Bích Dao cười giảo hoạt “Về Tam ca phải không?”
Tôi vô cùng ngạc nhiên “Sao muội biết?”
Bích Dao cho mấy cung nữ lui, sắc mặt có chút nghiêm trọng “Tỷ tỷ phát hiện chuyện gì?”
Trong lòng tôi tò mò, cuối cùng khó nhịn, thăm dò “Không dối gạt công chúa, đây là lần thứ ba tiểu tiên gặp Tam điện hạ, nhưng chỉ có lần đầu với lần này là giống nhau, lần thứ hai gặp, chẳng những không nhận ra tiểu tiên, mà…. Vô cùng nghiêm trang, trước sau giống như hai người. Nếu không phải là giao vương ở hồ Côn Minh cũng biết ngài ấy, tiểu tiên đã nghĩ là mình có mắt không tròng, nhận sai bạn cũ.”
Chuyện bí mật của Long cung, đương nhiên tôi phải khiêm tốn một chút, để không bị Tiểu Long Nữ này làm khó. Nàng trả lời thì thôi, không trả lời thì tôi sẽ đi ngay, cũng không phải là quá khó chịu đựng.
Bích Dao bày ra một vẻ mặt vô cùng đau đớn, thở dài “Tỷ tỷ đừng cẩn thận như vậy. Chuyện này, nói ra thật ra cũng rắc rối. Có điều, từ nhỏ Tam ca đã có một tật xấu, vô cùng dễ quên. Dễ quên thì thôi đi, lại còn sinh ra một loại tính nết, lúc thì nóng lúc thì lạnh. Lúc lạnh lùng có thể đông chết người, lúc nhiệt tình có thể làm tan băng.”
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, âm thầm đau đớn : thì ra Long tam thái tử là một tên ngốc.
Ngốc thì thôi đi, lại còn lúc thì tỉnh táo, lúc thì hồ đồ. Lại là một tên ngốc không an phận, thích trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nghĩ tới hai vị giao nhân công chúa xinh đẹp, không có ý tốt mà nghĩ : nếu hai vị tiểu mỹ nhân này gả cho một tên ngốc, sau khi thành hôn mới biết Long tam thái tử ngoài mặt nhiệt tình, trong bụng lại đầy cỏ, không biết có khóc lem hết mặt mũi không?
Bích Dao thấy tôi không lên tiếng, có chút đau lòng nói “Chẳng lẽ tỷ tỷ ghét tật xấu này của Tam ca?”
Tôi vội vã thu lại ý cười vô tình tràn ra mặt, âm thầm trách bản thân có chút bất cẩn, liên tục khoát tay nói “Nói gì vậy, tam thái tử ngọc thụ lâm phong, là một nhân tài, một thiếu niên tuấn tú hiếm có ở Tiên giới, tiểu tiên sao có thể ghét bỏ tam thái tử được?”
Bích Dao nghe vậy, vô cùng vui mừng “Muội biết ngay tỷ không phải hạng người nông cạn, chỉ nhìn vẻ ngoài của Tam ca mà động tâm, biết huynh ấy có tật xấu này thì ghét bỏ.”
Trong lòng tôi thầm nghĩ : thật ra tỷ tỷ ta chính là hạng người nông cạn này. Từ nhỏ tỷ tỷ đã không vướng bận, cũng không cần người che gió che mưa, tự bản thân mọc rễ nảy mầm, nếu muốn tìm một phu quân, đương nhiên muốn tìm một người bản lĩnh trong tứ hải bát hoang, có thể thay tỷ tỷ trừ nguy dẹp họa.
Chỉ là lời này nghĩ trong bụng chứ không nói ra được.
Từ lúc tôi biết Nhạc Kha có tật xấu này, trong lòng vẫn thương cảm cho hắn một hồi.
Nghĩ là ở trần gian, nếu dân chúng tầm thường sinh ra đứa bé như vậy cũng coi là bất hạnh. Tiên giới lại sinh sôi không thiếu hiền tài, chỉ không có người ngốc. Nếu như mọi người biết Long Tam thái tử là một tên ngốc, sợ là những thần tiên rảnh rỗi sẽ giống như đi hội làng, muốn đến xem một cái. Đến lúc đó, long cung Đông Hải sẽ vô cùng náo nhiệt. Càng đừng nói tới những tiên tử xinh đẹp, lúc trước đem lòng tương tư, tới bây giờ mới biết hắn bị ngốc, chắc chắn rất tiếc hận.
Đã qua ngàn năm cho tới bây giờ, Nhạc Kha vẫn chưa biết được tôi đã sớm xuyên thấu hiện tượng xem rõ bản chất, hiểu rõ hắn là một tên ngốc.
Đã biết hắn có tật xấu này, lần này ở chỗ này, tôi lại không sợ hãi lắm. Hắn dễ quên như vậy, không biết có nhớ chuyện tôi đã từng đánh hắn, cào rớt mấy cái vảy của hắn hay không.
Tôi từ từ mở miệng nói “Lâu ngày không thấy, điện hạ có khỏe không?”
Hắn giật mình, giống như đã quên đi rất nhiều việc, vò đầu một cái, sau một lúc lâu xấu hổ nói “Dạo này ta đang tĩnh dưỡng, cũng không biết tại sao giống như là bị thương.”
Lời này tôi nghe thấy có chút vui vẻ.
Tôi giả tình giả ý nói “Vậy điện hạ không nên đi tới đi lui, ở Long cung tĩnh dưỡng tốt rồi nói” trong lòng tôi âm thầm cười trộm.
Ý cười trong mắt Nhạc Kha đột nhiên hiện lên “Thì ra Thanh Nhi vẫn còn rất quan tâm tới ta!”
Tôi nhớ tới bộ dáng hắn trêu hoa ghẹo nguyệt lúc xưa và tươi cười trước mắt giống hệt nhau, nhịn không được sợ run cả người, nếu như lúc này tôi đang ở trong chân thân, đương nhiên là sẽ nổi đầy da gà mà run.
/119
|