Lúc tôi rời khỏi Đông Hải, tôi nghĩ rằng đời này kiếp này không hẹn gặp lại Nhạc Kha. Chỉ vì lần này bổn tiên động nhẹ dây tơ hồng, cách xử lý không được tốt lắm, nên cũng chưa chu toàn, còn nghĩ là mỗi lần nhìn hắn hai ba lần cho ngán, tình ý sẽ vơi. Lần này khéo quá hóa vụng, cách biệt đã lâu, một hai trăm năm rồi mà lúc ngủ cũng nhìn thấy hắn trong mộng.
Dì thấy tôi trở về mà không sao, từ đó ngầm đồng ý cho tôi đi du lịch, bởi vậy tôi cũng kết bạn được với một số tiên hữu thú vị, trong đó đặc biệt là giao vương ở hồ Côn Minh là hợp ý nhất.
Một ngày kia, tôi giẫm mây rơi vào hồ Côn Minh, thấy mây mù bốc lên, giao vương trong hồ đang chiến đấu kịch liệt với một con Cóc Tinh. Tôi hạ thấp đụn mây, ngâm chân trong hồ Côn Minh để thư giãn, vừa đưa tay lau nước trên mặt, đang lúc thích thú xem thì mặt ao gợn sóng dữ dội, một con rồng trắng từ trong nước nhô lên, vảy màu rực rỡ, sừng hươu râu hổ, mắt lạnh lùng liếc một cái, giống như những thanh đao vô hình kẹp trúng người, tôi rùng mình một cái, rớt xuống hồ Côn Minh, uống phải mấy ngụm nước, bị một đôi móng thép xách ra, để trên bờ.
Con bạch long kia lạnh lùng nói “Chim loan, không biết bơi hả?”
Tôi bị dọa tới ngây người, lắc đầu theo bản năng, hình như nghe thấy nó hừ lạnh một tiếng, cưỡi mây đi tới hồ Côn Minh, nửa đường hóa thành một nam tử áo trắng, bóng dáng kia nhìn có vẻ quen quen, hắn quay đầu nhìn tôi, tôi bỗng ngây ra như phỗng.
Cái nhìn này lạnh như băng trong hồ Côn Minh, đúng là con người mà tôi nhớ tới trong mộng suốt một hai trăm năm, Long Tam thái tử Nhạc Kha ở Đông Hải.
Quả thật, đây là lần đầu bổn tiên động lòng suốt mấy ngày năm nay, nhìn trúng người này vì chàng có một tâm địa dịu dàng, tuy về sai biết được, chỉ cần là tiên tử xinh đẹp đạt tiêu chuẩn thì hắn đều đối xử dịu dàng, nếu không kể tới Đan Y thì bổn tiên cũng được coi là xinh xắn.
Đây tạm thời được xem là một chuyện sung sướng đi.
Nhưng Nhạc Kha rõ ràng là có biết tôi, lại bày ra vẻ mặt lạnh lùng xa cách như vậy, chẳng quen chẳng biết, lại gọi bổn tiên là “Chim Loan”, quả nhiên là quyết tâm làm mặt lạ với tôi hả?
Tôi do dự một hồi, bóng dáng Nhạc Kha bên kia chớp nhoáng, quay cuồng trong mây mù, cùng giao vương ở hồn Côn Minh kịch liệt đánh cóc tinh, bị hắn một chưởng đánh rớt xuống hồ.
Tôi chính mắt nhìn thấy Nhạc Kha bay xuống, xé con cóc tinh thành những mảnh nhỏ, tinh phong huyết vũ, nhuộm đỏ cả hồ Côn Minh. Nhất thời cảm thấy hãi hùng.
Lần này gặp lại, thật làm tôi sợ hãi trong lòng, hạ quyết tâm, không phải vạn bất đắc dĩ, chắc chắn sẽ không chọc tới con rồng buồn vui thất thường này để khỏi rước họa.
Ly Quang không biết là tôi đã từng nhìn tận mắt Nhạc Kha xé xác con cóc tinh như thế nào, nuốt vào tiên đan của nó, lắc tay vẫy đuôi hết sức vui vẻ, nên không hiểu được vẻ mặt khủng bố bây giờ của tôi.
Hắn tiến lên hai bước dìu tôi dậy, không biết sao lại có chút mất mát, trầm giọng nói “Ta không biết Thanh Nhi sợ hổ, có điều nàng hãy nghĩ lại xem, Long Tam Thái Tử kiêu ngạo biết chừng nào, lại kết oán với nàng, sao lại biến thành một con hổ mà tới núi Nữ Sàng được?”
Tôi cẩn thận nghĩ lại, không phải là không có lý nha. Vỗ vỗ ngực, oán giận nói “Ly Quang đã biết Nhạc Kha kia thích dùng mùi hoa thạch quỳnh, lại còn xức lên người con hổ này, không phải làm cho ta thêm ngột ngạt sao?”
Ly Quang khuyên can mãi, tôi mới giữ con hổ này lại, thấy thỏ tinh sớm bị con hổ tinh kia hù cho hôn mê bất tỉnh, thịt nai nướng bây giờ không biết nhờ ai làm, hắn chỉ đành tiếc nuối mà đi.
Ta lại lo con hổ này chỉ là một con hổ bình thường, bị yêu quái trong núi ăn mất, mỗi ngày chỉ để nó trong kết giới, bản thân thì xuất môn đi loanh quanh.
Cửu Lý và con hổ này vô cùng ghét nhau, mấy ngày nay đều nịnh bợ tôi, chỉ mong lúc tôi rời khỏi nhà đi dạo sẽ dẫn theo. Tôi sợ hai con thú này ở nhà đánh nhau, dọa con thỏ tinh nhát gan kia, không khéo làm bay cả nóc nhà nên lúc xuất môn chỉ mang Cửu Ly theo.
Trong núi Nữ Sàng có nhiều yêu quái và ác thú, chỉ có điều những con yêu này nhìn thấy tôi từ xa, cũng tiến lên hành lễ cung kinh, gọi một tiếng “Đại tiên”. Bổn tiên cảm thấy yêu thú ở núi Nữ Sàng này thật là hòa thuận, trong rừng cây cối xum xue, cũng coi như không phụ đế mệnh. Nếu như ngọc đế ở thiên đình biết được, bỏ lệnh phạt cho tôi, vậy thật là quá vui rồi.
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, lỗi do bổn tiên gây nên, ngoại trừ tăng thêm phiền não thì chẳng được tích sự gì.
Tính theo thời gian năm tháng, tôi tới đây cũng một tháng hơn rồi, đã xem hết cảnh phía trước núi Nữ Sàng này. Hôm nay bắt chước người trần, ôm Cửu Ly trong lòng, đi tới phía sau núi Nữ Sàng.
Có điều, đi vào rừng hơi khó khăn, cảm thấy sau lưng có đôi mắt đang nhìn theo, Cửu Ly xưa nay vốn cảnh giác, chớp đôi mắt hồng nhìn lại, thân thể nho nhỏ ở trong lòng tôi quay tới quay lui không yên, tôi chỉ vừa đặt nó xuống, nó liền chạy ra trước.
Tôi chạy theo nó, thấy nó chạy như tên bay, đành phải niệm chú dính vào thân nó. Cứ chạy như vậy được một giờ thì tới phía sau núi Nữ Sàng.
Vừa mới ra khỏi rừng, tôi liền hoảng sợ.
Phía sau núi Nữ Sàng bị yêu ma chiếm đóng, đây cũng là thật. Tôi đứng xa xa nhìn cũng có thể thấy yêu khí, nhưng đứng ngay tại sau núi, chỉ thấy yêu khí đập vào mặt, lệ khí đen ngòm che lấp mặt trời, phía trước núi chưa từng thấy ma cảnh như vậy, chắc chắn là có yêu ma bày kết giới ở đây để tránh Thiên Đình biết được.
Cửu Ly nao núng lùi về sau một bước, lại khó lòng đứng yên, Cửu Ly xỏa tung chín cái đuôi của nó, chắn trước mặt tôi, tôi nhảy mắt nhìn thấy những tiểu yêu nửa người nửa thú bên trong kết giới, ánh mắt vô thần, hồ ly tinh xinh đẹp lượn lờ, chém giết với một con nai tinh bán thú đang ở trước mặt, lấy nội đan màu hổ phách của nó mà nuốt xuống. Con nai tinh kia lớn bằng bàn tay, trên gương mặt tuyết trắng là một đôi mắt mờ mịt vô tội, chết mà không hiểu tại sao.
Mặc dù tôi không biết trong kết giới này là yêu mà đáng sợ cỡ nào, cũng biết dựa vào tu vi của bản thân thì khó lòng thắng nổi, nhưng chỉ là một con hồ ly tám trăm năm tuổi như Cửu Ly sao có phần thắng?
Trong lòng vừa nghĩ, tôi niệm chú phóng qua đỉnh đầu nó, đem nó bảo vệ sau lưng, ở thời khắc nguy hiểm mà con thú này giở chứng, hai móng vuốt nhọn quấn chặt sau lưng tôi, trong lòng tôi cười khổ : áo choàng này chắc là bị cào rách rồi.
Chỉ là trong lúc đấu chuyển, trong kết giới đã có yêu thú phát hiện chúng tôi, một đám đứng sát kết giới, y y nha nha như đứa trẻ phàm trần học nói, ra sức đánh về kết giới, giống như muốn phá tan nhà giam này.
Tôi che chở Cửu Ly, lùi về sau hai bước, đang chuẩn bị trốn vào rừng mà đi, đám yêu thú kia nhao nhao chạy trốn, số ít đã bị đâm cho đầu rơi máu chảy, thần trí hôn mê, không còn né tránh được nữa. Yêu thú chia nhau chạy trốn, trong đó có một người đi tới, ào dài màu vàng hoa văn đen, khí vũ hiên ngang, đúng là hổ tinh.
Bị hắn nhìn thấy, tôi muốn trốn cũng không thể, đành phải cúi người thi lễ, xa xa cười nói “Hổ vương dạo này vẫn khỏe chứ?”
Hổ tinh kia phá kết giới mà ra, vẻ mặt vui mừng, có vài phần ngại ngùng mà nói “Tiên tử… tới tìm tại hạ sao?” Đột nhiên giống như nhớ tới chuyện gì đó, sắc mặt lo lắng ủ dột, liên tục nháy mắt với tôi “Nơi đây không phải là chỗ mà gót ngọc của tiên tử nên tới, mau mau mang tiểu hồ này đi đi. Hai ngày nữa tại hạ sẽ tới tìm tiên tử chuyện trò, giải sầu cho tiên tử.”
Lúc hổ tinh đang nói, một cầu lửa xuyên qua kết giới, đánh thẳng về phía mặt tôi. Tôi bối rối niệm một câu chú, lại có cầu lửa bay tới, bèn biến thành chân thân là chim loan, gắp lấy Cửu Ly bay đi.
Lại có cầu lửa liên tiếp bay về phía tôi, khí nóng đập vào mặt, đốt trụi cây cỏ, chỗ tôi vừa đứng đã bị đốt sạch, dưới chân tôi đã là một biển lửa, không có lối ra.
Tộc chim loan là một chủng tộc vô cùng yếu đuối và vô dụng, trên Tiên giới nói rằng chim loan nhân hậu, mặc dù gần họ với Phượng Hoàng, nhưng pháp thuật lại có hạn. Nếu đã là chim loan, quan trọng nhất là phải biết học ca học múa, tôi ca múa thì cũng bình thường, lại chưa bao giờ được dì dạy cho tuyệt chiêu phòng thân nào, lúc này vội vàng ứng chiến, có mấy cầu lửa từ trong kết giới kia lao ra, tôi tránh cũng không thể tránh nữa. Cuối cùng, một quả cầu lửa đánh ngay lưng, lục phủ ngũ tạng liền lệch vị trí, trên lưng bỏng rát, hai cánh mất lực, rơi thẳng xuống biển lửa, nắm chặt Cửu Ly đang gào thét, trong lúc đó, lòng tôi dậy lên một ý nghĩ vô cùng hối hận : nếu lúc trước tôi không đem Cửu Ly rời khỏi Thanh Khâu, bây giờ chắc nó vẫn vui sướng chứ chẳng mất mạng ở núi Nữ Sàng này.
Phượng Hoàng gặp lửa sẽ trọng sinh, thanh loan mặc dù là cùng họ với phương hoàng, nhưng kết quả thì khác nhau một trời một vực, đương nhiên khi bị thiêu đốt, xác thân cháy rụi, hồn phách không còn.
Gần rơi tới biển lửa, cuối cùng tôi cũng ngất đi như ý nguyện, khỏi phải chịu nỗi khổ bị thiêu đốt.
Trong đầu tối đen, tôi không biết là trong cơn gió kia có một luồng ánh sáng.
Không, mặc dù thế giới này đen tối, lại tiềm tàng nhiều tình cảm ấm áp, giống như một khúc nhạc trong cõi mộng, rõ ràng trong lòng biết rõ phía trước có đá ngầm và bão giông chờ đợi nhưng vẫn làm người ta bất an trong lòng. Tôi chắp vá rất nhiều kí ức, mới có thể biết rõ bản thân trước nay là một con chim loan.
Khi đó ca múa, đêm ăn ngô ngày uống sương, chưa từng ưu phiền. Sau khi biến thành hình người, phiền não mới đua nhau tới. Lúc đó vẫn nghĩ rằng, trước khi tu thành hình người là một khoảng thời gian sống trong mơ, đành phải vui suông thoải mái, không lo lắng chuyện tình.
Bây giờ không giống.
Ban đầu, tôi chỉ hoảng loạn rối mù, bước từng bước một nhưng xung quanh vẫn tối đen. Tôi không biết bản thân còn thân xác không, nhưng tôi đang ở trong thế giới an bình này, không có điểm dừng. Tôi từng có ý đồ muốn tìm ra giới hạn của thế giới này nhưng chẳng có kết quả.
Chẳng biết trải qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng người ồn ào, giống như trong đêm sâu tịch mịch lóe lên một ánh đèn, tôi chạy trối chết về phía đó.
Bỗng nhiên, đường gập ghềnh, tôi nghiêng ngả lảo đảo, hoàn toàn không để ý tới vậy mà chẳng có chút cảm giác đớn đau nào. Một chân đạp không khí, giống như ngã xuống phàm trần thế tục, phố xá vô cùng thịnh vượng, người bán hàng rong tranh nhau chào hoàng, bụi bặm trong không khí xuyên qua tôi, từ từ rơi xuống đất. Tôi mờ mịt nhìn, mặc dù lục giác rõ ràng, nhưng lại không tìm thấy thể xac của mình, không hình không ảnh, kỳ lạ làm lòng tôi thắt lại.
Mà lại mờ mịt xung quanh: tâm tôi đang ở đâu?
Một cô hồn cũng nhìn thấy hình dáng của bản thân, tôi rõ ràng là có ý thức, lại không biết mình đang ở chỗ nào. Lúc ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, lại không có cảm giác ấm lạnh gì, hoàn toàn không có cảm giác. Sau khi sợ hãi qua đi, tôi bước từng bước, tùy ý mà đi, nhìn thấy phía trước có một tòa nhà gỗ ba tầng sừng sững, trưởng quầy mập mạp đứng trước cửa, ý cười đầy mặt. Có ba vị khách đang đứng trước tòa nhà, đang ngẩng đầu nhìn bảng hiệu.
Tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng của ba người này.
Xa xa nhìn phía sau lưng, ba người này chắc là hai nam một nữ. Trong đó có một người áo rách tả tơi, giống như một nam tử nghèo rớt mùng tơi. Một người khác ăn mặc lại vô cùng chỉnh tề, áo dài màu trắng, tóc đen nhánh, soi rõ bóng người, trong đầu tôi lại có một tia tiếc hận với mái tóc này : đáng tiếc không sinh ra trên người một cô gái.
Tôi thở dài trong lòng, vừa đánh giá cô gái đang đi theo hai người đàn ông lên trên lầu. Áo choàng của nàng ta màu xanh, ẩn những đường vân ngũ sắc, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được. Tôi đoán thầm cha mẹ của cô gái này chắc cũng có của cải, nếu không sao có tiền để mặc loại vải xanh thêu tinh tế thế này.
Tôi vốn tưởng nữ nhân ở trần gian, tất nhiên là ở trong khuê phòng, xinh đẹp dịu dàng, bước đi uyển chuyện, chẳng ngờ được nàng ta lại đi một mạch lên lầu cùng hai người đàn ông kia, dáng vẻ chẳng có chút nhẹ nhàng nào, thật làm người ta tiếc hận.
Cũng không biết vì sao, tôi lại có lòng đi theo đuôi ba người này, cảnh vật này giống như tôi đã từng được thấy, làm tôi có chút tò mò.
Ba người này ngồi xuống, tôi nhìn được khuôn mặt, trong lòng chấn động vô cùng.
Người đàn ông trung niên kia rõ ràng là giao vương ở hồ Côn Minh, còn người áo trắng kia chính là con rồng tính tình kỳ cục, thay đổi thất thường, là Nhạc Kha đó, còn người con gái áo xanh kia, lại là tôi!
Rất ít khi tôi có cơ hội có thể nhìn kỹ bản thân, không kiềm lòng được mà mở to hai mắt.
Sắc mặt của “nàng ta” hôm nay có chút nhợt nhạt, giống như nôn quá nhiều lần, có chút suy yếu.
Nghĩ lại một chút, chắc là do nôn mửa quá nhiều chăng?
Nếu không phải hôm nay có cơ duyên tình cờ này, sao tôi có cơ hội nhìn thấy bản thân, ở trong thế giới tối đen kia, không nghĩ tới có thể từ từ trôi qua.
Riêng chuyện nhớ tới mình là Thanh Loan cũng đã tốn không ít thời gian của tôi.
Ngày đó ở hồ Côn Minh, con cóc tinh bị giết, con rồng kia vẫn giữ nguyên chân thân, múa máy trong đám mây, nước mắt của giao vương tuôn như suối, muốn lên cơn đau tim, chỉ vào con rồng kia mà mắng “Con cháu bất hiếu, thúc thúc của ngươi bắt yêu quái mà ngươi cũng dành trước một bước!”
Con rồng kia biến thành hình người, đạp mây đáp xuống, trên áo choàng màu trắng đầy máu tươi, tôi quay đầu muốn nôn, trong bụng dường như trống trơn cả rồi, nôn ra toàn nước.
Nhạc Kha không còn vẻ dịu dàng chăm sóc giống như khi mới gặp, ghét bỏ mà cau mày, lạnh lùng phun ra mấy chữ “Qua bên kia mà nôn, hôi muốn chết!”
Đã từng vui vẻ nồng nhiệt như lửa, bây giờ lại lạnh lẽo vô cùng.
Dì thấy tôi trở về mà không sao, từ đó ngầm đồng ý cho tôi đi du lịch, bởi vậy tôi cũng kết bạn được với một số tiên hữu thú vị, trong đó đặc biệt là giao vương ở hồ Côn Minh là hợp ý nhất.
Một ngày kia, tôi giẫm mây rơi vào hồ Côn Minh, thấy mây mù bốc lên, giao vương trong hồ đang chiến đấu kịch liệt với một con Cóc Tinh. Tôi hạ thấp đụn mây, ngâm chân trong hồ Côn Minh để thư giãn, vừa đưa tay lau nước trên mặt, đang lúc thích thú xem thì mặt ao gợn sóng dữ dội, một con rồng trắng từ trong nước nhô lên, vảy màu rực rỡ, sừng hươu râu hổ, mắt lạnh lùng liếc một cái, giống như những thanh đao vô hình kẹp trúng người, tôi rùng mình một cái, rớt xuống hồ Côn Minh, uống phải mấy ngụm nước, bị một đôi móng thép xách ra, để trên bờ.
Con bạch long kia lạnh lùng nói “Chim loan, không biết bơi hả?”
Tôi bị dọa tới ngây người, lắc đầu theo bản năng, hình như nghe thấy nó hừ lạnh một tiếng, cưỡi mây đi tới hồ Côn Minh, nửa đường hóa thành một nam tử áo trắng, bóng dáng kia nhìn có vẻ quen quen, hắn quay đầu nhìn tôi, tôi bỗng ngây ra như phỗng.
Cái nhìn này lạnh như băng trong hồ Côn Minh, đúng là con người mà tôi nhớ tới trong mộng suốt một hai trăm năm, Long Tam thái tử Nhạc Kha ở Đông Hải.
Quả thật, đây là lần đầu bổn tiên động lòng suốt mấy ngày năm nay, nhìn trúng người này vì chàng có một tâm địa dịu dàng, tuy về sai biết được, chỉ cần là tiên tử xinh đẹp đạt tiêu chuẩn thì hắn đều đối xử dịu dàng, nếu không kể tới Đan Y thì bổn tiên cũng được coi là xinh xắn.
Đây tạm thời được xem là một chuyện sung sướng đi.
Nhưng Nhạc Kha rõ ràng là có biết tôi, lại bày ra vẻ mặt lạnh lùng xa cách như vậy, chẳng quen chẳng biết, lại gọi bổn tiên là “Chim Loan”, quả nhiên là quyết tâm làm mặt lạ với tôi hả?
Tôi do dự một hồi, bóng dáng Nhạc Kha bên kia chớp nhoáng, quay cuồng trong mây mù, cùng giao vương ở hồn Côn Minh kịch liệt đánh cóc tinh, bị hắn một chưởng đánh rớt xuống hồ.
Tôi chính mắt nhìn thấy Nhạc Kha bay xuống, xé con cóc tinh thành những mảnh nhỏ, tinh phong huyết vũ, nhuộm đỏ cả hồ Côn Minh. Nhất thời cảm thấy hãi hùng.
Lần này gặp lại, thật làm tôi sợ hãi trong lòng, hạ quyết tâm, không phải vạn bất đắc dĩ, chắc chắn sẽ không chọc tới con rồng buồn vui thất thường này để khỏi rước họa.
Ly Quang không biết là tôi đã từng nhìn tận mắt Nhạc Kha xé xác con cóc tinh như thế nào, nuốt vào tiên đan của nó, lắc tay vẫy đuôi hết sức vui vẻ, nên không hiểu được vẻ mặt khủng bố bây giờ của tôi.
Hắn tiến lên hai bước dìu tôi dậy, không biết sao lại có chút mất mát, trầm giọng nói “Ta không biết Thanh Nhi sợ hổ, có điều nàng hãy nghĩ lại xem, Long Tam Thái Tử kiêu ngạo biết chừng nào, lại kết oán với nàng, sao lại biến thành một con hổ mà tới núi Nữ Sàng được?”
Tôi cẩn thận nghĩ lại, không phải là không có lý nha. Vỗ vỗ ngực, oán giận nói “Ly Quang đã biết Nhạc Kha kia thích dùng mùi hoa thạch quỳnh, lại còn xức lên người con hổ này, không phải làm cho ta thêm ngột ngạt sao?”
Ly Quang khuyên can mãi, tôi mới giữ con hổ này lại, thấy thỏ tinh sớm bị con hổ tinh kia hù cho hôn mê bất tỉnh, thịt nai nướng bây giờ không biết nhờ ai làm, hắn chỉ đành tiếc nuối mà đi.
Ta lại lo con hổ này chỉ là một con hổ bình thường, bị yêu quái trong núi ăn mất, mỗi ngày chỉ để nó trong kết giới, bản thân thì xuất môn đi loanh quanh.
Cửu Lý và con hổ này vô cùng ghét nhau, mấy ngày nay đều nịnh bợ tôi, chỉ mong lúc tôi rời khỏi nhà đi dạo sẽ dẫn theo. Tôi sợ hai con thú này ở nhà đánh nhau, dọa con thỏ tinh nhát gan kia, không khéo làm bay cả nóc nhà nên lúc xuất môn chỉ mang Cửu Ly theo.
Trong núi Nữ Sàng có nhiều yêu quái và ác thú, chỉ có điều những con yêu này nhìn thấy tôi từ xa, cũng tiến lên hành lễ cung kinh, gọi một tiếng “Đại tiên”. Bổn tiên cảm thấy yêu thú ở núi Nữ Sàng này thật là hòa thuận, trong rừng cây cối xum xue, cũng coi như không phụ đế mệnh. Nếu như ngọc đế ở thiên đình biết được, bỏ lệnh phạt cho tôi, vậy thật là quá vui rồi.
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, lỗi do bổn tiên gây nên, ngoại trừ tăng thêm phiền não thì chẳng được tích sự gì.
Tính theo thời gian năm tháng, tôi tới đây cũng một tháng hơn rồi, đã xem hết cảnh phía trước núi Nữ Sàng này. Hôm nay bắt chước người trần, ôm Cửu Ly trong lòng, đi tới phía sau núi Nữ Sàng.
Có điều, đi vào rừng hơi khó khăn, cảm thấy sau lưng có đôi mắt đang nhìn theo, Cửu Ly xưa nay vốn cảnh giác, chớp đôi mắt hồng nhìn lại, thân thể nho nhỏ ở trong lòng tôi quay tới quay lui không yên, tôi chỉ vừa đặt nó xuống, nó liền chạy ra trước.
Tôi chạy theo nó, thấy nó chạy như tên bay, đành phải niệm chú dính vào thân nó. Cứ chạy như vậy được một giờ thì tới phía sau núi Nữ Sàng.
Vừa mới ra khỏi rừng, tôi liền hoảng sợ.
Phía sau núi Nữ Sàng bị yêu ma chiếm đóng, đây cũng là thật. Tôi đứng xa xa nhìn cũng có thể thấy yêu khí, nhưng đứng ngay tại sau núi, chỉ thấy yêu khí đập vào mặt, lệ khí đen ngòm che lấp mặt trời, phía trước núi chưa từng thấy ma cảnh như vậy, chắc chắn là có yêu ma bày kết giới ở đây để tránh Thiên Đình biết được.
Cửu Ly nao núng lùi về sau một bước, lại khó lòng đứng yên, Cửu Ly xỏa tung chín cái đuôi của nó, chắn trước mặt tôi, tôi nhảy mắt nhìn thấy những tiểu yêu nửa người nửa thú bên trong kết giới, ánh mắt vô thần, hồ ly tinh xinh đẹp lượn lờ, chém giết với một con nai tinh bán thú đang ở trước mặt, lấy nội đan màu hổ phách của nó mà nuốt xuống. Con nai tinh kia lớn bằng bàn tay, trên gương mặt tuyết trắng là một đôi mắt mờ mịt vô tội, chết mà không hiểu tại sao.
Mặc dù tôi không biết trong kết giới này là yêu mà đáng sợ cỡ nào, cũng biết dựa vào tu vi của bản thân thì khó lòng thắng nổi, nhưng chỉ là một con hồ ly tám trăm năm tuổi như Cửu Ly sao có phần thắng?
Trong lòng vừa nghĩ, tôi niệm chú phóng qua đỉnh đầu nó, đem nó bảo vệ sau lưng, ở thời khắc nguy hiểm mà con thú này giở chứng, hai móng vuốt nhọn quấn chặt sau lưng tôi, trong lòng tôi cười khổ : áo choàng này chắc là bị cào rách rồi.
Chỉ là trong lúc đấu chuyển, trong kết giới đã có yêu thú phát hiện chúng tôi, một đám đứng sát kết giới, y y nha nha như đứa trẻ phàm trần học nói, ra sức đánh về kết giới, giống như muốn phá tan nhà giam này.
Tôi che chở Cửu Ly, lùi về sau hai bước, đang chuẩn bị trốn vào rừng mà đi, đám yêu thú kia nhao nhao chạy trốn, số ít đã bị đâm cho đầu rơi máu chảy, thần trí hôn mê, không còn né tránh được nữa. Yêu thú chia nhau chạy trốn, trong đó có một người đi tới, ào dài màu vàng hoa văn đen, khí vũ hiên ngang, đúng là hổ tinh.
Bị hắn nhìn thấy, tôi muốn trốn cũng không thể, đành phải cúi người thi lễ, xa xa cười nói “Hổ vương dạo này vẫn khỏe chứ?”
Hổ tinh kia phá kết giới mà ra, vẻ mặt vui mừng, có vài phần ngại ngùng mà nói “Tiên tử… tới tìm tại hạ sao?” Đột nhiên giống như nhớ tới chuyện gì đó, sắc mặt lo lắng ủ dột, liên tục nháy mắt với tôi “Nơi đây không phải là chỗ mà gót ngọc của tiên tử nên tới, mau mau mang tiểu hồ này đi đi. Hai ngày nữa tại hạ sẽ tới tìm tiên tử chuyện trò, giải sầu cho tiên tử.”
Lúc hổ tinh đang nói, một cầu lửa xuyên qua kết giới, đánh thẳng về phía mặt tôi. Tôi bối rối niệm một câu chú, lại có cầu lửa bay tới, bèn biến thành chân thân là chim loan, gắp lấy Cửu Ly bay đi.
Lại có cầu lửa liên tiếp bay về phía tôi, khí nóng đập vào mặt, đốt trụi cây cỏ, chỗ tôi vừa đứng đã bị đốt sạch, dưới chân tôi đã là một biển lửa, không có lối ra.
Tộc chim loan là một chủng tộc vô cùng yếu đuối và vô dụng, trên Tiên giới nói rằng chim loan nhân hậu, mặc dù gần họ với Phượng Hoàng, nhưng pháp thuật lại có hạn. Nếu đã là chim loan, quan trọng nhất là phải biết học ca học múa, tôi ca múa thì cũng bình thường, lại chưa bao giờ được dì dạy cho tuyệt chiêu phòng thân nào, lúc này vội vàng ứng chiến, có mấy cầu lửa từ trong kết giới kia lao ra, tôi tránh cũng không thể tránh nữa. Cuối cùng, một quả cầu lửa đánh ngay lưng, lục phủ ngũ tạng liền lệch vị trí, trên lưng bỏng rát, hai cánh mất lực, rơi thẳng xuống biển lửa, nắm chặt Cửu Ly đang gào thét, trong lúc đó, lòng tôi dậy lên một ý nghĩ vô cùng hối hận : nếu lúc trước tôi không đem Cửu Ly rời khỏi Thanh Khâu, bây giờ chắc nó vẫn vui sướng chứ chẳng mất mạng ở núi Nữ Sàng này.
Phượng Hoàng gặp lửa sẽ trọng sinh, thanh loan mặc dù là cùng họ với phương hoàng, nhưng kết quả thì khác nhau một trời một vực, đương nhiên khi bị thiêu đốt, xác thân cháy rụi, hồn phách không còn.
Gần rơi tới biển lửa, cuối cùng tôi cũng ngất đi như ý nguyện, khỏi phải chịu nỗi khổ bị thiêu đốt.
Trong đầu tối đen, tôi không biết là trong cơn gió kia có một luồng ánh sáng.
Không, mặc dù thế giới này đen tối, lại tiềm tàng nhiều tình cảm ấm áp, giống như một khúc nhạc trong cõi mộng, rõ ràng trong lòng biết rõ phía trước có đá ngầm và bão giông chờ đợi nhưng vẫn làm người ta bất an trong lòng. Tôi chắp vá rất nhiều kí ức, mới có thể biết rõ bản thân trước nay là một con chim loan.
Khi đó ca múa, đêm ăn ngô ngày uống sương, chưa từng ưu phiền. Sau khi biến thành hình người, phiền não mới đua nhau tới. Lúc đó vẫn nghĩ rằng, trước khi tu thành hình người là một khoảng thời gian sống trong mơ, đành phải vui suông thoải mái, không lo lắng chuyện tình.
Bây giờ không giống.
Ban đầu, tôi chỉ hoảng loạn rối mù, bước từng bước một nhưng xung quanh vẫn tối đen. Tôi không biết bản thân còn thân xác không, nhưng tôi đang ở trong thế giới an bình này, không có điểm dừng. Tôi từng có ý đồ muốn tìm ra giới hạn của thế giới này nhưng chẳng có kết quả.
Chẳng biết trải qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng người ồn ào, giống như trong đêm sâu tịch mịch lóe lên một ánh đèn, tôi chạy trối chết về phía đó.
Bỗng nhiên, đường gập ghềnh, tôi nghiêng ngả lảo đảo, hoàn toàn không để ý tới vậy mà chẳng có chút cảm giác đớn đau nào. Một chân đạp không khí, giống như ngã xuống phàm trần thế tục, phố xá vô cùng thịnh vượng, người bán hàng rong tranh nhau chào hoàng, bụi bặm trong không khí xuyên qua tôi, từ từ rơi xuống đất. Tôi mờ mịt nhìn, mặc dù lục giác rõ ràng, nhưng lại không tìm thấy thể xac của mình, không hình không ảnh, kỳ lạ làm lòng tôi thắt lại.
Mà lại mờ mịt xung quanh: tâm tôi đang ở đâu?
Một cô hồn cũng nhìn thấy hình dáng của bản thân, tôi rõ ràng là có ý thức, lại không biết mình đang ở chỗ nào. Lúc ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, lại không có cảm giác ấm lạnh gì, hoàn toàn không có cảm giác. Sau khi sợ hãi qua đi, tôi bước từng bước, tùy ý mà đi, nhìn thấy phía trước có một tòa nhà gỗ ba tầng sừng sững, trưởng quầy mập mạp đứng trước cửa, ý cười đầy mặt. Có ba vị khách đang đứng trước tòa nhà, đang ngẩng đầu nhìn bảng hiệu.
Tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng của ba người này.
Xa xa nhìn phía sau lưng, ba người này chắc là hai nam một nữ. Trong đó có một người áo rách tả tơi, giống như một nam tử nghèo rớt mùng tơi. Một người khác ăn mặc lại vô cùng chỉnh tề, áo dài màu trắng, tóc đen nhánh, soi rõ bóng người, trong đầu tôi lại có một tia tiếc hận với mái tóc này : đáng tiếc không sinh ra trên người một cô gái.
Tôi thở dài trong lòng, vừa đánh giá cô gái đang đi theo hai người đàn ông lên trên lầu. Áo choàng của nàng ta màu xanh, ẩn những đường vân ngũ sắc, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được. Tôi đoán thầm cha mẹ của cô gái này chắc cũng có của cải, nếu không sao có tiền để mặc loại vải xanh thêu tinh tế thế này.
Tôi vốn tưởng nữ nhân ở trần gian, tất nhiên là ở trong khuê phòng, xinh đẹp dịu dàng, bước đi uyển chuyện, chẳng ngờ được nàng ta lại đi một mạch lên lầu cùng hai người đàn ông kia, dáng vẻ chẳng có chút nhẹ nhàng nào, thật làm người ta tiếc hận.
Cũng không biết vì sao, tôi lại có lòng đi theo đuôi ba người này, cảnh vật này giống như tôi đã từng được thấy, làm tôi có chút tò mò.
Ba người này ngồi xuống, tôi nhìn được khuôn mặt, trong lòng chấn động vô cùng.
Người đàn ông trung niên kia rõ ràng là giao vương ở hồ Côn Minh, còn người áo trắng kia chính là con rồng tính tình kỳ cục, thay đổi thất thường, là Nhạc Kha đó, còn người con gái áo xanh kia, lại là tôi!
Rất ít khi tôi có cơ hội có thể nhìn kỹ bản thân, không kiềm lòng được mà mở to hai mắt.
Sắc mặt của “nàng ta” hôm nay có chút nhợt nhạt, giống như nôn quá nhiều lần, có chút suy yếu.
Nghĩ lại một chút, chắc là do nôn mửa quá nhiều chăng?
Nếu không phải hôm nay có cơ duyên tình cờ này, sao tôi có cơ hội nhìn thấy bản thân, ở trong thế giới tối đen kia, không nghĩ tới có thể từ từ trôi qua.
Riêng chuyện nhớ tới mình là Thanh Loan cũng đã tốn không ít thời gian của tôi.
Ngày đó ở hồ Côn Minh, con cóc tinh bị giết, con rồng kia vẫn giữ nguyên chân thân, múa máy trong đám mây, nước mắt của giao vương tuôn như suối, muốn lên cơn đau tim, chỉ vào con rồng kia mà mắng “Con cháu bất hiếu, thúc thúc của ngươi bắt yêu quái mà ngươi cũng dành trước một bước!”
Con rồng kia biến thành hình người, đạp mây đáp xuống, trên áo choàng màu trắng đầy máu tươi, tôi quay đầu muốn nôn, trong bụng dường như trống trơn cả rồi, nôn ra toàn nước.
Nhạc Kha không còn vẻ dịu dàng chăm sóc giống như khi mới gặp, ghét bỏ mà cau mày, lạnh lùng phun ra mấy chữ “Qua bên kia mà nôn, hôi muốn chết!”
Đã từng vui vẻ nồng nhiệt như lửa, bây giờ lại lạnh lẽo vô cùng.
/119
|