Long Đồ Án

Chương 98: Thiên tàn cùng Thiên mệnh

/379


Trong cốc đột nhiên truyền đến tiếng chém giết lần nhau.

Mọi người đến gần một chút nhìn xem, phát hiện là người của Tuyết long cung cùng Bạch quỷ sơn trang đánh nhau …… mà ở phía sau bọn họ không xa, có một thạch môn, phía sau thạch môn là cả một toàn sơn thạch, xem ra chính là lối vào cổ bảo.

“Xem ra là giáp mặt tại cửa, vì vậy trước tiên ác đấu một phen.” Triển Chiêu vừa nói, lại nhìn nhìn Triệu Phổ, ý kia —– Nhúng tay vào không ?

Triệu Phổ ôm cánh tay, hứng thú mà ngồi trên núi xem hổ giao tranh, đối với mọi người xua xua tay, ý kia —- Đánh thì cứ để bọn chúng đánh đi, bởi vì tài bảo mà tự tìm đường vong, đáng đời !

Vì vậy, mọi người đều là vây xem, người của Bạch quỷ sơn trang cùng Tuyết long cung còn lại là đánh đến thiên hôn địa ám.

Cuối cùng người của Tuyết long cung người đông thế mạnh, người của Bạch quỷ sơn trang có chút thất thế, nhưng trong một thời gian ngắn, vẫn như cũ không có phân ra thắng bại.

“Dừng tay !”

Lúc mọi người cũng cảm thấy mệt mỏi, có người lại đột nhiên kêu lớn.

Triển Chiêu cũng sắp chán đến buồn ngủ rồi, vừa nghe đến thanh âm này, tinh thần cũng liền tỉnh táo lại, bĩu môi, “Tiểu tử Phan Húc kia lại có cái chủ ý quỷ gì.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút, “Ngươi cảm thấy lần này Phan Húc chính là chủ mưu phía sau sao ?”

Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Cái này sao ……… dù sao thì những chuyện xấu xa đều nhất định là có quan hệ với hắn !”

Mọi người nhìn lại, bên dưới song phương tựa hồ đều đã đạt được thỏa thuận nào đó, cùng nhau phá các cơ quan của Dược vương bảo.

“Tiểu tử Phan húc kia, có vẻ rất cần tiền.” Triển Chiêu cảm thấy có chút không hiểu nổi, “Còn mang cả bản thân ra đánh cược một lần a.”

“Ta cảm thấy kẻ cần tiền chưa chắc đã là Phan Húc.” Bạch Ngọc Đường ý bảo Triển Chiêu nhìn sau lưng Phan Húc, người của Tuyết long cung.

Triển Chiêu lúc này mới chú ý đến, thì ra trong đám người ở Tuyết Long cung có mấy người thoạt nhìn địa vị còn thật cao, Phan Húc tựa hồ đối với bọn họ còn rất khách khí.

Hai bên sau khi quyết định trước tiên chớ có tàn sát lẫn nhau liền cùng nhau hợp lực mở ra phiến thạch môn kia ……..

Một tiếng nổ ầm, thạch môn chậm rãi mở ra.

“Không tốt.”

Thất Ưng đột nhiên nói một câu. Triển Chiêu có chút buồn bực, “Chỗ nào không ổn ?”

“Thạch môn này có lẽ không phải lần đầu được mở ra.”

Triệu Phổ cũng góp tới, “Cũng không có bụi đất.”

“Bọn họ trước đây đã tới sao ?” Triển Chiêu cau mày.

“Hoặc nên nói là …..” Bạch Ngọc Đường đột nhiên đưa tay chỉ chỉ nơi xa, “Nơi này vẫn luôn có người ở.”

Triển Chiêu theo hướng ngón tay Bạch Ngọc Đường chỉ nhìn sang, chỉ thấy ở một bên đỉnh núi, có người nằm…..

Mọi người vừa nhìn cũng sửng sốt …… Chỉ thấy người nọ nằm ở sau lưng một khối thạch sơn, chỉ lộ ra nửa thân, tựa hồ như là cũng đã thấy được có người tới.

“Chính là nàng ta nha !” Long Miểu Miểu vội vàng nói, “Ngày đó ta thấy chính là nàng.”

Chờ sau khi đám người Phan Húc tiến vào động, nàng ta cũng theo vào …. Từ động tác thân hình mà nhìn, rất giống nữ nhân, chẳng qua điều kỳ quái chính là, nàng cũng không phải là đứng thẳng mà đi, mà chính là …… Bò !

“Đây là người gì vậy ?” Triển Chiêu cau mày.

“Không giống người, người nào lại có kiểu đi như vậy ?” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng sờ cằm.

“Ta biết rồi, thì ra Thiên mẫu chính là thứ đó.”

……..

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người nói chuyện chính là Công Tôn được Triệu Phổ cõng ở trên lưng.

Công Tôn nhất định đòi theo đến, vốn mọi người cũng không muốn dẫn hắn theo, sợ hắn sẽ gặp nguy hiểm gì, nhưng mà Công Tôn lại kiến thức uyên bác, đối với những chuyện cổ quái ly kỳ cũng hiểu rất rõ, trọng yếu nhất chính là, hắn biết giải độc, ai biết được trước kia Dược vương đó lại có thú vui ác liệt gì không, không khéo lại làm ra cái cơ quan chứa độc nào đó thì phiền toái.

“Đó là vật gì vậy ?” Triệu Phổ quay đầu lại nhìn Công Tôn, hắn phát hiện ra, Công Tôn ngày thường hung hãn là thế nhưng lại có một nhược điểm —– Sợ độ cao ! Lúc nãy khi đi ngang qua cầu băng, hắn vốn đang nằm yên trên lưng mình liền đột nhiên leo lên đến gần đầu đi, lại còn siết chặt đến thiếu chút là thở không nổi, lúc này vẫn là bám chặt không có chịu xuống đâu.

“Đó là Bạch long !” Công Tôn nói.

Mọi người trầm mặc trong chốc lát ——– Thiết!

“Không phải là rồng thật ! Đó là một loại thằn lằn lớn màu trắng ! Còn được gọi là Bạch bối long !” Công Tôn nói, “Vô cùng trân quý, mấy con này tuổi thọ so với Ô quy còn lớn hơn, hơn nữa lại chỉ ăn thịt ! Vô cùng hung tàn “

“Thằn lằn sao ?” Triển Chiêu vừa định hỏi một chút, con vật này có ăn người hay không, liền nghe thấy cửa sơn môn truyền ra tiếng hét thảm…….

“Loại thằn lằn này rất đáng sợ, ta cũng chỉ là xem qua trên sách mà thôi, bọn chúng trong miệng xác thực là có ba hàm răng, bởi vì trên lưng có hoa văn màu trắng, hình dáng còn tương tự như nữ nhân, cho nên cũng được gọi là Mỹ nhân tích.”

Đang nói lại truyền đến một trận tiếng nữ nhân khóc.

Tất cả mọi người đều nhìn Công Tôn.

“Tiếng kêu của con thằn lằn này lại tương tự như tiếng khóc của nữ nhân.” Công Tôn vỗ tay một cái, “Không sai được.’

“Dược vương năm đó có nuôi dược nhân, chính là những con thằn lằn này sao ?” Triển Chiêu hỏi.

“Đúng vậy, “ Công Tôn gật đầu một cái, “Có thể sơn cốc này ngăn cách với bên ngoài quá lâu, loại thằn lằn này lại sợ lạnh, ngày nắng ấm mới ra ngoài, trời lạnh liền chui trong ổ của mình sinh sản …… lúc quá đói sẽ chạy ra ngoài tìm thức ăn, nhưng mà cũng sẽ không đi quá xa.”

“Ngươi mới nói cái gì ?” Triển Chiêu ngoáy lỗ tai. “Sinh sản sao ?”

“Bọn chúng giống với trư bà long, đều đẻ trứng, sau khi hết mùa đông liền cùng nhau ra ngoài, tàn sát lẫn nhau, ăn thịt đồng loại, đợi đến khi mùa xuân ấm áp, lúc hoa nở rời ổ chỉ còn lại mấy con, sau đó trưởng thành trong suốt mùa hè, mùa đông lại vì tranh đoạt sào huyệt mà đánh nhau một trận nữa, đánh tới chỉ còn ha con,một công một mẫu. Con cái sau khi đẻ trứng liền đem con đực cắn chết ăn xác …………. Vì vậy, cứ thế tuần hoàn, vĩnh viễn chỉ còn lại một đôi, trừ phi …….” Công Tôn còn chưa có dứt lời liền thấy người của Tuyết long cung hét thảm chạy ra, sau lưng còn có người của Bạch quỷ sơn trang.

Chỉ thấy phía sau bọn họ, có đến cả trên trăm con thằn lằn lưng trắng bò ra, há ra cái miệng to như bồn máu mà cắn xé.

Tiết Bạch Qủy bị thương, vừa đánh vừa lui, người của Tuyết long cung thì thảm bại hơn, đại khái có lẽ là vì cũng mặc màu trắng cho nên những con thằn lằn kia liền cho là đồng loại, bị cắn thương không ít.

“Như vậy chết thật quá thảm a.” Triển Chiêu muốn xuống giúp một tay, đám người này trộm bảo cũng tốt, cướp tài cũng được nhưng mà tội dù sao cũng không đáng chết.

“Không xuống được.” Công Tôn nhắc nhở mọi người, “Chúng một lát sẽ tàn sát lẫn nhau…….”

Quả nhiên, chỉ thấy những con thằn lằn kia sau khi đuổi cắn người một trận, liền bắt đầu tự cắn giết lẫn nhau…….

Trong nhất thời, toàn bộ sơn cốc tràn ngập mùi máu tươi, tràng diện đó cũng thật kinh người.

Bạch Ngọc Đường nhìn cảnh tượng phía trước mặt cũng mau biến sắc, Triển Chiêu liền hỏi hắn, “Ngươi có cần một chỗ ói một chút không ?’

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ.

…….

Đợi đại khái chừng nửa canh giờ, phần lớn đám thằn lằn kia đều đã chết, chỉ còn lại mấy con, chậm rãi hướng đi ra khỏi sơn cốc.

Tiết Bạch Qủy bị thương tựa hồ còn không nhẹ, Phan Húc lại không có bị thương ……. Hắn đột nhiên đứng lên, rút đao ra.

“Phan Húc, ngươi bội tín nghĩa khí ….” Tiết Bạch Qủy sau khi tránh thoát một đao Phan Húc đánh lén, dựa vào một bên núi , chỉ hắn, “Ngày đó ngươi thất thế, ta còn chứa chấp ngươi ……..”

“Tiết Bạch Qủy, ngươi lưu giữ ta cũng không phải là ta có thể hiểu được phạn văn, có thể giúp ngươi phá giải cổ thư, vào được Dược vương bảo sao ?! Tiết gia ngươi đã sớm không có biện pháp, tài phú của Dược vương bảo này cũng không người nào có thể biết rõ.” Phan Húc cười lạnh một cái, “Ngươi là người giang hồ, cần nhiều tài bảo vậy làm cái gì, còn không bằng cho ta …”

“Ta phi !” Tiết Bạch Qủy cười lạnh, “Dược vương bảo này là tổ truyền nhà ta, gia tộc ta đời đời đều nghiên cứu cách vào Dược vương bảo đây.”

Mọi người nhìn nhau một cái ——– Thì ra là vậy, xem ra họ Tiết vì muốn che mắt người đời, thì ra Bạch quỷ sơn trang chân chính là Hậu nhân của Dược vương bảo a.

“Đáng tiếc.” Phan Húc vung đao lên, “Ngươi hôm nay không thể không chết ……. Ách …….”

Phan Húc đột nhiên dừng lại, cũng cảm giác được trước ngực chợt lạnh.

Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn, ngực bị một đao xuyên tim, quay đầu lại, thì thấy một cao thủ Tuyết long cung thừa dịp hắn không chuẩn bị, dùng đao đánh lén hắn.

Phan Húc phun ra một ngụm máu, cao thủ Tuyết long cung kia một cước liền đạp hắn ra ngoài.

Phan Húc quay đầu lại chỉ hắn, “Ngươi …. bội tín nghĩa …”

Người nọ cười lạnh, “Đối với thứ người như ngươi còn cần phải nói tín nghĩa sao ?”

Vừa nói xong, mọi người quỳ xuống đất, “Tham kiến cung chủ.”

Tiết Bạch Qủy ngẩn người, phát hiện phương hướng mà mọi người quỳ lạy đúng là phía sau lưng hắn, vì vậy hắn chậm rãi quay đầu liếc mắt nhìn, chỉ thấy có một người đi lên, từ bên cạnh hắn lướt qua, mặc một thân trắng.

“Tần Lê Thanh ?” Triển Chiêu kinh ngạc.

‘Thì ra hắn mới là cung chủ chân chính của Tuyết long cung.” Bạch Ngọc Đường cũng giật mình, nhưng tựa hồ như vậy hết thảy đều hợp tình hợp lý.

“Lê Thanh, ngươi …” Tiết Bạch Qủy kinh ngạc không thôi.

“Xin lỗi.’ Tần Lê Thanh giọng nói cũng nhẹ nhàng.

“Thì ra ngươi ẩn thân ở sơn trang của ta như vậy, là vì tài bảo …….” Tiết Bạch Qủy tựa hồ hết sức đau lòng , “Uổng ta như vậy coi ngươi như huynh đệ !”

“Ta thực sự nhiều năm ẩn thân ở Bạch quỷ sơn trang của ngươi như vậy là vì Dược vương bảo này, những cũng không phải là vì tài bảo, mà là vì Tuyết con ngươi.” Tần Lê Thanh nhàn nhạt nói, “Ta chỉ muốn giải dược trị thiên tàn chứng của ta, ai biết, chuyện lại sinh biến.”

Thật ra không chỉ có Tiết Bạch Qủy giật mình, bọn Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cũng nghĩ không ra, nếu Tần Lê Thanh là Tuyết long cung cung chủ, vì sao lại phải nhiều lần báo quan, dẫn tới việc bọn họ tới tra án, đối với hắn một điểm cũng không tốt a !

“Ta lập ra Tuyết long cung thật ra chính là vì muốn tìm ra thuốc giải trị bệnh của ta.” Tần Lê Thanh vừa nói, vừa liếc mắt nhìn về hướng đám người Triển Chiêu đang đứng.

Triển Chiêu thiêu mi một cái, “ Bị hắn tính kế rồi !”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu một cái, “Hắn hẳn sớm đã biệt Thiên Mẫu chính là con thằn lằn kia, ngược lại Tiết Bach Qủy cùng Phan Húc chỉ mới biết một chút mà thôi.”

“Chỉ tiếc.” Tần Lê Thanh nói tiếp, “Tuyết Long cung càng ngày càng lớn, lại trở thành công cụ kiếm tiền cho hoàng thất Liêu quốc. Ta vốn cũng không muốn tiết lộ vị trí Dược vương bảo, dù sao nơi này tài phú cũng quá nhiều, một khi lấy được, người Liêu lại được một nguồn kim khố khổng lồ, nhất định sẽ khai chiến với Tống triều lần nữa, ta cũng không muốn đánh giặc đến long trời lở đất gì đó, cứ chung sống hòa bình như vậy thật ra rất tốt.”

“ Vậy ngươi …..” Tiết Bạch Qủy tựa hồ hiểu rõ, “Phan Húc đầu phục Tuyết long cung sao ?”

“Phan Húc không phải đầu phục Tuyết long cung, hắn đầu phục chính là Liêu vương, vì vậy là Hoàng thất Liêu quốc mới biết được vị trí của Dược vương bảo, âm thầm mệnh ta thông qua Tuyết long cung lợi dụng Phan Húc cùng ngươi, đào ra bảo tàng, đưa về Liêu quốc. Phan Húc một lòng muốn có được tiền tài, nhân mã lớn mạnh, làm chỗ dựa vững chắc cho xuân thu đại mộng xưng đế của hắn, ngươi còn tưởng hắn chẳng qua chỉ là một tên ngu si chỉ biết buôn bán Vong ưu tán a.”

Đám người Triển Chiêu cũng thầm lau mồ hôi.

Triệu Phổ bĩu môi, “Đáng tiếc a, Phan Húc nếu như thành công có phải lão tử sẽ lại được đánh cho thống khoái không !”

Công Tôn liếc hắn một cái, Triệu Phổ liền toét miệng, “Nói giỡn a, nói giỡn.”

“Ta cũng không mong sinh linh đồ thán, nhưng lại không có cách nào kháng chỉ Liêu vương, năm đó thấy người đến bắt Thiên mẫu ngày càng nhiều, ta sợ người ta sớm muốn gì cũng phát hiện ra đầu mối về Dược vương bảo đưa đến cục diện võ lâm Trung nguyên vì đoạt tài bảo mà tàn sát lẫn nhau nên mới báo quan một lần. Lần này …. vốn là không thể tránh né, bảo tàng này nhất định phải tìm về, trùng hợp như thế, trời ban cơ hội khi người của Khai Phong phủ đến tra án. Nếu như cuối cùng tài bảo liền bị Triệu Phổ đoạt đi rồi, Liêu vương cũng nhất định không làm khó ta ! Dù sao thì bị Triệu Phổ đánh bại, hắn đã dưỡng thành thói quen rồi ….. Lại không xảy ra chiến sự, nhất cử lưỡng tiện, tất cả đều tốt đẹp.

Mọi người đều thấy Triệu Phổ gật đầu một cái ——- Lời này nói thật dễ nghe.

“Chẳng qua là Phan Húc một mặt vì muốn giữ được bí mật về Dược vương bảo này, một mặt lại sợ người ta phát hiện hắn giấu vong ưu tán ở trong sơn cốc mà đem những người vô tội tiến vào rừng đều giết chết, ngụy trang thành Thiên mẫu giết người. Ta lúc đầu cũng thật cho rằng bạch long đi ra cắn người …… Ai ngời cũng không phải.” Tần Lê Thanh vừa nói, vừa phân phó mấy người Tuyết long cung vào trong tìm Tuyết con ngươi.

Trên cây xa xa, mọi người rốt cuộc đã biết được chân tướng đều hai mặt nhìn nhau —- Ai nha, thì ra là có chuyện như vậy.

Tần Lê Thanh tựa hồ như đang đợi, vừa để cho mấy tùy tùng Tuyết long cung chữa thương cho Tiết Bạch Qủy, “Đám người bao vây tiểu đạo sĩ kia cũng không phải là người của Tuyết long cung, Tuyết long cung thật ra đã có phân nửa đã bị Phan Húc chiếm dụng, không ít người còn nguyện ý theo hắn, dù sao tìm tài bảo so với tìm dược liệu vẫn có ý tứ hơn. Một hồi ta lại chết trong kế sách của mọi người ở phủ Khai phong, như vậy trên đời này tự nhiên sẽ không còn cung chủ Tuyết long cung nữa, nếu như có thể, sau khi hai mắt phục sinh, Tần Lê Thanh cũng không cần thiết tồn tại nữa.”

Đang lúc nói chuyện, một bên Tuyết long cung đệ tử chạy ra, thấp giọng nói bên tai Tần Lê Thanh vài câu.

“Phải không ….” Tần Lê Thanh tựa hồ có chút tịch mịch, đứng lên phủi phủi một tân đầy tuyết, “Xem ra, ta đời này cũng không thể thấy được hắn đến tột cùng có bộ dạng gì …….. Thật đáng tiếc, đáng tiếc.” Nói xong, đối với một thị vệ nói, “Mang một cỗ thi thể về, nói với Liêu vương rằng ta đã chết, Phan Húc muốn một mình nuốt trọn tài bảo liền đánh lén ta,, hai chúng ta đồng quy vu tận …… Tài bảo đã bị Triệu Phổ đoạt đi rồi.” Đệ tử Tuyết long cung đều gật đầu.

Tất cả mọi người đều hiểu, Liêu vương đa nghi hung tàn, nếu như biết Tần Lê Thanh còn sống, những người Tuyết Long cung còn lại kia, có thể sẽ không có một ai thoát chết, còn không bằng chết đi, hơn nữa tài bảo đã bị Triệu Phổ đoạt đi, hắn cũng hoàn toàn từ bỏ dã tâm, sẽ tìm người khác làm Tuyết long cung cung chủ, nhưng cũng không còn nghi ngờ gì khác, có thể Liêu vương cũng không thực sự biết cung chủ Tuyết long cung chính là Tần Lê Thanh ……. Tiết Bạch Qủy trước cũng đã nói, Tần Lê Thanh căn bản không quản chuyện trong trang, phần lớn thời gian đều ở bên ngoài, đoán chừng ——– hắn chính là đang dùng hai thân phận để sống, người thông minh, tùy thời mà vứt bỏ một cái, là có thể giữ mệnh !

“Có bắt hắn không ?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

“Bắt hắn làm gì ?” Triển Chiêu bĩu môi, “Người ta thiên tân vạn khổ muốn tìm Tuyết con ngươi còn thuận tiện giúp phá an, lại ngăn cản thiên hạ đại loạn, không phải là chỉ muốn nhìn “Hắn” một cái thôi, thế thì có tội gì ?’

Bạch Ngọc Đường nháy mắt một cái, “Nhìn ai một cái ?”

Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhìn hắn một cái, “Con chuột chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Bạch Ngọc Đường bị nói rất là vô tội ….. Làm sao lại trêu chọc Mèo này rồi ?

Chờ Tần Lê Thanh đỡ Tiết Bạch Qủy rời đi, Triển Chiêu kéo ống tay áo Bạch Ngọc Đường một cái, “Những người này cứ để cho Bao đại nhân trị tội đi, đi, chúng ta vào xem một chút làm sao mà hắn lại tuyệt vọng như vậy !”

Nói xong, liền dẫn theo Bạch Ngọc Đường tiến vào trong núi, Thất Ưng cũng vội vàng theo sát, chỉ sợ còn có cơ quan nào đó.

Đến trong sơn động, mọi người vừa nhìn liền tròn mắt kinh ngạc, chỉ thấy bên tròn làm gì có cung điện huy hoàng hay là đại lượng tài bảo gì ? Mà là một tàn viên bích đoạn, một vùng đất lớn điêu linh, trong cung điện đó cũng chỉ là một mảng cháy rụi mà thôi !

“Khó trách sao những con thằn lằn kia lại lấy nơi này làm sào huyệt, bởi vì tương đối ấm áp.” Công Tôn tìm được đống lớn những chậu hoa cũng cây bị thiêu rụi, có chút thương tâm, “Có lẽ là những thứ thảo dược kia …… Ai nha, tất cả đều bị đốt thanh tro bụi hết cả !”

Long Miểu Miểu đứng ở thạch môn, lúc lâu sau mới nói, “Cha ta không cho chúng ta đến là có đạo lý a, thiên tàn chính là thiên mệnh, căn bản đều là trị không có hết.”

Mọi người quay đầu lại nhìn nàng, chỉ thấy cô nương kia bĩu môi, nghiêng đầu rời đi.

“Ai ?” Công Tôn gọi nàng lại.

Triệu Phổ khoát tay, “Ngươi muốn an ủi nàng ta cũng không có tác dụng a, cô nương như vậy cũng không có ai thèm thú a.”

“Sách.” Công Tôn đạp hắn một cước, “Ai nói muốn an ủi nàng, ta là muốn nói, thật ra thì chưa chắc đã có cái gì mà Tuyết con ngươi, coi như có thật thì cũng chưa chắc trị được thiên tàn ……. Ngược lại ta có biện pháp có thể thử một lần.”

Mọi người đồng loạt xoay mặt mà nhìn Công Tôn ——- Thật có biện pháp sao ?

Công Tôn gật đầu một cái, “Bất quá a, phải kêu bọn họ đến Khai Phong phủ một chuyến, ta vẫn còn thiếu chút dược liệu, hơn nữa tốt nhất là có thể đợi đến mùa xuân năm sau, ta cũng cần chuẩn bị một chút ……”

Lời còn chưa có dứt, lại thấy phía sau lưng có người chọc chọc hắn.

Công Tôn cả kinh, quay đầu lại, liền thấy một con mắt đỏ, giật mình.

Chỉ thấy là Long Miểu Miểu không biết đã trở lại khi nào, đứng ở phía sau hắn nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, sau đó, mặt nhăn mày nhó mà phun ra một câu, “Đầu xuân năm tới, chúng ta liền đi Khai Phong phủ tìm ngươi …….” Nói xong, vèo một tiếng, lách qua người mà chạy.

Tử Ảnh cùng Giả Ảnh mang theo một nhóm quật tử quân lớn đi vào địa huyệt, từ trên xuống dưới đều đào ra không ít đồ, thì ra dưới tầng đất điêu linh bên trên có một tầng kim chuyên (gạch bằng vàng) , cái này có phải nặng đến hơn nghìn cân, quả nhiên là một kho báu lớn. Mà ở bên dưới hoàng kim, chôn cũng không phải là châu báu hay trang sức quý hiếm, mà là mấy hòm y thư.

Những y thư này được bảo vệ rất tốt, những thứ kim chuyên kia tựa hồ cũng không phải dùng để cất giấu mà là để giữ cho sách được nguyên vẹn.

Mấy cái rương này trong mắt Triệu Phổ chẳng khác gì giấy vun, nhưng Công Tôn lại hưng phấn đến nhảy tâng tâng.

“Hoàng kim này ngươi chuẩn bị mang về Khai Phong phủ sao ?” Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ.

“Nặng như vậy, muốn ngựa mệt chết sao ?” Triệu Phổ bĩu môi một cái, gọi ảnh vệ tới, “Tiền tài trên trời rơi xuống không thể tham lam a ! Đi lấy một số lôi hỏa đạn tới, đem cái cổ bảo này cùng đống vàng bạc đó đều chôn dưới lòng đất cho ta, còn có a, một toàn băng kiều (cầu băng) đằng kia bên dưới còn có tường trụ, cũng cho nổ nốt, bản đồ mang đốt đi, chỗ này …… nên vĩnh viễn không để cho lộ ra dưới ánh mặt trời mới tốt.” Vừa nói, hắn lại duỗi tay cầm hai khối kim chuyên kia cất mang trong người.

“Uy !” Công Tôn kéo cánh tay hắn lại, “Ngươi làm cái gì đó ?”

Triệu Phổ cười một tiếng, “Ta thấy Tiết Bạch Qủy kia đúng thật đáng thương, lại bị lừa lâu như vậy, chuyện hắn biết việc Phan Húc buôn bán vong ưu tán mà không báo xem chừng có lẽ Bao đại nhân cũng sẽ phạt hắn. Dù sao thì Bạch quỷ sơn trang cũng nhiều người như vậy, cũng không thể để toàn bộ đi uống gió Tây bắc đi ! Hơn nữa đây dù gì cũng là sản nghiệp của tổ tiên hắn, coi như là thay tổ tông hắn mang đến cho hắn chút ít, giang hồ cấp cứu a!”

Công Tôn ngẩn người, ngay sau đó cười một tiếng, xoay người rời đi.

Triển Chiêu xoa xoa mắt, hắn không có hoa mắt a ? Thư ngốc kia lại cười với hắn nha !

Sau đó, mọi người cùng rời khỏi Dược vương bảo này, sau khi nghe thấy tiếng ảnh vệ môn cho bảo nổ ầm ầm, cũng thở phào nhẹ nhõm ……. Coi như là tránh được một kiếp nạn đi.

Phan Húc đã chết, thi thể cũng được mang về phủ Khai Phong, cả vụ án đều được báo lên Hoàng thượng.

Sau khi kết thúc vụ án Thiên mẫu Tuyết châu phủ, mọi người tiếp tục hướng phương bắc giúp nạn thiên tai, một đường đều thuận lợi vui vẻ.

Lại qua một tháng, tuyết dần dần ngừng, cũng nhanh đến tết, mọi người còn đang suy nghĩ là trở về đón tết hay là ở bên ngoài đây .. Ngày đó, Bạch Ngọc Đường nhận được một phong thư của Hãm Không Đảo đưa tới.

Bạch Ngọc Đường mở thư ra nhìn một cái, ngồi ở trong mã xa mà ngẩn người.

“Thế nào ?” Triển Chiêu cũng góp tới.

Bạch Ngọc Đường đem thư giao cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn lướt qua, há to miệng, “Tùng Giang phủ nháo yêu tinh sao ?”

“Cái gì yêu tinh nha ?” Tiểu Tứ Tử lỗ tai dài, đang nằm trên lưng Tiểu Ngũ cũng tới góp vui, hỏi.

Thiên Tôn cũng cầm lấy thư, “Uy, Tương lão tứ gửi tới a ……. Hồ ly tinh làm loạn Tùng Giang phủ sao ? Có mấy người nam nhân đã chết a ?”

“Hồ Ly tinh ?” Đám người Triệu Phổ cũng hiếu kỳ, Công Tôn cầm mấy thứ dược thảo lon ton tiến đến hỏi, “Hồ ly tinh là chỉ thật sự Hồ ly tinh hay là nữ nhân hư hỏng a ?”

“Còn nói người chết bị lột da, rút gân, ăn tim gan, uống máu tươi a, có loại nữ nhân nào hư hỏng đến trình độ này sao.” Triệu Phổ nhìn thư xong, lắc đầu.

“Ân ………”

Trầm mặc hồi lâu, Triển Chiêu đột nhiên vỗ lên bả vai Bạch Ngọc Đường một cái, “Nghe nói Hãm không đảo bốn mùa như xuân, có đồ biển ăn, hải tiên thường có ……”

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn hắn, “Bốn mùa như xuân cùng với hải tiên thường của người hình như không có mấy liên hệ với nhau đi ?”

Thiên Tôn vỗ vỗ vai Triển Chiêu, “Bé Tiểu miêu, đồ ăn đêm giao thừa ở Hãm Không Đảo thật không tồi đâu !”

Triển Chiêu khóe miệng vi kiều, nụ cười đặc miêu lại xuất hiện.

Bạch Ngọc Đường thì đột nhiên lại có dự cảm xấu, liền nghe Tiểu Tứ Tử nói một câu, “Chúng ta đến nhà Bạch Bạch đón năm mới đi nha !”

Tất cả mọi người cùng nhìn Bao Chửng.

Bao Chửng sờ sờ râu, “Cái gì mà hồ yêu a, quái lực loạn thần mà thôi !”

Mọi người cùng nhụt chí, không được đi rồi.

Bàng thái sư sờ sờ râu, nhàn nhạt mà cười một tiếng.

“Bất quá a, nếu như có gan dám giả dạng hồ yêu mà làm chuyện thương thiên hại lý, bản phủ cũng không thể ngồi yên mà không để ý tới !” Bao Chửng vung tay lên, chính khí lẫm liệt, “Vật liệu cứu trợ thiên tai cũng phát xong rồi, chia làm hai đường, một nhóm giao hàng tiếp tục trở về Khai Phong phủ, những người khác sao, liền đổi hướng đến Tùng Giang Phủ đi …..”

Bàng thái sư đối với Bạch Ngọc Đường đang trợn mắt há mồm một bên chắp tay, “Chung ta năm trăm người này liền đến Hãm Không Đảo đón năm mới đi, làm phiền rồi, làm phiền rồi ……. ha ha ha.”

Mọi người cũng vui mừng vỗ tay.

Bạch Ngọc Đường đỡ trán …… Vốn đêm giao thừa ở Hãm Không Đảo cũng phải dọn đến ba trăm bàn ăn, lúc này thì tốt rồi, mang về một đám người lớn thì không nói, lại còn có cả năm trăm nha dịch của phủ Khai Phong, xem ra tiệc giao thừa năm nay không bày đến tận biển là không thể rồi.


/379

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status