London dù đã chuyển mùa nhưng cái lạnh của sự cô đơn đôi lúc vẫn khiến Hữu Thiện rùng mình. Từ nhỏ, anh chưa từng bao giờ nghĩ sẽ có ngày phải sống một mình, chưa từng bao giờ nghĩ sẽ có ngày xa sự quan tâm và che chở của nội, của ba, má. Những ngày mới sang đây, London thật buồn! Nỗi buồn xâm chiếm khắp những con đường, xâm chiếm cả khu giảng đường ngày ngày anh theo học. Ngay đến căn nhà dù đã cố để nó mang màu ấm áp nhưng đối diện với sự trống vắng, nỗi nhớ Việt Nam lại mang đến cho anh những nghĩ suy trầm mặc. Mọi thứ với anh chỉ vừa mới bắt đầu.
London sẽ là nơi anh rẽ sang một bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời mình. Con đường sự nghiệp còn rất dài, và những nỗi cô đơn, nỗi buồn xen cùng nỗi nhớ sẽ không là vô nghĩa. Tất cả là một bước nhảy để anh biến mình thành một người khác, một người trưởng thành, chín chắn hơn.
Xoay chiếc bút trên tay, Hữu Thiện cố gắng chuyên tâm vào tập đề cương mà Ngọc Minh mới đưa cho anh. Thỉnh thoảng tiếng cười của cô cùng Linh và Duy ngoài phòng khách khiến anh xao động. Cô tựa như một dòng sông, lặng lẽ trôi nhưng lại cuốn lòng người vào đó. Cô hoà nhã, dịu dàng , thật tâm. Cô trong sáng và rất nhiệt tình. Những mẩu tin ngắn của cô đôi khi làm anh đọc đi đọc lại và mỉm cười cả ngày không chán! Cũng đôi lúc cô cứ im lặng chăm chú lắng nghe anh nói rồi tròn mắt ồ lên đầy kinh ngạc. Ở bên cô khiến anh muốn gần cô mãi...Thứ cảm xúc ấy lạ lẫm xen lẫn hồi hộp và khẩn trương. Chưa bao giờ anh thấy tim mình đập nhanh đến vậy. Một thứ tình cảm mới mẻ. Nghĩ đến cô vô thức anh cười ngây ngô không khác nào một đứa trẻ mới lớn...
“ Cậu thích em ấy đúng không?”
Vương Duy bước vào lúc nào anh cũng không biết, chỉ đến khi câu hỏi của cậu ấy khiến anh giật mình. Ngẩng đầu nhìn Duy, anh ném cho cậu ấy một đáp án hoàn toàn khẳng định:
“ Ừ. Đúng. Không ngờ bị cậu nhìn ra?”
“ Chà chà. Đúng là chuyện này.....rất đáng để quan tâm. Cậu chưa thổ lộ?”
“ Cậu có thể không cần phải thông minh quá thế không? Yêu có cần phải nói?”
“ Weo. Cậu làm mình sock quá.”
Bước về phía Hữu Thiện, Duy nói tiếp:
“ Thiện à. Rung động chi bằng hành động. Lẽ nào cậu thích một thứ tình cảm mơ hồ hay cậu định chơi trò lặng thầm một tình yêu?”
Hữu Thiện chống tay và nhíu mày. Một lúc, anh nhìn Duy rồi khẽ nói:
“Trước khi sang đây, nhà có nuôi mấy con cá vàng, khi ấy tớ rất thích. Lúc cho ăn, ban đầu tớ rắc xuống một chút, cá tranh giành nhau một lát đã hết sạch, sau đó tớ đổ hết cả hộp thức ăn xuống cuối cùng đám cá ấy ăn no căng bụng và lăn ra chết.
Tớ chưa từng trải qua chuyện tình cảm nhưng tớ hiểu, nó cũng tương tự tình huống ấy. Tớ không thể bất chấp cảm thụ của cô ấy, đem ý nghĩ bản thân áp đặt lên cô ấy. Cậu biết đấy, mỗi thứ có tần số gãy! Như một chiếc cầu có thể sẽ sập nếu chiếc xe đi qua nó đáp ứng đúng tần số gãy của nó. Tình yêu cũng vậy! Đôi khi tớ và cô ấy cứ thế này: cho và nhận. Cứ nhìn nhau là thấy ấm áp. Không cần danh phận. Chỉ có niềm vui. Tôn trọng cảm xúc của nhau. Nghĩ về nhau bằng niềm ưu ái.... Lại là phù hợp. Chứ lỡ tiến tới, đáp ứng đúng tần số gãy, mọi quan hệ rối tung lên và đổ vỡ. Thì cái tình cho nhau liệu có trọn vẹn chăng?”
Duy tròn mắt ngạc nhiên rồi nhún vai tỏ đã biết. Anh hiểu, Hữu Thiện sẽ không làm gì khi chưa nắm chắc phần thắng trong tay. Có lẽ cậu ấy đang do dự....vì một số lí do nào đấy. Hoặc biết đâu, cô gái kia chưa hẳn đã toàn tâm toàn ý đặt cậu ấy trong lòng. Cách mà cậu ấy yêu cũng thật khiến con người ta phải động tâm suy nghĩ. Âm thầm chờ đợi và từng bước lấn tới.
Khoé môi Vương Duy khẽ cười, xét cho cùng chỉ cần kết quả tốt đẹp thì chậm một chút cũng không sao. Miễn sao, người anh em của anh sẽ không phải hứng chịu những vết thương do tình yêu mang lại!Yêu một người suy cho cùng chỉ đơn giản là làm cho người ấy thêm hạnh phúc.
Ngọc Minh và Cao Linh tuy chỉ lần đầu gặp nhưng họ có cảm giác sinh ra để làm chị em. Cùng tới từ một thành phố, rồi lại cùng học chung một trường đại học khiến họ có nhiều điều để nói. Hai cô gái ríu rít nói cười. Nếu Ngọc Minh theo học Master chuyên ngành kiến trúc thì Cao Linh lại là một bác sĩ tương lai. Trong câu chuyện của họ, Hữu Thiện và Vương Duy chỉ đóng vai khán giả rồi ngồi chăm chú dùng bữa và lắng nghe. Mọi động tác, lời nói của Minh đều được Hữu Thiện thu vào tầm mắt. Quay sang nhìn cô trìu mến, anh trầm giọng nói khẽ:
“ Em có uống được bia không đấy?”
Minh chỉ vào cốc bia trước mặt mình và nhìn anh đầy dò hỏi:
“ Thế anh không thấy.....em đang uống bia đấy à?”
Hữu Thiện bật cười, anh đáp lời:
“Ừ, nhưng xem cái cách em uống bia anh thấy giống người ta uống trà hơn, chỉ nhấp môi ít một mà mặt đã đỏ lựng rồi.”
Cô lè lưỡi với anh rồi nheo mắt tinh nghịch:
“Anh cũng tinh phết nhỉ, thú thực là em không uống bia bao giờ, nhưng hôm nay cũng muốn uống cho vui.”
Duy vội xen lời:
“ Vậy thì em đừng uống nữa. Có người sẽ uống thay em. Thiện đâu, thể hiện bản lĩnh cái nhỉ?”
Nói rồi Duy quay sang Linh và ghé sát tai cô thủ thỉ:
“ Xin phép em yêu. Hôm nay cho anh thể hiện bản lĩnh đàn ông một tí.”
Linh cười tươi và gật đầu tán thành. Từ bao giờ người đàn ông cạnh cô lại trở nên ngoan lạ thường đến vậy? Còn Ngọc Minh nhìn mọi người vui, cô cũng cảm thấy trong lòng ấm áp. Nhưng ở một góc thật sâu nào đó, cô mơ hồ nhớ tới một người đang ở rất xa cô....
Dưới mưa bay của tiết trời Hà Nội, Hoàng Sơn cầm máy ảnh và thong dong trên đường Phan Đình Phùng. Hương fangse nồng nàn theo từng bước anh qua. Đền Quán Thánh vẫn nằm uy nghiêm trong khói hương nghi ngút. Một vài rặng sưa trên đường Thanh Niên đang hé nở hoa tuyết trắng. Dù chỉ là thoáng qua, dù chỉ là một mình độc bước nhưng nghĩ đến Minh khiến khoé môi Sơn hơi cong lên, mỉm cười.
Ngọc Minh về đến nhà khi trời đã chuyển màu nhung huyền ảo. Cô vội mở lap check mail. Ôi, Hà Nội của cô đẹp quá! Những file ảnh của anh lần lượt hiện ra khiến cô nhớ nhà, nhớ anh da diết. Những ngón tay nhanh chóng lục tìm chiếc Iphone và gọi cho anh. Chưa kịp nghe anh trả lời, cô đã vội thốt lên ngỡ ngàng:
“ Em không biết đâu. Không biết đâu! Em muốn về quá. Bắt đền anh!”
Hoàng Sơn mỉm cười, anh dịu giọng dỗ dành cô:
“ Bé ngoan, đi đâu mà giờ mới gọi cho anh? Đêm mai anh về London với em rồi, không thích sao?”
“ Ưm. Có thích. Nhưng em vẫn thích Hà Nội hơn. ”
“ Thôi nào, mấy tháng nữa mình lại cùng về. Anh nhớ em lắm!”
“ Xuỳ xuỳ. Toàn nói dối thôi. Nhớ em, thế mà cả ngày cũng không chịu gọi cho em.”
“ Vì anh muốn đợi em gọi cho anh.”
“ Thế nhỡ em không gọi thì sao? Hoặc anh bận không nghe máy được thì sao?”
“ Chỉ cần là em gọi, anh sẽ rất vui. Dù bất cứ lúc nào có thể anh sẽ đều nghe máy. Mong còn chẳng được. Hãy nhớ rằng, anh luôn đợi em!”
Ngọc Minh cười ngọt ngào, cô chúc anh ngủ ngon sau đó tắt máy. Cô không hề biết rằng có thể cuộc gọi tiếp theo anh và cô đã lạc mất nhau!
Cuộc gọi kết thúc, Hoàng Sơn cố nhắm mắt ngủ thêm lúc nữa. Trời đã chuyển ngày. Những vạt sương đêm đang tan dần báo hiệu mặt trời sắp đến.
Sau khi bố mẹ anh rời nhà tới cơ quan thì Sơn cũng thay đồ và chạy xe vòng ra Quảng Bá. Sơn không hề biết có một chiếc xe vẫn đi theo anh. Con đường ngoại thành luôn vắng lặng, thỉnh thoảng mới thấy bóng dáng của chiếc xe bus tạt qua. Một vài chiếc honda đời cũ đi vội để kịp chuyến hàng buổi sáng. Đưa mắt nhìn qua cửa kính, con đường trên đê vẫn như xưa. Đã hai năm rồi vậy mà Quảng Am vẫn không hề đổi khác. Cho xe dừng lại, anh bước vào chợ hoa lẫn trong đám người đang tấp nập mua bán. Có lẽ do trời lạnh lên người ta đến cất hoa muộn hơn ngày thường.
Đút hai tay vào túi quần, anh kiên nhẫn nhích từng bước trong dòng người xa lạ, thỉnh thoảng những ôm hoa còn ướt sương lại chạm nhẹ vào tay áo Sơn. Song điều đó không hề làm anh khó chịu. Nó gợi nhớ cho anh về kỷ niệm một thời từng có với Mai. Anh và cô đã từng nắm tay nhau đi giữa chợ hoa này. Hoa vẫn đây, mà cô thì đã mất!
Anh nhớ, vào mùa này, Mai vẫn thường chọn những ôm bách nhật tím sậm hoặc là phăng sê mang hương vị nhớ nhung. Đi nửa vòng thành phố, anh chỉ muốn tìm cho mình một cảm giác đã không còn, muốn tìm những bông hoa rực rỡ nhất để mang đến mộ cô cúi chào lần cuối.
Hít một hơi thật sâu, ánh mắt anh hướng về phía trước. Những ánh đèn vàng le lói của hàng hoa không đủ sưởi ấm tiết trời mưa Hà Nội. Chợ hoa Quảng Am vẫn còn mờ sương sớm, những bóng người cũng hiện lên không mấy rõ ràng...Bước chân anh vẫn chậm rãi nhích từng chút một trong dòng người tấp nập. Một cơn đau đến tê dại ập đến, Hoàng Sơn chỉ biết khuyụ gối, anh ngã xuống dưới nền đường ướt nhẹp. Máu thấm dần bên ngoài chiếc áo vest đen. Mùi máu tanh xộc ra, những người qua đường đều dừng chân kinh ngạc.
Tiếng ai đó hét lên đầy hoảng sợ, dòng người tản ra sợ hãi. Một vài người khác không dám nhìn chỉ biết quay mặt đi và lấy tay bịt miệng để không thốt ra. Hơi thở của anh vô cùng yếu ớt. Mọi thứ đều trở nên mơ hồ vô cùng còn những con người chẳng thể vô tâm. Họ đã quay lưng bỏ đi trong sợ hãi nhưng lại quay đầu lại vì sợ có người sẽ bỏ mạng nơi này. Cố giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng trong đau đớn, Hoàng Sơn tìm chiếc Iphone trong túi, bàn tay anh run run, đôi mắt đầy bi thương nhìn về phía người đàn ông vẫn chưa hoàn hồn trước mắt mình...
Là số máy của con trai gọi tới, ông Hiệu điềm tĩnh nhấc máy trả lời. Tiếc là giọng của một người xa lạ nói con trai ông vừa bị sát hại trong chợ hoa Quảng Am hiện đã được đưa vào Việt Đức. Cố gắng bình tĩnh nhờ người báo tin giữ liên lạc, ông vội vã rời khỏi phòng làm việc...
Dãy hành lang bệnh viện chưa bao giờ dài đến như vậy. Tiếng gót giầy không ngừng nện xuống nền gạch đã hoen màu trong viện Việt Đức. Người đưa con trai ông vào viện là một chàng trai có vẻ cũng còn khá trẻ. Thấy ông đến, anh ta vội nắm tay ông và cố trấn an:
“ Bác sĩ đang phẫu thuật. Xin chú cứ bình tĩnh. Cậu ấy còn trẻ, mong sẽ có thể lực tốt để vượt qua.”
Đôi mắt ông Hiệu đục ngàu, giọng ông lạc đi và khàn khàn. Ông nói:
“ Cảm ơn cháu. Cháu có thể nói rõ hơn tình hình được không?”
Chàng trai tỏ vẻ bố rối, anh cũng chỉ biết nói lại những gì đã xảy ra.
“ Tất cả chỉ đến trong tích tắc. Vì là buổi sớm nên chợ hoa cũng đông người, không ai để ý được đến ai. Mà con trai chú cũng đột ngột ngã xuống rồi máu chảy ra.”
Ngừng một lát, anh nói tiếp
“ Cậu ấy đã ngất đi nhưng trên đường đến viện lại tỉnh lại rồi nghiến răng thật chặt. Chỉ cho đến khi vào phòng mổ thì mới nhắm mắt lại. Bác sĩ nói qua là cậu ấy bị trúng ba phát đạn, do súng bắn tỉa ở cự li gần. Những gì cháu biết chỉ có thế!”
Ông Hiệu gần như chết lặng khi nghe cậu thanh niên trước mặt nói. Con trai ông từ trước đến nay phần lớn sinh sống ở nước ngoài, tại sao lại có người ám sát? Dãy ghế chờ trên hành lang bệnh viện giá lạnh tới tận tâm can người làm cha. Câu thanh niên để lại số điện thoại cho ông rồi cũng xin phép về trước. Thư kí của ông sau khi làm xong thủ tục nhập viện thì ngồi xuống gần cạnh. Gương mặt người làm cha chỉ trong nửa tiếng đồng hồ trôi qua dường như già thêm mấy tuổi. Giọng ông trầm khàn nói với người bên cạnh:
“ Cháu gọi cho dì Loan hộ chú. Cứ nói đến viện, đừng nói trước gì cả!”
Cùng lúc đó, ông lấy điện thoại của mình và gọi cho giám đốc công an thành phố. Người ở bên kia đầu dây thấy điện thoại của ông không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nghĩ người bạn cũ mời cơm hoặc một hoạt động nào đó của ngân hàng cần nhờ công an trợ giúp. Chỉ không ngờ...
Mùi shisa thơm nồng, đây là lần thứ hai Hải Nam bước vào căn phòng này. Ngồi xuống, đẩy chiếc cặp số về phía người đàn ông săm trổ trước mặt, anh nói:
“ Toàn bộ số tiền còn lại đều nằm trong này. Anh kiểm tra xem đủ hay chưa?”
Cao Cường nhả ra những vòng khói rồi khàn giọng đáp lời:
“ Việc đã hoàn thành. Sau khi cậu bước ra khỏi đây thì người của tôi cũng sẽ quên việc sáng nay đã làm. Chúng ta coi như không liên quan.”
“ Tôi hiểu. Nhưng không biết hiệu quả công việc của anh cao đến đâu.”
Cười khẩy, Cường ném lên bàn một khẩu súng đã bị mất đi báng súng. Cả khẩu súng chỉ vẻn vẹn ước chừng 30cm. Những viên đạn mini cỡ nhỏ. Loại súng này, Hải Nam không biết, nhưng anh tin vào tính chuyên nghiệp của nó.
“ Súng hoa cải tự chế. Nếu cậu có hứng thú cần một khẩu để chơi, tôi có thể tặng lại. Dễ sử dụng không ấy mà, chỉ cần một phát bắn có thể nhả ra ba viên đạn. Theo cậu tính năng của nó có cao hay không?”
Hải Nam đứng dậy, anh nhìn người đàn ông rít thuốc trước mặt, lạnh lùng nói cảm ơn rồi quay người bước đi.
London sẽ là nơi anh rẽ sang một bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời mình. Con đường sự nghiệp còn rất dài, và những nỗi cô đơn, nỗi buồn xen cùng nỗi nhớ sẽ không là vô nghĩa. Tất cả là một bước nhảy để anh biến mình thành một người khác, một người trưởng thành, chín chắn hơn.
Xoay chiếc bút trên tay, Hữu Thiện cố gắng chuyên tâm vào tập đề cương mà Ngọc Minh mới đưa cho anh. Thỉnh thoảng tiếng cười của cô cùng Linh và Duy ngoài phòng khách khiến anh xao động. Cô tựa như một dòng sông, lặng lẽ trôi nhưng lại cuốn lòng người vào đó. Cô hoà nhã, dịu dàng , thật tâm. Cô trong sáng và rất nhiệt tình. Những mẩu tin ngắn của cô đôi khi làm anh đọc đi đọc lại và mỉm cười cả ngày không chán! Cũng đôi lúc cô cứ im lặng chăm chú lắng nghe anh nói rồi tròn mắt ồ lên đầy kinh ngạc. Ở bên cô khiến anh muốn gần cô mãi...Thứ cảm xúc ấy lạ lẫm xen lẫn hồi hộp và khẩn trương. Chưa bao giờ anh thấy tim mình đập nhanh đến vậy. Một thứ tình cảm mới mẻ. Nghĩ đến cô vô thức anh cười ngây ngô không khác nào một đứa trẻ mới lớn...
“ Cậu thích em ấy đúng không?”
Vương Duy bước vào lúc nào anh cũng không biết, chỉ đến khi câu hỏi của cậu ấy khiến anh giật mình. Ngẩng đầu nhìn Duy, anh ném cho cậu ấy một đáp án hoàn toàn khẳng định:
“ Ừ. Đúng. Không ngờ bị cậu nhìn ra?”
“ Chà chà. Đúng là chuyện này.....rất đáng để quan tâm. Cậu chưa thổ lộ?”
“ Cậu có thể không cần phải thông minh quá thế không? Yêu có cần phải nói?”
“ Weo. Cậu làm mình sock quá.”
Bước về phía Hữu Thiện, Duy nói tiếp:
“ Thiện à. Rung động chi bằng hành động. Lẽ nào cậu thích một thứ tình cảm mơ hồ hay cậu định chơi trò lặng thầm một tình yêu?”
Hữu Thiện chống tay và nhíu mày. Một lúc, anh nhìn Duy rồi khẽ nói:
“Trước khi sang đây, nhà có nuôi mấy con cá vàng, khi ấy tớ rất thích. Lúc cho ăn, ban đầu tớ rắc xuống một chút, cá tranh giành nhau một lát đã hết sạch, sau đó tớ đổ hết cả hộp thức ăn xuống cuối cùng đám cá ấy ăn no căng bụng và lăn ra chết.
Tớ chưa từng trải qua chuyện tình cảm nhưng tớ hiểu, nó cũng tương tự tình huống ấy. Tớ không thể bất chấp cảm thụ của cô ấy, đem ý nghĩ bản thân áp đặt lên cô ấy. Cậu biết đấy, mỗi thứ có tần số gãy! Như một chiếc cầu có thể sẽ sập nếu chiếc xe đi qua nó đáp ứng đúng tần số gãy của nó. Tình yêu cũng vậy! Đôi khi tớ và cô ấy cứ thế này: cho và nhận. Cứ nhìn nhau là thấy ấm áp. Không cần danh phận. Chỉ có niềm vui. Tôn trọng cảm xúc của nhau. Nghĩ về nhau bằng niềm ưu ái.... Lại là phù hợp. Chứ lỡ tiến tới, đáp ứng đúng tần số gãy, mọi quan hệ rối tung lên và đổ vỡ. Thì cái tình cho nhau liệu có trọn vẹn chăng?”
Duy tròn mắt ngạc nhiên rồi nhún vai tỏ đã biết. Anh hiểu, Hữu Thiện sẽ không làm gì khi chưa nắm chắc phần thắng trong tay. Có lẽ cậu ấy đang do dự....vì một số lí do nào đấy. Hoặc biết đâu, cô gái kia chưa hẳn đã toàn tâm toàn ý đặt cậu ấy trong lòng. Cách mà cậu ấy yêu cũng thật khiến con người ta phải động tâm suy nghĩ. Âm thầm chờ đợi và từng bước lấn tới.
Khoé môi Vương Duy khẽ cười, xét cho cùng chỉ cần kết quả tốt đẹp thì chậm một chút cũng không sao. Miễn sao, người anh em của anh sẽ không phải hứng chịu những vết thương do tình yêu mang lại!Yêu một người suy cho cùng chỉ đơn giản là làm cho người ấy thêm hạnh phúc.
Ngọc Minh và Cao Linh tuy chỉ lần đầu gặp nhưng họ có cảm giác sinh ra để làm chị em. Cùng tới từ một thành phố, rồi lại cùng học chung một trường đại học khiến họ có nhiều điều để nói. Hai cô gái ríu rít nói cười. Nếu Ngọc Minh theo học Master chuyên ngành kiến trúc thì Cao Linh lại là một bác sĩ tương lai. Trong câu chuyện của họ, Hữu Thiện và Vương Duy chỉ đóng vai khán giả rồi ngồi chăm chú dùng bữa và lắng nghe. Mọi động tác, lời nói của Minh đều được Hữu Thiện thu vào tầm mắt. Quay sang nhìn cô trìu mến, anh trầm giọng nói khẽ:
“ Em có uống được bia không đấy?”
Minh chỉ vào cốc bia trước mặt mình và nhìn anh đầy dò hỏi:
“ Thế anh không thấy.....em đang uống bia đấy à?”
Hữu Thiện bật cười, anh đáp lời:
“Ừ, nhưng xem cái cách em uống bia anh thấy giống người ta uống trà hơn, chỉ nhấp môi ít một mà mặt đã đỏ lựng rồi.”
Cô lè lưỡi với anh rồi nheo mắt tinh nghịch:
“Anh cũng tinh phết nhỉ, thú thực là em không uống bia bao giờ, nhưng hôm nay cũng muốn uống cho vui.”
Duy vội xen lời:
“ Vậy thì em đừng uống nữa. Có người sẽ uống thay em. Thiện đâu, thể hiện bản lĩnh cái nhỉ?”
Nói rồi Duy quay sang Linh và ghé sát tai cô thủ thỉ:
“ Xin phép em yêu. Hôm nay cho anh thể hiện bản lĩnh đàn ông một tí.”
Linh cười tươi và gật đầu tán thành. Từ bao giờ người đàn ông cạnh cô lại trở nên ngoan lạ thường đến vậy? Còn Ngọc Minh nhìn mọi người vui, cô cũng cảm thấy trong lòng ấm áp. Nhưng ở một góc thật sâu nào đó, cô mơ hồ nhớ tới một người đang ở rất xa cô....
Dưới mưa bay của tiết trời Hà Nội, Hoàng Sơn cầm máy ảnh và thong dong trên đường Phan Đình Phùng. Hương fangse nồng nàn theo từng bước anh qua. Đền Quán Thánh vẫn nằm uy nghiêm trong khói hương nghi ngút. Một vài rặng sưa trên đường Thanh Niên đang hé nở hoa tuyết trắng. Dù chỉ là thoáng qua, dù chỉ là một mình độc bước nhưng nghĩ đến Minh khiến khoé môi Sơn hơi cong lên, mỉm cười.
Ngọc Minh về đến nhà khi trời đã chuyển màu nhung huyền ảo. Cô vội mở lap check mail. Ôi, Hà Nội của cô đẹp quá! Những file ảnh của anh lần lượt hiện ra khiến cô nhớ nhà, nhớ anh da diết. Những ngón tay nhanh chóng lục tìm chiếc Iphone và gọi cho anh. Chưa kịp nghe anh trả lời, cô đã vội thốt lên ngỡ ngàng:
“ Em không biết đâu. Không biết đâu! Em muốn về quá. Bắt đền anh!”
Hoàng Sơn mỉm cười, anh dịu giọng dỗ dành cô:
“ Bé ngoan, đi đâu mà giờ mới gọi cho anh? Đêm mai anh về London với em rồi, không thích sao?”
“ Ưm. Có thích. Nhưng em vẫn thích Hà Nội hơn. ”
“ Thôi nào, mấy tháng nữa mình lại cùng về. Anh nhớ em lắm!”
“ Xuỳ xuỳ. Toàn nói dối thôi. Nhớ em, thế mà cả ngày cũng không chịu gọi cho em.”
“ Vì anh muốn đợi em gọi cho anh.”
“ Thế nhỡ em không gọi thì sao? Hoặc anh bận không nghe máy được thì sao?”
“ Chỉ cần là em gọi, anh sẽ rất vui. Dù bất cứ lúc nào có thể anh sẽ đều nghe máy. Mong còn chẳng được. Hãy nhớ rằng, anh luôn đợi em!”
Ngọc Minh cười ngọt ngào, cô chúc anh ngủ ngon sau đó tắt máy. Cô không hề biết rằng có thể cuộc gọi tiếp theo anh và cô đã lạc mất nhau!
Cuộc gọi kết thúc, Hoàng Sơn cố nhắm mắt ngủ thêm lúc nữa. Trời đã chuyển ngày. Những vạt sương đêm đang tan dần báo hiệu mặt trời sắp đến.
Sau khi bố mẹ anh rời nhà tới cơ quan thì Sơn cũng thay đồ và chạy xe vòng ra Quảng Bá. Sơn không hề biết có một chiếc xe vẫn đi theo anh. Con đường ngoại thành luôn vắng lặng, thỉnh thoảng mới thấy bóng dáng của chiếc xe bus tạt qua. Một vài chiếc honda đời cũ đi vội để kịp chuyến hàng buổi sáng. Đưa mắt nhìn qua cửa kính, con đường trên đê vẫn như xưa. Đã hai năm rồi vậy mà Quảng Am vẫn không hề đổi khác. Cho xe dừng lại, anh bước vào chợ hoa lẫn trong đám người đang tấp nập mua bán. Có lẽ do trời lạnh lên người ta đến cất hoa muộn hơn ngày thường.
Đút hai tay vào túi quần, anh kiên nhẫn nhích từng bước trong dòng người xa lạ, thỉnh thoảng những ôm hoa còn ướt sương lại chạm nhẹ vào tay áo Sơn. Song điều đó không hề làm anh khó chịu. Nó gợi nhớ cho anh về kỷ niệm một thời từng có với Mai. Anh và cô đã từng nắm tay nhau đi giữa chợ hoa này. Hoa vẫn đây, mà cô thì đã mất!
Anh nhớ, vào mùa này, Mai vẫn thường chọn những ôm bách nhật tím sậm hoặc là phăng sê mang hương vị nhớ nhung. Đi nửa vòng thành phố, anh chỉ muốn tìm cho mình một cảm giác đã không còn, muốn tìm những bông hoa rực rỡ nhất để mang đến mộ cô cúi chào lần cuối.
Hít một hơi thật sâu, ánh mắt anh hướng về phía trước. Những ánh đèn vàng le lói của hàng hoa không đủ sưởi ấm tiết trời mưa Hà Nội. Chợ hoa Quảng Am vẫn còn mờ sương sớm, những bóng người cũng hiện lên không mấy rõ ràng...Bước chân anh vẫn chậm rãi nhích từng chút một trong dòng người tấp nập. Một cơn đau đến tê dại ập đến, Hoàng Sơn chỉ biết khuyụ gối, anh ngã xuống dưới nền đường ướt nhẹp. Máu thấm dần bên ngoài chiếc áo vest đen. Mùi máu tanh xộc ra, những người qua đường đều dừng chân kinh ngạc.
Tiếng ai đó hét lên đầy hoảng sợ, dòng người tản ra sợ hãi. Một vài người khác không dám nhìn chỉ biết quay mặt đi và lấy tay bịt miệng để không thốt ra. Hơi thở của anh vô cùng yếu ớt. Mọi thứ đều trở nên mơ hồ vô cùng còn những con người chẳng thể vô tâm. Họ đã quay lưng bỏ đi trong sợ hãi nhưng lại quay đầu lại vì sợ có người sẽ bỏ mạng nơi này. Cố giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng trong đau đớn, Hoàng Sơn tìm chiếc Iphone trong túi, bàn tay anh run run, đôi mắt đầy bi thương nhìn về phía người đàn ông vẫn chưa hoàn hồn trước mắt mình...
Là số máy của con trai gọi tới, ông Hiệu điềm tĩnh nhấc máy trả lời. Tiếc là giọng của một người xa lạ nói con trai ông vừa bị sát hại trong chợ hoa Quảng Am hiện đã được đưa vào Việt Đức. Cố gắng bình tĩnh nhờ người báo tin giữ liên lạc, ông vội vã rời khỏi phòng làm việc...
Dãy hành lang bệnh viện chưa bao giờ dài đến như vậy. Tiếng gót giầy không ngừng nện xuống nền gạch đã hoen màu trong viện Việt Đức. Người đưa con trai ông vào viện là một chàng trai có vẻ cũng còn khá trẻ. Thấy ông đến, anh ta vội nắm tay ông và cố trấn an:
“ Bác sĩ đang phẫu thuật. Xin chú cứ bình tĩnh. Cậu ấy còn trẻ, mong sẽ có thể lực tốt để vượt qua.”
Đôi mắt ông Hiệu đục ngàu, giọng ông lạc đi và khàn khàn. Ông nói:
“ Cảm ơn cháu. Cháu có thể nói rõ hơn tình hình được không?”
Chàng trai tỏ vẻ bố rối, anh cũng chỉ biết nói lại những gì đã xảy ra.
“ Tất cả chỉ đến trong tích tắc. Vì là buổi sớm nên chợ hoa cũng đông người, không ai để ý được đến ai. Mà con trai chú cũng đột ngột ngã xuống rồi máu chảy ra.”
Ngừng một lát, anh nói tiếp
“ Cậu ấy đã ngất đi nhưng trên đường đến viện lại tỉnh lại rồi nghiến răng thật chặt. Chỉ cho đến khi vào phòng mổ thì mới nhắm mắt lại. Bác sĩ nói qua là cậu ấy bị trúng ba phát đạn, do súng bắn tỉa ở cự li gần. Những gì cháu biết chỉ có thế!”
Ông Hiệu gần như chết lặng khi nghe cậu thanh niên trước mặt nói. Con trai ông từ trước đến nay phần lớn sinh sống ở nước ngoài, tại sao lại có người ám sát? Dãy ghế chờ trên hành lang bệnh viện giá lạnh tới tận tâm can người làm cha. Câu thanh niên để lại số điện thoại cho ông rồi cũng xin phép về trước. Thư kí của ông sau khi làm xong thủ tục nhập viện thì ngồi xuống gần cạnh. Gương mặt người làm cha chỉ trong nửa tiếng đồng hồ trôi qua dường như già thêm mấy tuổi. Giọng ông trầm khàn nói với người bên cạnh:
“ Cháu gọi cho dì Loan hộ chú. Cứ nói đến viện, đừng nói trước gì cả!”
Cùng lúc đó, ông lấy điện thoại của mình và gọi cho giám đốc công an thành phố. Người ở bên kia đầu dây thấy điện thoại của ông không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nghĩ người bạn cũ mời cơm hoặc một hoạt động nào đó của ngân hàng cần nhờ công an trợ giúp. Chỉ không ngờ...
Mùi shisa thơm nồng, đây là lần thứ hai Hải Nam bước vào căn phòng này. Ngồi xuống, đẩy chiếc cặp số về phía người đàn ông săm trổ trước mặt, anh nói:
“ Toàn bộ số tiền còn lại đều nằm trong này. Anh kiểm tra xem đủ hay chưa?”
Cao Cường nhả ra những vòng khói rồi khàn giọng đáp lời:
“ Việc đã hoàn thành. Sau khi cậu bước ra khỏi đây thì người của tôi cũng sẽ quên việc sáng nay đã làm. Chúng ta coi như không liên quan.”
“ Tôi hiểu. Nhưng không biết hiệu quả công việc của anh cao đến đâu.”
Cười khẩy, Cường ném lên bàn một khẩu súng đã bị mất đi báng súng. Cả khẩu súng chỉ vẻn vẹn ước chừng 30cm. Những viên đạn mini cỡ nhỏ. Loại súng này, Hải Nam không biết, nhưng anh tin vào tính chuyên nghiệp của nó.
“ Súng hoa cải tự chế. Nếu cậu có hứng thú cần một khẩu để chơi, tôi có thể tặng lại. Dễ sử dụng không ấy mà, chỉ cần một phát bắn có thể nhả ra ba viên đạn. Theo cậu tính năng của nó có cao hay không?”
Hải Nam đứng dậy, anh nhìn người đàn ông rít thuốc trước mặt, lạnh lùng nói cảm ơn rồi quay người bước đi.
/18
|