Lời Tỏ Tình Gửi Sai Địa Chỉ

Chương 11: Hình như tao bị bệnh

/20


Xin chào các bạn, lại một chương mới đã tới, chúng tôi là phóng viên tuần báo con vịt đực của đại học A, vốn là công ty tư nhân 2 thành viên mới thành lập ngày hôm… nay. Trụ sở chính? Chưa xác định. Tạm thời những thông tin liên lạc của chúng tôi hãy để sau, quay lại với chương trình chính, trận chiến cổ động trên sân vận động của chúng ta càng lúc càng sôi sục, nhất là sau bàn thắng của cầu thủ mang áo số 11. Vậy phản ứng của khoa công nghệ là gì? Vâng thưa các bạn họ… ngồi im?

Thu kinh ngạc há hốc mồm quên luôn thuyết minh. Cái đám người đó thực sự đang thoải mái ngồi trên ghế nhìn vào màn hình laptop. Khi cô còn đang cứng đờ người không nhúc nhích, thì đột nhiên cánh tay lại bị kéo kéo. Cô vẫn há hốc mồm, con mắt mờ mịt quay sang nhìn người bên cạnh.

“Hả?” Thu ngu ngốc hỏi.

“Mày xem!” Ngân vừa kéo tay con bạn, vừa chỉ hướng lên trời.

Thu liền nhìn theo ngón tay con bạn thân, đôi mắt lá dăm vừa mới mờ mịt ngu ngốc lập tức mở lớn, đồng tử giãn mạnh.

“Trời ạ!” Thu kinh ngạc than nhẹ. Con mắt xinh xắn liền liếc sang nhìn một đám người thờ ơ điềm đạm đối diện. Cao thâm. Quá cao thâm.

Đám cổ động viên vẫn còn đang hồ hởi phấn khởi không để ý xung quanh. Nhìn một đám đông hừng hực khí thế, hưng phấn ngút trời giống như một đám trẻ con ra giữa đường ray đá bóng thấy tàu hỏa còn tưởng là kỳ quan thế giới để đứng ngắm. Ngân thật sự rất muốn khóc. Tại sao càng ngày cô lại càng cảm thấy hối hận khi thích một tên phóng viên như vậy. Nhìn một đám trẻ nhỏ khó dạy bên dưới, cô đang tự hỏi đây có phải tương lai sau này của ai đó hay không?

“Mày bảo cái đám thiếu não bên dưới bao giờ mới chịu ngước cổ lên?” Ngân vừa lau mồ hôi, vừa nghiêng người hỏi chiến hữu.

“Khó nói lắm. Vì cổ bọn họ ngắn như vậy.” Thu vừa ngắm nhìn khán đài đối diện, vừa mơ mơ màng màng, con mắt xinh đẹp đã sâu lại càng thêm long lanh hấp dẫn.

Trận đấu bóng bên dưới vẫn đang tiếp tục, đám người khoa báo chí được nước lấn tới đang tấn công tới tấp khung thành của đối phương, nhưng sinh viên khoa công nghệ cũng hoàn toàn không chịu thua kém. Hậu vệ bảo vệ rất tốt, thủ môn bắt rất dính, trung vệ phá bóng không tồi, lại thêm một đám tiền vệ như được nạp tinh thần. Cũng không rõ sức mạnh của khoa công nghệ ở đâu, một đám người gầy yếu lại trắng trẻo đột nhiên trở nên linh hoạt lạ thường. Nhưng khoa báo chí cũng không chịu kém thế, nhất là đám tiền vệ hăng máu. Phải nói là sự linh hoạt của cánh nhà báo, kèm theo thể lực được tôi luyện hàng ngày ở canteen trường làm cho một đám tiền vệ vừa mẫn cảm, lại vừa tinh nhuệ. Né phải, né trái. Luồn lách, trốn tránh. Cuối cùng, mặc cho nỗ lực của công nghệ, đám hậu vệ cũng không bảo vệ được khung thành.

Một tên tiền vệ nhận được đường truyền dài liền chặn bóng, hậu vệ kèm chặt nhưng vẫn không ăn thua. Tên tiền vệ chạm bóng, sau đó liền không suy nghĩ vung chân. Sút.

Thịch…!!!!

Vào!!

Sân vận động lại một lần nữa vỡ òa vì đám cổ động viên quá khích. Cầu thủ tiền vệ sung sướng trưng ra một nụ cười chiến thắng. Còn hậu vệ kia đang ngã ngồi trên sân.

Thu nhướng mày nhìn bảng điện tử, khóe môi xinh xắn lại hơi cong lên. Quả nhiên bảng tính điểm vẫn không nhúc nhích. Tỉ số vẫn là 0 – 0.

Trái ngược hoàn toàn với không khí sôi trào trên sân, có một người hoàn toàn im lặng. Nguyễn Thu Ngân ngồi thừ ra trên ghế. Gương mặt đờ đẫn, con mắt đen lóng lánh bị ánh sáng chiếu vào làm tròng mắt có hơi mờ đục. Cô đờ đẫn nhìn sân bóng bên dưới, một bóng người gầy yếu đang từ từ đứng dậy. Lúc này trái tim trong lồng ngực của cô ngừng đập, mới chậm chạp đập lại. Cảm giác giống như cả thế giới đều biến mất trong một khắc, làm giác quan của cô lại càng nhạy bén hơn, làm cho cô như cảm giác được tiếng ngọn cỏ bị dẫm nát dưới chân hắn, tiếng hắn nhẹ phủi sạch quần áo trên người. Ngân đột nhiên sợ hãi những tiếng thình thịch đang vang dội trong màng nhĩ của mình, đột nhiên sợ hãi cảm xúc hiện tại cô không thể gọi tên.

Con bạn thân không có phản ứng, Thu hơi nheo mắt lại nhìn sang phía đối diện, chỉ thấy một người đang đóng băng ngồi tại chỗ như pho tượng. Cô nghi ngờ nhìn Ngân, lại nhìn theo tầm mắt của con bạn thân, lại nhìn lại con bạn thân. Nhìn qua nhìn lại một hồi nó vẫn như bị đông lạnh ngồi tại chỗ, làm Thu không chịu nổi phải vươn tay quơ quơ trước mặt người nào đó.

Không tỉnh?

Thu kinh ngạc quơ thêm vài cái. Mắt nó vẫn cứng đờ giống y như tay cô vô hình, hay phải nói là tia mắt nó nhìn xuyên qua tay cô? Thu chăm chú nhìn vào lòng bàn tay của mình, lật trái lật phải. Đâu có gì lạ? Vẫn nõn nà, trắng trẻo, như hoa như ngọc mọi khi thôi.

Giữa không khí sục sôi ấy, một giọng nói hào sảng vang lên đặc biệt chói tai.

“Haha, đám công nghệ vô dụng. Ngoài biết gõ máy tính chúng mày còn biết làm gì? Nhìn lại điểm số kia kia!” Vừa nói hắn vừa sung sướng chỉ tay hướng bảng vi tính.

Thu không nhìn bàn tay mình nữa, lỗ tai liền dựng thẳng, con mắt lá dăm xinh xắn mỉm cười. Cuối cùng cái đám cổ ngắn ấy cũng chịu nhìn lên.

Nhưng mà cái đám cổ ngắn ấy chưa nhìn lại, đã có thêm 1 tên mồm rộng ủng hộ nhiệt tình, vừa cười vừa khoe răng, vừa phỉ báng đối phương một cách sung sướng. “Phải rồi. Có lẽ bảng tính điểm xa quá, họ đều cận nên nhìn không rõ!”

Nghe được lời này, một đám người đều sung sướng cười vang. Kẻ có nồi thì gõ nồi, kẻ có trống thì gõ trống, kẻ cầm xoong thì khua liên hồi.

Thu liền cười khẩy lắc đầu. Không rõ kẻ nào mới là người nhìn không rõ đây. Cô nên ngồi đếm ngược bao nhiêu giây nhỉ? À!

5.. 4.. 3.. 2..

“Á! Cái bảng!” Một giọng nữ chói tai vang lên.

Thu khẽ cười. Cuối cùng cũng có người phát hiện. Còn tưởng mấy người phải quay về kỷ phấn trắng mới phát hiện chứ.

“Chuyện gì?” Một kẻ khác liền chú ý tới cô gái vừa la thất thanh, liền học tập ngẩng đầu lên nhìn.

Sân vận động lại một lần nữa trở nên ồn ào. Trên cái màn hình led to tướng bên kia, điểm số của trận đấu hiện tại là 0-0. 2 bàn thắng vừa rồi của khoa báo chí tựa như bong bóng xà phòng biến mất tăm mất tích.

“Có phải bảng điện tử có vấn đề không?” Một người vừa che tay trên trán vừa nói.

“Chắc chắn là lỗi ở đâu rồi!” Một người khác cũng đồng tình nhìn bảng điện tử.

“Trường mua phải thiết bị lởm rồi!” Một kẻ khác thêm miệng.

Thu ngồi vắt chân khẽ hừ nhẹ một tiếng khinh bỉ. Cái đám phóng viên tương lai tầm nhìn thiểm cận như vậy, xem ra sau này không cần tốn tiền mua báo rồi.

Trên khán đài A, cổ động viên khoa báo chí đang phê phán cơ sở hạ tầng của trường xuống cấp, phê bình lãnh đạo nhà trường tham nhũng, lại phê bình nhà thầu xây dựng biển thủ công quỹ, từ một trường dân lập lại nâng tầm ra giáo dục nước nhà. Từ giáo dục nước nhà lại phóng tầm ra tương lai đất nước, lại bắt đầu lấn sân tới bộ máy nhà nước có thể bị đục khoét tới mức độ nào. Một đám sinh viên báo chí, hoàn toàn không nể nang ai bắt đầu đàm luận về tình hình trong nước và thế giới mà khởi nguồn chỉ từ cái bảng điện tử.

Trong khi các bình luận ngày càng sắc sảo, lập luận ngày càng rõ ràng trên khán đài danh dự cao chót vót kia thì tình hình của các vị giáo sư cũng rất “phức tạp”.

“Các anh làm ăn kiểu gì thế hả?” Đây là giọng nói anh dũng của hiệu trưởng.

“Rõ ràng.. rõ ràng ngày hôm qua kiểm tra vẫn rất tốt!” Đây là giọng điệu run rẩy trốn tránh trách nhiệm của quản lý sân bãi.

“Huýt! Huýt! Huýt!” Đây là tiếng còi vô vọng muốn góp ý kiến của giáo viên thể dục kiêm trọng tài trận đấu hôm nay.

“Làm tốt lắm!” Đây là vẻ mắt mãn nguyện của một giáo sư khoa tự nhiên.

“Các anh làm ăn như thế nào hả?” Đây là giọng nói sang sảng của chuyên gia gõ đầu trẻ khoa báo chí.

“Học sinh của chúng ta mới giỏi làm sao!” Sau khi cảm thán xong câu này, nữ giáo viên khoa tự nhiên không quên chấm nước mắt, đưa mắt nhìn lên cờ Đảng. Lý tưởng soi đường a~

Một vài thầy giáo khoa xã hội nghe xong câu này, cũng bắt đầu lau kính, vẻ mặt rất xúc động. Tạo nên một bức tranh của những cái đầu có tóc và không tóc tràn đầy cảm xúc.

Trong khi đó giáo viên khoa tự nhiên lại rất nhởn nhơ, hoàn toàn không có dấu hiệu thái quá nào. Trước tình hình chiến sự căng thẳng cả trên khán đài, lẫn trong sân, cuộc đấu bóng giao hữu càng lúc càng đi vào thời điểm căng thẳng.

Cô giáo vừa hướng theo quốc kỳ vừa lau lau nước mắt, vừa trừng mắt một ông thầy khoa tự nhiên ngồi đối diện.

“Người làm sao thì học sinh cũng như vậy!”

Ông thầy khoa tự nhiên hơi nghiêng đầu nhìn qua chiếc kính, rồi điềm nhiên nói 1 từ. “Tỉ số đang là 0 – 0.”

“Đó là do cái bảng bị hỏng!” Cô giáo xinh xắn liền kháng nghị.

“Chưa chắc!” Thầy giáo điển trai khoa tự nhiên lại điềm nhiên trả lời.

“Lẽ.. lẽ nào…” Cô giáo xinh xắn há hốc miệng, không thể tin được nhìn ông thầy khoa tự nhiên. “Là học sinh của anh làm hỏng bảng tính điểm!”

Im lặng. Tuyệt đối im lặng. Chỉ còn nghe tiếng gió cuốn lá rơi vèo qua khoảng sân bóng.

Giọng nói của giáo sư khoa báo chí thật xứng tầm với loa phát thanh. Thông tin được truyền tải làm sân vận động im phăng phắc.

“Thì ra giáo sư của chúng ta cũng rất thông minh!” Ngân khen ngợi.

“Cũng còn tạm được!” Thu vung tay hất tóc, thờ ơ nhìn mớ hỗn loạn bên khán đài danh dự.

Bắt đầu, bắt đầu rồi! Thầy quản lý đã bắt đầu lột mũ, khoe đầu hói. Hiệu trưởng bắt đầu trợn ngược mắt, nhướng lông mày, mím chặt môi. Tăng xông, tăng xông rồi.

Nhưng trái ngược với suy nghĩ của mọi người, hiệu trưởng không hề tăng xông vỡ óc, mà thầy tựa như superman, phi thân, lao tới, giật lấy chiếc mic duy nhất trên khán đài danh dự. Trong khi bọn học sinh còn đang há hốc mồm với hình ảnh phi thần dũng mãnh của thầy, thì 8 chiếc loa công xuất lớn của sân bóng đã rung lên bần bật bởi giọng nói “truyền cảm” của hiệu trưởng.

“LẬP TỨC SỬA LẠI BẢNG ĐIỂM CHO TÔI!”

Sân vận động lập tức trấn động. Đám cổ động viên quên cầm dùi trống, vứt bỏ xoong nồi, bỏ rơi khẩu hiệu, chổng mông với tinh thần đoàn kết, mạnh ai nấy bịt tai. Nhưng sau cơn âm trấn vừa rồi, cái bảng tính điểm sau khi rung lên bần bật thì.. hoàn toàn không có gì thay đổi.

Tỉ số hiện tại vẫn là 0 đều.

“Các anh không nghe tôi nói gì hả? Tôi bảo lập tức… chip chip chip…”

Cả sân vận động lại một lần nữa im phăng phắc. Hiệu trưởng đang hùng dũng đọc diễn văn với những âm trầm làm “rung” động lòng người, đột nhiên bị bóp méo biến thành tiếng chip chip non nớt vô cùng dễ thương.

“Các anh dám…” Giọng ồm ồm tựa bệnh nhân lao mãn tính. “… chỉnh sửa giọng nói của tôi thế à?” Giọng nói the thé tựa như thái giám mới nhập cung, âm cuối lại chót vót đến chói tai.

Đám sinh viên vội vàng bịt chặt tai, hy vọng những âm rít gào kia không làm tổn thương màng nhĩ.

“Đám sinh viên các anh…” Giọng nam trung điển hình nhưng lại dè đến đáng sợ. “..muốn chết phải không?” Cái tiếng này quen quen, rất quen. Chipmunks, đúng rồi là chipmunks.

“Các anh tưởng các anh là ai khặc khặc khặc..??” Âm cuối cùng bị kéo dài lại run rẩy rất giống tiếng cười, đây là.. Crazy fog. Chắc chắn không sai.

Đám sinh viên vỗ đùi đánh đét, cuối cùng cũng nghĩ ra là giống tiếng gì.

Trong khi đó, hiệu trưởng đáng kính đang siết chặt micro, cả người run rẩy, miệng đã há, nhưng lại không thể phát âm, hơi thở gấp gáp phun vào micro tạo thành từng trận gió tựa vũ bão ập xuống khán đài.

Nghe từng tiếng “vù vù” mà hiệu trưởng phát ra, đám sinh viên khoa báo chí vô cùng đồng cảm gật gù. Trong đầu một đám nhiều chữ, lắm mưu mẹo, lại thích dùng thậm sưng liền hiện lên 1 từ ghép.

Bất lực!

Hiệu trưởng, chúng em hiểu thầy mà. Bọn khốn khoa IT đúng là hiểm độc. Nhưng bài phát biểu vừa rồi của thầy thực sự rất… mới lạ, độc đáo, rất… buồn cười.

Trong lúc mọi người đang im lặng suy nghĩ, thì không rõ là kẻ nào ra tay trước, chỉ nghe thấy một tiếng.

Choang!

“Ai da!” Kẻ nào đó vừa bị đập trúng xoa đầu kháng nghị.

“Đầu đất, còn không mau chụp ảnh. Hai ngày nữa phải ra báo rồi đấy!” Giọng điệu này đích thị là chủ biên có “thực lực” của tạp chí “buôn rau không cần vốn”.

Nghe được câu này, đám cổ động viên như được thức tỉnh, liền vươn tay vươn chân chạy toán loạn trên khán đài tìm máy ảnh, điện thoại. Bất cứ thứ gì có thể chụp ảnh.

Trong khi sân vận động đang nhao nhao lên săn tin, thì đột nhiên một tiếng động tựa như boom nổ làm trấn động cả sân vận động.

Hiệu trưởng anh dũng của chúng ta đã nổi điên rồi. Hành động phi micro của thầy chứng tỏ thầy đã tới giới hạn. Lãnh đạo nổi điên. Lãnh đạo nổi điên. Cảnh báo, cảnh báo!!

“Đúng rồi, ném chết đám IT đi thầy!” Học sinh A thêm dầu vào lửa.

“Cho lũ khốn ấy một bài học đi thầy!” Học sinh B bên ngoài hồ hởi phấn khởi cổ vũ, không quên sắn quần, chuẩn bị cháy nhà đi hôi của.

“Hiệu trưởng, em yêu thầy!” Thành phần thích phá hoại, không xây dựng 1 xuất hiện.

“Hiệu trưởng xin người quay mặt sang trái 1 chút. Đúng rồi. Rất đẹp!” Thành phần xum xoe, bợ đỡ, vỗ mông lãnh đạo 1 xuất hiện.

“Đập chết bọn não nhăn!” Thành phần khủng bố thích đâm bị thóc, trọc bị gạo, chờ người ta tàn sát bắt đầu thả lửa.

“Cho chúng nó về lại phòng máy đê!” Trẻ trâu gào thét. Thành phần này ta còi nhưng không nguy hiểm, tạm thời không cần nghĩ đến.

...

Thái độ của lãnh đạo và quần chúng rất đồng lòng. Còn khoa công nghệ thì sao? Họ chỉ đơn giản, vắt chân, gõ phím, và… hất mặt về phía bảng tính điểm.

Trên màn hình LED bây giờ, thay bằng 2 số 0 tròn trĩnh là một hình vẽ rất… đại chúng. Một bàn tay giơ ngón giữa. Thông điệp quá rõ ràng, quá dễ hiểu theo qui ước quốc tế. Nếu còn không hiểu chắc chắn là người ngoài hành tinh mới nhập cư trái đất.

Vèo~

Gió tung bay quần đùi của các cầu thủ. Sân vận động chết lặng như tờ nghe tiếng lá bay.

Uỳnh!

“Giết chết chúng nó!”

“Khốn kiếp! Chúng mày có giỏi mở miệng xem nào!”

“Tưởng ngồi 1 chỗ bấm nút mà hay à??”



Sân vận động bỗng chốc vỡ òa, đám cổ động viên leo rào tràn vào sân, tinh thần chiến đấu cao chót vót. Các cầu thủ trong sân dù không muốn chiến đấu nhưng giữa làn sóng bạo loạn như vũ bão cũng không tránh khỏi liên lụy. Thế là bóng đá giao hữu, chính xác được chuyển thành vật tự do giao hữu.

“Con ranh mày còn làm gì? Mau xuống đây!” Thu thò đầu ra khỏi gầm ghế, lấy tay kéo mạnh con bạn thân còn đang ngồi đơ trên ghế.

Ngân ngơ ngác nhìn khung cảnh dưới sân, một cổ động viên quá khích vừa huých trúng ngực tủ lạnh. Mà cô lại cảm thấy…

“Này, mày điếc rồi hả?” Thu giật tay con bạn mạnh hơn. Vô cùng kinh ngạc trước phản ứng đờ đẫn của con bạn thân hôm nay.

“Này!” Ngân vẫn không rời mắt khỏi sân bóng, mọi hình ảnh hỗn loạn trước mặt tựa như một đoạn phim đen trắng, chỉ có duy nhất một điểm màu trong khung hình. Và cái điểm màu ấy vừa bị đẩy ngã. Ngân kinh ngạc vô thức đặt tay lên ngực, giọng nói có vẻ mơ hồ.

“Hình như, tao bệnh rồi!” Cô mơ hồ nói.

“Bệnh chắc rồi còn sao nữa!” Rút tay về, Thu co ro dưới gầm ghế, tầm mắt đảo xuống mớ hỗn độn bên dưới, con mắt hơi nheo lại nhìn xuyên qua ánh nắng, miệng chẹp chẹp rất thích thú. Chiến tranh bùng nổ, chiến tranh bùng nổ.

“Tim tao… đau quá!” Ngân vừa đặt tay trên ngực, vừa khẽ lẩm bẩm.

Thò đầu ngay ra khỏi gầm ghế. Gương mặt xinh xắn trở nên vô cùng xấu xí. Khóe môi cô méo xẹo, mắt trái mở lớn, mắt phải híp tịt, mi mắt còn giật không ngừng. Chăm chú quan sát “sinh vật” lạ trong 5 giây, Thu liền bám theo tầm mắt của nó xuống sân vận động. Sau đó rất thoải mái vươn tay nhéo một cái thật mạnh vào chân ai đó.

“A! Đau!” Ngân đau đớn hét toáng lên.

Thu khinh thường nhướng môi, lông mày trái dương cao, con mắt lá dăm chỉ mở một nửa. Rất khinh bỉ nói 1 câu. “Hết đau tim chưa?”

“Ơ..” Ngân ngơ ngác nhìn con bạn thân, con mắt chớp chớp lại chớp.

“Mày tưởng đây là tiểu thuyết tình cảm chắc? Tim nhói đau? Yêu tưởng chết!” Vừa nói Thu vừa lè lưỡi muốn nôn mửa.

Ngân buồn bực cúi đầu, tay lại vô thức đặt trên ngực trái bắt đầu xoa xoa. Không phải sến, nhưng ở đây rất khó chịu.

“Này, này, này! Mày làm ơn đừng bắt tao phải nôn café vừa uống ra đấy!” Nhìn dáng vẻ ai oán của ai đó, Thu hoàn toàn không có tâm tình xem chiến tranh nữa.

Giữa lúc cái dạ dày còn đang biểu tình vì con bạn thân, thì đột nhiên kẻ chủ mưu đứng phắt dậy, lao nhanh xuống khán đài, bỏ mặc lại một mình cô vẫn đang ngồi dưới đất.

“Này mày đi đâu đó??”

Ngân chạy như bay xuống các bậc thang, trái tim trong lồng ngực dồn dập như trống trận, con mắt đen lấp lánh trở nên sâu thẳm, đôi môi mím chặt kiên định. Không chút ngần ngại, cô phi thân qua rào ngăn, chạy xuyên qua đám người, gạt phăng mọi thứ rào cản. Bước chân cô mỗi lúc một gấp gáp, hơi thở cô mỗi lúc một dồn dập. Cái cảm giác này, giống như cô đã gặp ở đâu rồi.

Vượt qua người thứ nhất đang vung dùi trống, đẩy ngã người thứ 2 đang cởi áo quật tứ tung, tát lật mặt người thứ 3 đang la hét om sòm, vượt qua người thứ tư đang chụp ảnh liên tiếp, cô nhanh chóng vươn tay ra.

Nóng! Hải Anh hơi nhíu mày, cảm giác cổ tay trái bị một gọng kìm bằng sắt nung bao lại. Còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì hắn đã bị kéo lại.

Lạnh! Là cảm giác này.

Ngân kinh ngạc nhìn bàn tay của chính mình, lại chạm phải một đôi mắt lạnh tanh không cảm xúc. Ngay giờ phút này, cô cảm giác thời gian tựa như ngừng trôi, thế giới trở nên yên tĩnh, chỉ còn mỗi một cái nắm tay mát lạnh.

Giống như ngày đó! Phải giống như ngày đó! Cảm giác khi cô chạy xuống sân là cảm giác của đêm hội trường đó. Cảm giác lạnh lẽo từ cái nắm tay này cũng giống như tối hôm đó. Chỉ có trái tim đang nhảy cẫng lên của cô, là khác biệt.

Hải Anh im lặng nhìn người con gái đối diện, chờ đợi phản ứng tiếp theo của cô ta. Nhưng cô ta chỉ đứng yên, không nhúc nhích. Hắn khó hiểu nhíu mày, tay khẽ chuyển động.

Cô vẫn chỉ bất động. Đôi mắt chăm chú nhìn cái tủ lạnh đối diện. Hắn rất mát, làm cho hơi nóng của mùa hè trở nên dịu nhẹ, làm cho chiến tranh trở thành hòa bình, làm cho trái tim của cô loạn nhịp.

Còn hắn? Hắn lạnh nhạt rút tay ra.

Ngân kinh ngạc nhìn bàn tay trống trơn của mình. Hắn.. hắn dám quay mông rời đi?

“Mày đang làm cái gì thế? Bệnh rồi sao? Tự dưng chạy ra nắm tay người ta?” Thu vừa thở hổn hển, vừa chạy tới chỗ con bạn thân. Nguy hiểm quá! Phải cố gắng lắm, cô mới tới được chỗ này.

“Mày nói đúng, tao đích thị bị bệnh rồi!” Nói rồi, cô liền xoay người, đi về phía khán đài, bỏ mặc cái tủ lạnh đang đi về hướng ngược lại.

Thu kinh ngạc nhìn bóng lưng gắt gỏng của con bạn, lại đưa mắt về phía đối diện có một anh chàng đang lạnh nhạt bước đi. Cô kinh ngạc lẩm bẩm.

“Đừng bảo là…”


/20

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status