Thời gian trôi qua, ta thả lỏng tình cảm của mình, cũng cảm nhận được sự dao động của Gia Cát Lượng. Thời gian mười ngày, hắn có tình tất phải dao động, có nội tâm tất phải giãy dụa, nhưng về mặt tình cảm hắn có thể tiếp nhận ta không? Mọi chuyện ta làm có thể có vài phần kết quả không?
Thời gian không thể ngưng lại, lúc Gia Cát Lượng thật sự muốn đi, ta quyết định mở miệng chứng thực. Yên lặng tiễn bọn họ khỏi rừng mai, ta ngượng ngùng hỏi: “Tiên sinh lại đến chứ?”
Gia Cát Lượng cười cười: “Nhờ có thịnh tình của cô nương, Lượng nhất định sẽ lại đến bái phỏng.”
Ta lớn gan nhìn vào mắt Gia Cát Lượng, sâu kín nói: “Vân nhi sợ là kiếp này vô phúc, khó gặp được tri âm như tiên sinh.”
Ánh mắt Gia Cát Lượng hơi sững sờ, rồi chuyển hướng ra xa cười nói: “Cô nương tài giỏi như vậy, tất sẽ có kỳ ngộ. Lượng chẳng qua là hạng người thô bỉ, không dám nhận như lời cô nương nói.”
Nhận ra hắn đang mâu thuẫn tránh né, ta không dám tiến thêm, đành lui một bước thi lễ: “Nếu tiên sinh là hạng người thô bỉ, Vân nhi khác gì kẻ đầu đường xó chợ. Sách cổ có câu “cao sơn lưu thủy tìm tri âm”*, ta cứ nghĩ như vậy, xem ra Vân nhi không hiểu hàm ý bên trong, tự lấy làm thẹn rồi. Xin tiên sinh thứ cho hành động vô lễ vừa rồi.”
Gia Cát Lượng vội vàng trả lời: “Cô nương đừng nói thế, là Lượng quá mức vô lễ.”
Ta cười khổ một tiếng, khẽ lắc đầu: “Trời không còn sớm, ta đã dặn Ngưu thúc đưa tiên sinh rời núi. Vân nhi sẽ không tiễn. Ngài đi thong thả.” Nói xong, ta không đợi Gia Cát Lượng phản ứng, vội xoay người bỏ đi.
Gia Cát Lượng vội bước theo hai bước lại dừng lại. Lúc ta sắp bước vào rừng mai, một tiếng thở dài tiếc nuối từ sau truyền tới: “Tấm lòng của cô nương, Lượng tất nhiên hiểu rõ. Dung nhan cô nương tựa như thiên tiên, tài năng hiếm thấy, ngày sau tất có mạng quý nhân, không thể để mình lầm lỡ.”
Ta đứng sững ở nơi đó, nửa ngày mới nói thành lời: “Tiên sinh hiểu lầm rồi. Triệu Vân tuy có chút dung mạo, nhưng không dám mạo phạm quân tử. Thân thế Vân nhi đặc biệt, cũng khó ở cùng người khác. Gặp tiên sinh mấy ngày rất hòa hợp, tiên sinh lại có thể nghe ra tiếng lòng của Vân nhi, ta mới muốn cùng tiên sinh thành tri âm. Là ta làm càn, khiến ngài hiểu lầm, đây là Vân nhi vô lễ mạo phạm, cầu tiên sinh đừng để trong lòng.” Không đợi Gia Cát Lượng nói gì thêm, ta bước nhanh vào trong rừng.
Vội vàng trở lại phòng ngủ, ta không ngăn được sóng lòng cuồn cuộn. Ngây người nhìn dung nhan trong gương đồng, không ngừng cười khổ. Dung mạo này dù đẹp như thiên tiên thì đã sao? Ta chưa bao giờ để ý tới dung mạo của mình, bình thường giả làm nam tử, dung mạo này chỉ mang đến tai họa cho ta, ta không thể không giấu kỹ nó đi. Nhưng lúc ta muốn lợi dụng nó, lại phát hiện căn bản không hữu dụng, Gia Cát Lượng không hề rung động vì nó, mỹ nhân kế này thất bại hoàn toàn, không chỉ không giữ được Gia Cát Lượng, ngược lại khiến mình trầm luân.
Đợi Ngưu lão tiễn Gia Cát Lượng quay về, ta phân phó lão chuẩn bị một chút, cũng muốn trở về Tương Dương. Ngay sau ngày Gia Cát Lượng đi, ta cũng rời khỏi Mai hoa tiểu cư.
Trên đường tiễn ta rời núi, Ngưu lão ngồi đánh xe, nhẹ nhàng nói: “Gia Cát tiên sinh đúng là một quân tử, theo tôi quan sát, hắn với ngài cũng không vô tình đâu. Nếu công tử thật sự muốn,thoát thân như vậy cũng không khó.”
Ta tựa vào cửa sổ phía trước, nhìn núi non bên ngoài cười khổ: “Thoát thân? Ta bây giờ không thể thoát thân được. Ngưu thúc, rất nhiều chuyện của ta lão không biết, rất nhiều chuyện ta không muốn để lão biết, đây là ta suy nghĩ cho các người.”
Ngưu lão thở dài: “Lão nô hiểu. Công tử một lòng suy nghĩ cho người khác, nhưng chưa từng nghĩ cho chính mình. Tuổi ngài không còn nhỏ, cứ tiếp tục giả làm nam tử tới lúc nào đây? Lúc đưa Gia Cát tiên sinh rời núi, ta cũng uyển chuyển nói tới sự đau khổ bất lực của ngài, Gia Cát tiên sinh trầm mặc một lúc lâu mới trả lời ta, hắn đã có phu nhân ở nhà.”
Ta gật đầu nói: “Ta biết, phu nhân của hắn là con gái của Hoàng Thừa Ngạn, Hoàng Thạc, khuê danh Nguyệt Anh. Nghe nói dung mạo bình thường, nhưng tài học cực cao. Gia Cát Lượng lấy nàng làm vợ, trong giới ẩn lâm ở Kinh châu, cũng là một đoạn giai thoại.”
Ngưu lão ừ một tiếng nói tiếp: “Tôi nghĩ công tử ngài sẽ không để ý chuyện đó, cho nên tự ý nói cho hắn biết: cô nương nhà ta sẽ không để ý ngài có phu nhân hay chưa. Với lại, ta thấy tiên sinh ngài cũng không phải người câu nệ, xưa Nga Hoàng Nữ Anh cùng hầu một chồng **, cũng được thánh nhân ủng hộ, tài hoa của cô nương nhà ta không kém phu nhân của ngài đâu.”
Ta “à” một tiếng, liên tục cười khổ: “Ngưu thúc, sao ta lại không biết lão còn có tài ăn nói như vậy nhỉ. Hay là, không nên ủy khuất lão ở mãi trong núi, nên cho lão về thành Tương Dương làm chủ quản mới phải.”
Ngưu lão quay đầu cười với ta: “Công tử, ngài thật là, chưa nói hết ba câu đã lại chuyện làm ăn rồi. Tiểu tử Tống Vạn lợi hại như vậy, thành Tương Dương từ trên xuống dưới ai mà không khen ngợi hắn? Theo tôi biết, không ít đại thương gia muốn dùng một số tiền lớn chiêu mộ hắn đâu! Cũng may tiểu tử này trung thành tận tâm với ngài, không có tâm địa giảo hoạt.”
“Đúng vậy, hai huynh đệ bọn họ đều là nhân tài về mặt này, một người lo liệu mọi việc ở quan ngoại Liêu Đông giúp ta, một người làm chủ sự giúp ta ở Tương Dương. Nhắc mới nhớ, Tần Dũng nói hắn bảo Tống Vạn đưa thuốc cho lão, lão có dùng không? Có cần thêm không? Hắn đang ở Liêu Đông, có thể đem về cho lão thêm một ít.”
Ngưu lão cười nở hoa trên khuôn mặt già: “Dũng tiểu tử không tồi, nhưng mà hơi ngốc, ở cùng ngài nhiều năm lại không hề biết ngài là nữ tử. Mật gấu kia rất đúng bệnh, có ăn là được, không cần đi lại phiền toái. Tôi mà gặp còn muốn nói hắn, trách nhiệm chủ yếu của hắn là bảo hộ ngài, đừng có lúc nào cũng vắng mặt thế.”
Ta cười: “Ngưu thúc, nhiều người như vậy, cũng chỉ có lão và Công Tôn huynh muốn giáo huấn Tần Dũng, những người khác đều khâm phục hắn cả! Mọi chuyện của ta toàn bộ nhờ hắn chuẩn bị, nếu không ta đã mệt chết, cũng không làm nổi.”
Ngưu thúc cười lớn: “Đó là việc hắn nên làm. Công tử, mạng của chúng tôi đều là ngài ban cho, cho nên đều phải sống vì ngài. Tôi già rồi, nhìn người không sai đâu, ngài theo Gia Cát tiên sinh rất tốt, nghe lời tôi khuyên đi, được không?”
Ta thở dài: “Ngưu thúc, lão nhìn người tất nhiên không sai, ta cũng biết con người Gia Cát Lượng đúng là không tồi. Nhưng mà, bây giờ ta thật sự không nghĩ đến chuyện đó, những chuyện trước mắt đều không thể buông tay! Với lại, Gia Cát tiên sinh vợ chồng tình thâm, nhân sĩ ẩn lâm mười phần khen ngợi, ta tội gì xen vào.”
“Có gì mà không buông tay được? Công tử, những chuyện kia ngài cứ từ từ giao cho Dũng tiểu tử làm đi. Với lại, Gia Cát tiên sinh lợi hại như vậy, chẳng lẽ không tiếp nhận những chuyện đó thay ngài được? Ban đầu ta nghĩ ngài có lẽ có ý với Ngô hầu, những người khác so ra đều kém Ngô hầu phải không? Nhưng mười ngày qua, ngài không chỉ tận lực giả làm chính mình, còn cùng Gia Cát tiên sinh đánh đàn, cười nói, đàm luận đại sự thiên hạ, tôi hiểu ra, ngài tuyệt đối đã động tâm. Đã như thế, sao không nắm chắc lấy?”
Ôi, cơ hội như vậy cũng khó mà nắm chắc được. Huống hồ, Ngưu lão đâu có hiểu bản ý của ta? Đến từ từ đi, là địch hay là bạn, lúc này ta cũng không biết rõ. Nhưng mà nếu thật nắm được, Gia Cát Lượng không tới chỗ Tào Tháo, ta có thể đi theo hắn được sao? Nếu ẩn cư còn phải cân nhắc, còn chưa nói lỡ hắn đi theo Lưu Bị, ta làm thế nào? Lúc này ta không có chút chắc chắn nào có thể nắm được suy nghĩ của Gia Cát Lượng, hắn tuyệt đối không phải người ta có thể giữ trong tay. Bàng Thống còn có rượu, có nhược điểm, nhưng ta không tìm thấy nhược điểm của hắn. Bỏ đi, gặp lại Gia Cát Lượng rồi tính tiếp! Ngưu lão thấy ta không nói gì, khẽ thở dài, cũng im lặng theo.
Trở lại Tương Dương không tới vài ngày, Lưu Kỳ đã cho người tìm ta vài lần. Không phải ta cố ý làm cao không tới gặp hắn, sắc mặt Thái Mạo lúc gặp ta đã không tốt lắm rồi, trong tình huống này, ta muốn vạch ranh giới với Lưu Kỳ, cũng chỉ có thể dùng phương pháp này.
Tới chỗ Lưu Kỳ, đã thấy Doãn Tịch ở đó, nhìn thấy ta đã chau mày, chẳng có cách nào: “Bái kiến Đại công tử, bái kiến đại nhân.”
Lưu Kỳ nằm nghiêng trên giường hữu khí vô lực phất tay, Doãn Tịch trừng mắt lườm ta: “Triệu Như, ngươi đã đồng ý công tử việc gì? Nói dễ nghe thật.”
Ta chỉ biết thở dài: “Đại nhân, Triệu Như cũng không có cách nào khác. Tôi từng nói với Đại công tử rồi, đừng tìm người gấp quá. Nhất cử nhất động của Đại công tử đều có người quan sát, không thể không để ý!”
Doãn Tịch không vui nói: “Chẳng lẽ Thái Mạo bọn chúng tìm ngươi chất vấn?”
Ta gật đầu khẳng định: “Bọn họ đương nhiên không nói rõ, nhưng mà nhiều lần gọi tôi đến hỏi thăm bệnh của Đại công tử. Bên ngoài là quan tâm, thực tế vì cái gì ai cũng hiểu.”
Lưu Kỳ cười khổ: “Đám người đó đúng là hận ta không chết. Lão sư, ngài đừng ép Tử Vân, dù sao hắn cũng không thể trở mặt với bọn họ.”
Ta cười ảm đạm: “Đại công tử, tôi không sao cả. Sợ là sợ bọn họ ngấm ngầm hành động, nơi này là địa bàn của bọn họ, ta không chịu nổi sức ép, công tử ngài cũng không chịu nổi sức ép.”
Lưu Kỳ cùng Doãn Tịch đều trầm mặc. Ta bắt mạch cho Lưu Kỳ, nghi ngờ hỏi: “Đại công tử, ngài lại uống rượu nhiều hơn sao? Hay là thường xuyên gần nữ nhân vậy? Sao mới nửa tháng, bệnh của ngài không chỉ không khá lên, ngược lại còn nặng hơn rất nhiều?”
Lưu Kỳ lắc đầu: “Rượu không cai hẳn được, nữ nhân ta cũng chỉ gọi tới theo ta uống rượu thôi. Thế nào? Bệnh rất nặng sao?”
Ta lắc đầu: “Đại công tử, ta khám bệnh cho ngài đã nửa năm, theo lý liên tục dùng thuốc của ta, sức khỏe của ngài phải có chuyển biến tốt mới phải. Trước khi ta đi, sức khỏe của ngài đâu có yếu như vậy, nửa tháng này xảy ra chuyện gì thế, sao bệnh lại nặng thêm?”
Lưu Kỳ vẻ mặt đau khổ nói: “Cũng không có gì, chẳng qua uống hơi nhiều rượu. Tử Vân, ta biết ngươi tốt với ta, đừng làm ta sợ, muốn ta kiêng rượu không bằng giết ta đi.”
Ta than thở: “Đại công tử, ngài cứ tiếp tục như vậy, tiểu thần y đầu bảng như tôi cũng phải bại trong tay ngài thôi.”
Lưu Kỳ cười khổ: “So với chết không rõ nguyên nhân, không bằng say chết, đỡ phải phiền lòng.”
Doãn Tịch vội vàng khuyên can: “Đại công tử trăm triệu không thể suy sụp như thế. Nhị công tử tuổi còn nhỏ, chủ công cũng không thể cả đời bị bọn chúng che mắt.”
Lưu Kỳ giận dữ nói: “Chỉ sợ lúc phụ thân tỉnh lại, ta đã thành một nắm xương trắng rồi. Lão sư, ngài cũng biết rõ, chuyện bên cạnh phụ thân nào có chỗ cho ta xen vào? Mấy ngày trước thấy Hoàng thúc phụ sắc mặt không tốt từ phủ đệ của phụ thân đi ra, ông ấy cũng không biết làm thế nào!”
Ấy? Lưu Bị lại đi tìm Lưu Biểu? Hắn bái phỏng theo lệ, hay có mưu toán khác: “Đại công tử, Lưu hoàng thúc ở Tân Dã rất ổn mà, có gì mà bất đắc dĩ? Với lại, nghe nói Lưu Kinh châu đối xử rất tốt với Hoàng thúc.”
Doãn Tịch cười lạnh: “Ổn, ổn ở Tân Dã bao nhiêu năm rồi. Lúc trước nếu chủ công nghe lời chúng ta, cho Lưu hoàng thúc binh quyền, sẽ không thành như ngày nay. Nói không chừng…”
Ta âm thầm bật cười, sớm nghe lời các ngươi, Lưu Bị đã thành người đứng đầu Kinh châu rồi. Lời này ta không dám nói ra: “Đại nhân, chuyện này ta không hiểu, quá phức tạp. Đại công tử, Lưu hoàng thúc rất coi trọng ngài, nói với ta không ít lời hay về công tử, còn dặn ta quan tâm tới ngài nữa!”
Lưu Kỳ cùng Doãn Tịch đều gật đầu. Lưu Kỳ được đà nói tiếp: “Chính vì Hoàng thúc thân mật với ta, bọn tiểu nhân Thái Mạo càng nhìn ta không thuận mắt. Nghe gia đinh trong phủ nói, Hoàng thúc muốn giúp phụ thân đi trấn thủ Giang Hạ, nhưng phụ thân không đồng ý. Chắc lại do đám tiểu nhân kia ở giữa làm khó.”
Ta mỉm cười, không phản đối lời của Lưu Kỳ: “Đại công tử, nói tới Giang Hạ, tôi đột nhiên có một ý nghĩ.” Nhìn ánh mắt chú ý của hai người, ta từ từ nói: “Ta chỉ kể cho Đại công tử nghe một chuyện cũ, nếu hai vị không nghe được, đừng nói với người khác, ta không muốn để người ta có cơ hội mượn cớ xuống tay.”
Doãn Tịch nói: “Ngươi nói đi, chúng ta nghe xem thế nào.”
Ta nhìn Lưu Kỳ cười: “Đại công tử, chuyện xưa của ta là chuyện thời Xuân Thu về Tấn quốc chủ Tấn Văn Công.” Ánh mắt Lưu Kỳ vô cùng chuyên chú, ta rất đắc ý, Gia Cát Lượng, cuộc so tài của chúng ta để ta ra tay trước: “Tấn Văn Công Trọng Nhĩ lúc còn làm công tử, tình cảnh cũng tương tự công tử hiện giờ, mẹ đẻ mất sớm, kế mẫu không quan tâm. Lúc ấy, ông ta cùng ca ca vẫn sống dưới sự hãm hại của Ly cơ. Sau này, lúc Ly cơ chuẩn bị xuống tay với bọn họ, có trung thần đề nghị họ trốn đi. Trọng Nhĩ nhận lời đề nghị, trốn đi nên tránh được một kiếp nạn. Nhưng Thân Sinh không đi, bị hãm hại bỏ mình. Tấn Văn Công trốn đi không chỉ tránh được kiếp nạn, còn tôi luyện bản thân, tích lũy kinh nghiệm quý giá để sau này trở thành quốc chủ. Đây chính là chuyện Trọng Nhĩ ở ngoài sống, Thân Sinh ở trong chết.”
Lưu Kỳ “A”, nhìn Doãn Tịch, sau đó cẩn thận dè dặt nói: “Ý Tử Vân chẳng lẽ ta hiện tại đã tới tình trạng này?”
Ta trợn mắt: “Đại công tử, Lưu Kinh châu sao có thể so với Tấn Hiến Công? Giang Hạ vô chủ đã nhiều ngày, nếu Lưu hoàng thúc không đi được, vậy ngài đi không được sao? Với lại, nếu ngài đi, Lưu Kinh châu còn yên tâm một chút, đúng không?”
Mắt Lưu Kỳ lập tức sáng ngời: “Đúng rồi, sao ta không nghĩ đến chứ!”
Doãn Tịch cũng kích động một hồi, sau đó lại cau mày: “Nhưng mà Giang Hạ liên tiếp chịu uy hiếp của Giang Đông, vậy…”
Ta đã tính trước rồi: “Đại nhân, chuyện này không cần để ý nữa. Theo ta biết, Ngô hầu sau khi giết Hoàng Tổ, cũng nguôi giận không ít. Sau khi bọn họ lui quân khỏi Giang Hạ, trước sau hết gặp phải Sơn Việt Tổ Lang, lại tới Lư Giang Lý Thuật làm phản. Tuy rằng Tổ Lang đã chết, nhưng Tôn Trọng Mưu cũng đã chết, Sơn Việt cũng chưa giải quyết được. Bá Phù dù có lòng muốn tây tiến, cũng phải đợi hai năm nữa may ra mới có khả năng. Mà trong hai năm này, Đại công tử ở Giang Hạ tất có việc cần làm chứ?”
Lưu Kỳ không nghĩ nhiều, hướng Doãn Tịch nói: “Lão sư, Giang Hạ cho dù nguy hiểm, vẫn an toàn hơn nơi này. Tử Vân nói có lý, chúng ta quyết định như vậy đi.”
Doãn Tịch nghĩ lại cũng gật đầu, nhưng vẫn còn chút lo lắng. Ta cười cười cho ông ta một liều thuốc an thần: “Đại nhân, không phải Triệu Như khoe khoang, chuyện khác ta không làm được, nhưng tính mạng Đại công tử ta có thể đảm bảo. Bá Phù nể mặt ta, tuyệt đối sẽ không tổn hại tới công tử. Cho nên, dù Giang Hạ thật sự bị Giang Đông công kích, tính mạng Đại công tử vẫn không cần lo tới. Không chỉ chỗ Bá Phù, dù là Tào Đại nhân ta cũng có thể đảm bảo. Không đảm bảo được chính là nơi này, dù sao chúng ta không thể nhúng tay vào việc nhà của công tử.”
Doãn Tịch nghĩ một chút rồi cười khổ: “Triệu Như, ngươi nói chuyện luôn thẳng thắn như vậy sao? Vậy nếu Giang Hạ có chiến sự, ngươi giúp ai?”
Ta cười nhạt: “Nói thật, Giang Đông đánh với các người, ta không giúp ai hết, đây là nguyên tắc của ta. Nhưng mà, ta cũng phải đảm bảo tính mạng cho Tôn Bá Phù và Chu Công Cẩn, nên có thể lúc cần sẽ ra tay.”
Lần này tới lượt Lưu Kỳ cười khổ: “Tử Vân, theo như ngươi nói, chỉ có hắn đánh ta, không cho ta đánh hắn sao? Nếu ta giết Tôn Bá Phù, có phải ngươi sẽ giết ta?”
Ta nở nụ cười: “Đại công tử, đừng nói Triệu Như xem thường ngài, không có mười tới hai mươi năm tích lũy thực lực, ngài không thể xuất binh. Về chuyện Bá Phù đánh ngài, ta đã nói trong vòng hai năm không có khả năng. Với lại, ngài không thể một mình đi Giang Hạ. Ngài chính là con trai của Lưu Kinh châu, Giang Hạ là cửa ngõ phía Đông của Kinh châu, không thể bỏ được. Cho nên, nếu ngài đi, Lưu Kinh châu thế nào cũng phải cho ngài mấy viên đại tướng chứ? Chẳng hạn Vương lão tướng quân, Văn Tướng quân. Doãn đại nhân là thầy của ngài, khẳng định cũng phải đi giúp ngài, còn có mấy người cũng rất quan tâm tới công tử, cũng phải đi theo ngài chứ? Còn nữa, Lưu hoàng thúc vô cùng quan tâm tới ngài, ngài gặp nguy hiểm, ông ấy không thể ngồi yên mặc kệ, thủ hạ của ông ấy rất lợi hại, tộc huynh ta coi như ca ca ruột cũng đang ở chỗ Hoàng thúc, bản lĩnh không hề nhỏ.”
Lưu Kỳ cùng Doãn Tịch nhìn nhau, đều nở nụ cười. Doãn Tịch nhân tiện nói: “Triệu Như, ngươi quả nhiên rất giỏi. Chúng ta biết nên làm sao rồi. Đa tạ!”
Ta cười khiêm nhường: “Triệu Như không dám nhận. Đúng rồi, thuốc điều dưỡng sức khỏe ta sẽ đúng hạn đưa tới chỗ công tử, ta cũng đã dặn bọn họ đặc biệt chế tạo vài bộ tửu cụ cho ngài. Chẳng có gì đâu, rượu ngon phối với tửu cụ thích hợp, uống vào hương vị càng tuyệt vời. Sau này đại công tử không cần mượn rượu giải sầu nữa, mà là vui vẻ uống rượu!”
Lưu Kỳ cười lớn, sự suy sút hoang mang phút chốc bị quét sạch. Ta cũng rất cao hứng, chủ ý của ta khiến hắn mang cảm kích trong lòng; Giang Hạ có hắn quản lý, sau này thuyết phục hắn đầu hàng cũng dễ dàng hơn; cho hắn mang đi một lượng lớn các nhân sĩ có cảm tình với Lưu Bị, gián tiếp ngăn cản tiếp xúc giữa bọn họ; Lưu Bị thiếu đi trợ giúp ở Tương Dương, còn có thể cảm tạ ta giúp Lưu Kỳ rời đi, khiến hắn có ngoại viện; Lưu Kỳ đi Giang Hạ, Lưu Biểu nhất định sẽ phái mấy danh tướng theo giúp, như vậy phòng thủ ở Giang Hạ sẽ được tăng cường, trong vòng vài năm, Giang Đông rất khó xâm phạm, cũng giống như ta ngăn cản Tôn Sách thăm dò Giang Hạ, càng tiện cho chúng ta nhất thống Kinh châu. Đếm xem nào, quả thực là một mũi tên trúng mấy đích! Cho dù bọn họ nghĩ nát óc cũng không biết lòng dạ ta khó lường, ai cũng cảm tạ ta. Có thể nói, ta đem bọn họ bán đi, bọn họ còn giúp ta đếm tiền. Trong lòng ta thật đắc ý, nhưng mà, lại phải xin lỗi Bá Phù một hồi, ôi!
Lưu Kỳ hành động rất nhanh, không tới vài ngày đã có tin Lưu Biểu cho Lưu Kỳ làm thái thú Giang hạ. Dưới sự khẩn cầu của Lưu Kỳ, Lưu Biểu đồng ý cho Văn Sính đi theo Lưu Kỳ, đồng thời cho Lưu Bị hơn mười thiên tướng, cấp thêm một vạn năm ngàn nhân mã. Nếu không phải Thái Mạo nói phải bảo vệ Tương Dương, Lưu Biểu còn cấp nhiều hơn. Ta từ chối cho ý kiến về việc này, dù sao trước khi đại quân chúng ta xuôi nam, lực lượng phòng thủ ở Giang Hạ càng mạnh càng tốt. Về đám người đó, sẽ không gây trở ngại cho chúng ta, chỉ cần quân ta xuôi nam, bọn Thái Mạo tất nhiên sẽ khiến Lưu Biểu triệu người về, Tương Dương mới là nơi phòng thủ trọng điểm. Hơn nữa, Thái Mạo cũng muốn đề phòng Lưu Kỳ khởi binh tại Giang Hạ, gia quyến đám người Văn Sính đều ở lại Tương Dương, bọn họ dù muốn khởi binh cũng khó. Hết thảy đều theo những gì ta sắp xếp, ta lập tức sẽ cung cấp thông tin cho Tào Tháo, bảo ông ta đừng quá lo lắng về nơi này, cứ hết sức trong thời gian ngắn nhất nhất thống phương bắc.
Thư của ta đúng là liều thuốc an thần cho Tào Tháo. Sau khi đuổi huynh đệ Viên thị khỏi U châu, Tào Tháo mất thời gian năm tháng để tiêu diệt hoàn toàn thế lực của Viên gia, ổn định được Tứ châu ở Hà Bắc. Sau khi ổn định xong, Tào Tháo định hưng binh đánh Liêu Tây, đuổi giết Viên gia huynh đệ, giải quyết Đạp Đốn thường xuyên gây rối. Nhưng mà, mọi người dưới trướng ngoại trừ Quách Gia và Tuân Úc đều phản đối động binh với Liêu Tây, bao gồm cả Bàng Thống. Bọn họ chia làm hai phái, Trình Dục, Tào Nhân sợ Lưu Bị và Lưu Biểu bắc thượng xâm phạm Hứa Đô, phía sau gặp nguy hiểm; Bàng Thống và Giả Hủ cảm thấy không thể để Giang Đông chiếm được Kinh châu trước. Quách Gia phân tích Lưu Biểu sẽ không nghe Lưu Bị xuất chinh, chủ trương trước tiên tiêu diệt nhân tố không ổn định là Viên thị huynh đệ trước, Tuân Úc cũng đồng ý với hắn. Ba phái tranh luận không ngừng, Tào Tháo lâm vào thế khó xử, thời gian trì hoãn gần một tháng. Lúc này thư của ta tới nơi, Tào Tháo đọc xong mừng rỡ, triệu tập đoàn tham mưu, thống nhất tư tưởng rồi quyết định lập tức xuất binh đánh Liêu Tây.
Lại nói ta ở Kinh châu tiếp tục cuộc sống của mình, mỗi ngày đều bận tới chân không chạm đất. Đãi ngộ đối với Tào Xung ở học đường thay đổi lớn, cũng kết giao được với mấy bằng hữu, bao gồm cả Mã Tắc, trong đó có nhiều con cháu thế gia. Ta phát hiện, thông qua Tào Xung, chúng ta có thể nắm giữ và mượn sức một bộ phận lớn sĩ tộc Kinh châu và những người trẻ tuổi tài năng, đây quả thực là một thu hoạch lớn, sau này việc cai trị Kinh châu sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Trở lại Tương Dương hơn nửa tháng, Bàng Đức Công cho người chuyển lời, nói Thủy Kính tiên sinh tìm ta muốn uống trà xuân năm nay, còn muốn ta tự mình đem tới, ta cười cười đồng ý. Tư Mã Huy sẽ không mở miệng, chính là Bàng Đức Công mấy người muốn uống trà ta pha nên kiếm cớ thôi. Ta cũng vui vẻ đáp ứng, chẳng qua là tụ tập đùa giỡn thôi, không có gì phải tranh cãi.
Thời tiết hôm nay thật tốt, trời cao khí trong, sắc xuân dào dạt, ruộng đồng thơm ngát, sơn tuyền trong lành, khiến người ta vui vẻ thoải mái. Mang theo Chu Lạc, dọc đường thích thú hưởng thụ khung cảnh, nhưng tới gần đại môn Thủy Kính sơn trang, tất cả đã biến mất, chỉ còn lại một tia chua sót. Trước cửa lớn truyền ra tiếng đàn du dương, vẫn là tâm tư vừa bình thản vừa hăng hái. Khác biệt chính là, tiếng đàn hôm nay không hề che dấu khao khát của người đánh đàn, không hề che dấu ý đồ tranh hùng trong thiên hạ.
Ngơ ngác đứng ngẩn người ở cửa, ta không biết mình nên tiến hay lùi, tim đập mạnh mẽ, chạy thì không cam lòng, ở lại thì sợ hãi, tuy trời mới tháng tư, mồ hôi đã ướt đẫm người. Chu Lạc nhìn thấy bờ môi không huyết sắc của ta, giật nảy mình muốn đỡ ta, lại bị ánh mắt sắc bén của ta dọa tới sững người. Ta cứ đứng như vậy, nghe cầm luật quen thuộc, cảm thụ nhịp điệu vừa quen thuộc lại có phần bỡ ngỡ trong tiếng đàn, không biết thân thể đã trôi tới nơi nào. Ta đứng ở đó, không biết trải qua bao lâu, mãi đến lúc một tiếng gọi vọng lại bên tai.
“Tử Vân, sao ngươi không vào trong? Đứng thần ra ở đây làm gì?”
Tiếng gọi kéo ta từ cõi mộng du giật mình tỉnh lại, đôi mắt vô thần nhìn người mới tới: “Làm ta giật mình, thì ra là Quảng Nguyên huynh.”
Thạch Thao cười: “Ta làm ngươi sợ sao? Ha, chẳng lẽ là mặt ta có vàng! Đức Công nói hôm nay ngươi mang trà ngon tới, ta tới uống ké. Đừng nói ngươi không chuẩn bị nhé.”
Ta cười khổ: “Bàng thúc phụ một tháng không tìm cơ hội thịt ta vài lần là không cam lòng!”
Thạch Thao cười lớn: “Ngươi bị mấy lão sư xơi tái rồi. Đi, còn không vào trong, vừa rồi đứng ngây ra ở đây làm gì?”
Ta nhắm mắt thở sâu, tránh không nổi, cũng không trốn được: “Vừa rồi bên trong có cao nhân đánh đàn, tiếng đàn khiến ta mê muội không thể thoát ra! Quảng Nguyên, huynh biết hôm nay còn có ai không?”
Thạch Thao cười cười: “Người có thể cùng mấy lão sư phẩm trà của ngươi không nhiều. Nếu cầm kỹ của người này khiến ngươi luyến tiếc, lại là người ngươi không biết, vậy ta đoán, không phải Công Uy thì là Khổng Minh. Cầm kỹ của Công Uy so ra kém Không Minh, so với lão sư còn kém xa hơn, xem ra, chính là Khổng Minh. Hai người các ngươi cuối cùng cũng gặp nhau, đúng là có ý tứ.”
Đáp án như dự đoán, trong lòng ta cười khổ, các ngươi đâu biết chúng ta đã gặp mặt rồi. Hít một hơi thật sâu, ta cười nói: “Đúng như Quảng Nguyên huynh nói, ta rất mong được gặp hắn.”
Thạch Thao lắc đầu vui vẻ: “Tử Vân, ngươi thật hiếu chiến. Khổng Minh khác với ngươi, bình thường hắn không thích cùng người ta tranh đấu, nếu thật đấu nhau, chưa chắc ngươi đã chiếm được phần hơn. Có điều, một kẻ miệng lưỡi sắc bén, một kẻ nhất châm kiến huyết, hai người các ngươi nếu đấu nhau, xem sẽ rất hay! Đi, đi, đi vào nào!”
Ta cười cười, hồi phục tâm trạng, vững vàng đi vào. Trong phòng không ít người, ngoại trừ Tư Mã Huy, Bàng Đức Công, Gia Cát Lượng, đến Hoàng Thừa Ngạn, Hàn Đức Cao, Hướng Lãng cũng có mặt. Thấy chúng ta bước vào, tất cả mọi người đều đứng lên. Bàng Đức Công vội vẫy: “Tử Vân, Quảng Nguyên, sao giờ mới đến? Mau, lại đây ta giới thiệu,” ông ta chỉ tay vào Gia Cát Lượng: “Vị này là…”
Thạch Thao cười tiếp lời, hướng Gia Cát Lượng thấy chúng ta bước vào còn đang sững sờ: “Khổng Minh xuất thủ bất phàm, Tử Vân vừa đến, ở ngoài ngẩn người nghe tiếng đàn!”
Mọi người trong phòng đều cười. Hàn Đức Cao nhân tiện nói: “Tử Vân, có mang sáo không? Sao không hợp tấu một khúc?”
Ta đã ổn định lại, hạ thấp giọng mỉm cười: “Chẳng trách nghe được thiên ngoại tiên khúc, khiến bị dọa tới quên luôn chính mình cũng biết ngón này rồi. Cầm kỹ của Khổng Minh huynh ta kính đã lâu, quả nhiên, bội phục!”
Gia Cát Lượng nghe ta nói một câu hai nghĩa, trên mặt ảm đạm đi rất nhiều, mắt nhìn cây đàn, vẫn chưa nói câu nào. Ta cũng không nhiều lời, bước lên chào mọi người, cố ý không để ý tới ánh mắt tò mò chờ đợi của bọn họ.
Đợi lúc ta đứng trước mặt Gia Cát Lượng, không nói gì thêm. Trong mắt hắn có một chút nghi ngờ, một chút tìm kiếm, càng nhiều hơn là một chút không chịu đựng nổi. Ánh mắt ta nhìn hắn lại mang theo một chút trách cứ, dùng để che giấu sự sợ hãi trong lòng, sợ hãi, tuy rằng đã nói dối từ trước, y phục trên người cũng dùng hương khác, nhưng ta không đảm bảo Gia Cát Lượng không nhận ra ta.
Lúc chúng ta yên lặng đối mặt, Gia Cát Lượng mặt hơi đỏ lên, tránh đi ánh mắt ta đang nhìn thẳng. Mọi người thì dùng ánh mắt thú vị nhìn hai chúng ta, nhưng mà, quan hệ giữa ta và Gia Cát Lượng lại không phải loại tranh đua như họ nghĩ. Thấy Gia Cát Lượng hơi đỏ mặt, ta nghiêng người, thở dài một tiếng, về chỗ mình ngồi xuống. Từ lúc này, ta không nói thêm lời nào, chỉ im lặng lấy lá trà, dùng việc pha trà để khôi phục lại tâm trạng của mình, suy nghĩ chủ đề tiếp theo. Ta trầm mặc khác với thường ngày, Gia Cát Lượng cúi đầu không nói, khiến những người đang quan sát chúng ta có chút nghi ngờ.
Mùi thơm của trà phiêu du trong phòng, tâm trạng ta đã hoàn toàn bình ổn, cũng đã nghĩ kỹ đối sách. Hôm nay, ta sẽ không so tài học với Gia Cát Lượng, cũng sẽ không đánh giá quan điểm chính trị giữa đôi bên, ta phải khiến Gia Cát Lượng cảm thấy có lỗi với Triệu Vân, tóm lại không để cho Gia Cát Lượng có cơ hội suy nghĩ thật sự.
Đưa trà theo thứ tự cho mọi người, lúc tới lượt Gia Cát Lượng, hắn rõ ràng dừng một chút mới tiếp nhận, thấp giọng hỏi ta một câu: “Nàng có khỏe không?” Ta sửng sốt lắc đầu không nói về chỗ ngồi.
Bàng Đức Công vẫn quan sát chúng ta rốt cục lên tiếng: “Khổng Minh, Tử Vân, hai người các ngươi đã gặp nhau rồi sao? Cãi nhau à?”
Ta muốn cười lại không cười nổi. Mọi người cũng nhìn chúng ta thăm dò. Gia Cát Lượng xấu hổ nhìn ta một cái rồi lắc đầu: “Lần đầu gặp mặt, nghe danh đã lâu.”
Ta cũng chậm rãi trả lời Bàng Đức Công: “Thúc phụ, cũng tính là tri âm, ngài nói xem!”
Bàng Đức Công ôi một tiếng: “Sao ta lại cảm thấy kỳ quái như vậy?”
Tư Mã Huy cười: “Đức Công, chuyện của người trẻ tuổi ngươi xen vào làm gì? Trà ngon như vậy cũng không lấp được miệng ngươi. Tử Vân, ngươi đừng để ý tới hắn, tập trung pha trà.”
Ông ta nói khiến mọi người đều cười. Ta cũng chỉ biết cười nói: “Tiên sinh chê cười ta rồi. Nếu nói trà, hôm nay chính là trà rất ngon, là loại trà mới ta mới có được.”
Hoàng Thừa Ngạn mỉm cười nhìn Gia Cát Lượng vẫn không nói gì, lại nhìn ta rồi nói: “Không phải ta bất công, nếu nói cầm, Khổng Minh hơn Tử Vân, nhưng pha trà, Khổng Minh không phải đối thủ của Tử Vân.”
Bàng Đức Công nở nụ cười: “Còn không phải bất công. Cầm kỹ của Khổng Minh đúng là xuất chúng, nhưng tiếng địch của Tử Vân cũng không kém. Tử Vân, mau thổi một khúc cùng Khổng Minh đi.”
Ta trừng mắt nhìn Bàng Đức Công: “Thúc phụ, ta cảm thấy ngài chỉ e thiên hạ không loạn! Cầm kỹ của Khổng Minh huynh vốn rất cao, vừa rồi ta ở bên ngoài nghe đến ngây người, không dám ở chỗ này bêu xấu.”
Thạch Thao bật cười: “Thật chưa thấy lúc nào Tử Vân lại khiêm tốn như vậy, hay là ngươi gặp Khổng Minh nên tự hiểu được mình?” Mọi người cười lớn, mặt ta nóng lên, lại nói không ra lời.
Hướng Lãng vẫn không tin: “Quảng Nguyên huynh, huynh nói thật sao? Tử Vân, lão sư nói tiếng địch của ngươi là thế ngoại chi âm. Không phải bắt ngươi so với Khổng Minh huynh, ngươi cho chúng ta thưởng thức một chút là được. Ta còn nghe nói, ngươi ở Giang Đông thường xuyên hợp tấu cùng Chu Công Cẩn. Tiếng đàn của Khổng Minh huynh hay như vậy, các ngươi hợp tấu một phen, để chúng ta cùng nghe đi.” Hoàng Thừa Ngạn, Hàn Đức Cao đều gật đầu, dĩ nhiên đều đồng ý với đề nghị này.
Ta nhìn Gia Cát Lượng đang buồn bực, trong lòng âm thầm buồn cười, có Hoàng Thừa Ngạn ở đây, hắn mười phần tài hoa sợ rằng chỉ có thể lộ ra năm phần, còn chưa nói ta nói câu nào cũng một câu hai nghĩa, hắn nghe được sao còn tâm tình cùng ta hợp tấu. Cho nên ta cố ý cười nói: “Nếu các vị đều muốn Triệu Như múa rìu qua mắt thợ trước mặt Khổng Minh huynh, ta đành xấu mặt vậy.”
“Tốt, tốt, tốt. Tư Mã, vẫn là ông có mặt mũi.”
Tư Mã Huy cười: “Đức Công, liên quan gì đến ta? Hôm nay là các ngươi khuyên, sao lại đổ lên người ta?”
Bàng Đức Công thở dài, chỉ ta nói: “Sau khi tiểu tử này gọi ta là thúc thúc, cũng học theo Sĩ Nguyên, đối với ta không biết lớn nhỏ. Nếu không phải đem ông ra làm chiêu bài, hắn tới đây chắc!”
Ta cười khổ nhìn khắp cả phòng nói: “Thúc phụ, trong mắt ngài ta khó chịu đựng thế sao? Đừng nói ngài dùng Lão tiên sinh gọi ta, nếu ngài gọi tới, ta không dám đi sao?”
Hoàng Thừa Ngạn nhìn Gia Cát Lượng cuối cùng cũng nở nụ cười, hướng Bàng Đức Công nói: “Cái này ta làm chứng. Tử Vân là hài tử tốt, bị ông dạy thành hư.” Mọi người nhìn Bàng Đức Công cười lớn. Bàng Đức Công chỉ tức giận nhìn Hoàng Thừa Ngạn một cái, không nói gì thêm.
Thong thả uống cạn chén trà, ta đứng dậy, lấy sáo ngọc ra. Bình ổn tinh thần, tiếng sáo thanh lệ cất lên, nhẹ nhàng lan ra, hiển hiện sắc xuân. Âm thanh chợt cao chợt thấp, chợt khẽ chợt mạnh, cao tới tận mây xanh, thấp tới tận đáy vực, xoay lượn vòng quanh, từng âm tiết đều rõ ràng, tựa như châu ngọc, thanh thúy ngắn gọn, lúc xuống lúc lên. Tiếng sáo trong tai người nghe, âm thanh dần trở nên phức tạp, trước như sơn tuyền bắn tung, sau lại yên tĩnh chậm rãi, lại như có bầy hoa khoe sắc, mang theo tiếng chim hót rộn ràng, một bản hoà ca,cảnh tượng như mùa xuân dào dạt. Từ từ, tiếng sáo dần dần vẽ nên trước mặt mọi người một bức tranh tươi đẹp: hoa xuân vây quanh bờ suối, một thiếu nữ giữa rừng hoa nhảy múa nhẹ nhàng, mỹ lệ khiến người ta say mê.
Nhìn quanh một đám người đang say mê hưởng thụ cảnh xuân tươi đẹp, ta liếc về hướng Gia Cát Lượng. Hắn thần sắc tịch mịch, cúi đầu nhắm mắt, khóe miệng có một tia cười như có như không. Ta cảm thấy giận dữ, tiếng sáo thay đổi đột ngột, dồn dập cất cao, như tiếng mưa rơi, hiện lên nỗi thê lương xơ xác tiêu điều. Gió mạnh quất trong mưa, bách điểu tan tác, xuân tàn hoa lạc, oán hận triền miên trước mắt. Trong nỗi thê lương, thiếu nữ dựa hoa nhìn nước, tưởng niệm người trong lòng. Tiếp theo, hiện lên một thiếu nữ mang nỗi bi ai không thể lý giải, một ký ức khắc cốt ghi tâm, lòng tràn đầy thống khổ thất vọng.
Người trong phòng, ngoại trừ Gia Cát Lượng, không ai hiểu được hàm ý trong tiếng sáo, bọn họ bị nỗi đau khổ u oán triền miên làm kinh động, mỗi người đều có cảm giác không thoải mái, nhíu mày nhìn ta. Chỉ có Gia Cát Lượng hai tay nắm chặt trên bàn, môi cắn chặt, mắt nhìn chằm chằm chung trà trên bàn, thân thể run lên.
Thấy đã đạt được kết quả, ta chuyển tiếng sáo, sau cơn mưa trời lại trong xanh, nước chảy mây trôi, hoa lại tươi sắc bên suối xanh như trước, chỉ rơi xuống vài giọt thanh khiết mang theo nỗi ai oán nhạt nhòa, đem theo nỗi tưởng niệm của thiếu nữ. Vạn vật chậm rãi sống lại, tiếng sáo dần thấp xuống, xa dần, như có như không, cuối cùng yên tĩnh trở lại.
Ta thong thả buông sáo, uống một hớp trà nguội, cười ảm đạm: “Bêu xấu rồi. Trà này đã lạnh, để ta ngâm lại lần nữa.” Không để ý biểu tình thăm hỏi khác nhau của mọi người, ta tự nhiên pha thêm một ấm trà ngon: “Trà hôm nay là xuân trà, tất cả đều hái trước cốc vũ một ngày, sáng sớm sau khi hái xuống, lập tức xao chế phơi nắng. Lúc phơi nắng, phải có người giữ bên cạnh cứ nửa canh giờ lại lật lá một lần, cho đến khi hoàn toàn khô hết, thời gian tuyệt đối không thể vượt quá bốn canh giờ.”
Ta nói sang chuyện khác không đạt được mục đích, ngược lại có vẻ như giấu đầu hở đuôi. Ngồi đây đều là người thông minh, Hướng Lãng lập tức hỏi han: “Tử Vân, ngươi gặp việc gì đau khổ sao? Hay là cô phụ ai rồi?”
Trà trong miệng ta suýt chút phun ra, cười nói: “Hướng huynh nói đùa.”
Hàn Đức Cao lắc đầu than tiếc: “Tử Vân tính tình sảng khoái, có người tưởng nhớ là tất nhiên. Có điều, cũng quá…”
Ta thật sự là xấu hổ : “Các người làm sao vậy? Ta chẳng qua là cảm xúc bộc phát, sao lại nhìn ta như vậy? Cứ như ta làm chuyện gì có lỗi vậy.” Ánh mắt không tránh được liếc nhìn Gia Cát Lượng, quả nhiên vẻ mặt hắn rất cô đơn.
Thạch Thao phá lên cười: “Cảm xúc bộc phát? Ta nghe nhầm à? Tiếng sáo này lại đúng là nỗi ai oán của chính ngươi?”
Ta cười khổ lắc đầu: “Quảng Nguyên, xem ra Châu Bình huynh không có ở đây, để huynh làm càn. Hay là huynh muốn nói để được ăn mắng.”
Thạch Thao vui vẻ trả lời: “Ngươi đừng lảng sang chuyện khác. Biểu hiện rất khác thường, nhất định có chuyện trong lòng.”
Nhìn Gia Cát Lượng cúi đầu yên lặng thưởng thức trà, ta trả lời Thạch Thao: “Huynh nói đúng rồi, đúng là có tâm sự. Hôm qua ta nhìn thấy một bài thơ, đến bây giờ tâm tình vẫn chưa hồi phục, liền theo tiếng sáo lộ ra.”
“Ồ? Thơ gì?”
Ta thong thả tiếp cho mình một lượt nước nữa, mới cười trả lời: “Cũng không phải là thơ, có người tiện tay viết bừa thôi, nói ra khiến mọi người buồn cười. Chẳng qua ta thấy nó quá mức ai oán, trong lòng không đành thôi.” Dừng một chút, ta thì thầm: “Thanh phong từ từ nguyệt như câu, mai chi tà ảnh chiếu ly đầu, hương tiêu vụ miểu cầm huyền lãnh, đái động vãng sự kỷ phiên ưu; đột văn thiên ngoại phạn âm khởi, lâm trung dĩ vô thưởng mai nhân, tri kỷ nan tầm nhân nan lưu, khúc chung nhân tán độc tự sầu; thủy quang nguyệt quang hựu giao dung, vân tưởng y thường hoa tưởng dung, tật phong bất giải y nhân ý, ngoan khiếu lạc hồng phô mãn địa; la căng bất nại ngũ canh hàn, túy khán xuân oán nhập liêm lung, hoa tự phiêu linh thủy tự lưu, vạn bàn tương tư vi thùy chủng”***
Trong nhất thời mọi người đều trầm mặc không nói. Một lát sau, Bàng Đức Công bĩu môi lắc đầu: “Mấy người tuổi trẻ các ngươi, luôn đa sầu đa cảm như vậy. Có bản lĩnh không bằng học thêm chút bản sự, làm nhiều chuyện hơn.”
Ta bật cười tiếp lời Bàng Đức Công: “Thúc phụ dạy rất đúng, hôm nay là ta không đúng, buổi tụ họp tốt đẹp vậy mà bị ta làm hỏng. Bỏ đi, đừng nói nữa, thế đạo lúc này, những chuyện như vậy không thiếu, người đó nghĩ thông suốt là được rồi.”
Thạch Thao lặp lại: “Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu, hoa tự phiêu linh thủy tự lưu. Câu này thật hay. Có thể thấy được là nhân tài làm thơ. Tử Vân, người này là ai, cũng nên giới thiệu cho chúng ta quen biết.”
Ta chậm rãi trả lời: “Xin lỗi, tiểu nữ tử này là người thân của ta, nàng không thể lộ diện giữa nhân gian. Nhưng có chuyện đặc biệt, ngẫu nhiên xuất hiện, đã ai oán tới vậy, ta làm sao giới thiệu được nàng cho các người quen biết.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Hàn Đức Cao liền hỏi: “Nghe nói phu nhân của Tử Vân là mỹ nữ, có phải tác phẩm của nàng không?”
Ta lắc đầu: “Không phải. Phu nhân của ta tuy là bạn cùng chung hoạn nạn, nhưng không tài hoa như vậy.”
Mọi người thấy ta không muốn nói kỹ hơn, cũng không hỏi nữa. Gia Cát Lượng từ đầu đến cuối không nói không cười, dường như không nghe thấy, chỉ có đôi tay nắm chặt để lộ nội tâm hắn đang giãy giụa thống khổ. Ta cũng biết, tư tưởng của hắn đấu tranh rất kịch liệt, lại nói Hoàng Thừa Ngạn còn ở đây, ta tội gì vội vàng ép hắn. Từ đó về sau, chúng ta từ từ đổi đề tài, dần dần nói về chuyện nam bắc, sự phát triển của thời cuộc. Mắt thấy đã hoàng hôn, mọi người cũng coi như đã tận hứng, hẹn sau này lại gặp nhau rồi trở về.
Chú thích:
* Cao sơn lưu thủy tìm tri âm: Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức. Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: ‘Tuyệt! Tuyệt! cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang.
** Nga Hoàng và Nữ Anh là hai con gái của vua Nghiêu, cùng lấy một chống là vua Thuấn
*** Gió trong chầm chậm bóng trăng nghiêng, nhành mai ngả bóng chiếu qua đầu, hương tiêu sương phủ dây đàn lạnh, rừng mai đã mất kẻ tri âm; tri kỷ khó gặp người khó giữ, sau cùng một khúc một mình sầu; ánh nước ánh trăng cùng hòa hợp, mây tựa xiêm y hoa tựa người, gió lớn không hiểu tâm người ấy, xao xác cánh hồng rợp đất buông; thương tâm chẳng ngại năm canh lạnh, say hận nhìn xuân nhập trướng hồng, hoa tự lênh đênh nước tự trôi, tương tư này là bởi vì ai?”
Thời gian không thể ngưng lại, lúc Gia Cát Lượng thật sự muốn đi, ta quyết định mở miệng chứng thực. Yên lặng tiễn bọn họ khỏi rừng mai, ta ngượng ngùng hỏi: “Tiên sinh lại đến chứ?”
Gia Cát Lượng cười cười: “Nhờ có thịnh tình của cô nương, Lượng nhất định sẽ lại đến bái phỏng.”
Ta lớn gan nhìn vào mắt Gia Cát Lượng, sâu kín nói: “Vân nhi sợ là kiếp này vô phúc, khó gặp được tri âm như tiên sinh.”
Ánh mắt Gia Cát Lượng hơi sững sờ, rồi chuyển hướng ra xa cười nói: “Cô nương tài giỏi như vậy, tất sẽ có kỳ ngộ. Lượng chẳng qua là hạng người thô bỉ, không dám nhận như lời cô nương nói.”
Nhận ra hắn đang mâu thuẫn tránh né, ta không dám tiến thêm, đành lui một bước thi lễ: “Nếu tiên sinh là hạng người thô bỉ, Vân nhi khác gì kẻ đầu đường xó chợ. Sách cổ có câu “cao sơn lưu thủy tìm tri âm”*, ta cứ nghĩ như vậy, xem ra Vân nhi không hiểu hàm ý bên trong, tự lấy làm thẹn rồi. Xin tiên sinh thứ cho hành động vô lễ vừa rồi.”
Gia Cát Lượng vội vàng trả lời: “Cô nương đừng nói thế, là Lượng quá mức vô lễ.”
Ta cười khổ một tiếng, khẽ lắc đầu: “Trời không còn sớm, ta đã dặn Ngưu thúc đưa tiên sinh rời núi. Vân nhi sẽ không tiễn. Ngài đi thong thả.” Nói xong, ta không đợi Gia Cát Lượng phản ứng, vội xoay người bỏ đi.
Gia Cát Lượng vội bước theo hai bước lại dừng lại. Lúc ta sắp bước vào rừng mai, một tiếng thở dài tiếc nuối từ sau truyền tới: “Tấm lòng của cô nương, Lượng tất nhiên hiểu rõ. Dung nhan cô nương tựa như thiên tiên, tài năng hiếm thấy, ngày sau tất có mạng quý nhân, không thể để mình lầm lỡ.”
Ta đứng sững ở nơi đó, nửa ngày mới nói thành lời: “Tiên sinh hiểu lầm rồi. Triệu Vân tuy có chút dung mạo, nhưng không dám mạo phạm quân tử. Thân thế Vân nhi đặc biệt, cũng khó ở cùng người khác. Gặp tiên sinh mấy ngày rất hòa hợp, tiên sinh lại có thể nghe ra tiếng lòng của Vân nhi, ta mới muốn cùng tiên sinh thành tri âm. Là ta làm càn, khiến ngài hiểu lầm, đây là Vân nhi vô lễ mạo phạm, cầu tiên sinh đừng để trong lòng.” Không đợi Gia Cát Lượng nói gì thêm, ta bước nhanh vào trong rừng.
Vội vàng trở lại phòng ngủ, ta không ngăn được sóng lòng cuồn cuộn. Ngây người nhìn dung nhan trong gương đồng, không ngừng cười khổ. Dung mạo này dù đẹp như thiên tiên thì đã sao? Ta chưa bao giờ để ý tới dung mạo của mình, bình thường giả làm nam tử, dung mạo này chỉ mang đến tai họa cho ta, ta không thể không giấu kỹ nó đi. Nhưng lúc ta muốn lợi dụng nó, lại phát hiện căn bản không hữu dụng, Gia Cát Lượng không hề rung động vì nó, mỹ nhân kế này thất bại hoàn toàn, không chỉ không giữ được Gia Cát Lượng, ngược lại khiến mình trầm luân.
Đợi Ngưu lão tiễn Gia Cát Lượng quay về, ta phân phó lão chuẩn bị một chút, cũng muốn trở về Tương Dương. Ngay sau ngày Gia Cát Lượng đi, ta cũng rời khỏi Mai hoa tiểu cư.
Trên đường tiễn ta rời núi, Ngưu lão ngồi đánh xe, nhẹ nhàng nói: “Gia Cát tiên sinh đúng là một quân tử, theo tôi quan sát, hắn với ngài cũng không vô tình đâu. Nếu công tử thật sự muốn,thoát thân như vậy cũng không khó.”
Ta tựa vào cửa sổ phía trước, nhìn núi non bên ngoài cười khổ: “Thoát thân? Ta bây giờ không thể thoát thân được. Ngưu thúc, rất nhiều chuyện của ta lão không biết, rất nhiều chuyện ta không muốn để lão biết, đây là ta suy nghĩ cho các người.”
Ngưu lão thở dài: “Lão nô hiểu. Công tử một lòng suy nghĩ cho người khác, nhưng chưa từng nghĩ cho chính mình. Tuổi ngài không còn nhỏ, cứ tiếp tục giả làm nam tử tới lúc nào đây? Lúc đưa Gia Cát tiên sinh rời núi, ta cũng uyển chuyển nói tới sự đau khổ bất lực của ngài, Gia Cát tiên sinh trầm mặc một lúc lâu mới trả lời ta, hắn đã có phu nhân ở nhà.”
Ta gật đầu nói: “Ta biết, phu nhân của hắn là con gái của Hoàng Thừa Ngạn, Hoàng Thạc, khuê danh Nguyệt Anh. Nghe nói dung mạo bình thường, nhưng tài học cực cao. Gia Cát Lượng lấy nàng làm vợ, trong giới ẩn lâm ở Kinh châu, cũng là một đoạn giai thoại.”
Ngưu lão ừ một tiếng nói tiếp: “Tôi nghĩ công tử ngài sẽ không để ý chuyện đó, cho nên tự ý nói cho hắn biết: cô nương nhà ta sẽ không để ý ngài có phu nhân hay chưa. Với lại, ta thấy tiên sinh ngài cũng không phải người câu nệ, xưa Nga Hoàng Nữ Anh cùng hầu một chồng **, cũng được thánh nhân ủng hộ, tài hoa của cô nương nhà ta không kém phu nhân của ngài đâu.”
Ta “à” một tiếng, liên tục cười khổ: “Ngưu thúc, sao ta lại không biết lão còn có tài ăn nói như vậy nhỉ. Hay là, không nên ủy khuất lão ở mãi trong núi, nên cho lão về thành Tương Dương làm chủ quản mới phải.”
Ngưu lão quay đầu cười với ta: “Công tử, ngài thật là, chưa nói hết ba câu đã lại chuyện làm ăn rồi. Tiểu tử Tống Vạn lợi hại như vậy, thành Tương Dương từ trên xuống dưới ai mà không khen ngợi hắn? Theo tôi biết, không ít đại thương gia muốn dùng một số tiền lớn chiêu mộ hắn đâu! Cũng may tiểu tử này trung thành tận tâm với ngài, không có tâm địa giảo hoạt.”
“Đúng vậy, hai huynh đệ bọn họ đều là nhân tài về mặt này, một người lo liệu mọi việc ở quan ngoại Liêu Đông giúp ta, một người làm chủ sự giúp ta ở Tương Dương. Nhắc mới nhớ, Tần Dũng nói hắn bảo Tống Vạn đưa thuốc cho lão, lão có dùng không? Có cần thêm không? Hắn đang ở Liêu Đông, có thể đem về cho lão thêm một ít.”
Ngưu lão cười nở hoa trên khuôn mặt già: “Dũng tiểu tử không tồi, nhưng mà hơi ngốc, ở cùng ngài nhiều năm lại không hề biết ngài là nữ tử. Mật gấu kia rất đúng bệnh, có ăn là được, không cần đi lại phiền toái. Tôi mà gặp còn muốn nói hắn, trách nhiệm chủ yếu của hắn là bảo hộ ngài, đừng có lúc nào cũng vắng mặt thế.”
Ta cười: “Ngưu thúc, nhiều người như vậy, cũng chỉ có lão và Công Tôn huynh muốn giáo huấn Tần Dũng, những người khác đều khâm phục hắn cả! Mọi chuyện của ta toàn bộ nhờ hắn chuẩn bị, nếu không ta đã mệt chết, cũng không làm nổi.”
Ngưu thúc cười lớn: “Đó là việc hắn nên làm. Công tử, mạng của chúng tôi đều là ngài ban cho, cho nên đều phải sống vì ngài. Tôi già rồi, nhìn người không sai đâu, ngài theo Gia Cát tiên sinh rất tốt, nghe lời tôi khuyên đi, được không?”
Ta thở dài: “Ngưu thúc, lão nhìn người tất nhiên không sai, ta cũng biết con người Gia Cát Lượng đúng là không tồi. Nhưng mà, bây giờ ta thật sự không nghĩ đến chuyện đó, những chuyện trước mắt đều không thể buông tay! Với lại, Gia Cát tiên sinh vợ chồng tình thâm, nhân sĩ ẩn lâm mười phần khen ngợi, ta tội gì xen vào.”
“Có gì mà không buông tay được? Công tử, những chuyện kia ngài cứ từ từ giao cho Dũng tiểu tử làm đi. Với lại, Gia Cát tiên sinh lợi hại như vậy, chẳng lẽ không tiếp nhận những chuyện đó thay ngài được? Ban đầu ta nghĩ ngài có lẽ có ý với Ngô hầu, những người khác so ra đều kém Ngô hầu phải không? Nhưng mười ngày qua, ngài không chỉ tận lực giả làm chính mình, còn cùng Gia Cát tiên sinh đánh đàn, cười nói, đàm luận đại sự thiên hạ, tôi hiểu ra, ngài tuyệt đối đã động tâm. Đã như thế, sao không nắm chắc lấy?”
Ôi, cơ hội như vậy cũng khó mà nắm chắc được. Huống hồ, Ngưu lão đâu có hiểu bản ý của ta? Đến từ từ đi, là địch hay là bạn, lúc này ta cũng không biết rõ. Nhưng mà nếu thật nắm được, Gia Cát Lượng không tới chỗ Tào Tháo, ta có thể đi theo hắn được sao? Nếu ẩn cư còn phải cân nhắc, còn chưa nói lỡ hắn đi theo Lưu Bị, ta làm thế nào? Lúc này ta không có chút chắc chắn nào có thể nắm được suy nghĩ của Gia Cát Lượng, hắn tuyệt đối không phải người ta có thể giữ trong tay. Bàng Thống còn có rượu, có nhược điểm, nhưng ta không tìm thấy nhược điểm của hắn. Bỏ đi, gặp lại Gia Cát Lượng rồi tính tiếp! Ngưu lão thấy ta không nói gì, khẽ thở dài, cũng im lặng theo.
Trở lại Tương Dương không tới vài ngày, Lưu Kỳ đã cho người tìm ta vài lần. Không phải ta cố ý làm cao không tới gặp hắn, sắc mặt Thái Mạo lúc gặp ta đã không tốt lắm rồi, trong tình huống này, ta muốn vạch ranh giới với Lưu Kỳ, cũng chỉ có thể dùng phương pháp này.
Tới chỗ Lưu Kỳ, đã thấy Doãn Tịch ở đó, nhìn thấy ta đã chau mày, chẳng có cách nào: “Bái kiến Đại công tử, bái kiến đại nhân.”
Lưu Kỳ nằm nghiêng trên giường hữu khí vô lực phất tay, Doãn Tịch trừng mắt lườm ta: “Triệu Như, ngươi đã đồng ý công tử việc gì? Nói dễ nghe thật.”
Ta chỉ biết thở dài: “Đại nhân, Triệu Như cũng không có cách nào khác. Tôi từng nói với Đại công tử rồi, đừng tìm người gấp quá. Nhất cử nhất động của Đại công tử đều có người quan sát, không thể không để ý!”
Doãn Tịch không vui nói: “Chẳng lẽ Thái Mạo bọn chúng tìm ngươi chất vấn?”
Ta gật đầu khẳng định: “Bọn họ đương nhiên không nói rõ, nhưng mà nhiều lần gọi tôi đến hỏi thăm bệnh của Đại công tử. Bên ngoài là quan tâm, thực tế vì cái gì ai cũng hiểu.”
Lưu Kỳ cười khổ: “Đám người đó đúng là hận ta không chết. Lão sư, ngài đừng ép Tử Vân, dù sao hắn cũng không thể trở mặt với bọn họ.”
Ta cười ảm đạm: “Đại công tử, tôi không sao cả. Sợ là sợ bọn họ ngấm ngầm hành động, nơi này là địa bàn của bọn họ, ta không chịu nổi sức ép, công tử ngài cũng không chịu nổi sức ép.”
Lưu Kỳ cùng Doãn Tịch đều trầm mặc. Ta bắt mạch cho Lưu Kỳ, nghi ngờ hỏi: “Đại công tử, ngài lại uống rượu nhiều hơn sao? Hay là thường xuyên gần nữ nhân vậy? Sao mới nửa tháng, bệnh của ngài không chỉ không khá lên, ngược lại còn nặng hơn rất nhiều?”
Lưu Kỳ lắc đầu: “Rượu không cai hẳn được, nữ nhân ta cũng chỉ gọi tới theo ta uống rượu thôi. Thế nào? Bệnh rất nặng sao?”
Ta lắc đầu: “Đại công tử, ta khám bệnh cho ngài đã nửa năm, theo lý liên tục dùng thuốc của ta, sức khỏe của ngài phải có chuyển biến tốt mới phải. Trước khi ta đi, sức khỏe của ngài đâu có yếu như vậy, nửa tháng này xảy ra chuyện gì thế, sao bệnh lại nặng thêm?”
Lưu Kỳ vẻ mặt đau khổ nói: “Cũng không có gì, chẳng qua uống hơi nhiều rượu. Tử Vân, ta biết ngươi tốt với ta, đừng làm ta sợ, muốn ta kiêng rượu không bằng giết ta đi.”
Ta than thở: “Đại công tử, ngài cứ tiếp tục như vậy, tiểu thần y đầu bảng như tôi cũng phải bại trong tay ngài thôi.”
Lưu Kỳ cười khổ: “So với chết không rõ nguyên nhân, không bằng say chết, đỡ phải phiền lòng.”
Doãn Tịch vội vàng khuyên can: “Đại công tử trăm triệu không thể suy sụp như thế. Nhị công tử tuổi còn nhỏ, chủ công cũng không thể cả đời bị bọn chúng che mắt.”
Lưu Kỳ giận dữ nói: “Chỉ sợ lúc phụ thân tỉnh lại, ta đã thành một nắm xương trắng rồi. Lão sư, ngài cũng biết rõ, chuyện bên cạnh phụ thân nào có chỗ cho ta xen vào? Mấy ngày trước thấy Hoàng thúc phụ sắc mặt không tốt từ phủ đệ của phụ thân đi ra, ông ấy cũng không biết làm thế nào!”
Ấy? Lưu Bị lại đi tìm Lưu Biểu? Hắn bái phỏng theo lệ, hay có mưu toán khác: “Đại công tử, Lưu hoàng thúc ở Tân Dã rất ổn mà, có gì mà bất đắc dĩ? Với lại, nghe nói Lưu Kinh châu đối xử rất tốt với Hoàng thúc.”
Doãn Tịch cười lạnh: “Ổn, ổn ở Tân Dã bao nhiêu năm rồi. Lúc trước nếu chủ công nghe lời chúng ta, cho Lưu hoàng thúc binh quyền, sẽ không thành như ngày nay. Nói không chừng…”
Ta âm thầm bật cười, sớm nghe lời các ngươi, Lưu Bị đã thành người đứng đầu Kinh châu rồi. Lời này ta không dám nói ra: “Đại nhân, chuyện này ta không hiểu, quá phức tạp. Đại công tử, Lưu hoàng thúc rất coi trọng ngài, nói với ta không ít lời hay về công tử, còn dặn ta quan tâm tới ngài nữa!”
Lưu Kỳ cùng Doãn Tịch đều gật đầu. Lưu Kỳ được đà nói tiếp: “Chính vì Hoàng thúc thân mật với ta, bọn tiểu nhân Thái Mạo càng nhìn ta không thuận mắt. Nghe gia đinh trong phủ nói, Hoàng thúc muốn giúp phụ thân đi trấn thủ Giang Hạ, nhưng phụ thân không đồng ý. Chắc lại do đám tiểu nhân kia ở giữa làm khó.”
Ta mỉm cười, không phản đối lời của Lưu Kỳ: “Đại công tử, nói tới Giang Hạ, tôi đột nhiên có một ý nghĩ.” Nhìn ánh mắt chú ý của hai người, ta từ từ nói: “Ta chỉ kể cho Đại công tử nghe một chuyện cũ, nếu hai vị không nghe được, đừng nói với người khác, ta không muốn để người ta có cơ hội mượn cớ xuống tay.”
Doãn Tịch nói: “Ngươi nói đi, chúng ta nghe xem thế nào.”
Ta nhìn Lưu Kỳ cười: “Đại công tử, chuyện xưa của ta là chuyện thời Xuân Thu về Tấn quốc chủ Tấn Văn Công.” Ánh mắt Lưu Kỳ vô cùng chuyên chú, ta rất đắc ý, Gia Cát Lượng, cuộc so tài của chúng ta để ta ra tay trước: “Tấn Văn Công Trọng Nhĩ lúc còn làm công tử, tình cảnh cũng tương tự công tử hiện giờ, mẹ đẻ mất sớm, kế mẫu không quan tâm. Lúc ấy, ông ta cùng ca ca vẫn sống dưới sự hãm hại của Ly cơ. Sau này, lúc Ly cơ chuẩn bị xuống tay với bọn họ, có trung thần đề nghị họ trốn đi. Trọng Nhĩ nhận lời đề nghị, trốn đi nên tránh được một kiếp nạn. Nhưng Thân Sinh không đi, bị hãm hại bỏ mình. Tấn Văn Công trốn đi không chỉ tránh được kiếp nạn, còn tôi luyện bản thân, tích lũy kinh nghiệm quý giá để sau này trở thành quốc chủ. Đây chính là chuyện Trọng Nhĩ ở ngoài sống, Thân Sinh ở trong chết.”
Lưu Kỳ “A”, nhìn Doãn Tịch, sau đó cẩn thận dè dặt nói: “Ý Tử Vân chẳng lẽ ta hiện tại đã tới tình trạng này?”
Ta trợn mắt: “Đại công tử, Lưu Kinh châu sao có thể so với Tấn Hiến Công? Giang Hạ vô chủ đã nhiều ngày, nếu Lưu hoàng thúc không đi được, vậy ngài đi không được sao? Với lại, nếu ngài đi, Lưu Kinh châu còn yên tâm một chút, đúng không?”
Mắt Lưu Kỳ lập tức sáng ngời: “Đúng rồi, sao ta không nghĩ đến chứ!”
Doãn Tịch cũng kích động một hồi, sau đó lại cau mày: “Nhưng mà Giang Hạ liên tiếp chịu uy hiếp của Giang Đông, vậy…”
Ta đã tính trước rồi: “Đại nhân, chuyện này không cần để ý nữa. Theo ta biết, Ngô hầu sau khi giết Hoàng Tổ, cũng nguôi giận không ít. Sau khi bọn họ lui quân khỏi Giang Hạ, trước sau hết gặp phải Sơn Việt Tổ Lang, lại tới Lư Giang Lý Thuật làm phản. Tuy rằng Tổ Lang đã chết, nhưng Tôn Trọng Mưu cũng đã chết, Sơn Việt cũng chưa giải quyết được. Bá Phù dù có lòng muốn tây tiến, cũng phải đợi hai năm nữa may ra mới có khả năng. Mà trong hai năm này, Đại công tử ở Giang Hạ tất có việc cần làm chứ?”
Lưu Kỳ không nghĩ nhiều, hướng Doãn Tịch nói: “Lão sư, Giang Hạ cho dù nguy hiểm, vẫn an toàn hơn nơi này. Tử Vân nói có lý, chúng ta quyết định như vậy đi.”
Doãn Tịch nghĩ lại cũng gật đầu, nhưng vẫn còn chút lo lắng. Ta cười cười cho ông ta một liều thuốc an thần: “Đại nhân, không phải Triệu Như khoe khoang, chuyện khác ta không làm được, nhưng tính mạng Đại công tử ta có thể đảm bảo. Bá Phù nể mặt ta, tuyệt đối sẽ không tổn hại tới công tử. Cho nên, dù Giang Hạ thật sự bị Giang Đông công kích, tính mạng Đại công tử vẫn không cần lo tới. Không chỉ chỗ Bá Phù, dù là Tào Đại nhân ta cũng có thể đảm bảo. Không đảm bảo được chính là nơi này, dù sao chúng ta không thể nhúng tay vào việc nhà của công tử.”
Doãn Tịch nghĩ một chút rồi cười khổ: “Triệu Như, ngươi nói chuyện luôn thẳng thắn như vậy sao? Vậy nếu Giang Hạ có chiến sự, ngươi giúp ai?”
Ta cười nhạt: “Nói thật, Giang Đông đánh với các người, ta không giúp ai hết, đây là nguyên tắc của ta. Nhưng mà, ta cũng phải đảm bảo tính mạng cho Tôn Bá Phù và Chu Công Cẩn, nên có thể lúc cần sẽ ra tay.”
Lần này tới lượt Lưu Kỳ cười khổ: “Tử Vân, theo như ngươi nói, chỉ có hắn đánh ta, không cho ta đánh hắn sao? Nếu ta giết Tôn Bá Phù, có phải ngươi sẽ giết ta?”
Ta nở nụ cười: “Đại công tử, đừng nói Triệu Như xem thường ngài, không có mười tới hai mươi năm tích lũy thực lực, ngài không thể xuất binh. Về chuyện Bá Phù đánh ngài, ta đã nói trong vòng hai năm không có khả năng. Với lại, ngài không thể một mình đi Giang Hạ. Ngài chính là con trai của Lưu Kinh châu, Giang Hạ là cửa ngõ phía Đông của Kinh châu, không thể bỏ được. Cho nên, nếu ngài đi, Lưu Kinh châu thế nào cũng phải cho ngài mấy viên đại tướng chứ? Chẳng hạn Vương lão tướng quân, Văn Tướng quân. Doãn đại nhân là thầy của ngài, khẳng định cũng phải đi giúp ngài, còn có mấy người cũng rất quan tâm tới công tử, cũng phải đi theo ngài chứ? Còn nữa, Lưu hoàng thúc vô cùng quan tâm tới ngài, ngài gặp nguy hiểm, ông ấy không thể ngồi yên mặc kệ, thủ hạ của ông ấy rất lợi hại, tộc huynh ta coi như ca ca ruột cũng đang ở chỗ Hoàng thúc, bản lĩnh không hề nhỏ.”
Lưu Kỳ cùng Doãn Tịch nhìn nhau, đều nở nụ cười. Doãn Tịch nhân tiện nói: “Triệu Như, ngươi quả nhiên rất giỏi. Chúng ta biết nên làm sao rồi. Đa tạ!”
Ta cười khiêm nhường: “Triệu Như không dám nhận. Đúng rồi, thuốc điều dưỡng sức khỏe ta sẽ đúng hạn đưa tới chỗ công tử, ta cũng đã dặn bọn họ đặc biệt chế tạo vài bộ tửu cụ cho ngài. Chẳng có gì đâu, rượu ngon phối với tửu cụ thích hợp, uống vào hương vị càng tuyệt vời. Sau này đại công tử không cần mượn rượu giải sầu nữa, mà là vui vẻ uống rượu!”
Lưu Kỳ cười lớn, sự suy sút hoang mang phút chốc bị quét sạch. Ta cũng rất cao hứng, chủ ý của ta khiến hắn mang cảm kích trong lòng; Giang Hạ có hắn quản lý, sau này thuyết phục hắn đầu hàng cũng dễ dàng hơn; cho hắn mang đi một lượng lớn các nhân sĩ có cảm tình với Lưu Bị, gián tiếp ngăn cản tiếp xúc giữa bọn họ; Lưu Bị thiếu đi trợ giúp ở Tương Dương, còn có thể cảm tạ ta giúp Lưu Kỳ rời đi, khiến hắn có ngoại viện; Lưu Kỳ đi Giang Hạ, Lưu Biểu nhất định sẽ phái mấy danh tướng theo giúp, như vậy phòng thủ ở Giang Hạ sẽ được tăng cường, trong vòng vài năm, Giang Đông rất khó xâm phạm, cũng giống như ta ngăn cản Tôn Sách thăm dò Giang Hạ, càng tiện cho chúng ta nhất thống Kinh châu. Đếm xem nào, quả thực là một mũi tên trúng mấy đích! Cho dù bọn họ nghĩ nát óc cũng không biết lòng dạ ta khó lường, ai cũng cảm tạ ta. Có thể nói, ta đem bọn họ bán đi, bọn họ còn giúp ta đếm tiền. Trong lòng ta thật đắc ý, nhưng mà, lại phải xin lỗi Bá Phù một hồi, ôi!
Lưu Kỳ hành động rất nhanh, không tới vài ngày đã có tin Lưu Biểu cho Lưu Kỳ làm thái thú Giang hạ. Dưới sự khẩn cầu của Lưu Kỳ, Lưu Biểu đồng ý cho Văn Sính đi theo Lưu Kỳ, đồng thời cho Lưu Bị hơn mười thiên tướng, cấp thêm một vạn năm ngàn nhân mã. Nếu không phải Thái Mạo nói phải bảo vệ Tương Dương, Lưu Biểu còn cấp nhiều hơn. Ta từ chối cho ý kiến về việc này, dù sao trước khi đại quân chúng ta xuôi nam, lực lượng phòng thủ ở Giang Hạ càng mạnh càng tốt. Về đám người đó, sẽ không gây trở ngại cho chúng ta, chỉ cần quân ta xuôi nam, bọn Thái Mạo tất nhiên sẽ khiến Lưu Biểu triệu người về, Tương Dương mới là nơi phòng thủ trọng điểm. Hơn nữa, Thái Mạo cũng muốn đề phòng Lưu Kỳ khởi binh tại Giang Hạ, gia quyến đám người Văn Sính đều ở lại Tương Dương, bọn họ dù muốn khởi binh cũng khó. Hết thảy đều theo những gì ta sắp xếp, ta lập tức sẽ cung cấp thông tin cho Tào Tháo, bảo ông ta đừng quá lo lắng về nơi này, cứ hết sức trong thời gian ngắn nhất nhất thống phương bắc.
Thư của ta đúng là liều thuốc an thần cho Tào Tháo. Sau khi đuổi huynh đệ Viên thị khỏi U châu, Tào Tháo mất thời gian năm tháng để tiêu diệt hoàn toàn thế lực của Viên gia, ổn định được Tứ châu ở Hà Bắc. Sau khi ổn định xong, Tào Tháo định hưng binh đánh Liêu Tây, đuổi giết Viên gia huynh đệ, giải quyết Đạp Đốn thường xuyên gây rối. Nhưng mà, mọi người dưới trướng ngoại trừ Quách Gia và Tuân Úc đều phản đối động binh với Liêu Tây, bao gồm cả Bàng Thống. Bọn họ chia làm hai phái, Trình Dục, Tào Nhân sợ Lưu Bị và Lưu Biểu bắc thượng xâm phạm Hứa Đô, phía sau gặp nguy hiểm; Bàng Thống và Giả Hủ cảm thấy không thể để Giang Đông chiếm được Kinh châu trước. Quách Gia phân tích Lưu Biểu sẽ không nghe Lưu Bị xuất chinh, chủ trương trước tiên tiêu diệt nhân tố không ổn định là Viên thị huynh đệ trước, Tuân Úc cũng đồng ý với hắn. Ba phái tranh luận không ngừng, Tào Tháo lâm vào thế khó xử, thời gian trì hoãn gần một tháng. Lúc này thư của ta tới nơi, Tào Tháo đọc xong mừng rỡ, triệu tập đoàn tham mưu, thống nhất tư tưởng rồi quyết định lập tức xuất binh đánh Liêu Tây.
Lại nói ta ở Kinh châu tiếp tục cuộc sống của mình, mỗi ngày đều bận tới chân không chạm đất. Đãi ngộ đối với Tào Xung ở học đường thay đổi lớn, cũng kết giao được với mấy bằng hữu, bao gồm cả Mã Tắc, trong đó có nhiều con cháu thế gia. Ta phát hiện, thông qua Tào Xung, chúng ta có thể nắm giữ và mượn sức một bộ phận lớn sĩ tộc Kinh châu và những người trẻ tuổi tài năng, đây quả thực là một thu hoạch lớn, sau này việc cai trị Kinh châu sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Trở lại Tương Dương hơn nửa tháng, Bàng Đức Công cho người chuyển lời, nói Thủy Kính tiên sinh tìm ta muốn uống trà xuân năm nay, còn muốn ta tự mình đem tới, ta cười cười đồng ý. Tư Mã Huy sẽ không mở miệng, chính là Bàng Đức Công mấy người muốn uống trà ta pha nên kiếm cớ thôi. Ta cũng vui vẻ đáp ứng, chẳng qua là tụ tập đùa giỡn thôi, không có gì phải tranh cãi.
Thời tiết hôm nay thật tốt, trời cao khí trong, sắc xuân dào dạt, ruộng đồng thơm ngát, sơn tuyền trong lành, khiến người ta vui vẻ thoải mái. Mang theo Chu Lạc, dọc đường thích thú hưởng thụ khung cảnh, nhưng tới gần đại môn Thủy Kính sơn trang, tất cả đã biến mất, chỉ còn lại một tia chua sót. Trước cửa lớn truyền ra tiếng đàn du dương, vẫn là tâm tư vừa bình thản vừa hăng hái. Khác biệt chính là, tiếng đàn hôm nay không hề che dấu khao khát của người đánh đàn, không hề che dấu ý đồ tranh hùng trong thiên hạ.
Ngơ ngác đứng ngẩn người ở cửa, ta không biết mình nên tiến hay lùi, tim đập mạnh mẽ, chạy thì không cam lòng, ở lại thì sợ hãi, tuy trời mới tháng tư, mồ hôi đã ướt đẫm người. Chu Lạc nhìn thấy bờ môi không huyết sắc của ta, giật nảy mình muốn đỡ ta, lại bị ánh mắt sắc bén của ta dọa tới sững người. Ta cứ đứng như vậy, nghe cầm luật quen thuộc, cảm thụ nhịp điệu vừa quen thuộc lại có phần bỡ ngỡ trong tiếng đàn, không biết thân thể đã trôi tới nơi nào. Ta đứng ở đó, không biết trải qua bao lâu, mãi đến lúc một tiếng gọi vọng lại bên tai.
“Tử Vân, sao ngươi không vào trong? Đứng thần ra ở đây làm gì?”
Tiếng gọi kéo ta từ cõi mộng du giật mình tỉnh lại, đôi mắt vô thần nhìn người mới tới: “Làm ta giật mình, thì ra là Quảng Nguyên huynh.”
Thạch Thao cười: “Ta làm ngươi sợ sao? Ha, chẳng lẽ là mặt ta có vàng! Đức Công nói hôm nay ngươi mang trà ngon tới, ta tới uống ké. Đừng nói ngươi không chuẩn bị nhé.”
Ta cười khổ: “Bàng thúc phụ một tháng không tìm cơ hội thịt ta vài lần là không cam lòng!”
Thạch Thao cười lớn: “Ngươi bị mấy lão sư xơi tái rồi. Đi, còn không vào trong, vừa rồi đứng ngây ra ở đây làm gì?”
Ta nhắm mắt thở sâu, tránh không nổi, cũng không trốn được: “Vừa rồi bên trong có cao nhân đánh đàn, tiếng đàn khiến ta mê muội không thể thoát ra! Quảng Nguyên, huynh biết hôm nay còn có ai không?”
Thạch Thao cười cười: “Người có thể cùng mấy lão sư phẩm trà của ngươi không nhiều. Nếu cầm kỹ của người này khiến ngươi luyến tiếc, lại là người ngươi không biết, vậy ta đoán, không phải Công Uy thì là Khổng Minh. Cầm kỹ của Công Uy so ra kém Không Minh, so với lão sư còn kém xa hơn, xem ra, chính là Khổng Minh. Hai người các ngươi cuối cùng cũng gặp nhau, đúng là có ý tứ.”
Đáp án như dự đoán, trong lòng ta cười khổ, các ngươi đâu biết chúng ta đã gặp mặt rồi. Hít một hơi thật sâu, ta cười nói: “Đúng như Quảng Nguyên huynh nói, ta rất mong được gặp hắn.”
Thạch Thao lắc đầu vui vẻ: “Tử Vân, ngươi thật hiếu chiến. Khổng Minh khác với ngươi, bình thường hắn không thích cùng người ta tranh đấu, nếu thật đấu nhau, chưa chắc ngươi đã chiếm được phần hơn. Có điều, một kẻ miệng lưỡi sắc bén, một kẻ nhất châm kiến huyết, hai người các ngươi nếu đấu nhau, xem sẽ rất hay! Đi, đi, đi vào nào!”
Ta cười cười, hồi phục tâm trạng, vững vàng đi vào. Trong phòng không ít người, ngoại trừ Tư Mã Huy, Bàng Đức Công, Gia Cát Lượng, đến Hoàng Thừa Ngạn, Hàn Đức Cao, Hướng Lãng cũng có mặt. Thấy chúng ta bước vào, tất cả mọi người đều đứng lên. Bàng Đức Công vội vẫy: “Tử Vân, Quảng Nguyên, sao giờ mới đến? Mau, lại đây ta giới thiệu,” ông ta chỉ tay vào Gia Cát Lượng: “Vị này là…”
Thạch Thao cười tiếp lời, hướng Gia Cát Lượng thấy chúng ta bước vào còn đang sững sờ: “Khổng Minh xuất thủ bất phàm, Tử Vân vừa đến, ở ngoài ngẩn người nghe tiếng đàn!”
Mọi người trong phòng đều cười. Hàn Đức Cao nhân tiện nói: “Tử Vân, có mang sáo không? Sao không hợp tấu một khúc?”
Ta đã ổn định lại, hạ thấp giọng mỉm cười: “Chẳng trách nghe được thiên ngoại tiên khúc, khiến bị dọa tới quên luôn chính mình cũng biết ngón này rồi. Cầm kỹ của Khổng Minh huynh ta kính đã lâu, quả nhiên, bội phục!”
Gia Cát Lượng nghe ta nói một câu hai nghĩa, trên mặt ảm đạm đi rất nhiều, mắt nhìn cây đàn, vẫn chưa nói câu nào. Ta cũng không nhiều lời, bước lên chào mọi người, cố ý không để ý tới ánh mắt tò mò chờ đợi của bọn họ.
Đợi lúc ta đứng trước mặt Gia Cát Lượng, không nói gì thêm. Trong mắt hắn có một chút nghi ngờ, một chút tìm kiếm, càng nhiều hơn là một chút không chịu đựng nổi. Ánh mắt ta nhìn hắn lại mang theo một chút trách cứ, dùng để che giấu sự sợ hãi trong lòng, sợ hãi, tuy rằng đã nói dối từ trước, y phục trên người cũng dùng hương khác, nhưng ta không đảm bảo Gia Cát Lượng không nhận ra ta.
Lúc chúng ta yên lặng đối mặt, Gia Cát Lượng mặt hơi đỏ lên, tránh đi ánh mắt ta đang nhìn thẳng. Mọi người thì dùng ánh mắt thú vị nhìn hai chúng ta, nhưng mà, quan hệ giữa ta và Gia Cát Lượng lại không phải loại tranh đua như họ nghĩ. Thấy Gia Cát Lượng hơi đỏ mặt, ta nghiêng người, thở dài một tiếng, về chỗ mình ngồi xuống. Từ lúc này, ta không nói thêm lời nào, chỉ im lặng lấy lá trà, dùng việc pha trà để khôi phục lại tâm trạng của mình, suy nghĩ chủ đề tiếp theo. Ta trầm mặc khác với thường ngày, Gia Cát Lượng cúi đầu không nói, khiến những người đang quan sát chúng ta có chút nghi ngờ.
Mùi thơm của trà phiêu du trong phòng, tâm trạng ta đã hoàn toàn bình ổn, cũng đã nghĩ kỹ đối sách. Hôm nay, ta sẽ không so tài học với Gia Cát Lượng, cũng sẽ không đánh giá quan điểm chính trị giữa đôi bên, ta phải khiến Gia Cát Lượng cảm thấy có lỗi với Triệu Vân, tóm lại không để cho Gia Cát Lượng có cơ hội suy nghĩ thật sự.
Đưa trà theo thứ tự cho mọi người, lúc tới lượt Gia Cát Lượng, hắn rõ ràng dừng một chút mới tiếp nhận, thấp giọng hỏi ta một câu: “Nàng có khỏe không?” Ta sửng sốt lắc đầu không nói về chỗ ngồi.
Bàng Đức Công vẫn quan sát chúng ta rốt cục lên tiếng: “Khổng Minh, Tử Vân, hai người các ngươi đã gặp nhau rồi sao? Cãi nhau à?”
Ta muốn cười lại không cười nổi. Mọi người cũng nhìn chúng ta thăm dò. Gia Cát Lượng xấu hổ nhìn ta một cái rồi lắc đầu: “Lần đầu gặp mặt, nghe danh đã lâu.”
Ta cũng chậm rãi trả lời Bàng Đức Công: “Thúc phụ, cũng tính là tri âm, ngài nói xem!”
Bàng Đức Công ôi một tiếng: “Sao ta lại cảm thấy kỳ quái như vậy?”
Tư Mã Huy cười: “Đức Công, chuyện của người trẻ tuổi ngươi xen vào làm gì? Trà ngon như vậy cũng không lấp được miệng ngươi. Tử Vân, ngươi đừng để ý tới hắn, tập trung pha trà.”
Ông ta nói khiến mọi người đều cười. Ta cũng chỉ biết cười nói: “Tiên sinh chê cười ta rồi. Nếu nói trà, hôm nay chính là trà rất ngon, là loại trà mới ta mới có được.”
Hoàng Thừa Ngạn mỉm cười nhìn Gia Cát Lượng vẫn không nói gì, lại nhìn ta rồi nói: “Không phải ta bất công, nếu nói cầm, Khổng Minh hơn Tử Vân, nhưng pha trà, Khổng Minh không phải đối thủ của Tử Vân.”
Bàng Đức Công nở nụ cười: “Còn không phải bất công. Cầm kỹ của Khổng Minh đúng là xuất chúng, nhưng tiếng địch của Tử Vân cũng không kém. Tử Vân, mau thổi một khúc cùng Khổng Minh đi.”
Ta trừng mắt nhìn Bàng Đức Công: “Thúc phụ, ta cảm thấy ngài chỉ e thiên hạ không loạn! Cầm kỹ của Khổng Minh huynh vốn rất cao, vừa rồi ta ở bên ngoài nghe đến ngây người, không dám ở chỗ này bêu xấu.”
Thạch Thao bật cười: “Thật chưa thấy lúc nào Tử Vân lại khiêm tốn như vậy, hay là ngươi gặp Khổng Minh nên tự hiểu được mình?” Mọi người cười lớn, mặt ta nóng lên, lại nói không ra lời.
Hướng Lãng vẫn không tin: “Quảng Nguyên huynh, huynh nói thật sao? Tử Vân, lão sư nói tiếng địch của ngươi là thế ngoại chi âm. Không phải bắt ngươi so với Khổng Minh huynh, ngươi cho chúng ta thưởng thức một chút là được. Ta còn nghe nói, ngươi ở Giang Đông thường xuyên hợp tấu cùng Chu Công Cẩn. Tiếng đàn của Khổng Minh huynh hay như vậy, các ngươi hợp tấu một phen, để chúng ta cùng nghe đi.” Hoàng Thừa Ngạn, Hàn Đức Cao đều gật đầu, dĩ nhiên đều đồng ý với đề nghị này.
Ta nhìn Gia Cát Lượng đang buồn bực, trong lòng âm thầm buồn cười, có Hoàng Thừa Ngạn ở đây, hắn mười phần tài hoa sợ rằng chỉ có thể lộ ra năm phần, còn chưa nói ta nói câu nào cũng một câu hai nghĩa, hắn nghe được sao còn tâm tình cùng ta hợp tấu. Cho nên ta cố ý cười nói: “Nếu các vị đều muốn Triệu Như múa rìu qua mắt thợ trước mặt Khổng Minh huynh, ta đành xấu mặt vậy.”
“Tốt, tốt, tốt. Tư Mã, vẫn là ông có mặt mũi.”
Tư Mã Huy cười: “Đức Công, liên quan gì đến ta? Hôm nay là các ngươi khuyên, sao lại đổ lên người ta?”
Bàng Đức Công thở dài, chỉ ta nói: “Sau khi tiểu tử này gọi ta là thúc thúc, cũng học theo Sĩ Nguyên, đối với ta không biết lớn nhỏ. Nếu không phải đem ông ra làm chiêu bài, hắn tới đây chắc!”
Ta cười khổ nhìn khắp cả phòng nói: “Thúc phụ, trong mắt ngài ta khó chịu đựng thế sao? Đừng nói ngài dùng Lão tiên sinh gọi ta, nếu ngài gọi tới, ta không dám đi sao?”
Hoàng Thừa Ngạn nhìn Gia Cát Lượng cuối cùng cũng nở nụ cười, hướng Bàng Đức Công nói: “Cái này ta làm chứng. Tử Vân là hài tử tốt, bị ông dạy thành hư.” Mọi người nhìn Bàng Đức Công cười lớn. Bàng Đức Công chỉ tức giận nhìn Hoàng Thừa Ngạn một cái, không nói gì thêm.
Thong thả uống cạn chén trà, ta đứng dậy, lấy sáo ngọc ra. Bình ổn tinh thần, tiếng sáo thanh lệ cất lên, nhẹ nhàng lan ra, hiển hiện sắc xuân. Âm thanh chợt cao chợt thấp, chợt khẽ chợt mạnh, cao tới tận mây xanh, thấp tới tận đáy vực, xoay lượn vòng quanh, từng âm tiết đều rõ ràng, tựa như châu ngọc, thanh thúy ngắn gọn, lúc xuống lúc lên. Tiếng sáo trong tai người nghe, âm thanh dần trở nên phức tạp, trước như sơn tuyền bắn tung, sau lại yên tĩnh chậm rãi, lại như có bầy hoa khoe sắc, mang theo tiếng chim hót rộn ràng, một bản hoà ca,cảnh tượng như mùa xuân dào dạt. Từ từ, tiếng sáo dần dần vẽ nên trước mặt mọi người một bức tranh tươi đẹp: hoa xuân vây quanh bờ suối, một thiếu nữ giữa rừng hoa nhảy múa nhẹ nhàng, mỹ lệ khiến người ta say mê.
Nhìn quanh một đám người đang say mê hưởng thụ cảnh xuân tươi đẹp, ta liếc về hướng Gia Cát Lượng. Hắn thần sắc tịch mịch, cúi đầu nhắm mắt, khóe miệng có một tia cười như có như không. Ta cảm thấy giận dữ, tiếng sáo thay đổi đột ngột, dồn dập cất cao, như tiếng mưa rơi, hiện lên nỗi thê lương xơ xác tiêu điều. Gió mạnh quất trong mưa, bách điểu tan tác, xuân tàn hoa lạc, oán hận triền miên trước mắt. Trong nỗi thê lương, thiếu nữ dựa hoa nhìn nước, tưởng niệm người trong lòng. Tiếp theo, hiện lên một thiếu nữ mang nỗi bi ai không thể lý giải, một ký ức khắc cốt ghi tâm, lòng tràn đầy thống khổ thất vọng.
Người trong phòng, ngoại trừ Gia Cát Lượng, không ai hiểu được hàm ý trong tiếng sáo, bọn họ bị nỗi đau khổ u oán triền miên làm kinh động, mỗi người đều có cảm giác không thoải mái, nhíu mày nhìn ta. Chỉ có Gia Cát Lượng hai tay nắm chặt trên bàn, môi cắn chặt, mắt nhìn chằm chằm chung trà trên bàn, thân thể run lên.
Thấy đã đạt được kết quả, ta chuyển tiếng sáo, sau cơn mưa trời lại trong xanh, nước chảy mây trôi, hoa lại tươi sắc bên suối xanh như trước, chỉ rơi xuống vài giọt thanh khiết mang theo nỗi ai oán nhạt nhòa, đem theo nỗi tưởng niệm của thiếu nữ. Vạn vật chậm rãi sống lại, tiếng sáo dần thấp xuống, xa dần, như có như không, cuối cùng yên tĩnh trở lại.
Ta thong thả buông sáo, uống một hớp trà nguội, cười ảm đạm: “Bêu xấu rồi. Trà này đã lạnh, để ta ngâm lại lần nữa.” Không để ý biểu tình thăm hỏi khác nhau của mọi người, ta tự nhiên pha thêm một ấm trà ngon: “Trà hôm nay là xuân trà, tất cả đều hái trước cốc vũ một ngày, sáng sớm sau khi hái xuống, lập tức xao chế phơi nắng. Lúc phơi nắng, phải có người giữ bên cạnh cứ nửa canh giờ lại lật lá một lần, cho đến khi hoàn toàn khô hết, thời gian tuyệt đối không thể vượt quá bốn canh giờ.”
Ta nói sang chuyện khác không đạt được mục đích, ngược lại có vẻ như giấu đầu hở đuôi. Ngồi đây đều là người thông minh, Hướng Lãng lập tức hỏi han: “Tử Vân, ngươi gặp việc gì đau khổ sao? Hay là cô phụ ai rồi?”
Trà trong miệng ta suýt chút phun ra, cười nói: “Hướng huynh nói đùa.”
Hàn Đức Cao lắc đầu than tiếc: “Tử Vân tính tình sảng khoái, có người tưởng nhớ là tất nhiên. Có điều, cũng quá…”
Ta thật sự là xấu hổ : “Các người làm sao vậy? Ta chẳng qua là cảm xúc bộc phát, sao lại nhìn ta như vậy? Cứ như ta làm chuyện gì có lỗi vậy.” Ánh mắt không tránh được liếc nhìn Gia Cát Lượng, quả nhiên vẻ mặt hắn rất cô đơn.
Thạch Thao phá lên cười: “Cảm xúc bộc phát? Ta nghe nhầm à? Tiếng sáo này lại đúng là nỗi ai oán của chính ngươi?”
Ta cười khổ lắc đầu: “Quảng Nguyên, xem ra Châu Bình huynh không có ở đây, để huynh làm càn. Hay là huynh muốn nói để được ăn mắng.”
Thạch Thao vui vẻ trả lời: “Ngươi đừng lảng sang chuyện khác. Biểu hiện rất khác thường, nhất định có chuyện trong lòng.”
Nhìn Gia Cát Lượng cúi đầu yên lặng thưởng thức trà, ta trả lời Thạch Thao: “Huynh nói đúng rồi, đúng là có tâm sự. Hôm qua ta nhìn thấy một bài thơ, đến bây giờ tâm tình vẫn chưa hồi phục, liền theo tiếng sáo lộ ra.”
“Ồ? Thơ gì?”
Ta thong thả tiếp cho mình một lượt nước nữa, mới cười trả lời: “Cũng không phải là thơ, có người tiện tay viết bừa thôi, nói ra khiến mọi người buồn cười. Chẳng qua ta thấy nó quá mức ai oán, trong lòng không đành thôi.” Dừng một chút, ta thì thầm: “Thanh phong từ từ nguyệt như câu, mai chi tà ảnh chiếu ly đầu, hương tiêu vụ miểu cầm huyền lãnh, đái động vãng sự kỷ phiên ưu; đột văn thiên ngoại phạn âm khởi, lâm trung dĩ vô thưởng mai nhân, tri kỷ nan tầm nhân nan lưu, khúc chung nhân tán độc tự sầu; thủy quang nguyệt quang hựu giao dung, vân tưởng y thường hoa tưởng dung, tật phong bất giải y nhân ý, ngoan khiếu lạc hồng phô mãn địa; la căng bất nại ngũ canh hàn, túy khán xuân oán nhập liêm lung, hoa tự phiêu linh thủy tự lưu, vạn bàn tương tư vi thùy chủng”***
Trong nhất thời mọi người đều trầm mặc không nói. Một lát sau, Bàng Đức Công bĩu môi lắc đầu: “Mấy người tuổi trẻ các ngươi, luôn đa sầu đa cảm như vậy. Có bản lĩnh không bằng học thêm chút bản sự, làm nhiều chuyện hơn.”
Ta bật cười tiếp lời Bàng Đức Công: “Thúc phụ dạy rất đúng, hôm nay là ta không đúng, buổi tụ họp tốt đẹp vậy mà bị ta làm hỏng. Bỏ đi, đừng nói nữa, thế đạo lúc này, những chuyện như vậy không thiếu, người đó nghĩ thông suốt là được rồi.”
Thạch Thao lặp lại: “Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu, hoa tự phiêu linh thủy tự lưu. Câu này thật hay. Có thể thấy được là nhân tài làm thơ. Tử Vân, người này là ai, cũng nên giới thiệu cho chúng ta quen biết.”
Ta chậm rãi trả lời: “Xin lỗi, tiểu nữ tử này là người thân của ta, nàng không thể lộ diện giữa nhân gian. Nhưng có chuyện đặc biệt, ngẫu nhiên xuất hiện, đã ai oán tới vậy, ta làm sao giới thiệu được nàng cho các người quen biết.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Hàn Đức Cao liền hỏi: “Nghe nói phu nhân của Tử Vân là mỹ nữ, có phải tác phẩm của nàng không?”
Ta lắc đầu: “Không phải. Phu nhân của ta tuy là bạn cùng chung hoạn nạn, nhưng không tài hoa như vậy.”
Mọi người thấy ta không muốn nói kỹ hơn, cũng không hỏi nữa. Gia Cát Lượng từ đầu đến cuối không nói không cười, dường như không nghe thấy, chỉ có đôi tay nắm chặt để lộ nội tâm hắn đang giãy giụa thống khổ. Ta cũng biết, tư tưởng của hắn đấu tranh rất kịch liệt, lại nói Hoàng Thừa Ngạn còn ở đây, ta tội gì vội vàng ép hắn. Từ đó về sau, chúng ta từ từ đổi đề tài, dần dần nói về chuyện nam bắc, sự phát triển của thời cuộc. Mắt thấy đã hoàng hôn, mọi người cũng coi như đã tận hứng, hẹn sau này lại gặp nhau rồi trở về.
Chú thích:
* Cao sơn lưu thủy tìm tri âm: Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức. Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: ‘Tuyệt! Tuyệt! cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang.
** Nga Hoàng và Nữ Anh là hai con gái của vua Nghiêu, cùng lấy một chống là vua Thuấn
*** Gió trong chầm chậm bóng trăng nghiêng, nhành mai ngả bóng chiếu qua đầu, hương tiêu sương phủ dây đàn lạnh, rừng mai đã mất kẻ tri âm; tri kỷ khó gặp người khó giữ, sau cùng một khúc một mình sầu; ánh nước ánh trăng cùng hòa hợp, mây tựa xiêm y hoa tựa người, gió lớn không hiểu tâm người ấy, xao xác cánh hồng rợp đất buông; thương tâm chẳng ngại năm canh lạnh, say hận nhìn xuân nhập trướng hồng, hoa tự lênh đênh nước tự trôi, tương tư này là bởi vì ai?”
/257
|