Lưu Bị hành động vô cùng nhanh chóng, tuy vậy lúc hắn nhìn thấy đám người Triệu Vân cũng bị chấn động. Lưu Bị nhìn lại thủ hạ giờ chỉ còn không đến năm ngàn tiểu binh, đối với chuyện Triệu Vân bỏ lại đồ quân nhu, tự giễu cười nói: “Ít nhiều còn có Tử Long, nếu không, đừng nói từng đó tài vật, đến ba ngàn tiểu binh cũng chẳng còn. Tử Long lần này đánh lui Tào Nhân, chính là công lớn.” Bên cạnh năm ngàn binh, Triệu Vân vẫn giữ được phân nửa hậu quân.
Hai bên hội quân rồi, Lưu Bị càng nghĩ càng cay đắng, trinh sát phái đi rất nhanh trở về báo: Lý Điển và Hạ Hầu Đôn hợp binh xong đã trở lại huyện Diệp. Binh mã của Tào Nhân cũng đã sớm lên đường về Uyển thành, Tào quân không hề đuổi theo. Xác định không còn truy binh, cũng không còn địch cản đường chặn hậu, Lưu Bị cho tàn quân quay về Tân Dã trước, còn mình cùng Quan Vũ tới Tương Dương.
Trên đường rút quân, Lưu Bị phân tích rồi cũng hiểu ra ở Bác Vọng Pha, quân Lý Điển không phải đông, Tào quân lúc này không thể dùng đại quân bao vây tiêu diệt mình, nhưng Tào Tháo cũng thật lợi hại, lần này phái ra toàn bộ là tướng lĩnh tâm phúc, đi theo hắn nhiều năm, rất có khả năng đánh trận. Cho nên, bằng vào thực lực của mình mình (còn chưa nói thật ra lúc này mình không có thực lực gì), không thể gây uy hiếp từ phía sau cho Tào Tháo. Muốn báo thù này, chỉ có thể mượn sức mạnh của người khác. Chính vì vậy, hắn không nghỉ ngơi, vội vã tới Tương Dương tìm Lưu Biểu mượn binh. Như hắn thấy, thừa dịp Tào Tháo không thể rời khỏi chiến trường phương Bắc, chỉ cần Lưu Biểu chịu xuất binh, bản thân có thể lấy được Dự châu, thậm chí bức tới tận Hứa Đô.
Thực ra Lưu Biểu không phải không động tâm, muốn thừa dịp Tào Tháo đang vướng tại chiến trường bắc Hoàng Hà, chỉ cần mình dựa vào lý do cần vương (cái cớ quang minh chính đại), cơ hội rất lớn. Khách khí cho người đưa Lưu Bị đi nghỉ ngơi xong, ông ta lập tức triệu tập tâm phúc và nhân sĩ có tiếng ở Kinh châu lại, thương thảo việc bắc thượng.
Mọi người nghe xong ý định muốn khởi binh của Lưu Biểu, im lặng một mảnh. Lưu Biểu nhìn quanh, vừa nhắc chuyện xuất binh đánh giặc là các người như vậy, trước kia ta nghe lời các ngươi, lúc ấy thời cơ cũng chưa tới. Lần này có cơ hội tốt như vậy, còn có đại tướng sử dụng miễn phí, ta thế nào cũng phải tranh thủ. Nghĩ đến đây, Lưu Biểu mở miệng nói: “Chư vị, mấy năm nay chúng ta ở Kinh châu phát triển không tồi, binh mã quân nhu đều không thành vấn đề phải không? Lần này, Tào Tháo và Viên Thiệu đánh nhau, hai người đánh lâu như vậy, hai bên đều tổn thất rất lớn, chúng ta nhân cơ hội này ngư ông đắc lợi, ta cảm thấy chính là thời cơ tốt để bắc thượng.”
Nhạt nhẽo, hoàn toàn nhạt nhẽo. Lưu Biểu nói nửa ngày, nhưng chẳng có ai tiếp lời, có chút nóng nảy. Nhìn bên dưới liền điểm đích danh thân thích của mình hỏi: “Đức Khuê, ngươi nói xem.”
Sái Mạo hừ một tiếng: “Chủ ý này là Lưu Huyền Đức bày ra phải không? Hắn nói xuất binh bắc thượng, người của hắn tình nguyện làm quân tiên phong phải không?”
Lưu Biểu gật đầu: “Không sai, đây là Huyền Đức hiền đệ đề xuất. Thủ hạ của Huyền Đức năng lực rất mạnh, hắn tình nguyện làm tiên phong cho ta, dĩ nhiên…” Ông ta còn đang đắc ý nghĩ, lợi hại như vậy không dùng cũng phí, nhưng liếc nhìn Sái Mạo, Trương Doãn, Khoái Việt trong mắt đều tràn ngập cảm thương. Lưu Biểu ậm ừ một chút, đem lời nuốt trở lại.
Khoái Lương ngồi cạnh Sái Mạo ho khan một tiếng, đứng dậy thi lễ với Lưu Biểu nói: “Chủ công, năm trước thời tiết ở Kinh châu không tốt, lương thực mất mùa, năm nay mưa ít, việc canh tác còn chưa hoàn thành, lúc này xuất binh, lương thảo chỉ sợ không duy trì được lâu.” Không có cái ăn, tôi xem ngài lấy gì mà đánh.
Lưu Biểu sửng sốt, không nói gì nữa, Trương Doãn cũng đứng lên: “Bẩm chủ công, mấy năm nay Kinh châu quặng sắt lượng sản xuất giảm đi không ít, lại thêm Giang Bắc chiến sự thường xuyên, cần đến thật nhiều, nhóm quân giới chuẩn bị cũng thiếu thốn, chủ công muốn xuất binh, chỉ sợ gặp nhiều khó khăn.” Không có binh khí, ngài cùng Tào Tháo đánh bằng tay chân thôi.
Lưu Biểu đau cả đầu, mắt thấy Khoái Việt cũng đứng lên, ông ta phất tay: “Được rồi, chắc ngươi muốn nói trước mắt Kinh châu không thu được nhiều thuế, không đủ quân lương, phải không?” Các ngươi cố ý cùng ép buộc ta rồi.
Khoái Việt cười cười: “Chủ công nhân nghĩa đứng đầu, dân chúng Kinh châu cơm no áo ấm, tiền thuế nộp lên rất đầy đủ.”
Lưu Biểu sửng sốt, sau đó vui vẻ, tốt lắm, cuối cùng cũng có người ủng hộ ta. Ông ta còn chưa kịp thể hiện sự cao hứng của mình, đã nghe Khoái Việt nói tiếp: “Nhưng mà, thời tiết mùa xuân năm nay không tốt, trong quân lan tràn dịch bệnh. Quân y phát hiện quá muộn, chỉ sợ…”
“Đủ rồi.” Lưu Biểu không nhịn được nữa: “Các ngươi muốn phản đối thì nói rõ ra, cần gì như vậy.”
Sái Mạo lắc đầu nói với Lưu Biểu: “Chủ công, thân thể tiểu công tử không khỏe, hay là ngài trở về nhìn xem sao?”
Lưu Biểu nghe nói đứa nhỏ nhà mình không khỏe, vội vã đứng lên, nhìn mọi người rồi thở dài một tiếng, không nói gì nữa xoay người bỏ vào trong.
Thấy Lưu Biểu đi rồi, mọi người đến đại đường lập tức xôn xao nghị luận, có người nói cơ hội khó có; lại có người nói không thể mù quáng xuất binh; có người nói không thể cùng Tào Tháo trở mặt; thậm chí, có người nói giết Lưu Bị lấy lòng Tào Tháo, thật sự là loạn. Đám người Sái Mạo nghe cũng nhức đầu.
Nghe hết nửa ngày, một chút tác dụng cũng không có, Sái Mạo đứng lên, khoát tay ra hiệu cho mọi người: “Hôm nay cũng muộn rồi, các vị đại nhân cứ về trước đã, để chủ công bình tĩnh lại rồi hãy bàn chuyện xuất binh hay không.” Cũng phải, nói nửa ngày cũng vậy thôi, mọi người đều cáo từ trở về.
Sái Mạo liếc mắt nhìn Trương Doãn một cái, thấy hắn gật đầu, lập tức đứng dậy đi theo Lưu Biểu vào trong. Lưu Tống thực bị bệnh sao? Lưu Biểu vào phòng mới thấy, con trai đang chơi đùa rất vui vẻ, biết Sái Mạo dùng cách này gọi mình ra, trong lòng ông ta không thoải mái, buồn phiền ngả lưng nằm xuống, Sái Mạo vừa lúc tới nơi.
Lưu Biểu nghiêng đầu liếc mắt nhìn Sái Mạo không nói gì. Sái Mạo cười cười, bước lên hành lễ: “Bái kiến chủ công. Mạo biết chủ công trong lòng không thoải mái, nhưng có chút lời không tiện nói trên triều, chỉ có thể làm vậy.”
Lưu Biểu thở dài một tiếng, chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh: “Ngươi từ từ mà nói, Đức Khuê, ta biết ngươi vẫn đề phòng Huyền Đức, nhưng mà cơ hội lần này thật sự rất tốt, ta…”
Sái Mạo yên vị rồi cười nói với Lưu Biểu: “Chúng thần phản đối chủ công xuất binh, một phần là sợ Lưu Bị đoạt được binh quyền. Chủ công, Lưu Bị là hạng người gì ngài hiểu rất rõ, một khi cho hắn cơ hội, hắn lập tức sẽ vứt bỏ chủ công, giống như trước kia hắn vứt bỏ Công Tôn Toản và Viên Thiệu vậy. Người này dã tâm vô cùng lớn, hắn không có thực lực như vậy, mà Tào Tháo còn vội vã muốn trừ khử, huống chi là chúng ta? Thuộc hạ ở Tân Dã báo lại cho thần, nói Lưu Bị đang chiêu binh mãi mã, lén gặp gỡ nhân sĩ hàn vi ở Kinh châu, lại kết giao với các đại gia tộc, tâm địa rất rõ ràng, hắn sẽ không cam tâm bán mạng vì chủ công đâu. Hắn xúi bẩy chủ công xuất binh, chẳng qua muốn mượn người của chủ công thực hiện khát vọng của hắn thôi.”
Lưu Biểu gật đầu: “Những điều ngươi nói, ta cũng biết. Huyền Đức đúng là không giống ta, có dã tâm rất lớn. Nhưng mà, Đức Khuê, cơ hội này khó mà có được, chúng ta không phải cho Huyền Đức mượn binh, mà là xuất binh, lấy lại Dự châu, thậm chí đưa được Hoàng đế thoát ra cũng có thể.”
Sái Mạo mỉm cười: “Chúng ta xuất binh? Xuất bao nhiêu binh mã? Địa vị Lưu Bị trong quân thế nào chúng ta trước kia lại không cân nhắc, nói thẳng ra là chính chúng ta tự tạo ra tình cảnh ngày nay. Chủ công, thần nghe nói Tào Tháo trước trận Quan Độ đã phái người liên hệ với Lưu Chương, là vì cái gì? Quan hệ giữa Ích châu với Tào Tháo xa như vậy, vì sao bọn họ lại kết thành liên minh, chủ công chắc cũng hiểu rõ, đây là một; quan hệ giữa Giang Đông và Tào Tháo là thế nào, chủ công có hiểu rõ không? Trược trận Quan Độ, đó là quan hệ thông gia, lại còn phong thưởng, người sáng suốt liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, đây là Tào Tháo muốn mượn sức Tôn Sách. Cho dù trong trận chiến Quảng Lăng, Tào quân chiếm hết ưu thế, vẫn nới lỏng cho quân Giang Đông trở về, còn trả lại Trần Thức cùng các đại tướng bị bắt, sau đó Tào Tháo còn cử Lưu Diệp đại diện tới trấn an thăm hỏi Tôn Sách bị thương. Hai bên tác chiến, bên thắng lại chủ động an ủi bên thua, là chuyện cổ kim chưa từng nghe nói. Tào Tháo vì sao phải làm vậy?”
Lưu Biểu càng không ngừng gật đầu: “Đúng vậy, chiêu thức này của Tào Tháo đúng là lợi hại, hắn rõ ràng muốn kết minh với Giang Đông. Vấn đề là Tôn Sách có thật sự buông tay không.”
Sái Mạo hừ lạnh một tiếng: “Tôn Sách đó là một con mãnh hổ, sẽ không khuất phục đâu. Lần này hắn đại bại ở Quảng Lăng, sớm muộn gì cũng tìm Tào Tháo đòi nợ. Nhưng mà không phải lúc này. Chủ công, trong lòng Tôn Sách, hắn muốn chiếm nhất luôn là Kinh châu, còn chưa nói hắn với chủ công có thù giết cha, một khi binh lực Kinh châu bị tổn thất, hắn không nhân cơ hội tấn công mới là chuyện lạ.”
Lưu Biểu khẽ gật đầu: “Đúng vậy, lúc trước có lẽ ta không nên giết Tôn Kiên.”
Sái Mạo thản nhiên trả lời: “Chuyện đã thành thế này, chủ công, một khi ngài xuất binh, Kinh châu sẽ hai mặt bị tấn công, cho dù bọn chúng không tới đánh, chỉ cần gió thổi cỏ lay, Kinh châu sẽ loạn. Phía sau không ổn định, tướng sĩ ở tiền phương sao có thể chịu bán mạng? Chúng ta có kế gì hay sao? Còn chưa nói tới lúc đó, một khi chủ công trở lại Kinh châu, toàn bộ lợi ích chúng ta thu được đều là của Lưu Bị.” Nói trắng ra là, chủ công xuất binh chính là làm chuyện tốt cho Lưu Bị.
Lưu Biểu lúc này đã hối hận vì cơn xúc động của mình. Nghe câu cuối cùng Sái Mạo nói, ông ta nhắm hai mắt lại trả lời: “Đúng vậy, ta không thể để tướng sĩ mang theo lo âu cùng ta ra chiến trường. Vẫn là các ngươi nhìn xa trông rộng.”
Sái Mạo nghe xong, ngài thật sự từ bỏ sao? Tôi vẫn còn chưa nói hết mà: “Chủ công, trước mắt Tào Tháo mang binh đi Lương châu, nhưng mà thực lực của hắn ở Hứa Đô thế nào, chúng ta không biết rõ. Ngài nghĩ xem, hắn để Tào Nhân ở Uyển thành, bóp chết con đường bắc thượng của chúng ta; lại cho Tào Hồng trấn giữ Vũ Dương, chắn đường chúng ta tấn công Dự châu, còn chưa nói Mãn Sủng vẫn đang trấn thủ ở Nhữ Nam, ngăn cản chúng ta cùng bên kia liên hệ; hiện tại, Hạ Hầu Đôn và Lý Điển sau khi đánh bại Lưu Bị, thu binh bảo vệ huyện Diệp chặt chẽ. Ba nơi tạo thành hình chữ phẩm, trợ giúp cho nhau, chúng ta xuất binh nên đánh chỗ nào đây? Có gì mà nắm chắc được phần thắng.”
Lưu Biểu nghe xong cảm thấy rất đúng, vẫn là người một nhà nói đúng hơn. Ông ta tán thưởng nhìn Sái Mạo: “Vẫn là Đức Khuê phân tích có đạo lý, xem ra chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ. Ngươi trở về nói với mọi người, không bàn việc xuất binh bắc thượng nữa.”
Sái Mạo nhận lệnh rời đi. Lưu Biểu ở đây nghĩ đi nghĩ lại, dặn người gọi Lưu Bị vào trong phủ, nói muốn đãi tiệc an ủi. Lưu Bị trong khách trạm cũng đứng ngồi không yên, vừa nghe Lưu Biểu có lời mời, vội vàng đến phủ.
Lưu Biểu đã sai người bày một mâm cỗ, thấy Lưu Bị đến, ông ta vội bước lên nghênh đón: “Huyền Đức, đến đây. Một năm qua chưa từng cùng đệ đối ẩm, hôm nay để vi huynh cùng đệ uống một trận đi. Ta đã đặc biệt bảo bọn chúng mua Bách quả tửu rồi.”
Thấy sự nhiệt tình của Lưu Biểu, Lưu Bị đã hiểu rõ trong lòng, mọi người đều là cáo già, càng cố gắng thể hiện, càng chứng minh sự việc không tốt. Đến mức này, mình còn có thể nói gì, đành cùng nhau khách khí: “Đa tạ hoàng huynh đãi tiệc, hoàng huynh mời ngồi trước.”
Hai người phân ngôi chủ khách xong xuôi, Lưu Biểu nâng chén nói: “Hiền đệ lần này gặp nạn mà thoát, vi huynh đặc biệt dùng chén rượu nhạt an ủi cho Huyền Đức.”
Lưu Bị cười khổ, vội vàng nâng chén đáp lễ: “Đa tạ hoàng huynh quan tâm. Nhưng mà tổn thất binh mã của huynh, đúng là bất lực.”
Hai người tự uống rượu trong tay, nhất thời không nói thêm câu nào. Trong lòng Lưu Biểu có chút bất an, dù sao nói lời cự tuyệt cũng rất khó khăn. Mà Lưu Bị trong lòng thở dài biết rõ kết quả không như ý mình, nào còn tâm trạng ăn uống!
Qua nửa ngày, Lưu Biểu mới thở dài một tiếng, ra vẻ thống khổ nói: “Ta biết Huyền Đức có lòng vì Đại Hán, đều là tôn thất, Biểu cũng có lòng chấn hưng Hán thất. Nhưng mà… Không phải vi huynh không muốn theo lời hiền đệ bắc thượng, mà từ mùa đông trước tới nay, ruộng đất mất mùa không nói, trong quân lại có bệnh hiểm nghèo, ta thật sự là…” Cái cớ thật là thối tha, nhưng cũng chỉ có thể nói vậy.
Lưu Bị trong lòng thầm mắng đần độn, nhưng ngoài miệng vẫn khách khí: “Tình cảnh của hoàng huynh Bị cũng hiểu rõ, nếu là vấn đề lương thực, binh sĩ không được đầy đủ, tất nhiên không thể làm qua loa. Đúng rồi, nghe nói Nhị công tử có bệnh, đã tìm đại phu khám chưa?” Ngươi không muốn xuất binh, ta cũng không nài nữa, nói cũng vô dụng.
Lưu Biểu vội vàng khách khí: “Tiểu nhi đúng là có chút bệnh, không sao, cảm tạ Huyền Đức quan tâm. Nào, nào, uống rượu đi. Rượu này tên là Bách quả tửu, vừa ủ năm nay, thật sự là rượu ngon thượng đẳng, Huyền Đức đừng ngại uống thêm mấy chung.”
Lưu Bị cũng chỉ biết nâng chung đáp ứng, vất vả mới ăn xong bữa cơm này, vội vã cáo từ: “Đệ phải trở về Tân Dã, bại binh trở về có nhiều chuyện cần xử lý, xin cáo từ.”
Lưu Biểu cũng không giữ lại, khách khí tiễn hắn rời phủ. Lưu Bị gọi Quan Vũ, mang theo một bụng tức giận trở về Tân Dã. Lúc hắn trở về, ta đã đợi hắn mấy ngày.
Lưu Bị mang vẻ mặt chán nản về tới Tân Dã, biết rõ mình trong thời gian ngắn không có năng lực phục hồi. Chưa nói đến mình chỉ có một thành Tân Dã nho nhỏ, thuế má chẳng được là bao, nguồn mộ binh cũng thiếu, căn bản không có không gian phát triển, lại nói ngày đó ánh mắt Lưu Biểu lóe lên, rõ ràng là có đề phòng với mình. Lưu Bị rất hiểu, cho dù mình phát triển được, không cần đợi Tào Tháo đến đánh, đám thủ hạ của Lưu Biểu như Sái Mạo cũng có thể tiêu diệt mình rồi. Đến lúc đó, dù giữ được tính mạng, chỉ sợ chẳng còn nơi nào mà ở.
Tôn Càn thấy Lưu Bị trở về, vội tới hỏi thăm tình hình, Lưu Bị cười khổ đem lời Lưu Biểu thuật lại một lần: “Công Hựu, xem ra chúng ta chỉ có thể tạm thời thủ ở đây, chờ đợi cơ hội. Đáng tiếc thật, thời cơ tốt như vậy mà…”
Tôn Càn cũng chỉ biết thở dài: “Lưu Kinh mục này, tôi thấy ông ta không muốn bắc thượng thì thôi, chỉ sợ…”
Lưu Bị lắc đầu: “Trước mắt, chỉ cần chúng ta không có hành động gì lớn, ông ta cũng sẽ không gây bất lợi cho chúng ta. Cuộc sống nhìn sắc mặt người khác thật không tốt. Nhưng mà, dù không tốt cũng vẫn phải tiếp tục. Công Hựu, chuyện đi lại với đám người ở Tương Dương, phải dựa vào ông rồi.”
Tôn Càn gật đầu: “Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy. Đúng rồi, chủ công, Cửu châu thương nhân Triệu Như kia đã tới hai ngày, Tử Long tướng quân nói hắn muốn gặp ngài.”
Lưu Bị gật đầu: “Ông truyền lời với Tử Long, bảo hắn đưa người tới đây đi.”
Tôn Càn gật đầu muốn đi, lại quay lại hỏi: “Chủ công, tôi nghe nói, người này ở chỗ Tào Tháo rất được ưa thích, ai cũng nói hắn có quan hệ mật thiết với Tào Tháo, hình như quan hệ với Tôn Sách ở Giang Đông cũng không tồi. Chủ công, hắn…”
Lưu Bị thoáng nhìn Tôn Càn, trong mắt có một tia cảnh cáo: “Công Hựu, Triệu Như người này đúng là không tầm thường đâu, quan hệ của hắn với chư hầu nào cũng tốt, là một thương nhân rất được hoan nghênh, chúng ta có nhiều việc cần đến hắn. Hắn là thân tộc của Tử Long, chuyện này Tử Long đã nói với ta, cho nên ông đừng lo lắng hắn gây bất lợi cho ta. Về chuyện hắn kết giao với chúng ta, ông nhớ cho kỹ, cũng chỉ là chuyện làm ăn mà thôi. Những chuyện khác đừng để ý.”
Tôn Càn ngây người một chút, lập tức khom người nói vâng, vội vàng lui xuống.
Chú thích:
* Trung dung: chỉ những người đứng giữa, không ngả về phía nào, không tham gia vào phe nào.
Hai bên hội quân rồi, Lưu Bị càng nghĩ càng cay đắng, trinh sát phái đi rất nhanh trở về báo: Lý Điển và Hạ Hầu Đôn hợp binh xong đã trở lại huyện Diệp. Binh mã của Tào Nhân cũng đã sớm lên đường về Uyển thành, Tào quân không hề đuổi theo. Xác định không còn truy binh, cũng không còn địch cản đường chặn hậu, Lưu Bị cho tàn quân quay về Tân Dã trước, còn mình cùng Quan Vũ tới Tương Dương.
Trên đường rút quân, Lưu Bị phân tích rồi cũng hiểu ra ở Bác Vọng Pha, quân Lý Điển không phải đông, Tào quân lúc này không thể dùng đại quân bao vây tiêu diệt mình, nhưng Tào Tháo cũng thật lợi hại, lần này phái ra toàn bộ là tướng lĩnh tâm phúc, đi theo hắn nhiều năm, rất có khả năng đánh trận. Cho nên, bằng vào thực lực của mình mình (còn chưa nói thật ra lúc này mình không có thực lực gì), không thể gây uy hiếp từ phía sau cho Tào Tháo. Muốn báo thù này, chỉ có thể mượn sức mạnh của người khác. Chính vì vậy, hắn không nghỉ ngơi, vội vã tới Tương Dương tìm Lưu Biểu mượn binh. Như hắn thấy, thừa dịp Tào Tháo không thể rời khỏi chiến trường phương Bắc, chỉ cần Lưu Biểu chịu xuất binh, bản thân có thể lấy được Dự châu, thậm chí bức tới tận Hứa Đô.
Thực ra Lưu Biểu không phải không động tâm, muốn thừa dịp Tào Tháo đang vướng tại chiến trường bắc Hoàng Hà, chỉ cần mình dựa vào lý do cần vương (cái cớ quang minh chính đại), cơ hội rất lớn. Khách khí cho người đưa Lưu Bị đi nghỉ ngơi xong, ông ta lập tức triệu tập tâm phúc và nhân sĩ có tiếng ở Kinh châu lại, thương thảo việc bắc thượng.
Mọi người nghe xong ý định muốn khởi binh của Lưu Biểu, im lặng một mảnh. Lưu Biểu nhìn quanh, vừa nhắc chuyện xuất binh đánh giặc là các người như vậy, trước kia ta nghe lời các ngươi, lúc ấy thời cơ cũng chưa tới. Lần này có cơ hội tốt như vậy, còn có đại tướng sử dụng miễn phí, ta thế nào cũng phải tranh thủ. Nghĩ đến đây, Lưu Biểu mở miệng nói: “Chư vị, mấy năm nay chúng ta ở Kinh châu phát triển không tồi, binh mã quân nhu đều không thành vấn đề phải không? Lần này, Tào Tháo và Viên Thiệu đánh nhau, hai người đánh lâu như vậy, hai bên đều tổn thất rất lớn, chúng ta nhân cơ hội này ngư ông đắc lợi, ta cảm thấy chính là thời cơ tốt để bắc thượng.”
Nhạt nhẽo, hoàn toàn nhạt nhẽo. Lưu Biểu nói nửa ngày, nhưng chẳng có ai tiếp lời, có chút nóng nảy. Nhìn bên dưới liền điểm đích danh thân thích của mình hỏi: “Đức Khuê, ngươi nói xem.”
Sái Mạo hừ một tiếng: “Chủ ý này là Lưu Huyền Đức bày ra phải không? Hắn nói xuất binh bắc thượng, người của hắn tình nguyện làm quân tiên phong phải không?”
Lưu Biểu gật đầu: “Không sai, đây là Huyền Đức hiền đệ đề xuất. Thủ hạ của Huyền Đức năng lực rất mạnh, hắn tình nguyện làm tiên phong cho ta, dĩ nhiên…” Ông ta còn đang đắc ý nghĩ, lợi hại như vậy không dùng cũng phí, nhưng liếc nhìn Sái Mạo, Trương Doãn, Khoái Việt trong mắt đều tràn ngập cảm thương. Lưu Biểu ậm ừ một chút, đem lời nuốt trở lại.
Khoái Lương ngồi cạnh Sái Mạo ho khan một tiếng, đứng dậy thi lễ với Lưu Biểu nói: “Chủ công, năm trước thời tiết ở Kinh châu không tốt, lương thực mất mùa, năm nay mưa ít, việc canh tác còn chưa hoàn thành, lúc này xuất binh, lương thảo chỉ sợ không duy trì được lâu.” Không có cái ăn, tôi xem ngài lấy gì mà đánh.
Lưu Biểu sửng sốt, không nói gì nữa, Trương Doãn cũng đứng lên: “Bẩm chủ công, mấy năm nay Kinh châu quặng sắt lượng sản xuất giảm đi không ít, lại thêm Giang Bắc chiến sự thường xuyên, cần đến thật nhiều, nhóm quân giới chuẩn bị cũng thiếu thốn, chủ công muốn xuất binh, chỉ sợ gặp nhiều khó khăn.” Không có binh khí, ngài cùng Tào Tháo đánh bằng tay chân thôi.
Lưu Biểu đau cả đầu, mắt thấy Khoái Việt cũng đứng lên, ông ta phất tay: “Được rồi, chắc ngươi muốn nói trước mắt Kinh châu không thu được nhiều thuế, không đủ quân lương, phải không?” Các ngươi cố ý cùng ép buộc ta rồi.
Khoái Việt cười cười: “Chủ công nhân nghĩa đứng đầu, dân chúng Kinh châu cơm no áo ấm, tiền thuế nộp lên rất đầy đủ.”
Lưu Biểu sửng sốt, sau đó vui vẻ, tốt lắm, cuối cùng cũng có người ủng hộ ta. Ông ta còn chưa kịp thể hiện sự cao hứng của mình, đã nghe Khoái Việt nói tiếp: “Nhưng mà, thời tiết mùa xuân năm nay không tốt, trong quân lan tràn dịch bệnh. Quân y phát hiện quá muộn, chỉ sợ…”
“Đủ rồi.” Lưu Biểu không nhịn được nữa: “Các ngươi muốn phản đối thì nói rõ ra, cần gì như vậy.”
Sái Mạo lắc đầu nói với Lưu Biểu: “Chủ công, thân thể tiểu công tử không khỏe, hay là ngài trở về nhìn xem sao?”
Lưu Biểu nghe nói đứa nhỏ nhà mình không khỏe, vội vã đứng lên, nhìn mọi người rồi thở dài một tiếng, không nói gì nữa xoay người bỏ vào trong.
Thấy Lưu Biểu đi rồi, mọi người đến đại đường lập tức xôn xao nghị luận, có người nói cơ hội khó có; lại có người nói không thể mù quáng xuất binh; có người nói không thể cùng Tào Tháo trở mặt; thậm chí, có người nói giết Lưu Bị lấy lòng Tào Tháo, thật sự là loạn. Đám người Sái Mạo nghe cũng nhức đầu.
Nghe hết nửa ngày, một chút tác dụng cũng không có, Sái Mạo đứng lên, khoát tay ra hiệu cho mọi người: “Hôm nay cũng muộn rồi, các vị đại nhân cứ về trước đã, để chủ công bình tĩnh lại rồi hãy bàn chuyện xuất binh hay không.” Cũng phải, nói nửa ngày cũng vậy thôi, mọi người đều cáo từ trở về.
Sái Mạo liếc mắt nhìn Trương Doãn một cái, thấy hắn gật đầu, lập tức đứng dậy đi theo Lưu Biểu vào trong. Lưu Tống thực bị bệnh sao? Lưu Biểu vào phòng mới thấy, con trai đang chơi đùa rất vui vẻ, biết Sái Mạo dùng cách này gọi mình ra, trong lòng ông ta không thoải mái, buồn phiền ngả lưng nằm xuống, Sái Mạo vừa lúc tới nơi.
Lưu Biểu nghiêng đầu liếc mắt nhìn Sái Mạo không nói gì. Sái Mạo cười cười, bước lên hành lễ: “Bái kiến chủ công. Mạo biết chủ công trong lòng không thoải mái, nhưng có chút lời không tiện nói trên triều, chỉ có thể làm vậy.”
Lưu Biểu thở dài một tiếng, chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh: “Ngươi từ từ mà nói, Đức Khuê, ta biết ngươi vẫn đề phòng Huyền Đức, nhưng mà cơ hội lần này thật sự rất tốt, ta…”
Sái Mạo yên vị rồi cười nói với Lưu Biểu: “Chúng thần phản đối chủ công xuất binh, một phần là sợ Lưu Bị đoạt được binh quyền. Chủ công, Lưu Bị là hạng người gì ngài hiểu rất rõ, một khi cho hắn cơ hội, hắn lập tức sẽ vứt bỏ chủ công, giống như trước kia hắn vứt bỏ Công Tôn Toản và Viên Thiệu vậy. Người này dã tâm vô cùng lớn, hắn không có thực lực như vậy, mà Tào Tháo còn vội vã muốn trừ khử, huống chi là chúng ta? Thuộc hạ ở Tân Dã báo lại cho thần, nói Lưu Bị đang chiêu binh mãi mã, lén gặp gỡ nhân sĩ hàn vi ở Kinh châu, lại kết giao với các đại gia tộc, tâm địa rất rõ ràng, hắn sẽ không cam tâm bán mạng vì chủ công đâu. Hắn xúi bẩy chủ công xuất binh, chẳng qua muốn mượn người của chủ công thực hiện khát vọng của hắn thôi.”
Lưu Biểu gật đầu: “Những điều ngươi nói, ta cũng biết. Huyền Đức đúng là không giống ta, có dã tâm rất lớn. Nhưng mà, Đức Khuê, cơ hội này khó mà có được, chúng ta không phải cho Huyền Đức mượn binh, mà là xuất binh, lấy lại Dự châu, thậm chí đưa được Hoàng đế thoát ra cũng có thể.”
Sái Mạo mỉm cười: “Chúng ta xuất binh? Xuất bao nhiêu binh mã? Địa vị Lưu Bị trong quân thế nào chúng ta trước kia lại không cân nhắc, nói thẳng ra là chính chúng ta tự tạo ra tình cảnh ngày nay. Chủ công, thần nghe nói Tào Tháo trước trận Quan Độ đã phái người liên hệ với Lưu Chương, là vì cái gì? Quan hệ giữa Ích châu với Tào Tháo xa như vậy, vì sao bọn họ lại kết thành liên minh, chủ công chắc cũng hiểu rõ, đây là một; quan hệ giữa Giang Đông và Tào Tháo là thế nào, chủ công có hiểu rõ không? Trược trận Quan Độ, đó là quan hệ thông gia, lại còn phong thưởng, người sáng suốt liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, đây là Tào Tháo muốn mượn sức Tôn Sách. Cho dù trong trận chiến Quảng Lăng, Tào quân chiếm hết ưu thế, vẫn nới lỏng cho quân Giang Đông trở về, còn trả lại Trần Thức cùng các đại tướng bị bắt, sau đó Tào Tháo còn cử Lưu Diệp đại diện tới trấn an thăm hỏi Tôn Sách bị thương. Hai bên tác chiến, bên thắng lại chủ động an ủi bên thua, là chuyện cổ kim chưa từng nghe nói. Tào Tháo vì sao phải làm vậy?”
Lưu Biểu càng không ngừng gật đầu: “Đúng vậy, chiêu thức này của Tào Tháo đúng là lợi hại, hắn rõ ràng muốn kết minh với Giang Đông. Vấn đề là Tôn Sách có thật sự buông tay không.”
Sái Mạo hừ lạnh một tiếng: “Tôn Sách đó là một con mãnh hổ, sẽ không khuất phục đâu. Lần này hắn đại bại ở Quảng Lăng, sớm muộn gì cũng tìm Tào Tháo đòi nợ. Nhưng mà không phải lúc này. Chủ công, trong lòng Tôn Sách, hắn muốn chiếm nhất luôn là Kinh châu, còn chưa nói hắn với chủ công có thù giết cha, một khi binh lực Kinh châu bị tổn thất, hắn không nhân cơ hội tấn công mới là chuyện lạ.”
Lưu Biểu khẽ gật đầu: “Đúng vậy, lúc trước có lẽ ta không nên giết Tôn Kiên.”
Sái Mạo thản nhiên trả lời: “Chuyện đã thành thế này, chủ công, một khi ngài xuất binh, Kinh châu sẽ hai mặt bị tấn công, cho dù bọn chúng không tới đánh, chỉ cần gió thổi cỏ lay, Kinh châu sẽ loạn. Phía sau không ổn định, tướng sĩ ở tiền phương sao có thể chịu bán mạng? Chúng ta có kế gì hay sao? Còn chưa nói tới lúc đó, một khi chủ công trở lại Kinh châu, toàn bộ lợi ích chúng ta thu được đều là của Lưu Bị.” Nói trắng ra là, chủ công xuất binh chính là làm chuyện tốt cho Lưu Bị.
Lưu Biểu lúc này đã hối hận vì cơn xúc động của mình. Nghe câu cuối cùng Sái Mạo nói, ông ta nhắm hai mắt lại trả lời: “Đúng vậy, ta không thể để tướng sĩ mang theo lo âu cùng ta ra chiến trường. Vẫn là các ngươi nhìn xa trông rộng.”
Sái Mạo nghe xong, ngài thật sự từ bỏ sao? Tôi vẫn còn chưa nói hết mà: “Chủ công, trước mắt Tào Tháo mang binh đi Lương châu, nhưng mà thực lực của hắn ở Hứa Đô thế nào, chúng ta không biết rõ. Ngài nghĩ xem, hắn để Tào Nhân ở Uyển thành, bóp chết con đường bắc thượng của chúng ta; lại cho Tào Hồng trấn giữ Vũ Dương, chắn đường chúng ta tấn công Dự châu, còn chưa nói Mãn Sủng vẫn đang trấn thủ ở Nhữ Nam, ngăn cản chúng ta cùng bên kia liên hệ; hiện tại, Hạ Hầu Đôn và Lý Điển sau khi đánh bại Lưu Bị, thu binh bảo vệ huyện Diệp chặt chẽ. Ba nơi tạo thành hình chữ phẩm, trợ giúp cho nhau, chúng ta xuất binh nên đánh chỗ nào đây? Có gì mà nắm chắc được phần thắng.”
Lưu Biểu nghe xong cảm thấy rất đúng, vẫn là người một nhà nói đúng hơn. Ông ta tán thưởng nhìn Sái Mạo: “Vẫn là Đức Khuê phân tích có đạo lý, xem ra chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ. Ngươi trở về nói với mọi người, không bàn việc xuất binh bắc thượng nữa.”
Sái Mạo nhận lệnh rời đi. Lưu Biểu ở đây nghĩ đi nghĩ lại, dặn người gọi Lưu Bị vào trong phủ, nói muốn đãi tiệc an ủi. Lưu Bị trong khách trạm cũng đứng ngồi không yên, vừa nghe Lưu Biểu có lời mời, vội vàng đến phủ.
Lưu Biểu đã sai người bày một mâm cỗ, thấy Lưu Bị đến, ông ta vội bước lên nghênh đón: “Huyền Đức, đến đây. Một năm qua chưa từng cùng đệ đối ẩm, hôm nay để vi huynh cùng đệ uống một trận đi. Ta đã đặc biệt bảo bọn chúng mua Bách quả tửu rồi.”
Thấy sự nhiệt tình của Lưu Biểu, Lưu Bị đã hiểu rõ trong lòng, mọi người đều là cáo già, càng cố gắng thể hiện, càng chứng minh sự việc không tốt. Đến mức này, mình còn có thể nói gì, đành cùng nhau khách khí: “Đa tạ hoàng huynh đãi tiệc, hoàng huynh mời ngồi trước.”
Hai người phân ngôi chủ khách xong xuôi, Lưu Biểu nâng chén nói: “Hiền đệ lần này gặp nạn mà thoát, vi huynh đặc biệt dùng chén rượu nhạt an ủi cho Huyền Đức.”
Lưu Bị cười khổ, vội vàng nâng chén đáp lễ: “Đa tạ hoàng huynh quan tâm. Nhưng mà tổn thất binh mã của huynh, đúng là bất lực.”
Hai người tự uống rượu trong tay, nhất thời không nói thêm câu nào. Trong lòng Lưu Biểu có chút bất an, dù sao nói lời cự tuyệt cũng rất khó khăn. Mà Lưu Bị trong lòng thở dài biết rõ kết quả không như ý mình, nào còn tâm trạng ăn uống!
Qua nửa ngày, Lưu Biểu mới thở dài một tiếng, ra vẻ thống khổ nói: “Ta biết Huyền Đức có lòng vì Đại Hán, đều là tôn thất, Biểu cũng có lòng chấn hưng Hán thất. Nhưng mà… Không phải vi huynh không muốn theo lời hiền đệ bắc thượng, mà từ mùa đông trước tới nay, ruộng đất mất mùa không nói, trong quân lại có bệnh hiểm nghèo, ta thật sự là…” Cái cớ thật là thối tha, nhưng cũng chỉ có thể nói vậy.
Lưu Bị trong lòng thầm mắng đần độn, nhưng ngoài miệng vẫn khách khí: “Tình cảnh của hoàng huynh Bị cũng hiểu rõ, nếu là vấn đề lương thực, binh sĩ không được đầy đủ, tất nhiên không thể làm qua loa. Đúng rồi, nghe nói Nhị công tử có bệnh, đã tìm đại phu khám chưa?” Ngươi không muốn xuất binh, ta cũng không nài nữa, nói cũng vô dụng.
Lưu Biểu vội vàng khách khí: “Tiểu nhi đúng là có chút bệnh, không sao, cảm tạ Huyền Đức quan tâm. Nào, nào, uống rượu đi. Rượu này tên là Bách quả tửu, vừa ủ năm nay, thật sự là rượu ngon thượng đẳng, Huyền Đức đừng ngại uống thêm mấy chung.”
Lưu Bị cũng chỉ biết nâng chung đáp ứng, vất vả mới ăn xong bữa cơm này, vội vã cáo từ: “Đệ phải trở về Tân Dã, bại binh trở về có nhiều chuyện cần xử lý, xin cáo từ.”
Lưu Biểu cũng không giữ lại, khách khí tiễn hắn rời phủ. Lưu Bị gọi Quan Vũ, mang theo một bụng tức giận trở về Tân Dã. Lúc hắn trở về, ta đã đợi hắn mấy ngày.
Lưu Bị mang vẻ mặt chán nản về tới Tân Dã, biết rõ mình trong thời gian ngắn không có năng lực phục hồi. Chưa nói đến mình chỉ có một thành Tân Dã nho nhỏ, thuế má chẳng được là bao, nguồn mộ binh cũng thiếu, căn bản không có không gian phát triển, lại nói ngày đó ánh mắt Lưu Biểu lóe lên, rõ ràng là có đề phòng với mình. Lưu Bị rất hiểu, cho dù mình phát triển được, không cần đợi Tào Tháo đến đánh, đám thủ hạ của Lưu Biểu như Sái Mạo cũng có thể tiêu diệt mình rồi. Đến lúc đó, dù giữ được tính mạng, chỉ sợ chẳng còn nơi nào mà ở.
Tôn Càn thấy Lưu Bị trở về, vội tới hỏi thăm tình hình, Lưu Bị cười khổ đem lời Lưu Biểu thuật lại một lần: “Công Hựu, xem ra chúng ta chỉ có thể tạm thời thủ ở đây, chờ đợi cơ hội. Đáng tiếc thật, thời cơ tốt như vậy mà…”
Tôn Càn cũng chỉ biết thở dài: “Lưu Kinh mục này, tôi thấy ông ta không muốn bắc thượng thì thôi, chỉ sợ…”
Lưu Bị lắc đầu: “Trước mắt, chỉ cần chúng ta không có hành động gì lớn, ông ta cũng sẽ không gây bất lợi cho chúng ta. Cuộc sống nhìn sắc mặt người khác thật không tốt. Nhưng mà, dù không tốt cũng vẫn phải tiếp tục. Công Hựu, chuyện đi lại với đám người ở Tương Dương, phải dựa vào ông rồi.”
Tôn Càn gật đầu: “Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy. Đúng rồi, chủ công, Cửu châu thương nhân Triệu Như kia đã tới hai ngày, Tử Long tướng quân nói hắn muốn gặp ngài.”
Lưu Bị gật đầu: “Ông truyền lời với Tử Long, bảo hắn đưa người tới đây đi.”
Tôn Càn gật đầu muốn đi, lại quay lại hỏi: “Chủ công, tôi nghe nói, người này ở chỗ Tào Tháo rất được ưa thích, ai cũng nói hắn có quan hệ mật thiết với Tào Tháo, hình như quan hệ với Tôn Sách ở Giang Đông cũng không tồi. Chủ công, hắn…”
Lưu Bị thoáng nhìn Tôn Càn, trong mắt có một tia cảnh cáo: “Công Hựu, Triệu Như người này đúng là không tầm thường đâu, quan hệ của hắn với chư hầu nào cũng tốt, là một thương nhân rất được hoan nghênh, chúng ta có nhiều việc cần đến hắn. Hắn là thân tộc của Tử Long, chuyện này Tử Long đã nói với ta, cho nên ông đừng lo lắng hắn gây bất lợi cho ta. Về chuyện hắn kết giao với chúng ta, ông nhớ cho kỹ, cũng chỉ là chuyện làm ăn mà thôi. Những chuyện khác đừng để ý.”
Tôn Càn ngây người một chút, lập tức khom người nói vâng, vội vàng lui xuống.
Chú thích:
* Trung dung: chỉ những người đứng giữa, không ngả về phía nào, không tham gia vào phe nào.
/257
|