Đợi tới lúc Tào Tháo nhìn thấy ta, ta đang mặc quân phục lính tuần tra ngồi uống nước trong doanh trướng của ông ta. Tào Tháo từ ngoài vào, bị ta làm giật mình, nhận ra ta, ông ta rất mừng rỡ, rồi lại nghiêm nghị trở lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ngươi còn biết đến đây sao? Làm mọi người gấp gáp muốn chết.” Ta nuốt cười vào bụng: “Chủ công, ngài gặp thần là vui vẻ hay tức giận vậy? Ngài ở đây không có chuyện gì, làm sao phải gấp?” Tào Tháo nghe xong buồn cười nói: “Tung tích ngươi không rõ, chúng ta không vội sao được? Còn già mồm! Lần này ở Giang Đông sao lại như vậy? Cứu Tôn Sách cũng không cần đem mạng mình ra mạo hiểm chứ?” Tim ta đập mạnh, trộm nhìn Tào Tháo, trong mắt ông ta có nụ cười, hình như không tức giận: “Chủ công thật không giận Tử Vân chứ? Ngài không trách thần cứu Bá Phù?”
Tào Tháo cười: “Ta biết ngươi nghĩ gì! Tôn Sách rất giỏi, đúng là một đối thủ khó đối phó, có điều ngươi đã thành công tiếp cận với hắn, biết người biết ta, vô cùng có lợi cho chúng ta. Với lại, ngươi từng nói, Tôn Sách dễ đối phó hơn Tôn Quyền, để phát triển Giang Đông cần có thời gian, chúng ta diệt Viên Thiệu cũng cần thời gian, giữ lại Tôn Sách, để hắn ít nhiều kiềm chế Lưu Biểu, đối với chúng ta có lợi.” Ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà thần cứu Bá Phù hai lần. Lần thứ hai là không nên. Thật xin lỗi, chủ công, thần thật sự coi Bá Phù là bằng hữu, hắn cùng Chu Công Cẩn thật sự là bằng hữu sinh tử với thần… thần… Khống chế mình không được.” Vẫn nên nói thật tốt hơn, giấu nhất định là không thể giấu mãi, lấy cớ này cớ nọ cũng không được, Tào Tháo không phải ngu ngốc.
Tào Tháo thở dài tiến lại vỗ vai ta: “Phụng Hiếu đã nói ta biết rồi. Tử Vân à, tính cách của ngươi chính là thế, ta cũng không muốn nói gì, tóm lại, chỉ cần ngươi hiểu rõ bản thân phải làm thế nào là tốt rồi! Có điều, đừng vì những chuyện này đem tính mạng mình ra mạo hiểm. Quân của Cao Thanh An dễ phá vậy sao? Cao Thanh An dễ lừa vậy sao? Hắn đã gửi thư cho Nhị ca Văn Viễn của ngươi, nói nghi ngờ của mình. Những tiểu xảo kia của ngươi có thể dùng được mấy lần? Ta đã gửi mật thư cho Cao Thanh An, nói ngươi cứu Tôn Sách là mưu kế của ta.” Nhị ca cùng Tam ca hành động thật nhanh. Có điều, ta hiểu rõ bọn họ muốn tốt cho ta, Tào Tháo biết chuyện từ chỗ họ vẫn tốt hơn nghe người khác nói, ít ra, Tào Tháo sẽ không nghi ngờ huynh đệ chúng ta.
Ta cảm kích nhìn Tào Tháo: “Như tạ ơn chủ công thấu hiểu. Có điều, chủ công cứ yên tâm, thần sẽ phân biệt rõ công tư. Tử Vân sẽ không làm chuyện tổn thương tới cá nhân Bá Phù và Công Cẩn, khi hai quân đối địch tranh thiên hạ, thần sẽ không hồ đồ, chủ công hãy tin thần.” Tào Tháo cười: “Về điểm ấy, ta chưa bao giờ nghi ngờ Tử Vân, ngươi cũng không cần giải thích. Được rồi, thương thế Tôn Sách sao rồi?” Ta lắc đầu: “Rất nặng, không thể khỏe lại trong hai, ba tháng. Có điều lần này Bá Phù bị thương có lợi cho chúng ta, trong thời gian ngắn, ít nhất trong trận đại chiến này, hắn không thể đục nước béo cò nữa. Còn nữa, Cao Thanh An tướng quân lần này thật hiểm, Giang Đông hao binh tổn tướng nặng nề, thần tính ba tới năm năm nữa bọn họ cũng không đủ sức bắc thượng. Hơn nữa, Bá Phù là kẻ trọng lời hứa, hắn đã đồng ý suốt đời mình không tấn công Thọ Xuân, tất sẽ không từ Thọ Xuân bắc thượng nữa, cứ vậy, chúng ta chỉ cần trấn giữ Hợp Phì, Giang Đông sẽ không có cách nào tiến lên Giang Bắc. Chủ công, điều này rất quan trọng, Bá Phù nếu muốn cùng ngài tranh Trung Nguyên, coi như đã mất tiên cơ.” Tào Tháo a một tiếng: “Tử Vân, sao lại thế? Tôn Sách sao lại đồng ý với ngươi không tấn công Thọ Xuân?
Ta chưa kịp trả lời, đám người Quách Gia đã tiến vào, vừa lúc nghe được. Giả Hủ tò mò hỏi: “Tôn Sách làm sao lại đồng ý chuyện như vậy? Thật cả đời không tấn công Thọ Xuân sao?” Ta nhìn sang Tào Tháo, ông ta gật đầu, ta cũng không giấu giếm nữa, dù sao trước mắt đều là đồng bọn. Lúc ta cẩn thận kể lại chuyện cứu Tôn Sách một lần, Tào Tháo trầm ngâm, Quách Gia vẻ mặt không có gì, mà đám Giả Hủ chưa hiểu ý Tào Tháo, lòng bàn tay đều vì ta mà đổ mồ hôi lạnh.
Một lúc lâu sau, Tào Tháo mới nói: “Ôi, lỗ hổng nhiều quá. Tuy tài trí Tử Vân ít có đối thủ, nhưng mà hơn trăm người đi lại trên đất của ta, vậy mà quan viên địa phương không bắt được, thật không ổn! Sau này phải tăng cường mặt này hơn nữa, chỉ là chưa có nhân tài về chuyện này!” Mọi người đều thở phào. Trong lòng ta chợt lạnh, Tào Tháo thật lợi hại, lại nghĩ tới những chuyện này, may mà ta không định nói dối. Cho nên ta liều mạng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, mấy quan viên địa phương kia thật chẳng ra gì. Chủ công, thủ vệ chỗ này của ngài cũng không ổn, thần vào tới đây mà chẳng ai biết, thần thấy phải nói chuyện với đại ca mới được.”
Tào Tháo cười lớn: “Chuyện mờ ám của ngươi ai mà làm được? Không thể trách Tử Lợi. Phương pháp huấn luyện do ngươi đề xuất sao lại không có hiệu quả? Hắn đủ tận tâm tận lực rồi, nhưng mà ngươi vẫn có khả năng giấu được hắn. Ngươi đó, lá gan của ngươi… Thôi, dù sao nói cũng không nghe. Lúc này, Tử Lợi đang ở ngoài xem chừng đó!” Ta lè lưỡi: “Được rồi, là thần không đúng, thần chỉ muốn khiến chủ công ngạc nhiên thôi! Có điều, chủ công, bình thường ngài không ở trong trướng cũng nên cho người ở lại coi chừng. Đúng rồi, kỳ thật cách này không tồi, thần phải dùng cách này nhiều hơn. Trong quân trướng có rất nhiều đồ dùng hữu dụng, trộm đi rất có ích.” Mọi người đều lắc đầu, Tào Tháo hừ một tiếng: “Triệu Như, ngươi nghe cho kỹ, đây là mệnh lệnh, không cho ngươi tới chỗ Viên Thiệu làm trò này.” Ta cúi đầu không nói.
Tuân Du ở bên kia nghĩ cả nửa ngày, lúc này mới nói: “Tôn Sách đồng ý không tấn công Thọ Xuân, thật sự là chuyện tốt! Phòng tuyến phía nam không cần lo lắng nữa, công lớn nhất chính là vị cô nương kia.” Nói rồi, liếc mắt nhìn ta một cái, ta hướng ông ta lặng lẽ cười, hiểu rõ ý của ông ta. Tào Tháo gật đầu: “Không sai, Tử Vân cứu Tôn Sách đúng là chó ngáp phải ruồi. Sau khi trận đại chiến này kết thúc, ta sẽ phái người đón cô nương này tới Hứa Đô chăm sóc. Đúng rồi, uy hiếp ở Thọ Xuân đã giải trừ, có thể cho Cao Thanh An rời khỏi đó. Ở đây đang cần người!” Ta vui vẻ: “Chủ công, đánh Viên Bản Sơ cần gì nhiều người như vậy? Từng này là đủ rồi.” Bốn người đều nhìn ta chằm chằm, Quách Gia giơ tay lên: “Ngươi đó, mấy ngày nay khẳng định đã giở trò, có thú nhận không? Nói mau.”
Thấy vẻ mặt khó hiểu của đám người Tào Tháo, ta cực kỳ đắc ý, Hứa Du, dẹp sang một bên mà chơi. Ta cười: “Không sai, ta có kế, có điều không phải chủ ý của ta, là chiêu thức cũ của chủ công.” Tào Tháo ngẩn người: “Ta?” Ta nhìn bọn họ cười, đúng vậy, tâm trạng ta lúc này rất tốt, bất kể thế nào, tình nghĩa bằng hữu của ta và Tôn Sách cũng đã rõ ràng trước mặt Tào Tháo, trong lòng cất được một tảng đá lớn, bản tính nghịch ngợm lại trỗi dậy. Nhìn vẻ mặt mù mịt của Tào Tháo, ta đắc ý hỏi: “Chủ công, các vị đại nhân, các người đoán xem mấy ngày nay tôi đi đâu?” Tào Tháo lắc đầu: “Ngươi lại bắt đầu nghịch rồi!” Quách Gia thấy ta như vậy, chỉ biết chuyện của Tôn Sách đã ổn, hắn tiến lên làm bộ muốn đánh: “Ngươi còn muốn kích thích sự tò mò của chúng ta? Nói mau!” Ta le lưỡi: “Không dám. Đệ ở Ô Sào.” Ô Sào? Bọn họ đều chưa hiểu.
Ta cười: “Chủ công, ngài cho Từ tướng quân đi đốt xe vận lương của Viên Thiệu, đúng không?” Tào Tháo gật đầu. Ta cười nói: “Không chỉ có vậy, Vu tướng quân làm việc không tệ, không ngừng gây rối trên đường vận lương của Viên quân. Viên Thiệu rất khó chịu chuyện kiểu này, y không thích giao thiệp với chúng ta kiểu đó, cho nên hạ lệnh đem nơi trữ quân lương chuyển tới Ô Sào.” Tào Tháo nhíu mày: “Tử Vân, ngươi dù được Viên Thiệu yêu thích, hắn sẽ không cho ngươi biết tin tức bí mật như vậy chứ?” Thấy Tào Tháo không tin, ta vui vẻ: “Chủ công, thần sao có thể từ chỗ Viên Thiệu biết tin tức loại này? Là thuộc hạ trong dược điếm mang tin tới, thần bí mật trà trộn vào đội ngũ áp tải lương thảo của Viên quân, tự mình tới nơi bọn chúng trữ lương xem xét. Tướng giữ lương thảo là Thuần Vu Quỳnh, có một vạn người, ngày mai vừa lúc sẽ có một chuyến lương thảo lớn nhất sẽ tới.”
Đám người Tào Tháo nghe ta nói lại chui vào Viên quân, mặt đều tối sầm nhìn ta, nhưng nghe ta nói lương thảo sắp tới, phản ứng lại ngoài dự liệu, Tào Tháo bước vội lên hỏi: “Ngày mai? Lương thảo nhiều không?” Ông ta khẩn trương như vậy, ta lại giật mình: “Nhiều, tất nhiên nhiều, Viên gia nhiều người vậy cơ mà! Chỗ lương thảo đó là đồ ăn mười ngày nửa tháng nhà họ.” Tào Tháo xoa tay: “Nhiều vậy sao? Nói như vậy…” Ta tiếp lời: “Đốt thôi, giống như năm đó chủ công đốt lương của Lữ Bố vậy.” Tuân Du cười: “To gan lắm, nhưng là một cách hay.” Giả Hủ cao hứng xán lại gần ta: “Đúng là ngươi, biết chắc ngươi có thể ra chủ ý mà.” Ta cố ý nhếch mép: “Giả Văn Hòa, ông muốn chết à, đánh ta đau vậy! Chủ ý gì của ta, đó là biện pháp cũ của chủ công, ta chẳng qua đi kiểm tra chứng thực vị trí thôi.” Tào Tháo thấy ta nhếch mép, quan tâm hỏi: “Sao vậy? Vết thương chưa lành sao?” Ta sửng sốt, không kịp phản ứng, Quách Gia chắc chắn phóng đại thương thế của ta. Ta lập tức nói: “Không sao rồi, chủ công yên tâm đi.” Tào Tháo lắc đầu. Quách Gia hướng ta định đánh đòn, ta nhếch miệng.
Tào Tháo tính toán rồi nói: “Vậy đi, ta lập tức dẫn nhân mã đi, trời tối sẽ tới Ô Sào, lần này nhất định khiến Viên Thiệu không có cơm ăn.” Chúng ta mấy người nhìn nhau, trăm miệng một lời: “Không thể.” Tào Tháo sửng sốt: “Vì sao?” Quách Gia vội nói: “Chủ công, phái một viên đại tướng đi là được, ngài không thể mạo hiểm.” Chúng ta mấy người đều gật đầu. Tào Tháo cười lớn: “Các ngươi đó, Tháo cũng là võ tướng mà, các ngươi không tin ta sao?” Ta cười: “Ai dám không tin ngài! Võ nghệ của ngài khẳng định không tồi (vỗ mông ngựa), nhưng mà loại chuyện này cần gì ngài phải xuất mã? Theo thần thấy, ngài cho Ôn hầu đi là được, hắn và thủ hạ của hắn rất am hiểu loại tập kích bất ngờ này.” Toàn trướng mọi người không nói gì, không khí cực kỳ quái dị.
Ta thấy ánh mắt sửng sốt của bọn họ bèn nghĩ lại, hình như không nhìn thấy Lữ Bố. Tào Tháo nhìn ta xấu hổ cười: “Phụng Tiên không có ở đây.” Ta ngơ ngác nói: “Sao lại thế? Đại chiến cỡ này lại không có mặt? Chủ công, ngài không để cho hắn đi đánh tập kích chứ? Có điều, để hắn đi quấy rối Viên Thiệu, có chút không coi trọng nhân tài.” Quách Gia cười khổ: “Không đâu. Lữ Ôn hầu ở lại Hứa Đô, ở đó cũng không đi đâu, hắn… Bị bệnh.” A? Ta há hốc miệng: “Bị bệnh? Bệnh gì? Tam ca, huynh sao không nói sớm, ta sẽ tới thăm bệnh.” Tào Tháo thở dài: “Ngươi không chữa được đâu, là tâm bệnh.” Đây là chuyện gì vậy, chẳng lẽ Lữ Bố lại muốn cái gì?
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của ta, Tào Tháo cười khổ: “Tử Vân à, ngươi làm việc cũng có lúc không cẩn thận. Chuyện Đổng Thừa, Phụng Tiên cũng có phần.” Chuyện này khiến ta thật sự kinh hãi. Vạt áo chiếu thư hoàn toàn dựa vào tin tức của Vũ ca ca mà làm, căn bản không nghĩ tới người khác. Lữ Bố cũng tham dự, người kia thật sự là chưa từ bỏ sao? Ta cau mày: “Lữ Bố cũng tham gia chuyện vạt áo chiếu thư, xem ra chúng ta vẫn coi thường hắn.” Tào Tháo nghe xong vội giải thích: “Không phải, ngươi hiểu lầm rồi. Phụng Tiên không phải tham dự việc này, mà là chuyện nói ra trước, hắn chẳng qua không đứng ra vạch trần đám người Đổng Thừa thôi.” Ta nghi ngờ nhìn Tào Tháo. Tuân Du tiến lên, kể lại cho ta những chuyện đã xảy ra.
Thì ra Hoàng đế cùng Đổng Thừa rất xem trọng Lữ Bố, vì năm đó chính Lữ Bố giết Đổng Trác, giải cứu hoàng đế. Mà Lữ Bố lại bị Tào Tháo đánh bại, khẳng định rất hận ông ta. Cho nên bọn họ nghĩ rằng chỉ cần nói ra, Lữ Bố sẽ liên kết với bọn họ, có Lữ Bố rồi, có thể giết được Tào Tháo. Đổng Thừa sau khi Lưu Bị chuồn mất, phải tìm tới Lữ Bố, cho hắn xem chiếu thư của Hoàng đế. Nhưng mà, trước kia Lữ Bố giết Đổng Trác, là vì Đổng Trác không lấy được lòng người, hơn nữa, Đổng Trác cũng không đối xử với Lữ Bố như Tào Tháo, vì danh lợi trước mắt, hắn giết Đổng Trác. Hiện giờ đã khác, Lữ Bố nghĩ thầm: Tào Tháo lấy lòng thành đối đãi, tốt với mình như vậy, mình sao có thể lại làm tiểu nhân phản bội? Lại nói, mắt thấy việc Tào Tháo làm, lấy được lòng dân, giết Tào Tháo, Hứa Đô sẽ loạn, vất vả mới bình yên được, ta lại không ngốc, sau này lại phải lưu lạc. Cho nên, Lữ Bố nói với Đổng Thừa, ta lúc này không có thực quyền, trong tay không có ai, không làm được. Ta khuyên các người cũng đừng làm chuyện này, lúc này mọi người đang tốt đẹp, Hoàng đế cũng không có chuyện gì, sao phải làm việc thừa? Có điều, Lữ Bố cũng cảm kích tình nghĩa của Hoàng đế với hắn, liền nói rõ với Đổng Thừa, ta không tham gia, các ông cũng đừng làm, ta sẽ không đi tố cáo các ông. Đổng Thừa bất đắc dĩ đành trở về.
Lúc Đổng Thừa bị ta bóc trần, nhận lấy trừng phạt, Tào Tháo cẩn thận điều tra chuyện này từ đầu tới cuối, biết Lữ Bố đã biết trước sự việc vạt áo chiếu thư. Chuyện này trong mắt một số người, trở thành sự phản bội của Lữ Bố, tuy rằng Tào Tháo lệnh cho mọi người không được bàn luận chuyện này, cũng không cho phép nói gì Lữ Bố, nhưng mà chuyện hoài nghi Lữ Bố phản bội Tào Tháo vẫn truyền ra ở Hứa Đô. Lữ Bố sau khi biết cũng tự mình tới giải thích cho Tào Tháo, Tào Tháo vỗ ngực nói mình tin tưởng con người Lữ Bố, bảo Lữ Bố đừng nghe lời đồn, Lữ Bố đứng trước Tào Tháo nói không sao, thực tế về nhà liền gục luôn, miệng vết thương lại vỡ ra, tên này trời không sợ, đất không sợ, lần đầu cảm thấy tuyệt vọng. Người chính là như vậy, vào lúc ngươi cảm thấy thập phần hạnh phúc, đột nhiên chịu đả kích trầm trọng, nháy mắt sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
Bởi vậy, lúc Tào Tháo gọi Lữ Bố đi cùng mình tới Bạch Mã, hắn nói mình bị bệnh, không thích hợp mang binh xuất chinh. Tào Tháo nghe được biết hắn có tâm bệnh, vội vàng tới thăm Lữ Bố, vốn muốn an ủi một phen, kết quả thấy hắn quả thật bệnh nằm trên giường, gầy đi thấy rõ, một chút tinh thần cũng không có, nào còn vẻ hào kiệt, kiêu dũng trước kia. Lữ Bố cười khổ mong Tào Tháo hiểu và bỏ qua, còn nói quân của hắn để Văn Viễn mang theo là được, hắn sẽ không tham gia tác chiến. Tào Tháo một lời cũng không nói ra được, đành bảo hắn dưỡng bệnh cho tốt.
Ta nghe xong chuyện, thật sự dở khóc dở cười: “Lữ Phụng Tiên sao lại thành thế này? Hắn không phải người không sợ trời, không sợ đất sao? Mấy lời đồn đại sao lại khiến hắn ra như vậy? Chính hắn cũng đáng bị ăn mắng mà.” Quách Gia thở dài: “Căn bản không đơn giản như ngươi nghĩ. Vốn Lữ Bố là thiên hạ đệ nhất dũng sĩ, võ nghệ cao siêu, có quân có tướng, ai không nể hắn ba phần, sợ hắn ba phần? Lúc này tốt rồi, người thông minh một điều cũng không nói, thứ mình tinh thông cũng không hơn được người ta. Lại nói, hắn giờ có vẻ thoải mái, ngày xưa thanh danh không tốt, hắn cũng không cần, nhưng trong lòng khẳng định khó chịu, đã là người ai chẳng để ý tới thanh danh của mình. Lữ Bố vất vả lắm mới gặp được chủ công có thể dung nạp hắn, có thể cho hắn cảm giac an toàn, chuyện không rõ ràng như vậy, ai gặp phải cũng không chịu nổi.” Ta nghĩ lại cũng đúng, đổi lại là ai cũng sẽ khó chịu. Nhưng mà chuyện này cũng chứng tỏ trong lòng Lữ Bố không muốn làm phản nữa. Nhưng mà, một mãnh tướng lại làm ra vẻ nhàn rỗi, đáng tiếc.
Ta ngẩng đầu nhìn Tào Tháo: “Chủ công, lúc này mấu chốt là ngài có tin tưởng Lữ Phụng Tiên sao?” Tào Tháo sửng sốt: “Sao lại không tin? Ta lúc này càng tin lời ngươi, Lữ Phụng Tiên tuyệt đối không phải tiểu nhân.” Ta cười: “Nếu như vậy thì đơn giản rồi! Chủ công, ngài ép Ôn hầu tới đây. Chỉ cần cho hắn lập công, ngài thưởng cho hắn, lời đồn sẽ biến mất, so với giải thích gì đó đều tốt hơn, giống như ngài dùng Trương quân hầu trấn thủ yếu đạo Trần Lưu ấy. Ngài xem, mấy lời bất kính với Trương quân hầu đều đã biến mất. Lời đồn tất sẽ dừng lại thôi!” Tào Tháo lắc đầu cười khổ: “Ngươi cho rằng ta không nghĩ ra sao? Ngươi chưa thấy đó thôi, ta vừa nói bảo hắn mang binh đánh Nhan Lương, Phụng Tiên đã dùng ánh mắt khủng hoảng, bất lực nhìn ta, ta không đành lòng. Còn nữa, phu nhân hắn thấy ta tới nhà hắn chân run từng hồi. Ta không muốn ép buộc hắn! Theo ta thấy, Phụng Tiên chưa mang theo người nhà chạy trốn đã là tốt rồi.” Trời ạ, nghiêm trọng vậy sao?
Ta lại suy ngẫm: “Chủ công, nếu ngài thật sự tin tưởng Lữ ôn hầu, thần thấy dứt khoát cho hắn tới Uyển thành đi? Dù sao chúng ta cũng phải đề phòng Lưu Biểu cắn lén. Thọ Xuân không có gì nguy hiểm, triệu hồi Thành Liêm về cho Lữ Bố. Cứ như vậy cho thấy ngài không cảnh giác gì với Lữ Ôn hầu, lại có thể đề phòng Lưu Biểu tập kích, lại đưa Lữ Ôn hầu rời khỏi thị phi ở Hứa Đô, nhất cử lưỡng tiện, thế nào?” Tào Tháo suy nghĩ rồi gật đầu. Quách Gia lại phản đối: “Tử Vân, phương pháp này không được. Ngươi sao lại không rõ, Ôn hầu lúc này không phải không muốn lãnh binh, mà là không dám lãnh binh. Ngươi không nghĩ, Ôn hầu nếu thật sự đóng quân ở một phương, đám cận thần kia của Hoàng đế sẽ làm gì sao?” Ta cùng Tào Tháo đều ngẩn người, đúng vậy, đây đúng là vấn đề. Quách Gia thở dài nói: “Đám người kia sẽ tin tưởng lời đồn đó, cho dù không tin cũng sẽ thử. Bọn họ sẽ tới chỗ Ôn hầu châm ngòi ly gián, hòng chuyển qua Hoàng đế, thậm chí khiến cho Hoàng đế lần nữa lại ra chiếu thư cho Ôn hầu, ngươi nói xem, Ôn hầu sẽ xử lý ra sao? Giết hoặc tố cáo bọn họ, sẽ có người mắng hắn bất trung, phản bội Hoàng đế, dù sao hắn cũng là Phiêu Kỵ tướng quân Hoàng đế thân phong; không giết, không tố cáo chúng, lại sẽ có người nói hắn bất nghĩa với chủ công. Ngươi bảo hắn làm sao sống nổi nữa? Lại nói, Lữ Ôn hầu chỉ sợ cũng sẽ hoài nghi mục đích chủ công cho hắn dẫn binh.” Ta rùng mình: “Trời ơi, vấn đề phức tạp vậy! Người với người ở với nhau khó quá. Thôi quên đi, ta cũng không nên ra mấy cái cách vứt đi nữa, đợi đánh xong trận này trở về ta sẽ gặp Ôn hầu, nghĩ cách làm rõ suy nghĩ trong lòng hắn rồi hãy nói.” Tào Tháo ở bên cạnh thở dài thật lớn.
Nói về Lữ Bố lâu như vậy, chúng ta suýt nữa đã quên chuyện chính. Vẫn là Tào Tháo nghĩ tới trước: “Thôi, không đề cập tới Phụng Tiên nữa. Ô Sào vẫn để ta tự mang binh đi tốt hơn. Tử Vân, phòng thủ nơi đó thế nào? Ta mang năm ngàn quân đủ không?” Ta gật đầu: “Quân trông giữ Ô Sào chỉ có một vạn, ngài mang tinh binh đi không thành vấn đề. Để đại ca đi cùng ngài, đừng khiến chúng thần lo lắng.” Tào Tháo gật đầu. Kỳ thực không cần ta nói, lúc này đại ca chính là hộ vệ bên cạnh Tào Tháo, không có việc cần hắn không xuất chiến, đều ở bên cạnh ông ta. Tào Tháo đi đâu hắn đi đấy. Ta lại cảm thấy không tốt, cứ như vậy, cơ hội lập công của đại ca sẽ ít đi, nhưng mà đại ca lại thích như vậy, Tào Tháo cũng muốn vậy, ta cũng không có cách nào.
Tào Tháo cười: “Ta biết ngươi nghĩ gì! Tôn Sách rất giỏi, đúng là một đối thủ khó đối phó, có điều ngươi đã thành công tiếp cận với hắn, biết người biết ta, vô cùng có lợi cho chúng ta. Với lại, ngươi từng nói, Tôn Sách dễ đối phó hơn Tôn Quyền, để phát triển Giang Đông cần có thời gian, chúng ta diệt Viên Thiệu cũng cần thời gian, giữ lại Tôn Sách, để hắn ít nhiều kiềm chế Lưu Biểu, đối với chúng ta có lợi.” Ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà thần cứu Bá Phù hai lần. Lần thứ hai là không nên. Thật xin lỗi, chủ công, thần thật sự coi Bá Phù là bằng hữu, hắn cùng Chu Công Cẩn thật sự là bằng hữu sinh tử với thần… thần… Khống chế mình không được.” Vẫn nên nói thật tốt hơn, giấu nhất định là không thể giấu mãi, lấy cớ này cớ nọ cũng không được, Tào Tháo không phải ngu ngốc.
Tào Tháo thở dài tiến lại vỗ vai ta: “Phụng Hiếu đã nói ta biết rồi. Tử Vân à, tính cách của ngươi chính là thế, ta cũng không muốn nói gì, tóm lại, chỉ cần ngươi hiểu rõ bản thân phải làm thế nào là tốt rồi! Có điều, đừng vì những chuyện này đem tính mạng mình ra mạo hiểm. Quân của Cao Thanh An dễ phá vậy sao? Cao Thanh An dễ lừa vậy sao? Hắn đã gửi thư cho Nhị ca Văn Viễn của ngươi, nói nghi ngờ của mình. Những tiểu xảo kia của ngươi có thể dùng được mấy lần? Ta đã gửi mật thư cho Cao Thanh An, nói ngươi cứu Tôn Sách là mưu kế của ta.” Nhị ca cùng Tam ca hành động thật nhanh. Có điều, ta hiểu rõ bọn họ muốn tốt cho ta, Tào Tháo biết chuyện từ chỗ họ vẫn tốt hơn nghe người khác nói, ít ra, Tào Tháo sẽ không nghi ngờ huynh đệ chúng ta.
Ta cảm kích nhìn Tào Tháo: “Như tạ ơn chủ công thấu hiểu. Có điều, chủ công cứ yên tâm, thần sẽ phân biệt rõ công tư. Tử Vân sẽ không làm chuyện tổn thương tới cá nhân Bá Phù và Công Cẩn, khi hai quân đối địch tranh thiên hạ, thần sẽ không hồ đồ, chủ công hãy tin thần.” Tào Tháo cười: “Về điểm ấy, ta chưa bao giờ nghi ngờ Tử Vân, ngươi cũng không cần giải thích. Được rồi, thương thế Tôn Sách sao rồi?” Ta lắc đầu: “Rất nặng, không thể khỏe lại trong hai, ba tháng. Có điều lần này Bá Phù bị thương có lợi cho chúng ta, trong thời gian ngắn, ít nhất trong trận đại chiến này, hắn không thể đục nước béo cò nữa. Còn nữa, Cao Thanh An tướng quân lần này thật hiểm, Giang Đông hao binh tổn tướng nặng nề, thần tính ba tới năm năm nữa bọn họ cũng không đủ sức bắc thượng. Hơn nữa, Bá Phù là kẻ trọng lời hứa, hắn đã đồng ý suốt đời mình không tấn công Thọ Xuân, tất sẽ không từ Thọ Xuân bắc thượng nữa, cứ vậy, chúng ta chỉ cần trấn giữ Hợp Phì, Giang Đông sẽ không có cách nào tiến lên Giang Bắc. Chủ công, điều này rất quan trọng, Bá Phù nếu muốn cùng ngài tranh Trung Nguyên, coi như đã mất tiên cơ.” Tào Tháo a một tiếng: “Tử Vân, sao lại thế? Tôn Sách sao lại đồng ý với ngươi không tấn công Thọ Xuân?
Ta chưa kịp trả lời, đám người Quách Gia đã tiến vào, vừa lúc nghe được. Giả Hủ tò mò hỏi: “Tôn Sách làm sao lại đồng ý chuyện như vậy? Thật cả đời không tấn công Thọ Xuân sao?” Ta nhìn sang Tào Tháo, ông ta gật đầu, ta cũng không giấu giếm nữa, dù sao trước mắt đều là đồng bọn. Lúc ta cẩn thận kể lại chuyện cứu Tôn Sách một lần, Tào Tháo trầm ngâm, Quách Gia vẻ mặt không có gì, mà đám Giả Hủ chưa hiểu ý Tào Tháo, lòng bàn tay đều vì ta mà đổ mồ hôi lạnh.
Một lúc lâu sau, Tào Tháo mới nói: “Ôi, lỗ hổng nhiều quá. Tuy tài trí Tử Vân ít có đối thủ, nhưng mà hơn trăm người đi lại trên đất của ta, vậy mà quan viên địa phương không bắt được, thật không ổn! Sau này phải tăng cường mặt này hơn nữa, chỉ là chưa có nhân tài về chuyện này!” Mọi người đều thở phào. Trong lòng ta chợt lạnh, Tào Tháo thật lợi hại, lại nghĩ tới những chuyện này, may mà ta không định nói dối. Cho nên ta liều mạng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, mấy quan viên địa phương kia thật chẳng ra gì. Chủ công, thủ vệ chỗ này của ngài cũng không ổn, thần vào tới đây mà chẳng ai biết, thần thấy phải nói chuyện với đại ca mới được.”
Tào Tháo cười lớn: “Chuyện mờ ám của ngươi ai mà làm được? Không thể trách Tử Lợi. Phương pháp huấn luyện do ngươi đề xuất sao lại không có hiệu quả? Hắn đủ tận tâm tận lực rồi, nhưng mà ngươi vẫn có khả năng giấu được hắn. Ngươi đó, lá gan của ngươi… Thôi, dù sao nói cũng không nghe. Lúc này, Tử Lợi đang ở ngoài xem chừng đó!” Ta lè lưỡi: “Được rồi, là thần không đúng, thần chỉ muốn khiến chủ công ngạc nhiên thôi! Có điều, chủ công, bình thường ngài không ở trong trướng cũng nên cho người ở lại coi chừng. Đúng rồi, kỳ thật cách này không tồi, thần phải dùng cách này nhiều hơn. Trong quân trướng có rất nhiều đồ dùng hữu dụng, trộm đi rất có ích.” Mọi người đều lắc đầu, Tào Tháo hừ một tiếng: “Triệu Như, ngươi nghe cho kỹ, đây là mệnh lệnh, không cho ngươi tới chỗ Viên Thiệu làm trò này.” Ta cúi đầu không nói.
Tuân Du ở bên kia nghĩ cả nửa ngày, lúc này mới nói: “Tôn Sách đồng ý không tấn công Thọ Xuân, thật sự là chuyện tốt! Phòng tuyến phía nam không cần lo lắng nữa, công lớn nhất chính là vị cô nương kia.” Nói rồi, liếc mắt nhìn ta một cái, ta hướng ông ta lặng lẽ cười, hiểu rõ ý của ông ta. Tào Tháo gật đầu: “Không sai, Tử Vân cứu Tôn Sách đúng là chó ngáp phải ruồi. Sau khi trận đại chiến này kết thúc, ta sẽ phái người đón cô nương này tới Hứa Đô chăm sóc. Đúng rồi, uy hiếp ở Thọ Xuân đã giải trừ, có thể cho Cao Thanh An rời khỏi đó. Ở đây đang cần người!” Ta vui vẻ: “Chủ công, đánh Viên Bản Sơ cần gì nhiều người như vậy? Từng này là đủ rồi.” Bốn người đều nhìn ta chằm chằm, Quách Gia giơ tay lên: “Ngươi đó, mấy ngày nay khẳng định đã giở trò, có thú nhận không? Nói mau.”
Thấy vẻ mặt khó hiểu của đám người Tào Tháo, ta cực kỳ đắc ý, Hứa Du, dẹp sang một bên mà chơi. Ta cười: “Không sai, ta có kế, có điều không phải chủ ý của ta, là chiêu thức cũ của chủ công.” Tào Tháo ngẩn người: “Ta?” Ta nhìn bọn họ cười, đúng vậy, tâm trạng ta lúc này rất tốt, bất kể thế nào, tình nghĩa bằng hữu của ta và Tôn Sách cũng đã rõ ràng trước mặt Tào Tháo, trong lòng cất được một tảng đá lớn, bản tính nghịch ngợm lại trỗi dậy. Nhìn vẻ mặt mù mịt của Tào Tháo, ta đắc ý hỏi: “Chủ công, các vị đại nhân, các người đoán xem mấy ngày nay tôi đi đâu?” Tào Tháo lắc đầu: “Ngươi lại bắt đầu nghịch rồi!” Quách Gia thấy ta như vậy, chỉ biết chuyện của Tôn Sách đã ổn, hắn tiến lên làm bộ muốn đánh: “Ngươi còn muốn kích thích sự tò mò của chúng ta? Nói mau!” Ta le lưỡi: “Không dám. Đệ ở Ô Sào.” Ô Sào? Bọn họ đều chưa hiểu.
Ta cười: “Chủ công, ngài cho Từ tướng quân đi đốt xe vận lương của Viên Thiệu, đúng không?” Tào Tháo gật đầu. Ta cười nói: “Không chỉ có vậy, Vu tướng quân làm việc không tệ, không ngừng gây rối trên đường vận lương của Viên quân. Viên Thiệu rất khó chịu chuyện kiểu này, y không thích giao thiệp với chúng ta kiểu đó, cho nên hạ lệnh đem nơi trữ quân lương chuyển tới Ô Sào.” Tào Tháo nhíu mày: “Tử Vân, ngươi dù được Viên Thiệu yêu thích, hắn sẽ không cho ngươi biết tin tức bí mật như vậy chứ?” Thấy Tào Tháo không tin, ta vui vẻ: “Chủ công, thần sao có thể từ chỗ Viên Thiệu biết tin tức loại này? Là thuộc hạ trong dược điếm mang tin tới, thần bí mật trà trộn vào đội ngũ áp tải lương thảo của Viên quân, tự mình tới nơi bọn chúng trữ lương xem xét. Tướng giữ lương thảo là Thuần Vu Quỳnh, có một vạn người, ngày mai vừa lúc sẽ có một chuyến lương thảo lớn nhất sẽ tới.”
Đám người Tào Tháo nghe ta nói lại chui vào Viên quân, mặt đều tối sầm nhìn ta, nhưng nghe ta nói lương thảo sắp tới, phản ứng lại ngoài dự liệu, Tào Tháo bước vội lên hỏi: “Ngày mai? Lương thảo nhiều không?” Ông ta khẩn trương như vậy, ta lại giật mình: “Nhiều, tất nhiên nhiều, Viên gia nhiều người vậy cơ mà! Chỗ lương thảo đó là đồ ăn mười ngày nửa tháng nhà họ.” Tào Tháo xoa tay: “Nhiều vậy sao? Nói như vậy…” Ta tiếp lời: “Đốt thôi, giống như năm đó chủ công đốt lương của Lữ Bố vậy.” Tuân Du cười: “To gan lắm, nhưng là một cách hay.” Giả Hủ cao hứng xán lại gần ta: “Đúng là ngươi, biết chắc ngươi có thể ra chủ ý mà.” Ta cố ý nhếch mép: “Giả Văn Hòa, ông muốn chết à, đánh ta đau vậy! Chủ ý gì của ta, đó là biện pháp cũ của chủ công, ta chẳng qua đi kiểm tra chứng thực vị trí thôi.” Tào Tháo thấy ta nhếch mép, quan tâm hỏi: “Sao vậy? Vết thương chưa lành sao?” Ta sửng sốt, không kịp phản ứng, Quách Gia chắc chắn phóng đại thương thế của ta. Ta lập tức nói: “Không sao rồi, chủ công yên tâm đi.” Tào Tháo lắc đầu. Quách Gia hướng ta định đánh đòn, ta nhếch miệng.
Tào Tháo tính toán rồi nói: “Vậy đi, ta lập tức dẫn nhân mã đi, trời tối sẽ tới Ô Sào, lần này nhất định khiến Viên Thiệu không có cơm ăn.” Chúng ta mấy người nhìn nhau, trăm miệng một lời: “Không thể.” Tào Tháo sửng sốt: “Vì sao?” Quách Gia vội nói: “Chủ công, phái một viên đại tướng đi là được, ngài không thể mạo hiểm.” Chúng ta mấy người đều gật đầu. Tào Tháo cười lớn: “Các ngươi đó, Tháo cũng là võ tướng mà, các ngươi không tin ta sao?” Ta cười: “Ai dám không tin ngài! Võ nghệ của ngài khẳng định không tồi (vỗ mông ngựa), nhưng mà loại chuyện này cần gì ngài phải xuất mã? Theo thần thấy, ngài cho Ôn hầu đi là được, hắn và thủ hạ của hắn rất am hiểu loại tập kích bất ngờ này.” Toàn trướng mọi người không nói gì, không khí cực kỳ quái dị.
Ta thấy ánh mắt sửng sốt của bọn họ bèn nghĩ lại, hình như không nhìn thấy Lữ Bố. Tào Tháo nhìn ta xấu hổ cười: “Phụng Tiên không có ở đây.” Ta ngơ ngác nói: “Sao lại thế? Đại chiến cỡ này lại không có mặt? Chủ công, ngài không để cho hắn đi đánh tập kích chứ? Có điều, để hắn đi quấy rối Viên Thiệu, có chút không coi trọng nhân tài.” Quách Gia cười khổ: “Không đâu. Lữ Ôn hầu ở lại Hứa Đô, ở đó cũng không đi đâu, hắn… Bị bệnh.” A? Ta há hốc miệng: “Bị bệnh? Bệnh gì? Tam ca, huynh sao không nói sớm, ta sẽ tới thăm bệnh.” Tào Tháo thở dài: “Ngươi không chữa được đâu, là tâm bệnh.” Đây là chuyện gì vậy, chẳng lẽ Lữ Bố lại muốn cái gì?
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của ta, Tào Tháo cười khổ: “Tử Vân à, ngươi làm việc cũng có lúc không cẩn thận. Chuyện Đổng Thừa, Phụng Tiên cũng có phần.” Chuyện này khiến ta thật sự kinh hãi. Vạt áo chiếu thư hoàn toàn dựa vào tin tức của Vũ ca ca mà làm, căn bản không nghĩ tới người khác. Lữ Bố cũng tham dự, người kia thật sự là chưa từ bỏ sao? Ta cau mày: “Lữ Bố cũng tham gia chuyện vạt áo chiếu thư, xem ra chúng ta vẫn coi thường hắn.” Tào Tháo nghe xong vội giải thích: “Không phải, ngươi hiểu lầm rồi. Phụng Tiên không phải tham dự việc này, mà là chuyện nói ra trước, hắn chẳng qua không đứng ra vạch trần đám người Đổng Thừa thôi.” Ta nghi ngờ nhìn Tào Tháo. Tuân Du tiến lên, kể lại cho ta những chuyện đã xảy ra.
Thì ra Hoàng đế cùng Đổng Thừa rất xem trọng Lữ Bố, vì năm đó chính Lữ Bố giết Đổng Trác, giải cứu hoàng đế. Mà Lữ Bố lại bị Tào Tháo đánh bại, khẳng định rất hận ông ta. Cho nên bọn họ nghĩ rằng chỉ cần nói ra, Lữ Bố sẽ liên kết với bọn họ, có Lữ Bố rồi, có thể giết được Tào Tháo. Đổng Thừa sau khi Lưu Bị chuồn mất, phải tìm tới Lữ Bố, cho hắn xem chiếu thư của Hoàng đế. Nhưng mà, trước kia Lữ Bố giết Đổng Trác, là vì Đổng Trác không lấy được lòng người, hơn nữa, Đổng Trác cũng không đối xử với Lữ Bố như Tào Tháo, vì danh lợi trước mắt, hắn giết Đổng Trác. Hiện giờ đã khác, Lữ Bố nghĩ thầm: Tào Tháo lấy lòng thành đối đãi, tốt với mình như vậy, mình sao có thể lại làm tiểu nhân phản bội? Lại nói, mắt thấy việc Tào Tháo làm, lấy được lòng dân, giết Tào Tháo, Hứa Đô sẽ loạn, vất vả mới bình yên được, ta lại không ngốc, sau này lại phải lưu lạc. Cho nên, Lữ Bố nói với Đổng Thừa, ta lúc này không có thực quyền, trong tay không có ai, không làm được. Ta khuyên các người cũng đừng làm chuyện này, lúc này mọi người đang tốt đẹp, Hoàng đế cũng không có chuyện gì, sao phải làm việc thừa? Có điều, Lữ Bố cũng cảm kích tình nghĩa của Hoàng đế với hắn, liền nói rõ với Đổng Thừa, ta không tham gia, các ông cũng đừng làm, ta sẽ không đi tố cáo các ông. Đổng Thừa bất đắc dĩ đành trở về.
Lúc Đổng Thừa bị ta bóc trần, nhận lấy trừng phạt, Tào Tháo cẩn thận điều tra chuyện này từ đầu tới cuối, biết Lữ Bố đã biết trước sự việc vạt áo chiếu thư. Chuyện này trong mắt một số người, trở thành sự phản bội của Lữ Bố, tuy rằng Tào Tháo lệnh cho mọi người không được bàn luận chuyện này, cũng không cho phép nói gì Lữ Bố, nhưng mà chuyện hoài nghi Lữ Bố phản bội Tào Tháo vẫn truyền ra ở Hứa Đô. Lữ Bố sau khi biết cũng tự mình tới giải thích cho Tào Tháo, Tào Tháo vỗ ngực nói mình tin tưởng con người Lữ Bố, bảo Lữ Bố đừng nghe lời đồn, Lữ Bố đứng trước Tào Tháo nói không sao, thực tế về nhà liền gục luôn, miệng vết thương lại vỡ ra, tên này trời không sợ, đất không sợ, lần đầu cảm thấy tuyệt vọng. Người chính là như vậy, vào lúc ngươi cảm thấy thập phần hạnh phúc, đột nhiên chịu đả kích trầm trọng, nháy mắt sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
Bởi vậy, lúc Tào Tháo gọi Lữ Bố đi cùng mình tới Bạch Mã, hắn nói mình bị bệnh, không thích hợp mang binh xuất chinh. Tào Tháo nghe được biết hắn có tâm bệnh, vội vàng tới thăm Lữ Bố, vốn muốn an ủi một phen, kết quả thấy hắn quả thật bệnh nằm trên giường, gầy đi thấy rõ, một chút tinh thần cũng không có, nào còn vẻ hào kiệt, kiêu dũng trước kia. Lữ Bố cười khổ mong Tào Tháo hiểu và bỏ qua, còn nói quân của hắn để Văn Viễn mang theo là được, hắn sẽ không tham gia tác chiến. Tào Tháo một lời cũng không nói ra được, đành bảo hắn dưỡng bệnh cho tốt.
Ta nghe xong chuyện, thật sự dở khóc dở cười: “Lữ Phụng Tiên sao lại thành thế này? Hắn không phải người không sợ trời, không sợ đất sao? Mấy lời đồn đại sao lại khiến hắn ra như vậy? Chính hắn cũng đáng bị ăn mắng mà.” Quách Gia thở dài: “Căn bản không đơn giản như ngươi nghĩ. Vốn Lữ Bố là thiên hạ đệ nhất dũng sĩ, võ nghệ cao siêu, có quân có tướng, ai không nể hắn ba phần, sợ hắn ba phần? Lúc này tốt rồi, người thông minh một điều cũng không nói, thứ mình tinh thông cũng không hơn được người ta. Lại nói, hắn giờ có vẻ thoải mái, ngày xưa thanh danh không tốt, hắn cũng không cần, nhưng trong lòng khẳng định khó chịu, đã là người ai chẳng để ý tới thanh danh của mình. Lữ Bố vất vả lắm mới gặp được chủ công có thể dung nạp hắn, có thể cho hắn cảm giac an toàn, chuyện không rõ ràng như vậy, ai gặp phải cũng không chịu nổi.” Ta nghĩ lại cũng đúng, đổi lại là ai cũng sẽ khó chịu. Nhưng mà chuyện này cũng chứng tỏ trong lòng Lữ Bố không muốn làm phản nữa. Nhưng mà, một mãnh tướng lại làm ra vẻ nhàn rỗi, đáng tiếc.
Ta ngẩng đầu nhìn Tào Tháo: “Chủ công, lúc này mấu chốt là ngài có tin tưởng Lữ Phụng Tiên sao?” Tào Tháo sửng sốt: “Sao lại không tin? Ta lúc này càng tin lời ngươi, Lữ Phụng Tiên tuyệt đối không phải tiểu nhân.” Ta cười: “Nếu như vậy thì đơn giản rồi! Chủ công, ngài ép Ôn hầu tới đây. Chỉ cần cho hắn lập công, ngài thưởng cho hắn, lời đồn sẽ biến mất, so với giải thích gì đó đều tốt hơn, giống như ngài dùng Trương quân hầu trấn thủ yếu đạo Trần Lưu ấy. Ngài xem, mấy lời bất kính với Trương quân hầu đều đã biến mất. Lời đồn tất sẽ dừng lại thôi!” Tào Tháo lắc đầu cười khổ: “Ngươi cho rằng ta không nghĩ ra sao? Ngươi chưa thấy đó thôi, ta vừa nói bảo hắn mang binh đánh Nhan Lương, Phụng Tiên đã dùng ánh mắt khủng hoảng, bất lực nhìn ta, ta không đành lòng. Còn nữa, phu nhân hắn thấy ta tới nhà hắn chân run từng hồi. Ta không muốn ép buộc hắn! Theo ta thấy, Phụng Tiên chưa mang theo người nhà chạy trốn đã là tốt rồi.” Trời ạ, nghiêm trọng vậy sao?
Ta lại suy ngẫm: “Chủ công, nếu ngài thật sự tin tưởng Lữ ôn hầu, thần thấy dứt khoát cho hắn tới Uyển thành đi? Dù sao chúng ta cũng phải đề phòng Lưu Biểu cắn lén. Thọ Xuân không có gì nguy hiểm, triệu hồi Thành Liêm về cho Lữ Bố. Cứ như vậy cho thấy ngài không cảnh giác gì với Lữ Ôn hầu, lại có thể đề phòng Lưu Biểu tập kích, lại đưa Lữ Ôn hầu rời khỏi thị phi ở Hứa Đô, nhất cử lưỡng tiện, thế nào?” Tào Tháo suy nghĩ rồi gật đầu. Quách Gia lại phản đối: “Tử Vân, phương pháp này không được. Ngươi sao lại không rõ, Ôn hầu lúc này không phải không muốn lãnh binh, mà là không dám lãnh binh. Ngươi không nghĩ, Ôn hầu nếu thật sự đóng quân ở một phương, đám cận thần kia của Hoàng đế sẽ làm gì sao?” Ta cùng Tào Tháo đều ngẩn người, đúng vậy, đây đúng là vấn đề. Quách Gia thở dài nói: “Đám người kia sẽ tin tưởng lời đồn đó, cho dù không tin cũng sẽ thử. Bọn họ sẽ tới chỗ Ôn hầu châm ngòi ly gián, hòng chuyển qua Hoàng đế, thậm chí khiến cho Hoàng đế lần nữa lại ra chiếu thư cho Ôn hầu, ngươi nói xem, Ôn hầu sẽ xử lý ra sao? Giết hoặc tố cáo bọn họ, sẽ có người mắng hắn bất trung, phản bội Hoàng đế, dù sao hắn cũng là Phiêu Kỵ tướng quân Hoàng đế thân phong; không giết, không tố cáo chúng, lại sẽ có người nói hắn bất nghĩa với chủ công. Ngươi bảo hắn làm sao sống nổi nữa? Lại nói, Lữ Ôn hầu chỉ sợ cũng sẽ hoài nghi mục đích chủ công cho hắn dẫn binh.” Ta rùng mình: “Trời ơi, vấn đề phức tạp vậy! Người với người ở với nhau khó quá. Thôi quên đi, ta cũng không nên ra mấy cái cách vứt đi nữa, đợi đánh xong trận này trở về ta sẽ gặp Ôn hầu, nghĩ cách làm rõ suy nghĩ trong lòng hắn rồi hãy nói.” Tào Tháo ở bên cạnh thở dài thật lớn.
Nói về Lữ Bố lâu như vậy, chúng ta suýt nữa đã quên chuyện chính. Vẫn là Tào Tháo nghĩ tới trước: “Thôi, không đề cập tới Phụng Tiên nữa. Ô Sào vẫn để ta tự mang binh đi tốt hơn. Tử Vân, phòng thủ nơi đó thế nào? Ta mang năm ngàn quân đủ không?” Ta gật đầu: “Quân trông giữ Ô Sào chỉ có một vạn, ngài mang tinh binh đi không thành vấn đề. Để đại ca đi cùng ngài, đừng khiến chúng thần lo lắng.” Tào Tháo gật đầu. Kỳ thực không cần ta nói, lúc này đại ca chính là hộ vệ bên cạnh Tào Tháo, không có việc cần hắn không xuất chiến, đều ở bên cạnh ông ta. Tào Tháo đi đâu hắn đi đấy. Ta lại cảm thấy không tốt, cứ như vậy, cơ hội lập công của đại ca sẽ ít đi, nhưng mà đại ca lại thích như vậy, Tào Tháo cũng muốn vậy, ta cũng không có cách nào.
/257
|