Lúc ấy, hắn và Tống Đình Ngọc cùng lúc sinh ra cảm giác cực kỳ chân thật, sau đó, hắn từ trong đó đi ra, Tống Đình Ngọc ngược lại có chút luân hãm.
Hôm nay, ở lúc hắn cùng Tống Đình Ngọc thể xác và tinh thần hợp nhất, đang cá nước thân mật, cảm giác được tuyệt vời chưa bao giờ trải qua, hai đoạn kinh lịch từng có, lại hiện ra, làm hắn một lần nữa trải qua một phen.
Rất lâu sau đó, hai người trải qua thời gian dài kịch liệt triền miên, thân thể vặn vẹo dần dần bình ổn xuống.
Lúc này, đã đổi thành Tần Liệt nằm ngửa mặt, Tống Đình Ngọc thì là nằm úp thân mình, lười nhác như mèo tựa ở trên người hắn, trên khuôn mặt kiều diễm sóng xuân chưa tan, ẩn chứa đầy nét quyến rũ kinh người.
Bàn tay to của Tần Liệt ở thân thể bóng loáng như tơ lụa của nàng vuốt ve lên xuống, từ sau lưng, đến vòng eo nhỏ nhắn, lại đến bờ mông đẩy nhô lên cao cao, tiếp tục hoạt động hướng xuống...
Không bao lâu, Tần Liệt từ giữa hai chân nàng rút tay, nhìn một chút vết máu trên đầu ngón tay, khóe miệng lặng lẽ cong lên một cái ý cười vui vẻ.
“Lần này hài lòng chưa?”. Tống Đình Ngọc thiên kiều bá mị lườm hắn một cái, ngón tay ngọc cũng ở trước ngực hắn nhẹ nhàng trượt, ở trên hai điểm như gạt gạo của hắn vẽ vòng, trên mặt tràn đầy nét cười rạng rỡ.
“Sự từng trải tuyệt vời chưa bao giờ có! Không nghĩ tới... Loại sự tình này tuyệt như thế, như thế...”. Nheo mắt, Tần Liệt suy nghĩ một chút, nói: “Quả thực không thể lấy ngôn ngữ hình dung”.
Thấy bộ dáng này của Tần Liệt, nét quyến rũ trên mặt Tống Đình Ngọc lan tràn, nàng ở trên người Tần Liệt dời ngón tay, một đường trượt xuống, rất nhanh dừng ở trên chỗ mẫn cảm nhất của Tần Liệt, sau khi nhẹ nhàng nắm, dịu dàng hỏi: “Về sau còn bỏ lại ta không?”.
Tần Liệt thoải mái thở nhẹ một tiếng: “Đánh chết cũng sẽ không bỏ nàng”.
“Coi như ngươi biết điều”. Tống Đình Ngọc hài lòng liếc hắn, đắc ý nói: “Mặc kệ về sau như thế nào, ít nhất, ta chiếm được ngươi trước, so với bất luận kẻ nào cũng sớm hơn!”.
Từ động tác ngây ngô không quá thành thạo, vài cái tư thế bình thường nhất của Tần Liệt, nàng cũng nhìn ra được, lần trải qua này, Tần Liệt và nàng giống nhau đều chỉ là lần đầu.
Vừa nghĩ đến cái này, nàng liền sinh ra cảm giác thắng lợi, cảm thấy mình ở phương diện này đã thắng Lăng Ngữ Thi.
Điều này làm tâm tình nàng khoái trá.
“Suy nghĩ cái gì? Tay ngươi... Sao không nhúc nhích nữa?”. Tần Liệt bất mãn hẳn lên.
“Ngươi tên khốn này...”. Lườm hắn một cái, năm ngón tay của Tống Đình Ngọc lại nhẹ nhàng hoạt động hẳn lên.
Tần Liệt chợt nhắm mắt lại, vẻ mặt hưởng dụng, âm thầm cảm thán trước kia thật sự là sống uổng phí rồi.
Đêm đó, Tần Liệt cùng Tống Đình Ngọc quen đem ban đêm dài lâu dùng để tu luyện, không chỉ khổ tu nữa.
Hai người từ gian sương phòng đó đi ra, lặng lẽ tiến vào phòng tu luyện, ở phòng tu luyện hiệu quả cách âm cực tốt, hai người càng thêm không có điều cố kị, mới thử tư vị tuyệt vời, bọn họ có chút nếm tủy biết vị, rất khó có thể khống chế, vì thế luân phiên chiến đấu kịch liệt.
Cùng ở một phòng, Tuyết Mạch Viêm cùng Tạ Tĩnh Tuyền cả đêm cũng không tĩnh tâm được, không thể hảo hảo tu luyện.
Tuy phòng tu luyện cách âm, nhưng hai người rõ ràng biết Tần Liệt cùng Tống Đình Ngọc tránh ở bên trong đang làm gì, các nàng sẽ theo bản năng suy nghĩ, vừa nghĩ đến trong phòng tu luyện bên cạnh, đôi cẩu nam nữ kia đang không biết liêm sỉ làm việc không biết xấu hổ, các nàng liền phiền lòng buồn bực, trong lòng như thế nào cũng không bình tĩnh được.
Một đêm này, mất ngủ tương tự còn có Hình Dao.
Chỉ có Hình Thắng Nam, cảm thấy mỹ mãn rời khỏi, lòng tràn đầy sung sướng.
Ngày hôm sau, sắc trời còn chưa sáng hết, Tống Đình Ngọc đã lén lút từ phòng tu luyện đi ra, đi gian vệ sinh tắm rửa.
Sau khi nàng tắm rửa thay quần áo, thần thái sáng láng đi ra, muốn về phòng nghỉ ngơi, trùng hợp nhìn thấy Tuyết Mạch Viêm, Tạ Tĩnh Tuyền kết bạn mà ra, cũng đến rửa mặt.
Ba cô gái sáu mắt nhìn nhau, đột thấy vô cùng xấu hổ.
Tuyết Mạch Viêm, Tạ Tĩnh Tuyền hai nàng dẫn đầu đỏ mặt bại trận, trong lòng cũng âm thầm kỳ quái: “Lăn lộn một đêm, sao còn thần thái bay bổng? Chẳng những không có một tia mệt mỏi, còn vẻ mặt tỏa sáng, ngay cả mỹ mạo cũng giống như muốn tăng lên một tầng?”.
Các nàng không biết, trải qua một đêm hồ thiên hồ đế, “Nút” mị hoặc ý cảnh của Tống Đình Ngọc thật sự được cởi bỏ.
Năm đó, nàng lấy mị hoặc ý cảnh dụ hoặc Tần Liệt, bản thân lại trúng chiêu, sau đó nàng không ngừng loại bỏ lực ảnh hưởng của Tần Liệt đối với nàng, nàng cho rằng nàng hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, thật ra chưa thật sự dọn sạch.
Đêm qua hai người thẳng thắn thành khẩn đối đãi, ở lúc liều chết triền miên, hai người một lần nữa bước vào con đường mê man trước kia.
Lần này, trong lòng hai người đều có chân tình, lúc tận tình, ý cảnh của Tống Đình Ngọc chẳng những không chịu trước kia ảnh hưởng, còn bởi vậy có đột phá nhảy vọt. Một điểm này chỉ có trong lòng nàng biết rõ, ngay cả Tần Liệt cũng không biết.
Bởi vì mị hoặc ý cảnh đột phá, nàng sắp thuận thế bước vào Như Ý cảnh, bước vào tầng thứ mới, cho nên cả người dung quang tỏa sáng, tinh thần sáng láng.
Cái này Tuyết Mạch Viêm, Tạ Tĩnh Tuyền không thể lý giải.
Trong lòng Tống Đình Ngọc vui mừng, cười tủm tỉm nhìn về phía hai nàng, đột nhiên ngạc nhiên hô khẽ: “Nha, hai vị muội muội tinh thần tựa như không tốt lắm, sao đều có quầng mắt đen? Chẳng lẽ, hôm qua một đêm không ngủ?”.
Tuyết Mạch Viêm và Tạ Tĩnh Tuyền ngẩn ngơ, theo bản năng nhìn về phía đối phương, sau đó liền phát hiện Tống Đình Ngọc cũng không nói hươu nói vượn.
Tống Đình Ngọc sau một đêm hoang đường, thần thái sáng láng, tinh thần phấn chấn, các nàng thì lại ánh mắt u ám, đều có quầng mắt đen, thể xác và tinh thần giống như bị tàn phá một lần.
Hai nàng thầm mắng trong lòng, hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, thầm nghĩ còn không phải đều là các ngươi hại?
“Đình Ngọc tỷ, về sau ta và Tuyết tỷ một gian phòng, gian phòng khác kia nhường ra cho các ngươi, cho các ngươi...”. Trên khuôn mặt thanh nhã của Tạ Tĩnh Tuyền hiện lên đỏ ửng nồng đậm, lời phía sau thực sự nói không nên lời.
“Nhường ra cho các ngươi sinh đứa nhỏ”. Tuyết Mạch Viêm cắn răng nói tiếp.
Tự nhiên hào phóng, Tống Đình Ngọc bởi vì câu này, sắc mặt cũng đỏ lên, ho khẽ một tiếng, chưa nói tiếp trở về phòng, thầm nghĩ Tuyết Mạch Viêm quả nhiên không phải ngọn đèn cạn dầu.
Ngay lúc này, tính thời gian cảm thấy Tống Đình Ngọc hẳn là đi ra, Tần Liệt cũng chuẩn bị đi tắm rửa một phen, vì thế để trần hơn phân nửa thân thể, chỉ mặc một cái quần đùi từ phòng tu luyện đi ra.
Lại là sáu mắt nhìn.
Hai nàng rõ ràng nhìn thấy, trên cơ thể để trần khỏe mạnh của Tần Liệt, có dấu răng cực kỳ rõ ràng, thông qua những vết máu nhàn nhạt kia, các nàng có thể tưởng tượng chiến đấu đêm qua kịch liệt bao nhiêu.
Khuôn mặt mới khôi phục của hai nàng, lại lần nữa bị sông đỏ bôi đầy, mắng một câu, vội vàng chui vào phòng tu luyện.
Tần Liệt cũng hơi tỏ ra xấu hổ, đánh cái ha ha, nói: “Hôm nay mọi người dậy đều rất sớm”.
Hắn không biết, hai nàng cũng không phải thức dậy sớm, mà là căn bản một đêm không ngủ.
Hắn càng thêm không biết, lúc này, trong lòng hai nàng đã đem hắn mắng cho máu chó phun đầu.
Hôm nay, ở lúc hắn cùng Tống Đình Ngọc thể xác và tinh thần hợp nhất, đang cá nước thân mật, cảm giác được tuyệt vời chưa bao giờ trải qua, hai đoạn kinh lịch từng có, lại hiện ra, làm hắn một lần nữa trải qua một phen.
Rất lâu sau đó, hai người trải qua thời gian dài kịch liệt triền miên, thân thể vặn vẹo dần dần bình ổn xuống.
Lúc này, đã đổi thành Tần Liệt nằm ngửa mặt, Tống Đình Ngọc thì là nằm úp thân mình, lười nhác như mèo tựa ở trên người hắn, trên khuôn mặt kiều diễm sóng xuân chưa tan, ẩn chứa đầy nét quyến rũ kinh người.
Bàn tay to của Tần Liệt ở thân thể bóng loáng như tơ lụa của nàng vuốt ve lên xuống, từ sau lưng, đến vòng eo nhỏ nhắn, lại đến bờ mông đẩy nhô lên cao cao, tiếp tục hoạt động hướng xuống...
Không bao lâu, Tần Liệt từ giữa hai chân nàng rút tay, nhìn một chút vết máu trên đầu ngón tay, khóe miệng lặng lẽ cong lên một cái ý cười vui vẻ.
“Lần này hài lòng chưa?”. Tống Đình Ngọc thiên kiều bá mị lườm hắn một cái, ngón tay ngọc cũng ở trước ngực hắn nhẹ nhàng trượt, ở trên hai điểm như gạt gạo của hắn vẽ vòng, trên mặt tràn đầy nét cười rạng rỡ.
“Sự từng trải tuyệt vời chưa bao giờ có! Không nghĩ tới... Loại sự tình này tuyệt như thế, như thế...”. Nheo mắt, Tần Liệt suy nghĩ một chút, nói: “Quả thực không thể lấy ngôn ngữ hình dung”.
Thấy bộ dáng này của Tần Liệt, nét quyến rũ trên mặt Tống Đình Ngọc lan tràn, nàng ở trên người Tần Liệt dời ngón tay, một đường trượt xuống, rất nhanh dừng ở trên chỗ mẫn cảm nhất của Tần Liệt, sau khi nhẹ nhàng nắm, dịu dàng hỏi: “Về sau còn bỏ lại ta không?”.
Tần Liệt thoải mái thở nhẹ một tiếng: “Đánh chết cũng sẽ không bỏ nàng”.
“Coi như ngươi biết điều”. Tống Đình Ngọc hài lòng liếc hắn, đắc ý nói: “Mặc kệ về sau như thế nào, ít nhất, ta chiếm được ngươi trước, so với bất luận kẻ nào cũng sớm hơn!”.
Từ động tác ngây ngô không quá thành thạo, vài cái tư thế bình thường nhất của Tần Liệt, nàng cũng nhìn ra được, lần trải qua này, Tần Liệt và nàng giống nhau đều chỉ là lần đầu.
Vừa nghĩ đến cái này, nàng liền sinh ra cảm giác thắng lợi, cảm thấy mình ở phương diện này đã thắng Lăng Ngữ Thi.
Điều này làm tâm tình nàng khoái trá.
“Suy nghĩ cái gì? Tay ngươi... Sao không nhúc nhích nữa?”. Tần Liệt bất mãn hẳn lên.
“Ngươi tên khốn này...”. Lườm hắn một cái, năm ngón tay của Tống Đình Ngọc lại nhẹ nhàng hoạt động hẳn lên.
Tần Liệt chợt nhắm mắt lại, vẻ mặt hưởng dụng, âm thầm cảm thán trước kia thật sự là sống uổng phí rồi.
Đêm đó, Tần Liệt cùng Tống Đình Ngọc quen đem ban đêm dài lâu dùng để tu luyện, không chỉ khổ tu nữa.
Hai người từ gian sương phòng đó đi ra, lặng lẽ tiến vào phòng tu luyện, ở phòng tu luyện hiệu quả cách âm cực tốt, hai người càng thêm không có điều cố kị, mới thử tư vị tuyệt vời, bọn họ có chút nếm tủy biết vị, rất khó có thể khống chế, vì thế luân phiên chiến đấu kịch liệt.
Cùng ở một phòng, Tuyết Mạch Viêm cùng Tạ Tĩnh Tuyền cả đêm cũng không tĩnh tâm được, không thể hảo hảo tu luyện.
Tuy phòng tu luyện cách âm, nhưng hai người rõ ràng biết Tần Liệt cùng Tống Đình Ngọc tránh ở bên trong đang làm gì, các nàng sẽ theo bản năng suy nghĩ, vừa nghĩ đến trong phòng tu luyện bên cạnh, đôi cẩu nam nữ kia đang không biết liêm sỉ làm việc không biết xấu hổ, các nàng liền phiền lòng buồn bực, trong lòng như thế nào cũng không bình tĩnh được.
Một đêm này, mất ngủ tương tự còn có Hình Dao.
Chỉ có Hình Thắng Nam, cảm thấy mỹ mãn rời khỏi, lòng tràn đầy sung sướng.
Ngày hôm sau, sắc trời còn chưa sáng hết, Tống Đình Ngọc đã lén lút từ phòng tu luyện đi ra, đi gian vệ sinh tắm rửa.
Sau khi nàng tắm rửa thay quần áo, thần thái sáng láng đi ra, muốn về phòng nghỉ ngơi, trùng hợp nhìn thấy Tuyết Mạch Viêm, Tạ Tĩnh Tuyền kết bạn mà ra, cũng đến rửa mặt.
Ba cô gái sáu mắt nhìn nhau, đột thấy vô cùng xấu hổ.
Tuyết Mạch Viêm, Tạ Tĩnh Tuyền hai nàng dẫn đầu đỏ mặt bại trận, trong lòng cũng âm thầm kỳ quái: “Lăn lộn một đêm, sao còn thần thái bay bổng? Chẳng những không có một tia mệt mỏi, còn vẻ mặt tỏa sáng, ngay cả mỹ mạo cũng giống như muốn tăng lên một tầng?”.
Các nàng không biết, trải qua một đêm hồ thiên hồ đế, “Nút” mị hoặc ý cảnh của Tống Đình Ngọc thật sự được cởi bỏ.
Năm đó, nàng lấy mị hoặc ý cảnh dụ hoặc Tần Liệt, bản thân lại trúng chiêu, sau đó nàng không ngừng loại bỏ lực ảnh hưởng của Tần Liệt đối với nàng, nàng cho rằng nàng hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, thật ra chưa thật sự dọn sạch.
Đêm qua hai người thẳng thắn thành khẩn đối đãi, ở lúc liều chết triền miên, hai người một lần nữa bước vào con đường mê man trước kia.
Lần này, trong lòng hai người đều có chân tình, lúc tận tình, ý cảnh của Tống Đình Ngọc chẳng những không chịu trước kia ảnh hưởng, còn bởi vậy có đột phá nhảy vọt. Một điểm này chỉ có trong lòng nàng biết rõ, ngay cả Tần Liệt cũng không biết.
Bởi vì mị hoặc ý cảnh đột phá, nàng sắp thuận thế bước vào Như Ý cảnh, bước vào tầng thứ mới, cho nên cả người dung quang tỏa sáng, tinh thần sáng láng.
Cái này Tuyết Mạch Viêm, Tạ Tĩnh Tuyền không thể lý giải.
Trong lòng Tống Đình Ngọc vui mừng, cười tủm tỉm nhìn về phía hai nàng, đột nhiên ngạc nhiên hô khẽ: “Nha, hai vị muội muội tinh thần tựa như không tốt lắm, sao đều có quầng mắt đen? Chẳng lẽ, hôm qua một đêm không ngủ?”.
Tuyết Mạch Viêm và Tạ Tĩnh Tuyền ngẩn ngơ, theo bản năng nhìn về phía đối phương, sau đó liền phát hiện Tống Đình Ngọc cũng không nói hươu nói vượn.
Tống Đình Ngọc sau một đêm hoang đường, thần thái sáng láng, tinh thần phấn chấn, các nàng thì lại ánh mắt u ám, đều có quầng mắt đen, thể xác và tinh thần giống như bị tàn phá một lần.
Hai nàng thầm mắng trong lòng, hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, thầm nghĩ còn không phải đều là các ngươi hại?
“Đình Ngọc tỷ, về sau ta và Tuyết tỷ một gian phòng, gian phòng khác kia nhường ra cho các ngươi, cho các ngươi...”. Trên khuôn mặt thanh nhã của Tạ Tĩnh Tuyền hiện lên đỏ ửng nồng đậm, lời phía sau thực sự nói không nên lời.
“Nhường ra cho các ngươi sinh đứa nhỏ”. Tuyết Mạch Viêm cắn răng nói tiếp.
Tự nhiên hào phóng, Tống Đình Ngọc bởi vì câu này, sắc mặt cũng đỏ lên, ho khẽ một tiếng, chưa nói tiếp trở về phòng, thầm nghĩ Tuyết Mạch Viêm quả nhiên không phải ngọn đèn cạn dầu.
Ngay lúc này, tính thời gian cảm thấy Tống Đình Ngọc hẳn là đi ra, Tần Liệt cũng chuẩn bị đi tắm rửa một phen, vì thế để trần hơn phân nửa thân thể, chỉ mặc một cái quần đùi từ phòng tu luyện đi ra.
Lại là sáu mắt nhìn.
Hai nàng rõ ràng nhìn thấy, trên cơ thể để trần khỏe mạnh của Tần Liệt, có dấu răng cực kỳ rõ ràng, thông qua những vết máu nhàn nhạt kia, các nàng có thể tưởng tượng chiến đấu đêm qua kịch liệt bao nhiêu.
Khuôn mặt mới khôi phục của hai nàng, lại lần nữa bị sông đỏ bôi đầy, mắng một câu, vội vàng chui vào phòng tu luyện.
Tần Liệt cũng hơi tỏ ra xấu hổ, đánh cái ha ha, nói: “Hôm nay mọi người dậy đều rất sớm”.
Hắn không biết, hai nàng cũng không phải thức dậy sớm, mà là căn bản một đêm không ngủ.
Hắn càng thêm không biết, lúc này, trong lòng hai nàng đã đem hắn mắng cho máu chó phun đầu.
/2116
|