Ở một vùng ngoại ô, cách thủ đô Ovis 5km...
Một cậu thanh niên 17 tuổi đang cùng với người dân ngoại ô tu sửa căn nhà. Đó là Anders Paulie, một thanh niên có mái tóc đen óng trông rất bí ẩn, nhưng ẩn với vẻ ngoài lạnh lùng đó, lại là một cậu trai rất tinh nghịch và tràn đầy năng lượng.
“Anders, phụ bác bê chỗ đồ này ra với nào!!” – Bác Tom gọi anh. Anders lau mồ hôi trên trán, rồi mỉm cười: “Vâng ạ”.
Anh vội chạy qua nhà bác Tom, rồi bê đống củi ông nhờ sang kho để cất. Đây có thể được xem là một khu ngoại ô nằm gần với Ovis nhất.
Bác Tom nhìn về hướng Ovis, rồi nói: “Chà, nếu mà làm lụng dư dả, ta cũng muốn được một lần đi thăm thú nơi thủ đô thử xem sao. Còn nhóc thì sao, Anders?”
“Dạ? Cháu sao? Hmm...cháu từ nhỏ đã không có cha mẹ ở bên. Cũng nhờ một tay bác nuôi nấng, không phải sao ạ? Bác ở đâu, thì cháu ở đó”.
“Chà, cái thằng nhóc lanh lẹ này. Haizz, khổ nỗi, ta chỉ biết nhóc tên Paulie, nhờ vào cái sợi dây chuyền trên cổ nhóc lúc bé” – Bác Tom thở dài, nhớ về kỉ niệm lần đầu gặp Anders. 17 năm trước, ông đang trên đường đi về nhà, thì nghe tiếng trẻ con khóc ở gần bụi rậm.
“Chuyện gì vậy nhỉ? Cơ mà, đêm nay trăng tròn thật đấy”.
Tom lần mò từng bước tiến lại chỗ có tiếng khóc đó, thì bàng hoàng nhận ra, trước mặt là một đứa trẻ sơ sinh đang òa khóc, xung quanh có một nguồn lửa bao bọc. Vốn là một người học rộng, ông nhận ra ngay, đó là một loại phong ấn của Hỏa viêm....
“Cái này...”
Khi trông thấy ông, đứa trẻ bỗng nín khóc...Tom hoài nghi tới gần, thì thấy trong chiếc nôi nhỏ, có một mẩu giấy hở ra.
“Đứa trẻ tên là Anders...Sợi dây chuyền này...Paulie?” – Ông bế đứa trẻ lên. Đứa trẻ từ từ mở mắt, rồi cựa quậy...Tom nhìn quanh, rồi thở dài:
“Haizz, thật là...Nào nào, nhóc đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nhóc”.
Mãi đến bây giờ, khi đã trưởng thành, Tom vẫn chưa một lần tiết lộ cho Anders biết về phong ấn Hỏa viêm kia, ngoại trừ sợi dây chuyền và mẩu giấy năm đó...
Anders đặt đống củi gỗ xuống, vui vẻ nói: “Bác à, cháu xong rồi đây”.
Tom nhìn vẻ mặt hào hứng khi hoàn thành công việc của Anders, thì mỉm cười: “Ừ, cảm ơn nhóc”.
Sau một ngày dài mệt mỏi, Anders trở về căn nhà gỗ của mình. Anh lấy trên kệ gỗ một cuốn sách. Khắp căn phòng đều là sách về những kiến thức, quy luật kể từ khi Fressia hình thành, làm cho Anders cảm thấy rất hứng thú. Tất cả chỗ sách này, đều là bác Tom đã mang về cho anh, mỗi khi lên Ovis làm ăn dài ngày.
Đọc tới trang 167, Anders bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Anh dụi dụi mắt, rồi lầm bầm:
“Chắc hôm nay mình mệt quá rồi. Ngủ sớm một chút cũng tốt”.
Anh chợt nghĩ, trăng hôm nay có vẻ tròn...
....
Đêm đến...
Tiếng la thất thanh vang lên giữa biển đêm, làm cho Anders choàng tỉnh. Anh ngồi bật dậy, rồi chạy ào ra sân. Màn đêm tĩnh mịch, bỗng im lặng khác thường. Anders dùng đèn dầu thắp sáng, rồi chạy qua nhà của Tom.
“Bác!!”
Dừng lại trước cửa nhà, Anders không khỏi bàng hoàng.
Toàn bộ gia đình bác Tom đã bị giết sạch. Anders lùi lại, trong lòng sợ hãi. Chợt một thanh kiếm chĩa về phía anh, một giọng nói vang lên:
“Bỏ đèn xuống”. Anders không khỏi hoang mang, đây là chuyện quái gì thế này.
Bọn chúng là cướp sao?
Không...
Nguồn sát khí rất mạnh, chúng không phải cướp bình thường...
Nhưng tại sao...
Chúng lại tàn sát cả dân làng như vậy...
Gã đang chĩa kiếm vào Anders trông rất hung hăng, có vẻ như là đại ca của toán cướp này...Hắn quát: “Còn kẻ nào sống sót không?”
“Báo cáo đại ca, đã diệt xong hết rồi. Số vàng trong kho cũng đã được tìm thấy”.
Anders tái mặt: “Chết...hết rồi sao?”
Gã đại ca cười khì, rồi nói: “Phải đấy thằng nhóc. Có vẻ như mày sẽ được vinh hạnh chết dưới ánh trăng tròn này, dưới thanh kiếm của ta”.
Một cậu thanh niên 17 tuổi đang cùng với người dân ngoại ô tu sửa căn nhà. Đó là Anders Paulie, một thanh niên có mái tóc đen óng trông rất bí ẩn, nhưng ẩn với vẻ ngoài lạnh lùng đó, lại là một cậu trai rất tinh nghịch và tràn đầy năng lượng.
“Anders, phụ bác bê chỗ đồ này ra với nào!!” – Bác Tom gọi anh. Anders lau mồ hôi trên trán, rồi mỉm cười: “Vâng ạ”.
Anh vội chạy qua nhà bác Tom, rồi bê đống củi ông nhờ sang kho để cất. Đây có thể được xem là một khu ngoại ô nằm gần với Ovis nhất.
Bác Tom nhìn về hướng Ovis, rồi nói: “Chà, nếu mà làm lụng dư dả, ta cũng muốn được một lần đi thăm thú nơi thủ đô thử xem sao. Còn nhóc thì sao, Anders?”
“Dạ? Cháu sao? Hmm...cháu từ nhỏ đã không có cha mẹ ở bên. Cũng nhờ một tay bác nuôi nấng, không phải sao ạ? Bác ở đâu, thì cháu ở đó”.
“Chà, cái thằng nhóc lanh lẹ này. Haizz, khổ nỗi, ta chỉ biết nhóc tên Paulie, nhờ vào cái sợi dây chuyền trên cổ nhóc lúc bé” – Bác Tom thở dài, nhớ về kỉ niệm lần đầu gặp Anders. 17 năm trước, ông đang trên đường đi về nhà, thì nghe tiếng trẻ con khóc ở gần bụi rậm.
“Chuyện gì vậy nhỉ? Cơ mà, đêm nay trăng tròn thật đấy”.
Tom lần mò từng bước tiến lại chỗ có tiếng khóc đó, thì bàng hoàng nhận ra, trước mặt là một đứa trẻ sơ sinh đang òa khóc, xung quanh có một nguồn lửa bao bọc. Vốn là một người học rộng, ông nhận ra ngay, đó là một loại phong ấn của Hỏa viêm....
“Cái này...”
Khi trông thấy ông, đứa trẻ bỗng nín khóc...Tom hoài nghi tới gần, thì thấy trong chiếc nôi nhỏ, có một mẩu giấy hở ra.
“Đứa trẻ tên là Anders...Sợi dây chuyền này...Paulie?” – Ông bế đứa trẻ lên. Đứa trẻ từ từ mở mắt, rồi cựa quậy...Tom nhìn quanh, rồi thở dài:
“Haizz, thật là...Nào nào, nhóc đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nhóc”.
Mãi đến bây giờ, khi đã trưởng thành, Tom vẫn chưa một lần tiết lộ cho Anders biết về phong ấn Hỏa viêm kia, ngoại trừ sợi dây chuyền và mẩu giấy năm đó...
Anders đặt đống củi gỗ xuống, vui vẻ nói: “Bác à, cháu xong rồi đây”.
Tom nhìn vẻ mặt hào hứng khi hoàn thành công việc của Anders, thì mỉm cười: “Ừ, cảm ơn nhóc”.
Sau một ngày dài mệt mỏi, Anders trở về căn nhà gỗ của mình. Anh lấy trên kệ gỗ một cuốn sách. Khắp căn phòng đều là sách về những kiến thức, quy luật kể từ khi Fressia hình thành, làm cho Anders cảm thấy rất hứng thú. Tất cả chỗ sách này, đều là bác Tom đã mang về cho anh, mỗi khi lên Ovis làm ăn dài ngày.
Đọc tới trang 167, Anders bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Anh dụi dụi mắt, rồi lầm bầm:
“Chắc hôm nay mình mệt quá rồi. Ngủ sớm một chút cũng tốt”.
Anh chợt nghĩ, trăng hôm nay có vẻ tròn...
....
Đêm đến...
Tiếng la thất thanh vang lên giữa biển đêm, làm cho Anders choàng tỉnh. Anh ngồi bật dậy, rồi chạy ào ra sân. Màn đêm tĩnh mịch, bỗng im lặng khác thường. Anders dùng đèn dầu thắp sáng, rồi chạy qua nhà của Tom.
“Bác!!”
Dừng lại trước cửa nhà, Anders không khỏi bàng hoàng.
Toàn bộ gia đình bác Tom đã bị giết sạch. Anders lùi lại, trong lòng sợ hãi. Chợt một thanh kiếm chĩa về phía anh, một giọng nói vang lên:
“Bỏ đèn xuống”. Anders không khỏi hoang mang, đây là chuyện quái gì thế này.
Bọn chúng là cướp sao?
Không...
Nguồn sát khí rất mạnh, chúng không phải cướp bình thường...
Nhưng tại sao...
Chúng lại tàn sát cả dân làng như vậy...
Gã đang chĩa kiếm vào Anders trông rất hung hăng, có vẻ như là đại ca của toán cướp này...Hắn quát: “Còn kẻ nào sống sót không?”
“Báo cáo đại ca, đã diệt xong hết rồi. Số vàng trong kho cũng đã được tìm thấy”.
Anders tái mặt: “Chết...hết rồi sao?”
Gã đại ca cười khì, rồi nói: “Phải đấy thằng nhóc. Có vẻ như mày sẽ được vinh hạnh chết dưới ánh trăng tròn này, dưới thanh kiếm của ta”.
/128
|