Phong Phi Vân dừng bước, không tiếp tục đi nữa bởi vì cho dù tiếp tục đi cũng không thể nào từ nơi này mà đi ra bên ngoài, hình như là hắn đã lao vào một tòa bí địa, rất có thể đã chạm đến trận pháp nào đó, bây giờ đang tại chỗ này mà đi vòng vòng.
Nhất muội nguyên hỏa!
Phong Phi Vân vận linh khí sung xích đầy đầu ngón tay, hắn muốn đốt linh khí rọi sáng không gian chung quanh, nhưng mà tuy là hắn có thể cảm giác được độ nóng của ngọn lửa trong tay nhưng mà mắt lại không thấy được chút ánh sáng nào, cho dù dùng tới Phượng hoàng thiên nhãn cũng không nhìn rõ được.
Thậm chí ngay cả nhất muội nguyên hỏa cũng không cách nào chiếu sáng được không gian, xem ra nơi này thật sự có bố trí cấm trận nào đó, hay là chỉ có Nhị muội nguyên hỏa mới có thể chiếu sáng được?
Không gian khác biệt thì cần phải có hỏa diễm cấp khác biệt mới có thể rọi sáng!
Ví dụ như cuộc sống hiện thực trên thế giới này, chỉ cần rơm củi thông thường là có thể chiếu sáng. Mà ở một số nơi tiên sơn phúc địa dành cho người tu tiên tụ tập thì chỉ có nhất muội nguyên hỏa mới có thể chiếu sáng được nơi đó.
Dĩ nhiên trên thế giới này vẫn tồn tại một số hung địa đặc thù hay không gian đặc biệt, ở những nơi kia thì chỉ có Nhị muội nguyên hỏa mới có thể chiếu sáng được.
Đương nhiên còn có đệ uẩn a tị trong truyền thuyết nữa, quanh năm đều là đêm tối vô biên, chỉ có ánh sáng của tam muội chân hỏa mới có thể ở nơi này mà thẩm diệu quang mang.
Trình độ quỷ dị nơi này vượt qua rất xa so với đánh giá của Phong Phi Vân.
Miểu quỷ ban chỉ!
Phong Phi Vân hướng về bức tường vỗ tới một chưởng, ngón tay cái trên miểu quỷ ban chỉ nhanh chóng chuyển động phát ra một luồng linh khí bàng bạc, bất thình lình xuất ra.
Ầm!
Phong Phi Vân cảm giác giống như hắn đang đánh vào một ngọn núi lớn, bức tường không nhúc nhích một chút nào, ngược lại thì cánh tay của hắn lại bị chấn động đến tê dại, nếu không phải hắn có tinh lực dồi dào thì một kích vừa rồi đoán chừng đã chặt đứt cánh tay của hắn.
Dù vậy, hắn vẫn bị chấn động phải lui về phía sau vài bước.
Lộp bộp!
Dưới chân truyền tới một tiếng vỡ vụn vang lên, hình như đạp phải vật gì đó?
Phong Phi Vân muốn cúi người xuống nhặt vật kia lên nhưng mà một luồng sức mạnh vô hình đã gia tăng trên người của hắn, làm cho cơ thể hắn không tự chủ được mà bay lên trên, càng bay càng cao, thật giống như tuyệt đối sẽ không đụng vào trần tháp miếu vậy.
- Từ đâu tới đây thì lại trở về nơi đó, cũng không cần tới nơi này nữa!
Lại là thanh âm già nua kia!
Trong lúc mơ hồ, Phong Phi Vân phát hiện mình lại có thể thấy rõ mọi thứ trong tháp miếu, chỉ thấy một tăng y đang ngồi xếp bằng trên đệm cói, xung quanh đầy vết chân, còn có một viên phật châu mục nát bị người ta giẫm lên vỡ vụn.
Chẳng lẽ vừa rồi ta đã ở đây mà đi vòng quanh vị tăng y này?
Không cho phép Phong Phi Vân suy nghĩ nhiều, bỗng nhiên cảnh tượng trước mắt đều biến mất, một luồng gió rét thổi tới làm cho cả người hắn cũng phải giật mình một cái.
Phù phù!
Cả người rơi vào trong nước.
Súc địa thành tốn, ngàn dặm trong gang tấc.
Phong Phi Vân từ trong nước bò lên, trước mắt là sông lớn cuồn cuộn, bên bờ sông cây mọc um tùm, có một con chim sơn ca đang hót ở trên cây, thanh âm thật là êm tai.
Ở nơi này hiển nhiên không phải là tháp miếu!
Ở nơi này cũng không có Đỗ Thủ Cao và yêu nam truy sát!
Hắn bị người ta dùng linh thông đưa đến nơi ngoài mấy trăm dặm, ở nơi này chính là bên ngoài sông hộ thành của Tử Tiêu cổ thành!
Linh thông Súc địa thành thốn, chỉ xích thiên lý tuyệt không phải người bình thường có thể dùng được, chẳng nhẽ một vị tăng y kia vậy mà lợi hại đến thế?
Phong Phi Vân càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ.
Chín cây cổ liễu, chín tòa tháp miếu, vậy thì trong tòa phủ đệ kia rốt cuộc cất giấu bí ẩn gì đây? Lẽ nào phải gặp được chủ nhân của tòa phủ đệ ấy thì mới có thể biết được câu trả lời?
Lòng hiếu kì của Phong Phi Vân nếu như bị khơi dậy thì coi như là mười đầu kỳ ngưu cũng không kéo hắn trở lại được.
Cửa viện được đẩy ra, Phong Tiên Tuyết mặc một bộ bạch y đi vào, vừa lúc nhìn thấy Phong Phi Vân và Phong Danh đứng ở trong viện thì nhìn chăm chú.
Trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra mấy phần kinh sắc, đặc biệt là lúc nhìn thấy Phong Phi Vân càng thêm mấy phần kinh ngạc.
- Vợ à, cả đêm vợ cũng không quay trở về, là đi đâu vậy?
Phong Phi Vân cẩn thận quan sát Phong Tiên Tuyết, chỉ thấy nàng ngoại trừ mang trên mặt vẻ mệt mỏi cũng không có bất cứ một chút khác thường nào. Phong Phi Vân cố ý nhìn chăm chú vào trong mắt của nàng, Song đồng vẫn trong trẻo xinh đẹp như tinh nguyệt, lúc này trong lòng mới bỏ đi hoài nghi đối với nàng.
Vẻ mặt của một người có thể thông qua chuyển động của huyết nhục mà thay đổi nhưng ánh mắt lại tuyệt đối không cách nào thay đổi được!
Phong Phi Vân vốn là có chút hoài nghi nàng và tên yêu nam đã truy sát hắn là cùng một người, nhưng mà khi nhìn thấy song đồng trong đôi mắt nàng không có che giấu điều gì thì lại cảm thấy đúng là mình đã quá đa nghi.
Phong Tiên Tuyết nói:
- Vốn là hôm qua ta dự định đi đến Phong gia bản bộ nhưng nửa đường lại gặp một con chó điên, nó đuổi theo ta suốt một đêm.
- Ha ha! Thật sự là đúng lúc mà, chẳng qua muội chỉ gặp phải một con chó điên, ta gặp đến hai con, nó đuổi theo thiếu chút nữa ta tưởng chừng không còn được kêu cha gọi mẹ nữa.
Phong Phi Vân cười nói.
- Lẽ nào ngươi cũng không muốn biết tại sao con chó điên kia lại đuổi theo ta sao?
Cơn tức trong lòng Phong Tiên Tuyết rất lớn, ngay cả Phong Danh đứng bên cạnh cũng có thể cảm giác được rõ ràng, ngoan ngoãn lùi ra rất xa, sợ bị liên lụy đến.
Phong Phi Vân nói: - Tại sao?
- Bởi vì con chó điên kia vốn là muốn đuổi theo ngươi, nhưng bởi vì trên người ta nghe thấy được khí tức của ngươi nên mới đuổi theo ta.
Phong Tiên Tuyết tức giận nói.
Trong lòng Phong Phi Vân giật bắn lên, đã đoán được đó là người phương nào rồi, ngước mắt nhìn xung quanh một chút, nói:
- E rằng là một con chó mẹ đấy! Bây giờ nàng ấy đang ở đâu?
- Hừ! Ngươi nói nàng là chó mẹ, chẳng phải cũng thừa nhận mình là con chó đực sao, các người đúng là một đôi cẩu nam nữ!
Rất dễ nhận thấy Phong Tiên Tuyết tức giận cũng không phải là bị người kia đuổi theo suốt một đêm, tức giận như vậy là do tên khốn Phong Phi Vân này rõ ràng gọi nàng là vợ mà lại đi trêu chọc nữ nhân khác.
Nàng vốn cho rằng Phong Phi Vân đã lãng tử hồi đầu, nhưng thật không ngờ hắn vẫn cứ là một kẻ phong lưu!
Nhất muội nguyên hỏa!
Phong Phi Vân vận linh khí sung xích đầy đầu ngón tay, hắn muốn đốt linh khí rọi sáng không gian chung quanh, nhưng mà tuy là hắn có thể cảm giác được độ nóng của ngọn lửa trong tay nhưng mà mắt lại không thấy được chút ánh sáng nào, cho dù dùng tới Phượng hoàng thiên nhãn cũng không nhìn rõ được.
Thậm chí ngay cả nhất muội nguyên hỏa cũng không cách nào chiếu sáng được không gian, xem ra nơi này thật sự có bố trí cấm trận nào đó, hay là chỉ có Nhị muội nguyên hỏa mới có thể chiếu sáng được?
Không gian khác biệt thì cần phải có hỏa diễm cấp khác biệt mới có thể rọi sáng!
Ví dụ như cuộc sống hiện thực trên thế giới này, chỉ cần rơm củi thông thường là có thể chiếu sáng. Mà ở một số nơi tiên sơn phúc địa dành cho người tu tiên tụ tập thì chỉ có nhất muội nguyên hỏa mới có thể chiếu sáng được nơi đó.
Dĩ nhiên trên thế giới này vẫn tồn tại một số hung địa đặc thù hay không gian đặc biệt, ở những nơi kia thì chỉ có Nhị muội nguyên hỏa mới có thể chiếu sáng được.
Đương nhiên còn có đệ uẩn a tị trong truyền thuyết nữa, quanh năm đều là đêm tối vô biên, chỉ có ánh sáng của tam muội chân hỏa mới có thể ở nơi này mà thẩm diệu quang mang.
Trình độ quỷ dị nơi này vượt qua rất xa so với đánh giá của Phong Phi Vân.
Miểu quỷ ban chỉ!
Phong Phi Vân hướng về bức tường vỗ tới một chưởng, ngón tay cái trên miểu quỷ ban chỉ nhanh chóng chuyển động phát ra một luồng linh khí bàng bạc, bất thình lình xuất ra.
Ầm!
Phong Phi Vân cảm giác giống như hắn đang đánh vào một ngọn núi lớn, bức tường không nhúc nhích một chút nào, ngược lại thì cánh tay của hắn lại bị chấn động đến tê dại, nếu không phải hắn có tinh lực dồi dào thì một kích vừa rồi đoán chừng đã chặt đứt cánh tay của hắn.
Dù vậy, hắn vẫn bị chấn động phải lui về phía sau vài bước.
Lộp bộp!
Dưới chân truyền tới một tiếng vỡ vụn vang lên, hình như đạp phải vật gì đó?
Phong Phi Vân muốn cúi người xuống nhặt vật kia lên nhưng mà một luồng sức mạnh vô hình đã gia tăng trên người của hắn, làm cho cơ thể hắn không tự chủ được mà bay lên trên, càng bay càng cao, thật giống như tuyệt đối sẽ không đụng vào trần tháp miếu vậy.
- Từ đâu tới đây thì lại trở về nơi đó, cũng không cần tới nơi này nữa!
Lại là thanh âm già nua kia!
Trong lúc mơ hồ, Phong Phi Vân phát hiện mình lại có thể thấy rõ mọi thứ trong tháp miếu, chỉ thấy một tăng y đang ngồi xếp bằng trên đệm cói, xung quanh đầy vết chân, còn có một viên phật châu mục nát bị người ta giẫm lên vỡ vụn.
Chẳng lẽ vừa rồi ta đã ở đây mà đi vòng quanh vị tăng y này?
Không cho phép Phong Phi Vân suy nghĩ nhiều, bỗng nhiên cảnh tượng trước mắt đều biến mất, một luồng gió rét thổi tới làm cho cả người hắn cũng phải giật mình một cái.
Phù phù!
Cả người rơi vào trong nước.
Súc địa thành tốn, ngàn dặm trong gang tấc.
Phong Phi Vân từ trong nước bò lên, trước mắt là sông lớn cuồn cuộn, bên bờ sông cây mọc um tùm, có một con chim sơn ca đang hót ở trên cây, thanh âm thật là êm tai.
Ở nơi này hiển nhiên không phải là tháp miếu!
Ở nơi này cũng không có Đỗ Thủ Cao và yêu nam truy sát!
Hắn bị người ta dùng linh thông đưa đến nơi ngoài mấy trăm dặm, ở nơi này chính là bên ngoài sông hộ thành của Tử Tiêu cổ thành!
Linh thông Súc địa thành thốn, chỉ xích thiên lý tuyệt không phải người bình thường có thể dùng được, chẳng nhẽ một vị tăng y kia vậy mà lợi hại đến thế?
Phong Phi Vân càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ.
Chín cây cổ liễu, chín tòa tháp miếu, vậy thì trong tòa phủ đệ kia rốt cuộc cất giấu bí ẩn gì đây? Lẽ nào phải gặp được chủ nhân của tòa phủ đệ ấy thì mới có thể biết được câu trả lời?
Lòng hiếu kì của Phong Phi Vân nếu như bị khơi dậy thì coi như là mười đầu kỳ ngưu cũng không kéo hắn trở lại được.
Cửa viện được đẩy ra, Phong Tiên Tuyết mặc một bộ bạch y đi vào, vừa lúc nhìn thấy Phong Phi Vân và Phong Danh đứng ở trong viện thì nhìn chăm chú.
Trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra mấy phần kinh sắc, đặc biệt là lúc nhìn thấy Phong Phi Vân càng thêm mấy phần kinh ngạc.
- Vợ à, cả đêm vợ cũng không quay trở về, là đi đâu vậy?
Phong Phi Vân cẩn thận quan sát Phong Tiên Tuyết, chỉ thấy nàng ngoại trừ mang trên mặt vẻ mệt mỏi cũng không có bất cứ một chút khác thường nào. Phong Phi Vân cố ý nhìn chăm chú vào trong mắt của nàng, Song đồng vẫn trong trẻo xinh đẹp như tinh nguyệt, lúc này trong lòng mới bỏ đi hoài nghi đối với nàng.
Vẻ mặt của một người có thể thông qua chuyển động của huyết nhục mà thay đổi nhưng ánh mắt lại tuyệt đối không cách nào thay đổi được!
Phong Phi Vân vốn là có chút hoài nghi nàng và tên yêu nam đã truy sát hắn là cùng một người, nhưng mà khi nhìn thấy song đồng trong đôi mắt nàng không có che giấu điều gì thì lại cảm thấy đúng là mình đã quá đa nghi.
Phong Tiên Tuyết nói:
- Vốn là hôm qua ta dự định đi đến Phong gia bản bộ nhưng nửa đường lại gặp một con chó điên, nó đuổi theo ta suốt một đêm.
- Ha ha! Thật sự là đúng lúc mà, chẳng qua muội chỉ gặp phải một con chó điên, ta gặp đến hai con, nó đuổi theo thiếu chút nữa ta tưởng chừng không còn được kêu cha gọi mẹ nữa.
Phong Phi Vân cười nói.
- Lẽ nào ngươi cũng không muốn biết tại sao con chó điên kia lại đuổi theo ta sao?
Cơn tức trong lòng Phong Tiên Tuyết rất lớn, ngay cả Phong Danh đứng bên cạnh cũng có thể cảm giác được rõ ràng, ngoan ngoãn lùi ra rất xa, sợ bị liên lụy đến.
Phong Phi Vân nói: - Tại sao?
- Bởi vì con chó điên kia vốn là muốn đuổi theo ngươi, nhưng bởi vì trên người ta nghe thấy được khí tức của ngươi nên mới đuổi theo ta.
Phong Tiên Tuyết tức giận nói.
Trong lòng Phong Phi Vân giật bắn lên, đã đoán được đó là người phương nào rồi, ngước mắt nhìn xung quanh một chút, nói:
- E rằng là một con chó mẹ đấy! Bây giờ nàng ấy đang ở đâu?
- Hừ! Ngươi nói nàng là chó mẹ, chẳng phải cũng thừa nhận mình là con chó đực sao, các người đúng là một đôi cẩu nam nữ!
Rất dễ nhận thấy Phong Tiên Tuyết tức giận cũng không phải là bị người kia đuổi theo suốt một đêm, tức giận như vậy là do tên khốn Phong Phi Vân này rõ ràng gọi nàng là vợ mà lại đi trêu chọc nữ nhân khác.
Nàng vốn cho rằng Phong Phi Vân đã lãng tử hồi đầu, nhưng thật không ngờ hắn vẫn cứ là một kẻ phong lưu!
/2057
|