Liêu Vương Phi

Q.5 - Chương 10 - Lúc Này Đưa Ra Lời Thề 3

/196


Tần Lạc Y hiện vẻ mất tự nhiên, nàng cẩn thận lấy mệnh phù ra, đưa cho Tang Tấn. Tang Tấn híp mắt, nhìn kĩ mệnh phù đang cầm trong tay. Đột nhiên, ông trừng to mắt!

Đây là mệnh phù của Đông Lâm Vương! Mệnh phù được làm từ vàng ròng, bên trong khắc một khối ngọc tuyệt thế, ngọc trơn bóng, màu sáng long lanh chiếu lên tơ vàng, mà ở giữa mệnh phù còn có ấn ký của hoàng thất Da Luật.

Mặt trên khắc chữ Khiết Đan, mặt trái viết: ‘Mệnh phù Đông Lâm Vương nước Khiết Đan!’

Sắc mặt Tang Tấn sững sờ, ông lập tức nâng mí mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội của Tần Lạc Y.

”Da Luật Ngạn Thác tặng con vật này ư?” Giọng nói pha lẫn hận ý và tức giận.

Không còn nghi ngờ gì nữa! Nếu không sao ông lại thấy thị vệ mấy ngày nay rất cung kính với Tần Lạc Y? Hóa ra nàng đang giữ mệnh phù của Da Luật Ngạn Thác! Nhưng tại sao Da Luật Ngạn Thác lại đưa mệnh phù cho Tần Lạc Y? Lẽ nào Y nhi và hắn… ?

Tang Tấn không dám nghĩ tiếp, ông thật sự sợ nếu suy nghĩ của ông là đúng!

Tần Lạc Y nhìn vẻ mặt cha nuôi ngày càng khó coi, nàng sợ tới mức vội vàng gật đầu:

”Vâng, là Da Luật Ngạn Thác đưa cho con…”

”Y nhi, con… con vậy mà dám nhận đồ kẻ thù đưa? Con… thật không biết xấu hổ!”

Tang Tấn giận giữ gầm lên, ánh mắt giống như có thể phun ra lửa. Cơn giận không kìm được khiến ông lớn tiếng trách nàng. Nước mắt Tần Lạc Y rơi lã chã, nàng vội vàng quỳ gối, nức nở:

”Cha nuôi bớt giận. Lúc trước Y nhi quả thật không biết ý nghĩa của vật này!”

Tang Tấn tức giận hừ một tiếng, ông biết Lạc Y đơn thuần, nhất định là do Da Luật Ngạn Thác bắt buộc. Da Luật Ngạn Thác tuy còn trẻ, nhưng cá tính lại thâm trầm lãnh túc. Hắn nắm binh quyền Khiết Đan trong tay. Trên chiến trường mạnh như vũ bão, tàn nhẫn giết kẻ thù,khiến kẻ khác nghe qua đã sợ, điểm đó ông đã được chứng thực. Ông chính mắt thấy Da Luật Ngạn Thác mang theo mấy ngàn binh lính, xung phong liều chết trên chiến trường, khí thế ngút trời, không gì cản nổi. Hắn đi đến đâu thì tiếng oán thán vang ngập trời đến đó, mặt đất chất đầy những bộ phận cơ thể hoặc chân tay cụt của người chết. Binh lính và dân chúng Bột Hải chưa từng trải qua trận chiến khiếp đảm như vậy, họ sợ hãi chạy tán loạn khắp nơi. Tần Lạc Y không đến chiến trận, nên nàng không biết một mặt Ma vương tàn ác này của Da Luật Ngạn Thác. Mà Da Luật Ngạn Thác vì tham luyến vẻ đẹp của Lạc Y, nên sẽ dồn hết tâm tư và thủ đoạn, hơn nữa Da Luật Ngạn Thác sinh ra đã tuấn tú, Tang Tấn rất sợ Lạc Y đơn thuần sẽ bị hắn mê hoặc.

Tần Lạc Y quỳ trên đất, nhìn cha nuôi rơi vào trầm tư, lòng nàng càng rối bời:

”Cha, cha hãy tin Y nhi! Lúc trước Y thực sự không biết thứ này là gì!”

”Hừ, vậy giờ con đã biết, còn không đem trả lại? Không lẽ con luyến tiếc vinh hoa phú quý hắn mang đến cho con? Hay con đã thích hắn?”

Tang Tấn tức giận hỏi. Nếu Y nhi giống những gì ông vừa nói, vậy ông tình nguyện mất nữ nhi này.

”Không, cha nuôi, con không có…”

Tần Lạc Y liều mạng lắc đầu, hoa lê đái vũ khóc (1).

(1) Hoa lê đái vũ: Hoa lê tắm mình trong mưa. Cụm từ này bắt nguồn từ dáng vẻ khi khóc của Dương Quý Phi. Sau được phát triển lên thành dáng vẻ của một người con gái đẹp khi rơi nước mắt, khiến người ta động lòng.Thành ngữ hay dùng trong ngôn tình cổ đại.

Nàng không dám tin cha nuôi sẽ nói những lời này, tại sao cha không tin nàng? Trong lòng nàng dấy lên mâu thuẫn, mâu thuẫn vì lời cha nói, mâu thuẫn vì sự rung động khó hiểu mà bản thân dành cho Da Luật Ngạn Thác. Hắn là người nam tử phương bắc, độc hữu (2) hơi thở cuồng ngạo… mắt lạnh lại thoáng dịu dàng… lồng ngực cứng rắn nhưng cũng rất ấm áp… vì thân thể nàng bị lạnh nên luôn thấy hắn thật nóng, thật ấm… Còn cả nụ hôn làm nàng xao động nữa… Không, nàng không thể nhớ đến hắn vào lúc này!

(2) Độc hữu: một mình mình có điều gì đó, một mình mình sở hữu thứ nào đấy. (Lệ Quỷ: Dạng vậy, hem biết beta sao cho sát nghĩa. >o<)

Nàng sắp điên rồi! Giữa nàng và hắn chỉ có thù hận, không có khả năng xảy ra tình yêu… Tang Tấn nhìn bộ dáng Tần Lạc Y, trong lòng dâng lên nỗi không đành, ông thở dài một hơi, nói:

“Được, nếu đúng như con nói, thì hôm nay con phải sẽ phát lời thề! Thề con không thích hắn, một khi yêu sẽ nhận sự đau đớn khi mất đi người thân! Nói!”

Tang Tấn nhìn Tần Lạc Y quỳ trên mặt đất, giọng điệu bức người! Tuy ông không nhẫn tâm, nhưng ông không thể để nữ nhi sa vào lưới tình với kẻ thù. Tần Lạc Y hoảng sợ thốt một tiếng, mắt trợn to, khó tin nhìn Tang Tấn, lời thề này vậy mà khiến nàng không ngừng đau đớn!

Thật giống như một loại ly biệt, tâm nàng phút chốc bị đào khoét, mục rỗng…

”Sao? Còn không thề? Nếu con một lòng với Tang gia, trung thành vì nước Bội Hải, nhớ đến ơn ta nuôi dưỡng con nhiều năm, thì con hãy thề đi! Nếu không, Tang Tấn ta thề chưa từng có người con gái nào tên Lạc Y!”

Tang Tấn cố nén đau lòng nói. Tần Lạc Y gắt gao ôm ngực, đè ép nỗi thống khổ trong lòng, như muốn đề phòng nó cấp tốc nhảy lên vậy.

Môi nàng tái nhợt như cánh bướm run run:

”Ta, Tần Lạc Y lúc này phát lời thề… Nếu… Nếu… ” Tần Lạc Y chịu đựng cơn đau toàn thân, đứt quãng thề.

“Bốp!” Một tiếng vang thật lớn, cửa Tỏa Diệp Hiên mở ra.


/196

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status