Vào rừng làm cướp làm giặc đều là thanh niên nam tử thân thể cường tráng. Bọn họ bỏ chạy, phụ mẫu huynh đệ, thê tử nhi nữ vẫn còn ở dưới chân núi, không thể trắng trợn liên hệ, chỉ có thể chờ đến nửa đêm lén lút chạy về, đưa chút tiền bạc. Nếu như quan phủ tra chặt chẽ, có lẽ ba năm, năm năm nữa cũng không gặp được mặt.
Sở dĩ bọn họ treo đầu trên thắt lưng, làm những việc không thể ngửa mặt nhìn trời đó, còn không phải vì để người thân của mình có thể sống những ngày tháng tốt đẹp sao? Nhưng mà bọn họ có liều mạng như thế nào đi nữa, cũng không chịu nổi quan địa phương áp bức bóc lột, thiên tai vừa đến, bạc cứu tai bị đám quan đó ở giữa kiếm lời vào túi riêng, lương thực bị bọn họ đầu cơ trục lợi giá cao, dân chúng chỉ có hai con đường chết đuối hoặc chết đói.
Vì vậy, mới có thảm án quan viên các huyện Lệ Thuỷ phủ bị thổ phỉ diệt cả nhà, chỉ riêng Toại Xương không một người đến phạm. Bởi vì thổ phỉ cũng từng là lương dân, có thân nhân, bằng hữu, nhìn thấy thân nhân bằng hữu của mình sôi nổi tìm nơi nương tựa ở Toại Xương, tìm được một đường sống, bọn họ sao có thể không cao hứng, không cảm kích?
Cho đến sau này, huyện lệnh Toại Xương chưởng quản toàn bộ công việc giúp nạn thiên tai ở Lệ Thuỷ phủ, bất quá chỉ một tháng liền khiến dân chúng lang bạc kỳ hồ có chỗ ở, thôn trang bị bao phủ được trùng kiến. Bọn họ thường xuyên đứng ở đỉnh núi nhìn ra gia hương phía xa, nhìn thấy phía dưới trâu cày chậm rãi, mạ non xanh xanh, khói bếp lượn lờ, cảnh tượng yên tĩnh tường hòa, trong lòng ai cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Bọn họ rất muốn bỏ vũ khí xuống, khiêng cuốc lên, trở lại gia hương đoàn tụ với thân nhân, rồi lại sợ hãi chuyện dĩ vãng bị quan phủ điều tra ra, liên lụy người vô tội, chỉ đành tiếp tục ở lại trên núi. Nhưng mà, lòng nhiệt tình yêu thương thân nhân của bọn họ không chết được, ước nguyện hướng tới cuộc sống tốt đẹp không biến mất, tôn sùng và kính yêu đối với tiểu Triệu huyện lệnh cũng không thiếu.
Thổ phỉ ăn mặc nho sinh kia vốn là tú tài, rất có hảo cảm với người đọc sách, huống chi nguyên quán còn là Lệ Thủy, phụ mẫu thê nhi dưới sự trợ giúp của tiểu Triệu huyện lệnh bình yên sống sót, mấy chục mẫu ruộng tốt bị gia nô của Vương tri phủ cướp đi cũng đã trả lại, chỉ cần nghiêm túc làm ăn vài năm, ngày lành liền tới. Hắn vô cùng tôn sùng tiểu Triệu huyện lệnh, thường đem sự tích của cậu kể cho đám huynh đệ nghe, khiến bọn họ vừa hướng tới lại vừa cảm khái.
Hiện tại, nhân vật như Bồ Tát hạ phàm trong truyền thuyết ngay ở trước mắt, bọn họ có thể nào không sợ hãi? Nhất thời mỗi người đều vây qua, đánh giá một phen.
Ấn tượng đầu tiên là gầy yếu, nhưng dung mạo khí độ lại tựa như gió mát, cảm hóa vạn vật, không hổ là quan phụ mẫu nuôi sống thủy thổ một phương; ấn tượng thứ hai là nhỏ tuổi, nhìn qua giống như một tiểu tử chưa lớn, không hổ là thiên tài mười tám tuổi liền đậu Trạng Nguyên; ấn tượng thứ ba là đơn giản, gộp tất cả hành lý lại cũng không đáng vài đồng bạc, truyền thuyết cậu quyên ra toàn bộ tiền riêng dùng để an trí nạn dân, xem ra đều không phải là giả.
Những đạo phỉ này ở trong núi hoành hành nhiều năm, hạng người gì chưa thấy qua? Không nói phú thương, quan viên lui tới bị bọn họ đánh cướp cũng không phải số ít, vàng bạc tài bảo lục soát ra có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ. Nhưng quan viên thanh liêm như tiểu Triệu huyện lệnh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Trăm nghe không bằng một thấy, trăm nghe không bằng một thấy mà!” Nho sinh cất kỹ ấn quan, dập đầu bái lạy Hữu Xu. Hắn trăm triệu lần không ngờ được, người trẻ tuổi gió thổi qua liền gục này lại là thanh thiên trên đầu, nhật nguyệt trong lòng của dân chúng Lệ Thuỷ. Không cần kiểm chứng, chỉ cần xem bản thân cậu, lại nhìn nhìn hành lý cậu, liền biết những lời đồn đãi trên phố không có một câu nào là nói dối, không có một câu nào là khen ngợi quá sự thật. Cậu còn thanh chính liêm khiết, chí công vô tư hơn xa so với tưởng tượng của bọn họ.
“Tiểu Triệu huyện lệnh, chút ít lộ phí ấy của ngài sao có thể đi đến kinh thành được?” Bái xong, hắn chỉnh lý ổn thỏa bao hành lý lại, lo lo lắng lắng nói.
“Quả thật là tiểu Triệu huyện lệnh! Ai nha, đây thật đúng là lũ lụt ngập miếu long vương mà! Ta đây liền thay các huynh đệ bồi tội với ngài, mong ngài chớ trách!” Trùm thổ phỉ cũng biết vài chữ, xem lộ dẫn xong, lập tức quỳ xuống. Mọi người cũng sôi nổi ném vũ khí xuống dập đầu, trên mặt ai cũng mang theo vẻ cảm động đến rơi nước mắt. Đa số người trong đây nguyên quán Lệ Thuỷ, thê nhi già trẻ dựa hết vào tiểu Triệu huyện lệnh mới có thể bình yên sống sót trong hồng thủy. Nói không chút khoa trương, tùy tiện lôi ra một người Lệ Thuỷ, thì đều là người ủng hộ trung thành của tiểu Triệu huyện lệnh, cam nguyện vì cậu mà vượt lửa qua sông.
Hữu Xu vô cùng quẫn bách, vừa xua tay từ chối vừa chui chui vào trong ngực Diêm La vương đang ôm hờ mình, chọc cho đối phương tâm tình vui sướng.
Sau khi trùm thổ phỉ đứng dậy liền vội vàng giải thích, “Tiểu Triệu huyện lệnh, thổ phỉ cấu kết với quan phủ đều bị quân đội triều đình quét sạch, những người còn lại chúng ta đều đã từng là lương dân, khâm sai triều đình đang chuẩn bị chiêu an chúng ta. Chúng ta chỉ cướp bóc, không giết người, hơn nữa chỉ đoạt phú thương, quan viên, không thương tổn bình dân. Đồ vật cướp được tự dùng một phần, còn lại đưa hết cho những nhà nghèo khổ dưới chân núi. Chúng ta đây là cướp của người giàu chia cho người nghèo, ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm!”
“Đúng vậy đúng vậy!” Thổ phỉ ăn mặc nho sinh lập tức tiếp lời, “Nếu không phải ngài và tên địa chủ phía sau đi cùng chỗ, chúng ta cũng sẽ không ngăn ngài lại! Lộ phí của ngài rõ ràng không đủ, chúng ta cho ngài thêm một chút đi!”
Mắt thấy đám thổ phỉ hung thần ác sát này trái lại còn cho mình bạc, còn tính chuyên môn phái vài người đưa mình lên kinh, Hữu Xu vội vàng từ chối, đến cuối cùng gần như là được nâng ra khỏi mảnh núi rừng này. Địa chủ kia nhờ phúc của cậu, cũng bảo vệ được năm sáu phần tài sản, nếu không dọc đường phải nhổ rễ cây mà ăn.
Xa phu thế mới biết người mình hộ tống lại là tiểu Triệu huyện lệnh, vừa gạt lệ vừa kích động vạn phần mà nói, “Ai nha, lão hán ta không biết đời trước tích đức gì, thậm chí có may mắn đưa tiểu Triệu huyện lệnh lên kinh! Đợi ngày sau tôn nhi trưởng thành, ta liền nói cho nó biết, đừng thấy gia gia của ngươi chỉ là một kẻ chân đất, năm đó chính là từng đánh xe trâu cho tiểu Triệu huyện lệnh đó, ha ha ha…”
Diêm La vương cũng cười nhẹ theo, trong lòng tràn đầy cảm giác kiêu ngạo bí ẩn. Mà Hữu Xu thì mặt đỏ lên, có vẻ vô cùng quẫn bách.
Địa chủ kia biết được người mà mình chậm trễ lại là tiểu Triệu huyện lệnh, sau khi qua khỏi hang phỉ lập tức bọc hai trăm lượng bạc đưa qua, theo lẽ đương nhiên mà bị trả về, lúc này mới coi như chân chính chịu phục. Đám phú hộ bọn họ sống cũng không dễ dàng, nhất là trong nhà không có bối cảnh gì, nếu như ở trên nhìn không vừa mắt, một câu có thể cho ngươi cửa nát nhà tan. Trước kia, tiểu Triệu huyện lệnh còn từng phái quan sai đòi ông ta mấy vạn lượng bạc, nói là tiền biếu sinh thần cho Lễ thân vương.
Kết quả Lễ thân vương chết bất đắc kỳ tử, tiền biếu không trả về, ông ta còn tưởng rằng bị tiểu Triệu huyện lệnh nuốt riêng, nào ngờ cậu lại mang đi mua rất nhiều lương thực dùng để giúp nạn thiên tai, sau đó dán một tấm bảng từ thiện, viết tất cả tên những địa chủ thân hào đưa tiền, để dân chúng chiêm ngưỡng. Tân hoàng đồng cảm với tinh thần không phân giàu nghèo đồng hội đồng thuyền, cùng vượt cửa ải khó khăn của dân chúng Toại Xương, đặc biệt viết rất nhiều tấm biển “Nhà thiện nhân”, ban phát cho các vị thân hào xem như khen ngợi.
Địa chủ bởi vì trong nhà không có bối cảnh, cho nên chưa từng gặp huyện thái gia, chỉ có thể giao tiếp với tư lại phía dưới, bình thường bị bóc lột, sống khổ không thể tả. Để kéo quan hệ với quan trên, ông ta ra phần tiền biếu nhiều nhất, được ca ngợi cũng là lớn nhất, tự nhiên nổi danh vạn dặm trong thương giới Đại Dung. Lúc này tân hoàng trọng chỉnh nội vụ, miễn hết hoàng thương trước kia, chuẩn bị đổi một đám người khác, ông ta cũng được một bức thư mời.
Xét đến cùng, ông ta có thể có phong quang hôm nay, tất cả đều là nhờ phúc tiểu Triệu huyện lệnh, lúc trước khi bị vơ vét tài sản có bao nhiêu cáu giận, hiện tại liền có bấy nhiêu hổ thẹn cảm kích. Biết tiểu Triệu huyện lệnh là thật sự liêm khiết, ông ta không dám đưa bạc nữa, chỉ mỗi ngày làm vài món ăn ngon đưa qua.
Nói thật, có thể cùng đường với tiểu Triệu huyện lệnh, ông ta thật sự là đời trước tích đức, đời này làm việc thiện, mới có vận may như thế. Từ Lệ Thuỷ đến kinh thành, con đường khúc chiết xa xôi không nói, còn trải qua rất nhiều nơi đạo phỉ hoành hành, nhưng chỉ cần xa phu kia đứng ở trên càng xe, hô to một tiếng “Hảo hán phía trước có thể cho qua hay không, nơi này là tiểu Triệu huyện lệnh Toại Xương lên kinh báo cáo công tác”, bọn đạo phỉ liền sôi nổi tránh ra, có người thấy bọn họ xe nhẹ người ít, thậm chí sẽ chủ động dâng ngân lượng lên.
Bởi vậy có thể thấy, tiểu Triệu huyện lệnh xâm nhập lòng người như thế nào.
Đi chung với cậu một đường, địa chủ càng nhận thức được, tiểu Triệu huyện lệnh chân chính, còn tốt hơn ngàn vạn lần so với lời đồn đãi. Cậu cũng không lấy thế đè người, lại càng không phô trương lãng phí, qua ngày vô cùng kham khổ. Sau khi tin tức cậu lên kinh báo cáo công tác truyền ra, cũng không biết dân chúng Lệ Thuỷ sẽ khóc thành bộ dạng thế nào.
Đây là một trạm dịch ngủ lại cuối cùng trước khi nhập kinh, ngày mai lại chạy hai canh giờ là có thể đến kinh thành. Hữu Xu ăn cơm chiều xong, trở lại phòng, giống như dĩ vãng, cởi xiêm y nhảy vào thùng gỗ ngâm mình. Diêm La vương đầu tiên là kiểm tra cửa sổ, bố trí tốt pháp trận phòng ngự trên đó, chỉ cho phép Hữu Xu ra vào, người khác không có khẩu lệnh của hắn không được đi vào, sau đó an vị trên ghế bên cửa sổ, lẳng lặng thưởng thức cảnh mỹ nhân tắm.
Không hề nghi ngờ, đây là phúc lợi lớn nhất của hắn, cũng là thời khắc hy vọng nhất mỗi ngày.
Hữu Xu da mặt mỏng, lại trọng tình trọng nghĩa, biết đối phương thời thời khắc khắc đi theo mình là vì bảo hộ an toàn của mình, liền không câu oán hận nào, ngược lại vô cùng cảm kích. Về phần một chút bất tiện trong sinh hoạt, nhịn nhịn cũng liền qua. Cậu ngại ngùng ở trước mặt Diêm La vương lau người, liền xoay lưng qua, dùng nước xối lên đỉnh đầu.
Sương mù màu trắng bốc hơi ở trong phòng, tô điểm cho cậu thêm mờ sương, ướt nước, mà da thịt vốn dĩ trắng nõn như ngọc kia, lúc này lộ ra sắc đào hồng nhạt, nhìn qua tươi mới mà lại ngon miệng. Cậu cũng không biết, mỗi khi đến thời điểm này, Diêm La vương vốn dĩ uy nghi khiếp người liền lộ ra biểu tình ẩn nhẫn.
Đầu tiên, hắn dùng bào phục nặng nề ngăn cản phản ứng của thân thể, cực lực ngồi ở tại chỗ không động đậy. Nhưng mà tiểu Triệu huyện lệnh xác thực làm người ta phiền lòng, biết rõ trong phòng có người đứng xem, cậu lại còn chỗ này sờ sờ, chỗ kia xoa xoa, làm hắn dục hỏa đốt người, gần như hỏng mất. Sau khi không cần an ủi đã bị tiểu Triệu huyện lệnh câu dẫn đến tiết hai lần, hắn lại chậm rãi bắt đầu phóng túng sa vào, thích thú.
Hắn đầu tiên là phất tay áo, khiến cửa sổ phát ra tiếng lay động, đợi lúc tiểu Triệu huyện lệnh quay đầu nhìn qua liền dùng phép thuật kích phát lệnh bài bên hông, làm nó phát ra ánh sáng, cuối cùng ẩn đi thân hình, làm bộ như địa phủ có việc cần mình trở về xử lý.
Mấy ngày nay Hữu Xu đã tìm ra quy luật, mỗi khi đến lúc này Diêm La vương sẽ rời đi. Nghĩ đến cũng đúng, thời gian làm việc và nghỉ ngơi ở địa phủ và dương thế hoàn toàn điên đảo, ban ngày hắn bảo vệ mình, buổi tối luôn có rất nhiều công vụ phải xử lý.
“Biết sao được, ngươi là bằng hữu duy nhất của ta, cũng là bằng hữu tốt nhất.” Hữu Xu ghé vào bên cạnh thùng tắm thì thào tự nói, biểu tình lộ ra vài phần cô đơn. Cậu đã sớm quen đối phương làm bạn, nếu không có đối phương thời thời khắc khắc bảo hộ, có nhiều lần cậu vào ở hắc điếm, đã thiếu chút nữa bị làm thành bánh bao thịt người.
Phần hữu nghị này theo thời gian trôi qua càng ngày càng nặng, địa vị của đối phương ở trong lòng cậu cũng càng ngày càng cao, đã gần với chủ tử. Cậu nghĩ, mình sẽ không bao giờ có được người bằng hữu thứ hai cường đại mà lại khoan dung như Diêm La vương.
Khi cậu cảm khái hàng vạn hàng nghìn, cũng không biết “bằng hữu tốt” của mình đang đứng bên cạnh thùng tắm, dùng ánh mắt nguy hiểm mà lại nóng rực nhìn mình chăm chú.
Định nghĩa bằng hữu tốt, hiển nhiên không phải thứ Diêm La vương muốn, nhưng hắn lại bị hai chữ “duy nhất” lấy lòng, không khỏi cười nhẹ hai tiếng. Hai tay hắn chống bên cạnh thùng tắm, thoạt nhìn, giống như là ôm tiểu Triệu huyện lệnh vào trong ngực, sau đó chậm rãi cúi đầu, ngửi ngửi mùi thơm cơ thể pha lẫn với hơi nước ẩm ướt của cậu, dọc theo đỉnh đầu ngửi đến vành tai, bên má, cuối cùng dừng lại thật lâu trên cánh môi phấn nộn.
Môi hắn hơi hơi khép mở, muốn hôn, rồi lại nỗ lực kiềm chế, chỉ yên lặng cảm nhận cảm giác nhiệt độ cơ thể của tiểu Triệu huyện lệnh nhuộm đẫm lên làn da mình nóng rực, đầu quả tim cũng rơi vào chấn động. Chỉ vẻn vẹn cảm giác cách không khí mà đã mãnh liệt như thế, nếu thật sự cạy mở kẽ răng cậu, cùng đầu lưỡi trơn mịn của cậu giao triền, lại là tư vị kinh tâm động phách như thế nào?
Hắn nghĩ càng sâu, hạ thể cũng lại càng trướng đau, không thể không dời về nơi khác. Hắn dọc theo cổ cậu ngửi ngửi đến đầu vai mượt mà, trong nháy mắt một giọt nước trên mái tóc rơi xuống xương quai xanh liền bắt lấy một khe hở, ấn xuống một nụ hôn nhẹ nhàng trên cánh bướm ấy.
Hữu Xu cảm thấy một luồng khí lạnh dọc theo đỉnh đầu, má, cổ, chậm rãi du tẩu ở trên người, không tránh khỏi một thân nổi da gà, nhất là khi giọt nước trên tóc rơi xuống bả vai, giống như một hạt băng rớt xuống, lạnh đến mức cậu sợ run cả người. Cậu vội vàng múc một gáo nước quay đầu dội xuống, lúc này mới dễ chịu một chút.
Diêm La vương không tiếng động cười cười, hôn xong vai trái cậu rồi lại đổi đến vai phải, phàm là giọt nước trên tóc rơi xuống chỗ nào, liền hạ xuống dấu vết lạnh như băng ngay tại chỗ đó. Đây là trò chơi hắn yêu nhất, hắn hưởng thụ giờ khắc này, bí ẩn mà lại sung sướng. Nhưng hắn cũng sẽ không để tiểu Triệu huyện lệnh lạnh cứng, đợi lúc nước ấm sắp lạnh liền dùng phép thuật đun nóng.
Hữu Xu cảm giác cả người lạnh lẽo, chỉ đành một gáo tiếp một gáo mà tưới nước, sau đó lại là những giọt nước lạnh như băng liên tiếp rơi xuống làn da. May mà nhiệt độ nước trong thùng tắm thích hợp, thực nhanh liền xua đi hàn khí, lúc này mới miễn đi nguy cơ bị cảm mạo. Cậu ngâm ước chừng ba khắc, sau đó vươn tay đi lấy khăn vắt ở bên cạnh thùng tắm, lại không cẩn thận làm nó rơi xuống đất.
“Tại sao lại rớt?” Cậu vừa thì thào tự nói vừa cúi người đi nhặt, thùng tắm rất cao, lúc nằm úp sấp trên đó không thể không tận lực kiễng mủi chân, nâng cao mông, lộ rõ bộ vị bí ẩn nhất của mình.
Mà đầu sỏ gây tội chân chính làm rớt cái khăn vẫn đứng ở phía sau cậu, dùng đôi mắt sâu thẳm khó dò chăm chú nhìn sống lưng bóng loáng và cái mông rất cong của cậu, đầu ngón tay đặt hờ trên hai cánh mông mượt mà của cậu, chậm rãi phác hoạ độ cong mê người kia, sau đó dọc theo cột sống dời lên, thẳng đến sau gáy mới tạm dừng.
Diêm La vương mở năm ngón tay ra, dường như muốn giữ lấy sau gáy người này, kéo cậu vào lòng điên cuồng hôn môi, nhưng cuối cùng vẫn là khắc chế. Hắn lại đi trở về bên cửa sổ, chờ đợi thân thể lửa nóng và nội tâm bình phục lại. Khi tiểu Triệu huyện lệnh bò lên giường, chuẩn bị đi vào giấc ngủ mới giải trừ ẩn thân thuật, theo lẽ đương nhiên mà dựa nghiêng bên cạnh cậu.
Hữu Xu đã quen Diêm La vương xuất quỷ nhập thần, phát hiện bên cạnh bỗng nhiên có thêm một người, nhưng ngay cả mày cũng không nhăn một chút, ngược lại vô cùng an tâm. Cậu quấn quấn chăn, không tiếng động nói câu ngủ ngon, sau đó vô tâm vô phế mà ngủ như chết.
Diêm La vương chờ giây lát mới hôn lên vầng trán trơn bóng của cậu, cũng thấp giọng nói ngủ ngon. Hắn không cần ngủ, có thể cả đêm trông người này, nhìn người này, giúp cậu dịch góc chăn, đuổi muỗi, cảm thấy mỹ mãn mà chờ đợi ánh mặt trời.
Hôm sau, Hữu Xu và địa chủ ước hẹn lên đường, vừa vặn chạy tới kinh thành lúc giữa trưa. Mắt thấy cửa thành ngay ở mười thước phía trước, Diêm La vương vỗ vỗ đỉnh đầu mềm mại của tiểu Triệu huyện lệnh, biến mất trong không khí.
“Quả nhiên là chuyên đến hộ tống mình.” Tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng giờ khắc này chân chính xác nhận, Hữu Xu vẫn cảm thấy trong lòng nóng hầm hập, cảm động ấm áp nói không nên lời. Cậu đi đến càng xe, tay che nắng nhìn ra thành lâu nguy nga phía xa, đối với chuyến đi này tràn ngập chờ mong.
Không chừng chủ tử ngay ở trong đó, thực nhanh là có thể gặp được, tiền đề là được điều nhiệm thành đại quan có thể vào triều diện thánh. Cơ hội này có chút xa vời, nhưng mà cũng không phải là hoàn toàn không có hy vọng. Hữu Xu nắm tay, vẻ mặt kiên định.
Sau khi kiểm tra thực hư lộ dẫn và đưa phí vào thành, Hữu Xu được cho vào. Địa chủ thành tâm mời tiểu Triệu huyện lệnh đến nhà mình ở tạm, còn nói tiền thuê nhà ở kinh thành vô cùng sang quý, tiểu viện đơn sơ nhất một năm cũng phải tiêu phí bảy tám chục lượng bạc.
Hữu Xu không định làm phiền bất luận người nào, xua tay cự tuyệt. Cậu muốn thuê được phòng ở tiện nghi vô cùng đơn giản, chỉ cần đi một vòng ở kinh thành, chuyên tìm những nơi có chuyện ma quái ầm ĩ đặc biệt lợi hại là được, mười lượng bạc thuê một năm dư dả.
Địa chủ nào lại đồng ý thả cậu đi, lập tức tiến lên lôi kéo. Đúng vào lúc này, một nam nhân trung niên thân thể gầy gò, làn da ngăm đen chậm rãi chạy tới. Gã thoạt nhìn rất lo lắng, nhưng hai chân bất kể thế nào cũng nâng không nổi, thân hình càng thất tha thất thểu giống như tùy thời sẽ ngã sấp xuống, bất quá chỉ là đoạn đường mười thước, chạy đến phụ cận đã thở hổn hển như trâu, mồ hôi ướt đẫm, mệt đến tột cùng.
“Xin, xin dừng bước! Ngươi chính là Triệu Hữu Xu ư?”
“Ngươi là ai?” Hữu Xu bình tĩnh nhìn gã, cảm thấy vô cùng quen mắt, lập tức tìm kiếm trong trí nhớ của “Triệu Hữu Xu”, sau đó bừng tỉnh đại ngộ. Đây không phải là vị nhị thúc cướp đi gia sản của “Triệu Hữu Xu” sao? Sao hiện giờ lại gầy thành bộ dạng này? Nhớ năm đó khi “Triệu Hữu Xu” rời kinh đi nhậm chức, gã còn cao lớn vạm vỡ, vô cùng cường tráng. Hiện giờ cũng chỉ mới qua một năm rưỡi, lại gầy gò tiều tụy, không ra hình người.
“Ta là nhị thúc ngươi! Hữu Xu, mau mau mau, mau cùng nhị thúc trở về, trong nhà chuẩn bị tiệc chờ ngươi đó!” Nam nhân vừa nói vừa đi kéo người, sợ đối phương chạy.
“Nhị thúc, đã lâu không gặp.” Hữu Xu đã trải qua nhiều mưa gió như vậy, tính tình đã ôn hòa hơn rất nhiều, hơi hơi chắp tay thăm hỏi, đối với ân oán dĩ vãng cũng không đề cập tới.
Địa chủ thấy người tới quả thật là người thân của tiểu Triệu huyện lệnh, chỉ phải tiếc nuối mà cáo từ.
Hữu Xu xem tướng mạo nhị thúc khác thường, đem tinh thần lực bức tới hai mắt nhìn tỉ mỉ, không khỏi kinh hãi. Trên cổ đối phương đeo một bộ gông xiềng thật lớn, cổ tay, mắt cá chân cũng cột xiềng xích, giống như kẻ tù tội. Khó trách gã đi vài bước đường liền thở hồng hộc, vô cùng mỏi mệt.
Đây rõ ràng là thủ đoạn Diêm La vương dùng để đối phó sinh hồn làm ác, chẳng lẽ hôm nay gã chạy tới đón mình, là được Diêm La vương chỉ thị? Nghĩ như vậy, Hữu Xu cũng không lo lắng nhị thúc gây bất lợi với mình, thanh thản đi theo. Việc cậu hồi kinh báo cáo công tác vẫn chưa nói cho bất luận người nào, theo lý mà nói tuyệt đối sẽ không có người ở cửa thành nghênh đón, còn bày tiệc khoản đãi, có thể thấy đã sớm nhận được tin tức.
Về phần tin tức này từ đâu mà đến, ước chừng là địa phủ đi? Dù sao thì đi theo là có thể biết.
Hai người đi đi dừng dừng, dừng dừng thở thở, rốt cuộc tới một căn viện ba gian. Đây vốn là nhà của “Triệu Hữu Xu”, sau khi cha nương chết liền bị nhị thúc chiếm lấy, còn hạ độc dược cho cậu, vu cho cậu thân nhiễm trọng bệnh, quang minh chính đại mà đưa cậu về quê nhà ở nông thôn nghỉ ngơi, qua những ngày khổ cực. Nếu không có tộc nhân tâm địa thiện lương, chưa từng thờ ơ lạnh nhạt, “Triệu Hữu Xu” đã sớm chết đói.
Ngẩng đầu nhìn nhìn tấm biển viết hai chữ “Triệu phủ”, mặc dù không có tự mình lĩnh hội qua thời thơ ấu vui vẻ giàu có của “Triệu Hữu Xu”, Hữu Xu cũng thấy một trận thổn thức. Cậu đứng ở cửa nhìn hồi lâu mới đi vào trong dưới sự thúc giục của nhị thúc, mới vừa vòng qua cổng trong, chỉ thấy một phụ nhân trung niên cũng gầy yếu lảo đảo tiến lên đón.
Xem đối phương trầm trọng nện bước, mồ hôi trải rộng biểu tình thống khổ, Hữu Xu không cần dùng tinh thần lực điều tra đã biết, bà ta cũng đeo gông xiềng, buộc xiềng xích.
“Chất nhi, ngươi rốt cuộc trở lại. Mau vào, trong phòng chuẩn bị tiệc rượu, chỉ chờ ngươi đó.” Phụ nhân vội vàng nói.
Hữu Xu gật đầu, chậm rãi mà vào, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi lớn hơn mình năm sáu tuổi sắc mặt tái nhợt ngồi ở bên cạnh bàn. Người này chính là trưởng tử duy nhất của nhị phòng, đường ca của “Triệu Hữu Xu” Triệu Hữu Tài. Nhị phòng chiếm đoạt gia sản của đại phòng cũng là để cầu cho hắn ta một chức quan.
Trước khi “Triệu Hữu Xu” đậu Trạng Nguyên, hắn đã cầu được chức Lại bộ lang trung ngũ phẩm, xem như có thể cầu được phẩm cấp cao nhất trong quan hàm, thì ngân lượng hao phí nói ít cũng bảy tám vạn. Nhưng mà nhị phòng là thứ xuất, vừa không ruộng đất cũng không mặt tiền cửa hiệu nghề nghiệp, ngày qua túng thiếu, nào tích cóp được mấy vạn lượng? Nghĩ cũng biết tất nhiên là cướp đoạt gia sản của đại phòng.
Lúc ấy tuy rằng “Triệu Hữu Xu” trúng cử, lại chỉ được làm một huyện lệnh thất phẩm, lại không có bạc và nhân mạch, căn bản đấu không lại đường huynh quan ngũ phẩm, chỉ phải nhẫn nhục chịu đựng mà đi nhậm chức.
Đường huynh đã từng khí phách phấn chấn, hiện tại lại giống như gà trống thua trận, lộ ra vẻ mặt suy sụp mà lại oán giận, Hữu Xu làm thế nào lại không nghi hoặc? Cậu dùng tinh thần lực hơi hơi xem xét, chỉ thấy gông xiềng và xiềng xích mà đối phương đeo càng to lớn nặng nề hơn so với cha nương, tính sơ sơ ra, ít nhất phải có một hai trăm cân. Khó trách đầu và bả vai hắn cúi gục xuống bàn, hóa ra không phải cố ý ra oai phủ đầu với đường đệ, mà là căn bản không nâng dậy nổi.
Nhìn thấy Hữu Xu đúng hạn tới, ánh mắt hắn hơi hơi lóe lên, gân xanh trên trán cũng nhảy ra, giống như vô cùng kinh hãi.
“Ngươi lại thật sự vào thành hôm nay.” Âm lượng những lời này thực nhỏ, lại khiến Hữu Xu vừa vặn nghe được. Như thế xem ra, quả nhiên có người nói hành trình của mình cho bọn họ biết, mà bọn họ không thể không đến nghênh đón.
Thử nghĩ, sau khi cướp đi gia sản của người khác, ngươi có nguyện ý để cho đối phương chuyển động dưới mí mắt mình không, tất nhiên là hận không thể nhanh chóng diệt trừ đi? Nhưng người một nhà này cố tình sốt ruột vội vàng mà tới tìm mình, trong này không có mờ ám, Hữu Xu đánh chết cũng không tin, lại liên hệ với gông cùm xiềng xích trên người bọn họ, người phía sau màn là ai đã không nói cũng biết.
Hữu Xu tin tưởng đối phương sẽ không thương tổn tới mình, cho nên không hề phòng bị mà đến, ngồi vào chỗ của mình sau đó chắp tay nói, “Đường huynh, đã lâu không gặp.”
“Trở về là tốt, với lại lấy gia sản của ngươi về đi, lại viết cho ta một bức thư giải hòa, việc này liền xong, chúng ta cả đời không qua lại với nhau.” Triệu Hữu Tài đi thẳng vào vấn đề mà nói.
Hữu Xu hạ mắt, thầm nghĩ quả nhiên.
Sở dĩ bọn họ treo đầu trên thắt lưng, làm những việc không thể ngửa mặt nhìn trời đó, còn không phải vì để người thân của mình có thể sống những ngày tháng tốt đẹp sao? Nhưng mà bọn họ có liều mạng như thế nào đi nữa, cũng không chịu nổi quan địa phương áp bức bóc lột, thiên tai vừa đến, bạc cứu tai bị đám quan đó ở giữa kiếm lời vào túi riêng, lương thực bị bọn họ đầu cơ trục lợi giá cao, dân chúng chỉ có hai con đường chết đuối hoặc chết đói.
Vì vậy, mới có thảm án quan viên các huyện Lệ Thuỷ phủ bị thổ phỉ diệt cả nhà, chỉ riêng Toại Xương không một người đến phạm. Bởi vì thổ phỉ cũng từng là lương dân, có thân nhân, bằng hữu, nhìn thấy thân nhân bằng hữu của mình sôi nổi tìm nơi nương tựa ở Toại Xương, tìm được một đường sống, bọn họ sao có thể không cao hứng, không cảm kích?
Cho đến sau này, huyện lệnh Toại Xương chưởng quản toàn bộ công việc giúp nạn thiên tai ở Lệ Thuỷ phủ, bất quá chỉ một tháng liền khiến dân chúng lang bạc kỳ hồ có chỗ ở, thôn trang bị bao phủ được trùng kiến. Bọn họ thường xuyên đứng ở đỉnh núi nhìn ra gia hương phía xa, nhìn thấy phía dưới trâu cày chậm rãi, mạ non xanh xanh, khói bếp lượn lờ, cảnh tượng yên tĩnh tường hòa, trong lòng ai cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Bọn họ rất muốn bỏ vũ khí xuống, khiêng cuốc lên, trở lại gia hương đoàn tụ với thân nhân, rồi lại sợ hãi chuyện dĩ vãng bị quan phủ điều tra ra, liên lụy người vô tội, chỉ đành tiếp tục ở lại trên núi. Nhưng mà, lòng nhiệt tình yêu thương thân nhân của bọn họ không chết được, ước nguyện hướng tới cuộc sống tốt đẹp không biến mất, tôn sùng và kính yêu đối với tiểu Triệu huyện lệnh cũng không thiếu.
Thổ phỉ ăn mặc nho sinh kia vốn là tú tài, rất có hảo cảm với người đọc sách, huống chi nguyên quán còn là Lệ Thủy, phụ mẫu thê nhi dưới sự trợ giúp của tiểu Triệu huyện lệnh bình yên sống sót, mấy chục mẫu ruộng tốt bị gia nô của Vương tri phủ cướp đi cũng đã trả lại, chỉ cần nghiêm túc làm ăn vài năm, ngày lành liền tới. Hắn vô cùng tôn sùng tiểu Triệu huyện lệnh, thường đem sự tích của cậu kể cho đám huynh đệ nghe, khiến bọn họ vừa hướng tới lại vừa cảm khái.
Hiện tại, nhân vật như Bồ Tát hạ phàm trong truyền thuyết ngay ở trước mắt, bọn họ có thể nào không sợ hãi? Nhất thời mỗi người đều vây qua, đánh giá một phen.
Ấn tượng đầu tiên là gầy yếu, nhưng dung mạo khí độ lại tựa như gió mát, cảm hóa vạn vật, không hổ là quan phụ mẫu nuôi sống thủy thổ một phương; ấn tượng thứ hai là nhỏ tuổi, nhìn qua giống như một tiểu tử chưa lớn, không hổ là thiên tài mười tám tuổi liền đậu Trạng Nguyên; ấn tượng thứ ba là đơn giản, gộp tất cả hành lý lại cũng không đáng vài đồng bạc, truyền thuyết cậu quyên ra toàn bộ tiền riêng dùng để an trí nạn dân, xem ra đều không phải là giả.
Những đạo phỉ này ở trong núi hoành hành nhiều năm, hạng người gì chưa thấy qua? Không nói phú thương, quan viên lui tới bị bọn họ đánh cướp cũng không phải số ít, vàng bạc tài bảo lục soát ra có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ. Nhưng quan viên thanh liêm như tiểu Triệu huyện lệnh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Trăm nghe không bằng một thấy, trăm nghe không bằng một thấy mà!” Nho sinh cất kỹ ấn quan, dập đầu bái lạy Hữu Xu. Hắn trăm triệu lần không ngờ được, người trẻ tuổi gió thổi qua liền gục này lại là thanh thiên trên đầu, nhật nguyệt trong lòng của dân chúng Lệ Thuỷ. Không cần kiểm chứng, chỉ cần xem bản thân cậu, lại nhìn nhìn hành lý cậu, liền biết những lời đồn đãi trên phố không có một câu nào là nói dối, không có một câu nào là khen ngợi quá sự thật. Cậu còn thanh chính liêm khiết, chí công vô tư hơn xa so với tưởng tượng của bọn họ.
“Tiểu Triệu huyện lệnh, chút ít lộ phí ấy của ngài sao có thể đi đến kinh thành được?” Bái xong, hắn chỉnh lý ổn thỏa bao hành lý lại, lo lo lắng lắng nói.
“Quả thật là tiểu Triệu huyện lệnh! Ai nha, đây thật đúng là lũ lụt ngập miếu long vương mà! Ta đây liền thay các huynh đệ bồi tội với ngài, mong ngài chớ trách!” Trùm thổ phỉ cũng biết vài chữ, xem lộ dẫn xong, lập tức quỳ xuống. Mọi người cũng sôi nổi ném vũ khí xuống dập đầu, trên mặt ai cũng mang theo vẻ cảm động đến rơi nước mắt. Đa số người trong đây nguyên quán Lệ Thuỷ, thê nhi già trẻ dựa hết vào tiểu Triệu huyện lệnh mới có thể bình yên sống sót trong hồng thủy. Nói không chút khoa trương, tùy tiện lôi ra một người Lệ Thuỷ, thì đều là người ủng hộ trung thành của tiểu Triệu huyện lệnh, cam nguyện vì cậu mà vượt lửa qua sông.
Hữu Xu vô cùng quẫn bách, vừa xua tay từ chối vừa chui chui vào trong ngực Diêm La vương đang ôm hờ mình, chọc cho đối phương tâm tình vui sướng.
Sau khi trùm thổ phỉ đứng dậy liền vội vàng giải thích, “Tiểu Triệu huyện lệnh, thổ phỉ cấu kết với quan phủ đều bị quân đội triều đình quét sạch, những người còn lại chúng ta đều đã từng là lương dân, khâm sai triều đình đang chuẩn bị chiêu an chúng ta. Chúng ta chỉ cướp bóc, không giết người, hơn nữa chỉ đoạt phú thương, quan viên, không thương tổn bình dân. Đồ vật cướp được tự dùng một phần, còn lại đưa hết cho những nhà nghèo khổ dưới chân núi. Chúng ta đây là cướp của người giàu chia cho người nghèo, ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm!”
“Đúng vậy đúng vậy!” Thổ phỉ ăn mặc nho sinh lập tức tiếp lời, “Nếu không phải ngài và tên địa chủ phía sau đi cùng chỗ, chúng ta cũng sẽ không ngăn ngài lại! Lộ phí của ngài rõ ràng không đủ, chúng ta cho ngài thêm một chút đi!”
Mắt thấy đám thổ phỉ hung thần ác sát này trái lại còn cho mình bạc, còn tính chuyên môn phái vài người đưa mình lên kinh, Hữu Xu vội vàng từ chối, đến cuối cùng gần như là được nâng ra khỏi mảnh núi rừng này. Địa chủ kia nhờ phúc của cậu, cũng bảo vệ được năm sáu phần tài sản, nếu không dọc đường phải nhổ rễ cây mà ăn.
Xa phu thế mới biết người mình hộ tống lại là tiểu Triệu huyện lệnh, vừa gạt lệ vừa kích động vạn phần mà nói, “Ai nha, lão hán ta không biết đời trước tích đức gì, thậm chí có may mắn đưa tiểu Triệu huyện lệnh lên kinh! Đợi ngày sau tôn nhi trưởng thành, ta liền nói cho nó biết, đừng thấy gia gia của ngươi chỉ là một kẻ chân đất, năm đó chính là từng đánh xe trâu cho tiểu Triệu huyện lệnh đó, ha ha ha…”
Diêm La vương cũng cười nhẹ theo, trong lòng tràn đầy cảm giác kiêu ngạo bí ẩn. Mà Hữu Xu thì mặt đỏ lên, có vẻ vô cùng quẫn bách.
Địa chủ kia biết được người mà mình chậm trễ lại là tiểu Triệu huyện lệnh, sau khi qua khỏi hang phỉ lập tức bọc hai trăm lượng bạc đưa qua, theo lẽ đương nhiên mà bị trả về, lúc này mới coi như chân chính chịu phục. Đám phú hộ bọn họ sống cũng không dễ dàng, nhất là trong nhà không có bối cảnh gì, nếu như ở trên nhìn không vừa mắt, một câu có thể cho ngươi cửa nát nhà tan. Trước kia, tiểu Triệu huyện lệnh còn từng phái quan sai đòi ông ta mấy vạn lượng bạc, nói là tiền biếu sinh thần cho Lễ thân vương.
Kết quả Lễ thân vương chết bất đắc kỳ tử, tiền biếu không trả về, ông ta còn tưởng rằng bị tiểu Triệu huyện lệnh nuốt riêng, nào ngờ cậu lại mang đi mua rất nhiều lương thực dùng để giúp nạn thiên tai, sau đó dán một tấm bảng từ thiện, viết tất cả tên những địa chủ thân hào đưa tiền, để dân chúng chiêm ngưỡng. Tân hoàng đồng cảm với tinh thần không phân giàu nghèo đồng hội đồng thuyền, cùng vượt cửa ải khó khăn của dân chúng Toại Xương, đặc biệt viết rất nhiều tấm biển “Nhà thiện nhân”, ban phát cho các vị thân hào xem như khen ngợi.
Địa chủ bởi vì trong nhà không có bối cảnh, cho nên chưa từng gặp huyện thái gia, chỉ có thể giao tiếp với tư lại phía dưới, bình thường bị bóc lột, sống khổ không thể tả. Để kéo quan hệ với quan trên, ông ta ra phần tiền biếu nhiều nhất, được ca ngợi cũng là lớn nhất, tự nhiên nổi danh vạn dặm trong thương giới Đại Dung. Lúc này tân hoàng trọng chỉnh nội vụ, miễn hết hoàng thương trước kia, chuẩn bị đổi một đám người khác, ông ta cũng được một bức thư mời.
Xét đến cùng, ông ta có thể có phong quang hôm nay, tất cả đều là nhờ phúc tiểu Triệu huyện lệnh, lúc trước khi bị vơ vét tài sản có bao nhiêu cáu giận, hiện tại liền có bấy nhiêu hổ thẹn cảm kích. Biết tiểu Triệu huyện lệnh là thật sự liêm khiết, ông ta không dám đưa bạc nữa, chỉ mỗi ngày làm vài món ăn ngon đưa qua.
Nói thật, có thể cùng đường với tiểu Triệu huyện lệnh, ông ta thật sự là đời trước tích đức, đời này làm việc thiện, mới có vận may như thế. Từ Lệ Thuỷ đến kinh thành, con đường khúc chiết xa xôi không nói, còn trải qua rất nhiều nơi đạo phỉ hoành hành, nhưng chỉ cần xa phu kia đứng ở trên càng xe, hô to một tiếng “Hảo hán phía trước có thể cho qua hay không, nơi này là tiểu Triệu huyện lệnh Toại Xương lên kinh báo cáo công tác”, bọn đạo phỉ liền sôi nổi tránh ra, có người thấy bọn họ xe nhẹ người ít, thậm chí sẽ chủ động dâng ngân lượng lên.
Bởi vậy có thể thấy, tiểu Triệu huyện lệnh xâm nhập lòng người như thế nào.
Đi chung với cậu một đường, địa chủ càng nhận thức được, tiểu Triệu huyện lệnh chân chính, còn tốt hơn ngàn vạn lần so với lời đồn đãi. Cậu cũng không lấy thế đè người, lại càng không phô trương lãng phí, qua ngày vô cùng kham khổ. Sau khi tin tức cậu lên kinh báo cáo công tác truyền ra, cũng không biết dân chúng Lệ Thuỷ sẽ khóc thành bộ dạng thế nào.
Đây là một trạm dịch ngủ lại cuối cùng trước khi nhập kinh, ngày mai lại chạy hai canh giờ là có thể đến kinh thành. Hữu Xu ăn cơm chiều xong, trở lại phòng, giống như dĩ vãng, cởi xiêm y nhảy vào thùng gỗ ngâm mình. Diêm La vương đầu tiên là kiểm tra cửa sổ, bố trí tốt pháp trận phòng ngự trên đó, chỉ cho phép Hữu Xu ra vào, người khác không có khẩu lệnh của hắn không được đi vào, sau đó an vị trên ghế bên cửa sổ, lẳng lặng thưởng thức cảnh mỹ nhân tắm.
Không hề nghi ngờ, đây là phúc lợi lớn nhất của hắn, cũng là thời khắc hy vọng nhất mỗi ngày.
Hữu Xu da mặt mỏng, lại trọng tình trọng nghĩa, biết đối phương thời thời khắc khắc đi theo mình là vì bảo hộ an toàn của mình, liền không câu oán hận nào, ngược lại vô cùng cảm kích. Về phần một chút bất tiện trong sinh hoạt, nhịn nhịn cũng liền qua. Cậu ngại ngùng ở trước mặt Diêm La vương lau người, liền xoay lưng qua, dùng nước xối lên đỉnh đầu.
Sương mù màu trắng bốc hơi ở trong phòng, tô điểm cho cậu thêm mờ sương, ướt nước, mà da thịt vốn dĩ trắng nõn như ngọc kia, lúc này lộ ra sắc đào hồng nhạt, nhìn qua tươi mới mà lại ngon miệng. Cậu cũng không biết, mỗi khi đến thời điểm này, Diêm La vương vốn dĩ uy nghi khiếp người liền lộ ra biểu tình ẩn nhẫn.
Đầu tiên, hắn dùng bào phục nặng nề ngăn cản phản ứng của thân thể, cực lực ngồi ở tại chỗ không động đậy. Nhưng mà tiểu Triệu huyện lệnh xác thực làm người ta phiền lòng, biết rõ trong phòng có người đứng xem, cậu lại còn chỗ này sờ sờ, chỗ kia xoa xoa, làm hắn dục hỏa đốt người, gần như hỏng mất. Sau khi không cần an ủi đã bị tiểu Triệu huyện lệnh câu dẫn đến tiết hai lần, hắn lại chậm rãi bắt đầu phóng túng sa vào, thích thú.
Hắn đầu tiên là phất tay áo, khiến cửa sổ phát ra tiếng lay động, đợi lúc tiểu Triệu huyện lệnh quay đầu nhìn qua liền dùng phép thuật kích phát lệnh bài bên hông, làm nó phát ra ánh sáng, cuối cùng ẩn đi thân hình, làm bộ như địa phủ có việc cần mình trở về xử lý.
Mấy ngày nay Hữu Xu đã tìm ra quy luật, mỗi khi đến lúc này Diêm La vương sẽ rời đi. Nghĩ đến cũng đúng, thời gian làm việc và nghỉ ngơi ở địa phủ và dương thế hoàn toàn điên đảo, ban ngày hắn bảo vệ mình, buổi tối luôn có rất nhiều công vụ phải xử lý.
“Biết sao được, ngươi là bằng hữu duy nhất của ta, cũng là bằng hữu tốt nhất.” Hữu Xu ghé vào bên cạnh thùng tắm thì thào tự nói, biểu tình lộ ra vài phần cô đơn. Cậu đã sớm quen đối phương làm bạn, nếu không có đối phương thời thời khắc khắc bảo hộ, có nhiều lần cậu vào ở hắc điếm, đã thiếu chút nữa bị làm thành bánh bao thịt người.
Phần hữu nghị này theo thời gian trôi qua càng ngày càng nặng, địa vị của đối phương ở trong lòng cậu cũng càng ngày càng cao, đã gần với chủ tử. Cậu nghĩ, mình sẽ không bao giờ có được người bằng hữu thứ hai cường đại mà lại khoan dung như Diêm La vương.
Khi cậu cảm khái hàng vạn hàng nghìn, cũng không biết “bằng hữu tốt” của mình đang đứng bên cạnh thùng tắm, dùng ánh mắt nguy hiểm mà lại nóng rực nhìn mình chăm chú.
Định nghĩa bằng hữu tốt, hiển nhiên không phải thứ Diêm La vương muốn, nhưng hắn lại bị hai chữ “duy nhất” lấy lòng, không khỏi cười nhẹ hai tiếng. Hai tay hắn chống bên cạnh thùng tắm, thoạt nhìn, giống như là ôm tiểu Triệu huyện lệnh vào trong ngực, sau đó chậm rãi cúi đầu, ngửi ngửi mùi thơm cơ thể pha lẫn với hơi nước ẩm ướt của cậu, dọc theo đỉnh đầu ngửi đến vành tai, bên má, cuối cùng dừng lại thật lâu trên cánh môi phấn nộn.
Môi hắn hơi hơi khép mở, muốn hôn, rồi lại nỗ lực kiềm chế, chỉ yên lặng cảm nhận cảm giác nhiệt độ cơ thể của tiểu Triệu huyện lệnh nhuộm đẫm lên làn da mình nóng rực, đầu quả tim cũng rơi vào chấn động. Chỉ vẻn vẹn cảm giác cách không khí mà đã mãnh liệt như thế, nếu thật sự cạy mở kẽ răng cậu, cùng đầu lưỡi trơn mịn của cậu giao triền, lại là tư vị kinh tâm động phách như thế nào?
Hắn nghĩ càng sâu, hạ thể cũng lại càng trướng đau, không thể không dời về nơi khác. Hắn dọc theo cổ cậu ngửi ngửi đến đầu vai mượt mà, trong nháy mắt một giọt nước trên mái tóc rơi xuống xương quai xanh liền bắt lấy một khe hở, ấn xuống một nụ hôn nhẹ nhàng trên cánh bướm ấy.
Hữu Xu cảm thấy một luồng khí lạnh dọc theo đỉnh đầu, má, cổ, chậm rãi du tẩu ở trên người, không tránh khỏi một thân nổi da gà, nhất là khi giọt nước trên tóc rơi xuống bả vai, giống như một hạt băng rớt xuống, lạnh đến mức cậu sợ run cả người. Cậu vội vàng múc một gáo nước quay đầu dội xuống, lúc này mới dễ chịu một chút.
Diêm La vương không tiếng động cười cười, hôn xong vai trái cậu rồi lại đổi đến vai phải, phàm là giọt nước trên tóc rơi xuống chỗ nào, liền hạ xuống dấu vết lạnh như băng ngay tại chỗ đó. Đây là trò chơi hắn yêu nhất, hắn hưởng thụ giờ khắc này, bí ẩn mà lại sung sướng. Nhưng hắn cũng sẽ không để tiểu Triệu huyện lệnh lạnh cứng, đợi lúc nước ấm sắp lạnh liền dùng phép thuật đun nóng.
Hữu Xu cảm giác cả người lạnh lẽo, chỉ đành một gáo tiếp một gáo mà tưới nước, sau đó lại là những giọt nước lạnh như băng liên tiếp rơi xuống làn da. May mà nhiệt độ nước trong thùng tắm thích hợp, thực nhanh liền xua đi hàn khí, lúc này mới miễn đi nguy cơ bị cảm mạo. Cậu ngâm ước chừng ba khắc, sau đó vươn tay đi lấy khăn vắt ở bên cạnh thùng tắm, lại không cẩn thận làm nó rơi xuống đất.
“Tại sao lại rớt?” Cậu vừa thì thào tự nói vừa cúi người đi nhặt, thùng tắm rất cao, lúc nằm úp sấp trên đó không thể không tận lực kiễng mủi chân, nâng cao mông, lộ rõ bộ vị bí ẩn nhất của mình.
Mà đầu sỏ gây tội chân chính làm rớt cái khăn vẫn đứng ở phía sau cậu, dùng đôi mắt sâu thẳm khó dò chăm chú nhìn sống lưng bóng loáng và cái mông rất cong của cậu, đầu ngón tay đặt hờ trên hai cánh mông mượt mà của cậu, chậm rãi phác hoạ độ cong mê người kia, sau đó dọc theo cột sống dời lên, thẳng đến sau gáy mới tạm dừng.
Diêm La vương mở năm ngón tay ra, dường như muốn giữ lấy sau gáy người này, kéo cậu vào lòng điên cuồng hôn môi, nhưng cuối cùng vẫn là khắc chế. Hắn lại đi trở về bên cửa sổ, chờ đợi thân thể lửa nóng và nội tâm bình phục lại. Khi tiểu Triệu huyện lệnh bò lên giường, chuẩn bị đi vào giấc ngủ mới giải trừ ẩn thân thuật, theo lẽ đương nhiên mà dựa nghiêng bên cạnh cậu.
Hữu Xu đã quen Diêm La vương xuất quỷ nhập thần, phát hiện bên cạnh bỗng nhiên có thêm một người, nhưng ngay cả mày cũng không nhăn một chút, ngược lại vô cùng an tâm. Cậu quấn quấn chăn, không tiếng động nói câu ngủ ngon, sau đó vô tâm vô phế mà ngủ như chết.
Diêm La vương chờ giây lát mới hôn lên vầng trán trơn bóng của cậu, cũng thấp giọng nói ngủ ngon. Hắn không cần ngủ, có thể cả đêm trông người này, nhìn người này, giúp cậu dịch góc chăn, đuổi muỗi, cảm thấy mỹ mãn mà chờ đợi ánh mặt trời.
Hôm sau, Hữu Xu và địa chủ ước hẹn lên đường, vừa vặn chạy tới kinh thành lúc giữa trưa. Mắt thấy cửa thành ngay ở mười thước phía trước, Diêm La vương vỗ vỗ đỉnh đầu mềm mại của tiểu Triệu huyện lệnh, biến mất trong không khí.
“Quả nhiên là chuyên đến hộ tống mình.” Tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng giờ khắc này chân chính xác nhận, Hữu Xu vẫn cảm thấy trong lòng nóng hầm hập, cảm động ấm áp nói không nên lời. Cậu đi đến càng xe, tay che nắng nhìn ra thành lâu nguy nga phía xa, đối với chuyến đi này tràn ngập chờ mong.
Không chừng chủ tử ngay ở trong đó, thực nhanh là có thể gặp được, tiền đề là được điều nhiệm thành đại quan có thể vào triều diện thánh. Cơ hội này có chút xa vời, nhưng mà cũng không phải là hoàn toàn không có hy vọng. Hữu Xu nắm tay, vẻ mặt kiên định.
Sau khi kiểm tra thực hư lộ dẫn và đưa phí vào thành, Hữu Xu được cho vào. Địa chủ thành tâm mời tiểu Triệu huyện lệnh đến nhà mình ở tạm, còn nói tiền thuê nhà ở kinh thành vô cùng sang quý, tiểu viện đơn sơ nhất một năm cũng phải tiêu phí bảy tám chục lượng bạc.
Hữu Xu không định làm phiền bất luận người nào, xua tay cự tuyệt. Cậu muốn thuê được phòng ở tiện nghi vô cùng đơn giản, chỉ cần đi một vòng ở kinh thành, chuyên tìm những nơi có chuyện ma quái ầm ĩ đặc biệt lợi hại là được, mười lượng bạc thuê một năm dư dả.
Địa chủ nào lại đồng ý thả cậu đi, lập tức tiến lên lôi kéo. Đúng vào lúc này, một nam nhân trung niên thân thể gầy gò, làn da ngăm đen chậm rãi chạy tới. Gã thoạt nhìn rất lo lắng, nhưng hai chân bất kể thế nào cũng nâng không nổi, thân hình càng thất tha thất thểu giống như tùy thời sẽ ngã sấp xuống, bất quá chỉ là đoạn đường mười thước, chạy đến phụ cận đã thở hổn hển như trâu, mồ hôi ướt đẫm, mệt đến tột cùng.
“Xin, xin dừng bước! Ngươi chính là Triệu Hữu Xu ư?”
“Ngươi là ai?” Hữu Xu bình tĩnh nhìn gã, cảm thấy vô cùng quen mắt, lập tức tìm kiếm trong trí nhớ của “Triệu Hữu Xu”, sau đó bừng tỉnh đại ngộ. Đây không phải là vị nhị thúc cướp đi gia sản của “Triệu Hữu Xu” sao? Sao hiện giờ lại gầy thành bộ dạng này? Nhớ năm đó khi “Triệu Hữu Xu” rời kinh đi nhậm chức, gã còn cao lớn vạm vỡ, vô cùng cường tráng. Hiện giờ cũng chỉ mới qua một năm rưỡi, lại gầy gò tiều tụy, không ra hình người.
“Ta là nhị thúc ngươi! Hữu Xu, mau mau mau, mau cùng nhị thúc trở về, trong nhà chuẩn bị tiệc chờ ngươi đó!” Nam nhân vừa nói vừa đi kéo người, sợ đối phương chạy.
“Nhị thúc, đã lâu không gặp.” Hữu Xu đã trải qua nhiều mưa gió như vậy, tính tình đã ôn hòa hơn rất nhiều, hơi hơi chắp tay thăm hỏi, đối với ân oán dĩ vãng cũng không đề cập tới.
Địa chủ thấy người tới quả thật là người thân của tiểu Triệu huyện lệnh, chỉ phải tiếc nuối mà cáo từ.
Hữu Xu xem tướng mạo nhị thúc khác thường, đem tinh thần lực bức tới hai mắt nhìn tỉ mỉ, không khỏi kinh hãi. Trên cổ đối phương đeo một bộ gông xiềng thật lớn, cổ tay, mắt cá chân cũng cột xiềng xích, giống như kẻ tù tội. Khó trách gã đi vài bước đường liền thở hồng hộc, vô cùng mỏi mệt.
Đây rõ ràng là thủ đoạn Diêm La vương dùng để đối phó sinh hồn làm ác, chẳng lẽ hôm nay gã chạy tới đón mình, là được Diêm La vương chỉ thị? Nghĩ như vậy, Hữu Xu cũng không lo lắng nhị thúc gây bất lợi với mình, thanh thản đi theo. Việc cậu hồi kinh báo cáo công tác vẫn chưa nói cho bất luận người nào, theo lý mà nói tuyệt đối sẽ không có người ở cửa thành nghênh đón, còn bày tiệc khoản đãi, có thể thấy đã sớm nhận được tin tức.
Về phần tin tức này từ đâu mà đến, ước chừng là địa phủ đi? Dù sao thì đi theo là có thể biết.
Hai người đi đi dừng dừng, dừng dừng thở thở, rốt cuộc tới một căn viện ba gian. Đây vốn là nhà của “Triệu Hữu Xu”, sau khi cha nương chết liền bị nhị thúc chiếm lấy, còn hạ độc dược cho cậu, vu cho cậu thân nhiễm trọng bệnh, quang minh chính đại mà đưa cậu về quê nhà ở nông thôn nghỉ ngơi, qua những ngày khổ cực. Nếu không có tộc nhân tâm địa thiện lương, chưa từng thờ ơ lạnh nhạt, “Triệu Hữu Xu” đã sớm chết đói.
Ngẩng đầu nhìn nhìn tấm biển viết hai chữ “Triệu phủ”, mặc dù không có tự mình lĩnh hội qua thời thơ ấu vui vẻ giàu có của “Triệu Hữu Xu”, Hữu Xu cũng thấy một trận thổn thức. Cậu đứng ở cửa nhìn hồi lâu mới đi vào trong dưới sự thúc giục của nhị thúc, mới vừa vòng qua cổng trong, chỉ thấy một phụ nhân trung niên cũng gầy yếu lảo đảo tiến lên đón.
Xem đối phương trầm trọng nện bước, mồ hôi trải rộng biểu tình thống khổ, Hữu Xu không cần dùng tinh thần lực điều tra đã biết, bà ta cũng đeo gông xiềng, buộc xiềng xích.
“Chất nhi, ngươi rốt cuộc trở lại. Mau vào, trong phòng chuẩn bị tiệc rượu, chỉ chờ ngươi đó.” Phụ nhân vội vàng nói.
Hữu Xu gật đầu, chậm rãi mà vào, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi lớn hơn mình năm sáu tuổi sắc mặt tái nhợt ngồi ở bên cạnh bàn. Người này chính là trưởng tử duy nhất của nhị phòng, đường ca của “Triệu Hữu Xu” Triệu Hữu Tài. Nhị phòng chiếm đoạt gia sản của đại phòng cũng là để cầu cho hắn ta một chức quan.
Trước khi “Triệu Hữu Xu” đậu Trạng Nguyên, hắn đã cầu được chức Lại bộ lang trung ngũ phẩm, xem như có thể cầu được phẩm cấp cao nhất trong quan hàm, thì ngân lượng hao phí nói ít cũng bảy tám vạn. Nhưng mà nhị phòng là thứ xuất, vừa không ruộng đất cũng không mặt tiền cửa hiệu nghề nghiệp, ngày qua túng thiếu, nào tích cóp được mấy vạn lượng? Nghĩ cũng biết tất nhiên là cướp đoạt gia sản của đại phòng.
Lúc ấy tuy rằng “Triệu Hữu Xu” trúng cử, lại chỉ được làm một huyện lệnh thất phẩm, lại không có bạc và nhân mạch, căn bản đấu không lại đường huynh quan ngũ phẩm, chỉ phải nhẫn nhục chịu đựng mà đi nhậm chức.
Đường huynh đã từng khí phách phấn chấn, hiện tại lại giống như gà trống thua trận, lộ ra vẻ mặt suy sụp mà lại oán giận, Hữu Xu làm thế nào lại không nghi hoặc? Cậu dùng tinh thần lực hơi hơi xem xét, chỉ thấy gông xiềng và xiềng xích mà đối phương đeo càng to lớn nặng nề hơn so với cha nương, tính sơ sơ ra, ít nhất phải có một hai trăm cân. Khó trách đầu và bả vai hắn cúi gục xuống bàn, hóa ra không phải cố ý ra oai phủ đầu với đường đệ, mà là căn bản không nâng dậy nổi.
Nhìn thấy Hữu Xu đúng hạn tới, ánh mắt hắn hơi hơi lóe lên, gân xanh trên trán cũng nhảy ra, giống như vô cùng kinh hãi.
“Ngươi lại thật sự vào thành hôm nay.” Âm lượng những lời này thực nhỏ, lại khiến Hữu Xu vừa vặn nghe được. Như thế xem ra, quả nhiên có người nói hành trình của mình cho bọn họ biết, mà bọn họ không thể không đến nghênh đón.
Thử nghĩ, sau khi cướp đi gia sản của người khác, ngươi có nguyện ý để cho đối phương chuyển động dưới mí mắt mình không, tất nhiên là hận không thể nhanh chóng diệt trừ đi? Nhưng người một nhà này cố tình sốt ruột vội vàng mà tới tìm mình, trong này không có mờ ám, Hữu Xu đánh chết cũng không tin, lại liên hệ với gông cùm xiềng xích trên người bọn họ, người phía sau màn là ai đã không nói cũng biết.
Hữu Xu tin tưởng đối phương sẽ không thương tổn tới mình, cho nên không hề phòng bị mà đến, ngồi vào chỗ của mình sau đó chắp tay nói, “Đường huynh, đã lâu không gặp.”
“Trở về là tốt, với lại lấy gia sản của ngươi về đi, lại viết cho ta một bức thư giải hòa, việc này liền xong, chúng ta cả đời không qua lại với nhau.” Triệu Hữu Tài đi thẳng vào vấn đề mà nói.
Hữu Xu hạ mắt, thầm nghĩ quả nhiên.
/100
|