Liệt Tâm

Chương 27 - Chương 27

/37


Lâu Sâm nghe được giật mình, lập tức hiểu ra ngụ ý của Mộ Diệp. Y bây giờ đã bị pháp thuật phản phệ, sắc mặt thập phần tái nhợt, gương mặt lúc này cũng trở nên khó coi đi vài phần, nhưng ngữ khí vẫn như trước đầy bá đạo: “Ta mặc kệ đệ là tâm như tro tàn hay lạt mềm buộc chặt, quay về với hiện thực đi. Đệ dù là muốn chết, ta không cho phép thì cũng không thể chết.”

Y hôm nay là thiên đế cao cao tại thượng, làm thế nào mà tâm của một Hoa thần lại không chiếm được?

Huống chi Mộ Diệp vốn là vô pháp tự kềm chế mê luyến y.

Lâu Sâm nghĩ như vậy, lấy tay ôm mặt Mộ Diệp, sau đó hôn hắn thật sâu, đôi tay cũng lần mò xuống phía dưới.

Mộ Diệp gần đây cũng không có chống lại y, nhưng chưa từng có như bây giờ, im lặng không một chút phản ứng, Lâm Sâm hôn hắn, giống như hôn lên một cổ thi thể.

“Thế nào? Lúc này lại đối với ta giả chết à? Đệ tốt nhất không nên khiêu chiến sự nhẫn nại của ta.” Lâu Sâm lực đạo trên tay càng mạnh hơn siết chặt lấy thân thể Mộ Diệp.

Mộ Diệp không có phản ứng, thậm chí tròng mắt cũng không lay chuyển, chỉ thấy trước mắt mờ mịt hắc ám, hoàn toàn xem Lâu Sâm không tồn tại.

Lâu Sâm hận nhất là dáng vẻ này của Mộ Diệp, trong lòng vô cùng tức giận, trong cổ họng liền dâng lên một mùi tanh ngọt của máu.

Y ở tại đây một địa phương nguy hiểm lâu như vậy, thân thể đã duy trì không được, rồi lại không cam lòng rời đi, hai tay vẫn nắm chặt Mộ Diệp không tha.

Lâu Sâm thực sự không rõ tại sao Mộ Diệp lại phải quật cường như vậy?

Y đã nhượng bộ nhiều lần như vậy, y có thể vì hắn bỏ qua tất cả những mỹ nhân khác, y còn cho hắn là người được sủng hạnh duy nhất, được ở vị trí cao nhất… Rốt cuộc còn có cái gì không hài lòng? Vì sao hết lần này tới lần khác không đáp ứng yêu cầu của y?

Lâu Sâm càng nghĩ càng phiền lòng, trong ngực từng đợt khó chịu, hận không thể hung hăng đem Mộ Diệp lăn qua lăn lại một phen.

Nhưng thoáng nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Mộ Diệp, nhớ tới dáng dấp hắn ngủ say dưới tàng cây, rồi lại hết lần này tới lần khác luyến tiếc. Chỉ cảm thấy trong ngực ngày càng lạnh giống như bị một vật gì đó xâm nhập ăn mòn.

Y không rõ cái cảm giác xa lạ từ đâu mà đến.

Y căn bản không biết những cảm giác này là gì, trừ phi, thu hồi lại một hồn một phách…

Lâu Sâm nhắm mắt, thân thể bỗng dung chấn động, vội vàng trấn định không suy nghĩ bậy bạ

Không cần phải suy nghĩ chuyện không có khả năng xảy ra, trên đời này tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay của y, y chưa bao giờ phải hối tiếc vì những việc làm của mình.

…Tuyệt không.

Lâu Sâm vẫn ôm Mộ Diệp bên người, ngây người hồi lâu, thẳng đến pháp lực dùng hết, trực tiếp bị một lực cường đại đẩy ra khỏi cảnh trong mơ. Thần hồn Lâu Sâm trở về vị trí cũ, tức khắc trên người truyền đến đau đớn kịch liệt, đến một hồi lâu mới giảm bớt.

Trước đó Lâu Sâm đã bị thương không nhẹ, thời gian ở trong mộng nên không có cảm giác gì, lúc này mới bắt đầu phát tác.

Nhưng Lâu Sâm lại không có thay đổi, vẫn bình tĩnh thoáng điều chỉnh một chút khí tức, cúi người hôn Mộ Diệp còn đang ngủ say, một lòng nghĩ làm sao cho hắn tỉnh táo lại.

Lâu Sâm một mình ngồi dưới tàn cây của cấm địa hồi lâu, nghĩ ra không ít phương pháp giúp Mộ Diệp tỉnh lại, tuy rằng tất cả đều là những cách rất nguy hiểm, nhưng tốt xấu cũng có cách cứu được.

Sau đó thân thể Lâu Sâm hơi có chuyển biến tốt đẹp, y liền thi triển pháp thuật xông vào cảnh trong mơ của Mộ Diệp.

Cảnh sắc trong mơ vẫn như cũ chỉ toàn là những mảnh hắc ám

Mộ Diệp ngơ ngác ngồi ở trong góc, tư thế biểu tình cũng không quá biến đổi.

Lâu Sâm biết đây là phản ánh chân thực tâm tình của Mộ Diệp, trong lòng Lâu Sâm bỗng nhiên vô cùng trống rỗng, đúng là một mảnh hoang vu, cái gì cũng không muốn.

Lâu Sâm trong lòng không hiểu cảm giác này là gì, y cố gắng trốn tránh không nghĩ tới nữa. Nhưng y vẫn nhịn không được đi ra phía trước ôm lấy Mộ Diệp, nhưng mặc cho y dùng mọi biện pháp, cũng không thể làm cho người trong lòng mở miệng nói.

Mộ Diệp là triệt triệt để để lâm vào hôn mê.

Không chỉ thân thể, mà cả linh hồn cũng là như vậy.

Nhưng Lâu Sâm không chịu hết hy vọng, chỉ cần có thời gian sẽ chạy tới cấm địa ở bên Mộ Diệp.

Lúc mới bắt đầu dùng không ít thủ đoạn kích thích, sau lại thấy Mộ Diệp thờ ơ, tính tình liền chậm rãi bình ổn lại, chỉ là ôm hắn ôn nhu thì thầm.

Mộ Diệp vĩnh viễn giống như có tai như điếc.

Nguyên thần của Mộ Diệp cùng thân thể hắn đã chìm vào trong mộng ngủ say không tỉnh lại.

Lâu Sâm chưa từng trải qua vấn đề khó giải quyết như vậy, có lúc vô cùng tức giận đã nghĩ hà tất vì thế mà cố sức? Thẳng thắn giết hắn đi sẽ không phải rất tốt hay sao?

Có đôi khi y đã muốn ra tay siết lấy cổ của Mộ Diệp, nhưng thế nào cũng không thể xuất ra khí lực. Rồi sau đó lại hôn môi Mộ Diệp, hôn lên đôi mắt thất thần, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói: “Nhanh lên một chút tỉnh lại.”

Thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng như nước, người nào nghe xong mà không động tâm?

Chỉ có Mộ Diệp… Hắn lúc này là quyết tuyệt, chân chính tâm như đá tảng, không có bất luận phản ứng gì.

Lâu Sâm không biết như vậy sẽ giằng co bao lâu, trong lúc y vẫn là mị lực vô biên, chỉ cần y mỉm cười là sẽ có nhiều người vì y lao vào. Người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Bên người Lâu Sâm mỹ nhân như trước đây thay đổi rất nhiều, gần nhất được sủng ái chính là một nữ yêu, tóc đen như bộc, dung nhan xinh đẹp, công phu trên giường cũng không tệ, thập phần làm người khác thích thú.

Đôi mắt của nàng cùng Mộ Diệp có điểm giống nhau.

Lâu Sâm trên giường hoan ái với ả một thời gian, thỉnh thoảng bởi vì ánh mắt này mà thất thần. Đương nhiên chính y tuyệt đối không chịu thừa nhận. Đã có nhiều người như vậy thương y, vì sao y cô đơn cố chấp vì Mộ Diệp?

Lâu Sâm không dám đi tìm nguyên nhân vì sao lại như vậy.

Y không thể hối hận và càng dứt khoát không cho mình cơ hội để hối hận.

Vào một đêm như cũ y kêu nữ tử kia thị tẩm. Lâu Sâm lấy tay vuốt ve đôi mắt của nàng, thì nàng lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, kinh hô: “Bệ hạ!”

“Thế nào?” Lâu Sâm không thích người khác hô to gọi nhỏ, bởi vậy trong giọng nói nhàn nhạt có vẻ hờn giận.

Nàng kia bình thường rất biết quan sát sắc mặt người khác, lúc này lại hoàn toàn không có phát giác, chỉ là lấy tay nắm mái tóc Lâu Sâm, gián đoạn nói: “Bạc, tóc bạc…”

Lâu Sâm thuận thế cầm lấy tóc, quả nhiên thấy trong tóc đen hỗn loạn có vài sợi tóc bạc.

Y nhìn những sợi tóc bạc không chớp mắt, nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không phát hiện, nhưng người nhìn thấy được cũng phải giật mình.

Lâu Sâm trong đầu trống rỗng một chút, lòng tuy rằng khiếp sợ nhưng nét mặt không biểu hiện ra ngoài, trái lại làm nàng kia sợ cũng không nhẹ, nói năng lộn xộn: “Trừ phi là trong người suy yếu, bằng không bệ hạ thế nào lại…”

Lời nói vừa thốt ra miệng, mới phát hiện là đã lỡ lời.

Nàng không dám nhìn tới sắc mặt Lâu Sâm, cuống quít xuống giường quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: “Thiếp thân đáng chết, mong rằng bệ hạ thứ tội!”

Lâu Sâm lúc này đã trấn định tinh thần, ôn hòa cười cười, hỏi: “Ngươi vừa nói sai cái gì? Vì sao ta phải tha cho ngươi?”

“Thiếp…” Nàng kia coi như thông minh, lập tức đáp: “Thiếp cái gì cũng không có nói. Thiếp chỉ là sợ hầu hạ không tốt, chọc giận bệ hạ.”

Lâu Sâm gật đầu, ý bảo nàng đứng lên, lấy tay chỉ vào bụng của nàng, ôn nhu nói: “Ngươi tốt nhất không nên hồ ngôn loạn ngữ, bằng không sợ rằng tiểu hoàng tử vừa sinh ra sẽ không có mẫu thân.”

Lâu Sâm nói, trên mặt vẫn là dáng vẻ tươi cười tràn đầy, nhưng đáy mắt lại nổi lên sát ý.

Nàng kia sợ đến nói không ra lời, hầu như không còn sức mà ngã xuống đất.

Lâu Sâm đã không còn hứng thú, liền khoát tay áo, ra lệnh lui xuống.

Trong phòng nhất thời an tĩnh lại. Lâu Sâm một người vô pháp đi vào giấc ngủ, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định một lần nữa đi vào cấm địa.

Lâu Sâm đã rất nhiều lần đi vào cấm địa này …

Chỉ vì nhiều lần sử dụng pháp thuật giúp Mộ Diệp tỉnh lại cũng đã làm y hao tổn hơn phân nửa tâm lực. Huống chi hiện tại … Lâu Sâm Cười khổ lắc đầu, kỳ thực y rất rõ ràng thân thể của chính mình, chỉ là không nghĩ tới sẽ suy yếu nhanh như vậy.

Ngược lại cấm địa vẫn như trước. Một chút ánh sáng từ trên ngọn cây rơi xuống, sau đó ánh sáng rơi trên mặt Mộ Diệp, chiếu rọi làm cho gương mặt thêm sinh động vài phần, giống như hắn chỉ ở đây ngủ một giấc tùy thời có thể mở mắt tỉnh dậy.

Lâu Sâm bước nhanh lại, giống như trước đã làm rất nhiều lần ôm Mộ Diệp đang ngủ say kéo vào trong lòng, sau đó lấy tay nhẹ nhàng chải vuốt những sợi tóc đen dài của Mộ Diệp.

“Đã lâu không có tới nhìn đệ, nhiều ngày nay có một số việc quan trọng cần làm. Bất quá ta lật xem sách cổ, có tìm được một phương pháp giúp người tỉnh lại, đợi cơ thể của ta tốt một chút, ta sẽ giúp đệ thi triển pháp thuật, khụ khụ…”

Y chợt ho khan nhưng bên môi thủy chung vẫn còn lộ vẻ mỉm cười, nói:“Gần đây thiên giới càng ngày càng không thú vị, chỉ có những nhi tử của ta là có chút để xem, tương lai xem bọn hắn tranh đoạt đế vị tự giết lẫn nhau, rất thú vị.”

Lời còn chưa dứt, y lại ho khan lên, hơn nữa lần này thập phần lợi hại, phải lấy tay đè lại khóe miệng. Khí tức dần dần bình phục, Lâu Sâm nhìn lại bàn tay, ngạc nhiên thấy lòng bàn tay nhiễm màu đỏ sậm của máu.

Lâu Sâm ngẩn người, làm như không có việc gì nắm tay lại, khóe miệng cong lên một dáng tươi cười.

Không có gì cùng lắm thì….

Y là chí tôn chi nhân, thế nhưng cũng có những việc không thể làm được.

“Không có việc gì” Lâu Sâm mỉm cười cúi đầu, hôn đôi mắt đang nhắm chặt của Mộ Diệp, trong giọng nói lộ vẻ nhu tình: “Sẽ có một ngày nào đó, ta nhất định làm cho đệ tỉnh lại.”

/37

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status