Lao Tù Ác Ma

Q.1 - Chương 329 - phiên ngoại 1: phục luân – lăng nghị

/102


Dưới đây là đoạn tiếp tục của Quyển 6 – Chương 47, chương cuối cùng của Phục Luân và Lăng Nghị, ai không nhớ thì đọc lại nghe, cái đoạn mà Phục Luân nắm tay Lăng Nghị bước về nhà Lăng Nghị á, phiên ngoại này kể tiếp theo đoạn đó. Luân Nghị sẽ có 3 phiên ngoại hường phấn sến sẩm =)) Nội dung như sau:

Phiên ngoại 1: Phục gia giặt đồ

Phiên ngoại 2: Phục gia nấu ăn

Phiên ngoại 3: Phục gia viết thư tình

=))))))))))))))))

………………

Cuối cùng Phục Luân cũng nắm lấy bàn tay Lăng Nghị cùng bước đi, hắn thấy Lăng Nghị không kháng cự gì, trong lòng thầm vui mừng, nghiêng người tựa vào Lăng Nghị, khiến cho bóng lưng hai người dưới ánh đèn đường chiếu xuống trông như một đôi tình nhân vậy.

Lăng Nghị mặt không hề cảm xúc cất bước, cậu không muốn để Phục Luân lập tức cảm thấy đã chiếm được cậu, dù sao hắn cũng đã từng làm nhiều chuyện tổn thương cậu như vậy, kiểu gì cũng phải trừng phạt hắn một trận, sau đó thì….

Lăng Nghị đối với mấy câu trò chuyện tán gẫu tự nói tự trả lời của Phục Luân không thèm đáp lại một lời, còn Phục Luân muốn đưa tay khoác lấy eo Lăng Nghị lại bị Lăng Nghị không chút lưu tình đập bỏ ra, sau một trận lúng túng, Phục Luân lại tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra mà nắm tay Lăng Nghị, mặt dày cười nhẹ.

“Hay là cầm y phục này tới nhà anh giặt nha?” Phục Luân hơi cọ cọ bên người Lăng Nghị, lấy lòng cười khẽ nói “Hà tất lại về chỗ của em chi cho phiền phức a, em thấy anh nói có đúng không? Ha ha….”

Lăng Nghị đột nhiên dừng bước, xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Phục Luân, gằn giọng nói “Anh thấy phiền phức à?”

Phục Luân giật thót mình cả kinh, vội vã xua tay “Làm gì có! Ý của anh là….”

“Anh có thể đi về!” Lăng Nghị đột nhiên ngắt lời Phục Luân, đưa tay đoạt lấy y phục của mình trong tay Phục Luân, xoay người chuẩn bị rời đi “Tôi tự về nhà của tôi.”

Mắt nhìn thấy bà xã đột nhiên nhăn mặt khó chịu, căng quá rồi, Phục Luân gấp gáp lo sợ, hắn nhanh chóng kéo lấy tay Lăng Nghị, nhanh chân một bước đem Lăng Nghị ôm chặt vào trong lồng ngực!

“Cho anh một cơ hội để thể hiện đi được không?” Phục Luân đem mặt kề sát ở trên mái tóc mềm mại của Lăng Nghị, sủng nịch thấp giọng nói “Anh đã từng trải qua những ngày tháng nguy hiểm như liếm máu trên lưỡi đao, trên đời này cái gì anh cũng đều không sợ hãi, nhưng mà hiện tại, em chỉ mới cau mày tức giận một câu cũng làm anh sợ hãi đến muốn mất nửa cái mạng! Thế nên cầu xin em đấy bảo bối nhi, đừng tiếp tục làm anh sợ nữa có được hay không?”

Lăng Nghị không nhịn được bật cười, cậu thực sự khó tưởng tượng được tên bạo quân Phục Luân này lại trở nên kỳ quái đến như thế.

Thấy Lăng Nghị nở nụ cười, Phục Luân cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa gương mặt Lăng Nghị, ôn nhu nói “Lăng Nghị, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi! Phục Luân anh xin thề sẽ bảo hộ em cả đời, nếu anh còn làm ra bất kỳ chuyện gì khiến em tổn thương, anh liền sẽ bị….”

“Sao tự nhiên anh lại nói mấy lời buồn nôn thuần thục thế?” Lăng Nghị đột nhiên hất đầu, giả vờ làm ra dáng vẻ tức giận, lành lạnh nói “Đã luyện tập qua với bao nhiêu người rồi hả?”

“Làm gì có! Những câu này anh chỉ nói duy nhất với một mình em thôi a!” Phục Luân muốn khóc không ra nước mắt, tên tiểu tử này khẳng định rõ ràng là cố ý hỏi như thế, hắn trước đây muốn có ai là lập tức sẽ có, cần gì phải nói mấy lời lãng mạn buồn nôn.

Lăng Nghị thấy vẻ mặt Phục Luân căng thẳng, lần thứ hai bật cười, đem y phục trong tay nhét lại vào tay Phục Luân, giả vờ nghiêm túc nói “Thể hiện cho tôi xem! Anh rốt cuộc yêu tôi đến mức nào?!”

Lăng Nghị xoay người tiếp tục bước đi về phía trước, Phục Luân vội vã bước nhanh đến cùng sóng vai, cười ha ha nắm lấy tay Lăng Nghị.

Đi tới căn nhà trọ nhỏ của Lăng Nghị, Phục Luân vừa mới định ôm Lăng Nghị, Lăng Nghị đột nhiên rất không khách khí yêu cầu Phục Luân đi giặt quần áo cho cậu, hơn nữa, yêu cầu đầu tiên là nhất định phải giặt bằng tay.

Biết đây là Lăng Nghị có ý định gây khó dễ nhưng Phục Luân vẫn không dám có chút lười biếng nào, cầm quần áo Lăng Nghị, im lặng đi vào trong phòng tắm, lấy một cái thau xả đầy nước rồi cầm quần áo bỏ vào, sau đó ngồi xổm xuống một bên, ngốc ngốc bán mạng chà chà quần áo, cảnh tượng nhìn trông vô cùng buồn cười.

Lăng Nghị đứng dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng mang theo mạt cười nhẹ nhàng, thản nhiên mà ngọt ngào nhìn Phục Luân đang bán mạng giặt đồ.

Cảnh tượng như vậy, có lẽ thực sự chỉ có cậu mới có cơ hội được nhìn thấy!

“Sau khi tắm xong tôi sẽ kiểm tra, nếu tôi thấy được thì tối nay…. sẽ có thưởng cho anh.” Câu cuối cùng, Lăng Nghị nói rất nhẹ, khóe miệng hơi cong, khiến cho câu nói này nghe ra tràn ngập mùi ám muội.

Phục Luân vừa nghe thấy, hưng phấn không thôi, giống như hít phải thuốc lắc, dụng hết toàn lực giặt giặt, kết quả chính là, roẹt một tiếng, cái áo bị Phục Luân lỡ tay dùng lực quá mạnh làm rách một đường lớn!

“……..” o___o

“……….” TTATT

=)))))))))))))))

…………………………

Lăng Nghị nấu chút canh làm bữa ăn khuya, tự nhiên cũng chuẩn bị thêm một đôi đũa cho Phục Luân. Vốn cứ tưởng Lăng Nghị sẽ vì chuyện mình giặt đồ làm rách luôn cả đồ mà tức giận, nhưng nhìn thấy Lăng Nghị còn tự tay làm đồ ăn cho mình, Phục Luân tự nhiên mừng rỡ không ngớt.

Chỉ là canh vừa mới vào miệng, sắc mặt Phục Luân liền triệt để đen kịt lại!

Con vật nhỏ của hắn có phải đã đổ hết một bịch muối vào hay không! Quả thực mặn muốn chết người luôn rồi!

Phục Luân mím mím môi, nuốt xuống không được mà nhổ ra cũng không xong, không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu, oan ức đáng thương khổ sở nhìn Lăng Nghị.

Lăng Nghị chống tay trên bàn, tựa cằm lên mười ngón tay giao nhau, híp mắt nhìn Phục Luân, cố ý gằn giọng nói “Sao hả? Canh tôi nấu anh không thích ăn?”

Phục Luân thấy Lăng Nghị lại biến sắc hung hăng nổi giận, lập tức lắc đầu, ực một cái, khỏi nhai nghiền gì sất, trực tiếp nuốt thẳng xuống!

Phục Luân trong lòng lặng lẽ rơi lệ, đây đều là báo ứng a! Tiếp theo con vật nhỏ này không biết còn định dùng cách gì để trừng phạt mình nữa đây a!

Để thể hiện ra cho Lăng Nghị thấy là mình rất thích ăn canh cậu nấu, Phục Luân nhắm mắt nhắm mũi uống hết số canh trong chén xuống, trong miệng mặn chát đến ê cả răng, nhưng vẫn tươi cười nói với Lăng Nghị “Ăn ngon ghê!” (Jian: thương quá =)))))))

Lăng Nghị nhíu mày, cố ý vẻ mặt nghiêm trọng nói “Anh nghĩ cho kỹ đi, nếu như tôi ở cùng với anh, về sau mỗi ngày tôi đều sẽ nấu đồ ăn như vậy cho anh ăn đó.”

“Cho dù em có cho anh ăn một bịch muối mỗi ngày thì anh cũng thấy ngon miệng!” Phục Luân kích động bật thốt lên.

“Đồ miệng lưỡi trơn tru!” Lăng Nghị bĩu môi lạnh nhạt nói.

Lúc này, Phục Luân đột nhiên thống khổ ôm bụng, nhanh chóng đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh, đi đến bồn rửa làm ra dáng vẻ buồn nôn.

Lần này đến lượt Lăng Nghị hoảng sợ, cậu cũng không để ý đến chuyện trừng phạt Phục Luân nữa, vội vàng chạy đến bên cạnh Phục Luân, vội vàng nói “Xin lỗi xin lỗi! Em quên mất dạ dày anh không được tốt, em không có cố ý” Nói rồi, vội vã vỗ vỗ phía sau lưng Phục Luân, lo lắng nói “Anh không sao chứ? Đừng dọa em a!”

Phục Luân đột nhiên giương môi nở nụ cười, xoay người ôm lấy eo Lăng Nghị, đem môi mạnh mẽ đặt lên hai mảnh bờ môi mềm mại hắn tơ vương đã lâu kia.

“Anh…. lại gạt em…. a…”

Lăng Nghị không giãy giụa được, cuối cùng trực tiếp bị Phục Luân chống đỡ lên bức tường, đến khi Lăng Nghị bị Phục Luân hôn đến mặt đỏ tới mang tai, toàn thân như nhũn ra thì miệng cậu mới được buông ta.

Vì hô hấp không thuận nên sắc mặt Lăng Nghị đỏ bừng bừng lộ ra chút giận dữ bực tức nhìn chằm chằm Phục Luân “Đồ lừa đảo!”

“Ai bảo em quan tâm anh.” Phục Luân được voi đòi Hai Bà Trưng đắc ý cười nói.

Lăng Nghị hừ một tiếng, quay đầu không nhìn Phục Luân, Phục Luân bị tính trẻ con giận dỗi của Lăng Nghị khiến cho bật cười, cúi đầu hôn lên trán Lăng Nghị, thấp giọng ám muội nói “Lăng Nghị, em biết mấy ngày qua anh nhớ em đến mức nào không?”

Lăng Nghị cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì “Ai mà biết thật hay giả?”

Phục Luân càng đem người dính sát vào Lăng Nghị, cắn cắn lỗ tai Lăng Nghị, thanh âm càng thêm say mê “Vậy anh dùng hành động thực tế để chứng minh nhé?”

Lăng Nghị mặt càng thêm đỏ, tức giận nửa ngày mới tự nhỏ giọng ném một câu “Mặc kệ anh!”

Lăng Nghị vừa dứt lời, Phục Luân liền cười ha ha, ôm lấy Lăng Nghị, xoay người nhanh chân đi vào phòng ngủ!

/102

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status