Lãnh Quân Dạ Thiếp

Chương 22

/160


Bốn người phía sau không ai khác là Miêu Thanh và Miêu Hồng, còn cả đại trưởng lão và nhị trưởng lão.

Lòng Hữu Hi như vô tình bị đanh cắm vào, nàng không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu, còn có thể tiếp tục để bản thân bị tổn thương mấy lần nữa. Hữu Hi đau đớn nhìn sâu vào mắt Hoàng Bắc Thiên, hắn không giải thích bởi vì hắn biết rõ hắn đã tổn thương nàng lần nữa.

“Tỷ tỷ đâu cần phản ứng mạnh như vậy, muội chỉ đi theo tướng công cùng nhau đón tiếp tỷ về nhà”

Hữu Hi cười khổ, nhìn hai mắt Hoàng Bắc Thiên, nhìn mặt hắn, tức giận nói: “Về nhà, nhà ở đâu, ta có nhà sao?”

Ngoại trừ mối hận hoàng đế giết cả nhả họ, khiến hai người bị ngăn cách, nàng quên mất còn có một Miêu Hồng. Nàng tưởng rằng Hoàng Bắc Thiên có bỏ đi mọi thứ, kể cả Miêu Hồng, nàng tự lừa mình dối người không quan tâm, có lẽ đây là bản tính ích kỷ, nàng không muốn cùng nữ nhân khác chia sẻ trượng phu, bỏ rơi Miêu Hồng, nàng biết như thế ích kỉ, nhưng nàng phải làm sao đây?

“Hữu Hi theo ta đi”- Hoàng Bắc Thiên bình tĩnh nói trong giọng mang theo mệnh lệnh cùng khẩn cầu, hắn nhìn thấy đôi mắt đau đớn của Hữu Hi mà cũng đau theo.

Hữu Hi đau khổ cười khẽ, lắc đầu, lui về sau: “Chàng đã nói sẽ cùng ta rời đi, rời khỏi đây, đi sống cuộc sống của hai người,tại sao, tại sao chàng lại chỉ nói mà không làm?”

“Ta”

Hữu Hi đau khổ nói: “Thù không phải báo rồi sao? Tại sao còn như vậy, còn muốn tiếp tục”

Miêu Hồng mỉm cười, đi lên trước: “Nam nhân dĩ nhiên muốn làm chuyện lớn, hôm nay cẩu hoàng đế chết đi, cơ hội của chúng ta đã tới, có lẽ không lâu nữa, môn chủ sẽ làm hoàng đế, là thê tử, chúng ta nên ủng hộ trượng phu làm chuyện muốn làm, không nên ngăn cản, tỷ nói xem đúng không?”

“Câm miệng”- Hữu Hi mất đi tính ôn hòa thường ngày, không hề khách khí hét lên với Miêu Hồng: “Chuyện hai người chúng ta, không cần ngươi xen vào, ngươi im miệng đi”

“Ngươi..”- Miêu Hồng vẻ mặt ủy khuất, ai oán nhìn Hoàng Bắc Thiên, cắn môi không muốn nhiều lời nữa.

“Hữu Hi”- Hoàng Bắc Thiênt chưa bao giờ nhìn thấy Hữu Hi như thế, nàng vẫn hiểu lầm hắn, hắn vẫn ủng hộ nàng, nhưng chưa bao giờ thấy nàng giận như thế. “Đừng như vậy”

“Như vậy? Như vậy là sao?”- Trái tim Hữu Hi nhói đau, tâm trạng kích động từ từ bình tĩnh, nàng lạnh lung nói: “Được, ta không như vậy nữa, môn chủ, ước hẹn giữa hai người chúng ta thật buồn cười, vậy sau này mời môn chủ đừng xuất hiện trước mắt ta nữa, mang theo thủ hạ của ngươi, thê tử của ngươi, đi làm chuyện ngươi muốn, là giết người hay trả thù cũng được, chúng ta không còn quan hệ gì nữa?”

Hữu Hi nói xong, tay nâng lên, hoa hồng theo gió tung bay, nó không còn đại biểu cho bất cứ thứ gì nữa, tình yêu ư, chẳng qua chỉ là dối trá.

Hoàng Bắc Thiên nhìn theo động tác của Hữu Hi, rơi xuống, Hữu Hi lui về sau, chỉ nhìn thoáng qua hắn. Nàng lại rời khỏi hắn sao, hắn có dự cảm, bắt đầu từ đây, Hữu Hi sẽ không quay đầu lại nữa, cũng không cho hắn bất cứ cơ hội nào để vãn hồi, từ lúc này đây, Hữu Hi sẽ hoàn toàn buông tay hắn ra.

Không, lòng hắn cứng lại, xoay người, tay điểm nhẹ vào người Hữu Hi, cả cơ thể nàng thẳng tắp rơi xuống, hắn đón lấy nàng, nhìn dung nhan của nàng, hắn âm thầm nói: “Bắt đầu từ đây, không bao giờ để nàng rời xa ta nữa”

Bị Hoàng Bắc Thiên điểm huyệt, Hữu Hi nhắm mắt lại, mất đi tri giác. Nàng đau khổ chờ đợi, lòng luôn mong ngóng nhưng đổi lại chỉ có sự thất vọng và nỗi đau.

Không biết bao lâu Hữu Hi mới tỉnh lại, cảm giác mê man khiến nàng thừ người ra trong chốc lát mới ý thức được bản thân đang ở trong doanh trướng.

Trong đầu nhớ lại nàng cùng Hoàng Bắc Thiên nói chuyện, hắn nuốt lời, ngay cả lời hứa hắn cũng không thể thực hiện được. Lúc nàng bỏ đi hình như bị ngất, nghĩ lại, Hữu Hi trong lòng đau đớn. Nàng không biết bản thân hôn mê bao lâu, chỉ thấy cả người mềm nhũn, không có chút sức, đầu cũng mờ mịt

Là Hoàng Bắc Thiên không hề để ý đến tâm nguyện của nàng, mang nàng đi rồi sao, Hữu Hi đứng dậy, chân vừa bước xuống có người đã mở cửa vào.

Ánh mắt Hữu Hi nhìn theo người ở trước một thân chiến y anh hùng, uy dũng bất phầm, vẻ mặt lạnh lùng, tuấn lãng như trước . Chỉ là ánh mắt đầy sự ham muốn quyến lực.

“Hữu Hi, nàng tỉnh rồi”- Thân hình coa lớn ngồi xuống bên nàng,, giọng nói ân cần.

“Tại sao?”- Hữu Hi nhìn thẳng hắn, một chữ tại sao, nhưng chứa nhiều vấn đề, nàng hỏi hắn sao lại như vậy, sao lại biến thành như thế, tại sao nuốt lời, tại sao, tại sao lại đem nàng tới đây, tại sao lại phải để tình cảm của hai người đi tới bước này.

“Hữu Hi, nàng yêu ta đúng không? Nếu vậy, nàng nên ủng hộ ta? Chẳng lẽ không thể sao”

“Chuyện chàng muốn làm là gì? Chàng nói ta biết đi?”

“Hoàng đế vừa chết, thái tử kế vị, trong triều các thế lực sẽ thay đổi, lợi dụng thời cơ này lật đổ triều đình”- Hoàng Bắc Thiên kích động đứng lên. “Đến lúc đó, ta là hoàng đế, là chúa tể, triệu lệnh cả thiên hạ, không ai có thể cản ta, Hữu Hi, đợi tới khi đó, chúng ta có thể chính thức ở cùng nhau, ta không hy vọng nửa cuộc đời sau phải sống trốn tránh, Hữu Hi nàng có thể hiểu cho ta không. Nàng tưởng rằng Bắc Thiên của nàng đã quay về nhưng không nghĩ tới hắn đi càng lúc càng xa rồi, hắn không chỉ muốn báo thù, không muốn làm người bình thường, hắn muốn quyền lực, muốn thiên hạ”

Hữu Hi nói không nên lời, chỉ ngơ ngác nhìn Hoàng Bắc Thiên trong mắt đầy dục vọng ham muốn bành trướng thiên hạ.

Hoàng Bắc Thiên bắt lấy tay Hữu Hi, vội vàng nói: “Ta bây giờ thống lĩnh mười mấy vạn nhân mã, ta có đủ tiền tài, nhất định sẽ thắng lợi, Hữu Hi, ở lại bên ta, ta muốn nàng”

“Nhưng dân chúng không thể an cư lạc nghiệp, chàng phát động biến loạn, có bao nhiêu người chết, cửa nát nhà tan, Bắc Thiên, đừng tiếp tục nữa, nhìn thiên hạ lúc này xem, mọi thứ đều yên bình, dân chúng có một cuộc sống rất tốt, chàng muốn đoạt thiên hạ nhưng không thuận theo lòng dân, vốn dĩ chỉ là mục đích cá nhân, căn bản không thể thành công, đừng tiếp tục nữa, Bắc Thiên”

“Nàng, nàng làm cho ta thất vọng quá Hữu Hi, tại sao nàng nhất định phải đả kích ta, mà không ủng hộ ta, ta vẫn là ta trước kia, một lòng với nàng, chưa từng thay đổi, nhưng vậy là đủ rồi, Hữu Hi”- Nàng làm hắn thất vọng? Cuối cùng ai mới đánh mất hy vọng người kia, Hữu Hi biết, nàng không thể thức tỉnh Bắc Thiên được nữa, hắn đã đi quá xa rồi.

“Trong quân còn có việc bận, nàng nghỉ ngơi đi”- Hoàng Bắc Thiên nói xong đứng dậy, tham luyến nhìn Hữu Hi rồi xoay người rời đi.

Hữu Hi ngồi đó, thật lâu không mở miệng, cảm giác đỡ đẫn, không biết là đau hay là đã chết đi…

Hoàng Bắc Thiên ra ngoài không bao lâu, Hữu Hi chưa kịp bình tĩnh lại, khách không mời đã tới..

“Tỷ tỷ làm sao vậy, dường như không vui”- Miêu Hồng nhẹ bước đi vào, hòa thuận bỏi một tiếng, đi tới bên cạnh Hữu Hi.

Hữu Hi cau mày nhìn nàng, nhíu mắt: “Không sao, ta rất tốt, có việc gì sao?”

Miêu Hồng mỉm cười nói: “Muội sợ tỷ không quen, cho nên đến xem sao”

“Vậy phải đa tạ rồi”

“nếu tỷ tỷ đã ở trong quân ngũ, thì cứ an tâm ở lại, đi theo Bắc Thiên cùng nhau đánh thiên hạ, cũng đâu có gì không tốt?”

“Đánh thiên hạ”- Hữu Hi thì thào nói, lập lại một câu, đôi mắt bình thản

“Đúng vậy, quân số của Vô Âu Môn đã hơn mười vạn người, mỗi người đều tinh anh, thiên hạ đã nắm trong tay, đây là giấc mộng của Bắc Thiên, tỷ cần gì phải ngăn cản chứ”

Hữu Hi không nói gì, không phải nàng tán thành với Miêu Hồng, mà là, suy nghĩ của nàng hoàn toàn trái ngược, hơn nữa lời nàng nói cũng chẳng ai nghe, nhiều lời cũng vô ích.

‘Nơi này là đâu? Các ngươi tính làm gì?”

“Nơi này là tòa thành nhỏ chúng ta vừa hạ được không lâu, dù thành trì này chẳng có gì quan trọng như cũng xem như thắng lợi nho nhỏ, bước tiếp theo, là ngũ thành trì, như vậy có thể từng bước cướp đi lãnh thổ của hoàng đế, đạt được hoàng vị”

Hữu Hi cúi đầu, cười lạnh tốt lắm, ra là chuyện nàng không biết rất nhiều, nàng vì tình yêu này mà như con ếch ngồi đáy giếng, nàng cái gì cũng không biết, đến giờ mới biết, Hoàng Bắc Thiên sớm đã thay đổi.

“Ngươi có thể thả ta đi không? Ta không muốn ở đây”

“Thả tỷ đi”- Miêu Hồng nhíu mày cười. “Ta làm sao dám, hơn nữa, tỷ là thê tử của Bắc Thiên, đương nhiên phải ở lại”

“Lần trước ngươi chẳng phải đã mang ta đi sao? Sao bây giờ lại không thể?”

Mặt Miêu Hồng ửng đỏ mất tự nhiên, chỉ là trong chớp mắt mất đi, nghi hoặc khó hiểu nói: “Ta không biết tỷ đang nói gì?”

“Không biết sao, ta cũng không biết ta đang nói gì nữa”- Hữu Hi quay lại mỉm cười vô hại.

“Ta đi đây, tỷ tỷ nghỉ ngơi đi, nơi này toàn nam nhân thô lỗ, hơn nữa đao kiếm không có mắt, không có việc gì, đừng chạy loạn, cẩn thận bị đả thương’

“Đa tạ đã quan tâm”

Chiến tranh giữa phụ nữ tiêu không có khói lửa nhưng lại rất kịch liệt. Hữu Hi nhìn theo bong lưng Miêu Hồng, nàng muốn biết lần đó nàng tỉnh lại trên giường Lăng Khiếu Dương có phải là do Miêu Hồng ra tay.

Lăng Khiếu Dương không chịu nói, nàng thật không biết có phải do Miêu Hồng, nàng cho dù có tra cũng không ra kết quả.

Hữu Hi mang giày vào chân, hít một hơi thật sâu, đi ra doanh trướng, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi. Trong lúc nàng hôn mê, Hoàng Bắc Thiên đã im lặng đem nàng từ chỗ hẹn ước quay về thành trì này.

Nàng xem thường những người này, thật sự xem thường. Giết chóc đã chính thức bắt đầu.

Hoàng Bắc Thiên chỉ sợ Hữu Hi rời đi, lúc hạ trại hắn phái người gắt gao bám sát nàng, không để nàng có cơ hội bỏ đi, lúc hành quân, hắn giữ Hữu Hi bên người, một tấc không rời.

Cứ như vậy Hữu Hi đi theo Hoàng Bắc Thiên, xuất phát đi cướp thành trì, nơi bọn họ đánh là một thành trì quan trọng, từng bước một tới gần hoàng thành, bây giờ chỉ mới bắt đầu.

Trải qua mấy ngày, đại quận cuối cùng cũng đến được được Xích Thành cách mấy trăm thước nơi hạ trại.

Dù chưa từng thấy chiến tranh nhưng Hữu Hi biết, cuộc chiến tàn khốc đã bắt đầu, máu tươi vô số, đầu rơi, tất cả chỉ vì quyền lực mà hy vinh, còn nàng lại đành bất lực không thay đổi được gì.

Hữu Hi trở nên trầm mặc ít nói, một ngày nói không được mấy câu, còn Hoàng Bắc Thiên vì chuẩn bị chiến đầu nên rất ít có thời gian quan tâm Hữu Hi, chỉ lúc đêm xuống, mới lặng lẽ nằm bên cạnh, ôm nàng ngủ.

CÒn nàng lúc nào cũng giả vờ ngủ, cho đến sáng ngày thứ hai vì chuẩn bị chiến đấu mà bận rộn. Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, đại quân đã chuẩn bị tốt, Hoàng Bắc Thiên mặc chiến giáp, tay cầm kiếm sắc, uy vũ bất phầm.

Hắn đứng trước mặt Hữu Hi, hôn nàng: “Chờ tin của ta, ta phải đi đây, Hữu Hi, chúc ta đi”

“Ta chúc phúc chàng”- Hữu Hi thẫn thờ trả lời, hắn hôn nàng, nàng không phản ứng, chỉ có cánh tay nàng ôm lấy hắn, muốn hắn bình ban.

Hoàng Bắc Thiên không cần phải nhiều lời nữa, đẩy Hữu Hi ra, xoay người chạy về phía doanh trại, Hữu Hi nhìn theo bóng lưng Hoàng Bắc Thiên, nàng đi về trước hai bước.

Không lo lắng là giả, không quan tâm là giả, nàng lo lắng đến chết đi, chiến tranh trong suy nghĩ nàng vừa tàn khốc lại đáng sợ. Nàng chỉ biết chờ đợi, cùng Miêu Thành và Miêu Hồng những chiến sĩ phòng ngự ngồi đợi kết quả.

Công một tòa thành không biết mất bao nhiêu người, cũng không biết mất bao nhiêu thời gian. Tóm lại nàng chỉ sốt ruột chờ đợi, lo lắng, tiếng chém giết, tiếng kèn làm cho nàng tâm phiền ý loạn.

Thời gian trôi qua, mặt trời đã muốn lặng xuống núi, tiếng chém giết dần dần biến mất.

Một hán tử chuyên thông báo tình hình chiến sự chạy vào doanh trướng, kích động nói: “Khởi bẩm phu nhân, thành đã hạ, môn chủ thắng trận rồi”

Hữu Hi không phản ứng gì ngược lại còn bình tĩnh, trái tim buông lỏng, Hoàng Bắc Thiên không có việc gì, không có việc gì. Hữu Hi đi ra doanh trướng, phía chân trời nhuộm đỏ một màu tàn dương, giống như máu tươi của vô số chiến sĩ phun đầy trời, đỏ đến chói mắt.

Ngày thứ hai hừng đông, Hữu Hi mới theo phòng ngự quân cùng Miêu Hồng đi vào thành, một trận thắng đánh nhanh như thế không phải ngẫu nhiên mà đã lên kế hoạch từ lâu.

Vô Âu Môn sớm đã đưa người xâm nhập vào Xích Thành, hơn nữa bên trong thành còn là người có vị trí tướng lãnh quân trọng, hơn nữa, Xích Thành thành nằm ngược hướng, Vô Âu Môn sớm đã âm thầm mai phục, chỉ chờ ngày khai chiến, bọn họ liền chặt đứt khí huyết của Xích Thành, để cho bọn họ bị cô lập không tiếp ứng được cộng thâm nội ứng của Vô Âu Môn, phá thành dễ như trở bàn tay.

Ngày hôm nay Vô Âu Môn đã chuẩn bị rất lâu chỉ có Hữu Hi không biết mà thôi, có lẽ từ lúc còn Miêu Phách Thiên đã chuẩn bị rồi, chỉ là hắn tự biết hắn sống không lâu nữa, không đợi được tới ngày này, mới tìm Hoàng Bắc Thiên làm người kế nghiệp, lấy nữ nhi của mình để giúp hắn thực hiện ngày này.

Hữu Hi cỡi ngựa, đi ra khỏi thành, khắp nơi đầy máu tươi vẫn chưa hề gột sạch. Không nhịn được buồn nôn khó chịu, nàng luôn chịu nổi cánh máu tươi đầy rẫy thế này, đá đá vào bụng ngựa, giục ngựa mau đi, hy vọng bên trong thành tốt hơn.

Nhưng lúc vào thành, Hữu Hi phát hiện, bên trong thành càng thê thảm hơn ngoài thành, khắp nơi toàn thi thể, trừ những binh lính Xích Thành còn có cả người già, hài tử, đàn bà, đều tay tất sắc, mà phía trước, người Vô Âu Môn vẫn giết hại dân chúng.

Không, sắc mặt Hữu Hi trắng bệch, trong đầu nàng hiện ra hình ảnh một người, đồ thành, giết sạch mọi người, cướp đoạt cuộc sống của hộ, sao, sao lại làm vậy.

Hữu Hi giục ngựa chạy đi, tiếng quát tháo dân chúng vô tội, làm cho Hữu Hi sợ hãi.

“Không, dừng tay, dừng tay!”- Hữu Hi hô to, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, cần gì phải tàn nhẫn đến vậy, cần gì phải đả thương người vô tội.

Hữu Hi nhảy khỏi ngựa, kéo người đàn ông tính đâm một đứa trẻ nhỏ lại: “Các ngươi điên rồi sao?”

Họ nhận ra Hữu Hi là phu nhân Hoàng Bắc Thiên lập tức giật mình, nhưng lúc này hài tử đau khổ kêu lên, ngã xuống đất, màu chảy trước mặt Hữu Hi

Hữu Hi hoảng sợ nhìn về phía người cầm kiếm, nàng nhịn không được run rẩy, là Miêu Hồng, tiểu cô nương đáng yêu lúc này còn sống sờ sờ gì đã bị đâm chết

“Tại sao!” Hữu Hi căm giận nhìn Miêu Hồng.

“Có đôi khi chiến tranh chính là tàn nhẫn như vậy”- Miêu Hồng phong khinh vân đạm nói, giết một người lại dễ dàng như bóp chết một con kiến

Trời ạ, Hữu Hi không thể tin được, nàng quay lại, nhìn máu chảy thành sông, nhìn những thi thể này, Vô Âu Môn giết người không chớp mắt, bọn họ điên cả rồi sao.

Chẳng lẽ vì hận thù tích tụ quá lâu nay bộc phát làm cho người ta trở nên tàn nhẫn điên cuồng như thế sao? Hữu Hi cảm thấy đầu một trận mê muội,, không tin những gì bản thân đang nhìn thấy, nàng đau khổ ôm lấy đầu.

“Hữu Hi nàng làm sao vậy”- Một Giọng nói quen thuộc ân cần, tới gần, muốn ôm nàng, nhưng Hữu Hi né tránh, chỉ vào hắn. “Đừng tới đây”

“Hữu Hi nàng lại náo loạn gì thế, ta thắng rồi, nàng đáng ra nên vui không phải sao?”- Trên gương mặt lạnh lùng của Hữu Hi mang theo chút khó hiểu, đôi mắt đen trầm lắng nhìn Hữu Hi.

“Vui vẻ?”- Hữu Hi lưu về sao, “Nếu như chiến tranh vốn dĩ đã không thể tránh khỏi thương vong, thì dân chúng có gì sao, hài tử này làm sai gì, bọn họ tay không tấc sắt, tại sao lại giết chứ?”

“Đây là chiến tranh, tấn công hạ thành trì, tỷ tỷ, tỷ quá nhân từ rồi, như thế sẽ không thể làm đại sự”- Miêu Hồng nhàn nhã lau vết máu trên thân kiếm thả vào vỏ.

“Các ngươi điên cả rồi, điên rồi”- Hữu Hi vội vàng lắc đầu, không dám nhìn mặt Hoàng Bắc Thiên, đối với sinh mệnh, hắn một chút cũng không coi trọng, vẻ mặt lạnh lùng.

Hoàng Bắc Thiên ôm lấy cổ Hữu Hi, trấn an nàng: “Đừng sợ, ta mang nàng về phòng”- Dứt lời hắn ôm lấy Hữu Hi, rất nhanh rời khỏi nơi đầy máu tanh.

Căn phòng này trước kia là chủ tướng Xích Thành ở, lúc phá thành, chủ tiếng bị giết, nơi này đã thành nơi của Hoàng Bắc Thiên, hắn đặt nàng lên giường, trấn an nỗi sợ hãi tâm tình.

Hữu Hi hoảng sợ quan sát Hoàng Bắc Thiên lúc lâu, đột nhiên ôm lấy hắn: “Bắc Thiên, thu tay lại đi, được không, đừng giết người vô tội, đừng nên tàn nhẫn như thế. Chàng tỉnh lại đi, trẻ con, đàn bà đều vô tội nhưng đều đã bị giết chết, chàng một chút cảm giác cũng không có sao, một điểm cũng không thấy đau sao?”

“Hữu Hi, việc này, nàng đừng lo, đây là chiến tranh, dĩ nhiên phải tàn khốc”.

Hữu Hi bình tĩnh nhìn Hoàng Bắc Thiên: “Như vậy chàng vẫn muốn tiếp tục sao, những việc như thế này sẽ còn rất nhiều thật sư khi tiếp quản thành trì, chàng lại giết sạch người sao?”

“Hữu Hi, tại sao nàng luôn phản đối chuyện ta làm”

“Chàng thật sự cứ tiếp tục như thế này sao? Được nếu đây là con đường chàng chọn, ta không phản đối chàng, ta sẽ ủng hộ chàng”- ánh mắt Hữu Hi sâu lắng, bình tĩnh yên lặng.

“Hữu Hi”- Hoàng Bắc Thiên nghi hoặc.

“Có thể để ta nghỉ ngơi không, ta mệt rồi. Chàng ra ngoài đi!”

“Được, vậy ta ra ngoài nàng nghỉ ngơi đi’- Hoàng Bắc Thiên đứng dậy liếc nhìn Hữu Hi rồi xoay người rời đi, trong lòng hoài nghi, sao thái độ Hữu Hi lại chuyển biến nhanh như thế.

Hoàng Bắc Thiên đi rồi, Hữu Hi cũng không nghĩ ngơi, trong lòng đưa ra quyết định, nàng nhìn trời xuyên qua cửa sổ. Trong lòng tĩnh lặng, Bắc Thiên, chàng đã muốn thiên hạ, như vậy ta thành toàn cho chàng.


/160

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status