Lâm Dật Phi im lặng một lúc lâu, không nhịn được hỏi:
– Vậy Uông Hào đâu rồi? Hình như không ở bên cạnh cô ấy?
Không ngờ cái cậu con trai lạnh lùng trong ấn tượng của hắn lại không xuất hiện. Trong trí nhớ của hắn thì hai ngày trước hai người này vẫn còn như hình với bóng vậy.
– Chắc là vẫn chưa đến.
Bách Lý Băng bĩu môi nói:
– Có phải là anh thấy thời cơ không tệ nên chuẩn bị thừa nước đục thả câu phải không? Em thấy không những anh còn chưa dứt tình với cô ấy mà cô ấy cũng vẫn còn ý với anh đấy.
Lâm Dật Phi ngẩn ra:
– Thật à? Cô ấy vẫn còn ý với anh sao?
Bách Lý Băng vênh mặt lên nói:
– Nếu một cô gái không để một người con trai trong lòng mình thì ánh mắt nhìn người đó sẽ không giống với nhìn người lạ, làm như không nhìn thấy như vậy.
– Quả thật là cũng có lý.
Lâm Dật Phi mỉm cười gật đầu:
– Nhưng anh phát hiện ra hình như cô ấy giả bộ không nhìn anh hay sao ấy.
– Không phải đâu.
Bách Lý Băng nói như chém đinh chặt sắt:
– Từ lúc cô ấy đến đây không hề nhìn bên này tí nào cả, đây không phải là làm bộ không nhìn thấy mà là ngược lại. Điều này cho thấy một điều, cũng ứng với một câu nói là “giấu đầu hở đuôi”, vì yêu nên mới hận.
– Hình như không phải là câu này.
Lâm Dật Phi không kìm được cải chính.
– Anh thì hiểu cái gì.
Khuôn mặt Bách Lý Băng mặc dù vẫn lạnh lùng nhưng trong mắt lại tràn ngập ý cười:
– Bởi vì trong lòng cô ấy vẫn còn anh nên mới không nhìn anh đấy. Nếu cô ấy đã tuyệt tình với anh thì sẽ nhìn anh bằng ánh mắt thắng lợi hoặc là khinh bỉ kẻ thù rồi. Ví dụ như coi anh là không khí chẳng hạn.
Dường như Bách Lý Băng đã quên đi sự căng thẳng, dương dương đắc ý nói cho hắn biết về đạo lý của con gái.
– Chờ chút.
Lâm Dật Phi không kìm được ngắt lời cô, cười khổ hỏi:
– Anh nhớ lúc đầu khi gặp cái người không biết có phải là anh họ Âu Dương Quan của em không, anh ta cũng làm như không nhìn thấy anh, coi anh như không khí vậy. Chẳng lẽ Âu Dương Quan cũng còn tình cảm chưa dứt với anh à?
Bách Lý Băng cười khúc khích nói:
– Anh ấy còn tình cảm gì chưa dứt với anh hay không thì em không biết nhưng hình như Chủ tịch Phó đối với anh khá là sâu nặng đấy. Anh nhìn đi, anh ta đứng đợi bên cạnh đã lâu rồi này.
Lâm Dật Phi quay đầu lại, thấy Chủ tịch Phó đang đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn hắn, còn về phần trong lòng có mắng hắn là không nhận rõ người yêu không thì cũng không biết được. Nhìn thấy Lâm Dật Phi cuối cùng cũng quay đầu lại, Chủ tịch Phó mới mỉm cười bước đến:
– Dật Phi, cậu có rảnh không? Cậu xem trận đấu đã sắp được một nửa rồi.
Lâm Dật Phi nhìn lướt qua số điểm, không ngờ khoa báo chí lại bị kém mấy điểm, xem ra khoa Ngoại ngữ quả thực cũng không tầm thường. Khoa báo chí thiếu mất Ngô Vũ Thân và mình thì đúng là hơi khó chống.
Nhưng khuôn mặt Chủ tịch Phó lại nhăn nhó, chờ Lâm Dật Phi chủ động xin đi giết giặc. Lúc này không thể đắc tội với Lâm Dật Phi được, nếu làm cho hắn bỏ của chạy lấy người thì khoa báo chí có thể trực tiếp dọn đường trở về rồi.
Xét về điểm số thì khoa báo chí vẫn cao hơn khoa Ngoại ngữ một ít nhưng khoa Ngoại ngữ cũng giống khoa báo chí, đều thắng liên tiếp hai trận nên bị loại hay không thì phải xem thắng bại ngày hôm nay. Ngô Vũ Thân vẫn còn trên giường, hiện giờ đúng là như những gì Chủ tịch Phó đã nói lúc trước, chỉ có thể trông chờ vào mỗi Lâm Dật Phi.
Đột nhiên Bách Lý Băng bước tới, dùng sức ôm Lâm Dật Phi một cái, mặt đỏ lên, cô biết rằng những hành động thân thiết như thế này trước mặt mọi người rất chướng mắt nhưng lại lớn tiếng nói:
– Dật Phi, cố lên!
Chủ tịch Phó gần như đã quên mất trận đấu, há hốc mồm nhìn hai người. Tiếng hô của bách Lý Băng hơi to, vốn chỉ có một nửa những người đang lén nhìn cặp đôi đang làm mưa làm gió trường Chiết Thanh này, bây giờ tất cả mọi người trong trận đấu cũng không nhịn được quay lại nhìn.
Tiểu Trương mồ hôi đầy đầu nhưng tai lại hơi lãng, nhân cơ hội cắt bóng đã chạy như điên đến rổ của đối phương, ném bóng vào rồi thắng lợi giơ tay lên. Lúc này cậu ta mới phát hiện ra là chỉ có vài người giơ tay lên, không khỏi cảm thấy chán nản.
Lâm Dật Phi lấy tay vỗ nhẹ lưng Bách Lý Băng, thấp giọng nói:
– Người yêu cũ của anh nhìn thấy chưa vậy?
Bách Lý Băng nhéo hắn một cái, biết hắn đã nhìn thấu suy nghĩ của mình, khóe miệng mang theo ý cười, giống như là cô gái đang đối mặt với chồng, chậm rãi phun ra một chữ:
– Không!
Lâm Dật Phi cười cười, xoay người bước đến sân bóng, trực giác cảm thấy vô số ánh mắt đang dán trên người mình, ngay cả Phong Tuyết Quân cũng vậy.
Bách Lý Băng thấy hắn đã vào sân thì nụ cười trên mặt biến mất, ánh mắt đong đầy lo lắng. Một người bước đến cạnh cô:
– Tiểu thư, cô có rảnh không?
Bách Lý Băng quay đầu lại thấy Lưu Minh Lý thì hơi ngạc nhiên:
– Tài xế Lưu, anh tuyệt đối đừng tặng em vé xem phim nữa nhé. Lần thứ nhất em và Lâm Dật Phi đã không xem được phim thì chớ lại còn phải chạy một vòng trong Cục. Lần thứ hai phim thì đã xem được nhưng lúc quay về lại gặp phải chuyện.
Thật ra cô cũng biết là mấy ngày nay đã xảy ra hơi nhiều chuyện nhưng lại không trách được ý tốt của Lưu Minh Lý. Những chuyện này hầu hết mọi người đều có thể gặp phải nhưng hầu hết đều coi như không nhìn thấy. Ngày ngày người công nhân nói về tiền lương thì đều bị đánh, cướp bóc mặc dù không phải ngày gặp ba lần nhưng chắc chắn là cũng gặp không ít. Những chuyện xảy ra ở mỏ than cũng nhiều hơn trước rất nhiều, nói thế không có nghĩa là trước đây ít, hiện giờ không đủ ý thức an toàn mà là nó luôn luôn tồn tại, chỉ có điều một số người lại không biết hoặc là giả bộ không biết.
Bạn có thể nói là mình không nhìn thấy nhưng bạn không nhìn thấy không có nghĩa là nó không tồn tại.
Bách Lý Băng biết rằng nếu như không có Lâm Dật Phi thì sợ rằng cả đời mình cũng không phát hiện ra những chuyện này, giống như những người sống trong nhung lụa thì không thể biết đến những vất vả của việc tìm việc trong xã hội, đầu bếp Hồ Nam không dùng ít ớt băm nhỏ để xào rau thì cảm thấy giống như là nấu đồ ăn về chim vậy. Trên thế giới này có quá nhiều chuyện bạn cảm thấy không thuận mắt nhưng nếu như bạn bực mình về những chuyện này thì chỉ sợ sống đến tám trăm năm cũng không đủ.
Lâm Dật Phi là một người không tầm thường, Bách Lý Băng cũng biết rằng ở bên hắn sẽ gặp phải đủ thứ chuyện kì lạ, nhưng cô không hối hận. Cô là một người hay lo lắng nhưng cô cảm thấy bản thân mình đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, hồi bé đã mạnh mẽ như vậy, mà lớn lên lại càng mạnh mẽ hơn nữa..
Nhưng dù sao so với người khác thì cô cũng sống trong nhung lụa trong suốt mười mấy năm qua. Bách Lý Băng không giống Lâm Dật Phi đã rong ruổi khắp chiến trường, có sự bình tĩnh khi nhìn đầu đao dính máu, cũng không giống Tiếu Nguyệt Dung vì cuộc sống mà phải làm lụng vất vả từ nhỏ, trở thành một con người ngoại nhu nội cương, tính cách yêu ghét rõ ràng. Bách Lý Băng rất thông minh, cũng rất hướng nội, ngoại trừ mẹ đã mất ra thì từ trước đến giờ chưa nhìn thấy người chết bao giờ. Cô có tính sợ hãi theo bản tính con gái thì không có gì lạ nhưng khi nhìn thấy cảnh máu thịt tung tóe trong ngân hàng mà không nôn ra thì đúng là hiếm gặp.
Con người luôn dần dần thay đổi để thích ứng với hoàn cảnh, hoặc là bị hoàn cảnh thay đổi dần dần. Hiện giờ Bách Lý Băng chỉ có một niềm tin, đó là thay đổi vì Lâm Dật Phi.
Cho nên khi nhìn thấy Lưu Minh Lý cô cũng không có dáng vẻ không kiên nhẫn, khi nghe điện thoại của bố cũng không nói được hai câu đã cúp máy. Bây giờ Lưu Minh Lý nhìn thấy Bách Lý Băng thì trong lòng không khỏi cảm thán ma lực của tình yêu, khiến cái hàng rào mà bọn họ không dám vượt qua lại trở nên hư ảo một cách dễ dàng.
– Bố cô tìm cô có chút chuyện, bây giờ ông ấy đang ở ngoài sân vận động.
Lưu Minh Lý nhìn Bách Lý Băng, hạ giọng nói.
– Ông ấy đến Chiết Thanh làm gì vậy? Sao không gọi điện thoại?
Bách Lý Băng hỏi liền hai câu, không thấy cô thốt ra hai chữ “không gặp” đã là thay đổi lớn nhất của cô rồi.
– Ông ấy muốn gặp cô.
Lưu Minh Lý thốt ra năm chữ, ý thức được lúc mình nói có phần kích động liền ngậm miệng lại.
Không ngờ Bách Lý Băng lại ngẩn người ra, lặp đi lặp lại năm chữ này, không biết tại sao sống mũi có chút cay cay. Ông ấy muốn gặp cô à? Đây là người thân nhất của mình, có yêu cần cao nhất đối với mình từ nhỏ sao? Đây là khẩn cầu của người bố là anh hùng hồi nhỏ của mình sao? Bách Lý Băng nghĩ lại, cảm thấy bản thân mình không phải là hoàn toàn đúng.
– Được, ở đâu vậy?
Bách Lý Băng bắt đầu đi ra phía ngoài nhưng không để ý đến dáng vẻ kích động của Lưu Minh Lý.
Lưu Minh Lý cũng chen lên trước Bách Lý Băng, không nói gì, chỉ đưa cô ra khỏi sân vận động, ngoặt vào một rừng cây bên cạnh, thấy một ông lão đang đứng quay lưng nhìn về nơi xa.
Bách Lý Băng dừng bước chân, đứng ngẩn người ra, không biết đã bao lâu cô không nhìn thấy bóng lưng của bố mình, ngược lại, cô chỉ để lại bóng lưng tức giận cùng nụ cười bất đắc dĩ cho ông.
Cô nhớ bóng lưng của bố cao to rộng rãi nhưng hiện giờ nó đã hơi gù, thậm chí mái tóc vốn dày như rừng, đen nhánh cũng đã điểm sợi bạc, cô nhớ bố là một con chim ưng giang rộng cánh nhưng hiện giờ ông đi lại cũng hơi khó khăn, cô nhớ…
Rốt cuộc Bách Lý Băng phát hiện ra có quá nhiều chuyện liên quan đến bố mà cô chỉ lưu giữ trong kí ức của mình. Lúc này cô thẫn thờ nhận ra bố mình hiện giờ đã khác rất nhiều so với người bố trong kí ức.
Bách Lý Băng chưa từng nghĩ rằng một bóng lưng lại có thể khiến cô xúc động một cách mãnh liệt như vậy. Cô gái quật cường vẫn kìm được nước mắt nhưng lại không kìm được tâm trạng đang kích động. Cô chậm rãi bước đến sau lưng Bách Lý Hùng, thấp giọng nói:
– Bố, bố đến ạ.
– Vậy Uông Hào đâu rồi? Hình như không ở bên cạnh cô ấy?
Không ngờ cái cậu con trai lạnh lùng trong ấn tượng của hắn lại không xuất hiện. Trong trí nhớ của hắn thì hai ngày trước hai người này vẫn còn như hình với bóng vậy.
– Chắc là vẫn chưa đến.
Bách Lý Băng bĩu môi nói:
– Có phải là anh thấy thời cơ không tệ nên chuẩn bị thừa nước đục thả câu phải không? Em thấy không những anh còn chưa dứt tình với cô ấy mà cô ấy cũng vẫn còn ý với anh đấy.
Lâm Dật Phi ngẩn ra:
– Thật à? Cô ấy vẫn còn ý với anh sao?
Bách Lý Băng vênh mặt lên nói:
– Nếu một cô gái không để một người con trai trong lòng mình thì ánh mắt nhìn người đó sẽ không giống với nhìn người lạ, làm như không nhìn thấy như vậy.
– Quả thật là cũng có lý.
Lâm Dật Phi mỉm cười gật đầu:
– Nhưng anh phát hiện ra hình như cô ấy giả bộ không nhìn anh hay sao ấy.
– Không phải đâu.
Bách Lý Băng nói như chém đinh chặt sắt:
– Từ lúc cô ấy đến đây không hề nhìn bên này tí nào cả, đây không phải là làm bộ không nhìn thấy mà là ngược lại. Điều này cho thấy một điều, cũng ứng với một câu nói là “giấu đầu hở đuôi”, vì yêu nên mới hận.
– Hình như không phải là câu này.
Lâm Dật Phi không kìm được cải chính.
– Anh thì hiểu cái gì.
Khuôn mặt Bách Lý Băng mặc dù vẫn lạnh lùng nhưng trong mắt lại tràn ngập ý cười:
– Bởi vì trong lòng cô ấy vẫn còn anh nên mới không nhìn anh đấy. Nếu cô ấy đã tuyệt tình với anh thì sẽ nhìn anh bằng ánh mắt thắng lợi hoặc là khinh bỉ kẻ thù rồi. Ví dụ như coi anh là không khí chẳng hạn.
Dường như Bách Lý Băng đã quên đi sự căng thẳng, dương dương đắc ý nói cho hắn biết về đạo lý của con gái.
– Chờ chút.
Lâm Dật Phi không kìm được ngắt lời cô, cười khổ hỏi:
– Anh nhớ lúc đầu khi gặp cái người không biết có phải là anh họ Âu Dương Quan của em không, anh ta cũng làm như không nhìn thấy anh, coi anh như không khí vậy. Chẳng lẽ Âu Dương Quan cũng còn tình cảm chưa dứt với anh à?
Bách Lý Băng cười khúc khích nói:
– Anh ấy còn tình cảm gì chưa dứt với anh hay không thì em không biết nhưng hình như Chủ tịch Phó đối với anh khá là sâu nặng đấy. Anh nhìn đi, anh ta đứng đợi bên cạnh đã lâu rồi này.
Lâm Dật Phi quay đầu lại, thấy Chủ tịch Phó đang đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn hắn, còn về phần trong lòng có mắng hắn là không nhận rõ người yêu không thì cũng không biết được. Nhìn thấy Lâm Dật Phi cuối cùng cũng quay đầu lại, Chủ tịch Phó mới mỉm cười bước đến:
– Dật Phi, cậu có rảnh không? Cậu xem trận đấu đã sắp được một nửa rồi.
Lâm Dật Phi nhìn lướt qua số điểm, không ngờ khoa báo chí lại bị kém mấy điểm, xem ra khoa Ngoại ngữ quả thực cũng không tầm thường. Khoa báo chí thiếu mất Ngô Vũ Thân và mình thì đúng là hơi khó chống.
Nhưng khuôn mặt Chủ tịch Phó lại nhăn nhó, chờ Lâm Dật Phi chủ động xin đi giết giặc. Lúc này không thể đắc tội với Lâm Dật Phi được, nếu làm cho hắn bỏ của chạy lấy người thì khoa báo chí có thể trực tiếp dọn đường trở về rồi.
Xét về điểm số thì khoa báo chí vẫn cao hơn khoa Ngoại ngữ một ít nhưng khoa Ngoại ngữ cũng giống khoa báo chí, đều thắng liên tiếp hai trận nên bị loại hay không thì phải xem thắng bại ngày hôm nay. Ngô Vũ Thân vẫn còn trên giường, hiện giờ đúng là như những gì Chủ tịch Phó đã nói lúc trước, chỉ có thể trông chờ vào mỗi Lâm Dật Phi.
Đột nhiên Bách Lý Băng bước tới, dùng sức ôm Lâm Dật Phi một cái, mặt đỏ lên, cô biết rằng những hành động thân thiết như thế này trước mặt mọi người rất chướng mắt nhưng lại lớn tiếng nói:
– Dật Phi, cố lên!
Chủ tịch Phó gần như đã quên mất trận đấu, há hốc mồm nhìn hai người. Tiếng hô của bách Lý Băng hơi to, vốn chỉ có một nửa những người đang lén nhìn cặp đôi đang làm mưa làm gió trường Chiết Thanh này, bây giờ tất cả mọi người trong trận đấu cũng không nhịn được quay lại nhìn.
Tiểu Trương mồ hôi đầy đầu nhưng tai lại hơi lãng, nhân cơ hội cắt bóng đã chạy như điên đến rổ của đối phương, ném bóng vào rồi thắng lợi giơ tay lên. Lúc này cậu ta mới phát hiện ra là chỉ có vài người giơ tay lên, không khỏi cảm thấy chán nản.
Lâm Dật Phi lấy tay vỗ nhẹ lưng Bách Lý Băng, thấp giọng nói:
– Người yêu cũ của anh nhìn thấy chưa vậy?
Bách Lý Băng nhéo hắn một cái, biết hắn đã nhìn thấu suy nghĩ của mình, khóe miệng mang theo ý cười, giống như là cô gái đang đối mặt với chồng, chậm rãi phun ra một chữ:
– Không!
Lâm Dật Phi cười cười, xoay người bước đến sân bóng, trực giác cảm thấy vô số ánh mắt đang dán trên người mình, ngay cả Phong Tuyết Quân cũng vậy.
Bách Lý Băng thấy hắn đã vào sân thì nụ cười trên mặt biến mất, ánh mắt đong đầy lo lắng. Một người bước đến cạnh cô:
– Tiểu thư, cô có rảnh không?
Bách Lý Băng quay đầu lại thấy Lưu Minh Lý thì hơi ngạc nhiên:
– Tài xế Lưu, anh tuyệt đối đừng tặng em vé xem phim nữa nhé. Lần thứ nhất em và Lâm Dật Phi đã không xem được phim thì chớ lại còn phải chạy một vòng trong Cục. Lần thứ hai phim thì đã xem được nhưng lúc quay về lại gặp phải chuyện.
Thật ra cô cũng biết là mấy ngày nay đã xảy ra hơi nhiều chuyện nhưng lại không trách được ý tốt của Lưu Minh Lý. Những chuyện này hầu hết mọi người đều có thể gặp phải nhưng hầu hết đều coi như không nhìn thấy. Ngày ngày người công nhân nói về tiền lương thì đều bị đánh, cướp bóc mặc dù không phải ngày gặp ba lần nhưng chắc chắn là cũng gặp không ít. Những chuyện xảy ra ở mỏ than cũng nhiều hơn trước rất nhiều, nói thế không có nghĩa là trước đây ít, hiện giờ không đủ ý thức an toàn mà là nó luôn luôn tồn tại, chỉ có điều một số người lại không biết hoặc là giả bộ không biết.
Bạn có thể nói là mình không nhìn thấy nhưng bạn không nhìn thấy không có nghĩa là nó không tồn tại.
Bách Lý Băng biết rằng nếu như không có Lâm Dật Phi thì sợ rằng cả đời mình cũng không phát hiện ra những chuyện này, giống như những người sống trong nhung lụa thì không thể biết đến những vất vả của việc tìm việc trong xã hội, đầu bếp Hồ Nam không dùng ít ớt băm nhỏ để xào rau thì cảm thấy giống như là nấu đồ ăn về chim vậy. Trên thế giới này có quá nhiều chuyện bạn cảm thấy không thuận mắt nhưng nếu như bạn bực mình về những chuyện này thì chỉ sợ sống đến tám trăm năm cũng không đủ.
Lâm Dật Phi là một người không tầm thường, Bách Lý Băng cũng biết rằng ở bên hắn sẽ gặp phải đủ thứ chuyện kì lạ, nhưng cô không hối hận. Cô là một người hay lo lắng nhưng cô cảm thấy bản thân mình đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, hồi bé đã mạnh mẽ như vậy, mà lớn lên lại càng mạnh mẽ hơn nữa..
Nhưng dù sao so với người khác thì cô cũng sống trong nhung lụa trong suốt mười mấy năm qua. Bách Lý Băng không giống Lâm Dật Phi đã rong ruổi khắp chiến trường, có sự bình tĩnh khi nhìn đầu đao dính máu, cũng không giống Tiếu Nguyệt Dung vì cuộc sống mà phải làm lụng vất vả từ nhỏ, trở thành một con người ngoại nhu nội cương, tính cách yêu ghét rõ ràng. Bách Lý Băng rất thông minh, cũng rất hướng nội, ngoại trừ mẹ đã mất ra thì từ trước đến giờ chưa nhìn thấy người chết bao giờ. Cô có tính sợ hãi theo bản tính con gái thì không có gì lạ nhưng khi nhìn thấy cảnh máu thịt tung tóe trong ngân hàng mà không nôn ra thì đúng là hiếm gặp.
Con người luôn dần dần thay đổi để thích ứng với hoàn cảnh, hoặc là bị hoàn cảnh thay đổi dần dần. Hiện giờ Bách Lý Băng chỉ có một niềm tin, đó là thay đổi vì Lâm Dật Phi.
Cho nên khi nhìn thấy Lưu Minh Lý cô cũng không có dáng vẻ không kiên nhẫn, khi nghe điện thoại của bố cũng không nói được hai câu đã cúp máy. Bây giờ Lưu Minh Lý nhìn thấy Bách Lý Băng thì trong lòng không khỏi cảm thán ma lực của tình yêu, khiến cái hàng rào mà bọn họ không dám vượt qua lại trở nên hư ảo một cách dễ dàng.
– Bố cô tìm cô có chút chuyện, bây giờ ông ấy đang ở ngoài sân vận động.
Lưu Minh Lý nhìn Bách Lý Băng, hạ giọng nói.
– Ông ấy đến Chiết Thanh làm gì vậy? Sao không gọi điện thoại?
Bách Lý Băng hỏi liền hai câu, không thấy cô thốt ra hai chữ “không gặp” đã là thay đổi lớn nhất của cô rồi.
– Ông ấy muốn gặp cô.
Lưu Minh Lý thốt ra năm chữ, ý thức được lúc mình nói có phần kích động liền ngậm miệng lại.
Không ngờ Bách Lý Băng lại ngẩn người ra, lặp đi lặp lại năm chữ này, không biết tại sao sống mũi có chút cay cay. Ông ấy muốn gặp cô à? Đây là người thân nhất của mình, có yêu cần cao nhất đối với mình từ nhỏ sao? Đây là khẩn cầu của người bố là anh hùng hồi nhỏ của mình sao? Bách Lý Băng nghĩ lại, cảm thấy bản thân mình không phải là hoàn toàn đúng.
– Được, ở đâu vậy?
Bách Lý Băng bắt đầu đi ra phía ngoài nhưng không để ý đến dáng vẻ kích động của Lưu Minh Lý.
Lưu Minh Lý cũng chen lên trước Bách Lý Băng, không nói gì, chỉ đưa cô ra khỏi sân vận động, ngoặt vào một rừng cây bên cạnh, thấy một ông lão đang đứng quay lưng nhìn về nơi xa.
Bách Lý Băng dừng bước chân, đứng ngẩn người ra, không biết đã bao lâu cô không nhìn thấy bóng lưng của bố mình, ngược lại, cô chỉ để lại bóng lưng tức giận cùng nụ cười bất đắc dĩ cho ông.
Cô nhớ bóng lưng của bố cao to rộng rãi nhưng hiện giờ nó đã hơi gù, thậm chí mái tóc vốn dày như rừng, đen nhánh cũng đã điểm sợi bạc, cô nhớ bố là một con chim ưng giang rộng cánh nhưng hiện giờ ông đi lại cũng hơi khó khăn, cô nhớ…
Rốt cuộc Bách Lý Băng phát hiện ra có quá nhiều chuyện liên quan đến bố mà cô chỉ lưu giữ trong kí ức của mình. Lúc này cô thẫn thờ nhận ra bố mình hiện giờ đã khác rất nhiều so với người bố trong kí ức.
Bách Lý Băng chưa từng nghĩ rằng một bóng lưng lại có thể khiến cô xúc động một cách mãnh liệt như vậy. Cô gái quật cường vẫn kìm được nước mắt nhưng lại không kìm được tâm trạng đang kích động. Cô chậm rãi bước đến sau lưng Bách Lý Hùng, thấp giọng nói:
– Bố, bố đến ạ.
/442
|