Dù nhìn ở phương diện nào, bị đánh phải là mấy người dân công mới đúng. Cảnh sát cũng không phải là người ngốc. Đương nhiên nhìn ra mấy tên ôm cổ tay lăn lộn kia không phải hạng người tốt đẹp gì.
Vương Đầu cắn răng, chỉ Lâm Dật Phi nói: – Mấy người đó đều bị tiểu tử này đánh. Các đồng chí nhất định phải đưa hắn ra công lý.
Cảnh sát lớn tuổi khó hiểu hỏi: – Một mình hắn đánh sáu người các anh? Anh cho rằng chúng tôi dễ bị lừa bịp phải không?
Vương Đầu há hốc ồm, dù nhìn ở góc độ nào, Lâm Dật Phi thật không giống như một người có thể đánh sáu người: – Nhưng sự thật chính là như vậy. Vương Đầu vẻ mặt đau khổ nói: – Các đồng chí phải tin tưởng tôi.
– Tin tưởng anh? Cảnh sát lớn tuổi cười lạnh một tiếng, không để ý tới y, vung tay lên: – Đều tới đồn công viết tường trình. Tiểu Phương, cậu đưa mấy người kia tới bệnh viện xử lý vết thương, rồi đưa về đồn.
Vương Đầu lấy điện thoại, hét lớn: – Khoan khoan, đợi tôi gọi điện thoại đã. A lô, em đó à? Là anh đây, anh gặp chút phiền toáiEm phải giúp anh đấy.
Cảnh sát lớn tuổi lộ vẻ chán ghét, nhưng không lên tiếng. Điện thoại sau túi quần Lâm Dật Phi cũng vang lên. Nhìn thoáng qua số điện thoại trên màn hình, Lâm Dật Phi hơi do dự, đi tới một bên nghe: – Anh có chút việc phải tới đồn công an, em không cần phải chờ đâu
Vương Đầu cúp điện thoại, nhìn thấy Lâm Dật Phi còn đang thấp giọng gì đó, cười lạnh một tiếng, trong mắt đầy vẻ đắc ý.
Lẳng lặng ngồi bên ngoài phòng thẩm vấn, trong mắt Lâm Dật Phi có chút bi ai. Tình cảnh hiện tại đúng là không tốt. Dù hắn không sợ, nhưng Bì Nhị còn có mẹ của cậu ta, Lâm Dật Phi cũng có!
Từ cổ chí kim, dù con người không ngừng tiến bộ, nhưng có rất nhiều điều không hề thay đổi. Chẳng hạn như thời nào cũng có tham quan, cũng có kẻ dựa vào quyền thế ức hiếp dân chúng. Vốn cho rằng vị cảnh sát lớn tuổi kia là người liêm chính. Thật không ngờ vừa tới đồn công an, nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt liền mất tự nhiên, vội vàng giao vụ án này cho một người khác, rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Vương Đầu rất nhanh đi nghênh ngang ra khỏi phòng thẩm vấn, bộ dáng cực kỳ thoải mái. Lúc đi ngang qua Bì Nhị, y hừ lạnh một tiếng: – Bì Nhị, chắc ngươi phải ơ đây vài ngày rồi. Ngươi yên tâm, trong này có ăn có ở, nhưng mẹ của người thì không tốt như vậy.
Khuôn mặt Bì Nhị đỏ bừng, đứng lên muốn gây sự, Lâm Dật Phi giơ tay vịn vai cậu ta. Vương Đầu lạnh lùng cười, nhưng không dám nhìn Lâm Dật Phi, quay đầu đi ra đồn công an.
– Anh Lâm. Bì Nhị thống khổ nói: – Đều là do tôi hại anh, anh kéo tôi làm gì, cứ để tôi cho y một trận. Bằng không tôi nuốt không trôi cơn tức này.
– Chúng ta đánh y xong rồi giết ra ngoài? Lâm Dật Phi thản nhiên hỏi.
Bì Nhị rùng mình một cái, không chút hoài nghi lời của Lâm Dật Phi. Cậu ta cảm thấy ở bên cạnh Lâm Dật Phi càng lâu, mình càng khó hiểu con người hắn: – Đánh tên khốn kiếp kia một trận, nhiều lắm là bị nhốt vài ngày. Nếu xông ra ngoài. Bì Nhị giảm thấp âm thanh: – Thì là tội lớn.
– Hai cậu lén lén lút lút gì đó? Một người cảnh sát đi ra phòng thẩm vấn, cầm quyển số trên tay, khuôn mặt đầy lạnh lùng: – Hai cậu đi theo tôi. Đợi hai người đi vào phòng thẩm vấn, người cảnh sát kia lại hỏi: – Bì Nhị là ai?
– Là tôi! Thanh âm của Bì Nhị có chút run run: – Đồng chí, chúng tôi
– Là cảnh sát Quan! Người cánh sát kia lạnh lùng nói.
– Vâng, vâng, cảnh sát Quan. Bì Nhị liên thanh nói: – Chúng tôi có thể đi chưa? Trong lòng có chút bồn chồn. Vương Đầu có thể nhẹ nhàng đi ra ngoài như vậy, mình và Lâm Dật Phi không có hậu trường gì, chỉ sợ không tốt.
– Đi? Người cảnh sát kia hừ lạnh một tiếng: – Các anh tụ chúng nháo sự, đánh nhau ẩu đả, muốn rời đi đơn giản như vậy? Nhẹ thì mười ngày nửa tháng. Nếu nặng hơn, thì ba tới năm năm cũng nói không chừng. Tuy nhiên niệm tình các anh mới vi phạm lần đầu, mỗi người nộp 5000 nguyên tiền bảo lãnh là có thể đi.
Lâm Dật Phi cười nhạt không nói, Bì Nhị thì chóang váng:
– Đồng chíAnh vẫn chưa hỏi cung mà.
– Cần gì phải hỏi, mọi chuyện đã rõ ràng rồi. Cảnh sát Quan không kiên nhẫn phất tay: – Có điện thoại thì gọi về cho người nhà, bảo bọn họ mang tiền tới đây. Nhìn hai người, thấy không có ai động đậy, cảnh sát Quan nói: – Nhanh lên, tôi sắp tan tầm rồi.
Bì Nhị chiếp chiếp nói: – Nhưng nhà tôi không có tiền.
Cảnh sát quan có chút căm tức: – Cái gì, chẳng lẽ cậu không có thân thích sao. Lẽ nào người trong nhà cậu chết hết rồi?
Lâm Dật Phi vốn im lặng nãy giờ, chợt hừ lạnh một tiếng: – Ăn nói sạch sẽ một chút.
Bì Nhị hoảng sợ, anh chàng Lâm Dật Phi này bình thường hiền lành, nhưng gặp phải chuyện đúng là trời không sợ, đất không sợ, cũng dám nói với cảnh sát như vậy.
Cảnh sát Quan giận tím mắt. Y thẩm tra qua không ít những tên vô lại, cho dù người đó ở bên ngoài có uy phong bát diện như thế nào, nhưng vào trong này cũng phải khách khí, phải gọi một tiếng cảnh sát Quan. Vậy mà người sinh viên kia lại dám nói năng lỗ mãng, miệt thị quyền uy của y?
Y lại không biết, ở trong mắt của Lâm Dật Phi, y bất quá chỉ là một tên nha dịch hồ giả hổ uy mà thôi. Cho dù là Huyện thái gia, quan lão gia, bộ khoái, bộ thần, ở trong mắt Tiêu Biệt Ly cũng không đủ nhắc tới, huống chi là y!
Hắn không phát giận, không phải là nói hắn không có tâm huyết. Chỉ là khi hắn nổi giận, người khác sẽ phải hối hận vì sao phải chọc giận hắn!
– Ở đây lão tử là lớn nhất, còn cần ngươi dạy bảo sao? Tiểu tử muốn lật trời phải không? Cảnh sát Quan ném quyển vở xuống, muốn đi lên giáo huấn Lâm Dật Phi một trận!
Trước mắt chợt hoa lên, chỉ cảm thấy cổ bị xiết chặt, Lâm Dật Phi xách y lên, đôi mắt lạnh căm căm, nhìn chằm chằm vào tên cảnh sát Quan đã bị hù sợ: – Ta cho ngươi một cơ hội, hướng ta xin lỗi! Bằng không ngươi chỉ có cơ hội xuống diêm phủ nói xin lỗi với diêm vương.
Bì Nhị sợ hãi thiếu chút nữa co quắp xuống đất. Nhìn từ phía sau, chỉ thấy Lâm Dật Phi giống như một tử thần đoạt mạng, toàn thân tràn đầy sát khí. Dáng người của cảnh sát Quan dù không thấp, nhưng bị hắn chộp trong tay, chẳng khác gì xách một con gà, hai chân không ngừng vung vẩy, cổ họng lên tiếng Khanh khách, nhưng không thể kêu ra thành tiếng.
– Anh Lâm, mau dừng tay, anh định làm gì vậy. Bì Nhị luống cuống tay chân. Tụ chúng nháo sự chỉ là một tội nhỏ, nhưng nếu giết cảnh sát, thì chỉ có thể tử hình.
Cảm thấy trên cổ như đeo một cái vòng sắt, càng ngày càng khép chặt vào, cảnh sát Quan thiếu chút nữa bị hù chết. Chợt cái cổ được buông lỏng, đầu óc cảnh sát Quan trống rỗng, bất chấp gọi cứu mạng, khó khăn nói: – VângVângXin lỗi anh.
Hàm răng kêu lách cách, đây là lần đầu tiên cảnh sát Quan cảm thấy mình cách tử thần gần như vậy.
Lâm Dật Phi hừ lạnh một tiếng, buông lỏng tay, tùy ý để cảnh sát Quan rơi xuống ghế.
Mồ hôi trên trán cảnh sát Quan đã chảy ròng, liên tục thở hổn hển. Nhìn thấy Lâm Dật Phi đã trở về chỗ cũ, lại không dám lên tiếng cầu cứu.
Lâm Dật Phi chậm rãi ngồi xuống, lạnh lùng nói: – Hiện tại phán thế nào?
Cảnh sát Quan lau lau mồ hồi, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười, dù súng ngắn treo ở hông, nhưng đối mặt với Lâm Dật Phi, y không có dũng khí để móc súng: – Tôi nghĩ hơn phân nửa là có sự nhầm lẫn, hai người chờ một chút, tôi đi ra hỏi lại.
Miễn cưỡng để cho mình trấn tĩnh lại, cảnh sát Quan chậm rãi đứng lên: – Tôi nghĩ chắc hai cậu đã khát, để tôi đi lấy nước luôn. Đi chậm về phía cánh cửa, trong lòng cảnh sát Quan không ngừng niệm A Di Đà Phật, ra ngoài trước rồi nói sau.
Bì Nhị đương nhiên biết y không phải đi ra ngoài lấy nước. Chỉ cần y vừa ra khỏi phòng, hai người mình kiểu gì cũng phải ngồi tù tám năm đến mười năm. Chỉ là không cho y đi ra ngoài, chẳng lẽ giết y? Chỉ một lát ngắn ngủi, trong đầu Bì Nhị đã chuyển qua chuyển lại mấy trăm ý niệm, lại không có cái nào hữu dụng.
Khí cảnh sát Quan đi được tới cửa ra vào, Lâm Dật Phi đột nhiên nói: – Chờ chút.
– Còn chuyện gì?
Giờ khắc này, toàn thân cảnh sát Quan cứng đờ vô cùng, quay đầu thôi mà như tốn khí lực nghìn cân.
– Tôi chỉ muốn cho anh biết một điều rằng. Lâm Dật Phi thản nhiên nói: – Hy vọng anh đừng làm chuyện khiến anh phải hối hận cả đời.
Cảnh sát Quan liên tục gật đầu: – Tôi biết rồi, tôi biết rồi. Chỉ là trong lòng thầm mắng, đợi lão tử ra khỏi đây, gọi các đồng nghiệp cầm súng tới ngăn chặn tiểu tử ngươi, xem ngươi còn chạy đi đâu!
Đẩy cửa phòng, vừa bước ra ngoài, cảnh sát Quan hít sâu một hơi, cảm giác như mới vừa đi ra từ Diêm Vương Điện. Tuy nhiên y còn không dám la to. Vội vàng đi thêm hai bước, thiếu chút nữa đụng vào một người. Vừa muốn lên tiếng, thân hình liền nghiêm nghị:
– Chào đồn trưởng Cổ.
Nhìn thoáng qua các đồng nghiệp xung quanh, có vẻ như không có ai chú ý tới dáng vẻ chật vật của mình. Y có chút do dự có nên thông báo chuyện vừa rồi hay không. Dù y không phải là em vợ của Vương đốc công, nhưng lại là cấp dưới của người ta.
Cậu em vợ của Vương đốc công chính là phó đồn trưởng của cái đồn này. Vừa nãy gọi điện thoại tới, bảo bọn họ xem tình hình rồi xử lý. Bọn họ đương nhiên là nghe hiểu ý tứ của cấp trên. Liền không nói hai lời, thả Vương đốc công ra. Lại thuận tiện thu Bì Nhị một khoản. Dù sao đám dân công như vậy y đã gặp rất nhiều. Biết rằng không có bản lĩnh gì, dù có đánh gãy rằng cũng chỉ biết nhẫn nhục nuốt vào bụng, chưa từng xảy ra điều gì ngoài y muốn. Lại thật không ngờ Lâm Dật Phi dám làm như vậy.
Đồn trưởng Cổ là một người có lông mày rậm, dáng người cao to. Ông ta cũng đang vội vàng đi tới, nên mới suýt nữa đụng vào cảnh sát Quan. Ông ta có chút không vui hỏi: – Chu Chính, có chuyện gì vậy?
Chu Chính hơi sợ hãi quay đầu nhìn về phía sau, xác nhận Lâm Dật Phi không đi ra cùng. Nếu thả Lâm Dật Phi và Vương Nhị đơn giản như vậy, phó đồn trưởng chắc chắn sẽ không hài lòng. Rốt cuộc hạ quyết tâm, giảm thấp âm thanh nói: – Ở bên trong chính là trọng phạm. Hắn chẳng những biết võ công, mà vừa rồi còn muốn hành hung đánh người.
Đồn trưởng Cổ nhíu mày: – Cậu không làm gì được hắn sao? Hắn bị còng tay chưa?
– Chưa, tại lúc đầu còn chưa biết. Chu Chinh cuống quít giải thích: – Lúc đầu chỉ cho rằng bọn chúng là dân công, đánh nhau gây sự. Ai ngờ tiểu tử kia thật có bản lĩnh. Giống như từng gây án.
– Dân công? Đồn trưởng Cổ nhíu mày: – Tên là gì?
– Một người tên là Bì Nhị. Chu Chinh cuống quít nói: – Còn người kia tên là Lâm Dật Phi.
Đồn trưởng Cổ hơi giật mình:
– Cậu nói Lâm Dật Phi từng gây án? Cậu nghe ai nói?
Chu Chinh có vẻ kỳ lạ: – Đồn trưởng Cổ, chẳng lẽ anh quen tên Lâm Dật Phi kia?
– Cậu ta ở nơi nào? Ánh mắt của đồn trưởng Cổ lập lòe bất định, không đáp mà hỏi ngược lại.
– Đang trong phòng thẩm vấn. Chu Chinh chợt cảm thấy mình giống như làm sai một chuyện gì đó. Chẳng lẽ đồn trưởng Cổ lại quen với Lâm Dật Phi? Như vậy những chuyện mình làm có vẻ không ổn?
Đồn trưởng Cổ khẽ gật đầu: – Cậu đi cùng tôi vào đó.
– Nhưng tiểu tử kia. Chu Chinh vốn định thêm mắm thêm muối, nhưng lại thay đổi chủ ý: – Bọn họ có vẻ khát nước, để tôi đi lấy nước cho bọn họ. Y nói những lời này chỉ là thử thái độ của đồn trưởng, nên đôi chân không hề động.
– Ừ. Đồn trưởng Cổ trả lời khiến cho Chu Chinh kinh hãi: – Cậu đi nhanh lên. Đúng rồi, mấy người bị bắt cùng Lâm Dật Phi giờ đang ở đâu?
Chu Chinh thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất: – Đã thả.
– Cái gì? Đồn trưởng Cổ dừng bước:
– Ai cho cậu thả?
– Bọn họ là thân thích của phó đồn trường Thân. Chu Chinh có chút bất an nói.
-Thân thích thì sao? Đồn trưởng Cổ cười lạnh: – Cho dù là con trời cũng phải giải quyết theo đúng pháp luật.
Chu Chinh thấy ánh mắt của đồn trưởng Cổ, liền rùng mình một cái. Rốt cuộc hiểu ra vì sao Lâm Dật Phi dám ra tay với mình như vậy. Vì sao sau khi ra tay hắn lại thả mình. Nhất định là hắn có người chống lưng, nên mới không sợ hãi!
Chỉ là có chút không rõ. Có thể khiến đồn trưởng Cổ coi trọng như vậy, đích thân chạy tới, tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường. Nhưng vì sao tên Lâm Dật Phi kia lại quen thân với một tên dân công?
– Lâm Dật Phi có địa vị gì? Có phải là con trai của vị quan lớn nào ở Giang Nguyên? Chu Chinh cẩn thận hỏi, có chút may mắn vừa nãy mình đi ra ngoài, không lập tức gọi đồng nghiệp tới. Nếu phải rút súng ra, thì sẽ là chuyện lớn. Lúc đó sẽ không có ai vì mình mà nói hộ.
– Tôi không biết. Đồn trưởng Cổ nhìn về phía phòng thẩm vấn.
– Anh không biết? Chu Chinh khó hiểu. Nhưng lập tức lại muốn tát mình hai cái. Nếu lãnh đạo đã nói không biết, cho dù có biết rõ cũng phải làm như không biết. Hôm nay mình bị dọa đến mức hồ đồ, một chút cơ linh ngày bình thường cũng không có.
Đồn trưởng Cổ không lộ vẻ bất mãn, mà chỉ cười khổ: – Tôi thực sự không biết cậu ta là ai. Tuy nhiên chỉ trong vòng mười phút, thị trưởng Lý, đội trưởng Long của đội đặc công, tổ trưởng Khoa của tổ trọng án đều gọi điện thoại cho tôi.
– Thị trưởng Lý, đội trưởng Long, tổ trưởng Khoa? Thanh âm của Chu Chinh có chút run rẩy. Ba người này đều là ông lớn của Giang Nguyên, vì sao lại cùng lúc gọi điện thoại cho đồn trưởng Cổ?
– Bọn họ nói gì? Chẳng lẽ đã xảy ra vụ án lớn?
Đồn trưởng Cổ chậm rãi nói:
– Bọn họ chỉ nói cho tôi biết, có một người tên là Lâm Dật Phi đã tới đồn của chúng ta. Rồi bảo chúng ta xử lý cho tốt, ngàn vạn lần đừng làm hắn bị thương. Nếu hắn bị thiếu một sợi tóc nào, cả cái đồn này đều theo đó mà bị xử lý.
Vương Đầu cắn răng, chỉ Lâm Dật Phi nói: – Mấy người đó đều bị tiểu tử này đánh. Các đồng chí nhất định phải đưa hắn ra công lý.
Cảnh sát lớn tuổi khó hiểu hỏi: – Một mình hắn đánh sáu người các anh? Anh cho rằng chúng tôi dễ bị lừa bịp phải không?
Vương Đầu há hốc ồm, dù nhìn ở góc độ nào, Lâm Dật Phi thật không giống như một người có thể đánh sáu người: – Nhưng sự thật chính là như vậy. Vương Đầu vẻ mặt đau khổ nói: – Các đồng chí phải tin tưởng tôi.
– Tin tưởng anh? Cảnh sát lớn tuổi cười lạnh một tiếng, không để ý tới y, vung tay lên: – Đều tới đồn công viết tường trình. Tiểu Phương, cậu đưa mấy người kia tới bệnh viện xử lý vết thương, rồi đưa về đồn.
Vương Đầu lấy điện thoại, hét lớn: – Khoan khoan, đợi tôi gọi điện thoại đã. A lô, em đó à? Là anh đây, anh gặp chút phiền toáiEm phải giúp anh đấy.
Cảnh sát lớn tuổi lộ vẻ chán ghét, nhưng không lên tiếng. Điện thoại sau túi quần Lâm Dật Phi cũng vang lên. Nhìn thoáng qua số điện thoại trên màn hình, Lâm Dật Phi hơi do dự, đi tới một bên nghe: – Anh có chút việc phải tới đồn công an, em không cần phải chờ đâu
Vương Đầu cúp điện thoại, nhìn thấy Lâm Dật Phi còn đang thấp giọng gì đó, cười lạnh một tiếng, trong mắt đầy vẻ đắc ý.
Lẳng lặng ngồi bên ngoài phòng thẩm vấn, trong mắt Lâm Dật Phi có chút bi ai. Tình cảnh hiện tại đúng là không tốt. Dù hắn không sợ, nhưng Bì Nhị còn có mẹ của cậu ta, Lâm Dật Phi cũng có!
Từ cổ chí kim, dù con người không ngừng tiến bộ, nhưng có rất nhiều điều không hề thay đổi. Chẳng hạn như thời nào cũng có tham quan, cũng có kẻ dựa vào quyền thế ức hiếp dân chúng. Vốn cho rằng vị cảnh sát lớn tuổi kia là người liêm chính. Thật không ngờ vừa tới đồn công an, nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt liền mất tự nhiên, vội vàng giao vụ án này cho một người khác, rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Vương Đầu rất nhanh đi nghênh ngang ra khỏi phòng thẩm vấn, bộ dáng cực kỳ thoải mái. Lúc đi ngang qua Bì Nhị, y hừ lạnh một tiếng: – Bì Nhị, chắc ngươi phải ơ đây vài ngày rồi. Ngươi yên tâm, trong này có ăn có ở, nhưng mẹ của người thì không tốt như vậy.
Khuôn mặt Bì Nhị đỏ bừng, đứng lên muốn gây sự, Lâm Dật Phi giơ tay vịn vai cậu ta. Vương Đầu lạnh lùng cười, nhưng không dám nhìn Lâm Dật Phi, quay đầu đi ra đồn công an.
– Anh Lâm. Bì Nhị thống khổ nói: – Đều là do tôi hại anh, anh kéo tôi làm gì, cứ để tôi cho y một trận. Bằng không tôi nuốt không trôi cơn tức này.
– Chúng ta đánh y xong rồi giết ra ngoài? Lâm Dật Phi thản nhiên hỏi.
Bì Nhị rùng mình một cái, không chút hoài nghi lời của Lâm Dật Phi. Cậu ta cảm thấy ở bên cạnh Lâm Dật Phi càng lâu, mình càng khó hiểu con người hắn: – Đánh tên khốn kiếp kia một trận, nhiều lắm là bị nhốt vài ngày. Nếu xông ra ngoài. Bì Nhị giảm thấp âm thanh: – Thì là tội lớn.
– Hai cậu lén lén lút lút gì đó? Một người cảnh sát đi ra phòng thẩm vấn, cầm quyển số trên tay, khuôn mặt đầy lạnh lùng: – Hai cậu đi theo tôi. Đợi hai người đi vào phòng thẩm vấn, người cảnh sát kia lại hỏi: – Bì Nhị là ai?
– Là tôi! Thanh âm của Bì Nhị có chút run run: – Đồng chí, chúng tôi
– Là cảnh sát Quan! Người cánh sát kia lạnh lùng nói.
– Vâng, vâng, cảnh sát Quan. Bì Nhị liên thanh nói: – Chúng tôi có thể đi chưa? Trong lòng có chút bồn chồn. Vương Đầu có thể nhẹ nhàng đi ra ngoài như vậy, mình và Lâm Dật Phi không có hậu trường gì, chỉ sợ không tốt.
– Đi? Người cảnh sát kia hừ lạnh một tiếng: – Các anh tụ chúng nháo sự, đánh nhau ẩu đả, muốn rời đi đơn giản như vậy? Nhẹ thì mười ngày nửa tháng. Nếu nặng hơn, thì ba tới năm năm cũng nói không chừng. Tuy nhiên niệm tình các anh mới vi phạm lần đầu, mỗi người nộp 5000 nguyên tiền bảo lãnh là có thể đi.
Lâm Dật Phi cười nhạt không nói, Bì Nhị thì chóang váng:
– Đồng chíAnh vẫn chưa hỏi cung mà.
– Cần gì phải hỏi, mọi chuyện đã rõ ràng rồi. Cảnh sát Quan không kiên nhẫn phất tay: – Có điện thoại thì gọi về cho người nhà, bảo bọn họ mang tiền tới đây. Nhìn hai người, thấy không có ai động đậy, cảnh sát Quan nói: – Nhanh lên, tôi sắp tan tầm rồi.
Bì Nhị chiếp chiếp nói: – Nhưng nhà tôi không có tiền.
Cảnh sát quan có chút căm tức: – Cái gì, chẳng lẽ cậu không có thân thích sao. Lẽ nào người trong nhà cậu chết hết rồi?
Lâm Dật Phi vốn im lặng nãy giờ, chợt hừ lạnh một tiếng: – Ăn nói sạch sẽ một chút.
Bì Nhị hoảng sợ, anh chàng Lâm Dật Phi này bình thường hiền lành, nhưng gặp phải chuyện đúng là trời không sợ, đất không sợ, cũng dám nói với cảnh sát như vậy.
Cảnh sát Quan giận tím mắt. Y thẩm tra qua không ít những tên vô lại, cho dù người đó ở bên ngoài có uy phong bát diện như thế nào, nhưng vào trong này cũng phải khách khí, phải gọi một tiếng cảnh sát Quan. Vậy mà người sinh viên kia lại dám nói năng lỗ mãng, miệt thị quyền uy của y?
Y lại không biết, ở trong mắt của Lâm Dật Phi, y bất quá chỉ là một tên nha dịch hồ giả hổ uy mà thôi. Cho dù là Huyện thái gia, quan lão gia, bộ khoái, bộ thần, ở trong mắt Tiêu Biệt Ly cũng không đủ nhắc tới, huống chi là y!
Hắn không phát giận, không phải là nói hắn không có tâm huyết. Chỉ là khi hắn nổi giận, người khác sẽ phải hối hận vì sao phải chọc giận hắn!
– Ở đây lão tử là lớn nhất, còn cần ngươi dạy bảo sao? Tiểu tử muốn lật trời phải không? Cảnh sát Quan ném quyển vở xuống, muốn đi lên giáo huấn Lâm Dật Phi một trận!
Trước mắt chợt hoa lên, chỉ cảm thấy cổ bị xiết chặt, Lâm Dật Phi xách y lên, đôi mắt lạnh căm căm, nhìn chằm chằm vào tên cảnh sát Quan đã bị hù sợ: – Ta cho ngươi một cơ hội, hướng ta xin lỗi! Bằng không ngươi chỉ có cơ hội xuống diêm phủ nói xin lỗi với diêm vương.
Bì Nhị sợ hãi thiếu chút nữa co quắp xuống đất. Nhìn từ phía sau, chỉ thấy Lâm Dật Phi giống như một tử thần đoạt mạng, toàn thân tràn đầy sát khí. Dáng người của cảnh sát Quan dù không thấp, nhưng bị hắn chộp trong tay, chẳng khác gì xách một con gà, hai chân không ngừng vung vẩy, cổ họng lên tiếng Khanh khách, nhưng không thể kêu ra thành tiếng.
– Anh Lâm, mau dừng tay, anh định làm gì vậy. Bì Nhị luống cuống tay chân. Tụ chúng nháo sự chỉ là một tội nhỏ, nhưng nếu giết cảnh sát, thì chỉ có thể tử hình.
Cảm thấy trên cổ như đeo một cái vòng sắt, càng ngày càng khép chặt vào, cảnh sát Quan thiếu chút nữa bị hù chết. Chợt cái cổ được buông lỏng, đầu óc cảnh sát Quan trống rỗng, bất chấp gọi cứu mạng, khó khăn nói: – VângVângXin lỗi anh.
Hàm răng kêu lách cách, đây là lần đầu tiên cảnh sát Quan cảm thấy mình cách tử thần gần như vậy.
Lâm Dật Phi hừ lạnh một tiếng, buông lỏng tay, tùy ý để cảnh sát Quan rơi xuống ghế.
Mồ hôi trên trán cảnh sát Quan đã chảy ròng, liên tục thở hổn hển. Nhìn thấy Lâm Dật Phi đã trở về chỗ cũ, lại không dám lên tiếng cầu cứu.
Lâm Dật Phi chậm rãi ngồi xuống, lạnh lùng nói: – Hiện tại phán thế nào?
Cảnh sát Quan lau lau mồ hồi, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười, dù súng ngắn treo ở hông, nhưng đối mặt với Lâm Dật Phi, y không có dũng khí để móc súng: – Tôi nghĩ hơn phân nửa là có sự nhầm lẫn, hai người chờ một chút, tôi đi ra hỏi lại.
Miễn cưỡng để cho mình trấn tĩnh lại, cảnh sát Quan chậm rãi đứng lên: – Tôi nghĩ chắc hai cậu đã khát, để tôi đi lấy nước luôn. Đi chậm về phía cánh cửa, trong lòng cảnh sát Quan không ngừng niệm A Di Đà Phật, ra ngoài trước rồi nói sau.
Bì Nhị đương nhiên biết y không phải đi ra ngoài lấy nước. Chỉ cần y vừa ra khỏi phòng, hai người mình kiểu gì cũng phải ngồi tù tám năm đến mười năm. Chỉ là không cho y đi ra ngoài, chẳng lẽ giết y? Chỉ một lát ngắn ngủi, trong đầu Bì Nhị đã chuyển qua chuyển lại mấy trăm ý niệm, lại không có cái nào hữu dụng.
Khí cảnh sát Quan đi được tới cửa ra vào, Lâm Dật Phi đột nhiên nói: – Chờ chút.
– Còn chuyện gì?
Giờ khắc này, toàn thân cảnh sát Quan cứng đờ vô cùng, quay đầu thôi mà như tốn khí lực nghìn cân.
– Tôi chỉ muốn cho anh biết một điều rằng. Lâm Dật Phi thản nhiên nói: – Hy vọng anh đừng làm chuyện khiến anh phải hối hận cả đời.
Cảnh sát Quan liên tục gật đầu: – Tôi biết rồi, tôi biết rồi. Chỉ là trong lòng thầm mắng, đợi lão tử ra khỏi đây, gọi các đồng nghiệp cầm súng tới ngăn chặn tiểu tử ngươi, xem ngươi còn chạy đi đâu!
Đẩy cửa phòng, vừa bước ra ngoài, cảnh sát Quan hít sâu một hơi, cảm giác như mới vừa đi ra từ Diêm Vương Điện. Tuy nhiên y còn không dám la to. Vội vàng đi thêm hai bước, thiếu chút nữa đụng vào một người. Vừa muốn lên tiếng, thân hình liền nghiêm nghị:
– Chào đồn trưởng Cổ.
Nhìn thoáng qua các đồng nghiệp xung quanh, có vẻ như không có ai chú ý tới dáng vẻ chật vật của mình. Y có chút do dự có nên thông báo chuyện vừa rồi hay không. Dù y không phải là em vợ của Vương đốc công, nhưng lại là cấp dưới của người ta.
Cậu em vợ của Vương đốc công chính là phó đồn trưởng của cái đồn này. Vừa nãy gọi điện thoại tới, bảo bọn họ xem tình hình rồi xử lý. Bọn họ đương nhiên là nghe hiểu ý tứ của cấp trên. Liền không nói hai lời, thả Vương đốc công ra. Lại thuận tiện thu Bì Nhị một khoản. Dù sao đám dân công như vậy y đã gặp rất nhiều. Biết rằng không có bản lĩnh gì, dù có đánh gãy rằng cũng chỉ biết nhẫn nhục nuốt vào bụng, chưa từng xảy ra điều gì ngoài y muốn. Lại thật không ngờ Lâm Dật Phi dám làm như vậy.
Đồn trưởng Cổ là một người có lông mày rậm, dáng người cao to. Ông ta cũng đang vội vàng đi tới, nên mới suýt nữa đụng vào cảnh sát Quan. Ông ta có chút không vui hỏi: – Chu Chính, có chuyện gì vậy?
Chu Chính hơi sợ hãi quay đầu nhìn về phía sau, xác nhận Lâm Dật Phi không đi ra cùng. Nếu thả Lâm Dật Phi và Vương Nhị đơn giản như vậy, phó đồn trưởng chắc chắn sẽ không hài lòng. Rốt cuộc hạ quyết tâm, giảm thấp âm thanh nói: – Ở bên trong chính là trọng phạm. Hắn chẳng những biết võ công, mà vừa rồi còn muốn hành hung đánh người.
Đồn trưởng Cổ nhíu mày: – Cậu không làm gì được hắn sao? Hắn bị còng tay chưa?
– Chưa, tại lúc đầu còn chưa biết. Chu Chinh cuống quít giải thích: – Lúc đầu chỉ cho rằng bọn chúng là dân công, đánh nhau gây sự. Ai ngờ tiểu tử kia thật có bản lĩnh. Giống như từng gây án.
– Dân công? Đồn trưởng Cổ nhíu mày: – Tên là gì?
– Một người tên là Bì Nhị. Chu Chinh cuống quít nói: – Còn người kia tên là Lâm Dật Phi.
Đồn trưởng Cổ hơi giật mình:
– Cậu nói Lâm Dật Phi từng gây án? Cậu nghe ai nói?
Chu Chinh có vẻ kỳ lạ: – Đồn trưởng Cổ, chẳng lẽ anh quen tên Lâm Dật Phi kia?
– Cậu ta ở nơi nào? Ánh mắt của đồn trưởng Cổ lập lòe bất định, không đáp mà hỏi ngược lại.
– Đang trong phòng thẩm vấn. Chu Chinh chợt cảm thấy mình giống như làm sai một chuyện gì đó. Chẳng lẽ đồn trưởng Cổ lại quen với Lâm Dật Phi? Như vậy những chuyện mình làm có vẻ không ổn?
Đồn trưởng Cổ khẽ gật đầu: – Cậu đi cùng tôi vào đó.
– Nhưng tiểu tử kia. Chu Chinh vốn định thêm mắm thêm muối, nhưng lại thay đổi chủ ý: – Bọn họ có vẻ khát nước, để tôi đi lấy nước cho bọn họ. Y nói những lời này chỉ là thử thái độ của đồn trưởng, nên đôi chân không hề động.
– Ừ. Đồn trưởng Cổ trả lời khiến cho Chu Chinh kinh hãi: – Cậu đi nhanh lên. Đúng rồi, mấy người bị bắt cùng Lâm Dật Phi giờ đang ở đâu?
Chu Chinh thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất: – Đã thả.
– Cái gì? Đồn trưởng Cổ dừng bước:
– Ai cho cậu thả?
– Bọn họ là thân thích của phó đồn trường Thân. Chu Chinh có chút bất an nói.
-Thân thích thì sao? Đồn trưởng Cổ cười lạnh: – Cho dù là con trời cũng phải giải quyết theo đúng pháp luật.
Chu Chinh thấy ánh mắt của đồn trưởng Cổ, liền rùng mình một cái. Rốt cuộc hiểu ra vì sao Lâm Dật Phi dám ra tay với mình như vậy. Vì sao sau khi ra tay hắn lại thả mình. Nhất định là hắn có người chống lưng, nên mới không sợ hãi!
Chỉ là có chút không rõ. Có thể khiến đồn trưởng Cổ coi trọng như vậy, đích thân chạy tới, tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường. Nhưng vì sao tên Lâm Dật Phi kia lại quen thân với một tên dân công?
– Lâm Dật Phi có địa vị gì? Có phải là con trai của vị quan lớn nào ở Giang Nguyên? Chu Chinh cẩn thận hỏi, có chút may mắn vừa nãy mình đi ra ngoài, không lập tức gọi đồng nghiệp tới. Nếu phải rút súng ra, thì sẽ là chuyện lớn. Lúc đó sẽ không có ai vì mình mà nói hộ.
– Tôi không biết. Đồn trưởng Cổ nhìn về phía phòng thẩm vấn.
– Anh không biết? Chu Chinh khó hiểu. Nhưng lập tức lại muốn tát mình hai cái. Nếu lãnh đạo đã nói không biết, cho dù có biết rõ cũng phải làm như không biết. Hôm nay mình bị dọa đến mức hồ đồ, một chút cơ linh ngày bình thường cũng không có.
Đồn trưởng Cổ không lộ vẻ bất mãn, mà chỉ cười khổ: – Tôi thực sự không biết cậu ta là ai. Tuy nhiên chỉ trong vòng mười phút, thị trưởng Lý, đội trưởng Long của đội đặc công, tổ trưởng Khoa của tổ trọng án đều gọi điện thoại cho tôi.
– Thị trưởng Lý, đội trưởng Long, tổ trưởng Khoa? Thanh âm của Chu Chinh có chút run rẩy. Ba người này đều là ông lớn của Giang Nguyên, vì sao lại cùng lúc gọi điện thoại cho đồn trưởng Cổ?
– Bọn họ nói gì? Chẳng lẽ đã xảy ra vụ án lớn?
Đồn trưởng Cổ chậm rãi nói:
– Bọn họ chỉ nói cho tôi biết, có một người tên là Lâm Dật Phi đã tới đồn của chúng ta. Rồi bảo chúng ta xử lý cho tốt, ngàn vạn lần đừng làm hắn bị thương. Nếu hắn bị thiếu một sợi tóc nào, cả cái đồn này đều theo đó mà bị xử lý.
/442
|