Lâm Dật Phi về thăm nhà cũng không lâu. Hà Tú Lan vẫn còn nhiều việc phải làm, còn phải đưa cơm cho Lâm Bình. Ngày nào cũng ăn cơm hộp, sao có thể chịu được. Lâm Dật Phi không ngừng khuyên nhủ, Hà Tú Lan rốt cuộc mang đồ ăn tới công ty. Lâm Dật Phi rời nhà đi thẳng tới bệnh viện An Bình.
Đi vào bệnh viện, Lâm Dật Phi trực tiếp đi tới phòng bệnh của mẹ Bì Nhị. Đẩy cửa vừa nhìn, liền sững sờ tại chỗ. Trên giường đã thu thập sạch sẽ, người thì trống không.
Phía sau có người đi tới, Lâm Dật Phi quay đầu nhìn, là một y tá tuổi trung niên: – Cô, cho cháu hỏi, người ở phòng bệnh này đã khỏi rồi à?
– Vẫn chưa khỏi, nhưng bà kia kiên trì muốn xuất viện. Y tá trung niên trả lời.
– Vì sao? Lâm Dật Phi khó hiểu: – Tiền viện phí không phải được tập đoàn Bách Lý chi trả rồi cơ mà?
– Đúng là như vậy. Người của tập đoàn Bách Lý đã nói qua, tốn kém bao nhiêu đều tính vào bọn họ. Y tá trung niên gật đầu: – Nhưng bà ta mặc kệ, con trai bà ta khuyên cũng không được, nên sáng hôm nay liền xuất viện rồi.
Lâm Dật Phi cười khổ, gật đầu nói: – Cảm ơn cô. Tuy chỉ gặp một lần, nhưng hắn cũng biết đôi chút tính tình của mẹ Bì Nhị. Hơn phân nửa là bà ta không tin mấy chuyện tiền từ trên trời rơi xuống. Cả đời khổ cực, lo trước lo sau, nên mới cố ý rời đi.
Đây chính là tấm lòng của người mẹ, một mực lo nghĩ cho tương lai của đứa con, rất ít khi lo lắng cho bản thân mình.
Lâm Dật Phi không hỏi y tá Bì Nhị rốt cuộc đi nơi nào. Nếu bà cụ cả đời ngậm đắng nuốt cay kia có thể khỏi bệnh, một ít tiền đó có là gì.
Đương nhiên ở trong mắt của Lâm Dật Phi, tính mạng con người còn quan trọng hơn tiền tài rất nhiều. Chỉ là tới thời nay, suy nghĩ như vậy thật là quá ít. Hắn cũng không biết, ở thời đại này, bất kỳ vật gì cũng có cái giá công khai, bao gồm cả tình yêu và tính mạng.
Mới đi được hai bước, thì chuông điện thoại reo. Lâm Dật Phi có chút đau đầu. Điện thoại cố nhiên là công nghệ hiện đại của thời đại này, cực kỳ thuật tiện, nhưng hắn thực sự không quen đi đâu cũng bị làm phiền như vậy. Chỉ là không manng theo không được. Nhìn màn hình điện thoại, là một số lạ.
Hơn phân nửa là tìm Lâm Dật Phi trước kia. Lâm Dật Phi cười khổ một tiếng, ấn nút nghe: – Xin chào, tôi là Lâm Dật Phi.
– Anh Lâm phải không? Anh đang ở đâu? Thanh âm có chút khàn khàn, lại có chút lo lắng.
– Là ai đấy? Lâm Dật Phi nhất thời không nhận ra thanh âm.
– Tôi là Bì Nhị đây. Nhanh như vậy anh đã quên tôi rồi à? Dù Bì Nhị lớn hơn Lâm Dật Phi vài tuổi, nhưng một tiếng gọi anh rất chân thành.
– Là cậu? Lâm Dật Phi cười nói: – Tìm tôi có việc gì?
– Hiện tại tôi đang đứng trước cổng đại học Chiết Thanh. Mẹ của tôi vừa ra viện, liền bảo tôi mang tiền trả lại cho anh. Bì Nhị đáp: – Anh có ở trường học không?
Lâm Dật Phi hơi bất ngờ: – Tôi đang ở bên ngoài. Cậu chờ một lát, khoảng chừng mười lăm phút nữa tôi sẽ quay về.
Nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, gọi một chiếc xe taxi, còn chưa kịp xuống xe, liền nhìn thấy Bì Nhị ngồi xổm ở một góc trường học, giống như làm tặc, ngó nghiêng bốn phía, khiến không ít sinh viên nhìn sang.
Lâm Dật Phi đi thẳng tới trước mặt cậu ta, nhìn mái tóc rối bù như ổ quạ, quần áo cực kỳ dơ bẩn, giống như mấy tháng rồi không giặt rửa, khuôn mặt lại dính đầy vết nhọ, cười khổ nói: – Cậu ăn mặc như vậy không đi ăn xin đúng là lãng phí.
Bì Nhị nhìn thấy Lâm Dật Phi, rất là cao hứng. Lại nghe Lâm Dật Phi nói vậy, không khỏi ngắm nghía lại mình: – Anh Lâm, anh tưởng rằng tôi không nghĩ tới việc ăn xin chắc. Nhưng ngồi xổm thì không sao, nếu để bát cơm xin tiền ở đây, đảm bảo năm phút sau sẽ có người tới thu phí, mười phút sau sẽ có thành quản tới bắt, anh tin hay không?
Nhìn vẻ chăm chú của Bì Nhị, Lâm Dật Phi cười khổ nói: – Thật không ngờ qua nhiều năm như vậy, Cái Bang vẫn còn tồn tại. Thật không biết Bang chủ Cái Bang là ai?
– Cái này thì chịu. Bì Nhị lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ: – Bang chủ Cái Bang khẳng định là có, hẳn là rất uy phong. Có nhiều thủ hạ giúp lấy tiền như vậy, chỉ cần ngồi nhà đợi ăn đợi uống là được. Là do tôi không có mối đi vào đó, nếu có mối thì cũng thử xem.
Nhìn vẻ hâm mộ của Bì Nhị, Lâm Dật Phi thầm nghĩ, Bang chủ Cái Bang thời trước nếu biết hiện tại Cái Bang trở nên như vậy, phỏng chừng dưới suối vàng có biết, cũng tỉnh dậy, đào cái hố tự chôn.
Chợt nhớ ra cái gì đó. – Lẽ nào cậu chưa từng nghĩ tìm một công việc đứng đắn để làm? Tập đoàn Bách Lý là một tập đoàn lớn, rồng rắn lẫn lộn, nếu như có thể nhờ Bách Lí Hùng cho Bì Nhị một phần công tác cũng là việc không tồi.
– Tất nhiên là muốn, nằm mơ cũng muốn. Bì Nhị cười khổ: – Nhưng tôi có biết làm gì đâu. Hiện tại đến sinh viên ra trường xin việc cũng vất vả, cầu trên luồn dưới. Nhìn Lâm Dật Phi, cười bồi: – Đương nhiên, một sinh viên tài năng như anh Lâm, là không cần phải lo lắng.
Lâm Dật Phi không khỏi hỏi: – Cậu có bằng cấp gì không?
– Tiểu học lớp ba. Khuôn mặt Bì Nhị hơi đỏ: – Nhiều chữ còn không biết. Đúng rồi, nói chuyện của tôi làm gì. Sờ tay vào ngực, móc ra một cái gói đen, khá là dày: – Trả lại anh mười nghìn nguyên. Anh đếm luôn ở đây hay là về phòng đếm?
Lâm Dật Phi nhìn cũng không nhìn, ước lượng cái gói trong tay, hỏi: – Mẹ cậu không sao chứ?
Vành mắt Bì Nhị hơi đỏ, cười lớn nói: – Vẫn như cũ thôi.
– Dẫn tôi tới đó xem. Lâm Dật Phi kéo tay Bì Nhị nói. Nhìn vẻ do dự của cậu ta, nhịn không được hỏi: – Sao, không chào đón tôi à?
– Không phải, không phải. Bì Nhị cười xấu hổ: – Chỉ sợ anh không quen với chỗ ở của chúng tôi.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý khi tới chỗ ở của Bì Nhị. Nhưng vừa tới nơi, Lâm Dật Phi vẫn phải giật mình. Mấy thanh thép cắm đó làm cọc, mấy tấm vải bạt để che mưa che nắng. Bên trong không lớn, miễn cưỡng có thể nằm vài người. Chỉ là mặt đất lạnh lẽo, những người ở quen nhà cao tầng, sẽ không biết trên đời này lại có chỗ ở như vậy.
Lâm Dật Phi đứng ở bên ngoài, hơi sững sờ:
– Hai mẹ con cậu sống ở đây?
– Lúc trước có khá hơn. Bì Nhị chỉ về phía một nhà cao tầng ở trước mặt, cười khổ nói: – Lúc đầu chúng tôi ở đó. Mặc dù còn chưa trát xi măng, bốn phía vẫn có gió lùa, có chút ẩm ướt, nhưng còn tốt hơn ở đây.
– Vậy sao phải chuyển đi? Lâm Dật Phi nhìn tòa nhà cách đó không xa, lại nhìn cái lều miễn cưỡng được gọi là chỗ ở, trong lòng chỉ có sự bi ai.
– Nơi đó thi công xong rồi, chuẩn bị cho người thuê, chúng tôi sao có thể ở lại đó được nữa. Bì Nhị nhìn mẹ mình nằm trong lều, đôi mắt đầy vẻ áy náy:
– Thân thể của mẹ tôi không được tốt. Vốn cho rằng chỉ cần ở chung có thể chiếu cố lẫn nhau. Thật không ngờ mỗi ngày đều ở địa phương như vậy. Thanh âm của Bì Nhị có chút nghẹn ngào.
– Vì sao không dẫn theo bác Lâm Dật Phi ngừng lời, sờ mười nghìn nguyên ở trong ngực. Không cần hỏi cũng biết, nguyên nhân vẫn là vì tiền. Ngay cả việc khám bệnh đều không nỡ, sao cam lòng dùng tiền đi ở nhà trọ?
– Cuộc sống của dân công đều như vậy. Bì Nhị hiểu ý của Lâm Dật Phi: – Có việc làm thì ở công trường, không có việc làm thì tìm bừa một chỗ. Chỗ này đã coi như là không tệ rồi. Buổi tối không ai bắt. Nếu là ở bên ngoài ngủ, nửa đêm có thể bị người đuổi đi.
Lâm Dật Phi thật không biết nói gì cho phải.
– Mùa hè còn dễ nói một chút. Hiện tại trời chuyển lạnh, tôi và vài người muốn gom tiền thuê một phòng. Nhưng đốc công chậm chạp không chịu trả tiền lương. Bì Nhị nhìn thoáng qua xung quanh, thấp giọng nói: – Chúng tôi là sợ không lấy được tiền công, nên mới định cư ở đây.
Lâm Dật Phi lắc đầu, vách cái màn cửa đi vào.
Bì Nhị ở phía sau nói: – Mẹ, anh Lâm tới thăm.
Lâm Dật Phi có chút xấu hổ. Mình tới thăm người ta, lại quên mua quà. Nhìn thấy mẹ Bì Nhị nằm trên một cái ván gỗ, trên ván rải một tầng bông, trên người đắp một cái chăn. Nghe thấy tiếng con trai, bà ta giãy dụa muốn đứng lên, Lâm Dật Phi vội vàng vịn lấy: – Bác à, bác cứ nằm xuống, đừng cử động mạnh.
Mẹ Bì Nhị mỉm cười: – Cậu là Dật Phi phải không? Khoai tây nói rằng cậu là người tốt, số tiền chữa bệnh là do cậu cho mượn. Tôi nghĩ cậu mới chỉ là sinh viên, hơn phân nửa tiền là xin từ gia đình. Cho nên mới bảo nó nhanh trả lại cho cậu. Miễn cho cậu lại bị gia đình trách mắng. Khoai tây, con đã trả lại tiền chưa?
Mẹ Bì Nhị tuy mỉm cười, nhưng khuôn mặt đầy tang thương. Nếp nhăn chồng chất, nhưng sự cố chấp lại khiến cho người khác cảm động.
Đi vào bệnh viện, Lâm Dật Phi trực tiếp đi tới phòng bệnh của mẹ Bì Nhị. Đẩy cửa vừa nhìn, liền sững sờ tại chỗ. Trên giường đã thu thập sạch sẽ, người thì trống không.
Phía sau có người đi tới, Lâm Dật Phi quay đầu nhìn, là một y tá tuổi trung niên: – Cô, cho cháu hỏi, người ở phòng bệnh này đã khỏi rồi à?
– Vẫn chưa khỏi, nhưng bà kia kiên trì muốn xuất viện. Y tá trung niên trả lời.
– Vì sao? Lâm Dật Phi khó hiểu: – Tiền viện phí không phải được tập đoàn Bách Lý chi trả rồi cơ mà?
– Đúng là như vậy. Người của tập đoàn Bách Lý đã nói qua, tốn kém bao nhiêu đều tính vào bọn họ. Y tá trung niên gật đầu: – Nhưng bà ta mặc kệ, con trai bà ta khuyên cũng không được, nên sáng hôm nay liền xuất viện rồi.
Lâm Dật Phi cười khổ, gật đầu nói: – Cảm ơn cô. Tuy chỉ gặp một lần, nhưng hắn cũng biết đôi chút tính tình của mẹ Bì Nhị. Hơn phân nửa là bà ta không tin mấy chuyện tiền từ trên trời rơi xuống. Cả đời khổ cực, lo trước lo sau, nên mới cố ý rời đi.
Đây chính là tấm lòng của người mẹ, một mực lo nghĩ cho tương lai của đứa con, rất ít khi lo lắng cho bản thân mình.
Lâm Dật Phi không hỏi y tá Bì Nhị rốt cuộc đi nơi nào. Nếu bà cụ cả đời ngậm đắng nuốt cay kia có thể khỏi bệnh, một ít tiền đó có là gì.
Đương nhiên ở trong mắt của Lâm Dật Phi, tính mạng con người còn quan trọng hơn tiền tài rất nhiều. Chỉ là tới thời nay, suy nghĩ như vậy thật là quá ít. Hắn cũng không biết, ở thời đại này, bất kỳ vật gì cũng có cái giá công khai, bao gồm cả tình yêu và tính mạng.
Mới đi được hai bước, thì chuông điện thoại reo. Lâm Dật Phi có chút đau đầu. Điện thoại cố nhiên là công nghệ hiện đại của thời đại này, cực kỳ thuật tiện, nhưng hắn thực sự không quen đi đâu cũng bị làm phiền như vậy. Chỉ là không manng theo không được. Nhìn màn hình điện thoại, là một số lạ.
Hơn phân nửa là tìm Lâm Dật Phi trước kia. Lâm Dật Phi cười khổ một tiếng, ấn nút nghe: – Xin chào, tôi là Lâm Dật Phi.
– Anh Lâm phải không? Anh đang ở đâu? Thanh âm có chút khàn khàn, lại có chút lo lắng.
– Là ai đấy? Lâm Dật Phi nhất thời không nhận ra thanh âm.
– Tôi là Bì Nhị đây. Nhanh như vậy anh đã quên tôi rồi à? Dù Bì Nhị lớn hơn Lâm Dật Phi vài tuổi, nhưng một tiếng gọi anh rất chân thành.
– Là cậu? Lâm Dật Phi cười nói: – Tìm tôi có việc gì?
– Hiện tại tôi đang đứng trước cổng đại học Chiết Thanh. Mẹ của tôi vừa ra viện, liền bảo tôi mang tiền trả lại cho anh. Bì Nhị đáp: – Anh có ở trường học không?
Lâm Dật Phi hơi bất ngờ: – Tôi đang ở bên ngoài. Cậu chờ một lát, khoảng chừng mười lăm phút nữa tôi sẽ quay về.
Nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, gọi một chiếc xe taxi, còn chưa kịp xuống xe, liền nhìn thấy Bì Nhị ngồi xổm ở một góc trường học, giống như làm tặc, ngó nghiêng bốn phía, khiến không ít sinh viên nhìn sang.
Lâm Dật Phi đi thẳng tới trước mặt cậu ta, nhìn mái tóc rối bù như ổ quạ, quần áo cực kỳ dơ bẩn, giống như mấy tháng rồi không giặt rửa, khuôn mặt lại dính đầy vết nhọ, cười khổ nói: – Cậu ăn mặc như vậy không đi ăn xin đúng là lãng phí.
Bì Nhị nhìn thấy Lâm Dật Phi, rất là cao hứng. Lại nghe Lâm Dật Phi nói vậy, không khỏi ngắm nghía lại mình: – Anh Lâm, anh tưởng rằng tôi không nghĩ tới việc ăn xin chắc. Nhưng ngồi xổm thì không sao, nếu để bát cơm xin tiền ở đây, đảm bảo năm phút sau sẽ có người tới thu phí, mười phút sau sẽ có thành quản tới bắt, anh tin hay không?
Nhìn vẻ chăm chú của Bì Nhị, Lâm Dật Phi cười khổ nói: – Thật không ngờ qua nhiều năm như vậy, Cái Bang vẫn còn tồn tại. Thật không biết Bang chủ Cái Bang là ai?
– Cái này thì chịu. Bì Nhị lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ: – Bang chủ Cái Bang khẳng định là có, hẳn là rất uy phong. Có nhiều thủ hạ giúp lấy tiền như vậy, chỉ cần ngồi nhà đợi ăn đợi uống là được. Là do tôi không có mối đi vào đó, nếu có mối thì cũng thử xem.
Nhìn vẻ hâm mộ của Bì Nhị, Lâm Dật Phi thầm nghĩ, Bang chủ Cái Bang thời trước nếu biết hiện tại Cái Bang trở nên như vậy, phỏng chừng dưới suối vàng có biết, cũng tỉnh dậy, đào cái hố tự chôn.
Chợt nhớ ra cái gì đó. – Lẽ nào cậu chưa từng nghĩ tìm một công việc đứng đắn để làm? Tập đoàn Bách Lý là một tập đoàn lớn, rồng rắn lẫn lộn, nếu như có thể nhờ Bách Lí Hùng cho Bì Nhị một phần công tác cũng là việc không tồi.
– Tất nhiên là muốn, nằm mơ cũng muốn. Bì Nhị cười khổ: – Nhưng tôi có biết làm gì đâu. Hiện tại đến sinh viên ra trường xin việc cũng vất vả, cầu trên luồn dưới. Nhìn Lâm Dật Phi, cười bồi: – Đương nhiên, một sinh viên tài năng như anh Lâm, là không cần phải lo lắng.
Lâm Dật Phi không khỏi hỏi: – Cậu có bằng cấp gì không?
– Tiểu học lớp ba. Khuôn mặt Bì Nhị hơi đỏ: – Nhiều chữ còn không biết. Đúng rồi, nói chuyện của tôi làm gì. Sờ tay vào ngực, móc ra một cái gói đen, khá là dày: – Trả lại anh mười nghìn nguyên. Anh đếm luôn ở đây hay là về phòng đếm?
Lâm Dật Phi nhìn cũng không nhìn, ước lượng cái gói trong tay, hỏi: – Mẹ cậu không sao chứ?
Vành mắt Bì Nhị hơi đỏ, cười lớn nói: – Vẫn như cũ thôi.
– Dẫn tôi tới đó xem. Lâm Dật Phi kéo tay Bì Nhị nói. Nhìn vẻ do dự của cậu ta, nhịn không được hỏi: – Sao, không chào đón tôi à?
– Không phải, không phải. Bì Nhị cười xấu hổ: – Chỉ sợ anh không quen với chỗ ở của chúng tôi.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý khi tới chỗ ở của Bì Nhị. Nhưng vừa tới nơi, Lâm Dật Phi vẫn phải giật mình. Mấy thanh thép cắm đó làm cọc, mấy tấm vải bạt để che mưa che nắng. Bên trong không lớn, miễn cưỡng có thể nằm vài người. Chỉ là mặt đất lạnh lẽo, những người ở quen nhà cao tầng, sẽ không biết trên đời này lại có chỗ ở như vậy.
Lâm Dật Phi đứng ở bên ngoài, hơi sững sờ:
– Hai mẹ con cậu sống ở đây?
– Lúc trước có khá hơn. Bì Nhị chỉ về phía một nhà cao tầng ở trước mặt, cười khổ nói: – Lúc đầu chúng tôi ở đó. Mặc dù còn chưa trát xi măng, bốn phía vẫn có gió lùa, có chút ẩm ướt, nhưng còn tốt hơn ở đây.
– Vậy sao phải chuyển đi? Lâm Dật Phi nhìn tòa nhà cách đó không xa, lại nhìn cái lều miễn cưỡng được gọi là chỗ ở, trong lòng chỉ có sự bi ai.
– Nơi đó thi công xong rồi, chuẩn bị cho người thuê, chúng tôi sao có thể ở lại đó được nữa. Bì Nhị nhìn mẹ mình nằm trong lều, đôi mắt đầy vẻ áy náy:
– Thân thể của mẹ tôi không được tốt. Vốn cho rằng chỉ cần ở chung có thể chiếu cố lẫn nhau. Thật không ngờ mỗi ngày đều ở địa phương như vậy. Thanh âm của Bì Nhị có chút nghẹn ngào.
– Vì sao không dẫn theo bác Lâm Dật Phi ngừng lời, sờ mười nghìn nguyên ở trong ngực. Không cần hỏi cũng biết, nguyên nhân vẫn là vì tiền. Ngay cả việc khám bệnh đều không nỡ, sao cam lòng dùng tiền đi ở nhà trọ?
– Cuộc sống của dân công đều như vậy. Bì Nhị hiểu ý của Lâm Dật Phi: – Có việc làm thì ở công trường, không có việc làm thì tìm bừa một chỗ. Chỗ này đã coi như là không tệ rồi. Buổi tối không ai bắt. Nếu là ở bên ngoài ngủ, nửa đêm có thể bị người đuổi đi.
Lâm Dật Phi thật không biết nói gì cho phải.
– Mùa hè còn dễ nói một chút. Hiện tại trời chuyển lạnh, tôi và vài người muốn gom tiền thuê một phòng. Nhưng đốc công chậm chạp không chịu trả tiền lương. Bì Nhị nhìn thoáng qua xung quanh, thấp giọng nói: – Chúng tôi là sợ không lấy được tiền công, nên mới định cư ở đây.
Lâm Dật Phi lắc đầu, vách cái màn cửa đi vào.
Bì Nhị ở phía sau nói: – Mẹ, anh Lâm tới thăm.
Lâm Dật Phi có chút xấu hổ. Mình tới thăm người ta, lại quên mua quà. Nhìn thấy mẹ Bì Nhị nằm trên một cái ván gỗ, trên ván rải một tầng bông, trên người đắp một cái chăn. Nghe thấy tiếng con trai, bà ta giãy dụa muốn đứng lên, Lâm Dật Phi vội vàng vịn lấy: – Bác à, bác cứ nằm xuống, đừng cử động mạnh.
Mẹ Bì Nhị mỉm cười: – Cậu là Dật Phi phải không? Khoai tây nói rằng cậu là người tốt, số tiền chữa bệnh là do cậu cho mượn. Tôi nghĩ cậu mới chỉ là sinh viên, hơn phân nửa tiền là xin từ gia đình. Cho nên mới bảo nó nhanh trả lại cho cậu. Miễn cho cậu lại bị gia đình trách mắng. Khoai tây, con đã trả lại tiền chưa?
Mẹ Bì Nhị tuy mỉm cười, nhưng khuôn mặt đầy tang thương. Nếp nhăn chồng chất, nhưng sự cố chấp lại khiến cho người khác cảm động.
/442
|