Ninh Chí Viễn nhìn Lâm Dật Phi, cười: - Tí nữa phải uống với ông anh mấy chén. Hiện tại đã có bốn người đồng ý, Phó bí thư, anh định thế nào?
Phó Thủ Tín cười khan một tiếng: - Chí Viễn, nơi này còn có con gái, người ta chính là…
- Con gái thì sao. Bách Lý Băng không thuận theo nói: - Mấy người uống bao nhiêu, tôi có thể uống bấy nhiêu.
Phó Thủ Tín thiếu chút nữa nhảy dựng lên, không khỏi nhìn về phía Tiểu Trương: - Tiểu Trương, còn cậu?
Y là chủ nhà, khách khứa muốn ăn sao có thể từ chối. Chỉ hy vọng Tiểu Trương phản đối. Chỉ cần có một người phản đối, thì y có thể đẩy ủy được.
- Phó bí thư, lúc chơi bóng rổ anh cứ bắt tôi chơi ở vị trí đằng sau, không được tham gia tấn công. Hiện tại ngay cả một cô gái cũng hiên ngang lẫm liệt như vậy, tôi sao có thể rơi ở phía sau được. Tiểu Trương tội nghiệp nói.
- Sao lúc chơi bóng không thấy cậu tích cực như vậy. Phó bí thư lầu bầu một câu, ánh mắt cuối cùng rơi vào Chấn Vũ. Chấn Vũ tội nghiệp nhìn y: - Bí thư, mọi người đã đồng ý, tôi sao có thể ngoại lệ.
- Được rồi, bồi bàn, mang hai két bia lên.
Phó Thủ Tín thở dài, vung tay nói, hai tờ một trăm coi như đi theo cái vung tay bay đi.
Một bữa cơm, tám người uống hết hai két bia, lại uống một chai rượu nặng. Tiểu Trương và Chấn Vũ thì vừa uống vừa nhả.
Phó Thủ Tín lại không nỡ nhả. Tuy nhiên vị bí thư này cũng không phải là làm suông. Bảy chai bia, mấy cốc rượu đế, nhưng vẫn còn tỉnh táo trả tiền, còn mặc cả được một khoản.
Vương Tường, Ninh Chí Viễn, và Ngô Vũ Thân sau khi uống hết phần của mình, lúc đứng dậy vẫn rất vững vàng. Khiến cho Phó bí thư càng thêm khắc sâu một câu “Chó không sủa mới chó cắn người”.
Ninh Chí Viễn uống tới mặt đỏ mang tai. Nhưng càng uống càng tỉnh táo, khiến cho Phó bí thư hoài nghi nhà của cậu ta có phải mở cửa hàng bán rượu.
Biểu hiện của Lâm Dật Phi cũng khiến cho Phó bí thư giật mình không thôi, đau lòng không ngừng. Tiểu tử này chẳng khác gì một cái bình rượu, sâu không thể đo đếm được.
Uống bia cần cái bụng lớn, uống rượu cần tửu lượng lớn. Lâm Dật Phi từ lúc bắt đầu uống đến kết thúc còn chưa từng đi vệ sinh qua. Ai mời là uống, khuôn mặt vẫn mỉm cười thản nhiên. Khiến người khác hoài nghi số rượu hắn uống rốt cuộc đã đi nơi nào.
Vốn vài người Vương Tường muốn thử cân lượng của hắn, nhưng khi nhìn thấy hắn uống nửa bình rượu đế, năm sáu chai bai vẫn giống như uống nước sôi vậy, điềm nhiên như không. Thì không còn có ai dám thử đọ với hắn.
Bọn họ còn chưa từng thấy người uống rượu mà không ăn như hắn, càng không dám trêu vào.
Tuy nhiên, điều làm cho Phó bí thư giật mình lại là Bách Lý Băng. Y vốn nhìn ra vị đại tiểu thư này có thể uống rượu, nhưng không ngờ lại uống giỏi như vậy.
Người khác càng uống, mặt càng đỏ. Nhưng Bách Lý Băng càng uống, mặt càng trắng. Nếu không phải Lâm Dật Phi khuyên can, phỏng chừng cô đã uống đến khi Phó Thủ Tín nhẵn túi mới thôi.
Tính tình của vị đại tiểu thư này thật lớn, chưa bao giờ nghe người khác khuyên can. Chỉ ngoại trừ Lâm Dật Phi. Cô nể mặt vị Phó bí thư như vậy, hoàn toàn là vì Lâm Dật Phi.
Đám người Ngô Vũ Thân đều quăng ánh mắt hâm mộ về phía Lâm Dật Phi. Đợi khi đi ra quán ăn, Ngô Vũ Thân chợt kéo tay của Lâm Dật Phi:
- Dật Phi.
- Gì vậy? Lâm Dật Phi mỉm cười nhìn mấy người, như tìm được cảm giác của tám trăm năm trước. Một đám huynh đệ vây quanh đống lửa, ăn thịt uống rượu, thảo luận cuộc chiến kháng Kim…
- Bách Lý Băng là cô gái tốt. Nhìn Bách Lý Băng cách đó không xa, dáng người thanh tú đứng trong bóng đêm, Ngô Vũ Thân có chút ngẩn người.
Lâm Dật Phi gật đầu: - Ông kéo tôi lại chỉ là nói những lời này?
Ngô Vũ Thân mạc danh kỳ diệu đỏ mặt, lắc đầu nói: - Đương nhiên không phải, tuy nhiên tôi rất ít khi bội phục người khác.
Cậu ta nói là thật lòng. Trong số vài người này, Ngô Vũ Thân không thể nghi ngờ là người cuồng ngạo nhất. Sự cuồng ngạo đó không phải là biểu hiện bên ngoài, mà là vốn là bản tính.
- Tôi nhìn ra được, lúc chơi bóng rổ ông vẫn còn giữ lại. Ngô Vũ Thân thở dài nói: - Tôi thật không ngờ ở Chiết Thanh lại có người như ông.
- Vì sao đột nhiên ông lại chuyển tới Chiết Thanh?
Lâm Dật Phi chợt hỏi.
Ngô Vũ Thân cười khổ: - Chuyện dài lắm. Tuy nhiên, trước khi tới Chiết Thanh, tôi hiểu ra một đạo lý.
Lâm Dật Phi lẳng lặng nghe. Hắn tuyệt đối là một người rất thích hợp để nói chuyện. Hắn biết lúc nào nên núi, lúc nào không nên nói. Người khác nói đạo lý, hắn cũng rất nguyện ý lắng nghe. Bởi vì hắn biết, đây là những bài học hấp thu được từ sai lầm.
- Đạo lý đó chính là nên quý trọng những gì trước mắt! Ngô Vũ Thân nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi, từng chữ từng chữ nói. Đôi mắt cực kỳ thanh tịnh, không có chút men say nào.
Lâm Dật Phi cười nhẹ, sau nửa ngày mới nói:
- Tôi sẽ nhớ kỹ.
Ngô Vũ Thân mỉm cười: - Nếu có một ngày ông không còn thích Bách Lý Băng, nhất định phải nói với tôi.
- Vì sao? Lâm Dật Phi chậm rãi hỏi.
- Bởi vì tôi sẽ không tiếc hết thảy theo đuổi cô ấy. Ngô Vũ Thân kiên định nói. Tuy nhiên lại cười khổ: - Nhưng có lẽ tôi không có cơ hội đó. Thứ nhất bởi vì ông là một người thông minh, sẽ không làm những chuyện hồ đồ. Thứ hai là trong lòng cô ấy không có người khác.
Lâm Dật Phi im lặng không nói, quay đầu nhìn Bách Lý Băng. Gió đêm lành lạnh, mang theo chút cô đơn.
- Chỉ tiếc là tôi tới Chiết Thanh hơi chậm. Ngô Vũ Thân thở dài: - Bằng không rất có thể không tới phần của ông.
- Hai người đang nói chuyện gì vậy. Vương Tường đi tới.
- Không có gì, không có gì. Ngô Vũ Thân chợt cười ha hả, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người qua đường: - Chúng tôi chỉ đang thảo luận mà thôi. Nhìn vẻ mỉm cười mang theo tia khổ sáp của Phó bí thư:
- Lần sau nếu có thể lại tới nơi này.
Phó bí thư đang định đi tới, nghe thấy vậy liền hoảng sợ, dừng bước nói: - Đã muộn rồi, về thôi. Tôi còn việc, đi trước đây.
Tửu lượng của y thật không tồi, xem ra vừa này không phải là không thể uống, mà là không nỡ uống. Ít nhất hiện tại vẫn còn biết phương hướng về trường.
- Phó bí thư, anh cứ yên tâm. Tiểu Trương lảo đảo đi tới: - Trận đấu Nan Vong Bôi năm nay, anh em chúng tôi sẽ không khiến anh phải mất mặt. Bỗng cậu ta nhướn mày, có vẻ lại sắp nôn.
Phó bí thư thần kỳ không né tránh, ngược lại quan tâm vỗ vỗ lưng của Tiểu Trương: - Không sao chứ, Tiểu Trương? Không uống được còn cố uống. Lần sau nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng nên đi uống cùng đám sâu rượu kia.
Tiểu Trương dù không nôn thốc nôn tháo, nhưng cũng cảm động tới rối tinh rối mù, liên tục vỗ ngực, nói những lời hứa hẹn mà chẳng ai nghe rõ.
Phó bí thư nhăn lông mày, nhìn qua vài vị, ngoại trừ mình, tay sai Chấn Vũ và Tiểu Trương ra, người khác đều rất tỉnh tảo. Điều này khiến y hạ quyết tâm, lần sau ăn cơm nhất định không thể uống rượu.
Dù sao máu đã chảy, không quan tâm ở đây lâu thêm một chút: - Mấy người có cần tôi gọi taxi đưa về không?
Ngô Vũ Thân lắc đầu: - Tôi, Vương Tường và Chí Viễn đi ra đây một chút, Phó bí thư cứ tùy tiện.
Phó Thủ Tín mừng rỡ, vung tay gọi một chiếc taxi, bảo Chấn Vũ và Tiểu Trương vào trước, nhìn Lâm Dật Phi, cười nói: - Hôm nay trăng sáng như vậy, không đi dạo với bạn gái thì thật là đáng tiếc. Cho nên tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa.
Không đợi Lâm Dật Phi trả lời, Phó bí thư đã chui vào trong xe, nhanh như chớp, chiếc xe đã biến mất không thấy bóng dáng.
Ngô Vũ Thân vỗ vai của Lâm Dật Phi: - Phó bí thư nói không sai, trăng sáng như vậy, đừng lãng phí.
Ninh Chí Viễn cười nhẹ, Vương Tường ra dấu động viên, ba người kề vai sát cánh, lảo đảo biến mất trong bóng đêm.
Lâm Dật Phi chậm rãi xoay người. Nhìn cách đó không xa, một đôi mắt trong trẻo như ánh trăng cũng đang nhìn hắn.
Phó Thủ Tín cười khan một tiếng: - Chí Viễn, nơi này còn có con gái, người ta chính là…
- Con gái thì sao. Bách Lý Băng không thuận theo nói: - Mấy người uống bao nhiêu, tôi có thể uống bấy nhiêu.
Phó Thủ Tín thiếu chút nữa nhảy dựng lên, không khỏi nhìn về phía Tiểu Trương: - Tiểu Trương, còn cậu?
Y là chủ nhà, khách khứa muốn ăn sao có thể từ chối. Chỉ hy vọng Tiểu Trương phản đối. Chỉ cần có một người phản đối, thì y có thể đẩy ủy được.
- Phó bí thư, lúc chơi bóng rổ anh cứ bắt tôi chơi ở vị trí đằng sau, không được tham gia tấn công. Hiện tại ngay cả một cô gái cũng hiên ngang lẫm liệt như vậy, tôi sao có thể rơi ở phía sau được. Tiểu Trương tội nghiệp nói.
- Sao lúc chơi bóng không thấy cậu tích cực như vậy. Phó bí thư lầu bầu một câu, ánh mắt cuối cùng rơi vào Chấn Vũ. Chấn Vũ tội nghiệp nhìn y: - Bí thư, mọi người đã đồng ý, tôi sao có thể ngoại lệ.
- Được rồi, bồi bàn, mang hai két bia lên.
Phó Thủ Tín thở dài, vung tay nói, hai tờ một trăm coi như đi theo cái vung tay bay đi.
Một bữa cơm, tám người uống hết hai két bia, lại uống một chai rượu nặng. Tiểu Trương và Chấn Vũ thì vừa uống vừa nhả.
Phó Thủ Tín lại không nỡ nhả. Tuy nhiên vị bí thư này cũng không phải là làm suông. Bảy chai bia, mấy cốc rượu đế, nhưng vẫn còn tỉnh táo trả tiền, còn mặc cả được một khoản.
Vương Tường, Ninh Chí Viễn, và Ngô Vũ Thân sau khi uống hết phần của mình, lúc đứng dậy vẫn rất vững vàng. Khiến cho Phó bí thư càng thêm khắc sâu một câu “Chó không sủa mới chó cắn người”.
Ninh Chí Viễn uống tới mặt đỏ mang tai. Nhưng càng uống càng tỉnh táo, khiến cho Phó bí thư hoài nghi nhà của cậu ta có phải mở cửa hàng bán rượu.
Biểu hiện của Lâm Dật Phi cũng khiến cho Phó bí thư giật mình không thôi, đau lòng không ngừng. Tiểu tử này chẳng khác gì một cái bình rượu, sâu không thể đo đếm được.
Uống bia cần cái bụng lớn, uống rượu cần tửu lượng lớn. Lâm Dật Phi từ lúc bắt đầu uống đến kết thúc còn chưa từng đi vệ sinh qua. Ai mời là uống, khuôn mặt vẫn mỉm cười thản nhiên. Khiến người khác hoài nghi số rượu hắn uống rốt cuộc đã đi nơi nào.
Vốn vài người Vương Tường muốn thử cân lượng của hắn, nhưng khi nhìn thấy hắn uống nửa bình rượu đế, năm sáu chai bai vẫn giống như uống nước sôi vậy, điềm nhiên như không. Thì không còn có ai dám thử đọ với hắn.
Bọn họ còn chưa từng thấy người uống rượu mà không ăn như hắn, càng không dám trêu vào.
Tuy nhiên, điều làm cho Phó bí thư giật mình lại là Bách Lý Băng. Y vốn nhìn ra vị đại tiểu thư này có thể uống rượu, nhưng không ngờ lại uống giỏi như vậy.
Người khác càng uống, mặt càng đỏ. Nhưng Bách Lý Băng càng uống, mặt càng trắng. Nếu không phải Lâm Dật Phi khuyên can, phỏng chừng cô đã uống đến khi Phó Thủ Tín nhẵn túi mới thôi.
Tính tình của vị đại tiểu thư này thật lớn, chưa bao giờ nghe người khác khuyên can. Chỉ ngoại trừ Lâm Dật Phi. Cô nể mặt vị Phó bí thư như vậy, hoàn toàn là vì Lâm Dật Phi.
Đám người Ngô Vũ Thân đều quăng ánh mắt hâm mộ về phía Lâm Dật Phi. Đợi khi đi ra quán ăn, Ngô Vũ Thân chợt kéo tay của Lâm Dật Phi:
- Dật Phi.
- Gì vậy? Lâm Dật Phi mỉm cười nhìn mấy người, như tìm được cảm giác của tám trăm năm trước. Một đám huynh đệ vây quanh đống lửa, ăn thịt uống rượu, thảo luận cuộc chiến kháng Kim…
- Bách Lý Băng là cô gái tốt. Nhìn Bách Lý Băng cách đó không xa, dáng người thanh tú đứng trong bóng đêm, Ngô Vũ Thân có chút ngẩn người.
Lâm Dật Phi gật đầu: - Ông kéo tôi lại chỉ là nói những lời này?
Ngô Vũ Thân mạc danh kỳ diệu đỏ mặt, lắc đầu nói: - Đương nhiên không phải, tuy nhiên tôi rất ít khi bội phục người khác.
Cậu ta nói là thật lòng. Trong số vài người này, Ngô Vũ Thân không thể nghi ngờ là người cuồng ngạo nhất. Sự cuồng ngạo đó không phải là biểu hiện bên ngoài, mà là vốn là bản tính.
- Tôi nhìn ra được, lúc chơi bóng rổ ông vẫn còn giữ lại. Ngô Vũ Thân thở dài nói: - Tôi thật không ngờ ở Chiết Thanh lại có người như ông.
- Vì sao đột nhiên ông lại chuyển tới Chiết Thanh?
Lâm Dật Phi chợt hỏi.
Ngô Vũ Thân cười khổ: - Chuyện dài lắm. Tuy nhiên, trước khi tới Chiết Thanh, tôi hiểu ra một đạo lý.
Lâm Dật Phi lẳng lặng nghe. Hắn tuyệt đối là một người rất thích hợp để nói chuyện. Hắn biết lúc nào nên núi, lúc nào không nên nói. Người khác nói đạo lý, hắn cũng rất nguyện ý lắng nghe. Bởi vì hắn biết, đây là những bài học hấp thu được từ sai lầm.
- Đạo lý đó chính là nên quý trọng những gì trước mắt! Ngô Vũ Thân nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi, từng chữ từng chữ nói. Đôi mắt cực kỳ thanh tịnh, không có chút men say nào.
Lâm Dật Phi cười nhẹ, sau nửa ngày mới nói:
- Tôi sẽ nhớ kỹ.
Ngô Vũ Thân mỉm cười: - Nếu có một ngày ông không còn thích Bách Lý Băng, nhất định phải nói với tôi.
- Vì sao? Lâm Dật Phi chậm rãi hỏi.
- Bởi vì tôi sẽ không tiếc hết thảy theo đuổi cô ấy. Ngô Vũ Thân kiên định nói. Tuy nhiên lại cười khổ: - Nhưng có lẽ tôi không có cơ hội đó. Thứ nhất bởi vì ông là một người thông minh, sẽ không làm những chuyện hồ đồ. Thứ hai là trong lòng cô ấy không có người khác.
Lâm Dật Phi im lặng không nói, quay đầu nhìn Bách Lý Băng. Gió đêm lành lạnh, mang theo chút cô đơn.
- Chỉ tiếc là tôi tới Chiết Thanh hơi chậm. Ngô Vũ Thân thở dài: - Bằng không rất có thể không tới phần của ông.
- Hai người đang nói chuyện gì vậy. Vương Tường đi tới.
- Không có gì, không có gì. Ngô Vũ Thân chợt cười ha hả, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người qua đường: - Chúng tôi chỉ đang thảo luận mà thôi. Nhìn vẻ mỉm cười mang theo tia khổ sáp của Phó bí thư:
- Lần sau nếu có thể lại tới nơi này.
Phó bí thư đang định đi tới, nghe thấy vậy liền hoảng sợ, dừng bước nói: - Đã muộn rồi, về thôi. Tôi còn việc, đi trước đây.
Tửu lượng của y thật không tồi, xem ra vừa này không phải là không thể uống, mà là không nỡ uống. Ít nhất hiện tại vẫn còn biết phương hướng về trường.
- Phó bí thư, anh cứ yên tâm. Tiểu Trương lảo đảo đi tới: - Trận đấu Nan Vong Bôi năm nay, anh em chúng tôi sẽ không khiến anh phải mất mặt. Bỗng cậu ta nhướn mày, có vẻ lại sắp nôn.
Phó bí thư thần kỳ không né tránh, ngược lại quan tâm vỗ vỗ lưng của Tiểu Trương: - Không sao chứ, Tiểu Trương? Không uống được còn cố uống. Lần sau nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng nên đi uống cùng đám sâu rượu kia.
Tiểu Trương dù không nôn thốc nôn tháo, nhưng cũng cảm động tới rối tinh rối mù, liên tục vỗ ngực, nói những lời hứa hẹn mà chẳng ai nghe rõ.
Phó bí thư nhăn lông mày, nhìn qua vài vị, ngoại trừ mình, tay sai Chấn Vũ và Tiểu Trương ra, người khác đều rất tỉnh tảo. Điều này khiến y hạ quyết tâm, lần sau ăn cơm nhất định không thể uống rượu.
Dù sao máu đã chảy, không quan tâm ở đây lâu thêm một chút: - Mấy người có cần tôi gọi taxi đưa về không?
Ngô Vũ Thân lắc đầu: - Tôi, Vương Tường và Chí Viễn đi ra đây một chút, Phó bí thư cứ tùy tiện.
Phó Thủ Tín mừng rỡ, vung tay gọi một chiếc taxi, bảo Chấn Vũ và Tiểu Trương vào trước, nhìn Lâm Dật Phi, cười nói: - Hôm nay trăng sáng như vậy, không đi dạo với bạn gái thì thật là đáng tiếc. Cho nên tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa.
Không đợi Lâm Dật Phi trả lời, Phó bí thư đã chui vào trong xe, nhanh như chớp, chiếc xe đã biến mất không thấy bóng dáng.
Ngô Vũ Thân vỗ vai của Lâm Dật Phi: - Phó bí thư nói không sai, trăng sáng như vậy, đừng lãng phí.
Ninh Chí Viễn cười nhẹ, Vương Tường ra dấu động viên, ba người kề vai sát cánh, lảo đảo biến mất trong bóng đêm.
Lâm Dật Phi chậm rãi xoay người. Nhìn cách đó không xa, một đôi mắt trong trẻo như ánh trăng cũng đang nhìn hắn.
/442
|