– Ghê gớm vậy sao?
Bách Lý Băng nửa tin nửa ngờ hỏi:
– Không phải là anh dùng Thiên Tàm Ti gì đó bịa chuyện lừa em đấy chứ?
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền cười vui vẻ:
– Sợi dây đã quý như vậy, mấy viên đá này khẳng định càng quý hơn.
Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Em xem như không ngốc, không giống cổ nhân lấy gùi bỏ ngọc. Những viên đá này nếu đặt vào tám trăm năm trước, chắc chắn sẽ khiến giang hồ nổi sóng. Nghe nói đây vốn là vật cống của một người thương nhân Ba Tư cống cho Vương phi. Nó có tên là Hắc Trân Châu, cực kỳ khó kiếm. Thật không ngờ, có rất nhiều người biết nhìn hàng. Hoàng thượng làm mất chúng, khiến số ngọc này lưu lạc vào trong giang hồ, tạo nên một cơn phong ba không nhỏ.
Bách Lý Băng kinh ngạc nhìn Lâm Dật Phi:
– Vậy những viên đá này, hay là Hắc Trân Châu rốt cuộc có tác dụng gì? Không đến mức có thể chữa bách bệnh chứ?
Lâm Dật Phi cười ha hả:
– Gần đúng. Ngọc cổ tuy đẹp đẽ quý giá, nhưng người đời lại không biết sức khỏe mới là vốn quý nhất. Huống chi thất phu vô tội, hoài bích có tội, anh đã cân nhắc nhiều lần. Nếu mọi người không biết được sự quý giá của cái vòng cổ mà em đeo, thì chỉ thấy cái vòng này hợp với em mà thôi!
Tuy không biết những lời Lâm Dật Phi nói là thật hay giả, nhưng hắn một lòng một dạ lo lắng cho cô, khiến cô cảm thấy rất ngọt ngào. Nhẹ nhàng dựa sát vào người Lâm Dật Phi, không hề nói nhiều, cảm thụ sự quan tâm thầm kín này.
Đại Ngưu và A Thủy đi phía trước, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn hai người một cái, âm thầm mỉm cười.
Tuy Bách Lý Băng cảm thấy thẹn thùng, nhưng vẫn dựa sát vào bên cạnh Lâm Dật Phi, mỉm cười đắc ý.
Bốn người đi xuyên qua con phố. Ước chừng đi được mười phút, thì phía trước trở nên rộng mở, đèn đuốc sáng trưng, người người chen chúc, cực kỳ huyên náo.
Thỉnh thoảng có mấy tay bán vé lậu lại gần.
– Có cần mua vé không?
Thần thái cử chỉ không khác gì những người công tác ngầm của quốc thống khu (khu vực thống trị của chính phủ Quốc dân Đảng trong thời kỳ kháng Nhật và chiến tranh giải phóng) năm đó.
Bốn người nhìn đám đông tuôn ra như nước, đều không nhịn nổi lắc đầu. Bách Lý Băng thì một mực đi theo Lâm Dật Phi, Lâm Dật Phi cũng hông biết địa điểm cụ thể nơi biểu diễn. Đột nhiên phát hiện nơi này không giống một rạp hát, liền gọi Đại Ngưu lại, hỏi:
– Nơi này là nơi nào, “Cửa sổ Thế Giới”?
Ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy cái biển hiệu lớn bằng đèn điện tử cực kỳ chói mắt.
“Cửa sổ Thế Giới” của thành phố Giang Nguyên là một thắng cảnh du lịch khá nổi tiếng. Nơi này tái hiện các danh lam thắng cảnh của Thế Giới theo một tỷ lệ thu nhỏ. Cũng là nơi mà các khách du lịch lựa chọn tới đầu tiên.
Đại Ngưu gật đầu trả lời:
– Buổi biểu diễn vốn định tổ chức ở Cung Văn Hóa. Thật không ngờ khán giả mua vé đến xem nhiều quá, nên liền chuyển tới “Cửa sổ Thế Giới”. Nơi này có sân khấu khá lớn, không lo không có chỗ ngồi.
A Thủy nhìn đám đông đông nghịt phía trước, thì thào lẩm bẩm:
– Mẹ của tôi ơi, đến xem biểu diễn hay là tổ chức mít tinh vậy? Sức hấp dẫn của cô nàng Tô Tình này ghê gớm thật đấy.
– Lại còn không.
Đại Ngưu hết nhìn đông lại nhìn tây, tìm kiếm bóng dáng của bạn gái:
– Tôi thấy cũng bình thường. Đều một mũi, hai mắt như mọi người, có gì khác đâu. Mà Thúy Hoa và bạn của cô ấy đâu rồi nhỉ?
– Điện thoại đâu, sao không gọi?
A Thủy có chút không kiên nhẫn. Cậu ta thích sự yên tĩnh. Nhìn thấy nhiều người như vậy, thực sự có chút đầu hoa mắt váng đầu, không khỏi hối hận lần này bị ma quỷ ám ảnh, nghe theo lời đề nghị của Đại Ngưu, mới tới xem lần biểu diễn này.
– Ông tưởng tôi không nghĩ tới chắc?
Đại Ngưu bất đắc dĩ giơ cái điện thoại.
– Nhưng không gọi được. Không biết là hết pin hay là không có sóng, tạm thời không nghe máy. Thôi mau giúp tôi tìm xem.
– Hình như ở bên kia.
Lâm Dật Phi giơ ngón tay chỉ về một góc. Nơi này rất nhiều người, Đại Ngưu và A Thủy không phát hiện, chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống, đi về hướng Lâm Dật Phi chỉ.
– Hình như Đại Ngưu muốn giới thiệu bạn gái cho A Thủy thì phải?
Bách Lý Băng thấp giọng hỏi.
– Hình như là vậy.
Lâm Dật Phi gật đầu:
– Anh phát hiện ra là có rất nhiều người thích làm bà mai bà mối. Kỳ thực không cần thiết.
– Vì sao?
Bách Lý Băng kỳ quái hỏi.
Lâm Dật Phi đang định trả lời, đột nhiên sững sờ nhìn về phía trước. Bách Lý Băng khó hiểu, theo ánh mắt của hắn nhìn sang. Thì thấy Thúy Hoa cùng với một người khác đi tới, đã hội hợp với Đại Ngưu.
Người khiến Lâm Dật Phi sững sờ không phải là Thúy Hoa, mà là cô nữ sinh bên cạnh!
Từ góc độ của nữ giới, nữ sinh kia không tính là xinh đẹp. Lông mày hơi mỏng, miệng cũng hơi nhỏ. Khuôn mặt khá tái nhợt. Nhưng theo góc độc của nam giới, nữ sinh kia không thể nghi ngờ khiến cho lòng người cảm thấy trìu mến!
Cử chỉ của cô ta có thể coi là yếu đuối, làm cho con trai dâng lên ý niệm bảo vệ trong đầu. Điều này có thể thấy được từ trong mắt của A Thủy. A Thủy không có bạn gái, không có nghĩa là cậu ta chưa từng thấy qua con gái. Nhưng hiện tại cậu ta đứng bên cạnh Đại Ngưu, có chút luống cuống tay chân.
Trong lòng dâng lên một tư vị khó tả, Bách Lý Băng kéo nhẹ ống tay áo của Lâm Dật Phi:
– Dật Phi, cô ta rất đẹp à?
Lâm Dật Phi lắc đầu, phục hồi tinh thần, cười thầm tố chất thần kinh của mình có chút kém cỏi. Lần này xuyên qua thời gian vốn đã là một điều kỳ lạ rồi. Mình còn được nhìn thấy Ngưu Phấn có khuôn mặt giống hệt Ngưu tướng quân, nhưng tính cách thì trái ngược hoàn toàn. Còn có vị viện trưởng Triệu có khuôn mặt giống với Cao Tông. Và vị bác sĩ Tần giống với Tần Cối. Hai người bọn họ đều không ngoài dự tính, khác người của tám trăm năm trước quá xa. Lần này chắc cũng không phải là ngoại lệ!
Chỉ là, một kỳ nữ như vậy khiến hắn khó có thể quên. Giống như danh tướng Ngưu tướng quân vậy!
Tự cổ hồng nhan như danh tướng. Bất sử nhân gian kiến bạch đầu!
(Từ xưa hồng nhan cũng như danh tướng, không thể sống tới bạc đầu được)
Vừa nhớ tới những điều này, Lâm Dật Phi lại nhớ tới khối ngọc Loan Phượng Thanh Minh, không nhịn được mà cảm thấy đau lòng. Thấy Bách Lý Băng đứng bên cạnh, có chút khiếp đảm nhìn mình, Lâm Dật Phi gượng cười:
– Cô ta thực sự rất xinh đẹp, cũng rất có khí chất.
Con gái nhìn con gái khác với con trai nhìn con gái rất lớn. Bởi vì con gái chỉ nhìn tới khuyết điểm, mà con trai chỉ chú ý tới ưu điểm.
Bách Lý Băng cúi đầu, vân vê góc áo, biết là Lâm Dật Phi nói không sai, nhưng không phải là điều cô muốn nghe thấy.
– Nhưng thích một người, không phải chỉ vì dung mạo.
Lâm Dật Phi làm bộ thở dài:
– Bằng không những người xinh đẹp như em đều bị gả đi hết. Chỉ còn lại những anh chàng xấu trai không lấy được vợ như vậy. Chẳng phải là quá thất vọng sao.
– Hừ, đáng đời nếu không lấy được vợ.
Bách Lý Băng cao hứng đánh Lâm Dật Phi một cái, đã hiểu ý của hắn, kéo tay Lâm Dật Phi tới tước mặt Thúy Hoa:
– Thúy Hoa, bạn này là? Trước kia sao mình chưa từng gặp qua? A Thủy, anh không sao chứ?
A Thủy phục hồi tinh thần, mỉm cười hai tiếng, nghe như tiếng chim cú vọ.
– Ừ, đúng vậy, chưa từng gặp qua.
Trong lòng không nhịn được thầm mắng cái diễn đàn của Chiết Thanh. Bình chọn cái gì mười mỹ nữ, mà lại quên bỏ sót một vị này.
– Cậu ấy tên là Tô Yên Nhiên, là họ hàng với ngôi sao ca nhạc Tô Tình. Cậu ấy là bạn học của mình ở khoa âm nhạc. Nhưng về thiên phú âm nhạc, cậu ấy không hề thua kém Tô Tình chút nào.
Thúy Hoa đắc ý giới thiệu:
– Lúc đầu mình mời người khác cơ, nhưng không ngờ cô bạn kia lại bận. Mình chính đang đau đầu thì thấy Yên Nhiên rảnh rỗi ngồi đánh đàn. Lúc này mới quấn quýt mời cậu ấy tới đây. Thật không ngờ nơi này lại ầm ĩ như vậy. Yên Nhiên vốn thích yên tĩnh, định quay về, mình phải tốn sức trâu hai hổ mới giữ lại được.
Đại Ngưu xung phong nhận việc đi lên trước một bước:
– Thúy Hoa, em cứ yên tâm, có anh ở đây, không lạc mất được Yên Nhiên đâu.
Thúy Hoa lẳng lặng nhéo tay Đại Ngưu một cái:
– Anh quan tâm làm gì.
Đại Ngưu nói vậy là hành động theo bản năng. Lúc này mới ngộ ra, nhịn đau cười lớn nói:
– Ừ nhỉ, đúng là không phải việc của anh. Đây là A Thủy, bạn tốt cùng phòng với anh.
– Anh ấy là Thủy Trung Vũ.
Thúy Hoa nhiệt tình giới thiệu A Thủy:
– Lúc đi đường mình đã nói qua rồi đấy.
Giờ khắc này A Thủy có chút hổ thẹn. Ở trước mặt Đại Ngưu, hình như mình chưa từng nói tốt gì về Thúy Hoa. Nhưng người ta có vẻ như rất nhiệt tâm với mình. Đương nhiên đó là do Thúy Hoa giới thiệu cho cậu ta một mỹ nữ. Nếu là khủng long, đoán chừng cho dù có ý tốt, cũng bị coi là lòng lang dạ thú.
Tô Yên Nhiên cười cười, không ngờ vươn tay ra:
– Hạnh ngộ, nghe danh đã lâu, cuối cùng có thể tương kiến. Tiểu nữ rất là vinh hạnh.
Nghe cô gái này nói toàn cổ văn, mặc dù A Thủy có chút kỳ quái, nhưng vẫn vươn tay nắm nhẹ:
– Không dám, hư danh mà thôi.
Tuy có chút khiêm tốn, nhưng giây lát đã khôi phục như thường. A Thủy người này cũng khá thú vị. Tiếng nam tiếng bắc đều có thể nói được vài câu. Đoạn thời gian trước, vì đón ý nói hùa Lâm Dật Phi, cho nên đã quen với giao tiếp bằng cổ văn. Lần này nói ra không có chút mất tự nhiên gì. Trong lòng khẽ động, đột nhiên cảm thấy dùng vẻ đẹp cổ điển để hình dung Tô Yên Nhiên là khá chuẩn xác.
– A Thủy thì có gì mà nổi tiếng?
Đại Ngưu không nhịn được hỏi Thúy Hoa.
Bách Lý Băng nửa tin nửa ngờ hỏi:
– Không phải là anh dùng Thiên Tàm Ti gì đó bịa chuyện lừa em đấy chứ?
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền cười vui vẻ:
– Sợi dây đã quý như vậy, mấy viên đá này khẳng định càng quý hơn.
Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Em xem như không ngốc, không giống cổ nhân lấy gùi bỏ ngọc. Những viên đá này nếu đặt vào tám trăm năm trước, chắc chắn sẽ khiến giang hồ nổi sóng. Nghe nói đây vốn là vật cống của một người thương nhân Ba Tư cống cho Vương phi. Nó có tên là Hắc Trân Châu, cực kỳ khó kiếm. Thật không ngờ, có rất nhiều người biết nhìn hàng. Hoàng thượng làm mất chúng, khiến số ngọc này lưu lạc vào trong giang hồ, tạo nên một cơn phong ba không nhỏ.
Bách Lý Băng kinh ngạc nhìn Lâm Dật Phi:
– Vậy những viên đá này, hay là Hắc Trân Châu rốt cuộc có tác dụng gì? Không đến mức có thể chữa bách bệnh chứ?
Lâm Dật Phi cười ha hả:
– Gần đúng. Ngọc cổ tuy đẹp đẽ quý giá, nhưng người đời lại không biết sức khỏe mới là vốn quý nhất. Huống chi thất phu vô tội, hoài bích có tội, anh đã cân nhắc nhiều lần. Nếu mọi người không biết được sự quý giá của cái vòng cổ mà em đeo, thì chỉ thấy cái vòng này hợp với em mà thôi!
Tuy không biết những lời Lâm Dật Phi nói là thật hay giả, nhưng hắn một lòng một dạ lo lắng cho cô, khiến cô cảm thấy rất ngọt ngào. Nhẹ nhàng dựa sát vào người Lâm Dật Phi, không hề nói nhiều, cảm thụ sự quan tâm thầm kín này.
Đại Ngưu và A Thủy đi phía trước, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn hai người một cái, âm thầm mỉm cười.
Tuy Bách Lý Băng cảm thấy thẹn thùng, nhưng vẫn dựa sát vào bên cạnh Lâm Dật Phi, mỉm cười đắc ý.
Bốn người đi xuyên qua con phố. Ước chừng đi được mười phút, thì phía trước trở nên rộng mở, đèn đuốc sáng trưng, người người chen chúc, cực kỳ huyên náo.
Thỉnh thoảng có mấy tay bán vé lậu lại gần.
– Có cần mua vé không?
Thần thái cử chỉ không khác gì những người công tác ngầm của quốc thống khu (khu vực thống trị của chính phủ Quốc dân Đảng trong thời kỳ kháng Nhật và chiến tranh giải phóng) năm đó.
Bốn người nhìn đám đông tuôn ra như nước, đều không nhịn nổi lắc đầu. Bách Lý Băng thì một mực đi theo Lâm Dật Phi, Lâm Dật Phi cũng hông biết địa điểm cụ thể nơi biểu diễn. Đột nhiên phát hiện nơi này không giống một rạp hát, liền gọi Đại Ngưu lại, hỏi:
– Nơi này là nơi nào, “Cửa sổ Thế Giới”?
Ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy cái biển hiệu lớn bằng đèn điện tử cực kỳ chói mắt.
“Cửa sổ Thế Giới” của thành phố Giang Nguyên là một thắng cảnh du lịch khá nổi tiếng. Nơi này tái hiện các danh lam thắng cảnh của Thế Giới theo một tỷ lệ thu nhỏ. Cũng là nơi mà các khách du lịch lựa chọn tới đầu tiên.
Đại Ngưu gật đầu trả lời:
– Buổi biểu diễn vốn định tổ chức ở Cung Văn Hóa. Thật không ngờ khán giả mua vé đến xem nhiều quá, nên liền chuyển tới “Cửa sổ Thế Giới”. Nơi này có sân khấu khá lớn, không lo không có chỗ ngồi.
A Thủy nhìn đám đông đông nghịt phía trước, thì thào lẩm bẩm:
– Mẹ của tôi ơi, đến xem biểu diễn hay là tổ chức mít tinh vậy? Sức hấp dẫn của cô nàng Tô Tình này ghê gớm thật đấy.
– Lại còn không.
Đại Ngưu hết nhìn đông lại nhìn tây, tìm kiếm bóng dáng của bạn gái:
– Tôi thấy cũng bình thường. Đều một mũi, hai mắt như mọi người, có gì khác đâu. Mà Thúy Hoa và bạn của cô ấy đâu rồi nhỉ?
– Điện thoại đâu, sao không gọi?
A Thủy có chút không kiên nhẫn. Cậu ta thích sự yên tĩnh. Nhìn thấy nhiều người như vậy, thực sự có chút đầu hoa mắt váng đầu, không khỏi hối hận lần này bị ma quỷ ám ảnh, nghe theo lời đề nghị của Đại Ngưu, mới tới xem lần biểu diễn này.
– Ông tưởng tôi không nghĩ tới chắc?
Đại Ngưu bất đắc dĩ giơ cái điện thoại.
– Nhưng không gọi được. Không biết là hết pin hay là không có sóng, tạm thời không nghe máy. Thôi mau giúp tôi tìm xem.
– Hình như ở bên kia.
Lâm Dật Phi giơ ngón tay chỉ về một góc. Nơi này rất nhiều người, Đại Ngưu và A Thủy không phát hiện, chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống, đi về hướng Lâm Dật Phi chỉ.
– Hình như Đại Ngưu muốn giới thiệu bạn gái cho A Thủy thì phải?
Bách Lý Băng thấp giọng hỏi.
– Hình như là vậy.
Lâm Dật Phi gật đầu:
– Anh phát hiện ra là có rất nhiều người thích làm bà mai bà mối. Kỳ thực không cần thiết.
– Vì sao?
Bách Lý Băng kỳ quái hỏi.
Lâm Dật Phi đang định trả lời, đột nhiên sững sờ nhìn về phía trước. Bách Lý Băng khó hiểu, theo ánh mắt của hắn nhìn sang. Thì thấy Thúy Hoa cùng với một người khác đi tới, đã hội hợp với Đại Ngưu.
Người khiến Lâm Dật Phi sững sờ không phải là Thúy Hoa, mà là cô nữ sinh bên cạnh!
Từ góc độ của nữ giới, nữ sinh kia không tính là xinh đẹp. Lông mày hơi mỏng, miệng cũng hơi nhỏ. Khuôn mặt khá tái nhợt. Nhưng theo góc độc của nam giới, nữ sinh kia không thể nghi ngờ khiến cho lòng người cảm thấy trìu mến!
Cử chỉ của cô ta có thể coi là yếu đuối, làm cho con trai dâng lên ý niệm bảo vệ trong đầu. Điều này có thể thấy được từ trong mắt của A Thủy. A Thủy không có bạn gái, không có nghĩa là cậu ta chưa từng thấy qua con gái. Nhưng hiện tại cậu ta đứng bên cạnh Đại Ngưu, có chút luống cuống tay chân.
Trong lòng dâng lên một tư vị khó tả, Bách Lý Băng kéo nhẹ ống tay áo của Lâm Dật Phi:
– Dật Phi, cô ta rất đẹp à?
Lâm Dật Phi lắc đầu, phục hồi tinh thần, cười thầm tố chất thần kinh của mình có chút kém cỏi. Lần này xuyên qua thời gian vốn đã là một điều kỳ lạ rồi. Mình còn được nhìn thấy Ngưu Phấn có khuôn mặt giống hệt Ngưu tướng quân, nhưng tính cách thì trái ngược hoàn toàn. Còn có vị viện trưởng Triệu có khuôn mặt giống với Cao Tông. Và vị bác sĩ Tần giống với Tần Cối. Hai người bọn họ đều không ngoài dự tính, khác người của tám trăm năm trước quá xa. Lần này chắc cũng không phải là ngoại lệ!
Chỉ là, một kỳ nữ như vậy khiến hắn khó có thể quên. Giống như danh tướng Ngưu tướng quân vậy!
Tự cổ hồng nhan như danh tướng. Bất sử nhân gian kiến bạch đầu!
(Từ xưa hồng nhan cũng như danh tướng, không thể sống tới bạc đầu được)
Vừa nhớ tới những điều này, Lâm Dật Phi lại nhớ tới khối ngọc Loan Phượng Thanh Minh, không nhịn được mà cảm thấy đau lòng. Thấy Bách Lý Băng đứng bên cạnh, có chút khiếp đảm nhìn mình, Lâm Dật Phi gượng cười:
– Cô ta thực sự rất xinh đẹp, cũng rất có khí chất.
Con gái nhìn con gái khác với con trai nhìn con gái rất lớn. Bởi vì con gái chỉ nhìn tới khuyết điểm, mà con trai chỉ chú ý tới ưu điểm.
Bách Lý Băng cúi đầu, vân vê góc áo, biết là Lâm Dật Phi nói không sai, nhưng không phải là điều cô muốn nghe thấy.
– Nhưng thích một người, không phải chỉ vì dung mạo.
Lâm Dật Phi làm bộ thở dài:
– Bằng không những người xinh đẹp như em đều bị gả đi hết. Chỉ còn lại những anh chàng xấu trai không lấy được vợ như vậy. Chẳng phải là quá thất vọng sao.
– Hừ, đáng đời nếu không lấy được vợ.
Bách Lý Băng cao hứng đánh Lâm Dật Phi một cái, đã hiểu ý của hắn, kéo tay Lâm Dật Phi tới tước mặt Thúy Hoa:
– Thúy Hoa, bạn này là? Trước kia sao mình chưa từng gặp qua? A Thủy, anh không sao chứ?
A Thủy phục hồi tinh thần, mỉm cười hai tiếng, nghe như tiếng chim cú vọ.
– Ừ, đúng vậy, chưa từng gặp qua.
Trong lòng không nhịn được thầm mắng cái diễn đàn của Chiết Thanh. Bình chọn cái gì mười mỹ nữ, mà lại quên bỏ sót một vị này.
– Cậu ấy tên là Tô Yên Nhiên, là họ hàng với ngôi sao ca nhạc Tô Tình. Cậu ấy là bạn học của mình ở khoa âm nhạc. Nhưng về thiên phú âm nhạc, cậu ấy không hề thua kém Tô Tình chút nào.
Thúy Hoa đắc ý giới thiệu:
– Lúc đầu mình mời người khác cơ, nhưng không ngờ cô bạn kia lại bận. Mình chính đang đau đầu thì thấy Yên Nhiên rảnh rỗi ngồi đánh đàn. Lúc này mới quấn quýt mời cậu ấy tới đây. Thật không ngờ nơi này lại ầm ĩ như vậy. Yên Nhiên vốn thích yên tĩnh, định quay về, mình phải tốn sức trâu hai hổ mới giữ lại được.
Đại Ngưu xung phong nhận việc đi lên trước một bước:
– Thúy Hoa, em cứ yên tâm, có anh ở đây, không lạc mất được Yên Nhiên đâu.
Thúy Hoa lẳng lặng nhéo tay Đại Ngưu một cái:
– Anh quan tâm làm gì.
Đại Ngưu nói vậy là hành động theo bản năng. Lúc này mới ngộ ra, nhịn đau cười lớn nói:
– Ừ nhỉ, đúng là không phải việc của anh. Đây là A Thủy, bạn tốt cùng phòng với anh.
– Anh ấy là Thủy Trung Vũ.
Thúy Hoa nhiệt tình giới thiệu A Thủy:
– Lúc đi đường mình đã nói qua rồi đấy.
Giờ khắc này A Thủy có chút hổ thẹn. Ở trước mặt Đại Ngưu, hình như mình chưa từng nói tốt gì về Thúy Hoa. Nhưng người ta có vẻ như rất nhiệt tâm với mình. Đương nhiên đó là do Thúy Hoa giới thiệu cho cậu ta một mỹ nữ. Nếu là khủng long, đoán chừng cho dù có ý tốt, cũng bị coi là lòng lang dạ thú.
Tô Yên Nhiên cười cười, không ngờ vươn tay ra:
– Hạnh ngộ, nghe danh đã lâu, cuối cùng có thể tương kiến. Tiểu nữ rất là vinh hạnh.
Nghe cô gái này nói toàn cổ văn, mặc dù A Thủy có chút kỳ quái, nhưng vẫn vươn tay nắm nhẹ:
– Không dám, hư danh mà thôi.
Tuy có chút khiêm tốn, nhưng giây lát đã khôi phục như thường. A Thủy người này cũng khá thú vị. Tiếng nam tiếng bắc đều có thể nói được vài câu. Đoạn thời gian trước, vì đón ý nói hùa Lâm Dật Phi, cho nên đã quen với giao tiếp bằng cổ văn. Lần này nói ra không có chút mất tự nhiên gì. Trong lòng khẽ động, đột nhiên cảm thấy dùng vẻ đẹp cổ điển để hình dung Tô Yên Nhiên là khá chuẩn xác.
– A Thủy thì có gì mà nổi tiếng?
Đại Ngưu không nhịn được hỏi Thúy Hoa.
/442
|