“Du An Lý, chị...”
Tả Nhan cầm lấy cây đèn trong tay, nói nửa câu rồi đột ngột hỏi “Chị cảm thấy cái này thế nào?”
Tầng ba của cửa hàng nội thất rất lớn, thanh âm những lời này có chút nhỏ, xen lẫn trong môi trường ồn ào.
Du An Lý chỉ có thể buông đồ vật trên tay xuống, đi tới hỏi "Em nói cái gì?"
Tả Nhan lắc đèn trong tay, đặt trở lại vị trí ban đầu, sau đó chạm vào mặt sau, ánh đèn lập tức sáng lên.
“Chị cảm thấy cái này thế nào?” Nàng nhìn vào ngọn đèn, hỏi lại.
Kỳ thực không cần hỏi, Tả Nhan cũng biết cái này rất phù hợp với thẩm mỹ của Du An Lý.
Đơn giản, chất lượng cao, có tính thẩm mỹ. Ba yếu tố kết hợp với nhau, đó chính là tiêu chuẩn thẩm mỹ của Du An Lý.
Nhưng phù hợp tiêu chuẩn là một chuyện, có thể làm Du An Lý nói ra chữ "thích" hầu như chưa từng có.
- -- Đừng nói là đồ vật, thậm chí người cũng không.
Tả Nhan trước giờ vẫn để ý đến vấn đề này, cảm thấy mình luôn hào phóng nói "thích" cô, nhưng cô lại không thể cho nàng hồi đáp giống như vậy, thực không công bằng.
Vì chuyện này, nàng nháo cũng nháo qua, giận cũng giận qua, đã làm mọi cách làm nũng, nhưng Du An Lý không lảng tránh vấn đề này cũng dùng chiến thuật vòng vo, chuyện này luôn có thể khiến nàng nhanh chóng dời đi lực chú ý, tạm thời quăng chuyện này ra sau đầu.
Sau đó Tả Nhan cũng nhận ra, muốn cậy miệng Du An Lý, bức cô phải nói trắng ra căn bản chính là nhiệm vụ bất khả thi.
Tốt hơn hết là dùng một chút hành động "xảo trá".
Dần dà, Tả Nhan sẽ không còn hỏi cô "Chị có thích em không?", thậm chí không còn có ý đồ để cô chủ động biểu đạt yêu thích --- việc này thực sự là làm khó người ta.
Không phải Du An Lý là người am hiểu "vòng vo" nhất sao? Tả Nhan nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, học thất thất bát bát, đặc biệt dùng để đối phó với cô.
- -- Gậy ông đập lưng ông cái gì? Nữ nhân Du An Lý này am hiểu chiến thuật này nhất.
“Khá tốt.” Du An Lý nhìn nàng một cái rồi đáp.
Tả Nhan không chút ngoài ý muốn với câu trả lời này, nàng trực tiếp chụp ảnh, thêm vào album đặc biệt, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Hai người lang thang trong cửa hàng nội thất cả buổi sáng, các kiện đồ cơ bản của món đồ lớn được căn cứ theo phong cách trang trí, về nhà chỉ cần phân loại lại cho nhà thiết kế, để đối phương lựa chọn nhãn hiệu phù hợp rồi mua.
Vì nhà thiết kế là người mà Du An Lý tìm, Tả Nhan cũng không bận tâm, tập trung vào những thứ vụn vặt.
Đây thực sự là chuyện phiền toái lại tốn nhiều tinh lực, Tả Nhan đi dạo một vòng, nhìn cái gì cũng đều thấy đẹp, nhưng khi đảo mắt xem album, nàng cảm thấy có rất nhiều thứ đẹp chứ không xài được, căn bản không cần phải mua.
Mặc dù là Du An Lý ra tiền, nhưng Tả Nhan vẫn quen keo kiệt, đầu óc của nàng vẫn là "tiết kiệm" hơn là "hưởng thụ".
Nàng vừa ghi chép trên phần mềm điện thoại vừa tính toán chi phí đại khái, lập biểu mẫu rõ ràng, sau đó quyết đoán xóa những thứ không có giá trị sử dụng để cố gắng tiết kiệm chi phí.
Toàn bộ quá trình Du An Lý nhìn nàng "nhập biểu mẫu", "tính toán chi phí", "cắn răng xóa đi", biểu hiện trên khuôn mặt của nàng thoạt nhìn đau đớn cũng rất vui sướng.
So với Tả Nhan tập trung cao độ, Du An Lý trông giống như trưởng quầy phủi tay, như lão thần đi theo phía sau nàng, tùy nàng lăn lộn.
Mỗi lần bị hỏi "cái này thế nào", cô đều trả lời "không tệ", "khá tốt", v.v... mọi việc như vậy, không có chút nhận thức mình là chủ nhà.
Mặt sau Tả Nhan cũng từ bỏ tham khảo ý kiến của cô, tính cách của Du An Lý là như vậy, cũng không phải đệ nhất thiên tài cái gì cũng biết, cho nên chỉ có thể vất vả chính mình, dành nhiều thời gian cùng sức lực cho chỗ ở sau này.
Suy nghĩ như vậy, chính mình còn khá lợi hại.
Chậc chậc chậc.
Đến gần trưa, Du An Lý liếc mắt nhìn thời gian, mở miệng ngắt lời người đang cao hứng, “Ăn cơm trước đi, đi lâu như vậy cũng mệt rồi.”
Tả Nhan quét mắt liếc cô một cái, chỉ có thể tạm thời gác lại ý nghĩ muốn lên lầu, nhưng vẫn không nhịn được lải nhải một câu: "Mệt cũng là tôi mệt, chả thấy chị làm gì."
Du An Lý không tranh luận với nàng, khí định thần nhàn mang nàng vào thang máy, đến tầng phụ bên dưới.
Toàn bộ tầng phụ có đầy đủ các địa điểm ăn uống, từ lẩu, thịt nướng đến bánh kẹo và kem, cái gì cũng có.
Tả Nhan vừa ra khỏi thang máy, liền ngửi thấy các loại mùi thơm trong không khí mới nhận ra mình đã sớm đói bụng.
Vừa rồi quá nhập tâm hoàn toàn không để ý đến thời gian. Hiện tại, cơn đói đột ngột xuất hiện, sức lực đi thêm vài bước cũng biến mất.
Tả Nhan nghĩ lại cũng cảm thấy thật kỳ quái, tứ chi nàng rất lười vận động, ngày thường sợ nhất chính là đi mua sắm. Lúc đầu, một số đồng nghiệp nữ tụ họp còn sẽ thuận tiệng kêu nàng một tiếng, nhưng Tả Nhan lại tìm đủ mọi lý do nói mình có việc phải làm, nỗ lực tạo ra hình tượng luôn bận công việc vào cuối tuần. Sau đó, những người khác cũng liền mặc định sẽ không gọi nàng theo nữa.
Tại sao hôm nay lại vô cùng có tinh thần đi mua sắm? Nếu không phải Du An Lý ngắt lời nàng, nàng vẫn có thể đi thêm một tầng nữa.
Đại não chính là cơ quan rất thần bí, khi ngươi không nhận thức được, hoặc chìm đắm trong trạng thái nào đó, ngươi có thể phát huy tiềm năng cùng giới hạn mà bình thường ngươi không thể bày ra được.
Nhưng một khi thoát ra khỏi trạng thái, mọi thứ trước kia ngươi không ý thức được sẽ đến.
Tả Nhan đi theo Du An Lý, hữu khí vô lực hỏi cô, “Chị đi chậm một chút được không a?”
Nàng thực sự không đi nổi nữa.
Du An Lý giảm tốc độ chờ nàng theo kịp, cánh tay cắm trong túi áo khoác quơ quơ trước mặt nàng, Tả Nhan không chút suy nghĩ liền ôm cánh tay cô, nương theo cô chống đỡ chính mình.
Vừa rồi hai người dành hai phút thảo luận xem nên ăn cái gì, Tả Nhan nói cái gì cũng được, chỉ cần là nơi nàng có thể ăn mà không cần xếp hàng đợi hơn mười phút.
Du An Lý nhìn hướng dẫn trên điện thoại, chốt lại điểm đến.
“Gần tới rồi.”
Du An Lý mở miệng nói, liếc mắt nhìn nàng, sau đó thở dài nói, “Tố chất thân thể này của em, có thể chống đỡ đến tuổi nghỉ hưu không?”
Tả Nhan trợn mắt nhìn cô, phi phi hai lần nói, “Bớt nói mấy câu xui xẻo như vậy đi, tôi còn muốn sống đến bảy mươi tám mươi tuổi a."
"Thức khuya chơi game, ăn uống không lành mạnh, nằm không ngồi, cuối tuần lướt WeChat không đi được hai trăm bước, vậy mà em vẫn muốn sống đến bảy mươi tám mươi tuổi sao?”
Du An Lý nói, vẻ mặt của Tả Nhan càng lúc càng không nhịn được, cuối cùng kéo cô đi về phía trước.
“Ăn cơm ăn cơm, sao lại nói nhiều như vậy, chị là mẹ tôi à?”
Du An Lý nhàn nhạt trả lời: “Nếu tôi là mẹ em, hiện tại liền cởi quần em đánh mông một chút.”
Tả Nhan lập tức nhớ lại cảnh tượng kia, rõ ràng đã qua tám năm, cảm giác nóng rát trên mông vẫn còn rõ ràng như vậy, giống như hiện tại nàng thật sự bị Du An Lý đánh.
- -- Giỏi lắm.
Du An Lý chọn một nhà hàng súp, hai người đến cũng tính là sớm, bên trong chỉ còn hai bàn cuối, Tả Nhan chọn vị trí cạnh cửa sổ, nơi có ánh sáng tốt cũng không nhàm chán như bên trong.
Mùa đông thưởng thức một bát súp nóng hổi thật sự rất thoải mái. Còn chưa mở thực đơn, Tả Nhan đã ngửi thấy mùi thơm trên các bàn ăn xung quanh, nàng nuốt nước miếng hỏi Du An Lý, "Chị chọn đi?"
Tả Nhan còn chưa quên sai lầm mình gây ra trong hai ngày qua, vừa mới trôi đi, hiện tại nàng quyết định khắc phục một chút, miễn không vừa lơ đãng liền lại bị nữ nhân Du An Lý này ghi sổ.
Du An Lý liếc mắt nhìn nàng một cái, trên mặt không có phản ứng gì, nhưng cô vẫn cầm thực đơn lên.
Súp có vị cay, chua ngọt, còn có cả hương vị của súp Tom Yum Thái, Du An Lý lật qua một lần, cuối cùng gọi một nồi súp dược bổ dưỡng.
Tả Nhan thực sự rất thèm món Tom Yum Thái đó, nhưng từ trước đến nay Du An Lý không thích vị chua cay nồng.
Nói đúng hơn là trước kia không thể nào thích, hiện tại càng không thể chạm vào.
Có lẽ cuộc sống ở nước ngoài đã khiến cô ít nhiều thay đổi khẩu vị, Tả Nhan nghĩ nhưng không bày tỏ ý kiến.
Có ăn đã không tồi, lại lải nhải liền há hốc mồm cũng không có ăn.
Tả Nhan đã hoàn toàn quên mất hiện tại nàng đã là người trưởng thành, đã sống tự lập nhiều năm, có công việc và thu nhập, có thể sống không cần dựa dẫm vào ai.
Kỳ thực, con người đều là như vậy, khi ở trong hoàn cảnh không cho phép, họ sẽ buộc phải trưởng thành.
Mặc dù Tả Nhan tự chọn con đường này, cũng buộc mình phải tồn tại, nhưng môi trường sống do Du An Lý tạo ra sau khi trở về đã cho nàng cảm giác thoải mái --- giống như ổ chăn trong mùa đông, biết rõ ở trong không ra sẽ có vấn đề, nhưng vẫn không nhịn được cảm giác thoải mái này đến mức cả người lười biếng không muốn nhúc nhích.
Đối với Tả Nhan, Du An Lý chính là ổ chăn mùa đông tinh thần.
Còn về khía cạnh thể chất...
Vẫn là chờ nữ nhân này nguôi giận rồi tính sau.
Sau khi bát súp tiên hương thuần hậu dưỡng sinh xuống bụng, cuối cùng Tả Nhan cũng coi như sống lại.
"Đi dạo trong cửa hàng nội thất thật sự còn mệt hơn chạy bộ buổi sáng. Cho nên hôm nay tôi đã hoàn thành lượng vận động này, vậy nên chị đừng nhắc nữa."
Du An Lý nhìn nàng một chút, thong thả ung dung xoa xoa môi mới nói, “Tôi đột nhiên nhớ tới, trong nhà còn thiếu một thứ.”
“Cái gì?”
Tả Nhan nói, lấy điện thoại ra, mở ghi chú chuẩn bị thêm thứ cô nói.
Du An Lý nở nụ cười ôn hòa, trả lời: "Cái cân".
Tả Nhan: "..."
Quá đáng!
Mấy năm trước Tả Nhan cũng đã mua cân, tốt xấu gì nàng cũng là con gái, sẽ quan tâm ngoại hình của mình có phát triển đến xu hướng xấu hay không. Nàng cũng dành thời gian học tập làm thế nào để trang điểm, thu thập chính mình ra bộ dáng gọn gàng.
Nhưng sau khi công việc ổn định, Tả Nhan liền trở nên lười biếng.
Đặc biệt là nàng thấy ăn mặc quá đẹp chỉ tự chuốc lấy phiền toái, hơn nữa ăn no chờ chết trong công ty cũng không cần phải xinh đẹp, nàng hoàn toàn thả bay, ăn mặc thoải mái, thậm chí không thèm trang điểm, chỉ cần thoa kem chống nắng liền xong việc.
Sau khi hỗn thành bánh quẩy cũ trong công ty, quản lý thân thể của Tả Nhan đã dần dần biến thành trạch nữ, chỉ cần quần áo còn có thể mặc, nàng sẽ không quan tâm thay đổi cân nặng, hiện tại cũng không thể nhớ được.
Nếu không phải nhờ tác động thị giác mà Du An Lý mang lại, Tả Nhan thậm chí sẽ không nhận ra trên bụng nhỏ của mình đã có thịt.
“Nếu mua trên mạng, ngày mai hẳn là sẽ giao hàng tới.”
Ăn xong, Du An Lý dùng điện thoại đặt một cái cân trước mặt Tả Nhan.
Tả Nhan sờ sờ bụng nhỏ ăn đến tròn trịa, lệ nóng doanh tròng hỏi, "Lúc chị dùng, tôi có thể xin lảng tránh không?"
Du An Lý cười sờ đầu nàng, trả lời: "Tôi mua cho em, vui không?"
Tả Nhan cầm lấy cây đèn trong tay, nói nửa câu rồi đột ngột hỏi “Chị cảm thấy cái này thế nào?”
Tầng ba của cửa hàng nội thất rất lớn, thanh âm những lời này có chút nhỏ, xen lẫn trong môi trường ồn ào.
Du An Lý chỉ có thể buông đồ vật trên tay xuống, đi tới hỏi "Em nói cái gì?"
Tả Nhan lắc đèn trong tay, đặt trở lại vị trí ban đầu, sau đó chạm vào mặt sau, ánh đèn lập tức sáng lên.
“Chị cảm thấy cái này thế nào?” Nàng nhìn vào ngọn đèn, hỏi lại.
Kỳ thực không cần hỏi, Tả Nhan cũng biết cái này rất phù hợp với thẩm mỹ của Du An Lý.
Đơn giản, chất lượng cao, có tính thẩm mỹ. Ba yếu tố kết hợp với nhau, đó chính là tiêu chuẩn thẩm mỹ của Du An Lý.
Nhưng phù hợp tiêu chuẩn là một chuyện, có thể làm Du An Lý nói ra chữ "thích" hầu như chưa từng có.
- -- Đừng nói là đồ vật, thậm chí người cũng không.
Tả Nhan trước giờ vẫn để ý đến vấn đề này, cảm thấy mình luôn hào phóng nói "thích" cô, nhưng cô lại không thể cho nàng hồi đáp giống như vậy, thực không công bằng.
Vì chuyện này, nàng nháo cũng nháo qua, giận cũng giận qua, đã làm mọi cách làm nũng, nhưng Du An Lý không lảng tránh vấn đề này cũng dùng chiến thuật vòng vo, chuyện này luôn có thể khiến nàng nhanh chóng dời đi lực chú ý, tạm thời quăng chuyện này ra sau đầu.
Sau đó Tả Nhan cũng nhận ra, muốn cậy miệng Du An Lý, bức cô phải nói trắng ra căn bản chính là nhiệm vụ bất khả thi.
Tốt hơn hết là dùng một chút hành động "xảo trá".
Dần dà, Tả Nhan sẽ không còn hỏi cô "Chị có thích em không?", thậm chí không còn có ý đồ để cô chủ động biểu đạt yêu thích --- việc này thực sự là làm khó người ta.
Không phải Du An Lý là người am hiểu "vòng vo" nhất sao? Tả Nhan nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, học thất thất bát bát, đặc biệt dùng để đối phó với cô.
- -- Gậy ông đập lưng ông cái gì? Nữ nhân Du An Lý này am hiểu chiến thuật này nhất.
“Khá tốt.” Du An Lý nhìn nàng một cái rồi đáp.
Tả Nhan không chút ngoài ý muốn với câu trả lời này, nàng trực tiếp chụp ảnh, thêm vào album đặc biệt, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Hai người lang thang trong cửa hàng nội thất cả buổi sáng, các kiện đồ cơ bản của món đồ lớn được căn cứ theo phong cách trang trí, về nhà chỉ cần phân loại lại cho nhà thiết kế, để đối phương lựa chọn nhãn hiệu phù hợp rồi mua.
Vì nhà thiết kế là người mà Du An Lý tìm, Tả Nhan cũng không bận tâm, tập trung vào những thứ vụn vặt.
Đây thực sự là chuyện phiền toái lại tốn nhiều tinh lực, Tả Nhan đi dạo một vòng, nhìn cái gì cũng đều thấy đẹp, nhưng khi đảo mắt xem album, nàng cảm thấy có rất nhiều thứ đẹp chứ không xài được, căn bản không cần phải mua.
Mặc dù là Du An Lý ra tiền, nhưng Tả Nhan vẫn quen keo kiệt, đầu óc của nàng vẫn là "tiết kiệm" hơn là "hưởng thụ".
Nàng vừa ghi chép trên phần mềm điện thoại vừa tính toán chi phí đại khái, lập biểu mẫu rõ ràng, sau đó quyết đoán xóa những thứ không có giá trị sử dụng để cố gắng tiết kiệm chi phí.
Toàn bộ quá trình Du An Lý nhìn nàng "nhập biểu mẫu", "tính toán chi phí", "cắn răng xóa đi", biểu hiện trên khuôn mặt của nàng thoạt nhìn đau đớn cũng rất vui sướng.
So với Tả Nhan tập trung cao độ, Du An Lý trông giống như trưởng quầy phủi tay, như lão thần đi theo phía sau nàng, tùy nàng lăn lộn.
Mỗi lần bị hỏi "cái này thế nào", cô đều trả lời "không tệ", "khá tốt", v.v... mọi việc như vậy, không có chút nhận thức mình là chủ nhà.
Mặt sau Tả Nhan cũng từ bỏ tham khảo ý kiến của cô, tính cách của Du An Lý là như vậy, cũng không phải đệ nhất thiên tài cái gì cũng biết, cho nên chỉ có thể vất vả chính mình, dành nhiều thời gian cùng sức lực cho chỗ ở sau này.
Suy nghĩ như vậy, chính mình còn khá lợi hại.
Chậc chậc chậc.
Đến gần trưa, Du An Lý liếc mắt nhìn thời gian, mở miệng ngắt lời người đang cao hứng, “Ăn cơm trước đi, đi lâu như vậy cũng mệt rồi.”
Tả Nhan quét mắt liếc cô một cái, chỉ có thể tạm thời gác lại ý nghĩ muốn lên lầu, nhưng vẫn không nhịn được lải nhải một câu: "Mệt cũng là tôi mệt, chả thấy chị làm gì."
Du An Lý không tranh luận với nàng, khí định thần nhàn mang nàng vào thang máy, đến tầng phụ bên dưới.
Toàn bộ tầng phụ có đầy đủ các địa điểm ăn uống, từ lẩu, thịt nướng đến bánh kẹo và kem, cái gì cũng có.
Tả Nhan vừa ra khỏi thang máy, liền ngửi thấy các loại mùi thơm trong không khí mới nhận ra mình đã sớm đói bụng.
Vừa rồi quá nhập tâm hoàn toàn không để ý đến thời gian. Hiện tại, cơn đói đột ngột xuất hiện, sức lực đi thêm vài bước cũng biến mất.
Tả Nhan nghĩ lại cũng cảm thấy thật kỳ quái, tứ chi nàng rất lười vận động, ngày thường sợ nhất chính là đi mua sắm. Lúc đầu, một số đồng nghiệp nữ tụ họp còn sẽ thuận tiệng kêu nàng một tiếng, nhưng Tả Nhan lại tìm đủ mọi lý do nói mình có việc phải làm, nỗ lực tạo ra hình tượng luôn bận công việc vào cuối tuần. Sau đó, những người khác cũng liền mặc định sẽ không gọi nàng theo nữa.
Tại sao hôm nay lại vô cùng có tinh thần đi mua sắm? Nếu không phải Du An Lý ngắt lời nàng, nàng vẫn có thể đi thêm một tầng nữa.
Đại não chính là cơ quan rất thần bí, khi ngươi không nhận thức được, hoặc chìm đắm trong trạng thái nào đó, ngươi có thể phát huy tiềm năng cùng giới hạn mà bình thường ngươi không thể bày ra được.
Nhưng một khi thoát ra khỏi trạng thái, mọi thứ trước kia ngươi không ý thức được sẽ đến.
Tả Nhan đi theo Du An Lý, hữu khí vô lực hỏi cô, “Chị đi chậm một chút được không a?”
Nàng thực sự không đi nổi nữa.
Du An Lý giảm tốc độ chờ nàng theo kịp, cánh tay cắm trong túi áo khoác quơ quơ trước mặt nàng, Tả Nhan không chút suy nghĩ liền ôm cánh tay cô, nương theo cô chống đỡ chính mình.
Vừa rồi hai người dành hai phút thảo luận xem nên ăn cái gì, Tả Nhan nói cái gì cũng được, chỉ cần là nơi nàng có thể ăn mà không cần xếp hàng đợi hơn mười phút.
Du An Lý nhìn hướng dẫn trên điện thoại, chốt lại điểm đến.
“Gần tới rồi.”
Du An Lý mở miệng nói, liếc mắt nhìn nàng, sau đó thở dài nói, “Tố chất thân thể này của em, có thể chống đỡ đến tuổi nghỉ hưu không?”
Tả Nhan trợn mắt nhìn cô, phi phi hai lần nói, “Bớt nói mấy câu xui xẻo như vậy đi, tôi còn muốn sống đến bảy mươi tám mươi tuổi a."
"Thức khuya chơi game, ăn uống không lành mạnh, nằm không ngồi, cuối tuần lướt WeChat không đi được hai trăm bước, vậy mà em vẫn muốn sống đến bảy mươi tám mươi tuổi sao?”
Du An Lý nói, vẻ mặt của Tả Nhan càng lúc càng không nhịn được, cuối cùng kéo cô đi về phía trước.
“Ăn cơm ăn cơm, sao lại nói nhiều như vậy, chị là mẹ tôi à?”
Du An Lý nhàn nhạt trả lời: “Nếu tôi là mẹ em, hiện tại liền cởi quần em đánh mông một chút.”
Tả Nhan lập tức nhớ lại cảnh tượng kia, rõ ràng đã qua tám năm, cảm giác nóng rát trên mông vẫn còn rõ ràng như vậy, giống như hiện tại nàng thật sự bị Du An Lý đánh.
- -- Giỏi lắm.
Du An Lý chọn một nhà hàng súp, hai người đến cũng tính là sớm, bên trong chỉ còn hai bàn cuối, Tả Nhan chọn vị trí cạnh cửa sổ, nơi có ánh sáng tốt cũng không nhàm chán như bên trong.
Mùa đông thưởng thức một bát súp nóng hổi thật sự rất thoải mái. Còn chưa mở thực đơn, Tả Nhan đã ngửi thấy mùi thơm trên các bàn ăn xung quanh, nàng nuốt nước miếng hỏi Du An Lý, "Chị chọn đi?"
Tả Nhan còn chưa quên sai lầm mình gây ra trong hai ngày qua, vừa mới trôi đi, hiện tại nàng quyết định khắc phục một chút, miễn không vừa lơ đãng liền lại bị nữ nhân Du An Lý này ghi sổ.
Du An Lý liếc mắt nhìn nàng một cái, trên mặt không có phản ứng gì, nhưng cô vẫn cầm thực đơn lên.
Súp có vị cay, chua ngọt, còn có cả hương vị của súp Tom Yum Thái, Du An Lý lật qua một lần, cuối cùng gọi một nồi súp dược bổ dưỡng.
Tả Nhan thực sự rất thèm món Tom Yum Thái đó, nhưng từ trước đến nay Du An Lý không thích vị chua cay nồng.
Nói đúng hơn là trước kia không thể nào thích, hiện tại càng không thể chạm vào.
Có lẽ cuộc sống ở nước ngoài đã khiến cô ít nhiều thay đổi khẩu vị, Tả Nhan nghĩ nhưng không bày tỏ ý kiến.
Có ăn đã không tồi, lại lải nhải liền há hốc mồm cũng không có ăn.
Tả Nhan đã hoàn toàn quên mất hiện tại nàng đã là người trưởng thành, đã sống tự lập nhiều năm, có công việc và thu nhập, có thể sống không cần dựa dẫm vào ai.
Kỳ thực, con người đều là như vậy, khi ở trong hoàn cảnh không cho phép, họ sẽ buộc phải trưởng thành.
Mặc dù Tả Nhan tự chọn con đường này, cũng buộc mình phải tồn tại, nhưng môi trường sống do Du An Lý tạo ra sau khi trở về đã cho nàng cảm giác thoải mái --- giống như ổ chăn trong mùa đông, biết rõ ở trong không ra sẽ có vấn đề, nhưng vẫn không nhịn được cảm giác thoải mái này đến mức cả người lười biếng không muốn nhúc nhích.
Đối với Tả Nhan, Du An Lý chính là ổ chăn mùa đông tinh thần.
Còn về khía cạnh thể chất...
Vẫn là chờ nữ nhân này nguôi giận rồi tính sau.
Sau khi bát súp tiên hương thuần hậu dưỡng sinh xuống bụng, cuối cùng Tả Nhan cũng coi như sống lại.
"Đi dạo trong cửa hàng nội thất thật sự còn mệt hơn chạy bộ buổi sáng. Cho nên hôm nay tôi đã hoàn thành lượng vận động này, vậy nên chị đừng nhắc nữa."
Du An Lý nhìn nàng một chút, thong thả ung dung xoa xoa môi mới nói, “Tôi đột nhiên nhớ tới, trong nhà còn thiếu một thứ.”
“Cái gì?”
Tả Nhan nói, lấy điện thoại ra, mở ghi chú chuẩn bị thêm thứ cô nói.
Du An Lý nở nụ cười ôn hòa, trả lời: "Cái cân".
Tả Nhan: "..."
Quá đáng!
Mấy năm trước Tả Nhan cũng đã mua cân, tốt xấu gì nàng cũng là con gái, sẽ quan tâm ngoại hình của mình có phát triển đến xu hướng xấu hay không. Nàng cũng dành thời gian học tập làm thế nào để trang điểm, thu thập chính mình ra bộ dáng gọn gàng.
Nhưng sau khi công việc ổn định, Tả Nhan liền trở nên lười biếng.
Đặc biệt là nàng thấy ăn mặc quá đẹp chỉ tự chuốc lấy phiền toái, hơn nữa ăn no chờ chết trong công ty cũng không cần phải xinh đẹp, nàng hoàn toàn thả bay, ăn mặc thoải mái, thậm chí không thèm trang điểm, chỉ cần thoa kem chống nắng liền xong việc.
Sau khi hỗn thành bánh quẩy cũ trong công ty, quản lý thân thể của Tả Nhan đã dần dần biến thành trạch nữ, chỉ cần quần áo còn có thể mặc, nàng sẽ không quan tâm thay đổi cân nặng, hiện tại cũng không thể nhớ được.
Nếu không phải nhờ tác động thị giác mà Du An Lý mang lại, Tả Nhan thậm chí sẽ không nhận ra trên bụng nhỏ của mình đã có thịt.
“Nếu mua trên mạng, ngày mai hẳn là sẽ giao hàng tới.”
Ăn xong, Du An Lý dùng điện thoại đặt một cái cân trước mặt Tả Nhan.
Tả Nhan sờ sờ bụng nhỏ ăn đến tròn trịa, lệ nóng doanh tròng hỏi, "Lúc chị dùng, tôi có thể xin lảng tránh không?"
Du An Lý cười sờ đầu nàng, trả lời: "Tôi mua cho em, vui không?"
/138
|