Tít….
Tít tiếng chuông điện thoại của Hạ An Ngôn reo lên, cô tỉnh táo vùng vẫy thoát khỏi tay Lăng Hạo, lấy điện thoại ra nhìn tên người trên màn hình chưa kịp bắt máy.
Thì điện thoại rất nhanh bị cướp đi.
Chiếc điện thoại rơi vào tay Lăng Hạo, nhìn tên trên điện thoại nhíu chặt mài, trực tiếp ném mạnh xuống đất.
Nhìn thấy điện thoại của mình, không thương tiếc bị ném mạnh xuống đất Hạ An Ngôn liền nhào đến lụm từng mảnh điện thoại lên, hét vào mặt Lăng Hạo: “ anh điên rồi sao, sao tự nhiên lại ném điện thoại của tôi”.
- Tôi mua điện thoại khác cho em.
Hạ An Ngôn như nổi điên: “ Lăng Tổng, tôi không có giàu có như anh, không phải cái gì nói bỏ liền bỏ.
Tôi căn bản là không cần anh mua cái gì cho tôi.
Tôi chỉ mong Lăng Tổng cách xa một chút”.
Từ lúc đến đây tới giờ, một tiếng cũng Lăng Tổng, hai tiếng cũng dùng kính ngữ đối với anh.
Nhìn cái miệng nhỏ không ngừng nói không muốn liên quan đến anh.
Anh cảm thấy mình không còn giữ bình tĩnh được nữa liền cúi vác cô lên vai của mình đi thẳng lên phòng.
Hạ An Ngôn bất ngờ bị vác lên vai liền hét lên “ á… bỏ tôi xuống, Lăng Hạo anh điên rồi, mau bỏ tôi xuống”.
Ném mạnh cô lên giường, anh cũng trực tiếp nằm lên người cô.
Chạm nhẹ vào nhau, gương mặt của Hạ An Ngôn tràn đầy chán ghét, loại chán ghét đó không hề che giấu đi chút nào: “ tránh ra, Lăng Hạo tôi nói là anh tránh ra”.
Lăng Hạo bị ánh mắt của cô như đâm vào người, khóe miệng giương lên, dùng sức đẩy tới một cái, cô bị hắn áp dưới thân thể.
Hạ An Ngôn dẫy giụa muốn thoát ra nhưng chỉ thấy Lăng Hạo yên tĩnh ở trên đó không hề nhúc nhích, sắc mặt âm trầm: “ Hạ An Ngôn em nhất định phải gọi tôi là Lăng Tổng”.
- Vậy anh nghĩ tôi nên gọi là gì cho hợp lí.
Anh cho tôi một cái gợi ý đi.
Hạ An Ngôn không khuất phục, phẫn nộ.
Trong phòng ánh sáng yếu ớt, đôi mắt cô long lanh nước mắt, đối mặt với anh nhưng lại không nhìn rõ mặt anh bởi vì mắt đã mông lung.
Anh sẽ không biết mỗi lần nhớ tới từng lời từng lời anh nói, lòng của cô bị xé rách đau đớn đến mức độ nào?.
Nước mắt cô theo gương mặt mà rơi xuống, rơi lên tay anh, Lăng Hạo bất chợt cảm thấy có một loạin đau đớn chạy khắp người anh, vô thức đưa tay lên khoé mắt cô, vừa mới chạm vào.
Hạ An Ngôn giống như bị một thứ dơ bẩn gì đó chạm phải, gắt gao phản kháng: “ tránh ra, đừng đụng vào tôi”.
Lửa giận trong lòng Lăng Hạo vừa mới dịu xuống đôi chút liền bị bừng lên.
Hạ An Ngôn đưa tay đánh vào ngực anh: “ Rốt cuộc anh muốn cái gì ở tôi, chẳng phải tôi đã cố gắng cách xa anh rồi sao, tôi cũng đã xin anh sau này có gặp lại tôi xin anh buông tha cho tôi rồi sao?”.
Lăng Hạo bỗng dưng áp người xuống, bàn tay gắt gao lôi kéo cô, đôi mắt thâm thúy nhìn không ra được tâm tình, có lẽ là đau lòng, có lẽ là phiền loạn.
Vừa rồi lúc cô dẫy giụa đã làm cúc áo bung ra lộ ra một mảng da thịt trắng nõn.
Lăng Hạo nheo mắt lại, khống chế tâm tình của mình.
Đầu óc Hạ An Ngôn mơ hồ, cô muốn thoát khỏi anh, cô muốn tìm người giúp đỡ mình, trong tìm thức nghĩ tới anh ấy miệng liền lẩm bẩm: “ Tần Thiên….”.
Trong phút chốc tâm tình của anh vừa mới khống chế liền bị cô làm cho phẫn nộ, anh bắt ngờ nắm lấy cúc áo trước ngực cô kéo mạnh ra.
Ánh mắt của anh tối lại, nghiến răng nghiến lợi: “ cậu ta tốt đến vậy sao”.
Hạ An Ngôn không ngờ anh sẽ phản ứng như vậy ôm chặt lấy áo mình hét lên: “ phải, anh ấy tốt hơn một trăm lần, một vạn lần”.
Đôi mắt ẩm ướt của cô nhìn vào anh: “ Lăng Hạo,anh ấy tốt hơn anh, ít ra khi anh không tin tưởng tôi, anh ấy sẽ tin tưởng tôi vô điều kiện.
Lăng Hạo, anh căn bản là không có xứng để so sánh với anh ấy”.
“ phải không”.
Anh đã bị cô chọc đến tận cùng của phẫn nộ rồi, cười một tiếng: “ Ha, tôi không xứng sao”.
Anh lạnh lùng nói gần như là tuyên bố : “Hạ An Ngôn, tôi đã nói rồi một ngày là của tôi thì suốt đời là của tôi, nếu không có được tôi thà huỷ diệt”.
Dứt lời, âm thanh từng chiếc cúc áo bị anh kéo đứt văng xuống sàn nhà phát ra âm thanh lả tả.
Lăng Hạo điên cuồng hôn lấy cô, hôn một cách mạnh bạo, không chút nương tay mà đi khắp cơ thể cô, bàn tay không ngại ngần thăm dò nơi giữa hai chân của cô, cảm giác này khiến cô sợ hãi, khép chặt hai chân của mình, toàn thân run rẩy.
“ cậu ta đã đối với em thế này chưa?”.
Bàn tay như tăng thêm lực đạo đẩy mạnh tới.
Hạ An Ngôn không tiếp tục phản kháng nữa, cô biết một khi anh đã muốn thì cô không có cách nào thoát được, khoé mắt khô lạnh, lạnh nhạt thốt lên: “ Anh ấy không có hèn hạ giống anh”.
Cô cảm thấy trong người cô dâng lên một tràn nóng rực, cô khó chịu kêu lên một tiếng, cả cơ thể như bi hút cạn năng lượng, càng ngày càng vô lực.
“ Hèn hạ”.
Lăng Hạo cười lạnh một tiếng “ được, tôi sẽ cho em biết thế nào là hèn hạ”.
Một lần nữa anh cúi đầu xuống hôn khắp người cô mỗi một chỗ anh đi qua đều để lại dấu vết xanh đỏ.
Hạ An Ngôn vô hồn nhìn lên trần nhà, không nhanh không chậm nói: “ năm năm qua, mang theo đứa nhỏ sống cực khổ thế nào, thật lòng tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ oán trách anh, sẽ căm hận anh.
Bởi vì, tôi biết kết cục tôi có ngày hôm nay tất cả đều là lỗi của tôi”.
Những lời nói thốt ra từ miệng cô làm anh ngưng lại, anh cảm thấy khắp người mình đều ngập tràn đau đớn.
Nhìn vào mắt cô, anh đã không còn thấy một Hạ An Ngôn chỉ cần anh đối xử dịu dàng một chút liền vui vẻ, một Hạ An Ngôn cho dù anh có tức giận như thế nào cũng là một bộ dạng cam chịu.
Khoé miệng cong lên một nét trào phúng: “ nhưng bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi muốn nói cho anh biết.
Lăng Hạo, tôi hận anh”.
Vừa muốn đứng khỏi người cô, chợt nghe nghe câu nói, Lăng Hạo không suy nghĩ gì nữa cúi đầu tiếp tục dày vò cô.
Anh từng bước từng bước hãm sâu trong cơ thể cô, cô cắn chặt răng chịu đựng, gương mặt căng thẳng, cố không cho phát ra bất cứ tiếng nào.
Anh biết là cô bài xích với anh, nhưng mà trên thân thể cô anh không cách nào ngăn lại được, cơ thể mỹ miều của cô từng chút từng chút thu hút anh.
Năm năm qua anh luôn nhớ từng tấc da thịt trên người cô.
Từng đợt từng đợt ra vào, một kẻ như lửa, một người như nước, không cách nào hoà hợp được.
Hạ An Ngôn tỉnh dậy đã là chạng vạng buổi chiều..
/146
|