Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 533: Tam tam công tử (1)

/795


Sao vậy?" Lăng Thiên mặt mày ngu ngơ nhìn Tiêu Nhạn Tuyết, đột nhiên miệng chẹp chẹp, nhíu mày, mặt mày nghi hoặc, hỏi: "Sao lá trà hôm nay lại thơm đặc biệt thế nhỉ? Còn có mùi phấn nữa... chẹp chẹp... giống như là hôn môi ấy." Nói xong, nhìn đôi môi của Tiêu Nhạn Tuyết với ý đồ xấu, cố ý lè lưỡi ra, liếm liếm khóe miệng.
"
Lăng Thiên! Cái đồ dâm đãng huynh..." Không ngờ mặt của tên gia hỏa này lại dày tới trình độ này, Tiêu Nhạn Tuyết xấu hổ đến nỗi toàn thân mềm nhũn, mặt nóng rực, hậm hực giậm giậm chân, mấy tiếng bịch bịch vang lên. Vào lúc đang hỡn dỗi đến cực điểm thì đột nhiên dưới lầu truyền tới một tràng tiếng ho khan, tiếp theo lại một tiếng nói như vịt đực mắng vọng lên: "Ê, người trên lầu, giờ này mà còn giậm chân à... khụ khụ, ai cho các ngươi ở trên lầm giẫm chân? Khụ khụ... canh ba nửa đêm rồi, không cho người ta ngủ à?"
Lầu phòng thời này cơ bản toàn làm bằng gỗ, Tiêu Nhạn Tuyết giậm chân mấy cái, động tĩnh ở dưới lầu như thế nào thì không nghĩ
Nhưng, cái này thực sự là không thể trách người ta mà?
Hai người nhất thời ngẩn ra, hai mắt nhìn nhau rồi không nhịn được mà bật cười. Tiêu Nhạn Tuyết chui vào lòng Lăng Thiên, cười khúc khích không ngừng. Một lúc sau mới thôi cười, ôn nhu phủi phủi bụi trên quần áo cho Lăng Thiên, hỏi: "Không hạ thủ à? Sao trên người không có một chút mùi máu nào vậy, Đông Phương thế gia dẫu sao cũng là đại thế gia có số má đương thế, đề phòng nghiêm ngặt cũng là điều hợp lý." Nói xong trong lòng có chút yên tâm.
Nàng ta tất nhiên biết Lăng Thiên lần này đi làm gì, cũng biết vị Đông Phương gia chủ đó đúng là một nhân vật bất phàm trong đương thế. Chỉ có ông trời mới biết rằng trong đoạn thời gian mà nàng ta chờ đợi trong khách sạn, căn bản một ngày mà dài như một năm, chuyện mà nàng ta sợ nhất chính là Lăng Thiên cả người đầy thương tích trở lại như hôm đó.
Lúc này thấy Lăng Thiên bình an trở về, trên người lại không hề có mùi máu, theo lý thì đương nhiên cho rằng Lăng Thiên không động thủ, trong lòng thầm nghĩ xem có nên khuyên Lăng Thiên bỏ qua hành động này hay không, dẫu sao thì phải mạo hiểm vì dạng người như Đông Phương Kinh Thiên thực sự là có chút không đáng.
"Hả? Làm gì có chuyện thất thủ? Đã hoàn thành rồi." Cảm giác được sự lo lắng của Tiêu Nhạn Tuyết, Lăng Thiên trong lòng thấy ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, nói: "Yên tâm đi, giết dạng nhân vật này, thậm trí còn không khiến ta nhiễm mùi máu cơ."
"
Hả? Đã giết rồi...ư?" Tiêu Nhạn Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Lăng Thiên với vẻ không dám tin. Dưới sự chấn kinh, khẩu khí của nàng ta giống như Lăng Thiên vừa giết gà giết chó vậy...
Bị khẩu khí này làm cho giật nảy mình. Lăng Thiên không nhịn được mà sờ sờ mũi, nói: "
Ừ, đơn giản như giết gà giết chó vậy thôi."
"
Đáng ghét!" Tiêu Nhạn Tuyết hờn dỗi mắng một tiếng. Bất giác lại giậm chân. Lập tức, dưới lầu lại có tiếng ho khan. Cái giọng vịt đực đó phẫn hận mắng: "Lão tử thật xui xẻo... khụ khụ... lão lần sau ở trụ điếm...thề không ở tầng dưới..."
Hai người nàng nhìn ta ta nhìn nàng, lập tức không hẹn mà cùng ôm miệng cười hắc hắc
"
Nghỉ ngơi sớm đi." Lăng Thiên thân thiết véo cái mũi nhỏ của Tiêu Nhạn Tuyết một cái, đứng dậy bước tới cạnh giường, duỗi lưng nói: "Sáng mai còn phải lên đường, chắc rằng ngay mai Đông Dương thành này sẽ thành một mớ hỗn loạn đó." Vừa đi vừa cởi quần áo, đi được hai bước thì cởi xong áo dạ hành, lộ ra áo áo lót trắng như tuyết ở trong.
"
Huynh...." Tiêu Nhạn Tuyết đỏ mặt, đột nhiên vặn lưng một cái chạy xuống ngồi lên giường, trừng mắt nhìn Lăng Thiên: "Huynh sao không về phòng huynh mà ngủ đi? Muội nhớ chúng ta thuê hai phòng cơ mà."
Lăng Thiên mặc kệ nàng ta ngồi trên giường, nằm suống như núi vàng xô cây ngọc, miệng lầm bầm: "
Nơi đây thoải mái, lại có hương vị."
"
Huynh... đứng dậy... huynh đè lên muội rồi..." Tiêu Nhạn Tuyết vừa xấu hổ lại vừa lo lắng, liều mạng xô đẩy. Lúc vừa rồi Lăng Thiên nằm xuống, vừa hay đè lên thân hình thon thả của Tiêu Nhạn Tuyết, hình thành một tự thế cực kỳ ám muội.
"
Ôi... mềm thật." Lăng Thiên lại cố ý dộng một cái, mũi hít hà: "Thơm quá đi." Căn bản không để ý đến sự kháng nghị của Tiêu Nhạn Tuyết, không ngờ lại coi vị mỹ nữ tuyệt sắc này như một tấm đệm thịt lót dưới giường, mắt thấy nàng ta vừa nhắm mắt, không ngờ lập tức nghe thấy tiếng hét vang lên.
Tiêu Nhạn Tuyết cả người cứng đờ, tim nhảy loạn như con nai nhỏ, mắt trợn trừng, không biết phải làm như thế nào mới tốt.
Khóe miệng Lăng Thiên cười một tiếng gian xảo, thân hình dịch chuyển cọ cọ một cái lên thân hình thơm phức của Tiêu Nhạn Tuyết, sau đó tựa hồ như vô ý một tay đặt lên eo thon của nàng ta, ôm chặt lấy.
Tiêu Nhạn Tuyết cả người run lên, có chút tức giận, nhưng tựa hồ như trong lòng lờ mờ có chút chờ mong, bản thân cũng không biết là mình muốn gì nữa.
Nghe thấy hơi thở hổn hển của Lăng Thiên, không ngờ đã ngủ thiếp đi, không khỏi người thầm một tiếng, oan gia. Chống tay nhỏm dậy, nhìn khuôn mặt anh tuấn chỉ gần ngay gang tấc này, đột nhiên trong lòng tràn đầy nhu tình. Đang muốn cầm tay Lăng Thiên đặt sang một bên rồi lặng lẽ xuống giường, đột nhiên cảm thấy người trầm xuống, lại là một cái chân của Lăng Thiên gác lên người nàng ta, lần này cũng không chạy được rồi.
Tiêu Nhạn Tuyết cố nén xấu hổ, lại dùng sức đẩy Lăng Thiên đang ngủ thiếp ra, thấy không chút động dậy, cuối cùng cũng đành bất đắc dĩ buong bỏ nỗ lực, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thở khẽ một hơi, trong lòng không ngờ còn lờ mờ có mấy phần thất vọng... đêm nay trăng sáng như thế này mà cứ vậy ngủ ư? Một lúc sau, cuối cùng cũng cảm thấy khó có thể chịu được nổi cơn buồn ngủ ập tới, trong cái ôm ấm áp như thế này, cảm thấy ấm áp và an toàn vô cùng, dụi mặt vào trong lòng Lăng Thiên rồi ngủ thiếp đi.
Lăng Thiên mở mắt ti hí, cười trộm một tiếng... Lăng Thiên không phải là quân tử gì cả, một đại mỹ nhân tuyệt sắc thật lòng luyến ái mình lại cam tầm tình nguyện nằm cạnh mình, trong lòng há lại không khỏi có ý nghĩ xấu xa nào đó. Lại còn ôn nhu dụi vào lòng mình, Lăng Thiên sớm đã giương cung bạt kiếm, nóng lòng muốn thử. Có điều đêm nay lại không thích hợp. Phong ba của Đông Triệu mới nổi lên, Lăng Thiên cũng có thể hoàn toàn nắm chắc, cho dù là phát triển tới mức độ nào thì sáng ngày mai hắn cũng sẽ rời thành, lại còn phải ở cửa thành giao tế một phen, nói không chừng còn phải cường hành đánh ra ngoài cửa thành. Nếu thời khắc này mà phá thân Tiêu Nhạn Tuyết, thực sự là rất không tiện, chỉ đành để tiểu công tử hành quân lặng lẽ mà thôi!
Hơn nữa, với thân phận của Tiêu Nhạn Tuyết, cho dù nàng ta ngoài miệng thì không nói gì, thậm chí nếu mình thực sự hành động thì nàng ta cũng sẽ không phản kháng. Nhưng trong lòng nàng ta, nhất định vẫn có một mộng đẹp rực rỡ của thiếu nữ, hi vọng có thể để dành lần đầu tiên của mình cho đêm động phọng hoa chúc, với mới trọn vẹn.
Nếu như không nắm chắc có thể cho một nữ nhân được phủ khăn hồng, vậy thì ngàn vạn lần đừng phat sinh quan hệ hữu nghị gì với nàng ta. Cho dù là nàng ta có yêu ngươi nhiều thế nào đi chăng nữa. Một đêm của nam nhân, nhưng có thể chính là mong đợi cả đời của một nữ nhân. Rất nhiều nữ nhân chỉ vì một màng trinh mà gặp bất hạnh cả đời trong hôn nhân. Đây là sự kiên trì của Lăng Thiên ở tiền thế và ở đời này cũng vẫn vậy.
Cho dù đã nhận định rằng Tiêu Nhạn Tuyết là nữ nhân của mình, nhưng Lăng Thiên cũng tuyệtkhông hi vọng nữ nhân của mình phải di hận trong cả cuộc đời theo mình, dù chỉ là một chút thôi cũng không được.
Nữ nhân mỹ hảo luôn phải nhấm nháp từ từ. Có rất nhiều chuyện đáng để dùng cả đời để hồi vị. Cho nên Lăng Thiên thực sự không hi vọng lần đầu tiên của Tiêu Nhạn Tuyết lại phát sinh trong một khách sạn ở nngoài, hơn nữa còn là một đêm binh hoang mã loạn.
Tới tới lúc khăn đỏ vén xuống, nha đầu à, xem ta dày vò muội như thế nào nhé!
Đêm nay, Lăng Thiên ngủ vô cùng ngon lành, Tiêu Nhạn Tuyết ngủ cũng vô cùng yên ổn. Nhưng cả Đông Dương thành là một mảng long trời lửa đấy, vô cùng náo loạn.
Đông Phương thế gia gia chủ Đông Phương Kinh Thiên đột nhiên bị thích khách thần bí giết chết trong nháy mắt là một tin tức vô cùng kinh người, sớm đã được truyền vào hoàng cung trong một thời gian ngắn. Đông Triệu hoàng đế Đông Phương Minh Nhật đang chuẩn bị ôm hoàng phi mỹ diễm ân ái sau khi nghe thấy tin tức này thì giật nảy mình, thằng Minh Nhật con lập tức teo lại, hết hẳn ham muốn. Nếu Lăng Thiên biết chuyện này, nhất định phải cầu nguyên cho hắn. Bất kỳ một nam nhân nào khi đang vào lúc cao trào mà bị cắt đứt, khẳng định sẽ có ảnh hưởng, cũng không biết vị Đông Triệu hoàng đế sau này liệu có thể trùng chấn hùng phong hay không...
Tiếp theo là lửa giận ngút trời và sự sợ hãi mơ hồ. Thích khách có thể dễ dàng giết chết một cao thủ nhất lưu đương thế, có phải chứng tỏ rằng cũng có thể ám sát mình không? Hơn nữa, mất đi sự chấn nhiếp của Đông Phương Kinh Thiên, Đông Phương thế gia tất nhiên sẽ hỗn loạn, đúng vào thời khắc trí mạng bốn phương tám hướng đao binh tứ khởi này, không ngờ lại phát sinh loại chuyện này.
Từng đạo thánh chỉ như nước chảy được ban xuống, thế là thanh vệ quân, cấm vệ quân, cửu môn đề đốc... tất cả chức năng bộ môn vào nửa đêm toàn bộ được khởi động, toàn thành giới nghiêm lùng bắt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Còn Đông Phương Minh Nhật hoàng đế lại không thèm để ý đến sự khuyên can của thị vệ và chúng thần, ngay đêm vội vội vàng vàng thay y phục, bất chấp hiểm nguy chạy tới Đông Phương thế gia để an ủi. Hắn biết rằng, Đông Phương thế gia vào thời khắc này mà trở nên hỗn loạn, vậy thì, hoàng đế của Đông Triệu là mình đây cũng thực sự không còn nhiều ngày tháng... Cho nên, Đông Phương thế gia bất kể là thế nào cũng không thể loạn được.
Thế là, sau khi Bắc Ngụy Minh Ngọc thành gióng trống khuya chiêng lục soát toàn thanh, Đông Triệu cũng không chịu yếu thế, cũng tổ chức một cuộc lục soát quy mô lớn không dưới Minh Ngọc thành.
Nếu Lăng Thiên biết được chuyện này, nhất định sẽ phi thường tự hào. Bởi vì hai lần lục soát này đều là vì
Đông Dương thành vào sáng sớm như trong mưa giông gió bảo, chỗ nào cũng là thành vệ quân và cấm vệ quân đỏ mắt bắt người ở khắp nơi, trên đường phố, các tiêu thương bị đuổi như gà bay chó nhảy, quang cảnh này giống như thế giới đã đến ngày tận thế. Bên này mới yên tĩnh một chút, bên kia liền có tiếng bước chân dồn dập vang lên, khẩn trương vô cùng.
Quyển 6

/795

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status