Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 170: Long tranh hổ đấu.

/795


Cơ hồ không kịp suy nghĩ gì, Ngọc Mãn Thiên trong lúc nhất thời nhảy vọt lên, trường kiếm bên hông dưới ánh mặt trời lóe ra một đạo cầu vồng, mang theo vẻ kinh diễm thê lương, phát sau mà đến trước nghênh đón Hắc y nhân kia, một nhất đẳng cao thủ. Một kiếm này tuy là vội vàng ra tay nhưng vẫn mang theo khí thế bàng bạc, lẫm liệt có uy!
Lão tử thật vất vả mới xuất trang một lần, trên đường gặp việc vui khó được, tâm tình đang tốt đẹp, sao lại cho phép có người ở trước mặt ta đem tân lang giết chết? Không thể thế được, lão tử một khi đã tham gia thì sẽ có trách nhiệm?
Có người mời hắn xem lễ cưới sao?
Ngoài ra, trong lòng Ngọc Mãn Thiên Ngọc Tam gia vốn có một loại hiệp tâm đặc biệt, Lăng Kiếm vừa ra tay một kiếm, Ngọc Mãn Thiên liền đã cảm giác được bất phàm. Đối thủ như thế, nơi nào có thể tìm được? Trong nhà cũng không phải là không có, nhưng người trong nhà căn bản sẽ không thật sự toàn lực ra tay, chiến đấu sanh tử. Cơ hội tốt như vậy, Ngọc Mãn Thiên này vốn là một võ si, mê võ thành cuồng, nào có thể buông tha bỏ qua? Càng huống chi chính mình còn có lý do quang minh chính đại như vậy!
Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ! Oa ha ha, lão tử lần này là đại hiệp! Ngọc Mãn Thiên đột nhiên cảm giác được hình tượng mình chợt trở nên cao lớn dị thường! Một màn này mà đại ca lại không chứng kiến được!
Lăng Kiếm dùng khăn đen che mặt, hai mắt sau cái khăn đen co rút lại, không ngờ bên cạnh gã mập này lại có tuyệt đỉnh cao thủ hộ giá! May mắn là không kêu bọn Lăng Trì đến đây, chỉ nhìn người này ra tay đã biết võ công tuyệt đối chỉ có hơn chớ không kém mình! Nếu là bọn Lăng Trì đến, sợ rằng không chỉ không phải là của hắn, ngược lại nguy đến tánh mạng! Cho dù người nào gặp chuyện ngoài ý muốn, công tử và hắn chẳng phải là muốn đau lòng muốn chết ư!
Trường kiếm rung lên một vòng, chuyển phương hướng nhanh chóng nghênh đón thanh kiếm đang đâm đến! Trong con ngươi lạnh lùng không chút biểu tình. Ở trong lòng hắn, cao thủ đang đối mặt này cũng không khác gì gã ác bá mập nọ! Sát! Vô luận là cao thủ, đối thủ chính là địch thủ!
Ngọc Mãn Thiên chiến ý cuồng tăng, trong miệng hét lớn một tiếng:" Tới hảo!" Trường kiếm trong tay tăng thêm vài phần lực lượng!
"Choang!"
Hai kiếm tương giao, mọi người nghe được một tiếng nổ đinh tai nhức óc!
Kình lực mạnh mẽ từ chỗ hai kiếm tương giao bắn ra bốn phía. Tựa như bị bạo phong đánh bất ngờ, đội ngũ nghênh thân bốn phía đều là người thường lập tức bị kình gió thổi ngã trái ngã phải. Vị Trường Đắc Suất kia lại càng như quả bóng bàn rớt xuống ngựa, sau khi rơi trên mặt đất thì lại như là một quả bóng lăn đi!
Tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, vô luận là đội ngũ nghênh thân hoặc là tống thân sắc mặt đều trắng bệch. Chiêng trống trong tay đã sớm bị thổi bay lên không trung, một lúc lâu sau mới lộp bộp rơi xuống.
Ngọc Mãn Thiên chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, một luồng đại lực dị thường đánh vào người, không nhịn được trong lòng chấn động, dưới chân phốc phốc phốc thối lui ba bước mới đứng vững được.
Lăng Kiếm giữa không trung giống như mũi tên nhọn lao xuống bị luồng đại lực phản kích phải phiên thân bảy tám lần, bay ra ngoài mới hóa giải được một kiếm này của Ngọc Mãn Thiên. Sau khi nhẹ nhàng khéo léo hạ xuống, khuôn mặt sau tấm khăn che mặt trắng bệch!
"Thống khoái!" Ngọc Mãn Thiên hào sảng cười to một trận. "Lâu lắm chưa người nào cùng ta giao thủ như vậy, lại không sai biệt lắm có công lực tinh thuần đến trình độ tương đương Bạch ngọc hạ phẩm, không tệ a. Tiểu tử, ngươi xứng đáng cùng Tam gia ta đánh một trận, mà báo tên của ngươi đi! Để cho Tam gia biết ngươi là thần thánh phương nào!"
Lăng Kiếm đối diện lại không nói một lời, làm như vẻ khinh thường nói đột nhiên thân thể di động như quỷ mị, giống như một cỗ khói xanh chỉ một thoáng lướt qua khoảng cách tám trượng hai người. Tốc độ thân thể di động quá nhanh, sau lưng liên tiếp để lại tàn ảnh! Mọi người hoa mắt đến mức thần mê thì trường kiếm trong tay Lăng Kiếm lại bỗng nhiên vây chung quanh Ngọc Mãn Thiên. Cuồng gió bạo vũ từ bốn phương tám hướng hướng Ngọc Mãn Thiên đâm tới! Đối với lời Ngọc Mãn Thiên phảng phất như không nghe thấy!
Tam gia?! Buồn cười! Lăng Kiếm ta kiếp nầy ngoại trừ cung kính đối với công tử còn chưa đối với bất cứ người nào gọi qua cái gì gia! Ngươi là vật gì vậy? Dĩ nhiên ở trước mặt ta gọi gia! Đi chết đi!
"Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh......" thanh âm trường kiếm va chạm liên tiếp vang lên, Ngọc Mãn Thiên thấy chiêu đối chiêu. Toàn bộ tinh thần chăm chú, thân thể mặc dù đứng thẳng tại chỗ nhưng lại theo bóng kiếm bốn phương tám hướng của Lăng Kiếm mà không tự chủ được đảo người liên tục. Đối với việc Lăng Kiếm không trả lời dĩ nhiên lại chưa kịp tức giận!
Trong ánh mắt mọi người chung quanh, Ngọc Mãn Thiên tựa như là đang bị cuồng phong sóng lớn đánh vào, tuy nhiên giữa dòng chảy vẫn ngang nhiên bất động. Chung quanh thân thể hắn thủy chung có một cái bóng dáng thản nhiên chạy vòng quanh chuyển động rất nhanh, chợt xa chợt gần, chợt trước chợt sau, khi trái khi phải, hệt như quỷ mị.
Đột nhiên một thân ảnh phóng vọt lên cao, cao đến bốn trượng, lợi kiếm chỉ thẳng lên trời. Đúng là thân ảnh thon gầy của Lăng Kiếm, nhưng người này giữa không trung chợt xoay quanh một cái, đầu dưới chân trên, tay huy kiếm đâm xuống!
Giữa không trung, trường kiếm trong tay Lăng Kiếm đâm thẳng xuống. Trường kiếm chợt biến hóa, một thành hai, hai thành ba, ba thành chín, càng biến càng nhiều, rốt cục biến thành hàng ngàn hàng vạn bóng kiếm, ở giữa không trung trong không ngừng xoay tròn, trông như thế một con quay càng lúc càng lớn, càng chuyển động càng nhanh. Ánh mặt trời chiếu xuống một thanh kiếm mà phản chiếu hóa thành một tòa kiếm sơn, lại như thể Ma thần ngàn cánh tay từ trên trời giáng hạ!
Hảo kiếm pháp! Thế gian lại có kiếm pháp thần diệu như thế! Tiểu tử này công lực không nói đến, mà kiếm pháp lại rất cao! Ngọc Mãn Thiên hai tròng mắt sáng ngời, nhưng trong lòng lại không dám có chút khinh thường nào, cũng không dám tỏ vẻ khinh thường đứng bất động nữa. Dưới chân xoay tròn, nội lực toàn thân vận lên trường kiếm trên, nhất thời tựa như dưới đất đột nhiên có một đóa cực đại tuyết Bạch Liên Hoa nở rộ, tầng tầng mũi kiếm t thành cánh hoa không ngừng phóng ra, cuồn cuộn trở mình mãnh liệt nghênh kích lên!
Tầng tầng mũi kiếm dày đặc giao kích tạo thành thanh âm xé gió không ngừng vang lên, tựa như rang đậu, chốc lát sau, hai bóng người tách ra. Trên mặt đất từng giọt máu tươi tí tách rơi xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Ngọc Mãn Thiên mắt như ưng, vững vàng nhìn thẳng đối thủ trước mắt, hô hấp hơi có chút dồn dập, chỗ mi mắt có một vệt máu nhỏ! Quần áo chỗ bả vai rách tan và có máu tươi chậm rãi chảy ra!
Đối diện, thân thể thon gầy của Lăng Kiếm vẫn đứng thẳng tắp, vai trái, cánh tay phải cũng có máu tươi chảy ròng ròng! Nhưng đôi mắt lạnh lùng tản ra chiến ý điên cuồng! Toàn thân sát khí không giảm mà tăng!
Qua ba lần giao thủ! Lăng Kiếm đã biết, hán tử có vẻ mặt thô hào trước mặt này võ công hơn xa hắn, thậm chí không dưới công tử! Tái đấu nữa, chỉ cần thời gian đủ dài, bản thân hắn khó tránh khỏi lần nữa bị thương, thậm chí nói không chừng là mất mạng! Không, lấy tình huống trước mắt, ngay cả toàn thân trở ra cũng rất khó khăn, người này đúng là đối thủ cực mạnh hắn gặp được từ khi xuất đạo tới nay, một cường địch khó vượt qua! Trừ phi hắn không để ý nhiệm vụ thành bại, quay đầu bỏ đi.
Lần đầu tiên, hắn trong tình thế chuẩn bị vạn toàn, đột nhiên ra tay, đại hán này trong tình thế bất ngờ không kịp đề phòng mà vẫn có thể hoàn toàn phong tỏa tất cả lộ tuyến tiến công, làm cho hắn lần đầu tiên vô công nhi phản! Mặc dù lần đầu tiên giao thủ đại hán này rơi xuống hạ phong nhưng cũng chỉ là hơi hạ phong chứ chưa có chút hiện tượng thất bại nào!
Tiếp theo, Lăng Kiếm lợi dụng thân pháp xảo diệu do công tử truyền thụ nhanh chóng phát động công kích lần thứ hai, đồng dạng cũng chỉ bức tên đại hán này ở thế hạ phong mà không có chút thu hoạch nào! Nếu như không phải được công tử truyền thụ thân pháp tinh diệu mà nói thì đã có thể rơi xuống hạ phong ở chiêu thứ hai!
Nhưng ở hiệp thứ ba, hai người lại đại khái là ngang tài ngang sức! Đây là bởi vì hắn chủ động công kích, đối phương bị động phòng thủ nhưng hắn lại chịu thương tích nặng hơn so với đối phương một chút! Cho nên nghiêm khắc mà nói, xem như hắn đã thất bại! Hơn nữa, tên đại hán thô hào này nội lực tu vi tinh thuần hùng hậu, hơn xa hắn! Hắn chỉ nhờ vào chiêu thức tinh diệu mà chiếm tiện nghi mà thôi. Huống hồ, sau hai lần ra tay, có thể nói là hắn đã dùng chiêu thức lấy mạng đổi mạng còn đối phương rõ ràng không có sát ý! Tựa hồ chỉ xem trận đấu này như là luận bàn với bằng hữu! Chênh lệch giữa hai người vừa xem đã hiểu ngay!
Đối thủ như vậy không phải là người hắn có thể ứng phó, một trận này như thế nào sao còn có thể đánh tiếp được!
Nhưng Lăng Kiếm không có ý tứ lùi bước chút nào!" Danh vọng Đệ nhất lâu tuyệt không thể bị hủy trong tay mình! " Đệ nhất lâu" chưa từng có nhiệm vụ nào không hoàn thành! Cũng chưa từng có người giết mà không chết! Cho dù đại hán thô hào trước mắt này võ công có cao gấp đôi, có thể đem mình trong nháy mắt chém chết nhưng Trương Đức Suất nhất định phải chết! Việc này không hề có bất cứ dư địa nào!
"
Nhân mạng thế gian trong tay ta, thiên hạ phong vân đệ nhất lâu!" Công tử đích thân đặt tên "Đệ nhất lâu", dụng ý không hỏi cũng biết! Bản thân hắn là trợ thủ đắc lực của công tử, là huynh đệ của công tử, là thanh kiếm của công tử. Hơn nữa lại là người đứng đầu "Đệ nhất lâu "! Lăng Kiếm cả người máu tươi sôi lên! Một loại cảm giác tự hào tràn ngập trong lòng, song mục lạnh lùng chậm rãi mở ra, hai mắt trở nên đầy màu huyết hồng, sát ý khôn cùng như kinh đào hãi lãng điên cuồng nổi lên!
"
Sát!"
Hắn rống to một tiếng như long trời lở đất!
Từ khi Lăng Kiếm ra tay tới nay, đây là câu nói đầu tiên của hắn! Cũng chỉ có một từ! Cũng là từ ngày hôm qua đến tận tối nay, Lăng Kiếm chỉ nói ra duy nhất một câu! Mặc dù chỉ là một từ nhưng lại đại biểu cho quyết tâm tuyệt không lùi bước, đấu chí trùng thiên!
Ngọc Mãn Thiên nhìn hắc y nhân đối diện này, trong lòng run sợ một trận! Không ai biết, giờ phút này sống lưng Ngọc Mãn Thiên mồ hôi lạnh cơ hồ đang chảy thành dòng! Thật là sát thủ lợi hại, thật là sát chiêu lợi hại! Giao thủ ba lần, Ngọc Mãn Thiên dĩ nhiên cảm giác được chính mình như đang bồi hồi trước cửa Diêm La điện! Đáng sợ nhất chính là, từ lần giao thủ đầu tiên, Ngọc Mãn Thiên liền đã phát hiện ra, Hắc y nhân kia nội lực kém mình khá xa, ít nhất cũng kém hơn hai cấp bậc, trình độ nhiều nhất chỉ là Bạch ngọc hạ phẩm ở Ngọc gia mà thôi!
Chính mình đã có tu vi tiên thiên cảnh giới, thành tựu tương đương Kim ngọc hạ phẩm đỉnh phong ở Ngọc gia. Nếu như tính toán theo cấp bậc ở Ngọc gia thì mình cao hơn đối phương đến ba cấp bậc. Nhìn quanh đương kithiên hạ hiện nay, số người có thể vượt qua mình tin tưởng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay!
Nhưng Hắc y nhân trước mắt này, công lực nhiều nhất cũng chỉ là cấp bậc Bạch ngọc hạ phẩm ở Ngọc gia, công lực tuyệt đối chưa tới tiên thiên chi cảnh! Nhưng hắn có thân pháp quỷ dị, tốc độ kỳ khoái cùng kiếm pháp tàn nhẫn, sát khí tận trời dĩ nhiên lại hoàn toàn bù đắp cho phần công lực không đủ của hắn! Giao thủ tam kích dĩ nhiên lại có thể cùng mình ngang tài ngang sức! Thậm chí tiến thủ trầm ổn! Điều này quả thực là chuyện khó tin!
Ngọc Mãn Thiên hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần chính mình có chút sơ ý thì sợ rằng hôm nay người bị thua bỏ mình rất có khả năng là chính mình!
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử

/795

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status