Lang Hoài Hữu Ngọc

Chương 12: Ngoại truyện

/12


Từ nhỏ Bùi Ý đã biết, hắn ở nhà không được coi trọng.

Thái mẫu thương tỷ tỷ nhất, mà đại ca từ khi sinh ra đã ốm yếu, cha và nương luôn ân cần hỏi han, vây quanh huynh ấy.

Mười ba tuổi hắn tới doanh trại ở biên cương phía Bắc, trà trộn trong một đám người thô lỗ lớn tuổi hơn hắn rất nhiều, nghe bọn họ mắng chửi người khác, xem bọn họ đánh nhau, mở mồm ra là văng lời tục tĩu.

Mà hắn thì chỉ là kẻ gọi là đến, xua tay là đi.

Một tên lính mới, nếu không nghe lời sẽ bị đá rất thảm hại.

Thân thể hắn luôn cường tráng, thế nhưng năm thứ hai ở quân doanh lại bỗng nhiên đổ bệnh nặng.

Có thể là không thích nghi được với khí hậu trong suốt một thời gian dài, cũng có thể là quá rét.

Sau đó hắn lâm vào cơn mê man, mơ thấy rất nhiều chuyện hồi còn bé.

Trước khi nhà mở cửa tiệm, thực ra bọn họ sống rất kham khổ.

Tỷ tỷ là người thích khoe khoang, cái gì cũng muốn thứ tốt.

Còn đại ca thì phải đến trường, học phí cũng không hề rẻ.

Hắn cũng muốn đọc sách, có lần nói với cha, cha lại bảo: “Đọc sách thì có ích gì, mai mốt cha sẽ truyền lại cửa hàng cho con, con cứ an tâm học làm tào phớ với cha, sau này gia sản nhà ta đều là của con hết.”

Đọc sách sao lại không có ích gì chứ?

Tất cả đều thấp hèn, chỉ có đọc sách cao(1), đây là điều đại ca chính miệng nói cho hắn nghe.

(1) Trích từ bài thơ đầu tiên trong loạt “Thần đồng thi” của Uông Thù, nguyên văn: “Thiên tử trọng anh hào, dùng văn chương dạy học, tất cả đều thấp hèn, chỉ có đọc sách cao.”

Hắn nhớ khi nhỏ từng luộc một ít khoai môn ở nhà.

Khoai vừa thơm vừa ngọt, hắn ăn xong một củ, đang duỗi tay muốn lấy củ nữa thì nương đã trực tiếp bưng đi.

“Đừng ăn nữa, để khi nào ca ca con đọc sách đói bụng thì ăn.”

Rõ ràng vẫn còn hơn nửa nồi mà.

Còn thái mẫu lại nhân lúc nương không để ý mà lấy trộm một củ, đưa cho tỷ tỷ.

Khi còn niên thiếu, Bùi Ý đã từng làm không ít chuyện hoang đường.

Đơn giản là hắn cảm thấy ở nhà chẳng ai quan tâm tới hắn, cho dù đùa nghịch có điên loạn hay ngông cuồng đến cỡ nào cũng sẽ không ai quản hắn.

Nhưng có lẽ hắn đã lầm. Bùi Trường Thuận một lòng muốn giao cửa tiệm lại cho hắn, hình như vẫn còn để tâm đến đứa con này.

Hắn bắt đầu cảm nhận được từ lúc nào?

Là lúc hắn giết người, về nhà kể lại, Bùi Trường Thuận òa khóc thật to: “Con trai của ta, con thế này là muốn lấy mạng cha con đúng không?”

Sau khi tiêu tốn hơn nửa gia tài, hắn bị đưa đến quân doanh.

Ngay cả khi cha qua đời, hắn cũng không thể trở về.

Sau đó, lần đầu tiên hắn về nhà, là nương viết thư cho hắn.

Đại ca sắp thành thân.

Đó cũng là lần đầu tiên hắn trông thấy Tiết Ngọc. Cô nương mười lăm tuổi, mặc quần áo bằng vải thô, mái tóc đen dài, đôi mắt to tròn.

Là một cô gái nhỏ rất ưa nhìn.

Nàng vô cùng chăm chỉ, ngay cả quần trong áo trong của hắn cũng mang đi giặt.

Lại còn khoanh vườn trồng rau, nuôi gà, trồng hoa ngoài cổng.

Cơm nàng nấu ăn rất ngon.

Khi băm thức ăn cho gà, nàng vừa ôm Tiểu Đào đang quấn chặt lấy cổ mình, vừa ca hát dỗ dành con bé.

Bùi Ý đứng ở trước cửa, nhìn Tiểu Đào kéo cổ nàng, cũng nghe nàng hát.

Đột nhiên cảm giác sân nhà như bừng sức sống.

Đồng thời cũng cảm thấy không công bằng, nương sốt sắng cưới vợ cho đại ca, sao không bao giờ nghĩ tới chuyện cưới một cô vợ cho hắn.

Rõ ràng là hắn cũng đã mười bảy rồi.

Hắn thay đại ca bái đường, thành thân với Tiết Ngọc.

Mà đại ca vẫn ra đi.

Cô nương kia mặt trắng bệch, bưng chén thuốc đứng trong phòng, dáng vẻ luống cuống chân tay đó đột nhiên khiến hắn cảm thấy nàng thật đáng  thương.

Mới vừa kết hôn đã thành quả phụ.

Nhưng ai cũng có số mệnh của mình.

Hắn trở về quân doanh, chuyên tâm tuần doanh và huyến luyện hết ngày này qua ngày khác, nỗi thất vọng và buồn khổ cũng sớm bị gió biên cương thổi cho nguội lạnh.

Cứ đến mùa đông, đám mọi rợ người Hồ lại như hổ đói rình mồi mà lao tới cướp bóc.

Hắn ở nơi này năm năm, đã từng tự tay đánh giặc, cũng tận mắt thấy không ít người tử trận.

Hắn vẫn còn nhớ rõ những kẻ thô lỗ mở mồm ngậm mồm đều buông lời tục tĩu lúc hắn mới đến doanh trại, khi thấy hắn cầm trường mâu hướng lên phía trước thì lại hung tợn đẩy hắn ra sau…

“Lông còn chưa mọc đủ, thể hiện cái mẹ gì.”

Sau đó, gã cọc cằn từng đá hắn, chết dưới lưỡi đao người Hồ.



Thời niên thiếu thích liều mạng đánh lộn, kỳ thực quá mức nực cười.

Quân sư tiên sinh đã nói với hắn, những thứ ấy đều không phải là năng lực. Đôi vai của một người đàn ông tốt, phải gánh vác gia đình, gánh đỡ đất nước.

Sau khi đại ca qua đời nửa năm, nương cũng đi theo.

Mà phải đến bảy tháng sau hắn mới nhận được tin tức.

Trái tim đột nhiên rét lạnh.

Trong nhà còn có thái mẫu đã già và tiểu muội còn non nớt, đều trông cậy cả vào hắn.

Hắn lại lần nữa xin nghỉ để về nhà. Khi đứng ở cửa thôn, chỉ thấy trước mắt đều là điêu tàn hoang vắng.

Tiết Ngọc rời đi, vốn là chuyện trong dự kiến.

Trong lúc lâm chung đại ca cũng đã từng nói, phải ký thư phóng thê cho nàng.

Nàng thủ tiết một năm, đã đủ tận tình tận nghĩa.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Bùi Ý cảm thấy hoang mang.

Hắn sẽ phải về quân doanh, sắp xếp cho thái mẫu và tiểu muội như thế nào, chính là chuyện đau đầu nhất.

Sau khi nương mất, tỷ tỷ Bùi Mai tham dự tang lễ xong thì tới mặt cũng chẳng dám lộ, cứ như thể sợ người ta ăn vạ mình.

Vị tỷ tỷ này của hắn, ích kỷ, thờ ơ và phù phiếm đến cỡ nào, hắn còn rõ hơn bất kỳ ai hết.

Khi còn đang bán tào phớ ở trên huyện, nàng ta đã quyết tâm làm dâu nhà giàu quyền quý, nhất định phải cưới cho bằng được tên công tử Chu gia dáng vẻ kệch cỡm kia.

Một nơi như nhà họ Chu, nếu nhất quyết đưa thái mẫu và Tiểu Đào đến, sao bọn họ có thể sống yên ổn được.

Bùi Ý nấu cơm cho thái mẫu và muội muội dưới bếp. Lửa trong bếp cháy hừng hực, còn hắn thì lại không thể bình tĩnh như ngoài mặt, trong lòng hoang vu trống trải.

Cho đến tận khi Tiết Ngọc đi một vòng lại trở về, gọi hắn một tiếng “nhị thúc”.

Khoảnh khắc trông thấy nàng, hắn liền biết, hắn đã được cứu rồi.

“Ý của nhị thúc thế nào?”

“Được”

Chữ “được” ấy, lúc bật ra khỏi miệng, cổ họng hắn đã khản đặc.

Nàng không đi nữa, nàng còn trẻ như vậy, tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất sẽ phải chôn vùi trong nhà họ Bùi bọn họ.

Sau đó Bùi Ý lại trở về quân doanh.

Quân lương đã được phát, mỗi tháng hắn chỉ giữ lại một quan tiền, còn đâu tất cả đều gửi về nhà hết.

Tính ra, đây đã là năm thứ bảy hắn ở trong quân.

Từ một thiếu niên ương ngạnh khó bảo không biết trời cao đất dày, đến một Bùi giáo úy đã nhìn quen sinh tử và giết chóc.

Ai nấy đều tán dương hắn, nói hắn còn trẻ như thế mà đã trở thành giáo úy.

Chỉ có hắn biết, hắn có thể tàn nhẫn đến vậy, là bởi vì muốn vượt trội hơn mọi người.

Ở trong quân doanh, tuy rằng ít phải xài tiền, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không tiêu gì cả.

Đặc biệt thân là giáo úy, không thể không uống rượu cùng thuộc hạ.

Có lẽ mọi người đều biết là hắn có hơi túng quẫn.

Những người không được người thân gửi quần áo mùa đông cho, lại chê đồ quân dụng không đủ ấm, thường sẽ vào trong Bình Thành, bỏ ít tiền ra mua đồ ở huyện.

Chỉ có mình hắn, chưa từng mua gì, cũng chẳng có tiền mà mua.

Hắn luôn nghĩ đến cô nương đang chôn vùi tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất trong nhà họ Bùi bọn họ kia, cho dù chính mình chịu khổ, hắn cũng không muốn để cho ba nữ nhân trong nhà phải khổ.

Lần đầu tiên Tiết Ngọc gửi thư đến, hắn hơi có chút hoảng sợ trong lòng.

Mấy năm nay, hầu hết tin tức gửi tới từ nhà đều là tin xấu.

Nhưng vừa mới mở thư ra, hắn đã bật cười.

Nàng nói muốn bắt tay vào làm lụng, còn hỏi hắn công thức nấu tào phớ.

Trong nhà chẳng có ai nắm rõ cách nấu tào phớ hơn Bùi Ý, cha Bùi lúc trước luôn muốn để cửa tiệm lại cho hắn.

Hắn liền hồi âm nói cho nàng biết, không do dự một khắc nào.

Cũng không lờ đi câu cuối cùng nàng viết trong thư…

Biên cương giá rét, nhị thúc nhất định phải bảo trọng thân thể, mong sớm bình an về nhà.

Mong sớm bình an về nhà…

Căn nhà kia, hắn đã quên mất đấy là nhà mình từ rất lâu rồi.

Nửa năm sau, Tiết Ngọc lại gửi thư tới. Nàng nói cửa tiệm đã bắt đầu có lợi nhuận rồi, hắn ở trong quân cũng cần chi tiêu, đừng có làm khổ chính mình.

Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ thấy khổ.

Sau đó chiến dịch biên cương bùng nổ, triều đình điều binh khiển tướng, mọi người tất bật trong quân, bỗng nhiên lại có quân sai gọi hắn, nói nhà hắn gửi quần áo chống rét tới.

Bùi Ý sửng sốt, phản ứng đầu tiên chính là cảm giác mình đang nằm mơ.

Từ khi tham gia quân ngũ năm mười ba tuổi, hắn chưa từng được người nhà gửi quần áo chống rét bao giờ.

Cho dù chỉ là một cái bao đầu gối.

Chưa từng mặc áo lông cừu, cũng không biết thì ra áo lông cừu lại ấm áp đến vậy, ngay cả cổ áo cũng đính một lớp lông thật dày.

Bao đầu gối cũng vừa nhẹ vừa ấm.

Chàng giáo úy trẻ tuổi đột nhiêt cảm giác đôi mắt nóng lên, lúc trước vẫn luôn sống thế, chưa bao giờ cảm thấy lạnh.

Lúc mặc áo lông cừu vào mới kinh ngạc phát hiện, không biết từ đó tới giờ mình đã chịu đựng thế nào.

Gió lửa liền ba tháng, thư nhà tựa ngàn vàng.

Ngày nào cũng có người chết, gió biên cương thổi cho lòng người vừa lạnh lẽo vừa cứng cỏi.

Mỗi một phong thư của Tiết Ngọc, hắn đều cất kỹ trong ngực áo mình.

Đêm nào hắn cũng mang ra đọc đi đọc lại. Rõ ràng là nội dung rất giản đơn, lại làm cho trái tim cứng ngắc của hắn trở nên mềm mại.

Thư nói, tại huyện Vân An quận Thao Châu, có cửa tiệm tào phớ nhà bọn họ.

Trong cửa tiệm có tào phớ nóng hôi hổi, có canh lòng gà tươi ngon, có thể thêm miến, còn có thể cho thêm bánh bao vụn.

Thái mẫu lớn tuổi và muội muội bướng bỉnh, đều mong hắn bình an về nhà.

Tiết Ngọc, cũng mong hắn bình an về nhà.

Tiết Ngọc, Tiết Ngọc…

Bùi Ý nhẩm đi nhẩm lại cái tên này, cảm thấy cực kỳ dễ nghe, thậm chí chính bản thân hắn cũng không biết môi mình đã nhoẻn cười.

Cho đến tận khi Hàn Anh nhảy dựng: “Bùi Ý, huynh giờ trông giống hệt Vương Đại Đức ở doanh trại chúng ta, tiểu tử kia năm ngoái thành thân, mỗi lần nhận được thư vợ gửi cho cũng cười nghệch ra như thằng ngốc ấy.”

Nụ cười của Bùi Ý đóng băng lại trên khóe môi.

Sau đó, hắn bắt đầu nghĩ ngợi, tính toán làm sao để cưới được Ngọc Nương về.

Chém giết trên chiến trường, sinh tử nhìn riết cũng quen.

Lúc bị mắc kẹt trong núi Lộc, ngoài trời tuyết giăng trắng xóa, những người bên cạnh lần lượt lần lượt ra đi.

Đều là huynh đệ kề vai chiến đấu bên nhau, vậy mà hắn lại bất lực.

Hắn chỉ có thể tận lực đánh thức bọn họ, bảo bọn họ không được ngủ.

Hắn kể cho họ về cửa tiệm tào phớ ở huyện Vân An quận Thao Châu, nói rằng tay nghề kia là gia truyền, hương vị độc nhất vô nhị.

Còn lấy thư của Tiết Ngọc ra đọc cho mọi người nghe.

Tiết trời giá trét, tuyết tàn gió bạo, người thân vẫn đang đợi bọn họ trở về, ăn một bát tào phớ nóng hổi, uống một bát canh lòng gà.

Giữ được tính mạng thật khó. Một cậu lính nhỏ mới mười lăm tuổi chịu đựng không nổi nữa, nói với Bùi Ý: “Ca, đệ cũng muốn ăn tào phớ.”

Nói xong thì người cũng đi. Bùi Ý khóc, nước mắt đọng lại trên mặt, gió thổi qua càng đau rát.

Hắn đột nhiên nhớ nhà khôn xiết, muốn ăn bát tào phớ ấy, nhớ thái mẫu, nhớ muội muội, cũng nhớ Tiết Ngọc.

Trong nháy mắt đó, hắn đột nhiên có một suy nghĩ, nếu có thể sống sót trở về, hắn nhất định sẽ cưới Tiết Ngọc.

Nàng là một quả phụ, bị kiềm hãm trong nhà họ Bùi bọn họ, cũng có trách nhiệm của hắn.

Mà hắn, dường như không thể nào không có nàng.

Trải qua ba năm rưỡi, rốt cuộc cũng đánh trận xong, lúc này hắn đã trở thành Bùi giáo úy thủ đoạn hiểm ác trong miệng người đời.

Bùi Ý cảm thấy bản thân mình rất đáng sợ.

Hàng ngàn phụ nữ và trẻ em, sao hắn có thể xuống tay được chứ?

Nhưng nếu không giết, cũng không thể thả, giữ lại thì sẽ lãng phí lương thực, còn ẩn chứa tai họa ngẩm.

Hắn nhớ rõ sự phẫn hận trong mắt đám trẻ nhỏ và phụ nữ người Hồ kia, họ chỉ một lòng muốn ăn thịt bọn hắn, uống máu bọn hắn.

Không cùng một tộc, không thể nào không ra tay.

Bùi Ý nằm mơ cả đêm, hắn mơ thấy những đứa trẻ người Hồ đã chết đều bám riết lấy hắn. Sau đó, hắn chạy trốn tới một cửa tiệm tào phớ.

Hắn trông thấy Tiết Ngọc đứng ở đấy, ngẩng đầu lên, cười với hắn: “Đồ ăn chuẩn bị xong rồi, nhị thúc đi ăn đi, để lâu nguội mất.”

Thế rồi xung quanh đột nhiên tĩnh lặng trở lại. Hắn ngồi trước mặt Tiết Ngọc, ăn xong một bát tào phớ, bật khóc.

Vì chuyện tàn sát tù binh, khi gọi họ vào kinh thành phong thưởng, Hoàng Thượng cố ý bỏ qua hắn.

Bùi Ý không hề thấy không cam lòng, cũng chẳng oán hận.

Vậy mà hắn lại cảm thấy như thế này cũng không tệ.

Cởi giáp về vườn, trở lại bàn bạc mấy câu, thành gia với Tiết Ngọc, bọn họ có thể cùng nhau kinh doanh cửa tiệm gia đình.

Nhưng cuối cùng Hoàng Đế lại chợt tỉnh ngộ, triệu hắn vào cung.

Không chỉ phong hắn lên làm tướng quân, mà còn muốn phong cáo mệnh cho quả tẩu trong nhà.

Mí mắt Bùi Ý khẽ giật, hắn không biểu cảm cự tuyệt.

Nếu Tiết Ngọc được cáo mệnh, cả đời này bọn họ cũng không thể nữa.

Bùi Ý trở về nhà, dẫn theo đám người Hàn Anh.

Tiết Ngọc đứng ở ven đường, nắng trời soi rọi.

Hắn muốn cưới nàng, nhưng hắn tạm thời không thể nói.

Giờ hắn đã là tướng quân, nếu cưới quả tẩu trong nhà thì người thiên hạ sẽ không thể nào dung thứ.

Điều càng quan trọng hơn là, hắn lo dọa Tiết Ngọc sợ.

Thương lượng kỹ hơn, chậm rãi từ từ, hắn tự nhủ với mình như thế.

Tiết Ngọc đối xử với hắn thật tốt. Rõ ràng bọn họ không thân thuộc lắm, nhưng nàng vẫn giống như một thê tử dịu hiền, đi theo sau hắn, nhận lấy áo giáp của hắn, xách đôi ủng của hắn lên.

Nàng huyên thuyên không ngớt, nói buổi tối đun nước nóng để hắn tắm, còn nói đang may quần áo mới cho hắn.

Khung cảnh này, thật sự quá giống với sự ấm áp trong mơ của hắn.

Từ khi về nhà, trái tim Bùi Ý mỗi lúc một mềm mại hơn.

Hắn nghĩ, có lẽ chính bản thân Tiết Ngọc cũng không biết, trong lòng nàng cũng có hắn.

Tất thảy những gì nàng làm, đều là chuyện mà một thê tử nên làm cho trượng phu.

Hắn cũng biết mình ở trong phòng Tiết Ngọc, dưới chồng chăn nệm có một cái yếm của nàng, có lẽ nàng đã quên mất.

Khi cầm cái yếm đó lên nhìn, mặt hắn đỏ bừng, trái tim đập loạn.

Hắn đi dự tiệc uống rượu, sau khi trở về Tiết Ngọc giúp hắn nấu trà, còn nói muốn may quần áo mới cho hắn.

Bùi Ý viện cớ cần đo kích cỡ, để Tiết Ngọc xích lại gần hắn hơn.

Hai người đứng sát cạnh nhau, hắn cúi đầu, ngửi được hương dầu hoa quế trên tóc nàng, rất giống với mùi hương của căn phòng hắn đang ở.

Từ sau khi về nhà, hắn ngủ trong căn phòng ấy, luôn thấy vô cùng an tâm.

Nửa tháng sau, hắn vì chuyện buôn lậu vũ khí mà trở về hoa kinh.

Khi đang bận tới tối mặt, hắn lại nhận được thư của Tiết Ngọc, nàng hỏi hắn khi nào có thể về huyện Vân An.

Bùi Ý cười, trái tim ngập tràn vui sướng, quả nhiên trong lòng Tiết Ngọc cũng có hắn.

Hắn không muốn đợi nữa.

Bùi Ý nheo mắt, sắc mặt thâm trầm.

Thái Tử đến huyện Giang Châu, hắn chủ động xin đi cùng.

Hành động này không khác nào trực tiếp đắc tội Phùng Kế Nho và Khang Vương.

Hắn cần phải chọn một phe, vì chính hắn, cũng là vì Ngọc Nương.

Thái Tử bị truy sát, hắn dụ thích khách rời đi, lành lặn quay về.

Nói ra lại thấy buồn cười, một tướng quân mười ba tuổi đã tham gia quân ngũ, sống sót qua cả chiến trường biên cương, nếu như không thể lành lặn quay về, há chẳng phải làm trò hề cho thiên hạ hay sao?

Nhưng hắn vẫn cố ý để Thái Tử đợi hai ngày ở đình hóng mát.

Chỉ khi trải qua cảm giác lên voi xuống chó, tinh thần bất ổn, con người ta mới biết mạng sống đáng quý cỡ nào.

Mới có thể càng kính trọng những người đã từng cứu mình.

Tiết Ngọc được hắn an bài để trở thành ân nhân cứu mạng của đương kim Thái Tử.

Có mối quan hệ này rồi, lại thêm hắn quy phục nữa, ngày sau Thái Tử làm mai, Hoàng Hậu chỉ hôn, tất cả sẽ là nước chảy thành sông.

Bùi Ý cũng rất tàn nhẫn với bản thân, hắn tự chém mình bị thương.

Chỉ là trông thấy Ngọc Nương bận bịu liên hồi, vì hắn mà đau lòng rơi nước mắt, hắn lại cảm thấy có chịu thêm hai đao nữa cũng chẳng hề gì.

Ngọc Nương, nàng có điều không biết, tất thảy những gì ta làm, trải sẵn đường, bước từng bước một, đều là vì mai sau chúng ta có thể quang minh chính đại bên nhau…

Bùi Ý nắm lấy tay nàng.

Nhưng hắn không ngờ, Tiết Ngọc lại phản ứng mạnh như thế.

Nàng nói nàng muốn gả cho tú tài, hơn nữa hai người bọn họ đã bàn bạc với nhau xong xuôi cả rồi.

Bùi Ý bỗng chốc cảm thấy thất vọng tột độ, đôi mắt đỏ bừng, cả người như rơi thẳng xuống hầm băng.

Nàng không thích hắn?

Chơi một bàn cờ lớn như vậy, không tiếc mạo hiểm bản thân, nào là khi quân nào là trọng thương, kết quả nàng nói nàng muốn gả cho tú tài.

Ngực hắn đau, vai đau, eo cũng đau.

Hắn nổi cơn thịnh nộ. Gả cho tú tài? Kiếp sau đi.

Không, kiếp sau cũng không được.



Sau khi vết thương lành lại, buộc Ngọc Nương thừa nhận tâm ý của mình xong, hắn hồi kinh, việc đầu tiên làm chính là tìm người mai mối cho tú tài kia.

Hắn ta không muốn ư?

Ha ha, hắn có nhiều thủ đoạn tuyệt diệu lắm.

Cuối cùng, trong phủ tướng quân, hắn kẻ lông mày cho thê tử mới cưới, ngoài cửa sổ hoa mộc lan nở rộ, cành lá sum sê.

Ngọc Nương bất mãn hỏi: “Chàng bắt đầu tính kế ta từ khi nào vậy?”

Bùi Ý cười, nên bắt đầu kể từ khi nào đây? Hình như nàng vẫn chưa từng nhận ra, nàng bị mất một cái yếm.

Kẻ dâm tặc háo sắc trộm hương trộm ngọc này, dự định đêm nay sẽ thẳng thắn với nàng.

Ngọc Nương, quãng đời còn lại dài lâu, tình đời bạc bẽo, nhân gian với ta đều là đau thương tịch mịch, duy chỉ gặp nàng, như gặp cảnh xuân.

HOÀN

/12

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status