Cao Dương Thành bỗng hiểu ra cái cô nói là gì.
Mắt hơi tối lại, nhắm mắt, lắc đầu: “Không.”
Sắc mặt vừa ấm áp dường như lại lạnh lùng trở lại.
“Không được nói dối.”
Hoàng Ngân vội nhấn mạnh
Cao Dương Thành mở mắt ra.
Ánh mắt sâu lắng, sâu không thấy đáy: “Không nói dối.”
“Được thôi! Vậy tôi tin anh, chỉ cần không bệnh là tốt rồi.”
Hoàng Ngân gật đầu, tin.
“Vậy nếu anh không bị bệnh, thì tại sao......”
“Câu hỏi này anh từ chối không trả lời.”
Câu hỏi của Hoàng Ngân chưa hỏi hết, đã bị Cao Dương Thành ngắt quãng.
“Nhưng, tôi vẫn chưa nói hết mà.....”
Hoàng Ngân có chút sốt ruột.
Cao Dương Thành ôm cô vào lòng, ôm rất chặt, chủ yếu không muốn cô nhúc nhích.
Giọng nói anh u trầm từ trên đỉnh đầu cô nhớ ra rằng: “Anh hứa với em, nhất định sẽ tìm cơ hội nói với em, nhưng không phải bây giờ.......”
Không phải thời khắc ấm áp bây giờ!
Câu nói đó, nói ra chỉ là phá hỏng bầu không khí mà thôi!
Anh, không nỡ!
Nhưng.........
Ai cũng không thể ngờ, bí mật này lại bị lộ ra sau đó hai tiếng......
Cuối cùng, trong nháy mắt Hoàng Ngân bị kéo vào địa ngục tăm tối!!
- ---------------------------
Hoàng Ngân đánh thức từ giấc mơ bởi tiếng thở dốc.
Ban đầu, cô không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong phòng, bóng đèn tối, cô không nhìn rõ tất cả mọi thứ bên cạnh, chỉ có thể nhìn qua ánh trăng, trong bóng tối nhìn thấy một thân hình quen thuộc màu đen, men theo tường ngồi xuống.
Mà tiếng thở nặng nhọc ấy là phát ra từ mũi của anh.
Trầm trọng, đau buồn.......
Từng chút từng chút, xé tan tâm hồn Hoàng Ngân.
“Dương Thành?”
Hoàng Ngân hoang mang xốc chăn rời giường, ngay cả dép cũng không kịp đi, liền chạy ra phía anh.
“Anh sao vậy?”
“Cút!!”
Không ngờ, vừa chạy đến bên cạnh anh, liền bị anh dùng lực đẩy ra.
Cả người bị một lực mạnh đẩy ngã quỵ xuống đất, khuỷu tay trái trên đất bị rách một ít da.
Nhưng cô lại không để tâm đến nỗi đau này, nhanh chóng bò dậy, chạy về phía Cao Dương Thành: “Dương Thành!!”
Cao Dương Thành bỗng đứng lên, kéo lấy tay Hoàng Ngân ra ngoài.
Hoàng Ngân sợ hãi.
Trong bóng đêm, không nhìn rõ ngũ quan của anh, nhưng có thể nhìn rõ đôi mắt sâu thẳm đen kịt, lúc đó bao phủ một màu đỏ tươi khiến cho người ta sợ hãi.
Dáng vẻ hung dữ của anh, giống như một con mãnh thú, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt sống người ta.
Mà tâm trạng đó hoàn toàn không khống chế được.
Bởi vì, trong ánh mắt sâu thẳm của anh Hoàng Ngân nhìn thấy được sự nhẫn chịu và lý trí.
Anh rõ ràng đang chiến đấu với chính bản thân mình.
“Dương Thành, anh đừng kéo tôi nữa.....”
Hoàng Ngân không chịu đi.
Ngược lại tay còn bám lấy cổ anh, cả người treo trên người anh, chết đi cũng không chịu xuống.
Cao Dương Thành tức giận kéo cánh tay của Hoàng Ngân, lực mạnh như cầm cái kìm sắt thép, dường như muốn bẻ gẫy cánh tay của cô vậy.
Thực ra, Hoàng Ngân lúc đó thật sự có chút hoài nghi, liệu cánh tay mình có bị anh kéo xuống như vậy không!
Rất đau!!
“Ra ngoài-----”
Giọng anh khàn, run rẩy vô cùng, ra lệnh Hoàng Ngân.
Sâu trong đáy mắt lý trí đó ngày càng mờ nhạt........
Nếu nói Hoàng Ngân không sợ, nhất định là giả dối.
Cô vốn dĩ không hề biết anh rốt cuộc bị làm sao!
Cảm giác này như diễn trong phim vậy, cảm giác thiên thần bỗng biến thành ác quỷ giết người.
Khiến cho người ta kinh hãi.
Lại bỗng nhiên......
Bàn tay to đột ngột bóp mạnh lấy cổ Hoàng Ngân.
Mà sau trong đôi mắt đỏ đẫm kia, cũng không nhìn thấy một chút lý trí nào nữa......
Đều là điên cuồng!!
Sự điên cuông không thể khống chế!!
Chết đi, len lỏi trong tâm trí của anh, cũng len lỏi trong cổ Hoàng Ngân.
“Dương....Dương Thành”
“Khụ khụ khụ......”
Đau!!
Rất đau!!
Cổ giống như bị thắt bằng một sợi giây thừng vậy.
Không thể thở, không thể nói, đầu dường như cũng sắp bị vẹo xuống.
“Dương Thành!!”
“Xin.....xin anh.....khụ khụ khụ....... thả tôi ra!! Là tôi đây......”
“Tôi......là.........Hoàng Ngân.......khụ khụ khụ!!”
Hoàng Ngân cất tiếng khó khăn.
Âm thanh rời rạc, khiến cho người khác dường như không nghe rõ.
Mà lực ở trên cổ, cũng ngày càng siết chặt......
Cao Dương Thành bị thuốc phiện khống chế, vốn không còn cách nào kiểm soát được ý nghĩ của mình, ngay tại lúc này, anh hoàn toàn không biết rốt cuộc mình đang làm gì.
Anh chỉ biết anh khó chịu, mỗi phần trên cơ thể anh đều khó chịu.....
Anh muốn trút hết ra, trút hết tất cả những phần khó chịu trên cơ thể ra.
Vì vậy, anh chích vào tay ‘vật thể’, liều mạng chích.....
Lại đột nhiên......
Cho đến khi, trên mu bàn tay của mình....
Bị một giọt nước mắt nóng rực, nóng đến mức....
Hoàng Ngân cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, bật khóc, nước mắt rơi từng giọt từ hốc mắt xuống.....
Cô sợ đau, sợ chết.
Càng sợ hơn nữa, mình sẽ chết trong tay anh.
Cô thật sự không dám tin, sau khi cô chết, người đàn ông nay sẽ tự trách móc bản thân như thế nào, sau đó sẽ phải sống phần đời còn lại trong tù.....
Nước mắt, chảy lên tay của Cao Dương Thành, giống như chảy vào tim anh vậy!
Cao Dương Thành chấn động, mở to đôi mắt đỏ tươi, thắt chặt....
Bỗng nhiên, giơ tay lên, đẩy Hoàng Ngân ra xa 2 mét.....
Hoàng Ngân một lần nữa lại bị đẩy ngã xuống đất, xương cốt toàn thân như rụng rời, nhưng cô cuối cùng cũng được thở tự do.
Nước mắt ướt nhòe mi.
Cô ôm cổ, thở gấp, hơi thở.....
Bên tai truyền đến “peng peng peng”, âm thanh của thủy tinh vỡ, cũng giống như cái hôm cô thấy căn phòng hỗn độn của anh.
Ngay lúc này, phòng nghỉ đã trở thành một đống hỗn độn.
Mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe bốn phía đều là.......
Cùng với đó tiếng tan nát cõi lõng cũng cất lên, đột nhiên, một mảnh thủy tinh bất ngờ bay về phía Hoàng Ngân, đâm vào cổ vô cùng mịn màng của Hoàng Ngân, sau khi một vết máu đỏ tươi chảy ra, bắn tung tóe.
Hoàng Ngân chịu đau kêu nhỏ một tiếng.
Theo bản năng bịt chặt lại vết thương trên cổ mình, bỏ tay xuống nhìn, cho dù không có đèn, nhưng vẫn có thể nhìn rõ qua ánh trăng trong lòng bàn tay là máu đỏ tươi khiến cho người ta ghê sợ.
Người Hoàng Ngân run run......
Cô từ trước đến giờ chưa nhìn thấy Cao Dương Thành điên cuồng như thế này.
Anh giống như không nhận ra mình, vội vàng trút hết ra sự chịu đựng của cơ thể và đáy lòng.
“Dương Thành”
Thấy anh như vậy, Hoàng Ngân cũng không để tâm đến vết thương của mình, chạy về phía anh, ôm chặt lấy anh.
Đôi chân không mang dép lại thản nhiên dẫm lên đống vụn thủy tinh trên mặt đất.
Thủy tinh đâm vào lòng bàn chân Hoàng Ngân, khiến cô đau xót vô cùng.
Nhưng cô bây giờ đâu còn chút tâm trí nào để ý đến những chuyện này!
Suy nghĩ duy nhất của cô chính là nghĩ cách làm như thế nào để người đàn ông trước mắt trở lại được hiện thực!
“Dương Thành, đừng như thế này nữa! Anh rốt cuộc làm sao vậy?”
“Anh tỉnh lại!! Đừng đập vỡ đồ nữa! Anh sẽ làm tổn thương chính mình đó!”
Anh thật ra đã bị thương rồi.
Hoàng Ngân không hiểu anh rốt cuộc đã đập vào đâu, bàn tay chảy máu mãi không ngưng, giống như bị mảnh thủy tinh cứa vào.
Cũng giống như lần nhìn thấy anh đang đập phá đồ đạc.
Hoàng Ngân đau lòng đến tột cùng.
Cô không thể để anh tự làm hai bản thân như thế này nữa!
Cô giống như con khỉ chèo trên cây, treo mình lên thân hình cao ngất ngưởng của Cao Dương Thành, hai chân quắp vào đùi của anh, cánh tay ôm lấy cổ anh, không để anh làm bất kì động tác mạnh nào.
Nhưng, sức của phụ nữ cuối cùng vẫn kém xa sức mạnh của đàn ông.
Càng huống hồ, Cao Dương Thành bây giờ hoàn toàn giống như con mãnh thú phát cuồng ở trong rừng.
Dùng một chút lực, liền vứt Hoàng Ngân như vứt rác.
“Bịch” một tiếng.....
Cùng với tiếng thét chói tai đau đớn đó, cả người cô bị đẩy ngã xuống đống vụn thủy tinh trên đất
Đau......
Toàn thân đều đau!!
Thậm chí, Hoàng Ngân còn cảm nhận được rõ có mảnh thủy tinh đã đâm vào da của cô.
Máu tươi, dần dần thấm đẫm áo choàng tắm màu trắng trên người Hoàng Ngân.......
Trên bắp chân trắng nõn, mảnh thủy tinh đâm bên trong, vô cùng sáng chói
Hoàng Ngân cuối cùng cũng không thể chịu nổi, bật khóc.
Hình như là vì nghe thấy tiếng khóc của Hoàng Ngân, con mãnh thú thất thần, đột nhiên, tất cả hành động trên tay đều dừng lại.
Anh đứng tại chỗ, cơ thể hơi cứng nhắc.
Cúi đầu, nhìn chằm chằm Hoàng Ngân ở trên đất.
Cứ nhìn mãi.....
Mũi thở ra hơi nóng, nặng nề.
Nhưng cũng rất khiến cho người ta đau lòng.
Mồ hôi đầm đìa, chảy từ trán, qua thái dương, rồi chảy xuống.....
Trên đất vỡ vụn.
Không hiểu tại sao, lúc đó, tim Hoàng Ngân cứ đau quặn lên vì anh.
Cô không biết rốt cuộc anh bị làm sao, chỉ biết, anh như thế này......
Khiến cho cô đau xót!
So với vết thương trên người, còn đau hơn rất nhiều, rất nhiều!!
Dương Thành, anh rốt cuộc bị làm sao vậy?
Xảy ra chuyện gì mới biến anh thành con người như thế này.....
Còn anh, mấy năm nay, vẫn cứ một thân một mình chịu đựng bao nỗi đau và khổ cực!!
Hoàng Ngân đứng dậy, cố gắng tránh khỏi những mảnh thủy tinh trên mặt đất, nghiêng ngả lảo đảo đến gần anh......
Nhưng người đàn ông trước mặt, hình như sợ sẽ lại làm cho cô bị thương một lần nữa, vội vàng bước nhanh đến bên cô, đỡ cô dậy, ôm vào lòng.
Lúc đó, Hoàng Ngân mới cảm nhận được rõ, cơ thể anh, đang run lên bần bật.....
Hơn nữa, run kịch liệt!
Hơi thở, cực kì nặng nề vô cùng khác thường.
Mà lực anh ôm lấy mình chặt gần như hòa cô vào cơ thể anh.
Cả hai người, không biết sẽ ôm như thế này đến bao lâu.
Hoàng Ngân dựa vào vai anh, khóc sướt mướt.
Còn Cao Dương Thành vẫn cứ đứng đơ ở dó, không động đậy.....
Cơn nghiện vẫn trào dâng trong cơ thể, sức khống chế của anh là vô cùng yếu, còn về việc anh không dám động đậy, anh sợ mình động đậy......
Sẽ làm hại cô!!
Nếu không phải mùi hương quen thuộc, ánh mắt lo lắng, và cả máu nổi bật kia nữa....
Thì sao có thể dễ dàng kéo anh trở lại được!!
Đến bốn giờ sáng......
Mọi thứ đều yên tĩnh trở lại.
Hoàng Ngân mệt mỏi ngã lên giường, máu trên vết thương đương nhiên đã đông lại, cả người đau đớn khiến cho cô cau chặt mày.
Cao Dương Thành đứng ở đầu dường, bới tung hộp y tế tìm thuốc.
Nước muối khử trùng, thuốc thoa ngoài da, băng gạt......
Động tác của anh, dễ dàng nhìn ra có chút hoảng loạn.
Làm đau Hoàng Ngân, là điều mà anh chưa bao giờ nghĩ đến.
Anh biết khi mình lên cơn sẽ hơi đáng sợ, thậm chí trước đây còn làm thương dì Trần vài lần, cho nên anh cố gắng hết sức nhốt mình vào một không gian giam lỏng dù phác tác.......
Nhưng, kiểu gì cũng có lúc khó có thể tránh khỏi, hoặc không kịp giữ vững lý trí tránh khỏi những tổn thương này.
Mà lần này.......
Anh lại làm hại chính người phụ nữ mình yêu thương!
Hơn nữa là......
Cả toàn thân đều bị thương!!
Trên cổ, trên tay, trong lòng bàn tay, trên đùi, lòng bàn chân.......
Từ trên xuống dưới, đều đập vào mắt là những vết máu!!
Anh rốt cuộc đã làm những gì với cô!!
Mắt hơi tối lại, nhắm mắt, lắc đầu: “Không.”
Sắc mặt vừa ấm áp dường như lại lạnh lùng trở lại.
“Không được nói dối.”
Hoàng Ngân vội nhấn mạnh
Cao Dương Thành mở mắt ra.
Ánh mắt sâu lắng, sâu không thấy đáy: “Không nói dối.”
“Được thôi! Vậy tôi tin anh, chỉ cần không bệnh là tốt rồi.”
Hoàng Ngân gật đầu, tin.
“Vậy nếu anh không bị bệnh, thì tại sao......”
“Câu hỏi này anh từ chối không trả lời.”
Câu hỏi của Hoàng Ngân chưa hỏi hết, đã bị Cao Dương Thành ngắt quãng.
“Nhưng, tôi vẫn chưa nói hết mà.....”
Hoàng Ngân có chút sốt ruột.
Cao Dương Thành ôm cô vào lòng, ôm rất chặt, chủ yếu không muốn cô nhúc nhích.
Giọng nói anh u trầm từ trên đỉnh đầu cô nhớ ra rằng: “Anh hứa với em, nhất định sẽ tìm cơ hội nói với em, nhưng không phải bây giờ.......”
Không phải thời khắc ấm áp bây giờ!
Câu nói đó, nói ra chỉ là phá hỏng bầu không khí mà thôi!
Anh, không nỡ!
Nhưng.........
Ai cũng không thể ngờ, bí mật này lại bị lộ ra sau đó hai tiếng......
Cuối cùng, trong nháy mắt Hoàng Ngân bị kéo vào địa ngục tăm tối!!
- ---------------------------
Hoàng Ngân đánh thức từ giấc mơ bởi tiếng thở dốc.
Ban đầu, cô không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong phòng, bóng đèn tối, cô không nhìn rõ tất cả mọi thứ bên cạnh, chỉ có thể nhìn qua ánh trăng, trong bóng tối nhìn thấy một thân hình quen thuộc màu đen, men theo tường ngồi xuống.
Mà tiếng thở nặng nhọc ấy là phát ra từ mũi của anh.
Trầm trọng, đau buồn.......
Từng chút từng chút, xé tan tâm hồn Hoàng Ngân.
“Dương Thành?”
Hoàng Ngân hoang mang xốc chăn rời giường, ngay cả dép cũng không kịp đi, liền chạy ra phía anh.
“Anh sao vậy?”
“Cút!!”
Không ngờ, vừa chạy đến bên cạnh anh, liền bị anh dùng lực đẩy ra.
Cả người bị một lực mạnh đẩy ngã quỵ xuống đất, khuỷu tay trái trên đất bị rách một ít da.
Nhưng cô lại không để tâm đến nỗi đau này, nhanh chóng bò dậy, chạy về phía Cao Dương Thành: “Dương Thành!!”
Cao Dương Thành bỗng đứng lên, kéo lấy tay Hoàng Ngân ra ngoài.
Hoàng Ngân sợ hãi.
Trong bóng đêm, không nhìn rõ ngũ quan của anh, nhưng có thể nhìn rõ đôi mắt sâu thẳm đen kịt, lúc đó bao phủ một màu đỏ tươi khiến cho người ta sợ hãi.
Dáng vẻ hung dữ của anh, giống như một con mãnh thú, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt sống người ta.
Mà tâm trạng đó hoàn toàn không khống chế được.
Bởi vì, trong ánh mắt sâu thẳm của anh Hoàng Ngân nhìn thấy được sự nhẫn chịu và lý trí.
Anh rõ ràng đang chiến đấu với chính bản thân mình.
“Dương Thành, anh đừng kéo tôi nữa.....”
Hoàng Ngân không chịu đi.
Ngược lại tay còn bám lấy cổ anh, cả người treo trên người anh, chết đi cũng không chịu xuống.
Cao Dương Thành tức giận kéo cánh tay của Hoàng Ngân, lực mạnh như cầm cái kìm sắt thép, dường như muốn bẻ gẫy cánh tay của cô vậy.
Thực ra, Hoàng Ngân lúc đó thật sự có chút hoài nghi, liệu cánh tay mình có bị anh kéo xuống như vậy không!
Rất đau!!
“Ra ngoài-----”
Giọng anh khàn, run rẩy vô cùng, ra lệnh Hoàng Ngân.
Sâu trong đáy mắt lý trí đó ngày càng mờ nhạt........
Nếu nói Hoàng Ngân không sợ, nhất định là giả dối.
Cô vốn dĩ không hề biết anh rốt cuộc bị làm sao!
Cảm giác này như diễn trong phim vậy, cảm giác thiên thần bỗng biến thành ác quỷ giết người.
Khiến cho người ta kinh hãi.
Lại bỗng nhiên......
Bàn tay to đột ngột bóp mạnh lấy cổ Hoàng Ngân.
Mà sau trong đôi mắt đỏ đẫm kia, cũng không nhìn thấy một chút lý trí nào nữa......
Đều là điên cuồng!!
Sự điên cuông không thể khống chế!!
Chết đi, len lỏi trong tâm trí của anh, cũng len lỏi trong cổ Hoàng Ngân.
“Dương....Dương Thành”
“Khụ khụ khụ......”
Đau!!
Rất đau!!
Cổ giống như bị thắt bằng một sợi giây thừng vậy.
Không thể thở, không thể nói, đầu dường như cũng sắp bị vẹo xuống.
“Dương Thành!!”
“Xin.....xin anh.....khụ khụ khụ....... thả tôi ra!! Là tôi đây......”
“Tôi......là.........Hoàng Ngân.......khụ khụ khụ!!”
Hoàng Ngân cất tiếng khó khăn.
Âm thanh rời rạc, khiến cho người khác dường như không nghe rõ.
Mà lực ở trên cổ, cũng ngày càng siết chặt......
Cao Dương Thành bị thuốc phiện khống chế, vốn không còn cách nào kiểm soát được ý nghĩ của mình, ngay tại lúc này, anh hoàn toàn không biết rốt cuộc mình đang làm gì.
Anh chỉ biết anh khó chịu, mỗi phần trên cơ thể anh đều khó chịu.....
Anh muốn trút hết ra, trút hết tất cả những phần khó chịu trên cơ thể ra.
Vì vậy, anh chích vào tay ‘vật thể’, liều mạng chích.....
Lại đột nhiên......
Cho đến khi, trên mu bàn tay của mình....
Bị một giọt nước mắt nóng rực, nóng đến mức....
Hoàng Ngân cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, bật khóc, nước mắt rơi từng giọt từ hốc mắt xuống.....
Cô sợ đau, sợ chết.
Càng sợ hơn nữa, mình sẽ chết trong tay anh.
Cô thật sự không dám tin, sau khi cô chết, người đàn ông nay sẽ tự trách móc bản thân như thế nào, sau đó sẽ phải sống phần đời còn lại trong tù.....
Nước mắt, chảy lên tay của Cao Dương Thành, giống như chảy vào tim anh vậy!
Cao Dương Thành chấn động, mở to đôi mắt đỏ tươi, thắt chặt....
Bỗng nhiên, giơ tay lên, đẩy Hoàng Ngân ra xa 2 mét.....
Hoàng Ngân một lần nữa lại bị đẩy ngã xuống đất, xương cốt toàn thân như rụng rời, nhưng cô cuối cùng cũng được thở tự do.
Nước mắt ướt nhòe mi.
Cô ôm cổ, thở gấp, hơi thở.....
Bên tai truyền đến “peng peng peng”, âm thanh của thủy tinh vỡ, cũng giống như cái hôm cô thấy căn phòng hỗn độn của anh.
Ngay lúc này, phòng nghỉ đã trở thành một đống hỗn độn.
Mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe bốn phía đều là.......
Cùng với đó tiếng tan nát cõi lõng cũng cất lên, đột nhiên, một mảnh thủy tinh bất ngờ bay về phía Hoàng Ngân, đâm vào cổ vô cùng mịn màng của Hoàng Ngân, sau khi một vết máu đỏ tươi chảy ra, bắn tung tóe.
Hoàng Ngân chịu đau kêu nhỏ một tiếng.
Theo bản năng bịt chặt lại vết thương trên cổ mình, bỏ tay xuống nhìn, cho dù không có đèn, nhưng vẫn có thể nhìn rõ qua ánh trăng trong lòng bàn tay là máu đỏ tươi khiến cho người ta ghê sợ.
Người Hoàng Ngân run run......
Cô từ trước đến giờ chưa nhìn thấy Cao Dương Thành điên cuồng như thế này.
Anh giống như không nhận ra mình, vội vàng trút hết ra sự chịu đựng của cơ thể và đáy lòng.
“Dương Thành”
Thấy anh như vậy, Hoàng Ngân cũng không để tâm đến vết thương của mình, chạy về phía anh, ôm chặt lấy anh.
Đôi chân không mang dép lại thản nhiên dẫm lên đống vụn thủy tinh trên mặt đất.
Thủy tinh đâm vào lòng bàn chân Hoàng Ngân, khiến cô đau xót vô cùng.
Nhưng cô bây giờ đâu còn chút tâm trí nào để ý đến những chuyện này!
Suy nghĩ duy nhất của cô chính là nghĩ cách làm như thế nào để người đàn ông trước mắt trở lại được hiện thực!
“Dương Thành, đừng như thế này nữa! Anh rốt cuộc làm sao vậy?”
“Anh tỉnh lại!! Đừng đập vỡ đồ nữa! Anh sẽ làm tổn thương chính mình đó!”
Anh thật ra đã bị thương rồi.
Hoàng Ngân không hiểu anh rốt cuộc đã đập vào đâu, bàn tay chảy máu mãi không ngưng, giống như bị mảnh thủy tinh cứa vào.
Cũng giống như lần nhìn thấy anh đang đập phá đồ đạc.
Hoàng Ngân đau lòng đến tột cùng.
Cô không thể để anh tự làm hai bản thân như thế này nữa!
Cô giống như con khỉ chèo trên cây, treo mình lên thân hình cao ngất ngưởng của Cao Dương Thành, hai chân quắp vào đùi của anh, cánh tay ôm lấy cổ anh, không để anh làm bất kì động tác mạnh nào.
Nhưng, sức của phụ nữ cuối cùng vẫn kém xa sức mạnh của đàn ông.
Càng huống hồ, Cao Dương Thành bây giờ hoàn toàn giống như con mãnh thú phát cuồng ở trong rừng.
Dùng một chút lực, liền vứt Hoàng Ngân như vứt rác.
“Bịch” một tiếng.....
Cùng với tiếng thét chói tai đau đớn đó, cả người cô bị đẩy ngã xuống đống vụn thủy tinh trên đất
Đau......
Toàn thân đều đau!!
Thậm chí, Hoàng Ngân còn cảm nhận được rõ có mảnh thủy tinh đã đâm vào da của cô.
Máu tươi, dần dần thấm đẫm áo choàng tắm màu trắng trên người Hoàng Ngân.......
Trên bắp chân trắng nõn, mảnh thủy tinh đâm bên trong, vô cùng sáng chói
Hoàng Ngân cuối cùng cũng không thể chịu nổi, bật khóc.
Hình như là vì nghe thấy tiếng khóc của Hoàng Ngân, con mãnh thú thất thần, đột nhiên, tất cả hành động trên tay đều dừng lại.
Anh đứng tại chỗ, cơ thể hơi cứng nhắc.
Cúi đầu, nhìn chằm chằm Hoàng Ngân ở trên đất.
Cứ nhìn mãi.....
Mũi thở ra hơi nóng, nặng nề.
Nhưng cũng rất khiến cho người ta đau lòng.
Mồ hôi đầm đìa, chảy từ trán, qua thái dương, rồi chảy xuống.....
Trên đất vỡ vụn.
Không hiểu tại sao, lúc đó, tim Hoàng Ngân cứ đau quặn lên vì anh.
Cô không biết rốt cuộc anh bị làm sao, chỉ biết, anh như thế này......
Khiến cho cô đau xót!
So với vết thương trên người, còn đau hơn rất nhiều, rất nhiều!!
Dương Thành, anh rốt cuộc bị làm sao vậy?
Xảy ra chuyện gì mới biến anh thành con người như thế này.....
Còn anh, mấy năm nay, vẫn cứ một thân một mình chịu đựng bao nỗi đau và khổ cực!!
Hoàng Ngân đứng dậy, cố gắng tránh khỏi những mảnh thủy tinh trên mặt đất, nghiêng ngả lảo đảo đến gần anh......
Nhưng người đàn ông trước mặt, hình như sợ sẽ lại làm cho cô bị thương một lần nữa, vội vàng bước nhanh đến bên cô, đỡ cô dậy, ôm vào lòng.
Lúc đó, Hoàng Ngân mới cảm nhận được rõ, cơ thể anh, đang run lên bần bật.....
Hơn nữa, run kịch liệt!
Hơi thở, cực kì nặng nề vô cùng khác thường.
Mà lực anh ôm lấy mình chặt gần như hòa cô vào cơ thể anh.
Cả hai người, không biết sẽ ôm như thế này đến bao lâu.
Hoàng Ngân dựa vào vai anh, khóc sướt mướt.
Còn Cao Dương Thành vẫn cứ đứng đơ ở dó, không động đậy.....
Cơn nghiện vẫn trào dâng trong cơ thể, sức khống chế của anh là vô cùng yếu, còn về việc anh không dám động đậy, anh sợ mình động đậy......
Sẽ làm hại cô!!
Nếu không phải mùi hương quen thuộc, ánh mắt lo lắng, và cả máu nổi bật kia nữa....
Thì sao có thể dễ dàng kéo anh trở lại được!!
Đến bốn giờ sáng......
Mọi thứ đều yên tĩnh trở lại.
Hoàng Ngân mệt mỏi ngã lên giường, máu trên vết thương đương nhiên đã đông lại, cả người đau đớn khiến cho cô cau chặt mày.
Cao Dương Thành đứng ở đầu dường, bới tung hộp y tế tìm thuốc.
Nước muối khử trùng, thuốc thoa ngoài da, băng gạt......
Động tác của anh, dễ dàng nhìn ra có chút hoảng loạn.
Làm đau Hoàng Ngân, là điều mà anh chưa bao giờ nghĩ đến.
Anh biết khi mình lên cơn sẽ hơi đáng sợ, thậm chí trước đây còn làm thương dì Trần vài lần, cho nên anh cố gắng hết sức nhốt mình vào một không gian giam lỏng dù phác tác.......
Nhưng, kiểu gì cũng có lúc khó có thể tránh khỏi, hoặc không kịp giữ vững lý trí tránh khỏi những tổn thương này.
Mà lần này.......
Anh lại làm hại chính người phụ nữ mình yêu thương!
Hơn nữa là......
Cả toàn thân đều bị thương!!
Trên cổ, trên tay, trong lòng bàn tay, trên đùi, lòng bàn chân.......
Từ trên xuống dưới, đều đập vào mắt là những vết máu!!
Anh rốt cuộc đã làm những gì với cô!!
/604
|