Làm Thế Nào Để Không Nhớ Hắn

Chương 26 - Chương 26

/68


Nấu nướng xong xuôi, Tưởng Bách Xuyên múc sủi cảo vào trong mâm, bưng mâm cùng nước chấm lên bàn ăn, hướng về phòng khách gọi: Đồng, ra ăn sủi cảo.

A, em ra ngay đây.

Ba phút trôi qua, Tô Dương vẫn vùi đầu tẩy tẩy vẽ vẽ trên bàn trà.

Cô làm quá chuyên tâm, đã sớm vứt lời Tưởng Bách Xuyên vừa nói lên chín tầng mây.

Tưởng Bách Xuyên không gọi cô nữa, bưng nước chấm cùng sủi cảo đến bên bàn trà.

Tô Dương vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, ngưng thần suy tư nhìn giấy vẽ.

Tưởng Bách Xuyên vào phòng bếp cầm một cái bát về, Tô Dương đang ngồi khoanh chân, anh ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: Em muốn ăn cay hay không cay?

Tô Dương chẳng hề nghĩ ngợi: Nửa cay, nửa không cay.

Tưởng Bách Xuyên chia sủi cảo thành hai nửa, nhẹ nhàng thổi. Anh nhúng nửa miếng sủi cảo vào nước chấm cay, đỡ bát ở dưới, trực tiếp đưa tới bên cạnh miệng cô: Há miệng ra, sẽ hơi cay đấy.

Tô Dương giật mình, quay đầu nhìn anh.

Lúc này, cô mới nhận ra là sủi cảo đã được nấu xong, nhanh chóng mở miệng cắn một miếng nhỏ, Tưởng Bách Xuyên bỏ phần còn dư lại vào trong miệng mình.

Tô Dương nuốt xong, Tưởng Bách Xuyên lại nhúng một nửa miếng sủi cảo khác vào nước chấm không cay, đút cho cô ăn.

Tô Dương đặt bút xuống, nhai nuốt sủi cảo, đưa tay sờ yết hầu của anh.

Tưởng Bách Xuyên nhìn cô một cái, vẻ mặt nghiêm nghị: Em ăn cơm tử tế cho anh.

Lúc này Tô Dương mới thành thật.

Tưởng Bách Xuyên hỏi cô: Lại chụp cho trang bìa tạp chí à?

Tô Dương gật đầu: Là bộ sưu tập mùa thu của L & D, thiết kế theo phong cách gợi cảm cuồng dã. Vừa nhìn hoa anh mua cho em, em liền đột nhiên nghĩ tới hình ảnh người phụ nữ mặc quần áo mùa thu của L & D, ngắm nghía hoa hồng đỏ trong tay, ánh mắt mập mờ, khiêu khích, độc đoán, lại không chịu gò bó.

Nói xong, Tô Dương còn tưởng tượng hình chụp ở trong đầu, xinh đẹp không sao tả xiết.

Hình tượng của An Ninh còn rất phù hợp với chủ đề của kỳ này.

Tô Dương ăn hết năm cái sủi cảo rồi lắc đầu nói không ăn được nữa.

Không ăn thật sao? Tưởng Bách Xuyên hỏi lại.

Em no rồi, anh ăn đi.

Tô Dương bắt đầu vẽ nốt bức hình còn dang dở.

Tưởng Bách Xuyên cho cô uống một chút nước, chính mình ăn sạch toàn bộ phần sủi cảo còn dư. Sau khi anh thu dọn bát đũa xong, Tô Dương cũng vừa vẽ xong. Cô tựa lên sô pha ở phía sau, nhắm mắt lại, ngoắc ngoắc tay với Tưởng Bách Xuyên.

Tưởng Bách Xuyên đi tới: Em lại muốn ăn đòn à?

Tô Dương cười: Anh nỡ đánh em sao?

Cô giơ một tay về phía anh: Móng tay của em lại dài rồi.

Để anh cắt cho. Tưởng Bách Xuyên kéo ngăn tủ bàn trà, lấy dao cắt móng tay. Anh ngồi xuống cạnh cô, đặt thùng rác nhỏ trên bàn trà xuống thảm trải sàn.

Tô Dương nghiêng người sang đối mặt với anh, đưa tay phải cho anh. Cô chống tay trái lên sô pha, đỡ lấy đầu, nhìn anh chằm chằm.

Tưởng Bách Xuyên cẩn thận cắt móng tay cho cô, cùng cô tán gẫu: Ai cắt cho em trong mấy tháng anh không ở nhà?

Tô Dương: Em tự cắt đấy, anh xem xem có khác gì bị chó gặm không.

Trước đây, bố Tô luôn là người cắt móng tay cho cô, sau này, đều là do Tưởng Bách Xuyên cắt.

Khi bọn họ đều không ở nhà, cô liền tự tay cắt, mỗi lần đều cực kỳ thê thảm, chẳng đẹp mắt chút nào.

Không giống Tưởng Bách Xuyên, lần nào cũng sửa sang móng tay cô thật đẹp, tựa như đi tiệm làm móng.

Cắt xong một cái, Tưởng Bách Xuyên nhẹ nhàng dùng ngón cái của mình xoa lên móng tay cô, cảm thấy móng đã trơn tru, anh lại bắt đầu cắt cái tiếp theo.

Hai chân đang cuộn tròn của Tô Dương có chút tê dại, cô duỗi thẳng chân, trực tiếp đặt trên đùi anh, chân phải còn không thành thật cọ cọ khắp nơi.

Tưởng Bách Xuyên chợt ngước mắt nhìn cô, cảnh cáo: Đừng trêu trọc anh, em sẽ không chịu được đâu.

Tô Dương lập tức rút chân đang ở dưới bụng anh về, cô đã bị anh trừng phạt không dưới một lần, vẫn còn nhớ rõ thật lâu.

Tưởng Bách Xuyên chợt nhớ tới một sự kiện, Anh đã chuẩn bị xong mặt tiền của cửa hàng cho bố mẹ rồi, vừa khai trương ngày hôm qua đấy.

Tô Dương sửng sốt, yên lặng vài giây rồi mới phản ứng. Cô vội vàng ngồi thẳng, vẻ kinh ngạc xẹt qua trong mắt: Ý anh là cửa hàng khoai lang nướng đã được chuẩn bị xong xuôi, bố mẹ cũng bắt đầu bán khoai lang nướng rồi sao?

Tưởng Bách Xuyên Ừ một tiếng, vẫn cẩn thận cắt móng tay cho cô, Em đừng động, cắt vào thịt bây giờ.

Tô Dương sao có thể còn nghe lọt, đột nhiên kích động ngồi quỳ. Cánh tay cô khẽ động, Tưởng Bách Xuyên còn chưa kịp nắm chặt tay cô, dao đã cắt sạch một nửa móng tay, may mà chưa cắt vào thịt.

Tưởng Bách Xuyên đang muốn dạy dỗ cô, Tô Dương đã trực tiếp xông vào lòng anh. Nếu nói những câu khách sáo sẽ khiến cô có vẻ quá khách khí, mà cô cũng chẳng nói nên lời.

Ôm anh một hồi lâu, hơi thở ấm áp của cô kề bên tai anh: Em muốn anh ngay bây giờ.

Tưởng Bách Xuyên buông dao cắt móng tay, cánh tay chống trên sô pha, dùng sức đứng dậy. Anh ôm cô lên ghế sô pha, phủ mình ở trên, hôn lên mắt cô: Vào phòng tắm không?

Tô Dương ôm cổ anh: Tùy ý anh đi, nhưng em chẳng muốn nhấc chân chút nào.

Tưởng Bách Xuyên cười cười, đứng dậy, ôm cô vào phòng tắm trong tư thế bế công chúa.

Mới đi vài bước, Tô Dương liền ôm chặt cổ anh, vội vã ngửa đầu hôn anh.

Hai người si mê quấn quýt một đường đến phòng tắm, quần áo rơi đầy đất.

*

Sáng sớm hôm sau.

Khi Tô Dương cùng Đinh Thiến tới studio, An Ninh đã có mặt. Nhân viên ở đó nói cô đang hóa trang ở trong phòng trang điểm số một, hơi do dự một chút, cuối cùng mới nói: Lục tổng của truyền thông Phương Dịch

/68

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status