Editor: Linh
Trần Lan chỉ vào hai phụ nhân trẻ tuổi giới thiệu cho Quế Thanh Thanh: "Thanh tỷ tỷ, đây là Đại biểu tẩu, Nhị biểu tầu nhà Đại cữu cữu*."
(*) Đại cữu cữu: anh của mẹ.
Có lẽ vị Đại biểu tẩu này là thê tử của Tần Yến Sơn, Quế Thanh Thanh vội vàng tiến lên một bước chỉnh đốn trang phục thi lễ, miệng gọi Đại biểu tẩu, Nhị biểu tẩu.
Dọc theo đường đi Trần Lan đã giới thiệu cho Quế Thanh Thanh biết tình huống của Tần gia, Tần gia có bốn huynh muội, con cả Tần Hoài Đức nhậm chức Tri Phủ Thanh Châu, thứ tử Tần Hoài Nghĩa là Trạng Nguyên, con đường làm quan thuận lợi, đang nhậm chức Lại bộ Thị Lang, cả nhà ở tại kinh thành, Lão thái thái theo con cả sống tại phủ Thanh Châu, Tần Hoài Đức có ba nhi tử ba nữ nhi, Tần Yến Sơn là đại biểu huynh, Lão nhị Lão tam theo thứ tự là Tần Cảnh Sơn, Tần Thiên Sơn. Tần Thiên Sơn còn chưa có thành thân, ba nữ nhi một người đã xuất giá, còn lại Nhị tiểu thư Tần Tử Du cùng Tam tiểu thư Tần Tử Khâm chưa lấy chồng.
Thê tử của Tần Yến Sơn là Mạch thị đối với Quế Thanh Thanh đặc biệt nhiệt tình, lôi kéo tay nàng hỏi han, Quế Thanh Thanh cười đáp lại từng cái, mấy người đi qua nội viện, hành lang gấp khúc, đi thẳng vào hậu viện.
Theo đường lát gạch màu xanh, đi ngang qua cửa tròn, liền thấy một cái sân, xung quanh tường gạch mài nước, tường hoa ngói trong. [chém bừa :'(] Mặt trước có năm gian phòng, hai bên cạnh là sương phòng, đều rường cột chạm trổ. Trong viện đầy hoa Tường Vi, trong gió mang theo mùi hương hoa Tường Vi nhàn nhạt, trong viện tăng thêm mấy khối núi đá, trồng vài gốc chuối tây, một gốc hoa Hải Đường, còn có không ít kỳ hoa dị thảo, lúc này mấy tua dây quấn lấy nhau, rủ xuống mái nhà cuộn vào cột.....
Trên bậc thềm có mấy tiểu nha hoàn mặc rực rỡ, vừa thấy Mạch thị mang theo khách nhân đến đây, lập tức chia thành hai nhóm, một nhóm đi vào trong phòng báo tin, một nhóm khác thi lễ nghênh đón, miệng cười nói: "Lão thái thái đã nhắc đến biểu tiểu thư không biết bao nhiêu lần rồi."
Trần Lan nhìn nhìn Quế Thanh Thanh, nói: "Cũng không biết bà ngoại nhớ ta hay là muốn thấy tỷ, ta thấy hơn phân nửa là muốn gặp tỷ!"
Quế Thanh Thanh chưa kịp nói chuyện, liền nghe thấy một thanh âm nói: "Nha đầu ngươi thật không có lương tâm! Bà ngoại thương ngươi vô ích rồi."
Chỉ thấy trước cửa hành lang, một vị Lão thái thái tóc mai như ngân* xuất hiện nghênh đón, bên người còn có mấy vị nữ tử mặc áo gấm, cũng không biết là thân phận gì, Quế Thanh Thanh thầm nghĩ, vị Lão thái thái này chính là bà ngoại của Trần Lan - Lang thị, xem tướng mạo cùng chính mình quả thật có năm phần giống, không biết đến cuối cùng là các nàng định làm gì, chính mình lại nên xưng hô như thế nào? Nếu đến đây là dùng thân phận bằng hữu của Trần Lan, có phải cũng dựa theo Trần Lan xưng hô hay không? Bỗng nhiên nghĩ đến quan hệ của chính mình cùng Trần Lan cùng Tần gia đều như nhau, nếu như cũng xưng hô giống nhau, có phải có chút...... [ý chị ở đây là chị cùng Trần Lan đều là cháu ngoại, nếu gọi giống nhau có phải.... hay không].
(*) Tóc mai như ngân: Tóc bạc.
Mạch thi nhanh chóng lôi kéo Quế Thanh Thanh tiến lên, Trần Lan vội đi nhanh vài bước chặn ngang ôm cánh tay Lão thái thái "Lão thái thái, người ta vất vả đem Thanh tỷ tỷ mang đến, người lại vẫn nói người ta như vậy." [người ta ở đây có ý làm nũng nha các nàng.]
"Không có quy củ, còn không đem bằng hữu của ngươi giới thiệu cho bà ngoại nhận biết!" Mặc dù Lão thái thái nói với Trần Lan, nhưng ánh mắt lại nhìn Quế Thanh Thanh.
Trần Lan cười nói: "Vị này chính là Thanh tỷ tỷ, bà ngoại, ngài xem bộ dáng của nàng cùng nương có phải rất giống hay không?"
Đôi mắt của Lão thái thái có chút đỏ lên, đôi tay run rẩy không thôi, người đầy đau thương dường như đang muốn cưỡng chế nhịn xuống, bà nhìn khuôn mặt của Quế Thanh Thanh, chỉ cảm thấy đây là tiểu nữ nhi lúc còn trẻ, hiện giờ nữ nhi đã qua đời, điều này đem người mẫu thân là bà làm sao có thể bình tĩnh?
Nhìn Lão thái thái kích động không thôi, Quế Thanh Thanh cũng không có bao nhiêu cảm giác bi thương, kiếp trước kiếp này, có lẽ là nàng trải qua quá nhiều chuyện, tâm đã tang thương lắm rồi! Hơn nữa đối với một người chưa từng gặp mặt, cho dù biết khả năng có chung huyết thống cực cao, nhưng mà người ta có cùng nàng nhận thức lấy nhau hay không.....
Vì thế Quế Thanh Thanh ung dung thong dong thi lễ với Lão thái thái, nếu không ai nói cho nàng nên xưng hô như thế nào, vậy vẫn là theo ý nghĩ của chính mình đến đây đi! Quế Thanh Thanh nói: "Quế Thanh Thanh bái kiến Lão thái quân, chỗ nào mạo muội xin Lão thái quân thông cảm."
Bên cạnh, một người quý phụ nhân trên dưới năm mươi tuổi, đã đánh giá Quế Thanh Thanh một hồi, thấy nàng tự nhiên thoải mái, không khỏi ngầm gật đầu, thấy bà bà quá kích động, bà ở một bên khuyên nhủ: "Lão thái thái, vẫn là mau mời khách nhân vào nhà ngồi đi, cũng không có đạo lý đứng ở trong sân nói chuyện."
Lão thái thái lấy khăn tay ra xoa xoa ánh mắt, chỉ vào bên cạnh phụ nhân kia cười nói: "Đứa bé ngoan, vị này chính là Đại cữu mẫu của Lan nhi, ngươi liền kêu....." Trong lúc nhất thời Lão thái thái không biết để cho Quế Thanh Thanh gọi cong dâu mình như thế nào mới tốt, nếu như cũng gọi mợ, ai biết về sau có thể khiến cho người có ý nghĩ nhiều hay không? Nếu như lại truyền ra cái gì.....
Quế Thanh Thanh đã sớm đoán ra bà hẳn là Tần Yến Sơn mẫu thân Lâm thị, nàng lại vội vàng bái kiến, miệng hô 'Bá mẫu', Lão thái thái thầm thở dài một tiếng, ngược lại cũng không có sửa chữa, Lâm tị cười giữ chặt tay Quế Thanh Thanh nói: "Mau vào đại sảnh nói chuyện đi."
Vào trong đại sảnh ngồi xuống, khóe mắt Quế Thanh Thanh nhìn lướt qua phòng khách, liền nhìn ra chút khác biệt, phòng khách này bốn phía đều là ván gỗ được chạm rỗng, phía trên danh thủ chạm khắc trăm con đại bàng đang tung cánh, tuế hàn tam hữu cái loại hoa văn, lụa mỏng ngũ sắc dán trên cửa sổ, nhìn sáng long lanh..... [cả nhà tha thứ cho em đoạn này. TT^TT. ]
Tống Tử Kiều tại huyện Thanh Phổ là nhà giàu, lúc trước Quế Thanh Thanh mới vào Tống gia liền kinh ngạc không thôi, hiện tại đến Tần gia mới biết được, Tần gia so với Tống gia tinh tế hơn gấp ngàn lần, Quế Thanh Thanh chưa kịp nhìn kỹ, Lão thái thái đã nói: "Ta thấy trên tai ngươi đeo đôi khuyên tai trân châu rất đẹp mắt, huyện Thanh Phổ cũng có chi nhánh của châu báu Hâm Thuận hay sao?"
Quế Thanh Thanh không nghĩ tới Lão thái thái lại nôn nóng như vậy, đánh mắt liền chú ý tới khuyên tai của nàng, nàng không khỏi cười nói: "Thanh Phổ là địa phương nhỏ, làm sao có thể có? Đôi khuyên tai này là di vật nương của ta lưu lại."
"Có thể đưa cho ta nhìn xem không?" Thanh âm của lão thái thãi đã mang theo vội vàng.
"Được a." Lúc Quế Thanh Thanh rời khỏi nhà, Lý Tùng sợ nàng quên, cố ý dặn dò nàng đeo đôi khuyên tai này, còn không phải là bởi vì giờ phút này thôi. Nàng đem khuyên tai lấy xuống đưa cho tiểu nha hoàn ở bên cạnh, tiểu nha hoàn bưng đến trước mặt của Lão thái thái, Lão thái thái nhìn xem, nước mắt đã ào ào rơi xuống.
Lâm thị một bên vội vàng nói: "Thanh Thanh a, có chuyện ngươi không biết, dung mạo của ngươi cùng tiểu cô cô của Yến Sơn cực kỳ giống nhau, cho nên hôm nay tâm tình của Lão thái thái kích động chút." Bà không giải thích thì không sao, vừa giải thích, liền giống như có phần giấu đầu hở đuôi.
Lão thái thái hiển nhiên cũng ý thức được mình cũng có chút thất lễ, bà vội vàng nói: "Ngươi cùng tiểu nữ nhi của ta bộ dáng rất giống, ài, chỉ có thể thương nàng còn trẻ tuổi đã qua đời, trong các con cháu của ta, thương yêu nhất chính là nàng, nhưng mà nàng sớm bỏ ta mà đi trước, bây giờ thấy ngươi, giống như nhìn thấy nàng, có thể nào khiến cho lòng ta không đau thương khổ sở....." Lão thái thái nói xong, cầm lấy khăn tay lau nước mắt, một bên đem khuyên tai đưa cho tiểu nha hoàn, một bên nói: "Khuyên tai này là đồ tốt, nương ngươi đã lưu lại, liền hảo hảo thu đi."
Quế Thanh Thanh nghe ra ý tứ trong lời của bà, người ta căn bản không muốn cùng nàng nhận thức lẫn nhau, mặc dù nàng có chút tiếc nuối, có điều cũng là ở trong dự liệu, nếu như người một nhà muốn nhận thức lẫn nhau, cần gì phải chờ đến bây giờ? Đều do lòng nàng vẫn tồn tại ảo tưởng.....
Quế Thanh Thanh đeo lại khuyên tai, hơi chút chỉnh lý nỗi lòng của mình, mỉm cười khuyên nhủ: "Lão thái thái vẫn nên nén bi thương, cái gọi là người chết không thể sống lại, nếu nữ nhi của người ở dưới đất có biết, thấy người khổ sở như vậy, bà cũng sẽ thương tâm....."
Lâm thị ở bên cạnh cũng khuyên một hồi, Lão thái thái cũng dần thu lại nước mắt, lại hỏi Quế Thanh Thanh một chút tình hình cuộc sống, Quế Thanh Thanh sống hai đời, biết Lão nhân gia thích nghe cái gì, chỉ lấy chuyện thú vị ở nông thôn tới nói, còn về phần cuộc sống khốn khổ đã qua, khi bị hỏi đến, Quế Thanh Thanh cũng nhẹ nhàng bâng quơ một lời cho qua, nữa chữ cũng không chịu nói nhiều, khiến cho người Tần gia đang ngồi đánh giá cao.
Mặc dù Quế Thanh Thanh vẫn muốn có cây đại thụ chống lưng, nhưng nàng cũng hiểu rõ, rất nhiều khi không thể nóng vội, nếu lúc này nàng mặt dày mày dạn nhất định hướng phía trên dựa vào, nói không chừng còn bị người ta ghét cay ghét đắng mà nhận lấy kết quả ngược lại, cho nên còn không bằng từ từ rồi tính, bởi vậy nàng đối với thân thế của chính mình coi nư chưa từng phát giác, đoan trang nhã nhặn cùng Lão thái thái nói chuyện.
Già trẻ hai người nói một hồi, Lão thái thái Phương Tưởng còn chưa giới thiệu người trong phòng, liền cười nói: "Xem trí nhớ của ta này, thật sự là già rồi, ngay cả chuyện đứng đắn đều quên, Lan nhi cũng không nhắc nhở ta."
Trần Lan cười nói: "Thanh tỷ tỷ cũng còn lại Tam biểu ca, Nhị biểu tỷ cùng Tam biểu muội chưa nhận biết, bọn họ đều nhỏ hơn so với Thanh tỷ tỷ, tối nay giới thiệu, bọn họ cũng không có chỗ xoi mói đi, không sợ, cái này gọi là oan không có chỗ tố."
Trần Lan vừa nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều cười rộ lên, Lão thái thái cũng cười, chỉ vào một thiếu niên tuấn tú khoảng mười năm mười sáu tuổi nói: "Đây là Thiên Sơn, là Tam....Đệ." Lại chỉ vào một tiểu thư khoảng mười bốn mười năm nói: "Đây là Tử Du, bên cạnh chính là Tử Khâm." Tần Tử Khâm cũng tầm mười hai mười ba tuổi, mặc dù tỷ muội hai người còn nhỏ, nhưng cũng nhìn ra sau này nhất định là mỹ nhân.
Ba người đều theo thứ tự tiến lên hành lễ với Quế Thanh Thanh, Quế Thanh Thanh cũng có chuẩn bị, Tần gia đại phú đại quý, nàng cũng không đưa vàng bạc, chỉ tặng cho mỗi người một cái hà bao tinh xảo làm lễ gặp mặt.
Trần Lan chợt cười nói: "Ta chợt phát hiện tên của biểu muội cùng Thanh tỷ tỷ rất xứng đôi a! Một người tên là Thanh Thanh, một người tên là Tử Khâm."
Lâm thị cười nói: "Thật đúng là a, tên lại có thể khéo như vậy." Đang nói, có một nha hoàn ở ngoài cửa bẩm: "Lão thái thái, thái thái, lão gia trở lại."
Khi đang nói chuyện thì có một nam nhân hơn năm mươi tuổi đi vào, toàn thân mặc quan phục, hiển nhiên là mới từ nha môn trở về, phía sau là Tần Yến Sơn, Quế Thanh Thanh vội vàng đứng lên, Lão thái thái cười giới thiệu nói: "Thanh Thanh a, đây là cậu của Trần Lan, ngươi....."
Quế Thanh Thanh tiến lên thi lễ "Tần đại nhân, dân nữ Quế Thanh Thanh, mạo muội tới, làm phiền rồi."
Mặc dù Tần Hoài Đức sớm đã nghe nhi tử nói bộ dạng Quế Thanh Thanh rất giống muội muội, lại không nghĩ rằng giống đến như vậy, hắn trố mắt nhìn một phen, rồi cười nói: "Nói cái gì mà làm phiền hay không làm phiền, nếu là bằng hữu khuê phòng của Trần Lan, liền đem nơi này làm chính nhà của mình đi."
Quế Thanh Thanh cười nói: "Trước mặt Đại nhân, tiểu nữ cũng không dám giấu diếm, mặc dù tiểu nữ cùng Trần Lan mặc dù hết sức hợp nhau, nhưng mà, nếu không phải có nguyên nhân khác, tiểu nữ cũng không dám mạo muội đến quấy rầy." Nếu Tần gia không muốn nhận thức nàng, nàng Quế Thanh Thanh cũng có tôn nghiêm có cốt khí, cũng không phải là các người muốn ta Quế Thanh Thanh tới ta liền tới, sở dĩ ta tới, là có nguyên nhân! Quế Thanh Thanh không ngại bây giờ liền bắt đầu bôi nhọ Tống Tử Kiều.
Tần Yến Sơn cảm thấy kinh ngạc, vội hỏi: "Trong nhà ngươi xảy ra chuyện gì? Sao ta không biết?"
Quế Thanh Thanh trầm ngâm một lát, nói: "Ta là vì tránh né một người....."
Trần Lan chỉ vào hai phụ nhân trẻ tuổi giới thiệu cho Quế Thanh Thanh: "Thanh tỷ tỷ, đây là Đại biểu tẩu, Nhị biểu tầu nhà Đại cữu cữu*."
(*) Đại cữu cữu: anh của mẹ.
Có lẽ vị Đại biểu tẩu này là thê tử của Tần Yến Sơn, Quế Thanh Thanh vội vàng tiến lên một bước chỉnh đốn trang phục thi lễ, miệng gọi Đại biểu tẩu, Nhị biểu tẩu.
Dọc theo đường đi Trần Lan đã giới thiệu cho Quế Thanh Thanh biết tình huống của Tần gia, Tần gia có bốn huynh muội, con cả Tần Hoài Đức nhậm chức Tri Phủ Thanh Châu, thứ tử Tần Hoài Nghĩa là Trạng Nguyên, con đường làm quan thuận lợi, đang nhậm chức Lại bộ Thị Lang, cả nhà ở tại kinh thành, Lão thái thái theo con cả sống tại phủ Thanh Châu, Tần Hoài Đức có ba nhi tử ba nữ nhi, Tần Yến Sơn là đại biểu huynh, Lão nhị Lão tam theo thứ tự là Tần Cảnh Sơn, Tần Thiên Sơn. Tần Thiên Sơn còn chưa có thành thân, ba nữ nhi một người đã xuất giá, còn lại Nhị tiểu thư Tần Tử Du cùng Tam tiểu thư Tần Tử Khâm chưa lấy chồng.
Thê tử của Tần Yến Sơn là Mạch thị đối với Quế Thanh Thanh đặc biệt nhiệt tình, lôi kéo tay nàng hỏi han, Quế Thanh Thanh cười đáp lại từng cái, mấy người đi qua nội viện, hành lang gấp khúc, đi thẳng vào hậu viện.
Theo đường lát gạch màu xanh, đi ngang qua cửa tròn, liền thấy một cái sân, xung quanh tường gạch mài nước, tường hoa ngói trong. [chém bừa :'(] Mặt trước có năm gian phòng, hai bên cạnh là sương phòng, đều rường cột chạm trổ. Trong viện đầy hoa Tường Vi, trong gió mang theo mùi hương hoa Tường Vi nhàn nhạt, trong viện tăng thêm mấy khối núi đá, trồng vài gốc chuối tây, một gốc hoa Hải Đường, còn có không ít kỳ hoa dị thảo, lúc này mấy tua dây quấn lấy nhau, rủ xuống mái nhà cuộn vào cột.....
Trên bậc thềm có mấy tiểu nha hoàn mặc rực rỡ, vừa thấy Mạch thị mang theo khách nhân đến đây, lập tức chia thành hai nhóm, một nhóm đi vào trong phòng báo tin, một nhóm khác thi lễ nghênh đón, miệng cười nói: "Lão thái thái đã nhắc đến biểu tiểu thư không biết bao nhiêu lần rồi."
Trần Lan nhìn nhìn Quế Thanh Thanh, nói: "Cũng không biết bà ngoại nhớ ta hay là muốn thấy tỷ, ta thấy hơn phân nửa là muốn gặp tỷ!"
Quế Thanh Thanh chưa kịp nói chuyện, liền nghe thấy một thanh âm nói: "Nha đầu ngươi thật không có lương tâm! Bà ngoại thương ngươi vô ích rồi."
Chỉ thấy trước cửa hành lang, một vị Lão thái thái tóc mai như ngân* xuất hiện nghênh đón, bên người còn có mấy vị nữ tử mặc áo gấm, cũng không biết là thân phận gì, Quế Thanh Thanh thầm nghĩ, vị Lão thái thái này chính là bà ngoại của Trần Lan - Lang thị, xem tướng mạo cùng chính mình quả thật có năm phần giống, không biết đến cuối cùng là các nàng định làm gì, chính mình lại nên xưng hô như thế nào? Nếu đến đây là dùng thân phận bằng hữu của Trần Lan, có phải cũng dựa theo Trần Lan xưng hô hay không? Bỗng nhiên nghĩ đến quan hệ của chính mình cùng Trần Lan cùng Tần gia đều như nhau, nếu như cũng xưng hô giống nhau, có phải có chút...... [ý chị ở đây là chị cùng Trần Lan đều là cháu ngoại, nếu gọi giống nhau có phải.... hay không].
(*) Tóc mai như ngân: Tóc bạc.
Mạch thi nhanh chóng lôi kéo Quế Thanh Thanh tiến lên, Trần Lan vội đi nhanh vài bước chặn ngang ôm cánh tay Lão thái thái "Lão thái thái, người ta vất vả đem Thanh tỷ tỷ mang đến, người lại vẫn nói người ta như vậy." [người ta ở đây có ý làm nũng nha các nàng.]
"Không có quy củ, còn không đem bằng hữu của ngươi giới thiệu cho bà ngoại nhận biết!" Mặc dù Lão thái thái nói với Trần Lan, nhưng ánh mắt lại nhìn Quế Thanh Thanh.
Trần Lan cười nói: "Vị này chính là Thanh tỷ tỷ, bà ngoại, ngài xem bộ dáng của nàng cùng nương có phải rất giống hay không?"
Đôi mắt của Lão thái thái có chút đỏ lên, đôi tay run rẩy không thôi, người đầy đau thương dường như đang muốn cưỡng chế nhịn xuống, bà nhìn khuôn mặt của Quế Thanh Thanh, chỉ cảm thấy đây là tiểu nữ nhi lúc còn trẻ, hiện giờ nữ nhi đã qua đời, điều này đem người mẫu thân là bà làm sao có thể bình tĩnh?
Nhìn Lão thái thái kích động không thôi, Quế Thanh Thanh cũng không có bao nhiêu cảm giác bi thương, kiếp trước kiếp này, có lẽ là nàng trải qua quá nhiều chuyện, tâm đã tang thương lắm rồi! Hơn nữa đối với một người chưa từng gặp mặt, cho dù biết khả năng có chung huyết thống cực cao, nhưng mà người ta có cùng nàng nhận thức lấy nhau hay không.....
Vì thế Quế Thanh Thanh ung dung thong dong thi lễ với Lão thái thái, nếu không ai nói cho nàng nên xưng hô như thế nào, vậy vẫn là theo ý nghĩ của chính mình đến đây đi! Quế Thanh Thanh nói: "Quế Thanh Thanh bái kiến Lão thái quân, chỗ nào mạo muội xin Lão thái quân thông cảm."
Bên cạnh, một người quý phụ nhân trên dưới năm mươi tuổi, đã đánh giá Quế Thanh Thanh một hồi, thấy nàng tự nhiên thoải mái, không khỏi ngầm gật đầu, thấy bà bà quá kích động, bà ở một bên khuyên nhủ: "Lão thái thái, vẫn là mau mời khách nhân vào nhà ngồi đi, cũng không có đạo lý đứng ở trong sân nói chuyện."
Lão thái thái lấy khăn tay ra xoa xoa ánh mắt, chỉ vào bên cạnh phụ nhân kia cười nói: "Đứa bé ngoan, vị này chính là Đại cữu mẫu của Lan nhi, ngươi liền kêu....." Trong lúc nhất thời Lão thái thái không biết để cho Quế Thanh Thanh gọi cong dâu mình như thế nào mới tốt, nếu như cũng gọi mợ, ai biết về sau có thể khiến cho người có ý nghĩ nhiều hay không? Nếu như lại truyền ra cái gì.....
Quế Thanh Thanh đã sớm đoán ra bà hẳn là Tần Yến Sơn mẫu thân Lâm thị, nàng lại vội vàng bái kiến, miệng hô 'Bá mẫu', Lão thái thái thầm thở dài một tiếng, ngược lại cũng không có sửa chữa, Lâm tị cười giữ chặt tay Quế Thanh Thanh nói: "Mau vào đại sảnh nói chuyện đi."
Vào trong đại sảnh ngồi xuống, khóe mắt Quế Thanh Thanh nhìn lướt qua phòng khách, liền nhìn ra chút khác biệt, phòng khách này bốn phía đều là ván gỗ được chạm rỗng, phía trên danh thủ chạm khắc trăm con đại bàng đang tung cánh, tuế hàn tam hữu cái loại hoa văn, lụa mỏng ngũ sắc dán trên cửa sổ, nhìn sáng long lanh..... [cả nhà tha thứ cho em đoạn này. TT^TT. ]
Tống Tử Kiều tại huyện Thanh Phổ là nhà giàu, lúc trước Quế Thanh Thanh mới vào Tống gia liền kinh ngạc không thôi, hiện tại đến Tần gia mới biết được, Tần gia so với Tống gia tinh tế hơn gấp ngàn lần, Quế Thanh Thanh chưa kịp nhìn kỹ, Lão thái thái đã nói: "Ta thấy trên tai ngươi đeo đôi khuyên tai trân châu rất đẹp mắt, huyện Thanh Phổ cũng có chi nhánh của châu báu Hâm Thuận hay sao?"
Quế Thanh Thanh không nghĩ tới Lão thái thái lại nôn nóng như vậy, đánh mắt liền chú ý tới khuyên tai của nàng, nàng không khỏi cười nói: "Thanh Phổ là địa phương nhỏ, làm sao có thể có? Đôi khuyên tai này là di vật nương của ta lưu lại."
"Có thể đưa cho ta nhìn xem không?" Thanh âm của lão thái thãi đã mang theo vội vàng.
"Được a." Lúc Quế Thanh Thanh rời khỏi nhà, Lý Tùng sợ nàng quên, cố ý dặn dò nàng đeo đôi khuyên tai này, còn không phải là bởi vì giờ phút này thôi. Nàng đem khuyên tai lấy xuống đưa cho tiểu nha hoàn ở bên cạnh, tiểu nha hoàn bưng đến trước mặt của Lão thái thái, Lão thái thái nhìn xem, nước mắt đã ào ào rơi xuống.
Lâm thị một bên vội vàng nói: "Thanh Thanh a, có chuyện ngươi không biết, dung mạo của ngươi cùng tiểu cô cô của Yến Sơn cực kỳ giống nhau, cho nên hôm nay tâm tình của Lão thái thái kích động chút." Bà không giải thích thì không sao, vừa giải thích, liền giống như có phần giấu đầu hở đuôi.
Lão thái thái hiển nhiên cũng ý thức được mình cũng có chút thất lễ, bà vội vàng nói: "Ngươi cùng tiểu nữ nhi của ta bộ dáng rất giống, ài, chỉ có thể thương nàng còn trẻ tuổi đã qua đời, trong các con cháu của ta, thương yêu nhất chính là nàng, nhưng mà nàng sớm bỏ ta mà đi trước, bây giờ thấy ngươi, giống như nhìn thấy nàng, có thể nào khiến cho lòng ta không đau thương khổ sở....." Lão thái thái nói xong, cầm lấy khăn tay lau nước mắt, một bên đem khuyên tai đưa cho tiểu nha hoàn, một bên nói: "Khuyên tai này là đồ tốt, nương ngươi đã lưu lại, liền hảo hảo thu đi."
Quế Thanh Thanh nghe ra ý tứ trong lời của bà, người ta căn bản không muốn cùng nàng nhận thức lẫn nhau, mặc dù nàng có chút tiếc nuối, có điều cũng là ở trong dự liệu, nếu như người một nhà muốn nhận thức lẫn nhau, cần gì phải chờ đến bây giờ? Đều do lòng nàng vẫn tồn tại ảo tưởng.....
Quế Thanh Thanh đeo lại khuyên tai, hơi chút chỉnh lý nỗi lòng của mình, mỉm cười khuyên nhủ: "Lão thái thái vẫn nên nén bi thương, cái gọi là người chết không thể sống lại, nếu nữ nhi của người ở dưới đất có biết, thấy người khổ sở như vậy, bà cũng sẽ thương tâm....."
Lâm thị ở bên cạnh cũng khuyên một hồi, Lão thái thái cũng dần thu lại nước mắt, lại hỏi Quế Thanh Thanh một chút tình hình cuộc sống, Quế Thanh Thanh sống hai đời, biết Lão nhân gia thích nghe cái gì, chỉ lấy chuyện thú vị ở nông thôn tới nói, còn về phần cuộc sống khốn khổ đã qua, khi bị hỏi đến, Quế Thanh Thanh cũng nhẹ nhàng bâng quơ một lời cho qua, nữa chữ cũng không chịu nói nhiều, khiến cho người Tần gia đang ngồi đánh giá cao.
Mặc dù Quế Thanh Thanh vẫn muốn có cây đại thụ chống lưng, nhưng nàng cũng hiểu rõ, rất nhiều khi không thể nóng vội, nếu lúc này nàng mặt dày mày dạn nhất định hướng phía trên dựa vào, nói không chừng còn bị người ta ghét cay ghét đắng mà nhận lấy kết quả ngược lại, cho nên còn không bằng từ từ rồi tính, bởi vậy nàng đối với thân thế của chính mình coi nư chưa từng phát giác, đoan trang nhã nhặn cùng Lão thái thái nói chuyện.
Già trẻ hai người nói một hồi, Lão thái thái Phương Tưởng còn chưa giới thiệu người trong phòng, liền cười nói: "Xem trí nhớ của ta này, thật sự là già rồi, ngay cả chuyện đứng đắn đều quên, Lan nhi cũng không nhắc nhở ta."
Trần Lan cười nói: "Thanh tỷ tỷ cũng còn lại Tam biểu ca, Nhị biểu tỷ cùng Tam biểu muội chưa nhận biết, bọn họ đều nhỏ hơn so với Thanh tỷ tỷ, tối nay giới thiệu, bọn họ cũng không có chỗ xoi mói đi, không sợ, cái này gọi là oan không có chỗ tố."
Trần Lan vừa nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều cười rộ lên, Lão thái thái cũng cười, chỉ vào một thiếu niên tuấn tú khoảng mười năm mười sáu tuổi nói: "Đây là Thiên Sơn, là Tam....Đệ." Lại chỉ vào một tiểu thư khoảng mười bốn mười năm nói: "Đây là Tử Du, bên cạnh chính là Tử Khâm." Tần Tử Khâm cũng tầm mười hai mười ba tuổi, mặc dù tỷ muội hai người còn nhỏ, nhưng cũng nhìn ra sau này nhất định là mỹ nhân.
Ba người đều theo thứ tự tiến lên hành lễ với Quế Thanh Thanh, Quế Thanh Thanh cũng có chuẩn bị, Tần gia đại phú đại quý, nàng cũng không đưa vàng bạc, chỉ tặng cho mỗi người một cái hà bao tinh xảo làm lễ gặp mặt.
Trần Lan chợt cười nói: "Ta chợt phát hiện tên của biểu muội cùng Thanh tỷ tỷ rất xứng đôi a! Một người tên là Thanh Thanh, một người tên là Tử Khâm."
Lâm thị cười nói: "Thật đúng là a, tên lại có thể khéo như vậy." Đang nói, có một nha hoàn ở ngoài cửa bẩm: "Lão thái thái, thái thái, lão gia trở lại."
Khi đang nói chuyện thì có một nam nhân hơn năm mươi tuổi đi vào, toàn thân mặc quan phục, hiển nhiên là mới từ nha môn trở về, phía sau là Tần Yến Sơn, Quế Thanh Thanh vội vàng đứng lên, Lão thái thái cười giới thiệu nói: "Thanh Thanh a, đây là cậu của Trần Lan, ngươi....."
Quế Thanh Thanh tiến lên thi lễ "Tần đại nhân, dân nữ Quế Thanh Thanh, mạo muội tới, làm phiền rồi."
Mặc dù Tần Hoài Đức sớm đã nghe nhi tử nói bộ dạng Quế Thanh Thanh rất giống muội muội, lại không nghĩ rằng giống đến như vậy, hắn trố mắt nhìn một phen, rồi cười nói: "Nói cái gì mà làm phiền hay không làm phiền, nếu là bằng hữu khuê phòng của Trần Lan, liền đem nơi này làm chính nhà của mình đi."
Quế Thanh Thanh cười nói: "Trước mặt Đại nhân, tiểu nữ cũng không dám giấu diếm, mặc dù tiểu nữ cùng Trần Lan mặc dù hết sức hợp nhau, nhưng mà, nếu không phải có nguyên nhân khác, tiểu nữ cũng không dám mạo muội đến quấy rầy." Nếu Tần gia không muốn nhận thức nàng, nàng Quế Thanh Thanh cũng có tôn nghiêm có cốt khí, cũng không phải là các người muốn ta Quế Thanh Thanh tới ta liền tới, sở dĩ ta tới, là có nguyên nhân! Quế Thanh Thanh không ngại bây giờ liền bắt đầu bôi nhọ Tống Tử Kiều.
Tần Yến Sơn cảm thấy kinh ngạc, vội hỏi: "Trong nhà ngươi xảy ra chuyện gì? Sao ta không biết?"
Quế Thanh Thanh trầm ngâm một lát, nói: "Ta là vì tránh né một người....."
/36
|