Kure-nai

Chương 427-428: Cuộc chiến Lâu Thương (3-4)

/16


Trên thực tế, giây phút trúc mâu bắn ra, Lưu Khám đã biết sẽ xảy ra kết quả thế nào. Đây gọi là luận vũ khí sẽ thắng, vũ khí tiên tiến vượt khỏi sự sát thương bình thường, lực uy hiếp gây ra đối với kẻ địch là khó mà lường được. Ngược lại Trần Anh quả quyết bắn chết binh lính bị thương đã khiến cho Lưu Khám âm thầm gật đầu. Nhưng hắn cũng biết, kế tiếp, quân Sở nhất định sẽ điều chỉnh trạng thái, triển khai trả thù điên cuồng nhất.

- Quân sư, tại sao phải bắn chết người của mình?

Hạng Vũ nghe thấy thế cũng không thể đứng ngây người trên nền đất đỏ nữa.

Gã dẫn theo tùy tùng lập tức tới trước trận địa, nổi giận đùng đùng quát lớn:

- Đó là những bị tốt của Đại Sở ta, vì sao phải...

Hạng Vũ mặc dù gặp đại bại nhưng uy danh trong quân Sở không hề suy giảm.

So với sự hăng hái trước đó vài ngày thì nhìn gã tiều tụy hơn một chút, có điều khi giận dữ vẫn mang sát khí khiến người ta sợ hãi.

Trần Anh chỉ tay về phía các xác chết trước trận, cười đau khổ nói:

- Thiếu tướng quân, nếu còn để bọn họ kêu gào nữa, chỉ sợ sẽ khiến sĩ khí của toàn bộ đại quân suy yếu, ta cũng là hành động bất đắc dĩ… Có trời mới biết Lâu Thương chết tiệt này sao lại có loại vũ khí ác độc như vậy?

- Chẳng phải ngươi đã trù tính từ lâu rồi sao, tại sao không có chút phòng bị gì?

Hạng Vũ tức giận quát hỏi, quay đầu ngựa nhìn xác chết quân Sở la liệt khắp nơi mà không khỏi xúc động, nước mắt trực trào ra.

- Ta nói rồi, Tần cẩu xảo trá!

Gã nghiến răng nghiến lợi nói:

- Làm cái gì mà từng bước đẩy mạnh, đại quân ta đã sắp tới thành, từ khi phát động tấn công dù là chết trận trên chiến trường, cũng không phụ uy danh nam nhi của Đại Sở ta. Chứ tự mình giết người của mình, chẳng phải khiến các huynh đệ cảm thấy chua xót sao?

Trần Anh sầm mặt xuống, không nói gì.

Hạng Vũ vốn là kẻ cuồng ngạo, trước kia thua trận đã có phần thu mình lại.

Nhưng bản tính đàn bà đã khắc sâu vào trong xương tủy, sau khi thấy tình cảnh thê thảm của đám quân sĩ dưới trướng đã không thể nhịn được.

Gã phóng ngựa rong ruổi trước trận, vung tay nghiêm giọng quát to:

- Các huynh đệ, Tần cẩu ở trước mặt, theo ta công phá Lâu Thương, giết sạch Tần cẩu!

- Công phá Lâu Thương, giết sạch Tần cẩu!

Phải thừa nhận rằng, Hạng Vũ quả thật rất có nghề trong việc cổ động sĩ khí.

Gã nhảy xuống chiến mã, rút thiết kiếm ra, vung tay đâm vào một mặt của tấm chắn, lạnh lung nói: Nam nhi Đại Sở, theo ta xông lên!

Tiếng trống trận ầm ầm vang lên văng vẳng trên trời cao. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY

Từng đội quân Sở dưới sự dẫn dắt của Hạng Vũ đã ào ào lao về phía Lâu Thương như thủy triều.

Trung xa tỉnh lan và thang mây xen lẫn nhau trong quân trận, tiếng động ầm ầm vang lên. Chẳng phải có kênh mương sao? Không sợ, chúng ta tiến lên!

Trần Anh định ngăn hành động công kích lỗ mãng này của Hạng Vũ nhưng đành nuốt vào trong.

Vị Thiếu tướng quân này đâu chịu nghe lời khuyên bảo?

Trước đây nếu không thua trận, e rằng cũng sẽ không nghe theo lời khuyên của mình. Nay gã nóng tính lên, sao có thể nghe lời khuyên giải được?

Chỉ là như vậy, e rằng quân Sở sẽ chết thê thảm rồi…

Trên đầu thành Lâu Thương, tiếng mõ dồn dập vang lên, theo sát đó là hàng vạn mũi tên cùng bắn, từng chum mưa mũi tên che khuất bầu trời được trút xuống.

Chỉ nghe thấy từng hồi âm thanh dây cung của Đại Hoàng tham liên nỏ.

Từng chiếc tên nỏ to bằng cánh tay trẻ con được bắn đi vun vút về phía trùng xa tỉnh lan.

- Máy ném đá, bắn!

Đối mặt với thế tấn công như nước thủy triều của quân Sở, Lưu Khám không chút hoang mang. Khi thấy trùng xa tỉnh lan vượt qua các mương máng đế tới gần thành, hắn quyết đoán phát mệnh lệnh. Hơn trăm xe ném đá giấu trong góc cửa thành đã ầm ầm bắn ra những viên đá khổng lồ hình thoi.

Đồng thời, hai cánh hai bên cũng trút xuống cơn mưa mũi tên, đá vụn đầy trời.

Trong nháy mắt, quân Sở dưới thành chết thê thảm, bị mũi tên đâm vào như con nhím, bị viên đá to đập vào nát cả thịt.

Từng đống máu thịt be bét, chân cụt tay đứt rơi đầy mặt đất. Hai xe tỉnh lan bị những viên đá to đập nát bét. Binh lính trong xe cũng chết thảm vô số trước trận.

Hạng Vũ xông lên phía trước nhất, vung kiếm sắt múa may để gạt mũi tên đi.

Kể cả gã lao đến bên bờ sông đào bảo vệ thành thì cũng phải dừng bước. Thang mây hay trung xa tỉnh lan cũng không thể tiến lên được.

Đối diện với bức tường thành cao hơn bốn trượng, Hạng Vũ chỉ biết giận nổi trận lôi đình.

- Thiếu tướng quân, ngày xưa ở Trữ La Sơn, ngươi dùng đỉnh to để thử nghiệm, đến mà không trả lễ thì không hay, nay Lưu mỗ theo đó dùng đá to để trả lại.

Lưu Khám tức giận gào lên một tiếng trên đầu thành, một tay nhấc viên trấn thạch lên, một chân giẫm trên lỗ châu mai, thò nửa người ra đập xuống thật mạnh.

Viên trấn thạch đá này khoảng một trăm cân, nhưng sau khi Lưu Khám ném đi, lực của nó không dừng lại ở nghìn cân.

Trấn thạch khí thế hung hăng, Hạng Vũ không thể tránh né được, gã cắn răng, giơ khiên sắt ra ngăn lại, miệng hét lớn một tiếng:

- Mở!

Tiếng nổ lớn đoàng một cái, khiên sắt bị đập méo mó.

Trấn thạch lăn vòng trên không trung rồi rơi tõm xuống sông bảo vệ thành.

Còn Hạng Vũ lăn lông lốc về phía sau mấy bước, gã thấy lồng ngực vô cùng khó chịu, cổ họng ngọt ngọt, phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

- Quân hầu uy vũ, Quân hầu vạn tuế!

Lưu Khám thở phào, nỗi buồn mấy hôm trước bị mũi tên đâm sau lưng gây thương tích cũng theo đó được quét sạch.

Quân Sở dưới thành hoảng loạn.

- Bảo vệ Thiếu tướng quân, bảo vệ Thiếu tướng quân!

Hơn trăm tên thân binh mặc cơn mưa mũi tên xông lên trước, hai người khênh Hạng Vũ lui về phía sau. Hạng Vũ còn muốn giãy dụa nhưng không làm thế nào được. Đòn của Lưu Khám đập vào khiến thân thể gã mềm nhũn, không còn chút sức lực.

Tên Lưu Khám chết tiệt!

Hạng Vũ thầm chửi trong lòng, nhưng không biết làm thế nào cả.

- Thiếu tướng quân, ngươi còn nợ ta một mũi tên, sau này nhất định sẽ hoàn trả.

Quân Sở bảo vệ Hạng Vũ rất chặt chẽ, Lưu Khám cũng khó có thể ra tay. Nhìn Hạng Vũ rút đi, hắn liền gào thét to trên đầu thành.

Đâu biết lời hắn nói khiến Hạng Vũ muốn nổ tung lồng ngực, hộc máu tươi rồi lập tức ngất đi.

Keng keng keng…

Trong doanh trại quân Sở, tiếng trống chiêng vang lên.

Binh lính quân Sở bị đánh tơi tả, chạy rút lui như nước thủy triều.

Sĩ khí dường như càng suy giảm thêm.

Hơn nữa thương vong này cũng vô cùng thê thảm.

Ít nhất hơn một nghìn binh sĩ đã ngã dưới thành Lâu Thương. Tuy nhiên cũng không phải không có hiệu quả, ít nhất đã lấp đầy được hai kênh mương.

Nhìn xác chết khắp mặt đất, Trần Anh đau lòng không thôi.

Nhưng đến nước này thì chỉ có liều mạng…

- Đưa Thiếu tướng quân đi nghỉ ngơi đi, truyền quân lệnh của ta, chấn chỉnh lại nhân mã, tiếp tục tấn công… Ta muốn xem Lâu Thương bọn chúng còn có bao nhiêu mánh khóe nữa.

Tiếng trống vang lên ầm ầm, quân Sở tan tác mau chóng dàn trận.

Nhưng vào lúc này, một tên lính truyền tin với vẻ mặt hốt hoảng cưỡi ngựa lao tới trước xe, gã nhảy xuống ngựa, run rẩy nói:

- Quân sư, không xong rồi!

- Chuyện gì mà hoảng sợ vậy?

- Cầu nổi ở Hoài Thủy bị tiêu hủy rồi!

Trần Anh khẽ giật mình:

- Cầu nổi Hoài Thủy chẳng phải đã sửa xong rồi sao?

- Lại bị tiêu hủy rồi!

Tên lính đưa tin nén giọng nói:

- Ngay trong đêm qua, một nhóm quân Tần đã bất ngờ đánh lén, không những thiêu hủy cầu nổi, còn đốt sạch toàn bộ lương thảo chất ở bên bờ sông…

- Cái gì?

Trần Anh nghe xong, lập tức kinh ngạc sợ hãi:

- Ngươi nói lại lần nữa xem.

- Cầu nổi ở Hoài Thủy bị tiêu hủy, lương thảo đều bị đốt sạch.

A A A…

Trần Anh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía đầu thành Lâu Thương, dường như lập tức đã hiểu ra gì đó!

Màn đêm buông xuống, trong đại doanh quân Sở là cảnh tượng bi thảm.

Hạng Vũ ngồi tựa trong đại trướng, sắc mặt rất xấu, thỉnh thoảng ho khan nặng nhọc khiến cho không khí trong trướng trở nên lạnh hơn.

- Lưu Khám căn bản không định quyết chiến với chúng ta.

Trần Anh nói khẽ:

- Mặc dù hắn ra vẻ muốn quyết chiến với chúng ta, thu hút chúng ta đến Tứ Hồng. Nhưng trên thực tế, hắn muốn ngăn chặn chúng ta, muốn chúng ta suy sụp ở đây. Thiếu tướng quân, nếu tiếp tục tấn công mạnh thì sẽ rất nguy hiểm.

- Trần quân sư, sao ngươi lại nêu cao chí khí của người ta, hủy diệt uy phong của mình?

Một tên tướng Sở liền nhảy ra lớn tiếng nói:

- Nơi chật hẹp nhỏ bé như Lâu Thương, ta không tin chúng ta mười mấy vạn đại quân mà không công phá được thành trì này.

- Vương Ế, câm miệng!

Hạng Vũ đột nhiên quát to một tiếng.

Trên khuôn mặt tái nhợt vằn lên những vết đỏ.

Gã hít sâu một hơi, nén lại khí huyết đang sôi trào để lấy lại bình tĩnh:

- Nghe quân sư nói xong, nếu còn nói năng linh tinh nữa, đừng trách ta xử lý theo quân pháp.

Trải qua hai lần bại trận liên tiếp, Hạng Vũ dường như trở nên kiên nhẫn hơn rất nhiều.

- Quân sư, mời ngài nói tiếp!

Trần Anh liếc nhìn Vương Ế, tiếp tục nói:

- Công phá Lâu Thương, đương nhiên không phải là không thể, nhưng vấn đề là, công phá Lâu Thường thì chúng ta phải trả giá bao nhiêu? Chưa nói đến việc thành Lâu Thương tường cao mà dày, nhưng chỉ vũ khí hạng nặng tồn kho của hắn đã gây phiền phức lớn rồi.

Hôm nay bọn chúng công kích bằng độc thủy, ép chúng ta phải bắn chết người của mình.

Vương tướng quân, nếu bọn chúng tiếp tục tấn công như vậy, ngươi cho rằng binh sĩ chúng ta có bao nhiêu người sẽ trụ được? Kết quả việc cưỡng ép tấn công ngày hôm nay của Thiếu tướng quân, các ngươi cũng đều thấy rồi đấy… Với năng lực của Thiếu tướng quân, cũng chỉ có thể dừng bước dưới thành Lâu Thương, khó tiến vào tiếp được.

Được rồi, bất cứ giá nào xuất mười vạn binh mã đi, chúng ta đánh được Lâu Thương rồi nhưng tiếp theo sẽ làm thế nào?

- Cái này…

Vương Ế mặt đỏ tía tai, câm bặt miệng.

Trần Anh xoa mạnh hai gò má:

- Thiếu tướng quân, giờ Lâu Thương cử một nhóm nhân mã, làm lương đạo của quân ta không yên. Mà lương đạo không yên sẽ khiến lòng quân bất ổn. Chúng ta xuất quân từ Hoài Hán, lương thảo vốn không đủ lắm. Chỉ mong chiếm được Lâu Thương để hóa giải bớt khó khăn của quân ta, nhưng giờ xem ra lại tồi tệ rồi… Sớm biết vậy, chi bằng từ bỏ Tứ Hồng, tấn công thẳng Tương huyện để tập hợp lại với Ngụy Vương.

Hạng Vũ không nói gì!

Trên thực tế, đề nghị đánh chiếm Lâu Thương là do gã đưa ra.

Vốn cho rằng Lâu Thương nhỏ bé chật hẹp, có thể dễ dàng công chiếm, nhưng không ngờ lại tổn binh hao tướng, bị bao vây ở đây.

- Nếu giờ chúng ta buông Lâu Thương ra, đối với người Sở mà nói không khác gì một sự đả kích.

Hạng Vũ đoạt binh ở Mày Âm, vốn đã khiến rất nhiều người bất mãn, âm thầm đề phòng. Nhưng giờ lại biến thành sự khinh thị với quân ta.

Vì thế, nhất định phải công phá Lâu Thương, điều này cực kỳ quan trọng với chúng ta.

Nhưng Lâu Thương không thể đánh bằng cách cứng rắn… Ta vốn cho rằng, đô úy của Tứ Thủy là một kẻ vũ phu, không đáng nhắc tới. Thế nhưng không ngờ hắn lại là một nhân vật lớn.

- Vậy ngươi đi bắt hắn đi!

Vương Ế lẩm bẩm một tiếng, khiến Hạng Vũ giận tím mặt, không để ý tới cơ thể suy yếu liền nhảy lên định chém chết Vương Ế.

Trần Anh vội vàng khuyên can:

- Thiếu tướng quân không nên tức giận, Vương tướng quân cũng chỉ vô tâm nói mà thôi. Tại hạ không dao động, chỉ hối hận lúc trước sao lại khinh thường người này, không chịu nghe ngóng kỹ… Đến giờ quân Tần dù một mình ở ngoài nhưng đi qua đi lại như gió, hơn nữa hành sự rất kín đáo.

Trước mắt chúng ta đành phái trọng binh đi áp giải lương thảo, vượt qua cơn nguy khó này rồi lại nghĩ cách khác.

Việc cấp bách giờ là phải nghĩ ra một sách lược vẹn toàn để giành lấy Lâu Thương… Theo ngu kế của tại hạ, không đổ máu đương nhiên là cách tốt nhất.

Cái gọi là thượng binh phạt mưu!

Trần Anh nói quả thực có lý. Nhưng muốn giành lấy Lâu Thương mà không đổ máu, đâu có dễ thế?

Y ngầm tính toán qua, nếu tấn công Lâu Thương kiểu cứng rắn, căn bản không thể chiếm được ưu thế nếu không mất sáu mươi đến một trăm ngày. Nhưng vấn đề là, bọn họ không có nhiều thời gian như thế. Một khi bọn họ bị kéo lại ở đây, đồng nghĩa với việc áp lực của Hạng Vũ sẽ tăng lên.

- Tên Lưu Khám đánh không đánh, đi không đi, như nghẹn ở cổ họng, thật điên quá đi mất.

Hạng Vũ nắm chặt nắm đấm, điên cuồng đập xuống trường án:

- Trần tiên sinh, mật thám mà ngươi phái tới Lâu Thương, giờ có tin gì không?

Trần Anh gượng cười nói:

- Thiếu tướng quân, ngài xem tình hình hiện giờ, ta có thể nhân được tin tức gì sao?

- Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ kéo dài như vậy?

Trần Anh lắc đầu liên tục:

- Không được kéo dài, không được kéo dài…

Đúng lúc mọi người bó tay không có cách gì thì tên lính chạy vào báo:

- Thiếu tướng quân, Long tướng quân đã trở về!

Hạng Vũ ngơ ngác một lát, chưa kịp phản ứng buột miệng hỏi:

- Long tướng quân? Long tướng quân nào?

- Long Thả tướng quân, là Long Thả tướng quân!

- Ây da!

Hạng Vũ nghe thế vô cùng kỳ lạ mừng rỡ, gã hô một tiếng rồi đứng lên, vòng qua trường án, lớn tiếng hỏi:

- Lão Long đã trở về sao? Y chưa chết ư… Lão Long ở đâu, mau dẫn ta đi gặp hắn.

Cho dù Trần Anh cao minh thế nào thì trong lòng Hạng Vũ vẫn tin tưởng Long Thả hơn.

Đó dù gì cũng là bằng hữu cùng gã lớn lên, vốn tưởng rằng đã bỏ mạng trong cuộc chiến ở Từ huyện, không ngờ Long Thả vẫn còn sống…

Đây có lẽ là tin tức tốt nhất mà Hạng Vũ nghe được hai ngày nay.

Từ ngoài trướng, Long Thả được hai tên lính dìu bước vào.

- Thiếu tướng quân, ta trở về rồi!

- Lão Long…

Hạng Vũ xúc động, hai mắt đỏ lên, sống mũi cay cay, gã bước lên ôm lấy Long Thả:

- Ngươi không chết là tốt rồi, ta còn tưởng rằng…

- Thiếu tướng quân, lão Long đã làm mất mặt ngài, khiến ngài thất vọng rồi!

Long Thả thân hình tiều tụy, sắc mặt vàng vọt.

Y quỳ bịch một tiếng trước mặt Hạng Vũ, lớn tiếng khóc:

- Tại hạ để mất toàn bộ binh sĩ mà ngài giao cho rồi, tội đáng chết vạn lần.

- Lão Long, thắng bại là chuyện thường trong binh gia, mau đứng lên, mau đứng lên… thua thì đã thua rồi, ngươi xem ta, giờ chẳng phải cũng bại trận liên tiếp sao?

Chủ tướng của Lâu Thương chính là kẻ mà trước đây chúng ta gặp ở Trữ La Sơn.

Hôm trước và hôm qua… ta bại hai trận liên tiếp trong tay hắn.

- Hả? Thiếu tướng quân ngài cũng thua sao?

Hạng Vũ rõ ràng không muốn dây dưa mãi vấn đề này nữa. Có thể thừa nhận thất bại đã là cực hạn của gã rồi, nếu còn thảo luận đào sâu thì tuyệt đối không thể.

- Lão Long, mau ngồi xuống.

Gã kéo Long Thả ngồi trong đại trướng, sau một hồi dò xét:

- Lão Long, sao ngươi trốn được ra?

- Chuyện này nói ra dài lắm.

Long Thả buồn bã nói:

- Hôm đó tại hạ bị đánh úp ở huyện Từ, toàn quân bị diệt. Bản thân cũng bị lũ chó Tần gây thương tích, suýt nữa mất mạng… May mà, ta gặp được một người, người này đã cứu ta, sau đó dẫn ta rời khỏi chiến trường và chăm sóc chu đáo. Vừa khỏe lại một chút thì tại hạ nghe nói Thiếu tướng quân sắp tới dưới thành Lâu Thương nên dẫn người đó cùng tới gặp ngài… Thiếu tướng quân, đó là một cao nhân tinh thông binh pháp.


/16

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status