Kim Dạ Bất Lưu Nhân

Chương 34 - Chương 34

/41


Xe chạy được một nửa, Trịnh Tân đột nhiên nhận một cuộc gọi, Tô Lương cũng không có để ý, y cảm thấy bản thân có chút mê mang, nghĩ đến ngày hôm đó đi lang thang trên đường, cũng chính là con đường này đi? Nhưng tất cả dường như đã là chuyện từ rất lâu, rất lâu về trước rồi.

“ Thân Tiêu gọi điện thoại đến nói Thân Sanh đã tỉnh, muốn gặp cậu.” Thanh âm trầm thấp của Trịnh Tân kéo Tô Lương ra khỏi đám hồi ức.

“ Gặp tôi?” Tô Lương suy nghĩ, không biết là có chuyện gì.

“ Đi không?” Trịnh Tân thản nhiên nói: “Tiểu thư của Thân gia. Thật ra cậu cũng rất lợi hại đi.”

“ Có ý gì? !” Tô Lương đối với thái độ không nóng không lạnh này của Trịnh Tân tuyệt đối phản cảm, mắt tối lại, nhưng y cũng mười phần rõ ràng địa vị của bản thân, nói trắng ra, bản thân chỉ là một con cờ thôi, đi đến đâu cũng bị người bài bố, đầu tiên là Tô Hàm, hiện tại thì là người này.

Xe đột nhiên tấp vào lề đường, Trịnh Tân thản nhiên nhìn y, đợi quyết định của Tô Lương. Tô Lương có chút buồn cười nói: “Đương nhiên là phải đi, nhưng chỉ là xem thử thôi.”

Khi đến bệnh viện Thân Sanh đang nằm thì trời đã tối, theo lý mà nói thì đã không thể thăm bệnh, nhưng Tô Lương lại một đường thuận lợi đi đến trước giường của Thân Sanh, và một lần nữa đụng mặt Thân Tiêu.

Thân Tiêu tựa hồ chỉ nhìn Tô Lương một cái, rồi ra ngoài, ngay cả Trịnh Tân cũng dừng ở ngoài cửa, cái loại cảm giác ái muội này, khiến Tô Lương cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Thân Sanh ngồi trên giường bệnh, mặt áo bệnh nhân màu trắng có chút hoa văn, sắc mặt hơi tái nhợt quá mức, nhưng tinh thần lại rất tốt, thấy Tô Lương cô lập tức chào hỏi rồi mời Tô Lương ngồi.

“ Cậu không có chuyện gì đi?” Tô Lương trước giờ không biết an ủi người khác, cũng chỉ có thể nói vậy.

Thân Sanh có hơi dãn ra một nụ cười trên gương mặt thanh tú: “Tôi có thể có chuyện gì, chỉ là bị thiếu máu mà thôi, xem bọn họ khẩn trương kìa.” Sau đó lại chuyển mắt nhìn mặt Tô Lương tiếp tục: “Hôm đó thật sự có lỗi, khiến các cậu phải đi uổng phí một chuyến.”

“ Không sao, đây cũng không thể trách cậu.” Tô Lương thản nhiên cong miệng cười đáp: “Thật ra là một người bạn của tôi……”

“ Cậu cười lên nhìn rất đẹp.” Thân Sanh ngắt lời Tô Lương, trong con ngươi trong sáng thoáng qua một tia giảo hoạt.

Tô Lương có chút lúng túng đỏ mặt nói: “Chuyện của cậu tôi không nên xen vào.”

Thân Sanh thoải mái cười đáp: “Cậu cũng không ngốc chứ? Thật ra tôi sớm đã nhìn ra, nhưng chuyện cảm tình này tương đối phiền phức, hơn nữa tôi ghét chuyện nào trói buộc tôi. Nếu như không phải thân thể tôi không khỏe, tôi sớm đã tự do tự tại mà sống rồi, như vậy cũng sẽ không gặp cậu.”

Tô Lương nghĩ rồi nói: “Cậu tìm tôi có việc gì?”

“ Cậu thật không có tình cảm.” Thân Sanh cười khổ: “Rõ ràng cái gì cũng không thể nhìn thấu, tại sao không chịu buông xuống, biết sẽ bị thương, tại sao còn muốn giãy dụa?”

“ Tôi không hiểu.” Tô Lương nhìn mặt Thân Sanh nói.

“ Không, thật ra cậu rất rõ, chẳng qua là…..” Thân Sanh nói chậm lại: “Có muốn cùng tôi sống cuộc sống tự do tự tại không? Tôi cảm thấy cùng với cậu rất hợp.”

Nói rồi chuyển đường nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh đèn chói sáng phồn hoa trong màn đêm thành thị, giống như những vì sao trong vũ trụ. Không đợi Tô Lương trả lời, cô đã quay mặt lại, nhìn Tô Lương nói: “Tôi cho cậu ba ngày, vào giờ này ba ngày sau, tôi ở phi trường đợi cậu, nếu như cậu không đến, tôi sẽ coi như cậu…… không, hiện tại cậu đừng nói, cái gì cũng đừng nói, tôi không muốn nghe.”

Cuộc nói chuyện này tựa hồ đã tiêu hao hết tất cả sức lực của cô, Thân Sanh tái nhợt cười nói: “Cậu ra ngoài đi.”

Tô Lương nghẹn lời trong họng, khó chịu vô cùng, nhưng thái độ của Thân Sanh lại rất kiên quyết, Tô Lương ngừng một lát, cuối cùng cũng chỉ có thể nhàm chán đi ra.

Thân Tiêu đang đợi ngoài cửa, thấy Tô Lương đi ra, cũng không nói gì, Tô Lương biểu thị Trịnh Tân cùng trở về, đi chưa được vài bước, đột nhiên nghe Thân Tiêu nói: “Em gái của tôi nhờ cậy cậu rồi, tuy là tôi rất ghét cậu.”

Không đợi Tô Lương quay đầu lại Thân Tiêu đã đi vào phòng bệnh, thậm chí còn đóng cửa lại, Tô Lương dừng bước, cuối cùng dưới ánh mắt không rõ ý tứ của Trịnh Tân, trở về nơi ở hiện tại.

Tô Lương mệt mỏi cùng cực đi lên lầu, cơm tối cũng không muốn ăn, vào phòng nhìn thấy một quang cảnh đen kịt, trên giường đang ngồi một bóng đen, suy nghĩ rồi mới phát hiện bản thân sớm đã quên phức Hàn Tùng kia rồi.

Có chút áy náy cười cười, nhưng trong bóng tối cũng không thể nhìn rõ. “Sao không bật đèn, anh dọa tôi đó.” Đi qua đang muốn bật công tác.

“ Đừng bật đèn.” Thanh âm trầm thấp mà tràn đầy từ tính, khiến cánh tay đã đưa ra của Tô Lương giống như chạm phải điện mà rụt về.

Tô Lương nắm ngón tay trên bàn tay trái, khó thể tin tưởng nhìn thân ảnh đó, nhất thời không biết nên nói cái gì, có lẽ cái gì cũng không nói mới là tốt nhất.

Tô Lương cười nhạo chính mình, cũng cười nhạo người đang ngồi ở đó. Tô Hàm, Tô Hàm, Tô Hàm, anh lần này lại muốn tổn thương tôi thế nào?

Khoảng cách từ cửa đến giường là ba mươi bước, Tô Lương nhìn Tô Hàm đang ngồi cách ba mươi bước, có lẽ là sắc đêm che phủ, luôn cảm thấy đáng cười và trào phúng đến thế.

“ Cậu đi đâu?” Ngữ khí thản nhiên của Tô Hàm không nghe ra bất cứ cảm tình gì, tựa hồ chỉ là hỏi thăm bình thường.

“ Anh chắc đã biết rồi chứ?” Tô Lương cười đáp.

“ Tôi biết, nhưng là, tôi muốn nghe chính miệng cậu nói cho tôi.” Tô Hàm cười nhẹ, nói: “Cậu sao không qua đây?”

Thanh âm nghi hoặc đánh bại ý thức của Tô Lương, đợi khi y nhận thức lại, y đã đứng ở bên cạnh Tô Hàm, chân của Tô Lương giống như bị mọc rễ gâm sâu vào lòng đất, không thể di động nửa phân.

Cánh tay thô ráp mà lại ấm áp phủ lên trước ngực Tô Lương, sau đó dừng lại ở vị trí trái tim, đứng ở gần thì thanh âm của Tô hàm nghe vào tai càng nghiêm lệ, hắn cười lạnh nói: “Nơi này của cậu chứa không ít người a ~ gần đây lại càng gần gũi với Trịnh Tân.”

Tiếng cười lạnh của Tô Hàm, khiến Tô Lương gần như một trận run rẩy, hắn lại tiếp tục nói: “Nha đầu đó nói với cậu cái gì?”

“ Không có gì.” Trong đầu Tô Lương nãy giờ chỉ là một mảng hỗn loạn.

“ Cậu nhìn trúng con nha đầu đó sao?” Thanh âm của Tô Hàm lãnh tĩnh không chút cảm tình.

“ Không có.”

“ Tôi khuyên cậu đừng nên có chủ ý gì với cô ta, có thể chỉ có cậu là không biết thôi.” Tô Hàm cười lạnh.

“ Cái gì?” Tô Lương không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Tô Hàm, không biết, không biết cái gì?

“ Chuyện của nha đầu đó và anh trai của cô ta.” Khóe miệng Tô Hàm câu lên một độ cong đẹp mắt: “Đừng tự mình đa tình cho rằng người ta nhìn trúng cậu.”

“ Cùng Thân Tiêu?” Tô Lương nhíu mày hỏi.

“ Ha ha, cha của đứa nhỏ trong bụng cô ta.” Tô hàm lạnh lùng nói.

Tô Lương kinh ngạc sững sờ, rồi không biết nên nói cái gì…….

/41

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status