Mạc Hạo Cấp vội vàng chạy tới nhà họ Mạc, nhìn thấy cô nàng ngốc nghếch kia vẫn nhàn nhã uống trà, anh không thể không nhăn mặt, nghĩ thầm, cô thật đúng là bình thản ung dung.
“Này, sao anh cũng tới?” Cô giương mắt nhìn anh, nhướng mày, lúc nãy gọi điện là muốn cho anh biết đến tối cô mới về nhà, chứ không phải muốn anh tới đánh đánh giết giết với cha mình.
“Cô im miệng!” Người ngốc ngếch này, cô nghĩ rằng anh rất rảnh rỗi sao? Còn không phải vì anh lo cho cô mới tới.
Cô hít sâu một hơi, dĩ hòa vi quý (muốn tốt thì phải hòa thuận), hòa khí sinh tài, trong lòng luôn nhớ kỹ, sau khi kiềm chế cơn tức giận, mới cong lên khóe miệng đối mặt anh, thế nào? Cô rất phối hợp đúng không?
Ông Mạc nghe quản gia báo lại, ở trong phòng một lúc, mới chậm rãi đến, ông nhìn thấy Mạc Hạo Cấp ở đây, cười khẩy, nói: “Nghĩ thông suốt rồi? Muốn về nhà sao?”
“Con tới đưa cô ấy về, cha tìm cô ấy có việc gì?”
“Cha muốn nói chuyện với cô ta cũng phải xin phép con sao?” Bây giờ thấy con trai nói rõ muốn che chở cô gái này, trong lòng ông Mạc càng khó chịu.
“Con chỉ quan tâm.” Mạc Hạo Cấp nhíu mày, nếu như anh không đến, không biết cha sẽ nói lời khó nghe gì, cô gái ngốc này không phải sẽ bị ức hiếp sao?
“Việc này... Thưa ông, ông có việc gì cứ nói thẳng!” Cô không muốn nhìn cha con họ cãi nhau.
“Chỉ cần cô rời khỏi Mạc Hạo Cấp, tôi sẽ cho cô một trăm vạn.” Ông Mạc vốn không muốn nói trước mặt con trai, là bọn họ buộc ông.
Khóe miệng Bàng Tử Lê giật giật, những lời này tuy rằng không sai, nhưng... Chuyện này làm sao có thể xảy ra với cô? Cô cũng không phải yêu tiền đến chết đi sống lại, kỳ thật thì không cần phải một trăm vạn nhiều như vậy...
Mạc Hạo Cấp mím môi, chiêu này của cha đúng là trúng điểm yếu của cô gái ngốc nghếch này rồi, bây giờ nhất định cô đang động lòng.
“Thưa ông, tôi không có ở bên con trai của ông.” Cô nên nói rõ ràng.
“Cô đừng tưởng rằng tôi không biết hai người đang ở bên nhau!” Ông nghi ngờ rằng con trai cố ý muốn chọc giận ông nên mới ở cùng với cô gái này.
“Cho nên chỉ cần tôi ra đi, thì sẽ có một trăm vạn sao?” Ánh mắt của cô sáng ngời, thật không nghĩ rằng lại có cơ hội kiếm tiền tốt như vậy!
“Cũng không được liên lạc với nó.” Động lòng rồi sao? Phụ nữ tham lam điển hình, ông sẽ không để cô bước chân vào nhà họ Mạc.
Cô cúi đầu xuống, trong lòng dằn co, sau đó dùng giọng điệu kiên quyết trước giờ chưa từng có, nói: “Một trăm vạn, ông cho tôi một trăm vạn, tôi lập tức, lập tức chuyển đi, đời này sẽ không liên lạc với con ông nữa.”
Nghĩ đến sẽ lập tức có một trăm vạn vào túi, ánh mắt cô khó kiềm được phấn chấn, thầm nghĩ, thì ra thần tài cũng bắt đầu để ý đến cô, cô vui đến sắp khóc rồi.
Cô gái này đúng là vô tình vô nghĩa, thấy tiền là sáng mắt, Mạc Hạo Cấp tức giận đến lôi cô ra cửa chính, “Đi về!”
“Này, buông ra, tôi và cha anh còn chưa nói xong!” Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, bây giờ anh ta đang làm gì thế!
Thấy mình cách nhà họ Mạc càng lúc càng xa, một trăm vạn của cô cũng ngày càng bay cao...
Mạc Hạo Cấp kéo cô về chỗ ở hiện giờ, đi vào nhà, anh mới buông cô ra. “Tại sao cô lại có thể dễ dàng chấp nhận điều kiện như vậy được?” Anh quát cô, tự chủ của anh từ sớm đã bị quăng mất, hoàn toàn bị cô gái này làm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Này, thưa anh, một trăm vạn đó!” Không phải nói cho năm mươi ngàn muốn cô dọn nhà, mà là một trăm vạn, một trăm một vạn đó!
Cô không phải kẻ điên, đương nhiên sẽ chọn một trăm vạn.
“Cho nên nếu sau này có người cho tiền cô, muốn cô không gặp mặt hay liên lạc gì với tôi nữa, cô sẽ đồng ý ngay đúng không?” Anh lạnh giọng chất vấn.
“Đương nhiên —— cần phải suy nghĩ một chút rồi.” Thấy vẻ mặt khó coi của anh, cô rất thức thời sửa miệng.
“Vốn nghĩ sẽ giới thiệu cho cô một chỗ làm việc.” Anh cười lạnh, “Có điều xem ra đã không còn quan trọng rồi.” Dù sao không có sự giúp đỡ của anh, chính cô ta cũng rất biết cách kiếm tiền.
“Ôi ~~! Vừa rồi tất cả chỉ là tôi nói đùa, anh không nên tưởng thật!” Cô vỗ cánh tay của anh, vẻ mặt rất nịnh nọt.
Cô gái này gió chiều nào che chiều ấy, công lực thật sự là càng lúc càng cao thâm.
“Anh Mạc à, anh là người tốt nhất, mau nói cho tôi biết muốn giới thiệu tôi đi làm ở đâu?” Cô mở to mắt, vẻ mặt chờ đợi nhìn anh.
“Vừa rồi tôi cũng chỉ nói đùa.” Cô gái này cũng chỉ ngay lúc này mới có thể gọi anh là anh Mạc, chứ không phải gọi này này này.
“Đê tiện, bỉ ổi, vô sỉ, đùa giỡn người khác rất vui vẻ sao!” Cô dùng vẻ mặt mẹ kế, mắng ầm lên.
“Tôi nghĩ... đến nơi khác ở cũng tốt.” Anh liếc xéo cô, chuyện vừa rồi khiến anh chưa hết giận, anh phải xem vài biểu hiện của cô trước, rồi mới quyết định xem mình nên đối phó cô như thế nào.
“Người tôi vừa nói không phải là anh Mạc đâu, anh hiểu lầm tôi rồi.” Cô vội vàng chữa cháy.
Cô gái này thật sự rất biết cách sống còn (cách đối nhân xử thế), Mạc Hạo Cấp nhìn cô.
“Anh Mạc à, không phải anh nói thức ăn ít quá sao? Tôi lập tức đi làm vào món, ăn cho thỏa mãn.” Cô đi theo sau anh, dùng tất cả vốn liếng để giữ lại vị khách này.
Mạc Hạo Cấp nhìn cô gái cố gắng giảng giải, không nhịn được đưa tay đánh vào trán cô.
“Này, anh làm gì thế?” cô sờ trán, theo phản xạ trừng mắt với anh.
“Tôi vui.” Ai ~~ cô ta thật đúng là cô gái ngốc bụng toàn ý nghĩ xấu xa.
Mạc Hạo Cấp duỗi chân thoải mái, cầm quyển sách trên tay, nhưng ánh mắt lại đuổi theo hình bóng cô gái đang bận rộn trong phòng kia, anh nhìn cô thu dọn đống đồ bỏ đi, miệng liên tục lải nhải, là oán trách anh sao? Anh cười nghĩ.
“Này, làm ơn cho qua.” Cô cầm túi nhựa, tay chống hông, không hài lòng nhìn ông chủ lớn như anh chỉ biết cầm quyển sách, ngồi ở chỗ kia vướng chân vướng tay lại chướng mắt.
Anh co hai chân lại, thấy cô muốn đi qua, lại ác ý duỗi chân ra; cô không chú ý, vấp phải chân của anh, kêu thảm một tiếng, ngã lên người anh.
Anh thản nhiên ôm lấy cô, hưởng thụ cảm giác nhuyễn ngọc ôn hương (mềm mại thơm ngát) trong ngực.
Thật là, không biết từ bao giờ anh lại thích trêu chọc cô đến thế? Kỳ thật Mạc Hạo Cấp cũng không rõ sao lòng mình lại có chuyển biến lớn như vậy.
Cô tức giận ngẩng đầu nhìn anh, “Anh đang làm gì vậy?” Thân thể vàng ngọc của cô mà có sơ xuất gì, xem anh làm sao bồi thường.
“Cho cô nghỉ ngơi một chút.” Mũi của anh để sát vào cô, ngửi mùi hương trên tóc cô, tâm trạng rất tốt nói chuyện với cô.
“Cám ơn ý tốt của anh.” Cô túm lấy tay của anh, cố sức hất ra, “Xe rác sắp đến, tôi phải mang đồ đi vứt.” Cô không có thời gian tán dóc với anh.
Anh nhún vai, buông tay cầm lại quyển sách, cảm thấy cô đúng là cô gái không hiểu chuyện tình cảm mà.
“Này, anh không thể phân loại rác của anh mà cứ ném đi như vậy sao?” Cô tức giận mắng, thật là, tiện tay làm thôi mà cũng không làm được.
“Cô làm cũng được mà.” Gây chuyện với cô thật sự rất thú vị, cho nên anh cố ý quăng sai mấy thứ đồ bỏ đi, lại có thể nhìn thấy phản ứng của cô.
“...” Lại lẩm nhẩm lần nữa, dĩ hòa vi quý.
“Bàng Tử Lê, cô cảm thấy tôi như thế nào?” Anh giả bộ thuận miệng hỏi.
Cô liếc mắt nhìn anh, keo kiệt, xấu xa, vô lễ, ngang ngược, “Rất có tiền.” Nhưng cô lựa chọn đáp án an toàn.
“Còn gì nữa không?” Anh không hài lòng câu trả lời của cô chút nào.
“Nhà rất có tiền.” Nói đến đây, cô đột nhiên nghĩ đến vốn dĩ cô sẽ có được một trăm vạn, đều là tên xấu xa này làm hỏng chuyện tốt của cô.
“Con người của tôi thì sao?” Cô muốn làm anh tức chết hả? Cô gái ngốc!
“Dáng vẻ rất dễ nhìn.” Cô hào hứng nhìn vẻ ngoài của anh.
“Tính cách?” Anh hơi mất kiên nhẫn rồi.
“Anh hỏi cái này làm gì?” Ánh mắt nhìn anh đầy nghi ngờ.
“Cô trả lời là được.” Anh cau mày, cô gái này không thể thẳng thắn nói ra cô nghĩ về anh như thế nào sao?
“A a —— Anh có người yêu sao?” Cô cười như tên trộm, để cái túi xuống, ngồi bên cạnh anh, “Là ai?” Người tội nghiệp kia, cho cô hỏi thăm nha.
“Cô.” Anh nhìn ánh mắt vui vẻ của cô, nghiêm túc nói.
“Ặc, coi như chưa nói gì.” Bàng Tử Lê hoàn toàn coi như không có gì.
Anh vừa mới nói mà!
Mạc Hạo Cấp bực dọc trừng mắt với cô, cô này từ trước đến nay đối với việc kiếm tiền vô cùng hăng hái, những việc vặt vãnh đều không thể làm phiền cô, kể cả ảnh hưởng của anh đối với cô cũng chỉ trong phạm vi của tiền bạc, nghĩ đến thế giới tình cảm của cô không có sự tồn tại của anh, Mạc Hạo Cấp cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bàng Tử Lê không biết tâm trạng tồi tệ của anh, ánh mắt hưng phấn, nóng bỏng nhìn anh, “Này, có phải bây giờ anh đang rất phiền muộn không?”
“Ừ.” Anh nhìn cô.
“Tôi làm cố vấn tình yêu cho anh, giúp anh giải quyết vấn đề tình cảm, một giờ chỉ lấy anh năm trăm thôi.” Cô xòe năm ngón tay, khóe miệng cong cong, chờ câu trả lời của anh.
“Xe rác đến kìa.” Anh nhắc nhở.
“Anh ngoan ngoãn ở trong này chờ tôi, đừng đi đâu đấy!” Cô vỗ vai của anh, cầm lấy túi rác chạy ra ngoài.
Vứt rác xong, lúc trở về, chỉ nghĩ nên làm thế nào để vét được ít tiền của vị khách kia thì chợt thấy một bóng dáng nhút nhát, e lệ đứng trước mặt cô.
“Xin hỏi, cô... Cô là Bàng Tử Lê sao?” Người tới cúi đầu, căng thẳng bẻ ngón tay.
“Phải.” Cô cẩn thận đánh giá cô gái trước mặt, xem mặt mũi và cách ăn mặc thì đây là một người ngoan hiền phép tắc.
“Tôi tên Hà Tâm Vũ, là đồng nghiệp của anh Mạc.” Hà Tâm Vũ len lén nhìn nét mặt của cô. “Cô tới tìm Mạc Hạo Cấp sao?”
“A... Cũng không phải.” Hít thở, hít thở, không phải sợ, Hà Tâm Vũ không ngừng tự động viên mình.
“Vậy cô tới là muốn…?”
“Tôi muốn hỏi cô, cô... Cô thật sự đang cùng anh… anh Mạc quen nhau sao?” Hà Tâm Vũ cố lấy can đảm, lần đầu tiên trong đời chất vấn người khác.
“Không có!” Bàng Tử Lê nhíu mày, lập tức chối bỏ. Nói đùa, cô còn muốn sống những tháng ngày tươi đẹp, xin đừng nguyền rủa cô được không?
“Xin cô cách anh ấy xa... Xa một chút!” Hà Tâm Vũ cố hết sức làm cho vẻ mặt mình thật hung dữ, đáng tiếc đôi mắt như chú nai ngơ ngác, miệng thì nói lắp, nên nhìn thế nào cô cũng không giống một cô gái đang tức giận và ghen tỵ.
“Cô yêu anh ta sao?” Bàng Tử Lê muốn khuyên cô quay đầu lại, nhưng cách nhìn mỗi người khác nhau, tình cảm không thể miễn cưỡng. Ai... Đáng tiếc cho một tiểu bạch hoa. (bông hoa bé nhỏ ^^)
“Đúng.” Hà Tâm Vũ mặt đỏ bừng, gật đầu.
“Tôi sẽ giúp cô ——” Bàng Tử Lê cười ngọt ngào với chú cừu nhỏ.
* * *
“Đi vứt rác, cần 30 phút sao?”
Bàng Tử Lê giật mình, nhìn Mạc Hạo Cấp lạnh lùng liếc xéo mình, không ngờ rằng anh lại ngoan ngoãn ngồi đây chờ cô.
“Ặc ~~ Tôi gặp được người bạn, nói chuyện một chút.” Cô chột dạ cười.
“Bạn bè gì?” Cô gái này dám nói chuyện với người khác, bỏ mặc anh ở nhà? Thật quá đáng!
“Bạn học ngày trước thôi.” Ánh mắt Bàng Tử Lê hỗn loạn, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Nam hay nữ?” Cô gái này vẻ mặt thấp thỏm không yên, rõ ràng là đang lừa anh.
“Là nữ ~~ Anh hỏi nhiều quá!” Cô chạy đi, ôm một đống vải bố ra, đặt trên sàn nhà.
“Đây là cái gì?” Anh tiện tay cầm một cuộn, chú ý nhìn.
“Làm thủ công tại nhà, anh cũng giúp đi!” Cô đưa kéo cho anh. “Chỉ cần cắt dọc theo đường này là được.
“Tại sao tôi phải làm những thứ này?” Nhảm nhí.
“Tôi xin anh ——” Cô chắp tay trước ngực, “Nếu không tôi sẽ làm không kịp.” Cô hứa với ông chủ là thứ hai tuần sau sẽ giao hàng, dù thế nào cũng phải làm xong.
Khóe miệng của anh nhếch lên, chậm chạp không chịu cầm kéo.
“Anh là người tốt —— rất tốt.” Cô đem kéo nhét vào tay anh, “Tôi sẽ biết ơn anh.” Cô cười nịnh nọt.
Thật sự không chịu được cô gái này, anh cầm kéo, vẫn giúp cô cắt vải.
“Này, tôi hỏi anh.” Cô cầm kim, cẩn thận khâu vá.
“Ừ.”
“Anh thích con gái như thế nào?”
Đối với vấn đề của cô, anh cảm thấy vô cùng đắc ý, lực chú ý của cô chưa bao giờ dời đến những vấn đề hỗ trợ chuyện tình cảm cả…!
“Không nói được sao?” Cô đang mang trách nhiệm quan trọng, cần phải hỏi ra đầu mối mới được.
“Cô quan tâm tới tôi à?” Có khả năng này sao? Mạc Hạo Cấp mơ tưởng, cô gái này chẳng lẽ nghĩ thông rồi?
“Có có có có có.” Cô liều mạng gật đầu.
Còn lâu anh mới tin! Cho nên anh không hề trả lời, chỉ nhìn thẳng cô.
“Như là... Dáng người chuẩn? Muốn ngực lớn... sao?” Cô chưa từ bỏ ý định suy đoán lung tung.
“Tròn trịa một chút có vẻ tốt.” Bàng Tử Lê, gọi Bàng Tử Lê, cũng không thấy cô tăng mấy cân thịt.
Muốn bộ ngực tròn trịa một chút! Chậc, đàn ông, thật sự là có cái nhìn của động vật mà.
“Cuối tuần này anh có rảnh không?” Cô nhìn anh, mắt đảo nhanh như chớp, giống đang tính toán gì đó.
“Phải xem đã.” Anh muốn biết cô gái này muốn làm gì.
“Tôi có hai vé xem phim, anh có muốn đi chung không?” Buông kim may ra, kề đến bên cạnh anh, Bàng Tử Lê dè dặt hỏi.
“Cô chịu bỏ tiền ra mua vé?” Thật sự kì lạ, cô gái này từ lúc đi vứt rác về thì thay đổi rồi!
“Cái này là một người bạn cho tôi, anh đi hay không?” Cô hơi giận, chẳng qua là muốn anh ta đi xem bộ phim, làm gì mà anh ta phải hỏi kĩ như vậy?
“Nếu như tôi không đi, cô sẽ tìm người khác sao?” Nếu cô cho anh một đáp án chắc chắn, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
“Tôi chỉ muốn mời anh thôi!” Cô giả cười, “Anh không đi, tôi sẽ rất buồn.” Nhưng Hà Tâm Vũ càng buồn hơn.
“Phải không?” Ánh mắt anh nghi ngờ nhìn cô.
“Tôi xin anh...” Giọng điệu của cô mềm mại, có chút nhõng nhẽo.
Mạc Hạo Cấp nhìn mặt cô, bất chợt tim đập mạnh, đột nhiên cảm thấy trong phòng thật thiếu không khí.
“Này, sao anh không nói gì hết dạ?” Người này thật khó nói chuyện, mình đã nhẹ nhàng cầu xin anh ta rồi, anh ta còn lạnh nhạt như vậy.
“Được rồi!” Anh miễn cưỡng gật đầu, đi xem phim với cô, có gì là không thể?
“Cô gái kia, đi xem phim mà cô ăn mặc như vậy hả?” Mạc Hạo Cấp nhíu mày, nhìn Bàng Tử Lê ăn mặc không khác gì thường ngày, rốt cuộc cô có quan tâm lần hẹn hò này không vậy?
“Nếu không thì sao? Không phải anh muốn tôi mặc đầm dạ hội chứ?” Bàng Tử Lê liên tục nhìn ra bên ngoài, đến giờ rồi, sao chưa thấy người đến?
“Sắp đến giờ rồi, chúng ta còn không đi vào sao?” Mạc Hạo Cấp có chút bất mãn, cô thật là chậm chạp, rốt cuộc là có muốn xem phim không?
“Đợi lát nữa, bạn của tôi cũng đến.”
“Tôi tưởng chỉ có hai người chúng ta!” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, thấy vẻ mặt cô hơi chột dạ.
“Thì có sao đâu.” Sao anh ta nhỏ mọn như vậy chứ? Mắt thấy xa xa có bóng người đang chạy tới, Bàng Tử Lê vội vàng vẫy tay, “Đến đây, đến đây!”
“Thật xin lỗi, tôi tới muộn.” Hà Tâm Vũ cúi đầu, nói với Bàng Tử Lê, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.
“Cô ấy chính là bạn của tôi, Hà Tâm Vũ.” Bàng Tử Lê đẩy Hà Tâm Vũ tới trước mặt Mạc Hạo Cấp, tươi cười giới thiệu..
“Cô Hà?” Hà Tâm Vũ là nhân viên ở công ty của anh, anh chỉ gặp cô lúc làm việc, không hiểu sao Bàng Tử Lê cũng quen biết cô ta,
Bàng Tử Lê lại có ý định gì đây...
“Anh... anh Mạc, xin chào.” Mặt Hà Tâm Vũ đỏ bừng, lắp bắp chào hỏi.
“Mọi người đều biết nhau, đừng quá khách sáo, gọi anh ta là Hạo Cấp thì được rồi, chúng ta đi thôi!” Bàng Tử Lê đi vào trong rạp, tự chọn vị trí bìa, “Tâm Vũ, cô ngồi bên này.” Nhiệt tình kêu gọi, để Hà Tâm Vũ ngồi giữa hai người.
Mạc Hạo Cấp lạnh nhạt nhìn thái độ thân thiết bất thường của Bàng Tử Lê, nghĩ thầm, không phải cô là muốn tác hợp anh với cô gái này chứ?
Phim bắt đầu chiếu, tâm tư Mạc Hạo Cấp hoàn toàn không chú ý gì đến bộ phim, anh chú ý tới Bàng Tử Lê và Hà Tâm Vũ nhát gan đang xì xào bàn tán, không bao lâu sau, Bàng Tử Lê liền rời khỏi chỗ ngồi.
Mười phút sau, Mạc Hạo Cấp nhíu mày, nhỏ giọng hỏi Hà Tâm Vũ ngồi bên cạnh, “Cô ấy đi đâu rồi?”
“Cô Bàng nói, cô ấy... Cô ấy có việc đi trước, muốn chúng ta tiếp tục xem phim.” Hà Tâm Vũ bất giác lộ ra ánh mắt sợ sệt, thoạt nhìn anh ta rất bực bội.
“Thật xin lỗi, tôi phải đi.” Anh lạnh nhạt nói, ngay cả cười xã giao cũng không có.
“A...” Hà Tâm Vũ đáng thương, gật đầu.
Mạc Hạo Cấp nổi giận đùng đùng đi khỏi rạp chiếu phim, lấy điện thoại di động bấm số điện thoại quen thuộc, lúc điện thoại vừa được kết nối, anh quát lên, “Bàng Tử Lê, cô đang ở đâu?”
“Tôi có việc, vừa rồi mới nhớ ra, Tâm Vũ không nói với anh sao?” Bên kia là tiếng nói rất vô tội.
“Cô đang ở đâu?” Anh hít sâu, đè nén cảm xúc sắp bộc phát của mình.
“Tôi đang làm ở tiệm cơm, phim còn đang chiếu, anh mau quay lại xem, đừng để Tâm Vũ ở đó một mình.” Cô vội vã khuyên nhủ.
“Cô muốn tôi đi xem phim với cô ấy là có mục đích gì?”
“Anh không biết cô ấy là người rất tốt sao? Tâm Vũ dịu đàng, hiền lành lại biết quan tâm, bộ dáng còn đáng yêu nữa, nếu tôi là đàn ông, để bỏ lỡ đối tượng tốt như vậy, nhất định sẽ hối tiếc cả đời.” Xem tài ăn nói của cô, nói ra chính mình cũng thấy có chút động lòng.
“Sau đó thì sao?” Thanh âm của anh căng thẳng, từng chút từng chút tự chủ của mình đang dần mất đi.
“Chẳng lẽ anh muốn sau này già rồi, nằm ở trên giường, ôm hận khóc than, hối hận vì mình đã bỏ lỡ đoạn nhân duyên tốt này sao?” Cô thở dài.
“Còn gì nữa không?”
“Tôi nghe nói cha anh cũng lo lắng cho việc hôn nhân của anh, sao anh không nhân cơ hội này ——” Giọng điệu của cô hơi mập mờ.
“Có phải cô muốn lợi dụng tôi để kiếm tiền?” Giọng nói của anh lạnh lẽo, không hề có nhiệt độ.
“Cái đó... Đâu có! Được rồi ~~ Tôi chỉ là muốn giúp đỡ, tôi đây là có lòng tốt không muốn người biết.” Cô lập tức tranh thủ thanh minh cho mình.
“Có lấy tiền hay không?” Anh chỉ hỏi điều này.
“Ôi ~~ Nhân tiện kiếm chút tiền, cũng đâu có làm sao.” Anh ta thật sự rất thích so đo mà!
“Bàng Tử Lê, bây giờ cô lập tức về nhà cho tôi!” Trán anh nổi gân xanh, bốc hỏa lớn mà ra lệnh.
“Không được, tôi còn phải đi làm! Không nói chuyện nữa, tôi làm việc đây, tạm biệt.” Tốc độ cúp điện thoại cực nhanh, không cho bên kia tiếp tục mắng nữa.
Tút tút tút ——
Cô gái này lại cúp điện thoại của anh, thật là không biết hối cải, vậy đừng nói rằng anh không cho cô cơ hội!
* * *
Nhìn cái thùng trống rỗng, khóe miệng Bàng Tử Lê run run, cô có thể xác định một trăm phần trăm là tên keo kiệt kia đang đi khắp nơi gây rắc rối cho cô, đây là lần thứ mấy rồi? Cô vất vả nhặt nhạnh chút đồ bán lấy tiền, lại bị tên keo kiệt lấy mất?
Nếu còn sống với anh, cho dù thu nhập của cô có nhiều hơn, thì tinh thần cũng sẽ vì bị sốc quá mà phải nhập viện sớm.
Bàng Tử Lê đến trước cửa phòng Mạc Hạo Cấp, hít sâu một hơi, xác định vẻ mặt mình đang tươi cười mới gõ cửa, “Thưa anh Mạc, mời anh ra ngoài một chút.” Cô nhất định phải nhờ vả anh thật tốt mới được.
“Có việc gì?” Anh mở cửa, đứng đó liếc nhìn cô.
“Tôi muốn hỏi một chút, tại sao tôi khổ cực đổ mồ hôi nhặt nhạnh ít đồ dưới trời nắng chang chang mà bây giờ không thấy đâu nữa?” Tận đáy lòng cô luôn nhủ thầm: anh ta là kim chủ, không thể đắc tội, phải nhịn, hòa thuận, hòa thuận...
“Có bà cụ phố bên muốn, tôi cho bà ấy rồi.” Anh còn tưởng rằng cô sẽ nổi giận chửi ầm lên, có điều tuy bấy giờ cô bình tĩnh hỏi anh, đáng tiếc vẻ cứng nhắc trên gương mặt đang cố tươi cười kia đã tố giác cô nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Anh có lầm hay không? Bà cụ đáng thương kia có cả một kho ở Đài Bắc, còn không cần lo ăn mặc, anh cho bà ấy làm cái gì ——” Cô tức giận thiếu chút nữa không thở được.
“Vậy để tôi đi lấy về.” Anh đầu cần biết những thứ đó đem cho ai, anh chỉ cần biết làm như vậy có thể khiến Bàng Tử Lê tức giận hô to gọi nhỏ là được rồi.
“Loại chuyện nhỏ nhặt này để tôi đi là được rồi, anh ngàn lần không cần ra tay.”
“Khách sáo như vậy?” Anh mỉa mai, không phải mấy ngày trước cô còn phàn nàn anh chỉ biết nói mà không biết làm sao?
“Còn có ít vải bố còn thừa để ở phòng khách, vì sao anh cũng lấy đi mất?” Những thứ đó cô có thể khâu ít con rối mang đi bán, con đường kiếm tiền(tài lộ) của cô cứ như vậy bị anh chặt đứt à.
“Tôi tưởng rằng cô không cần.” A, sắc mặt biến hóa thật là nhanh, thoáng cái tức giận, thoáng cái coi như không có chuyện gì, mặt của cô sẽ không bị vọp bẻ chứ?
“Tôi cần ——” Cô cắn răng cười.
“Thật đáng tiếc, tôi bỏ đi rồi.” Anh nói như không có gì.
“Còn có quần áo, tôi vừa mới giặt sạch sẽ, tại sao anh lại vứt hết vào trong chậu?” Anh sợ cô không đủ bận rộn, làm cô mệt chết mới hài lòng sao?
“Tôi bất cẩn để sai chỗ thôi mà.” Ô? Vẻ giả bộ cười của cô biến mất rồi, ừ ~~ có tiến bộ.
Để sai chỗ phải không... Cô lại hít một hơi dài, “Nước vo gạo tôi giữ lại, sao anh lại đổ đi?” Cô định dùng để dưỡng da, nếu không dùng để tưới vườn rau nhỏ trên sân thượng cũng tốt.
“Tôi nghĩ cô quên chưa đổ đi, nên mới giúp cô.” Anh nói rồi đi vòng qua cô.
“Anh muốn đi đâu?” Cô vội vàng hỏi, mọi hành động của anh lúc này đều làm cho cô sợ hãi.
“Tôi muốn đi tắm.”
“Không được ——” Lãng phí, lãng phí, lãng phí... Cô chắn trước mặt anh, anh muốn tắm, trừ phi bước qua xác của cô.
“Tôi có trả tiền sinh hoạt mà.” Anh đi về trước một bước, sau đó liền bị Bàng Tử Lê lôi lại, không thể đi tiếp.
Bàng Tử Lê hai tay ôm eo của anh, dù thế nào cũng muốn ngăn cản.
“Cô đang làm gì thế?” Anh cười nói, cũng không phải đang đánh bóng bầu dục, có điều hiếm thấy cô chủ động như vậy, anh để cô ôm một chút cũng tốt.
“Anh mới là uống lộn thuốc.” Cô rầu rĩ nói, rõ ràng là anh cố ý muốn làm cô đau lòng chết mà, gần đây thái độ đối với cô không lạnh lùng xa cách thì là cao ngạo khó gần, động một chút là đem cô “sửa sang lại”.
Cô gái ngốc này bắt đầu to tiếng với anh rồi, không tệ, không tệ.
“Có phải anh còn tức giận chuyện lần trước đi xem phim?” Cô lén giương mắt nhìn anh, từ sau lần hẹn anh đi xem phim, người đàn ông này bắt đầu trở nên khác thường.
“Đúng.” Anh thản nhiên thừa nhận.
Khóe miệng hơi run run, vì “chuyện nhỏ” này mà cô bị ngược đãi suốt một tuần, cô buông anh ra, nhìn vẻ mặt không biết vui hay buồn của anh, mím môi, “Tôi xin lỗi.” Cô thừa nhận đó là lỗi của cô, nhưng đàn ông gì mà thù dai như vậy chứ.
“Sau này cô còn lợi dụng tôi để kiếm tiền, tôi đây sẽ ‘báo đáp’ gấp hai lần.”Anh lạnh lùng cảnh cáo.
Chỉ cần Mạc Hạo Cấp nghĩ đến việc mình trở thành công cụ kiếm tiền, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Tôi cũng đâu có lời bao nhiêu đâu?” Là phân chia 5:5…, có tiền mọi người cùng kiếm mà! Anh không hề hiểu cô cực khổ kiếm tiền như thế nào.
“Cô còn muốn kiếm tiền!” Sắc mặt anh u ám, rất muốn bóp cổ cô.
“Không dám.” Cô cúi đầu, vội vàng cầu xin tha thứ.
“Thật sự biết sai rồi?”
“Ừ.” Dùng sức gật đầu, chỉ cần anh không sửa cô nữa, muốn cô nói gì cũng được.
“Tốt lắm, gạt công việc sang một bên, ngày mai theo tôi đi ăn cơm, xem phim.” Anh cũng không phải không biết tình biết lý, sẽ cho cô một cơ hội chuộc tội.
“Tại sao?” Cô không muốn lãng phí thời gian của cô cho mấy trò vô bổ đó!
“Cô có ý kiến?” Chỉ là muốn cô xem phim để chuộc lỗi, ngay cả chuyện nhỏ nhặt này cũng cảm thấy khó khăn, điều này làm cho anh rất nghi ngờ đâu là ý muốn thật lòng của cô.
“Được rồi...” Không tình nguyện nói, ai bảo cô đuối lý, “... Tiền xem phim và tiền ăn cơm...” Cô nhìn anh bằng đôi mắt chờ mong.
“Tôi trả.” Anh nhéo mặt của cô, tức giận nói.
* * *
“Bàng Tử Lê, cô mau đi thay bộ quần áo bình thường cho tôi.” Mạc Hạo Cấp kéo cô vào nhà, mở tủ quần áo của cô ra.
“Có chỗ nào không bình thường? Không phải chỉ là xem phim...” Nói rồi, cô cảm thấy cô ăn mặc cũng được mà, áo sơmi, quần jean, đơn giản lại thuận tiện.
“Một bộ cánh ra dáng một chút cô cũng không có?”
“Có, tôi cất rồi.” Chỉ có trường hợp chính đáng cô mới mặc, cô cất kỹ, để lúc nào quan trọng thì lấy ra.
“Đi thay.”
“Thưa ông Mạc, anh Mạc, cậu Mạc à, anh là hẹn với tôi, hay là hẹn với quần áo của tôi?” Thật là một gã phiền phức mà.
“Cô không mặc đúng ý tôi, tôi không ngại ở lại đây với cô đâu.” Anh không quen nhìn bộ dạng “không sao cả” của cô.
“Được rồi ~~” Cô đẩy anh ra, “Vậy anh đợi tôi chút.”
“Tóc cũng vậy, không được tùy tiện buộc lên như vậy.” Anh ở ngoài cửa nhắc nhở.
20’ trôi qua, Bàng Tử Lê không cam tâm đến trước mặt Mạc Hạo Cấp, cô thay áo vải tơ, bên trong mặc áo dây nhỏ, bên dưới mặc váy bò đi bốt thấp cổ, tóc được buộc lại, lộ ra cái trán, cả người thoạt nhìn hoạt bát đáng yêu.
“Được rồi chứ?” Cũng may cô có mua vài bộ quần áo “hào nhoáng”, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Mạc Hạo Cấp nhìn chằm chằm vào trang phục của cô, nhếch môi.
“Sao vậy?” Không có vấn đề gì chứ?” Cô cúi đầu nhìn mình, rõ ràng không tệ mà!
“Đi thay lại bộ vừa rồi.” Hai chân thon dài của cô lộ ra như như vậy, rõ ràng là muốn hấp dẫn ánh mắt của đàn ông mà.
“Nè, đừng lộn xộn nha.” Cô bĩu môi, cô không có nhiều thời gian ở đây cãi cọ với anh nha.
“Nhanh đi thay.” Anh đẩy cô đi vào, “Cô không thay thì tôi giúp cô thay đó!”
Bên trong truyền đến mắng chửi của cô, Mạc Hạo Cấp nhớ tới trang phục của cô, nhịn không được lẩm bẩm.
Thì ra cô gái ngốc này gầy như vậy, nhưng dáng người cũng không tệ lắm.
“Có thể đi chưa?” Bàng Tử Lê nổi nóng đẩy cửa ra, trừng mắt nhìn tên nhàm chán kia.
Anh nhẹ gật đầu, trang phục lúc này của cô an toàn hơn nhiều, “Bộ quần áo vừa rồi của cô chỉ có thể mặc ở trong nhà.” Anh ngang ngược nói.
Cô chẳng muốn tiếp lời, hoàn toàn không muốn để ý tới anh.
Hai người đến rạp chiếu phim, mua vé, Bàng Tử Lê chịu đựng, cố xem cho xong, đến khi hết phim, cô còn chưa kịp ngáp, đã bị Mạc Hạo Cấp kéo đi.
“Chán lắm sao?” Anh cúi đầu nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô, đưa cô đi xem phim tình cảm quả là sai lầm.
“Có một chút.” Cô muốn ngủ gục luôn, nếu không phải anh ta ở bên cạnh làm ồn, cô đã sớm đi gặp Chu công. (đi ngủ)
“Bây giờ đi ăn cơm nha!” Anh rất tự nhiên nắm tay của cô, tìm một nhà hàng Trung Quốc truyền thống.
Bàng Tử Lê không rút tay lại được, đành phải ngoan ngoãn đi theo anh đi vào trong: phục vụ dẫn vào chỗ ngồi, Bàng Tử Lê gật gù, chờ cơm được dọn lên bàn, lúc này cô mới mỉm cười sung sướng.
“Bàng Tử Lê, cô muốn no chết hay sao?” Ánh mắt Mạc Hạo Cấp cưng chìu nhìn vẻ mặt cô ăn uống ngon lành, nếu không phải đang sống chung với cô, nhất định anh sẽ nghĩ cô là dân chạy nạn.
“Ai cần anh lo!” Cô ăn bao nhiêu thì sẽ được lợi bấy nhiêu, tốt nhất là một bữa này có thể thay hai bữa cơm.
“Ăn xong cô còn muốn đi đâu nữa không?” Anh chống cằm nhìn cô. “Về nhà.” Sau đó nằm im, cho thức ăn từ từ tiêu hóa.
Mạc Hạo Cấp nghe vậy, tâm trạng lại trở nên u ám hơn bao giờ hết, giọng điệu cũng khó chịu, “Cô phải đi tiếp!” Lần đầu tiên hẹn hò, bạn gái không nhiệt tình, làm tâm trạng của anh rất xấu.
“Tôi còn chưa ăn xong, đừng lãng phí được không!” Cô chưa nhận ra tâm trạng ông chủ Mạc cực kì không tốt, nhanh chóng gắp thức ăn trên bàn, miệng đang ăn vẫn không quên răn dạy anh.
“Có phải là chỉ có tiền, mới có thể khiến cho cô hứng thú?” Anh chua chát hỏi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô.
“Đúng vậy.” Cô thản nhiên thừa nhận, liếm môi, lại gắp một món ăn, rất biết hưởng thụ nhắm mắt lại.
“Vậy cô và tôi kết hôn đi!” Anh nghiêm túc nói.
Cô hoang mang mở mắt ra, cẩn thận quan sát sắc mặt anh, anh ta đang nói cái gì?!
“Tôi cho cô một trăm ngàn, cô kết hôn với tôi đi!” Thấy trong đôi mắt cô cuối cùng cũng có sự tồn tại của anh, lúc này anh mới thỏa mãn nở nụ cười.
“Này, sao anh cũng tới?” Cô giương mắt nhìn anh, nhướng mày, lúc nãy gọi điện là muốn cho anh biết đến tối cô mới về nhà, chứ không phải muốn anh tới đánh đánh giết giết với cha mình.
“Cô im miệng!” Người ngốc ngếch này, cô nghĩ rằng anh rất rảnh rỗi sao? Còn không phải vì anh lo cho cô mới tới.
Cô hít sâu một hơi, dĩ hòa vi quý (muốn tốt thì phải hòa thuận), hòa khí sinh tài, trong lòng luôn nhớ kỹ, sau khi kiềm chế cơn tức giận, mới cong lên khóe miệng đối mặt anh, thế nào? Cô rất phối hợp đúng không?
Ông Mạc nghe quản gia báo lại, ở trong phòng một lúc, mới chậm rãi đến, ông nhìn thấy Mạc Hạo Cấp ở đây, cười khẩy, nói: “Nghĩ thông suốt rồi? Muốn về nhà sao?”
“Con tới đưa cô ấy về, cha tìm cô ấy có việc gì?”
“Cha muốn nói chuyện với cô ta cũng phải xin phép con sao?” Bây giờ thấy con trai nói rõ muốn che chở cô gái này, trong lòng ông Mạc càng khó chịu.
“Con chỉ quan tâm.” Mạc Hạo Cấp nhíu mày, nếu như anh không đến, không biết cha sẽ nói lời khó nghe gì, cô gái ngốc này không phải sẽ bị ức hiếp sao?
“Việc này... Thưa ông, ông có việc gì cứ nói thẳng!” Cô không muốn nhìn cha con họ cãi nhau.
“Chỉ cần cô rời khỏi Mạc Hạo Cấp, tôi sẽ cho cô một trăm vạn.” Ông Mạc vốn không muốn nói trước mặt con trai, là bọn họ buộc ông.
Khóe miệng Bàng Tử Lê giật giật, những lời này tuy rằng không sai, nhưng... Chuyện này làm sao có thể xảy ra với cô? Cô cũng không phải yêu tiền đến chết đi sống lại, kỳ thật thì không cần phải một trăm vạn nhiều như vậy...
Mạc Hạo Cấp mím môi, chiêu này của cha đúng là trúng điểm yếu của cô gái ngốc nghếch này rồi, bây giờ nhất định cô đang động lòng.
“Thưa ông, tôi không có ở bên con trai của ông.” Cô nên nói rõ ràng.
“Cô đừng tưởng rằng tôi không biết hai người đang ở bên nhau!” Ông nghi ngờ rằng con trai cố ý muốn chọc giận ông nên mới ở cùng với cô gái này.
“Cho nên chỉ cần tôi ra đi, thì sẽ có một trăm vạn sao?” Ánh mắt của cô sáng ngời, thật không nghĩ rằng lại có cơ hội kiếm tiền tốt như vậy!
“Cũng không được liên lạc với nó.” Động lòng rồi sao? Phụ nữ tham lam điển hình, ông sẽ không để cô bước chân vào nhà họ Mạc.
Cô cúi đầu xuống, trong lòng dằn co, sau đó dùng giọng điệu kiên quyết trước giờ chưa từng có, nói: “Một trăm vạn, ông cho tôi một trăm vạn, tôi lập tức, lập tức chuyển đi, đời này sẽ không liên lạc với con ông nữa.”
Nghĩ đến sẽ lập tức có một trăm vạn vào túi, ánh mắt cô khó kiềm được phấn chấn, thầm nghĩ, thì ra thần tài cũng bắt đầu để ý đến cô, cô vui đến sắp khóc rồi.
Cô gái này đúng là vô tình vô nghĩa, thấy tiền là sáng mắt, Mạc Hạo Cấp tức giận đến lôi cô ra cửa chính, “Đi về!”
“Này, buông ra, tôi và cha anh còn chưa nói xong!” Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, bây giờ anh ta đang làm gì thế!
Thấy mình cách nhà họ Mạc càng lúc càng xa, một trăm vạn của cô cũng ngày càng bay cao...
Mạc Hạo Cấp kéo cô về chỗ ở hiện giờ, đi vào nhà, anh mới buông cô ra. “Tại sao cô lại có thể dễ dàng chấp nhận điều kiện như vậy được?” Anh quát cô, tự chủ của anh từ sớm đã bị quăng mất, hoàn toàn bị cô gái này làm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Này, thưa anh, một trăm vạn đó!” Không phải nói cho năm mươi ngàn muốn cô dọn nhà, mà là một trăm vạn, một trăm một vạn đó!
Cô không phải kẻ điên, đương nhiên sẽ chọn một trăm vạn.
“Cho nên nếu sau này có người cho tiền cô, muốn cô không gặp mặt hay liên lạc gì với tôi nữa, cô sẽ đồng ý ngay đúng không?” Anh lạnh giọng chất vấn.
“Đương nhiên —— cần phải suy nghĩ một chút rồi.” Thấy vẻ mặt khó coi của anh, cô rất thức thời sửa miệng.
“Vốn nghĩ sẽ giới thiệu cho cô một chỗ làm việc.” Anh cười lạnh, “Có điều xem ra đã không còn quan trọng rồi.” Dù sao không có sự giúp đỡ của anh, chính cô ta cũng rất biết cách kiếm tiền.
“Ôi ~~! Vừa rồi tất cả chỉ là tôi nói đùa, anh không nên tưởng thật!” Cô vỗ cánh tay của anh, vẻ mặt rất nịnh nọt.
Cô gái này gió chiều nào che chiều ấy, công lực thật sự là càng lúc càng cao thâm.
“Anh Mạc à, anh là người tốt nhất, mau nói cho tôi biết muốn giới thiệu tôi đi làm ở đâu?” Cô mở to mắt, vẻ mặt chờ đợi nhìn anh.
“Vừa rồi tôi cũng chỉ nói đùa.” Cô gái này cũng chỉ ngay lúc này mới có thể gọi anh là anh Mạc, chứ không phải gọi này này này.
“Đê tiện, bỉ ổi, vô sỉ, đùa giỡn người khác rất vui vẻ sao!” Cô dùng vẻ mặt mẹ kế, mắng ầm lên.
“Tôi nghĩ... đến nơi khác ở cũng tốt.” Anh liếc xéo cô, chuyện vừa rồi khiến anh chưa hết giận, anh phải xem vài biểu hiện của cô trước, rồi mới quyết định xem mình nên đối phó cô như thế nào.
“Người tôi vừa nói không phải là anh Mạc đâu, anh hiểu lầm tôi rồi.” Cô vội vàng chữa cháy.
Cô gái này thật sự rất biết cách sống còn (cách đối nhân xử thế), Mạc Hạo Cấp nhìn cô.
“Anh Mạc à, không phải anh nói thức ăn ít quá sao? Tôi lập tức đi làm vào món, ăn cho thỏa mãn.” Cô đi theo sau anh, dùng tất cả vốn liếng để giữ lại vị khách này.
Mạc Hạo Cấp nhìn cô gái cố gắng giảng giải, không nhịn được đưa tay đánh vào trán cô.
“Này, anh làm gì thế?” cô sờ trán, theo phản xạ trừng mắt với anh.
“Tôi vui.” Ai ~~ cô ta thật đúng là cô gái ngốc bụng toàn ý nghĩ xấu xa.
Mạc Hạo Cấp duỗi chân thoải mái, cầm quyển sách trên tay, nhưng ánh mắt lại đuổi theo hình bóng cô gái đang bận rộn trong phòng kia, anh nhìn cô thu dọn đống đồ bỏ đi, miệng liên tục lải nhải, là oán trách anh sao? Anh cười nghĩ.
“Này, làm ơn cho qua.” Cô cầm túi nhựa, tay chống hông, không hài lòng nhìn ông chủ lớn như anh chỉ biết cầm quyển sách, ngồi ở chỗ kia vướng chân vướng tay lại chướng mắt.
Anh co hai chân lại, thấy cô muốn đi qua, lại ác ý duỗi chân ra; cô không chú ý, vấp phải chân của anh, kêu thảm một tiếng, ngã lên người anh.
Anh thản nhiên ôm lấy cô, hưởng thụ cảm giác nhuyễn ngọc ôn hương (mềm mại thơm ngát) trong ngực.
Thật là, không biết từ bao giờ anh lại thích trêu chọc cô đến thế? Kỳ thật Mạc Hạo Cấp cũng không rõ sao lòng mình lại có chuyển biến lớn như vậy.
Cô tức giận ngẩng đầu nhìn anh, “Anh đang làm gì vậy?” Thân thể vàng ngọc của cô mà có sơ xuất gì, xem anh làm sao bồi thường.
“Cho cô nghỉ ngơi một chút.” Mũi của anh để sát vào cô, ngửi mùi hương trên tóc cô, tâm trạng rất tốt nói chuyện với cô.
“Cám ơn ý tốt của anh.” Cô túm lấy tay của anh, cố sức hất ra, “Xe rác sắp đến, tôi phải mang đồ đi vứt.” Cô không có thời gian tán dóc với anh.
Anh nhún vai, buông tay cầm lại quyển sách, cảm thấy cô đúng là cô gái không hiểu chuyện tình cảm mà.
“Này, anh không thể phân loại rác của anh mà cứ ném đi như vậy sao?” Cô tức giận mắng, thật là, tiện tay làm thôi mà cũng không làm được.
“Cô làm cũng được mà.” Gây chuyện với cô thật sự rất thú vị, cho nên anh cố ý quăng sai mấy thứ đồ bỏ đi, lại có thể nhìn thấy phản ứng của cô.
“...” Lại lẩm nhẩm lần nữa, dĩ hòa vi quý.
“Bàng Tử Lê, cô cảm thấy tôi như thế nào?” Anh giả bộ thuận miệng hỏi.
Cô liếc mắt nhìn anh, keo kiệt, xấu xa, vô lễ, ngang ngược, “Rất có tiền.” Nhưng cô lựa chọn đáp án an toàn.
“Còn gì nữa không?” Anh không hài lòng câu trả lời của cô chút nào.
“Nhà rất có tiền.” Nói đến đây, cô đột nhiên nghĩ đến vốn dĩ cô sẽ có được một trăm vạn, đều là tên xấu xa này làm hỏng chuyện tốt của cô.
“Con người của tôi thì sao?” Cô muốn làm anh tức chết hả? Cô gái ngốc!
“Dáng vẻ rất dễ nhìn.” Cô hào hứng nhìn vẻ ngoài của anh.
“Tính cách?” Anh hơi mất kiên nhẫn rồi.
“Anh hỏi cái này làm gì?” Ánh mắt nhìn anh đầy nghi ngờ.
“Cô trả lời là được.” Anh cau mày, cô gái này không thể thẳng thắn nói ra cô nghĩ về anh như thế nào sao?
“A a —— Anh có người yêu sao?” Cô cười như tên trộm, để cái túi xuống, ngồi bên cạnh anh, “Là ai?” Người tội nghiệp kia, cho cô hỏi thăm nha.
“Cô.” Anh nhìn ánh mắt vui vẻ của cô, nghiêm túc nói.
“Ặc, coi như chưa nói gì.” Bàng Tử Lê hoàn toàn coi như không có gì.
Anh vừa mới nói mà!
Mạc Hạo Cấp bực dọc trừng mắt với cô, cô này từ trước đến nay đối với việc kiếm tiền vô cùng hăng hái, những việc vặt vãnh đều không thể làm phiền cô, kể cả ảnh hưởng của anh đối với cô cũng chỉ trong phạm vi của tiền bạc, nghĩ đến thế giới tình cảm của cô không có sự tồn tại của anh, Mạc Hạo Cấp cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bàng Tử Lê không biết tâm trạng tồi tệ của anh, ánh mắt hưng phấn, nóng bỏng nhìn anh, “Này, có phải bây giờ anh đang rất phiền muộn không?”
“Ừ.” Anh nhìn cô.
“Tôi làm cố vấn tình yêu cho anh, giúp anh giải quyết vấn đề tình cảm, một giờ chỉ lấy anh năm trăm thôi.” Cô xòe năm ngón tay, khóe miệng cong cong, chờ câu trả lời của anh.
“Xe rác đến kìa.” Anh nhắc nhở.
“Anh ngoan ngoãn ở trong này chờ tôi, đừng đi đâu đấy!” Cô vỗ vai của anh, cầm lấy túi rác chạy ra ngoài.
Vứt rác xong, lúc trở về, chỉ nghĩ nên làm thế nào để vét được ít tiền của vị khách kia thì chợt thấy một bóng dáng nhút nhát, e lệ đứng trước mặt cô.
“Xin hỏi, cô... Cô là Bàng Tử Lê sao?” Người tới cúi đầu, căng thẳng bẻ ngón tay.
“Phải.” Cô cẩn thận đánh giá cô gái trước mặt, xem mặt mũi và cách ăn mặc thì đây là một người ngoan hiền phép tắc.
“Tôi tên Hà Tâm Vũ, là đồng nghiệp của anh Mạc.” Hà Tâm Vũ len lén nhìn nét mặt của cô. “Cô tới tìm Mạc Hạo Cấp sao?”
“A... Cũng không phải.” Hít thở, hít thở, không phải sợ, Hà Tâm Vũ không ngừng tự động viên mình.
“Vậy cô tới là muốn…?”
“Tôi muốn hỏi cô, cô... Cô thật sự đang cùng anh… anh Mạc quen nhau sao?” Hà Tâm Vũ cố lấy can đảm, lần đầu tiên trong đời chất vấn người khác.
“Không có!” Bàng Tử Lê nhíu mày, lập tức chối bỏ. Nói đùa, cô còn muốn sống những tháng ngày tươi đẹp, xin đừng nguyền rủa cô được không?
“Xin cô cách anh ấy xa... Xa một chút!” Hà Tâm Vũ cố hết sức làm cho vẻ mặt mình thật hung dữ, đáng tiếc đôi mắt như chú nai ngơ ngác, miệng thì nói lắp, nên nhìn thế nào cô cũng không giống một cô gái đang tức giận và ghen tỵ.
“Cô yêu anh ta sao?” Bàng Tử Lê muốn khuyên cô quay đầu lại, nhưng cách nhìn mỗi người khác nhau, tình cảm không thể miễn cưỡng. Ai... Đáng tiếc cho một tiểu bạch hoa. (bông hoa bé nhỏ ^^)
“Đúng.” Hà Tâm Vũ mặt đỏ bừng, gật đầu.
“Tôi sẽ giúp cô ——” Bàng Tử Lê cười ngọt ngào với chú cừu nhỏ.
* * *
“Đi vứt rác, cần 30 phút sao?”
Bàng Tử Lê giật mình, nhìn Mạc Hạo Cấp lạnh lùng liếc xéo mình, không ngờ rằng anh lại ngoan ngoãn ngồi đây chờ cô.
“Ặc ~~ Tôi gặp được người bạn, nói chuyện một chút.” Cô chột dạ cười.
“Bạn bè gì?” Cô gái này dám nói chuyện với người khác, bỏ mặc anh ở nhà? Thật quá đáng!
“Bạn học ngày trước thôi.” Ánh mắt Bàng Tử Lê hỗn loạn, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Nam hay nữ?” Cô gái này vẻ mặt thấp thỏm không yên, rõ ràng là đang lừa anh.
“Là nữ ~~ Anh hỏi nhiều quá!” Cô chạy đi, ôm một đống vải bố ra, đặt trên sàn nhà.
“Đây là cái gì?” Anh tiện tay cầm một cuộn, chú ý nhìn.
“Làm thủ công tại nhà, anh cũng giúp đi!” Cô đưa kéo cho anh. “Chỉ cần cắt dọc theo đường này là được.
“Tại sao tôi phải làm những thứ này?” Nhảm nhí.
“Tôi xin anh ——” Cô chắp tay trước ngực, “Nếu không tôi sẽ làm không kịp.” Cô hứa với ông chủ là thứ hai tuần sau sẽ giao hàng, dù thế nào cũng phải làm xong.
Khóe miệng của anh nhếch lên, chậm chạp không chịu cầm kéo.
“Anh là người tốt —— rất tốt.” Cô đem kéo nhét vào tay anh, “Tôi sẽ biết ơn anh.” Cô cười nịnh nọt.
Thật sự không chịu được cô gái này, anh cầm kéo, vẫn giúp cô cắt vải.
“Này, tôi hỏi anh.” Cô cầm kim, cẩn thận khâu vá.
“Ừ.”
“Anh thích con gái như thế nào?”
Đối với vấn đề của cô, anh cảm thấy vô cùng đắc ý, lực chú ý của cô chưa bao giờ dời đến những vấn đề hỗ trợ chuyện tình cảm cả…!
“Không nói được sao?” Cô đang mang trách nhiệm quan trọng, cần phải hỏi ra đầu mối mới được.
“Cô quan tâm tới tôi à?” Có khả năng này sao? Mạc Hạo Cấp mơ tưởng, cô gái này chẳng lẽ nghĩ thông rồi?
“Có có có có có.” Cô liều mạng gật đầu.
Còn lâu anh mới tin! Cho nên anh không hề trả lời, chỉ nhìn thẳng cô.
“Như là... Dáng người chuẩn? Muốn ngực lớn... sao?” Cô chưa từ bỏ ý định suy đoán lung tung.
“Tròn trịa một chút có vẻ tốt.” Bàng Tử Lê, gọi Bàng Tử Lê, cũng không thấy cô tăng mấy cân thịt.
Muốn bộ ngực tròn trịa một chút! Chậc, đàn ông, thật sự là có cái nhìn của động vật mà.
“Cuối tuần này anh có rảnh không?” Cô nhìn anh, mắt đảo nhanh như chớp, giống đang tính toán gì đó.
“Phải xem đã.” Anh muốn biết cô gái này muốn làm gì.
“Tôi có hai vé xem phim, anh có muốn đi chung không?” Buông kim may ra, kề đến bên cạnh anh, Bàng Tử Lê dè dặt hỏi.
“Cô chịu bỏ tiền ra mua vé?” Thật sự kì lạ, cô gái này từ lúc đi vứt rác về thì thay đổi rồi!
“Cái này là một người bạn cho tôi, anh đi hay không?” Cô hơi giận, chẳng qua là muốn anh ta đi xem bộ phim, làm gì mà anh ta phải hỏi kĩ như vậy?
“Nếu như tôi không đi, cô sẽ tìm người khác sao?” Nếu cô cho anh một đáp án chắc chắn, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
“Tôi chỉ muốn mời anh thôi!” Cô giả cười, “Anh không đi, tôi sẽ rất buồn.” Nhưng Hà Tâm Vũ càng buồn hơn.
“Phải không?” Ánh mắt anh nghi ngờ nhìn cô.
“Tôi xin anh...” Giọng điệu của cô mềm mại, có chút nhõng nhẽo.
Mạc Hạo Cấp nhìn mặt cô, bất chợt tim đập mạnh, đột nhiên cảm thấy trong phòng thật thiếu không khí.
“Này, sao anh không nói gì hết dạ?” Người này thật khó nói chuyện, mình đã nhẹ nhàng cầu xin anh ta rồi, anh ta còn lạnh nhạt như vậy.
“Được rồi!” Anh miễn cưỡng gật đầu, đi xem phim với cô, có gì là không thể?
“Cô gái kia, đi xem phim mà cô ăn mặc như vậy hả?” Mạc Hạo Cấp nhíu mày, nhìn Bàng Tử Lê ăn mặc không khác gì thường ngày, rốt cuộc cô có quan tâm lần hẹn hò này không vậy?
“Nếu không thì sao? Không phải anh muốn tôi mặc đầm dạ hội chứ?” Bàng Tử Lê liên tục nhìn ra bên ngoài, đến giờ rồi, sao chưa thấy người đến?
“Sắp đến giờ rồi, chúng ta còn không đi vào sao?” Mạc Hạo Cấp có chút bất mãn, cô thật là chậm chạp, rốt cuộc là có muốn xem phim không?
“Đợi lát nữa, bạn của tôi cũng đến.”
“Tôi tưởng chỉ có hai người chúng ta!” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, thấy vẻ mặt cô hơi chột dạ.
“Thì có sao đâu.” Sao anh ta nhỏ mọn như vậy chứ? Mắt thấy xa xa có bóng người đang chạy tới, Bàng Tử Lê vội vàng vẫy tay, “Đến đây, đến đây!”
“Thật xin lỗi, tôi tới muộn.” Hà Tâm Vũ cúi đầu, nói với Bàng Tử Lê, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.
“Cô ấy chính là bạn của tôi, Hà Tâm Vũ.” Bàng Tử Lê đẩy Hà Tâm Vũ tới trước mặt Mạc Hạo Cấp, tươi cười giới thiệu..
“Cô Hà?” Hà Tâm Vũ là nhân viên ở công ty của anh, anh chỉ gặp cô lúc làm việc, không hiểu sao Bàng Tử Lê cũng quen biết cô ta,
Bàng Tử Lê lại có ý định gì đây...
“Anh... anh Mạc, xin chào.” Mặt Hà Tâm Vũ đỏ bừng, lắp bắp chào hỏi.
“Mọi người đều biết nhau, đừng quá khách sáo, gọi anh ta là Hạo Cấp thì được rồi, chúng ta đi thôi!” Bàng Tử Lê đi vào trong rạp, tự chọn vị trí bìa, “Tâm Vũ, cô ngồi bên này.” Nhiệt tình kêu gọi, để Hà Tâm Vũ ngồi giữa hai người.
Mạc Hạo Cấp lạnh nhạt nhìn thái độ thân thiết bất thường của Bàng Tử Lê, nghĩ thầm, không phải cô là muốn tác hợp anh với cô gái này chứ?
Phim bắt đầu chiếu, tâm tư Mạc Hạo Cấp hoàn toàn không chú ý gì đến bộ phim, anh chú ý tới Bàng Tử Lê và Hà Tâm Vũ nhát gan đang xì xào bàn tán, không bao lâu sau, Bàng Tử Lê liền rời khỏi chỗ ngồi.
Mười phút sau, Mạc Hạo Cấp nhíu mày, nhỏ giọng hỏi Hà Tâm Vũ ngồi bên cạnh, “Cô ấy đi đâu rồi?”
“Cô Bàng nói, cô ấy... Cô ấy có việc đi trước, muốn chúng ta tiếp tục xem phim.” Hà Tâm Vũ bất giác lộ ra ánh mắt sợ sệt, thoạt nhìn anh ta rất bực bội.
“Thật xin lỗi, tôi phải đi.” Anh lạnh nhạt nói, ngay cả cười xã giao cũng không có.
“A...” Hà Tâm Vũ đáng thương, gật đầu.
Mạc Hạo Cấp nổi giận đùng đùng đi khỏi rạp chiếu phim, lấy điện thoại di động bấm số điện thoại quen thuộc, lúc điện thoại vừa được kết nối, anh quát lên, “Bàng Tử Lê, cô đang ở đâu?”
“Tôi có việc, vừa rồi mới nhớ ra, Tâm Vũ không nói với anh sao?” Bên kia là tiếng nói rất vô tội.
“Cô đang ở đâu?” Anh hít sâu, đè nén cảm xúc sắp bộc phát của mình.
“Tôi đang làm ở tiệm cơm, phim còn đang chiếu, anh mau quay lại xem, đừng để Tâm Vũ ở đó một mình.” Cô vội vã khuyên nhủ.
“Cô muốn tôi đi xem phim với cô ấy là có mục đích gì?”
“Anh không biết cô ấy là người rất tốt sao? Tâm Vũ dịu đàng, hiền lành lại biết quan tâm, bộ dáng còn đáng yêu nữa, nếu tôi là đàn ông, để bỏ lỡ đối tượng tốt như vậy, nhất định sẽ hối tiếc cả đời.” Xem tài ăn nói của cô, nói ra chính mình cũng thấy có chút động lòng.
“Sau đó thì sao?” Thanh âm của anh căng thẳng, từng chút từng chút tự chủ của mình đang dần mất đi.
“Chẳng lẽ anh muốn sau này già rồi, nằm ở trên giường, ôm hận khóc than, hối hận vì mình đã bỏ lỡ đoạn nhân duyên tốt này sao?” Cô thở dài.
“Còn gì nữa không?”
“Tôi nghe nói cha anh cũng lo lắng cho việc hôn nhân của anh, sao anh không nhân cơ hội này ——” Giọng điệu của cô hơi mập mờ.
“Có phải cô muốn lợi dụng tôi để kiếm tiền?” Giọng nói của anh lạnh lẽo, không hề có nhiệt độ.
“Cái đó... Đâu có! Được rồi ~~ Tôi chỉ là muốn giúp đỡ, tôi đây là có lòng tốt không muốn người biết.” Cô lập tức tranh thủ thanh minh cho mình.
“Có lấy tiền hay không?” Anh chỉ hỏi điều này.
“Ôi ~~ Nhân tiện kiếm chút tiền, cũng đâu có làm sao.” Anh ta thật sự rất thích so đo mà!
“Bàng Tử Lê, bây giờ cô lập tức về nhà cho tôi!” Trán anh nổi gân xanh, bốc hỏa lớn mà ra lệnh.
“Không được, tôi còn phải đi làm! Không nói chuyện nữa, tôi làm việc đây, tạm biệt.” Tốc độ cúp điện thoại cực nhanh, không cho bên kia tiếp tục mắng nữa.
Tút tút tút ——
Cô gái này lại cúp điện thoại của anh, thật là không biết hối cải, vậy đừng nói rằng anh không cho cô cơ hội!
* * *
Nhìn cái thùng trống rỗng, khóe miệng Bàng Tử Lê run run, cô có thể xác định một trăm phần trăm là tên keo kiệt kia đang đi khắp nơi gây rắc rối cho cô, đây là lần thứ mấy rồi? Cô vất vả nhặt nhạnh chút đồ bán lấy tiền, lại bị tên keo kiệt lấy mất?
Nếu còn sống với anh, cho dù thu nhập của cô có nhiều hơn, thì tinh thần cũng sẽ vì bị sốc quá mà phải nhập viện sớm.
Bàng Tử Lê đến trước cửa phòng Mạc Hạo Cấp, hít sâu một hơi, xác định vẻ mặt mình đang tươi cười mới gõ cửa, “Thưa anh Mạc, mời anh ra ngoài một chút.” Cô nhất định phải nhờ vả anh thật tốt mới được.
“Có việc gì?” Anh mở cửa, đứng đó liếc nhìn cô.
“Tôi muốn hỏi một chút, tại sao tôi khổ cực đổ mồ hôi nhặt nhạnh ít đồ dưới trời nắng chang chang mà bây giờ không thấy đâu nữa?” Tận đáy lòng cô luôn nhủ thầm: anh ta là kim chủ, không thể đắc tội, phải nhịn, hòa thuận, hòa thuận...
“Có bà cụ phố bên muốn, tôi cho bà ấy rồi.” Anh còn tưởng rằng cô sẽ nổi giận chửi ầm lên, có điều tuy bấy giờ cô bình tĩnh hỏi anh, đáng tiếc vẻ cứng nhắc trên gương mặt đang cố tươi cười kia đã tố giác cô nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Anh có lầm hay không? Bà cụ đáng thương kia có cả một kho ở Đài Bắc, còn không cần lo ăn mặc, anh cho bà ấy làm cái gì ——” Cô tức giận thiếu chút nữa không thở được.
“Vậy để tôi đi lấy về.” Anh đầu cần biết những thứ đó đem cho ai, anh chỉ cần biết làm như vậy có thể khiến Bàng Tử Lê tức giận hô to gọi nhỏ là được rồi.
“Loại chuyện nhỏ nhặt này để tôi đi là được rồi, anh ngàn lần không cần ra tay.”
“Khách sáo như vậy?” Anh mỉa mai, không phải mấy ngày trước cô còn phàn nàn anh chỉ biết nói mà không biết làm sao?
“Còn có ít vải bố còn thừa để ở phòng khách, vì sao anh cũng lấy đi mất?” Những thứ đó cô có thể khâu ít con rối mang đi bán, con đường kiếm tiền(tài lộ) của cô cứ như vậy bị anh chặt đứt à.
“Tôi tưởng rằng cô không cần.” A, sắc mặt biến hóa thật là nhanh, thoáng cái tức giận, thoáng cái coi như không có chuyện gì, mặt của cô sẽ không bị vọp bẻ chứ?
“Tôi cần ——” Cô cắn răng cười.
“Thật đáng tiếc, tôi bỏ đi rồi.” Anh nói như không có gì.
“Còn có quần áo, tôi vừa mới giặt sạch sẽ, tại sao anh lại vứt hết vào trong chậu?” Anh sợ cô không đủ bận rộn, làm cô mệt chết mới hài lòng sao?
“Tôi bất cẩn để sai chỗ thôi mà.” Ô? Vẻ giả bộ cười của cô biến mất rồi, ừ ~~ có tiến bộ.
Để sai chỗ phải không... Cô lại hít một hơi dài, “Nước vo gạo tôi giữ lại, sao anh lại đổ đi?” Cô định dùng để dưỡng da, nếu không dùng để tưới vườn rau nhỏ trên sân thượng cũng tốt.
“Tôi nghĩ cô quên chưa đổ đi, nên mới giúp cô.” Anh nói rồi đi vòng qua cô.
“Anh muốn đi đâu?” Cô vội vàng hỏi, mọi hành động của anh lúc này đều làm cho cô sợ hãi.
“Tôi muốn đi tắm.”
“Không được ——” Lãng phí, lãng phí, lãng phí... Cô chắn trước mặt anh, anh muốn tắm, trừ phi bước qua xác của cô.
“Tôi có trả tiền sinh hoạt mà.” Anh đi về trước một bước, sau đó liền bị Bàng Tử Lê lôi lại, không thể đi tiếp.
Bàng Tử Lê hai tay ôm eo của anh, dù thế nào cũng muốn ngăn cản.
“Cô đang làm gì thế?” Anh cười nói, cũng không phải đang đánh bóng bầu dục, có điều hiếm thấy cô chủ động như vậy, anh để cô ôm một chút cũng tốt.
“Anh mới là uống lộn thuốc.” Cô rầu rĩ nói, rõ ràng là anh cố ý muốn làm cô đau lòng chết mà, gần đây thái độ đối với cô không lạnh lùng xa cách thì là cao ngạo khó gần, động một chút là đem cô “sửa sang lại”.
Cô gái ngốc này bắt đầu to tiếng với anh rồi, không tệ, không tệ.
“Có phải anh còn tức giận chuyện lần trước đi xem phim?” Cô lén giương mắt nhìn anh, từ sau lần hẹn anh đi xem phim, người đàn ông này bắt đầu trở nên khác thường.
“Đúng.” Anh thản nhiên thừa nhận.
Khóe miệng hơi run run, vì “chuyện nhỏ” này mà cô bị ngược đãi suốt một tuần, cô buông anh ra, nhìn vẻ mặt không biết vui hay buồn của anh, mím môi, “Tôi xin lỗi.” Cô thừa nhận đó là lỗi của cô, nhưng đàn ông gì mà thù dai như vậy chứ.
“Sau này cô còn lợi dụng tôi để kiếm tiền, tôi đây sẽ ‘báo đáp’ gấp hai lần.”Anh lạnh lùng cảnh cáo.
Chỉ cần Mạc Hạo Cấp nghĩ đến việc mình trở thành công cụ kiếm tiền, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Tôi cũng đâu có lời bao nhiêu đâu?” Là phân chia 5:5…, có tiền mọi người cùng kiếm mà! Anh không hề hiểu cô cực khổ kiếm tiền như thế nào.
“Cô còn muốn kiếm tiền!” Sắc mặt anh u ám, rất muốn bóp cổ cô.
“Không dám.” Cô cúi đầu, vội vàng cầu xin tha thứ.
“Thật sự biết sai rồi?”
“Ừ.” Dùng sức gật đầu, chỉ cần anh không sửa cô nữa, muốn cô nói gì cũng được.
“Tốt lắm, gạt công việc sang một bên, ngày mai theo tôi đi ăn cơm, xem phim.” Anh cũng không phải không biết tình biết lý, sẽ cho cô một cơ hội chuộc tội.
“Tại sao?” Cô không muốn lãng phí thời gian của cô cho mấy trò vô bổ đó!
“Cô có ý kiến?” Chỉ là muốn cô xem phim để chuộc lỗi, ngay cả chuyện nhỏ nhặt này cũng cảm thấy khó khăn, điều này làm cho anh rất nghi ngờ đâu là ý muốn thật lòng của cô.
“Được rồi...” Không tình nguyện nói, ai bảo cô đuối lý, “... Tiền xem phim và tiền ăn cơm...” Cô nhìn anh bằng đôi mắt chờ mong.
“Tôi trả.” Anh nhéo mặt của cô, tức giận nói.
* * *
“Bàng Tử Lê, cô mau đi thay bộ quần áo bình thường cho tôi.” Mạc Hạo Cấp kéo cô vào nhà, mở tủ quần áo của cô ra.
“Có chỗ nào không bình thường? Không phải chỉ là xem phim...” Nói rồi, cô cảm thấy cô ăn mặc cũng được mà, áo sơmi, quần jean, đơn giản lại thuận tiện.
“Một bộ cánh ra dáng một chút cô cũng không có?”
“Có, tôi cất rồi.” Chỉ có trường hợp chính đáng cô mới mặc, cô cất kỹ, để lúc nào quan trọng thì lấy ra.
“Đi thay.”
“Thưa ông Mạc, anh Mạc, cậu Mạc à, anh là hẹn với tôi, hay là hẹn với quần áo của tôi?” Thật là một gã phiền phức mà.
“Cô không mặc đúng ý tôi, tôi không ngại ở lại đây với cô đâu.” Anh không quen nhìn bộ dạng “không sao cả” của cô.
“Được rồi ~~” Cô đẩy anh ra, “Vậy anh đợi tôi chút.”
“Tóc cũng vậy, không được tùy tiện buộc lên như vậy.” Anh ở ngoài cửa nhắc nhở.
20’ trôi qua, Bàng Tử Lê không cam tâm đến trước mặt Mạc Hạo Cấp, cô thay áo vải tơ, bên trong mặc áo dây nhỏ, bên dưới mặc váy bò đi bốt thấp cổ, tóc được buộc lại, lộ ra cái trán, cả người thoạt nhìn hoạt bát đáng yêu.
“Được rồi chứ?” Cũng may cô có mua vài bộ quần áo “hào nhoáng”, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Mạc Hạo Cấp nhìn chằm chằm vào trang phục của cô, nhếch môi.
“Sao vậy?” Không có vấn đề gì chứ?” Cô cúi đầu nhìn mình, rõ ràng không tệ mà!
“Đi thay lại bộ vừa rồi.” Hai chân thon dài của cô lộ ra như như vậy, rõ ràng là muốn hấp dẫn ánh mắt của đàn ông mà.
“Nè, đừng lộn xộn nha.” Cô bĩu môi, cô không có nhiều thời gian ở đây cãi cọ với anh nha.
“Nhanh đi thay.” Anh đẩy cô đi vào, “Cô không thay thì tôi giúp cô thay đó!”
Bên trong truyền đến mắng chửi của cô, Mạc Hạo Cấp nhớ tới trang phục của cô, nhịn không được lẩm bẩm.
Thì ra cô gái ngốc này gầy như vậy, nhưng dáng người cũng không tệ lắm.
“Có thể đi chưa?” Bàng Tử Lê nổi nóng đẩy cửa ra, trừng mắt nhìn tên nhàm chán kia.
Anh nhẹ gật đầu, trang phục lúc này của cô an toàn hơn nhiều, “Bộ quần áo vừa rồi của cô chỉ có thể mặc ở trong nhà.” Anh ngang ngược nói.
Cô chẳng muốn tiếp lời, hoàn toàn không muốn để ý tới anh.
Hai người đến rạp chiếu phim, mua vé, Bàng Tử Lê chịu đựng, cố xem cho xong, đến khi hết phim, cô còn chưa kịp ngáp, đã bị Mạc Hạo Cấp kéo đi.
“Chán lắm sao?” Anh cúi đầu nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô, đưa cô đi xem phim tình cảm quả là sai lầm.
“Có một chút.” Cô muốn ngủ gục luôn, nếu không phải anh ta ở bên cạnh làm ồn, cô đã sớm đi gặp Chu công. (đi ngủ)
“Bây giờ đi ăn cơm nha!” Anh rất tự nhiên nắm tay của cô, tìm một nhà hàng Trung Quốc truyền thống.
Bàng Tử Lê không rút tay lại được, đành phải ngoan ngoãn đi theo anh đi vào trong: phục vụ dẫn vào chỗ ngồi, Bàng Tử Lê gật gù, chờ cơm được dọn lên bàn, lúc này cô mới mỉm cười sung sướng.
“Bàng Tử Lê, cô muốn no chết hay sao?” Ánh mắt Mạc Hạo Cấp cưng chìu nhìn vẻ mặt cô ăn uống ngon lành, nếu không phải đang sống chung với cô, nhất định anh sẽ nghĩ cô là dân chạy nạn.
“Ai cần anh lo!” Cô ăn bao nhiêu thì sẽ được lợi bấy nhiêu, tốt nhất là một bữa này có thể thay hai bữa cơm.
“Ăn xong cô còn muốn đi đâu nữa không?” Anh chống cằm nhìn cô. “Về nhà.” Sau đó nằm im, cho thức ăn từ từ tiêu hóa.
Mạc Hạo Cấp nghe vậy, tâm trạng lại trở nên u ám hơn bao giờ hết, giọng điệu cũng khó chịu, “Cô phải đi tiếp!” Lần đầu tiên hẹn hò, bạn gái không nhiệt tình, làm tâm trạng của anh rất xấu.
“Tôi còn chưa ăn xong, đừng lãng phí được không!” Cô chưa nhận ra tâm trạng ông chủ Mạc cực kì không tốt, nhanh chóng gắp thức ăn trên bàn, miệng đang ăn vẫn không quên răn dạy anh.
“Có phải là chỉ có tiền, mới có thể khiến cho cô hứng thú?” Anh chua chát hỏi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô.
“Đúng vậy.” Cô thản nhiên thừa nhận, liếm môi, lại gắp một món ăn, rất biết hưởng thụ nhắm mắt lại.
“Vậy cô và tôi kết hôn đi!” Anh nghiêm túc nói.
Cô hoang mang mở mắt ra, cẩn thận quan sát sắc mặt anh, anh ta đang nói cái gì?!
“Tôi cho cô một trăm ngàn, cô kết hôn với tôi đi!” Thấy trong đôi mắt cô cuối cùng cũng có sự tồn tại của anh, lúc này anh mới thỏa mãn nở nụ cười.
/10
|