Vào mười giờ sáng , Lê Chi Chi vội vã chạy đến .
Cô từ trước đến nay không phải là một người khoan dung , ở văn phòng hành chính cô phụ trách có năm nhân viên cùng cô đều có tình cảm thân thiết ,giống như tỷ muội với nhau .
Đều do tối hôm qua nằm mơ tới chuyện kia, sau lại làm cho cô hỗn loạn không biết làm sao lại ngủ ở phòng khách , khi tỉnh lại đã là chín rưỡi sáng .
Vội vàng rửa mặt thay quần áo, lái xe đi làm, bữa sáng phải vừa lái xe vừa giải quyết. Chán ghét chính là, mí mắt của cô nháy liên tục , làm cô có cảm giác có điềm xấu sắp xảy ra .
Sáng sớm đã gặp chuyện không thuận lợi thế này,cô đã uống tận ba cốc cà phê mới có thể xua tan cơn buồn ngủ .
“Mọi người sớm.”
Lê Chi Chi mặc một chiếc áo sơ mi trắng có hai hàng cúc áo màu xám cùng với một chiếc quần dài màu đen , một mái tóc quăn buông xuống khiêu gợi, hai chiếc khuyên tai bạc hình vòng theo cử động của nàng đung đưa, mang đậm phong cách Bohemian .
“Chi Chi sớm.”
Trong văn phòng đã bắt đầu bận rộn.
” Chi Chi, chờ một chút!” Trợ lý đắc lực họ Ôn gọi khiến Lê Chi Chi đang đi phải dừng cước bộ.
Cô ngoái đầu nhìn lại.”Chuyện gì?”
Ôn trợ lý liếc nhìn cô, đắn đo 1 hồi rồi mới nói: “Dù sao cô cũng là lão bản, lại là mỹ nhân . . . . . . Ách … trước sau cũng phải chỉnh chu ….khuôn mặt … một chút.” Đối với lão bản luôn mơ hồ, các cô đã phi thường quen thuộc.
Lê Chi Chi nghe xong ,vẻ mặt hoảng sợ thét chói tai chạy vào văn phòng mình , lôi đồ trang điểm bên trong cùng cái gương ra, cầm lấy bút đánh mắt ở trước gương vội vã tô lại.
Năm phút sau . . . . . . . .
Lê Chi Chi xác định mình đã trang điểm hoàn hảo , nàng một lần nữa sửa sang lại quần áo, ân, hiện tại cô chính là một nữ cường nhân trong sự nghiệp nên hình tượng rất quan trọng không thể qua loa được.
Bất quá, nói đến hình tượng. . . . . .
Cô có phải hay không nên đem mái tóc quăn tự nhiên kia đi làm thẳng lại? sau đó đi sắm môt đôi kính đen cho hợp, làm cho chính mình có bộ dáng của một nữ cường nhân .
Lê Chi Chi nghĩ nghĩ, rồi lại đột nhiên sinh khí, vẫn là quên đi.
Nàng cũng không biết mình kiên trì cái gì, có thể cảnh tượng trong giấc mơ tối hôm qua ảnh hưởng, khiến cho cô lại nhớ tới những chuyện trước kia .
Lê Chi Chi ngẫm nghĩ một hồi, tự thấy có được thành tựu như ngày hôm nay cũng là do bản thân cố gắng , tự mình đạt được , không hổ thẹn với lòng nên cô không có gì phải bận tâm tới mấy lời thị phi, ghen ghét .
Cô ngồi ở bàn làm việc,hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, nhìn quanh mình không gian tuy nhỏ nhưng đó là văn phòng của cô, cô hít sâu một hơi, cảm giác thấy sự tự tin đang dần trở về với mình .
Vào thời điểm cô mới gây dựng sự nghiệp ,mọi người nghe đến tên công ty đều tò mò ,công ty này rốt cuộc là công ty nào ? Làm trong lĩnh vực nào?
Nhưng sự thật chứng minh , cái nhìn là cái nhìn xa trông rộng nó thật sự rất độc đáo và mới lạ .
Nàng cho rằng hiện nay trong tất cả các gia đình vợ chồng đều cùng nhau đi làm kiếm tiền, hơn nữa nhưng phụ nữ có tính tự chủ cũng tăng lên đáng kể , anh đi làm tôi cũng đi làm ,công việc gia đình hai người cùng chia sẻ , bất quá bình thường mọi người đi làm về đều mệt mỏi , không có sức lực cùng nhau bàn về chuyện nhà .
Vì thế “Trung tâm quản gia ” mới được thành lập để phục vụ mọi người ──
Nếu mọi người không muốn làm chuyện nhà , mọi người có thể đến “Trung tâm quản gia ” tìm người giúp việc gia đình.
Ngày lễ, ngày tết,nhân lực tổng vệ sinh không đủ , “Trung tâm quản gia ” sẽ cung cấp cho mọi người đủ nhân lực.
Nếu là người độc thân ” Trung tâm quản gia ” sẽ cung cấp những quản gia chuyện nghiệp đã qua huấn luyện , có thể ở tại nhà khách hàng và giúp khách hàng quét dọn, nấu cơm.
Tóm lại, ” Trung tâm quản gia ” sẽ giải quyết những việc nhà phức tạp trong gia đình cho mọi người .
Cô đem người giúp việc hoặc những người làm việc nhà theo giờ huấn luyện tới trình độ chuyên nghiệp
Hiện tại ” Trung tâm quản gia ” gồm các nhân viên hành chính bên trong ,các nhân viên chuyên nghiệp bên ngoài , cùng năm mươi vị khác , tùy theo tài năng mà phát triển không ngừng, họ đều là các nữ trí cường nhân mọi việc trong ngoài đều lo chu toàn, công ty nhờ vậy mà mới phát triển được như ngày hôm nay
Kỳ thật trên thị trường không chỉ có mình trung tâm của cô cung cấp những quản gia phục vụ , loại nghề nghiệp lớn phân chia khối bánh mì này có rất nhiều người làm được! Nhưng cô vì muốn cho công nhân của mình cũng có năng lực,nên cổ vũ mọi người tham gia huấn luyện chuyên nghiệp, và thi đậu chứng chỉ có liên quan.
Đừng thấy công nhân vệ sinh tựa hồ là nghề thấp kém, hiện tại nghề này càng ngày càng có nhiều người trẻ tuổi gia nhập, chủ yếu là bởi vì độ tự do đủ, tăng mạnh tính chuyên nghiệp về sau, công nhân vệ sinh cùng chế độ quản gia kết hợp với nhau, một phần công việc này đã không còn gần là “người hầu” mà thôi.
Trừ phần đó ra, công việc này tiền lương hậu đãi, dù sao coi như là trả giá lao động, nếu còn thật sự làm tốt thì tiền lương trong một tháng còn nhiều hơn người khác gấp ba lần !
Gần đây cô cực lực khai phá một nhóm người có năng lực chuyên sâu , huấn luyện thành những quản gia chuyên nghiệp tinh thông nhiều ngôn ngữ , như vậy năm nay trung tâm quản gia có thể đạt doanh thu cao hơn những năm trước .
Hiện tại cô căn bản không cần chứng minh trước bất cứ ai , thành công hôm nay hẳn tất cả mọi người đều thấy được.
Dần dần, Lê Chi Chi khôi phục sự tự tin, bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt từ từ thả lỏng . . . . .
Điện thoại trên bàn chợt vang lên khiến cô sợ tới mức giật mình nhảy ra khỏi ghế, cô vỗ ngực, trấn an lại bản thân .
Tiếp theo, cô đưa tay đặt trên điện thoại , hít sâu một hơi mới nhấc điện thoại, nở một nụ cười chuyên nghiệp .
“Xin chào, tôi là Lê Chi Chi.”
“. . . . . . . . ” Đầu bên kia im lặng hai giây , có thể là bởi vì đợi lâu, đột nhiên có tiếng nói cũng thấy hoảng sợ.
“Xin chào, tôi là Lê Chi Chi.” Lê Chi Chi nhẹ nhàng nói.
“Nên nói thế nào đây ? Chi Chi, cùng tôi gặp mặt được không?”
Phanh!
Lê Chi Chi vừa nghe gặp thanh âm của đối phương , điện thoại trong tay buông lỏng , rơi xuống trên bàn .
Cô kinh ngạc đến mức không thể phản ứng, trừng mắt nhìn điện thoại , giống như từ điện thoại có một con yêu quái mồn to chực chờ muốn nuốt sống cô có thể chui ra bất cứ lúc nào .
Ách, không ! Quan Triển Lạc so với yêu quái trong điện thoại còn đáng sợ hơn.
Quan Triển Lạc hiển nhiên có thể dự tính được phản ứng của cô, thanh âm của anh như trước truyền qua ống nghe điện thoại : “Chi Chi,không phải bị tôi dọa đến mức không dám tiếp điện thoại chứ ?”
Lê Chi Chi sao có thể chịu được lời châm chọc khiêu khích như vậy , hoả tốc cầm lại ống nghe, trong một giây đồng hồ chuẩn bị tinh thần ra chiến trường .
“Quan Triển. . . . . . Quan tổng giám đốc, anh như thế nào biết dãy số điện thoại riêng của tôi ?”Cô ngay cả tên của anh cũng không nguyện ý gọi.
“Chuyện này rất đơn giản không phải sao?” Quan Triển Lạc nhẹ nhàng bâng quơ trả lời .
Anh đường đường tổng giám đốc , chỉ cần mở miệng hạ mệnh lệnh, cấp dưới sẽ ngoan ngoãn trình lên những gì anh muốn biết.
Cô mở công ty, đường số riêng cũng không phải là chuyện bí mật gì , rất dễ dàng tìm được.
” Vâng ” Cô cũng học anh, thoải mái nói chuyện giống như đang bàn chuyện hôm nay thời tiết như thế nào , nhưng trời mới biết bàn tay cầm điện thoại cảu cô đang run rẩy không ngừng.
Điện thoại bên kia truyền đến , Quan Triển Lạc khẽ nở nụ cười.
Nam nhân này như thế nào ngay cả tiếng cười cũng có khí chất như vậy chứ ?
Lê Chi Chi đột nhiên nhớ tới trước kia,cô từng nói với anh , cô thích nhìn anh cười, nghe tiếng cười của anh , nhưng đều là những chuyện đã qua .
“Tôi hiện tại đang ở Cao Hùng , buổi tối cùng nhau dùng cơm đi, Chi Chi.”
“Tôi không rảnh.” Lê Chi Chi không hề nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt.
Anh về nước cũng ước chừng đã ba năm , tình nguyện làm hôn ước cũng đã qua ba năm, ba năm này hai người chưa từng liên lạc với nhau.
Cô trước đây đào hôn , trốn anh còn không kịp , đương nhiên không có khả năng chủ động liên lạc với anh .
Mà anh, khiến cho cô mang danh là vị hôn thê của anh ra bên ngoài làm việc trong ba năm cũng chẳng quan tâm.
Nếu anh áp dụng thái độ không quan tâm cô , như vậy vì sao sau ba năm sau lại mạc danh kỳ diệu gọi điện thoại đến, nói anh ta đang ở Cao Hùng , hẹn cô đi ăn bữa tối ! Có lầm hay không a?
” Có hẹn?” Quan Triển Lạc giọng điệu vững vàng che dấu sự hoài nghi .
Hiện tại là thế nào? Anh ta như thế nào có thể dùng loại khẩu khí hoài nghi này cùng cô nói chuyện!
Lê Chi Chi kinh ngạc , chưa suy nghĩ gì đã nói : “Đúng, buổi tối tám giờ, tôi phải cùng phó tổng của công ty Thánh Mậu gặp mặt bàn việc ở khách sạn Hàm Lâm trên nhà ăn tầng cao nhất, cho nên hôm nay tôi không rảnh cùng anh ăn cơm, còn có ngày mai, ngày mốt, ngày kia, tôi cũng không có thời gian.”
Lê Chi Chi nói xong tức khắc treo lên điện thoại.
Hô ~ cô trừng mắt nhìn điện thoại, cảm thấy hôm nay thật sự là xui tới cực điểm, cô thật muốn đốt nhan cầu trời khấn phật mong sao ác linh kia bị xua tan cho rồi .
Tối hôm qua nằm mơ quả nhiên là báo hiệu điềm xấu .
Trước khi đến buổi hẹn , Lê Chi Chi về nhà riêng tắm rửa một cái, thay quần áo, ăn mặc tươi đẹp động lòng người, cô tin một quá trình như vậy đủ để cô quên buổi sáng không thoải mái .
Đối tượng gặp đêm nay là Du Thừa Dụ, là một phó tổng đầy tài năng , bọn họ quen nhau là do được ban giới thiệu, trao đổi danh thiếp cho nhau , đêm nay là lần thứ hai họ gặp mặt , cũng là lần đầu tiên một mình đối mặt với cuộc hẹn, có lẽ đêm nay họ có thể cùng nhau tâm sự, thuận tiện xác định tình cảm lẫn nhau.
Đến Cao Hùng đã ba năm , trừ bỏ năm thứ nhất dốc sức làm sự nghiệp hoàn toàn không quan tâm đến chuyện khác, năm thứ hai cô bắt đầu hẹn hò.
Theo nhận thức của nhiều người ,ngoại hình của nàng không kém cũng được gọi là mỹ nữ , rất nhiều người vừa nghe đến chuyện cô còn độc thân đã lơ đãng lộ ra vẻ thưởng thức .
Cô chưa bao giờ hẹn hò với người khác phái , chỉ cần đối với đối phương có ấn tượng đầu tiên tốt , cô sẽ xắp xếp thời gian cùng họ gặp mặt .
Chính là. . . . . . , cũng không biết vấn đề ở nơi nào, ấn tượng đầu tiên không tồi, cũng đã hẹn qua một hai lần, thậm chí nhìn cảnh đêm , xem phim , nghe nhạc, nhưng chỉ cần đạt tới năm cuộc hẹn cô sẽ mất đi hứng thú, cảm thấy đối phương vô vị, cả xúc tích lũy từ trước dần biến mất ,cuối cùng cô sẽ đề nghị, hai người làm bạn bè thì tốt hơn .
Này vấn đề rốt cuộc là từ đâu ?
Lê Chi Chi để tay lên ngực tự hỏi , cũng thản nhiên đối mặt với chính mình,mỗi lần gặp một người đàn ông cô đều không tự chủ được lấy những người đàn ông cùng cô hẹn hò so sánh với Quan Triển Lạc .
Nhưng so sánh như vậy là không công bằng.
Quan Triển Lạc – là người thừa kế duy nhất một trong ba tập đoàn lớn nhất đài loan, anh từng học tại Mĩ và Anh Quốc lấy được bằng thạc sĩ về kinh tế , dung mạo cùng dáng người đều là cực phẩm, tựa hồ lúc tạo nên anh thượng đế lại quên để lại khuyết điểm
Một người đàn ông như vậy thì toàn bộ đài loan, người có thể sánh với anh ta thật sự là rất ít.
Mà cô, nhiều lần lại phạm sai lầm như vậy.
Ai, Lê Chi Chi nhìn chính mình trong gương ──
Bộ váy liền màu đen cao cổ dài trên gối, chiều dài thế này có vẻ không giống người lớn,mà ngược lại làm cho cô trở nên thanh lịch và gợi cảm, hai vẻ đẹp đan xen vào một, bởi vì bộ váy âu phục này mặc trên người cô giống như lớp da thịt thứ hai.
Cô đem mái tóc quăn vấn lên , lộ ra vùng da thịt trắng nõn hoàn mỹ của đôi tai cùng chiếc cổ,một chiếc vòng trang nhã làm ngũ quan thanh lệ của cô càng trở nên lộng lẫy.
Cô hẳn là có thể vứt bỏ tình cảm của mình chứ ? Một lần nữa sống vì chính mình , cô đã không còn là cô gái mười năm trước bị Quan Triển Lạc bỏ rơi nữa .
Cô đi về phía trước hướng tới chỗ người đàn ông cô hẹn .
Cuộc hẹn cùng Du Thừa Dụ vào đêm nay chính thức bắt đầu , cô tính toán về chuẩn mực của mình không để bóng ma của Quan Triển Lạc quấy nhiễu .
Cô cầm lấy chiếc túi trên giường , di động bên trong vừa lúc vang lên .
Người gọi là Du Thừa Dụ báo đã đứng dưới lầu nhà cô , chuẩn bị cùng cô đi ăn tối.
※※※
Khách san Hàm Lâm tầng cao nhất là do những hội viên chỉnh sửa thành nhà hàng , bên trong ánh lay động, tiếng cầm trầm thấp lay động lòng người , cánh cửa hình cánh cung mở rộng 360 độ kéo dài xuống đất có thể nhìn thấy cả bầu trời , bên ngoài cửa sổ các ngôi sao sáng lạng trên bầu trời , làm cho người khác cảm thấy mê hoặc bầu không khí ở bến cảng .
Hơn nữa bếp trưởng từng làm trong hoàng thất Châu Âu ,nhà hàng cơ hồ một năm ba trăm sáu mươi năm ngày đều là khách quý , nếu không đặt trước tuyệt đối sẽ không có bàn ngồi .
Nhưng hôm nay. . . . . . Quái.
Du Thừa Dụ cùng Lê Chi Chi đi thang máy đến tầng cao nhất, cửa thang máy mở,phục vụ trong nhà hàng lập tức xếp hàng cúi đầu chào, thậm chí ngay cả nhà ăn quản lí đều hiện thân tự mình chiêu đãi.
“Xin hỏi là Du phó tổng – Du Thừa Dụ phải không ?”
“Đúng vậy.” Du Thừa Dụ tuy rằng không biết đây là chuyện gì , nhưng mà , mang theo sự ngạc nhiên cùng bạn gái bước vào trong nhà hàng, ngay cả quản lí nhà hàng trước nay luôn kiêu ngạo cũng tự mình ra đón , Du Thừa Dụ không khỏi kiêu ngạo .
” Hoan nghênh, hoan nghênh.”Quản lí nhà hàng lại bắt tay chào hỏi, thân thiết giống như ngẫu nhiên gặp lại ban tốt lâu năm.
” Hai vị mời bên này , đêm nay tôi sắp xếp cho hai vị một bàn ăn có vị trí đẹp để hai người có thể từ từ thưởng thức , hy vọng hai vị có thể xem như ở nhà mà hưởng thụ.”
Dưới sự dẫn dắt của quản lí , Lê Chi Chi cùng Du Thừa Dụ ngồi xuống.
Chính là, rất kỳ quái. . . . . .
Quản lí nhà hàng sắp xếp cho họ một chỗ cực kì tốt , nhà hàng này Lê Chi Chi đã tới vài lần, cô biết đêm nay tai vị trí này luôn được họ sắp xếp dành cho những vị khách vô cùng quý như chủ tịch, giám đốc.. …
Cô liếc nhìn Du Thừa Dụ một cái.
Chẳng lẽ là anh ta cố ý an bài,có điều có cần phô trương lớn như vậy không? Cô cũng không phải là người thích hư vinh, nghĩ rằng đàn ông chỉ cần phô trương tiền tài thì phụ nữ sẽ phủ phục dưới chân anh ta sao .
Bởi vì bọn họ không chỉ ngồi ở vị trí khách quý, cả nhà hàng tựa hồ như đã được Du Thừa Dụ bao vậy .
Phóng tầm mắt nhìn lại, cả nhà hàng trừ bỏ nhân viên phục vụ ở ngoài, khách hàng chỉ có cô cùng Du Thừa Dụ hai người.
Này , thật sự rất khoa trương !
Bao cả nhà hàng, chỉ để cho hai người dùng cơm có cần phải vậy không ?
Lê Chi Chi cũng không có cảm động, thậm chí cảm thấy có chút phức tạp.
Hai người mới hẹn nhau lần đầu tiên , không cần phô trương lớn như vậy a ?
Bọn họ được quản lí đích thân phục vụ cơm cùng rượu.
Quản lí nhà hàng lui ra sau, Du Thừa Dụ nhìn quanh bốn phía, anh tràn ngập nghi hoặc nói: “Tôi nhớ thư kí nói nhà hàng rất khó đặt chỗ , nhưng mà hôm nay vừa thấy mới phát hiện căn bản chỉ là đồn đãi, cô xem,thời gian dùng cơm mà cả nhà hàng trừ hai chúng ta cũng không có vị khách nào khác…cũng khó trách khi thấy chúng ta tới cửa , quản lí đích thân ra nghênh đón.”
Lê Chi Chi nghe xong, nước trong cốc thiếu chút nữa rơi xuống mặt bàn.
Hiện tại là chuyện gì xảy ra?
Cô ngạc nhiên nhìn anh ta, hai tròng mắt mê man : ” Không phải anh sắp xếp sao ? Bao cả nhà hàng này.”
Du Thừa Dụ lắc đầu, “Thẳng thắn mà nói, tôi là lần đầu tiên tới nơi này, mọi việc đều là do bạn sắp xếp . “
Du Thừa Dụ cũng thành thật, anh cảm thấy được nhà hàng Hàm Lâm này cũng không có gì rất giỏi, thế nhưng vào thời gian bữa tối một người khách đều không có, cho nên liền hào phóng nói ra chuyện anh cũng không phải hội viên.
Lê Chi Chi nhăn mày khó hiểu.
Không có khả năng a ! nhà hàng này là dành cho xã hội thượng lưu, tình huống đêm nay thật sự không bình thường .
Vì thế cô gọi phục vụ , nói hắn gọi quản lí .
Quản lí nhà hàng quả nhiên phục vụ rất hoàn hảo , thân hình tròn cùng khuôn mặt luôn lộ ý cười lập tức xuất hiện.
“Tiểu thư, xin hỏi có cái gì cần tôi phục vụ ?”
“Ách. . . . . . , là như vậy, tôi muốn hỏi. . . . . .” Lê Chi Chi lấy tay chỉ về bốn phía nhà hàng: “Đêm nay vì cái gì mà trừ chúng tôi ra , ngay cả một vị khách cũng không thấy ?”
Quản lí vừa nghe xong vội vàng cúi đầu giải thích: “Là thế này, đêm nay nhà hàng đã được Quan tiên sinh bao , vì thế tôi đã gọi điện cho các vị khách khác xin họ bữa khác ghé và đồng ý lần sau khi các vị ấy đến nhà hàng sẽ miễn phí chiêu đãi một lần.”
Quản lí không tiếc đắc tội với các vị khách khác , cũng chỉ vì muốn lấy lòng người bao nhà hàng – Quan tiên sinh!
Nhưng mà tất cả đều phi thường đáng giá , trợ lí của Quan tiên sinh đã nói mọi chi phí tổn thất đêm nay đều do Quan tiên sinh trả .
Cô từ trước đến nay không phải là một người khoan dung , ở văn phòng hành chính cô phụ trách có năm nhân viên cùng cô đều có tình cảm thân thiết ,giống như tỷ muội với nhau .
Đều do tối hôm qua nằm mơ tới chuyện kia, sau lại làm cho cô hỗn loạn không biết làm sao lại ngủ ở phòng khách , khi tỉnh lại đã là chín rưỡi sáng .
Vội vàng rửa mặt thay quần áo, lái xe đi làm, bữa sáng phải vừa lái xe vừa giải quyết. Chán ghét chính là, mí mắt của cô nháy liên tục , làm cô có cảm giác có điềm xấu sắp xảy ra .
Sáng sớm đã gặp chuyện không thuận lợi thế này,cô đã uống tận ba cốc cà phê mới có thể xua tan cơn buồn ngủ .
“Mọi người sớm.”
Lê Chi Chi mặc một chiếc áo sơ mi trắng có hai hàng cúc áo màu xám cùng với một chiếc quần dài màu đen , một mái tóc quăn buông xuống khiêu gợi, hai chiếc khuyên tai bạc hình vòng theo cử động của nàng đung đưa, mang đậm phong cách Bohemian .
“Chi Chi sớm.”
Trong văn phòng đã bắt đầu bận rộn.
” Chi Chi, chờ một chút!” Trợ lý đắc lực họ Ôn gọi khiến Lê Chi Chi đang đi phải dừng cước bộ.
Cô ngoái đầu nhìn lại.”Chuyện gì?”
Ôn trợ lý liếc nhìn cô, đắn đo 1 hồi rồi mới nói: “Dù sao cô cũng là lão bản, lại là mỹ nhân . . . . . . Ách … trước sau cũng phải chỉnh chu ….khuôn mặt … một chút.” Đối với lão bản luôn mơ hồ, các cô đã phi thường quen thuộc.
Lê Chi Chi nghe xong ,vẻ mặt hoảng sợ thét chói tai chạy vào văn phòng mình , lôi đồ trang điểm bên trong cùng cái gương ra, cầm lấy bút đánh mắt ở trước gương vội vã tô lại.
Năm phút sau . . . . . . . .
Lê Chi Chi xác định mình đã trang điểm hoàn hảo , nàng một lần nữa sửa sang lại quần áo, ân, hiện tại cô chính là một nữ cường nhân trong sự nghiệp nên hình tượng rất quan trọng không thể qua loa được.
Bất quá, nói đến hình tượng. . . . . .
Cô có phải hay không nên đem mái tóc quăn tự nhiên kia đi làm thẳng lại? sau đó đi sắm môt đôi kính đen cho hợp, làm cho chính mình có bộ dáng của một nữ cường nhân .
Lê Chi Chi nghĩ nghĩ, rồi lại đột nhiên sinh khí, vẫn là quên đi.
Nàng cũng không biết mình kiên trì cái gì, có thể cảnh tượng trong giấc mơ tối hôm qua ảnh hưởng, khiến cho cô lại nhớ tới những chuyện trước kia .
Lê Chi Chi ngẫm nghĩ một hồi, tự thấy có được thành tựu như ngày hôm nay cũng là do bản thân cố gắng , tự mình đạt được , không hổ thẹn với lòng nên cô không có gì phải bận tâm tới mấy lời thị phi, ghen ghét .
Cô ngồi ở bàn làm việc,hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, nhìn quanh mình không gian tuy nhỏ nhưng đó là văn phòng của cô, cô hít sâu một hơi, cảm giác thấy sự tự tin đang dần trở về với mình .
Vào thời điểm cô mới gây dựng sự nghiệp ,mọi người nghe đến tên công ty đều tò mò ,công ty này rốt cuộc là công ty nào ? Làm trong lĩnh vực nào?
Nhưng sự thật chứng minh , cái nhìn là cái nhìn xa trông rộng nó thật sự rất độc đáo và mới lạ .
Nàng cho rằng hiện nay trong tất cả các gia đình vợ chồng đều cùng nhau đi làm kiếm tiền, hơn nữa nhưng phụ nữ có tính tự chủ cũng tăng lên đáng kể , anh đi làm tôi cũng đi làm ,công việc gia đình hai người cùng chia sẻ , bất quá bình thường mọi người đi làm về đều mệt mỏi , không có sức lực cùng nhau bàn về chuyện nhà .
Vì thế “Trung tâm quản gia ” mới được thành lập để phục vụ mọi người ──
Nếu mọi người không muốn làm chuyện nhà , mọi người có thể đến “Trung tâm quản gia ” tìm người giúp việc gia đình.
Ngày lễ, ngày tết,nhân lực tổng vệ sinh không đủ , “Trung tâm quản gia ” sẽ cung cấp cho mọi người đủ nhân lực.
Nếu là người độc thân ” Trung tâm quản gia ” sẽ cung cấp những quản gia chuyện nghiệp đã qua huấn luyện , có thể ở tại nhà khách hàng và giúp khách hàng quét dọn, nấu cơm.
Tóm lại, ” Trung tâm quản gia ” sẽ giải quyết những việc nhà phức tạp trong gia đình cho mọi người .
Cô đem người giúp việc hoặc những người làm việc nhà theo giờ huấn luyện tới trình độ chuyên nghiệp
Hiện tại ” Trung tâm quản gia ” gồm các nhân viên hành chính bên trong ,các nhân viên chuyên nghiệp bên ngoài , cùng năm mươi vị khác , tùy theo tài năng mà phát triển không ngừng, họ đều là các nữ trí cường nhân mọi việc trong ngoài đều lo chu toàn, công ty nhờ vậy mà mới phát triển được như ngày hôm nay
Kỳ thật trên thị trường không chỉ có mình trung tâm của cô cung cấp những quản gia phục vụ , loại nghề nghiệp lớn phân chia khối bánh mì này có rất nhiều người làm được! Nhưng cô vì muốn cho công nhân của mình cũng có năng lực,nên cổ vũ mọi người tham gia huấn luyện chuyên nghiệp, và thi đậu chứng chỉ có liên quan.
Đừng thấy công nhân vệ sinh tựa hồ là nghề thấp kém, hiện tại nghề này càng ngày càng có nhiều người trẻ tuổi gia nhập, chủ yếu là bởi vì độ tự do đủ, tăng mạnh tính chuyên nghiệp về sau, công nhân vệ sinh cùng chế độ quản gia kết hợp với nhau, một phần công việc này đã không còn gần là “người hầu” mà thôi.
Trừ phần đó ra, công việc này tiền lương hậu đãi, dù sao coi như là trả giá lao động, nếu còn thật sự làm tốt thì tiền lương trong một tháng còn nhiều hơn người khác gấp ba lần !
Gần đây cô cực lực khai phá một nhóm người có năng lực chuyên sâu , huấn luyện thành những quản gia chuyên nghiệp tinh thông nhiều ngôn ngữ , như vậy năm nay trung tâm quản gia có thể đạt doanh thu cao hơn những năm trước .
Hiện tại cô căn bản không cần chứng minh trước bất cứ ai , thành công hôm nay hẳn tất cả mọi người đều thấy được.
Dần dần, Lê Chi Chi khôi phục sự tự tin, bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt từ từ thả lỏng . . . . .
Điện thoại trên bàn chợt vang lên khiến cô sợ tới mức giật mình nhảy ra khỏi ghế, cô vỗ ngực, trấn an lại bản thân .
Tiếp theo, cô đưa tay đặt trên điện thoại , hít sâu một hơi mới nhấc điện thoại, nở một nụ cười chuyên nghiệp .
“Xin chào, tôi là Lê Chi Chi.”
“. . . . . . . . ” Đầu bên kia im lặng hai giây , có thể là bởi vì đợi lâu, đột nhiên có tiếng nói cũng thấy hoảng sợ.
“Xin chào, tôi là Lê Chi Chi.” Lê Chi Chi nhẹ nhàng nói.
“Nên nói thế nào đây ? Chi Chi, cùng tôi gặp mặt được không?”
Phanh!
Lê Chi Chi vừa nghe gặp thanh âm của đối phương , điện thoại trong tay buông lỏng , rơi xuống trên bàn .
Cô kinh ngạc đến mức không thể phản ứng, trừng mắt nhìn điện thoại , giống như từ điện thoại có một con yêu quái mồn to chực chờ muốn nuốt sống cô có thể chui ra bất cứ lúc nào .
Ách, không ! Quan Triển Lạc so với yêu quái trong điện thoại còn đáng sợ hơn.
Quan Triển Lạc hiển nhiên có thể dự tính được phản ứng của cô, thanh âm của anh như trước truyền qua ống nghe điện thoại : “Chi Chi,không phải bị tôi dọa đến mức không dám tiếp điện thoại chứ ?”
Lê Chi Chi sao có thể chịu được lời châm chọc khiêu khích như vậy , hoả tốc cầm lại ống nghe, trong một giây đồng hồ chuẩn bị tinh thần ra chiến trường .
“Quan Triển. . . . . . Quan tổng giám đốc, anh như thế nào biết dãy số điện thoại riêng của tôi ?”Cô ngay cả tên của anh cũng không nguyện ý gọi.
“Chuyện này rất đơn giản không phải sao?” Quan Triển Lạc nhẹ nhàng bâng quơ trả lời .
Anh đường đường tổng giám đốc , chỉ cần mở miệng hạ mệnh lệnh, cấp dưới sẽ ngoan ngoãn trình lên những gì anh muốn biết.
Cô mở công ty, đường số riêng cũng không phải là chuyện bí mật gì , rất dễ dàng tìm được.
” Vâng ” Cô cũng học anh, thoải mái nói chuyện giống như đang bàn chuyện hôm nay thời tiết như thế nào , nhưng trời mới biết bàn tay cầm điện thoại cảu cô đang run rẩy không ngừng.
Điện thoại bên kia truyền đến , Quan Triển Lạc khẽ nở nụ cười.
Nam nhân này như thế nào ngay cả tiếng cười cũng có khí chất như vậy chứ ?
Lê Chi Chi đột nhiên nhớ tới trước kia,cô từng nói với anh , cô thích nhìn anh cười, nghe tiếng cười của anh , nhưng đều là những chuyện đã qua .
“Tôi hiện tại đang ở Cao Hùng , buổi tối cùng nhau dùng cơm đi, Chi Chi.”
“Tôi không rảnh.” Lê Chi Chi không hề nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt.
Anh về nước cũng ước chừng đã ba năm , tình nguyện làm hôn ước cũng đã qua ba năm, ba năm này hai người chưa từng liên lạc với nhau.
Cô trước đây đào hôn , trốn anh còn không kịp , đương nhiên không có khả năng chủ động liên lạc với anh .
Mà anh, khiến cho cô mang danh là vị hôn thê của anh ra bên ngoài làm việc trong ba năm cũng chẳng quan tâm.
Nếu anh áp dụng thái độ không quan tâm cô , như vậy vì sao sau ba năm sau lại mạc danh kỳ diệu gọi điện thoại đến, nói anh ta đang ở Cao Hùng , hẹn cô đi ăn bữa tối ! Có lầm hay không a?
” Có hẹn?” Quan Triển Lạc giọng điệu vững vàng che dấu sự hoài nghi .
Hiện tại là thế nào? Anh ta như thế nào có thể dùng loại khẩu khí hoài nghi này cùng cô nói chuyện!
Lê Chi Chi kinh ngạc , chưa suy nghĩ gì đã nói : “Đúng, buổi tối tám giờ, tôi phải cùng phó tổng của công ty Thánh Mậu gặp mặt bàn việc ở khách sạn Hàm Lâm trên nhà ăn tầng cao nhất, cho nên hôm nay tôi không rảnh cùng anh ăn cơm, còn có ngày mai, ngày mốt, ngày kia, tôi cũng không có thời gian.”
Lê Chi Chi nói xong tức khắc treo lên điện thoại.
Hô ~ cô trừng mắt nhìn điện thoại, cảm thấy hôm nay thật sự là xui tới cực điểm, cô thật muốn đốt nhan cầu trời khấn phật mong sao ác linh kia bị xua tan cho rồi .
Tối hôm qua nằm mơ quả nhiên là báo hiệu điềm xấu .
Trước khi đến buổi hẹn , Lê Chi Chi về nhà riêng tắm rửa một cái, thay quần áo, ăn mặc tươi đẹp động lòng người, cô tin một quá trình như vậy đủ để cô quên buổi sáng không thoải mái .
Đối tượng gặp đêm nay là Du Thừa Dụ, là một phó tổng đầy tài năng , bọn họ quen nhau là do được ban giới thiệu, trao đổi danh thiếp cho nhau , đêm nay là lần thứ hai họ gặp mặt , cũng là lần đầu tiên một mình đối mặt với cuộc hẹn, có lẽ đêm nay họ có thể cùng nhau tâm sự, thuận tiện xác định tình cảm lẫn nhau.
Đến Cao Hùng đã ba năm , trừ bỏ năm thứ nhất dốc sức làm sự nghiệp hoàn toàn không quan tâm đến chuyện khác, năm thứ hai cô bắt đầu hẹn hò.
Theo nhận thức của nhiều người ,ngoại hình của nàng không kém cũng được gọi là mỹ nữ , rất nhiều người vừa nghe đến chuyện cô còn độc thân đã lơ đãng lộ ra vẻ thưởng thức .
Cô chưa bao giờ hẹn hò với người khác phái , chỉ cần đối với đối phương có ấn tượng đầu tiên tốt , cô sẽ xắp xếp thời gian cùng họ gặp mặt .
Chính là. . . . . . , cũng không biết vấn đề ở nơi nào, ấn tượng đầu tiên không tồi, cũng đã hẹn qua một hai lần, thậm chí nhìn cảnh đêm , xem phim , nghe nhạc, nhưng chỉ cần đạt tới năm cuộc hẹn cô sẽ mất đi hứng thú, cảm thấy đối phương vô vị, cả xúc tích lũy từ trước dần biến mất ,cuối cùng cô sẽ đề nghị, hai người làm bạn bè thì tốt hơn .
Này vấn đề rốt cuộc là từ đâu ?
Lê Chi Chi để tay lên ngực tự hỏi , cũng thản nhiên đối mặt với chính mình,mỗi lần gặp một người đàn ông cô đều không tự chủ được lấy những người đàn ông cùng cô hẹn hò so sánh với Quan Triển Lạc .
Nhưng so sánh như vậy là không công bằng.
Quan Triển Lạc – là người thừa kế duy nhất một trong ba tập đoàn lớn nhất đài loan, anh từng học tại Mĩ và Anh Quốc lấy được bằng thạc sĩ về kinh tế , dung mạo cùng dáng người đều là cực phẩm, tựa hồ lúc tạo nên anh thượng đế lại quên để lại khuyết điểm
Một người đàn ông như vậy thì toàn bộ đài loan, người có thể sánh với anh ta thật sự là rất ít.
Mà cô, nhiều lần lại phạm sai lầm như vậy.
Ai, Lê Chi Chi nhìn chính mình trong gương ──
Bộ váy liền màu đen cao cổ dài trên gối, chiều dài thế này có vẻ không giống người lớn,mà ngược lại làm cho cô trở nên thanh lịch và gợi cảm, hai vẻ đẹp đan xen vào một, bởi vì bộ váy âu phục này mặc trên người cô giống như lớp da thịt thứ hai.
Cô đem mái tóc quăn vấn lên , lộ ra vùng da thịt trắng nõn hoàn mỹ của đôi tai cùng chiếc cổ,một chiếc vòng trang nhã làm ngũ quan thanh lệ của cô càng trở nên lộng lẫy.
Cô hẳn là có thể vứt bỏ tình cảm của mình chứ ? Một lần nữa sống vì chính mình , cô đã không còn là cô gái mười năm trước bị Quan Triển Lạc bỏ rơi nữa .
Cô đi về phía trước hướng tới chỗ người đàn ông cô hẹn .
Cuộc hẹn cùng Du Thừa Dụ vào đêm nay chính thức bắt đầu , cô tính toán về chuẩn mực của mình không để bóng ma của Quan Triển Lạc quấy nhiễu .
Cô cầm lấy chiếc túi trên giường , di động bên trong vừa lúc vang lên .
Người gọi là Du Thừa Dụ báo đã đứng dưới lầu nhà cô , chuẩn bị cùng cô đi ăn tối.
※※※
Khách san Hàm Lâm tầng cao nhất là do những hội viên chỉnh sửa thành nhà hàng , bên trong ánh lay động, tiếng cầm trầm thấp lay động lòng người , cánh cửa hình cánh cung mở rộng 360 độ kéo dài xuống đất có thể nhìn thấy cả bầu trời , bên ngoài cửa sổ các ngôi sao sáng lạng trên bầu trời , làm cho người khác cảm thấy mê hoặc bầu không khí ở bến cảng .
Hơn nữa bếp trưởng từng làm trong hoàng thất Châu Âu ,nhà hàng cơ hồ một năm ba trăm sáu mươi năm ngày đều là khách quý , nếu không đặt trước tuyệt đối sẽ không có bàn ngồi .
Nhưng hôm nay. . . . . . Quái.
Du Thừa Dụ cùng Lê Chi Chi đi thang máy đến tầng cao nhất, cửa thang máy mở,phục vụ trong nhà hàng lập tức xếp hàng cúi đầu chào, thậm chí ngay cả nhà ăn quản lí đều hiện thân tự mình chiêu đãi.
“Xin hỏi là Du phó tổng – Du Thừa Dụ phải không ?”
“Đúng vậy.” Du Thừa Dụ tuy rằng không biết đây là chuyện gì , nhưng mà , mang theo sự ngạc nhiên cùng bạn gái bước vào trong nhà hàng, ngay cả quản lí nhà hàng trước nay luôn kiêu ngạo cũng tự mình ra đón , Du Thừa Dụ không khỏi kiêu ngạo .
” Hoan nghênh, hoan nghênh.”Quản lí nhà hàng lại bắt tay chào hỏi, thân thiết giống như ngẫu nhiên gặp lại ban tốt lâu năm.
” Hai vị mời bên này , đêm nay tôi sắp xếp cho hai vị một bàn ăn có vị trí đẹp để hai người có thể từ từ thưởng thức , hy vọng hai vị có thể xem như ở nhà mà hưởng thụ.”
Dưới sự dẫn dắt của quản lí , Lê Chi Chi cùng Du Thừa Dụ ngồi xuống.
Chính là, rất kỳ quái. . . . . .
Quản lí nhà hàng sắp xếp cho họ một chỗ cực kì tốt , nhà hàng này Lê Chi Chi đã tới vài lần, cô biết đêm nay tai vị trí này luôn được họ sắp xếp dành cho những vị khách vô cùng quý như chủ tịch, giám đốc.. …
Cô liếc nhìn Du Thừa Dụ một cái.
Chẳng lẽ là anh ta cố ý an bài,có điều có cần phô trương lớn như vậy không? Cô cũng không phải là người thích hư vinh, nghĩ rằng đàn ông chỉ cần phô trương tiền tài thì phụ nữ sẽ phủ phục dưới chân anh ta sao .
Bởi vì bọn họ không chỉ ngồi ở vị trí khách quý, cả nhà hàng tựa hồ như đã được Du Thừa Dụ bao vậy .
Phóng tầm mắt nhìn lại, cả nhà hàng trừ bỏ nhân viên phục vụ ở ngoài, khách hàng chỉ có cô cùng Du Thừa Dụ hai người.
Này , thật sự rất khoa trương !
Bao cả nhà hàng, chỉ để cho hai người dùng cơm có cần phải vậy không ?
Lê Chi Chi cũng không có cảm động, thậm chí cảm thấy có chút phức tạp.
Hai người mới hẹn nhau lần đầu tiên , không cần phô trương lớn như vậy a ?
Bọn họ được quản lí đích thân phục vụ cơm cùng rượu.
Quản lí nhà hàng lui ra sau, Du Thừa Dụ nhìn quanh bốn phía, anh tràn ngập nghi hoặc nói: “Tôi nhớ thư kí nói nhà hàng rất khó đặt chỗ , nhưng mà hôm nay vừa thấy mới phát hiện căn bản chỉ là đồn đãi, cô xem,thời gian dùng cơm mà cả nhà hàng trừ hai chúng ta cũng không có vị khách nào khác…cũng khó trách khi thấy chúng ta tới cửa , quản lí đích thân ra nghênh đón.”
Lê Chi Chi nghe xong, nước trong cốc thiếu chút nữa rơi xuống mặt bàn.
Hiện tại là chuyện gì xảy ra?
Cô ngạc nhiên nhìn anh ta, hai tròng mắt mê man : ” Không phải anh sắp xếp sao ? Bao cả nhà hàng này.”
Du Thừa Dụ lắc đầu, “Thẳng thắn mà nói, tôi là lần đầu tiên tới nơi này, mọi việc đều là do bạn sắp xếp . “
Du Thừa Dụ cũng thành thật, anh cảm thấy được nhà hàng Hàm Lâm này cũng không có gì rất giỏi, thế nhưng vào thời gian bữa tối một người khách đều không có, cho nên liền hào phóng nói ra chuyện anh cũng không phải hội viên.
Lê Chi Chi nhăn mày khó hiểu.
Không có khả năng a ! nhà hàng này là dành cho xã hội thượng lưu, tình huống đêm nay thật sự không bình thường .
Vì thế cô gọi phục vụ , nói hắn gọi quản lí .
Quản lí nhà hàng quả nhiên phục vụ rất hoàn hảo , thân hình tròn cùng khuôn mặt luôn lộ ý cười lập tức xuất hiện.
“Tiểu thư, xin hỏi có cái gì cần tôi phục vụ ?”
“Ách. . . . . . , là như vậy, tôi muốn hỏi. . . . . .” Lê Chi Chi lấy tay chỉ về bốn phía nhà hàng: “Đêm nay vì cái gì mà trừ chúng tôi ra , ngay cả một vị khách cũng không thấy ?”
Quản lí vừa nghe xong vội vàng cúi đầu giải thích: “Là thế này, đêm nay nhà hàng đã được Quan tiên sinh bao , vì thế tôi đã gọi điện cho các vị khách khác xin họ bữa khác ghé và đồng ý lần sau khi các vị ấy đến nhà hàng sẽ miễn phí chiêu đãi một lần.”
Quản lí không tiếc đắc tội với các vị khách khác , cũng chỉ vì muốn lấy lòng người bao nhà hàng – Quan tiên sinh!
Nhưng mà tất cả đều phi thường đáng giá , trợ lí của Quan tiên sinh đã nói mọi chi phí tổn thất đêm nay đều do Quan tiên sinh trả .
/11
|