Kiều Nữ Thương Hộ Không Làm Thiếp

Chương 130 - Đánh Bàn Tính Đến Hảo

/134


Tô Phong ra khỏi Tụ Nguyệt cư, gã sai vặt của hắn Lương Dương liền đón đi lên: “Thiếu gia, nhưng đều nói thỏa?”

Tô Phong nói: “Chưa từng.”

Lương Dương cũng không vội, hì hì cười: “Khó được gặp phải cái đui mù, thiếu gia, ngài liền bồi nàng chơi đùa đi! Cũng không thể thu thập quá nhanh, nếu không lại muốn nhàm chán thật lâu.”

Tô Phong nhếch khóe môi: “Làm người đi tra một chút, vị Ninh cô nương này sau khi tới kinh đã làm cái gì.”

“Dạ.”

*****

Tin tức Trạm Kinh bán băng thực mau liền truyền khắp, ngay cả trong cung cũng thu được tin tức.

Hiện tại trời càng ngày càng nóng, trong cung sủng phi tần cũng phải ở khi nóng mới có thể được đến một thùng băng, nhưng năm nay lại không chút nào gián đoạn. Bởi vì cho dù trong cung còn không có đi tiệm bán băng mua, nhưng rất nhiều phi tần có tiền hoặc là hoàng tử công chúa đã tống cổ hạ nhân đi ra ngoài mua trở về tự dùng.

Cổ Tài - kẻ cơ linh nhất Đan Di cung, giỏi về vuốt mông ngựa - không tiếc đào tiền của chính mình, mỗi một ngày đều phái tiểu nhân đến bên ngoài mua một thùng băng đưa vào cho Diêu quý phi, làm các loại thức ăn ướp lạnh.

Diêu quý phi hôm nay lại thấy Cổ Tài dọn tới một thùng băng, liền hiếm lạ: “Năm nay băng vì sao sung túc như vậy?”

Cổ Tài lập tức lấy lòng mà cười: “Năm nay nóng hơn so với năm ngoái, nhưng trong cung băng mỗi năm đều nhiều như vậy. Băng này, là nô tài hiếu kính nương nương.”

“A?” Diêu quý phi cười: “Ngươi từ nơi nào lấy tới băng? Chẳng lẽ là đến cung hầm trộm đi?”

“Ai ôi! Nương nương đây là muốn oan uổng nô tài!” Cổ Tài làm ra vẻ sợ hãi muốn chết.

“Quỷ bỡn cợt, còn tưởng làm bộ tới khi nào, không mau nói.” Lệ cô cô cười mắng một câu.

“Băng này là nô tài thác người bên ngoài mua.”

“Bán băng?” Diêu quý phi càng hiếm lạ: “Nhà ai có bút tích lớn như vậy cư nhiên bán băng. Tô gia? Quý gia? Vẫn là yêu nhất loè thiên hạ - Dực Vương phủ?”

“Đều không phải.” Cổ Tài nói: “Hình như là một cái tiểu thương hộ ngoại lai, một vị tiểu cô nương danh điều chưa biết, tên là Ninh Khanh.”

“Ninh Khanh?!” Diêu quý phi cả kinh, sau đó nhìn phía Lệ cô cô: “Ân nhân cứu mạng của Niên Nhi không phải tên này sao?”

“Đúng vậy, nương nương.” Lệ cô cô cũng là vẻ mặt kinh ngạc: “Bất quá…… Ninh cô nương kia mới mười bốn tuổi, nhỏ tuổi như vậy sao có thể làm được việc buôn bán lớn bậc này! Nếu nói là điện hạ, điện hạ cũng không biết kinh thương, không có khả năng giúp được nàng.”

Cổ Tài tò mò nhìn Diêu quý phi lại nhìn Lệ cô cô. Hắn biết điện hạ từ ngoại quốc mang về một cái ân nhân cứu mạng, nhưng khi Ninh Khanh bái kiến, hắn bị Nội Vụ Phủ phái đi lấy sa tanh, cũng chưa thấy được, chỉ biết là là cô nương họ Ninh.

Hiện tại nghe nói là cùng tên với lão bản phía sau màn của tiệm băng, cũng là lắp bắp kinh hãi, vội vàng nói: “Tiểu nhân nghe nói lão bản của tiệm băng kia Ninh Khanh cô nương luôn thích mặc hắc y hoặc là xiêm y già nua, vẫn luôn mang khăn che mặt, nghe đồn trên mặt nàng có thương tích.”

“Chính là nàng!” Lệ cô cô khẳng định nói.

Diêu quý phi gật gật đầu, khuôn mặt diễm lệ khó nén khiếp sợ: “Nguyên bản cho rằng nàng chỉ làm buôn bán nhỏ, không nghĩ tới cư nhiên hiểu được chế băng!”

“Chế băng?” Lệ cô cô cùng Cổ Tài hai mặt nhìn nhau.

“Nếu không phải chế băng, nàng từ đâu lấy ra băng?” Diêu quý phi nói: “Nàng một cái người Thiên Thịnh, vừa mới tới Thiên Thủy một tháng, không có khả năng có hầm băng! Bổn cung nghe nói trong dã sử từng viết, mấy chục năm trước ở tiểu sơn thôn nào đó có một ông lão mùa hè tạo băng, nhưng hắn tạo băng xong ngày hôm sau liền hưng phấn quá độ mà chết, cũng không lưu phương pháp hay ghi chép gì. Nguyên tưởng rằng kia chẳng qua là đồ vật quái lực loạn thần! Không tưởng là thật sự!”

“Nương nương, nếu như nàng có thể chế băng, kia chính là một bút cự phú a!” Lệ cô cô kích động nói.

Đôi mắt diễm lệ của Diêu quý phi chợt lóe, nếu như nàng có thể đem kỹ thuật chế băng này nắm vào tay, gì sầu không có tiền làm đại sự! “Cổ Tài, ngươi truyền lời cho ca ca, kêu hắn mời Chung lão y chính vào cung.”

“Nô tài tuân mệnh.”

“Lệ cô cô, đi kêu Niên Nhi tới.”

*****

Thủy Kinh Niên gặp qua Diêu quý phi liền ra cung, đi tìm Ninh Khanh.

“Mẫu phi nói, nàng tìm tới Chung lão y chính đã về hưu, cho muội coi một chút vết thương trên mặt.” Thủy Kinh Niên cao hứng nói: “Y thuật của Chung lão y chính này có thể nói là Thiên Thủy nhất tuyệt, bất quá tuổi lớn, đã hơn tám mươi tuổi, không hề cho người ta xem bệnh. Ta trong khoảng thời gian này vẫn luôn nghĩ biện pháp dỗ ông ấy cho muội xem thương đâu! Không nghĩ tới nàng lại ra ngựa trước!”

“Nhìn hay không đều giống nhau.” Ninh Khanh nhàn nhạt nói. “Làm buôn bán như vậy, đi ra ngoài hành tẩu thuận tiện. Sẽ giảm rất nhiều phiền toái không cần thiết!”

“Cái gì nhìn hay nhìn đều giống nhau?” Thủy Kinh Niên đều thế nàng gấp đến độ đổ mồ hôi: “Trời nóng bức, muội che lại như vậy, không nóng sao? Đến lúc đó sinh rôm, lại phải trị, tội gì phiền toái như vậy?”

Ninh Khanh không đành lòng khiến hắn lo lắng, đành phải gật gật đầu: “Vậy trị một chút.”

Ngày hôm sau, Ninh Khanh liền theo Thủy Kinh Niên tiến cung.

“Ninh cô nương tới, mời vào mời vào!” Lệ cô cô tươi cười đầy mặt ra đón.

“Gặp qua Quý phi nương nương.” Ninh Khanh vừa mới hành lễ, Diêu quý phi đã tự mình duỗi tay đỡ, ôn thanh nói: “Ai, đều là người một nhà, hành lễ cái gì.”

Hàng mi dài của Ninh Khanh rũ xuống, che khuất trong mắt xẹt qua tia trào phúng.

“Nương nương, Chung lão y chính tới! Còn có Kiến Võ Hầu phu nhân tới!” Cổ Tài nói.

“Mau mời!” Diêu quý phi tự mình đứng lên.

Chỉ chốc lát sau, liền thấy một lão giả tóc hoa râm, lại tinh thần phấn chấn cùng một người dược đồng bộ dáng thiếu niên đi đến, phía sau đi theo một quý phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, mặt tròn, trông hiền từ.

“Chung lão y chính chịu tới, Đan Di cung này của bổn cung thật là bốn vách tường rực rỡ a!” Diêu quý phi cười tiến lên.

Chung lão y chính hừ nhẹ một tiếng, xem như ứng, cũng không hành lễ! Hắn là người tích cổ, lại y thuật cao siêu, ngay cả Văn Tuyên đế cùng Thái Hậu nương nương đều cung hắn, không dám làm hắn quỳ. Huống chi trước mặt chỉ là một người Quý phi! Nếu không phải năm đó thật sự thiếu Diêu gia nhân tình, hắn mới không tới!

“Gặp qua nương nương.” Quý phụ nhân kia mỉm cười tiến lên. Đúng là tẩu tử ruột thịt của Diêu quý phi, Kiến Võ Hầu phu nhân.

“Hảo tẩu tẩu, người trong nhà, mau đừng khách khí, ngồi.”

Lệ cô cô dâng lên trà tốt nhất, Thủy Kinh Niên vội vàng đẩy Ninh Khanh tiến lên, cười hì hì nói: “Lão nhân…… Khụ, lão y chính, ngài cho nàng nhìn một cái đi.”

“Thiết! Ngươi tiểu tử này đầu hiện tại còn không có tốt?” Chung lão y chính cười trừng mắt nhìn Thủy Kinh Niên.

Thủy Kinh Niên cười ha hả. Khi


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status