Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt

Chương 37 - Sinh nhật của Lương Thần

/87


Trác Thiệu chỉ thích Lương Hâm, nhưng mấy năm đó, hắn cũng từng được người khác thích, mà mỗi lần gặp phải chuyện như vậy, hắn đều nhanh chóng chặt đứt suy nghĩ đó của người nọ.

Nhưng Lương Thần thì khác.

Đứa trẻ này không có người thân, không có bạn bè, trong những năm qua, người duy nhất gần gũi là hắn, bây giờ có tình cảm mông lung như vậy với hắn, hắn không xử lý tốt, có thể sẽ hủy hoại cuộc sống của cậu.

Trác Thiệu cũng không phải người tốt gì, nhưng cũng không làm được chuyện tổn thương Lương Thần.

May mà, truyền thông tin tức ở thời điểm này còn khá lạc hậu, chỉ sợ Lương Thần còn không biết trên đời này còn có đồng tính luyến ái, cũng không rõ tình cảm chân chính đối với hắn là cái gì. Dưới tình huống như vậy, hắn cách xa Lương Thần một chút, hẳn là có thể làm cho phần tình cảm này của Lương Thần chậm rãi phai nhạt?

Trác Thiệu đang nghĩ như vậy, đại biểu lớp đến phát đề thi.

Thứ sáu tuần trước, họ lại trải qua một kỳ thi tháng khác, mà bây giờ, kết quả của kỳ thi tháng đã có.

Trác Thiệu lần này lại tiến bộ một chút, hạng tư lớp, mà Lương Thần, cậu vẫn hạng hai lớp.

"Trác Thiệu cậu thật lợi hại." Lương Thần đứng hạng hai trong lớp sùng bái nhìn Trác Thiệu hạng tư "Trác Thiệu mấy ngày nay bận rộn như vậy, thành tích vậy mà không thục lùi, thật lợi hại."

Biểu tình của cậu nhìn rất đáng yêu, Trác Thiệu có loại xúc động muốn sờ sờ đầu cậu, nhưng hắn không nhúc nhích.

Trước kia hắn đem đứa nhỏ này xem như vãn bối, vì thế cảm thấy sờ thế nào cũng không sao, nhưng tình huống hiện tại là, đứa nhỏ này cũng không coi hắn là trưởng bối.

Tâm tình Trác Thiệu rất phức tạp, lúc nghe giảng còn nhịn không được thất thần.

Sau đó... Hắn không có sửa bài thi, Lương Thần liền giúp hắn sửa.

Nhìn Lương Thần dùng bút chì viết trên đề thi của hắn, trong lòng Trác Thiệu nói không nên lời là tư vị gì.

Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, lại có một người cẩn thận đối đãi với hắn như vậy, toàn tâm toàn ý thích hắn.

Chỉ là, người này không phải Lương Hâm.

Trác Thiệu nhìn Lương Thần một cái, tiếp nhận bài thi, lại không nói chuyện với Lương Thần, nếu hắn đã không có khả năng ở cùng một chỗ với Lương Thần, thì không thể cho Lương Thần hy vọng.

Trác Thiệu của hôm nay hơi khác thường, Lương Thần đương nhiên phát hiện, nhìn thấy Trác Thiệu vẫn không để ý tới mình, cậu nhất thời có chút không dễ chịu, cũng có chút bất an.

Trong lòng Lương Thần khó chịu, lại muốn cùng Trác Thiệu nói chuyện, cậu nhìn một vòng, cuối cùng nói: "Trác Thiệu, nước của cậu hết rồi, tớ rót cho cậu chút nước?"

Tuy rằng nói là câu nghi vấn, nhưng Lương Thần đã đưa tay lấy ly nước của Trác Thiệu.

Từ khi Trác Thiệu đối xử tốt với cậu, nước của Trác Thiệu đều là cậu giúp Trác Thiệu rót.

Cậu thích giúp Trác Thiệu làm việc!

Lương Thần đã đụng phải ly nước, nhưng Trác Thiệu giành trước một bước cầm ly nước lên: "Tôi tự đi là được."

Lương Thần vẻ mặt khiếp sợ.

Trác Thiệu chú ý tới điểm này, đột nhiên phát hiện mình làm vậy có chút cố ý: "Tôi ngồi lâu, muốn đi dạo một chút."

Thì ra là như vậy... Lương Thần hướng Trác Thiệu lộ ra một nụ cười rạng rỡ, nhưng trong lòng chung quy vẫn có chút bất an.

Trác Thiệu nhìn nụ cười của cậu, có loại cảm giác tiến thoái lưỡng nan, cũng cảm thấy trong lòng nặng trịch.

Hắn coi Lương Thần là con của mình mà chăm, không nghĩ tới hiện tại con của mình cong, còn thích mình...

Chính hắn cong, nhưng thật sự một chút cũng không hy vọng Lương Thần hoặc Trác Đình cong, dù sao con đường này rất khó đi, muốn tìm được một người có thể cùng chung sống cả đời cũng rất khó.

Sau khi tan học, Trác Thiệu vẫn như cũ dẫn Lương Thần đi đón Trác Đình.

Đặt ở trước kia, dọc theo đường đi, Trác Thiệu đều nói tiếng Anh với Lương Thần, lại để Lương Thần đọc tiếng Anh theo hắn, nhưng hôm nay...

Có lẽ là do trước kia hắn đối với Lương Thần quá tốt, mới có thể làm cho Lương Thần đối với hắn có tình cảm như vậy, hắn nhất định phải sửa từng chút một.

Hôm nay Trác Thiệu một câu cũng không nói với Lương Thần, Lương Thần cùng hắn nói chuyện, cũng chỉ "Ừ" vài tiếng, về sau, Lương Thần cũng không nói chuyện với hắn nữa.

Trác Thiệu đột nhiên cảm thấy mình có chút cặn bã.

Nhưng điều này không thể đổ lỗi cho hắn... Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mọi thứ sẽ trở thành như thế này.

Dị thường của Trác Thiệu Lương Thần cảm giác được, cậu trầm mặc đi theo phía sau Trác Thiệu, càng rõ ràng nhận ra, Trác Thiệu sợ là đang giận cậu.

Là hôm qua cậu không muốn ăn cơm trưa khiến Trác Thiệu tức giận, hay là hôm qua cậu ngủ quá muộn khiến Trác Thiệu tức giận? Hoặc là... Trác Thiệu phát hiện cậu không thích người bạn qua thư của Trác Thiệu, vì thế tức giận?

Trác Thiệu tức giận, cậu phải làm sao bây giờ?

Lương Thần suy nghĩ một đường cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt, chỉ có thể giống như trước kia, sau khi về nhà vô cùng tích cực đi theo Trác Thiệu vào phòng bếp, giúp Trác Thiệu làm việc.

Ngay từ đầu, trong nhà có thức ăn phải rửa, Trác Thiệu đều nhờ Trác Đình hỗ trợ, nhưng sau đó Lương Thần rất tích cực muốn làm việc, dần dần, công việc rửa rau đã được Lương Thần tiếp nhận.

Lúc trước Trác Thiệu không cảm thấy chuyện này có gì không đúng, nhưng hiện tại cùng Lương Thần chen chúc trong phòng bếp, Lương Thần vẫn luôn nhìn hắn...

"Lương Thần, cậu đi làm bài tập về nhà đi, bảo Đình Đình đến rửa rau, nó mới học lớp ba, không có bao nhiêu bài tập về nhà phải làm." Trác Thiệu nói.

Lương Thần vốn đang rửa rau, đột nhiên nghe Trác Thiệu nói như vậy, cả người đều cứng đờ.

Cậu thu hồi bàn tay ướt đẫm của mình, bất an lau lên quần một chút, sau đó mới nói: "Được..."

Tuy rằng Trác Đình không rửa rau, nhưng nó rất ngoan, lúc này đang lau nhà.

Nghe được Lương Thần kêu nó đi rửa rau, nó ném giẻ lau xuống rửa tay, liền đi vào phòng bếp.

"Anh, sao anh lại bảo em rửa rau vậy? Lúc trước không phải anh ghét bỏ em rửa không sạch sao?" Trác Đình khó hiểu hỏi.

Trác Đình rửa rau, là học theo Khuất Quế Hương, mà Khuất Quế Hương lúc rửa rau rất qua loa, ví dụ như rau xanh, bà ta cho toàn bộ vào nước tùy tiện rửa hai cái là được.

Trác Thiệu thấy Trác Đình như vậy, cũng không muốn Trác Đình rửa rau, về phần Lương Thần...

Lúc Lương Thần rửa rau đặc biệt nghiêm túc, cậu đều là mỗi phiến lá cây đều cẩn thận tỉ mỉ rửa qua.

"Biết mình rửa không sạch, liền rửa nhiều hơn, học một chút." Trác Thiệu nói.

Trác Thiệu vẫn như cũ nhanh tay xào đồ ăn, hắn mất nửa tiếng làm cơm tối, cùng hai đứa nhỏ ăn xong, lại bảo Trác Đình đi rửa chén, sau đó liền lên lầu.

Thấy Trác Thiệu đi rồi, Lương Thần tìm Trác Đình: "Đình Đình, anh trai em có phải giận anh không?"

"Chắc không có đâu?" Trác Đình không chút nghĩ ngợi liền nói, không phải anh trai nó đối với Lương Thần rất tốt sao? Còn để nó giúp Lương Thần rửa rau.

"À..." Lương Thần có chút mất mát, cậu giúp Trác Đình thu dọn phòng bếp, lấy bài tập về nhà ra làm, nhưng thế nào cũng không yên lòng.



"Đình Đình, anh muốn lên lầu." Lương Thần nói.

"Anh đi đi." Trác Đình nói. Buổi tối khi Trác Thiệu làm việc trên lầu, Lương Thần thường đi lên, nó đã sớm quen rồi.

Kỳ thật nó cũng đã đi qua vài lần, nhưng nó cái gì cũng không làm, nơi đó cũng không có chỗ nào có thể ngồi xuống nghỉ ngơi... Dần dần không muốn đi lên.

Lương Thần thấy Trác Đình nói như vậy, suy nghĩ một chút, trước tiên tìm ra một cái chén pha một chén trà, sau đó mới bưng chén trà kia đi lên lầu.

Cậu đi đưa nước cho Trác Thiệu là được rồi.

Hôm nay Trác Thiệu dùng chất độn để lấp đầy các khe hở giữa gạch men trong nhà Chu Chính Cường.

Khởi công hai tháng, trang trí cứng trong nhà Chu Chính Cường trên cơ bản đã hoàn thành, có thể mua thêm đồ đạc vào trong, mà trước đó, Trác Thiệu dự định làm hết chi tiết một chút.

Lúc này không có chất độn, ngay cả chất độn cũng không có mấy người dùng, nhưng hắn vẫn tìm đến chất độn, lấp đầy tất cả khe hở gạch men, có gạch men dính chút xi măng gì đó, hắn cũng dùng dao nhỏ cẩn thận cạo đi.

Lúc Lương Thần lên lầu, Trác Thiệu đang mặc quần áo cũ, quỳ trên mặt đất làm việc.

Lương Thần không muốn nhìn thấy Trác Thiệu như vậy, nhưng đây là việc Trác Thiệu muốn làm... Lương Thần chạy tới, đưa trà trên tay cho Trác Thiệu: "Trác Thiệu, cậu uống chút nước."

"Cám ơn." Trác Thiệu thật đúng là có chút khát, nhận lấy chén trà kia liền uống một ngụm.

Hiện giờ thời tiết đã trở nên lạnh lẽo, quỳ trên mặt đất giày vò hồi lâu, càng làm cho Trác Thiệu cả người tràn đầy hàn ý.

Nhưng sau khi uống một chén trà nóng, hàn ý trên người hắn liền tiêu tán.

Trác Thiệu cảm kích nhìn Lương Thần một cái, sau đó liền nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của Lương Thần, còn lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Trác Thiệu, tớ giúp cậu!"

Động tác Trác Thiệu cứng đờ.

Lương Thần cũng cười ngồi xổm xuống, muốn giúp Trác Thiệu làm việc.

Vừa rồi lúc Trác Thiệu nhận nước trà uống có nhìn cậu một cái, trong mắt một chút chán ghét cũng không có, nói cách khác, Trác Thiệu cũng không chán ghét cậu.

Chỉ cần nghĩ đến Trác Thiệu cũng không chán ghét mình, chuyện lúc trước hẳn là mình suy nghĩ nhiều, nụ cười trên mặt Lương Thần, liền xán lạn hơn.

"Không cần hỗ trợ." Trác Thiệu đặt cái ly trên tay xuống đất, lập tức cự tuyệt: "Chỗ này của tôi cũng không có bao nhiêu công việc, cậu không cần giúp đỡ tôi."

Nụ cười trên mặt Lương Thần chậm rãi biến mất, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Vậy tớ lấy quyển sách tới xem?"

"Cậu về làm bài tập về nhà, làm xong bài tập về nhà đi ngủ sớm." Trác Thiệu lại nói: "Lương Thần, cậu không thể luôn đi theo tôi."

"À..." Lương Thần đáp một tiếng, cầm lấy cái chén trên mặt đất đi ra ngoài.

Trước kia Trác Thiệu cũng từng bảo cậu không cần làm việc, nhưng khi đó giọng điệu Trác Thiệu không giống bây giờ.

Hơn nữa... Trác Thiệu bảo cậu, không cần luôn luôn đi theo hắn?

Lương Thần bưng ly từ nhà Chu Chính Cường đi ra, trầm mặc đi cầu thang, mà chờ cậu phục hồi tinh thần, cậu đã đứng ở tầng trệt.

Trong lúc bất tri bất giác, cậu lại đi xuống lầu.

Lương Thần biết mình nên trở về, nhưng cậu đột nhiên có chút không muốn trở về... Dừng một chút, cậu đặt ly nước lên cầu thang đi ra ngoài khu dân cư.

Trời đã tối, nhưng bên ngoài vẫn rất náo nhiệt... Lương Thần đi vòng quanh tiểu khu, không mục đích đi tới.

Hôm nay Trác Thiệu có chút không thích hợp, chính cậu cũng có chút không thích hợp, nhưng cậu không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

"Lương Thần." Một giọng nói vang lên.

Lương Thần quay đầu lại, liền nhìn thấy bà lão mấy ngày trước gặp qua, khi cậu còn bé đã chiếu cố cậu vài năm.

Cậu có chút sợ hãi, nhưng nhìn thấy xung quanh còn có cửa hàng đang mở, lại không sợ như vậy, chỉ là có chút đề phòng nhìn bà lão này.

Bà lão kia hiền lành nhìn Lương Thần: "Lương Thần, lần trước bà gặp con, cũng không có cơ hội nói chuyện với con... Bây giờ con sống ở đâu?"

Lương Thần không muốn trả lời, xoay người muốn đi, bà lão kia lại tiến lên vài bước, đột nhiên nắm lấy cánh tay cậu: "Lương Thần, con đừng đi, bà nhiều năm không gặp con, con cùng bà nói chuyện đi."

"Tôi... Chúng ta không có gì để nói." Lương Thần đối với bà lão này rất không thích, đưa tay muốn kéo tay đối phương ra, nhưng mà bà lão này nắm cậu rất chặt.

Nhưng, Lương Thần dù sao cũng đã không còn là trẻ con, nếu cậu quyết tâm, vẫn có thể tránh ra... Dùng sức hất tay bà lão ra, Lương Thần nhanh chóng chạy về.

Bà lão kia bị cậu đẩy một cái, suýt nữa ngã xuống đất, nhìn Lương Thần chạy xa, trên mặt bà ta lộ ra oán độc.

"Mẹ, thế nào rồi? Thằng nhóc này có thể dỗ dành được không?" Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi từ bên cạnh đi ra, sốt ruột hỏi.

"Dỗ không được." Bà lão cắn răng nói.

Đứa nhỏ Lương Thần này, có thể nói là lớn lên dưới mí mắt của bà ta, trước kia bà ta đối với đứa nhỏ này rất không tốt, đứa nhỏ này vẫn dán chặt lấy bà ta... Tuy rằng lúc trước sau khi chuyện bọn họ làm bị Lương Tử Ngang phát hiện, bà ta đã nhiều năm không gặp đứa nhỏ này, nhưng bà ta vốn tưởng rằng bà ta vẫn có thể dỗ được đứa nhỏ này, không nghĩ tới hiện tại đứa nhỏ này tính tình nóng nảy, thế nhưng một chút cũng không nghe lời bà ta.

"Vậy làm sao bây giờ? Làm thế nào chúng ta mới có được tiền?" Con trai của bà lão nhíu mày hỏi.

"Đại Tráng, chúng ta lại nghĩ biện pháp." Bà lão nói.

"Còn có thể nghĩ biện pháp gì nữa? Nếu không có tiền, những người đó sẽ chém tôi!" Đào Đại Tráng nhíu mày nói.

"Chúng ta tới nơi này, bọn họ nhất thời không bắt được chúng ta." Bà Đào nói với con trai, nhưng vẫn rất lo lắng, đồng thời đối với Lương Tử Ngang và Lương Thần hận muốn chết.

Lúc trước Lương Thần gọi điện thoại cho Lương Tử Ngang, sau khi gọi Lương Tử Ngang trở về, Lương Tử Ngang liền dẫn người đập phá nhà bọn họ, còn bảo bọn họ trả lại tiền cho hắn.

Lương Tử Ngang kia rất hung dữ, bọn họ không có biện pháp, chỉ có thể bồi thường tiền.

Kết quả cứ như vậy, tiền nhà bọn họ tất cả đều bồi thường xong không nói, còn mất hết mặt mũi.

Con dâu bà ta lúc trước không biết tiền nhà bọn họ đều là Lương Tử Ngang đưa, còn tưởng rằng Lương Thần là đứa nhỏ không ai muốn mà bà ta phát thiện tâm nuôi, cho nên rất chán ghét Lương Thần, không ít lần mắng Lương Thần, hiện tại đột nhiên biết tiền trong nhà tiêu dùng đều là tiền sinh hoạt của Lương Thần... Cô lập tức cãi nhau với bọn họ.

Trong nhà bọn họ rất loạn, lại sợ Lương Tử Ngang tìm bọn họ gây phiền toái... Sau đó dứt khoát bán nhà rời khỏi huyện Phúc Dương.

Lương Tử Ngang kia có thể ở bên ngoài buôn bán kiếm tiền, Đào Đại Tráng cảm thấy mình cũng hoàn toàn có thể.

Nhưng mà, thế giới bên ngoài, đâu có dễ như vậy?

Đào Đại Tráng chịu không nổi khổ, rất nhiều công việc không muốn làm, làm buôn bán, rõ ràng người khác làm ăn rất có lời, gã lại luôn lỗ...

Nhưng gã lại không cam lòng, luôn muốn kiếm được nhiều tiền, mấy tháng trước nghe người ta nói có một nghề buôn bán dược liệu đặc biệt kiếm được nhiều tiền, gã thân không xu nào lại đi vay nặng lãi định mua dược liệu...

Người nói sẽ hợp tác kinh doanh với gã chạy trốn, người nọ là một kẻ lừa đảo.

Lần này, gã không chỉ đem toàn bộ số tiền vợ mình vay mượn từ cha vợ vào, còn ném sáu vạn tiền vay nặng lãi vào...



Gã kiếm đâu ra số tiền lớn như vậy? Càng đừng nói tiền lãi, sau mấy tháng đến hôm nay, sáu vạn đã biến thành tám vạn, về sau hẳn là còn có thể biến thành mười vạn, mười hai vạn.

Gã không có biện pháp, chỉ có thể chạy về huyện Phúc Dương.

Mấy năm nay vì làm ăn, bọn họ cùng thân thích mượn không ít tiền, hiện tại không ai nguyện ý cho bọn họ mượn tiền không nói, còn chạy tới tìm bọn họ đòi tiền. Không chỉ có thế, bọn họ còn phải lo lắng những người cho vay nặng lãi tìm tới cửa...

Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ cuối cùng liền đem chủ ý đánh lên người Lương Thần.

Lương Tử Ngang rất giàu có!

"Tôi đã hỏi thăm, đứa nhỏ này ra tay rất hào phóng, hiện tại Lương Tử Ngang sợ là đem tiền sinh hoạt trực tiếp cho nó." Đào Đại Tráng nói: "Còn có hai người đi cùng nó, cha mẹ đều đã chết, đến nhà nó ăn chực uống chực. Thằng nhóc này có thể mua điện thoại di động cho người ăn chực ở nhà nó, trên tay nhất định có rất nhiều tiền, dỗ dành xong nói không chừng nợ nần của chúng ta có thể trả hết, hiện tại dỗ không được..."

Bà Đào cũng nhịn không được nhíu mày: "Nếu nó chỉ có một người, hẳn là vẫn có thể dỗ dành, nhưng hiện tại bên cạnh nó có người."

Hai mẹ con đều có chút lo lắng.

Bọn họ vốn là muốn dỗ dành Lương Thần, sau đó để Lương Thần đòi tiền Lương Tử Ngang, nhưng hiện tại Lương Thần căn bản không dỗ được.

Lương Thần cũng không biết ý nghĩ của hai mẹ con này, cậu đã chạy trốn về nhà.

"Sao anh lại thở hổn hển vậy?" Trác Đình khó hiểu nhìn Lương Thần.

"Anh... Anh đã đi xuống cầu thang." Lương Thần nói dối, nói xong, mới phát hiện mình quên mang ly nước lên.

Sau khi xuống lầu đem ly nước mình đặt ở trên cầu thang cầm lên, cảm xúc sợ hãi trong lòng Lương Thần mới tiêu tán không sai biệt lắm.

Cậu có lòng muốn đem chuyện này nói cho Trác Thiệu, nhưng nghĩ đến hôm nay Trác Thiệu lãnh đạm, lại có chút không biết nên nói như thế nào cho phải...

Lương Thần không yên lòng làm bài tập, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đồng hồ, đến chín giờ rưỡi, Trác Thiệu cuối cùng cũng từ trên lầu đi xuống.

"Anh!" Trác Đình cười nghênh đón.

"Đình Đình làm xong bài tập chưa?" Trác Thiệu cười hỏi.

"Làm xong rồi!" Trác Đình nói.

"Thật ngoan!" Trác Thiệu nói.

"Tớ cũng làm xong rồi." Lương Thần tiến lại gần, muốn đi nhận quần áo bẩn trong tay Trác Thiệu, nhưng mà... Những lần trước Trác Thiệu đều đưa quần áo bẩn cho cậu bảo cậu đi giặt, lần này lại né tránh.

Trác Thiệu cũng không khen ngợi cậu.

"Đã chín giờ rưỡi rồi, các cậu mau đi ngủ." Trác Thiệu không để ý Lương Thần, cầm quần áo bẩn đi vào phòng vệ sinh.

Lương Thần ngơ ngác đứng tại chỗ, có chút phản ứng không kịp. Trác Thiệu trước kia, không phải như vậy...

Cậu muốn hỏi Trác Thiệu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, rồi lại không dám hỏi, cậu thậm chí không dám không nghe câu trả lời của Trác Thiệu, chỉ sợ Trác Thiệu sẽ mất hứng, sau đó giận cậu.

Lương Thần vào phòng, một chút cũng không buồn ngủ.

Hiện tại cậu không có thời gian suy nghĩ chuyện của "Bà Đào" kia, tâm tư của cậu, tất cả đều đặt ở trên người Trác Thiệu.

Trác Thiệu hình như không thích cậu, cậu phải làm gì mới có thể khiến Trác Thiệu thích cậu đây?

Ngơ ngác nhìn trần nhà, Lương Thần cái gì cũng nghĩ không ra.

Lúc trước cậu có thể cho Trác Thiệu đồ ăn vặt, đưa tiền cho Trác Thiệu, nhưng hiện tại cậu đã không còn gì nữa, Trác Thiệu cũng không thiếu những thứ này...

Vùi mặt vào trong chăn, Lương Thần nhỏ giọng nghẹn ngào...

"Cậu chôn mình trong chăn làm gì vậy?" Thanh âm Trác Thiệu đột nhiên vang lên, Lương Thần có chút choáng ngợp ngẩng đầu, liền phát hiện mình bị Trác Thiệu từ trong chăn kéo lên.

"Đừng khóc." Trác Thiệu ôm cậu, lại hôn lên mặt cậu một cái: "Đã lớn như vậy rồi, còn khóc!"

Trác Thiệu hôn cậu một cái! Lương Thần cao hứng muốn nổ tung, cao hứng cao hứng... Đồng hồ báo thức reo.

Lương Thần từ trong chăn chui ra, mới phát hiện chuyện Trác Thiệu hôn cậu một cái, hoàn toàn là cậu nằm mơ.

Trong lòng cậu mất mát nói không nên lời, sau đó phát hiện, quần của mình lại ướt.

Sau khi đọc sách Trác Thiệu mua cho mình, Lương Thần đã biết mình đây không phải là sinh bệnh, nhưng lại ngượng ngùng.

Vào phòng vệ sinh giặt quần lót, Lương Thần không có mặt mũi phơi ngoài ban công, tìm một cái kẹp, sau đó phơi trong phòng ngủ của mình.

Lương Thần rốt cuộc còn trẻ, tuy rằng ngày hôm qua rất thương tâm, nhưng ngủ một giấc, lại cảm thấy còn tốt.

Có lẽ... Cậu nghĩ sai rồi?

Trác Thiệu hôm qua còn nấu cơm cho cậu ăn!

Nghĩ như vậy, Lương Thần cao hứng hơn nhiều, nhưng khi cậu đi ra khỏi phòng, thuận tiện nhìn thoáng qua ban công, lại cười không nổi.

Trác Thiệu rất bận rộn, cho nên chuyện giặt quần áo, vẫn là cậu làm.

Trác Thiệu bình thường chỉ giặt quần lót, quần áo khác chỉ tùy ý ném vào máy giặt, mà sáng hôm sau, cậu sẽ dùng máy giặt giặt quần áo của ba người.

Cũng chính vì vậy, ngày hôm qua cậu mới có thể đưa tay đón quần áo bẩn của Trác Thiệu.

Nhưng bây giờ... Quần áo Trác Thiệu đã giặt phơi trên ban công.

Ánh mắt Lương Thần chua xót, trong lòng rất khó chịu, Trác Thiệu cũng vậy.

Lương Thần đối với hắn quá tốt, tốt đến mức làm cho hắn không có biện pháp thương tổn Lương Thần, nhưng hắn không yêu Lương Thần, cái này nhất định sẽ tổn thương cậu.

Liên tiếp mấy ngày, thái độ của Trác Thiệu đối với Lương Thần đều nhàn nhạt.

Hắn ở giữa mình và Lương Thần vẽ ra một giới hạn, để cho mình không nên cùng Lương Thần quá thân mật, đồng thời, hắn cũng một lần nữa tự hỏi tương lai của Lương Thần.

Hắn vốn là xem Lương Thần như em trai mà đối đãi, tính toán tương lai hai người vẫn làm anh em, nhưng hiện tại Lương Thần đối với hắn có ý nghĩ như vậy, vậy khẳng định không được.

Hắn cũng không thể một bên theo đuổi Lương Hâm, một bên treo Lương Thần.

Nếu vậy... Hắn chậm rãi xa lánh Lương Thần, tốt nhất có thể giới thiệu cho Lương Thần mấy người bạn, để cho cậu không đến mức trong sinh mệnh chỉ có một người bạn là hắn.

Tất nhiên, trước đó, hắn còn phải làm một việc.

Vào thứ Sáu, ngày 8 tháng 12, là sinh nhật của Lương Thần, hắn sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu.

Đứa trẻ này nghe nói trước kia chưa từng tổ chức sinh nhật... Trác Thiệu đặt trước một cái bánh ngọt, sáng nay, lại đi mua vài món ăn về.

/87

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status