Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt

Chương 34 - Lương Thần ghen tuông

/87


Trác Thiệu luôn cảm thấy Lương Phóng là một người rất lợi hại.

Ông không đọc nhiều sách, nhưng cuối cùng vẫn kiên cường ở trong tất cả các loại tư bản mạnh mẽ, giữa các công ty có bối cảnh hùng hậu mở ra một con đường máu, làm cho tập đoàn Hâm Hòa phát triển mạnh, trở thành một trong những công ty bất động sản lớn nhất trong tỉnh của họ.

Đương nhiên, ông có thể làm được điều này, cũng đã chịu rất nhiều khổ cực, Lương Phóng nói với hắn một số chuyện trước kia, trong đó bao gồm cả tám năm ông dọn gạch quá nhiều mệt mỏi đến hộc máu, lúc làm việc cho người ta không có chỗ ở, không thể không ở trong vòm cầu gì đó.

Nhưng Lương Phóng đều rất kiên trì vượt qua tất cả, còn nắm bắt được cơ hội.

Khi đó ở tỉnh thành còn chưa có nhà ở thương mại, không phải đơn vị phân chia nhà ở, chính là xây nhà riêng, sau khi ông làm nhiều, liền kéo theo một nhóm công nhân, chuyên xây nhà cho người ta, tích góp được thùng vàng đầu tiên của cuộc đời.

Trong chín năm, tỉnh thành có mở một con đường, đất ở hai bên đường được rao bán, ông lại đi vay mua khoảng hai mươi vị trí mặt tiền, cuối cùng xây dựng tất cả thành cửa hàng mặt tiền bên dưới, nhà bên trên.

Vào thời điểm đó, nền kinh tế đã phát triển, nhiều người muốn sống trong nhà mới, ông đã bán tất cả các nhà trên cửa hàng mặt tiền của mình, sau đó tiếp tục tìm kiếm cơ hội để mua một ngôi nhà mới và đăng ký công ty.

Cho đến bây giờ, bất động sản Hâm Hòa đã có chỗ đứng vững chắc ở tỉnh thành, thậm chí xây dựng chung cư, trên tay tổng cộng có ba dự án chưng cư.

Chung cư đầu tiên của bất động sản Hâm Hòa đã được hoàn thành từ lâu, và đã được bán hết, chung cư thứ hai và thứ ba đang được xây dựng, và đang gặp phải một số rắc rối.

Lương Phóng là một người rất có dã tâm, cũng rất quyết đoán, rõ ràng vốn không đủ, nhưng ông vẫn phát triển chung cư thứ hai, lại mua một mảnh đất, chuẩn bị khai phá chung cư thứ ba, thậm chí tiến hành cải tạo kết cấu công ty, tuyển dụng về một nhóm nhân tài.

Ông đang cố gắng để làm cho công ty lớn hơn. Trong trường hợp chính sách cho vay tương đối lỏng lẻo, ông đã sử dụng toàn bộ dự án bất động sản của mình để vay thế chấp, vì như vậy mới có đủ tiền để hỗ trợ công ty hoạt động.

Nhưng ông lại gặp rắc rối - khoản vay của ông không được phê duyệt.

Trác Thiệu chuyên tìm hiểu bất động sản Hâm Hòa, biết bọn họ cuối năm nay, sẽ gặp phải vấn đề thiếu vốn.

Ở kiếp trước, lúc đầu Lương Phóng đem toàn bộ sản nghiệp trên tay mình bán ra, lấp đầy lỗ thủng thiếu hụt tài chính, để công trường có thể tiếp tục thi công, nhưng vẫn không đủ, về sau, đến trước và sau Tết Nguyên đán, ông bất chấp tất cả, mang theo thủ hạ công nhân tự mình vào công trường làm việc, cùng nhau xây tường, lại phát tờ rơi khắp nơi, cuối cùng đem tòa nhà thứ hai toàn bộ bán với giá thấp hơn giá thị trường hai trăm đồng một mét vuông, mới khiến bất động sản Hâm Hòa khởi tử hồi sinh.

Nhưng cho dù như vậy, bất động sản Hâm Hòa cũng chưa gượng dậy nổi, thậm chí để lại một ít phiền toái —— tòa nhà kia gấp rút hoàn thành, chất lượng cũng không tốt lắm, từng xuất hiện tình huống tường ngoài thấm nước, sau đó còn xuất hiện vài tin tức, làm cho rất nhiều người đối với bất động sản Hâm Hòa có ấn tượng không tốt.

Mà tòa nhà kia, chính là Phong Hòa Gia Viên.

Trác Thiệu nhớ rõ, bất động sản Hâm Hòa từ giữa năm nay, đã có tham vọng bừng bừng muốn mở rộng, nhưng vào tháng mười một, tài chính có vấn đề... Gần như là thời điểm này.

Ngành công nghiệp bất động sản tại thời điểm này, và mười năm hai mươi năm sau đó, là hoàn toàn khác nhau.

Lúc này bất động sản đã bắt đầu phát triển mạnh, nhưng nhận thức của người dân và sau này là hoàn toàn khác nhau, ví dụ, tại thời điểm này mọi người thích mua nhà.

Nhà của bạn vẫn chưa được xây dựng, bây giờ người dân không muốn mua, thậm chí, bởi vì thời gian này không phải là thời quảng cáo che trời lấp đất như sau này, dù bạn có nhà ở tốt, cũng có rất nhiều người không biết bạn có bán nhà, càng đừng nói bạn còn không có cái nhà nào.

Ví dụ như lúc này, Trác Thiệu muốn đi Phong Hòa Gia Viên, lại không ai biết Phong Hòa Gia Viên ở nơi nào.

Nhưng Trác Thiệu biết vị trí đại khái của Phong Hòa Gia Viên, đến mức cũng có thể nói ra địa chỉ.

Vị trí địa lý của Phong Hòa Gia Viên thực sự rất tốt.

Đương nhiên, lúc này chung cư đều ở vị trí rất tốt, cho dù lúc này bạn mua một mảnh đất ở vùng sâu vùng xa, qua mười năm hai mươi năm, nói không chừng cũng ở trung tâm thành phố.

Đáng tiếc là, một dự án tốt như vậy, bất động sản Hâm Hòa ở kiếp trước lại không làm tốt.

Trác Thiệu đứng ở cửa Phong Hòa Gia Viên, nhìn công trường ngừng thi công trước mắt, trái tim đột nhiên yên ổn lại.

Bất động sản Hâm Hòa tồn tại, Lương Phóng tồn tại, như vậy Lương Hâm, cũng tồn tại.

Tâm tình Trác Thiệu không kiềm chế được mà tốt hơn.

Tâm tình Trác Thiệu rất tốt, Lương Phóng lúc này, tâm tình lại không tốt lắm.

Tháng trước, ông còn dã tâm bừng bừng tuyển dụng hai du học sinh về, một lòng muốn đem bất động sản Hâm Hòa phát triển lớn mạnh, kết quả tháng này, vốn dĩ đã nắm chắc việc cho vay, đột nhiên lại không được.

Ông cầu ông nội kiện bà nội, khoản vay kia vẫn không vay được.

Công trường muốn khởi công, nhất định phải có tiền, nhưng tiền trên tay ông, đã lấy mua một mảnh đất khác... Cuối cùng, công trình của Phong Hòa Gia Viên chỉ có thể dừng lại ở đó.

Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, Lương Phóng rất rõ ràng điểm này, mà hiện tại ông đang tích cực khắc phục.

Lúc trước sau khi ông mua đất xây nhà ven đường, đem tất cả nhà ở bán đi, nhưng cũng không có bán cửa hàng mặt tiền, mà giữ lại thu tiền thuê nhà, hiện tại ông quyết định hiện tại đem toàn bộ bán đi, còn có một căn nhà ông mua ở tỉnh thành, cũng muốn bán đi.

Nói như vậy, tạm thời có thể giải quyết được vấn đề cấp bách, nếu như khoản vay tiếp theo có thể theo kịp, công ty của ông nhất định sẽ không có vấn đề gì, chưng cư cũng có thể xây xong, nếu như khoản vay tiếp theo không theo kịp...

Lương Phóng nhíu mày.

"Lão Lương, hai thạc sĩ mời về từ nước ngoài đi rồi?" Một người đi theo Lương Phóng từ lúc bắt đầu vác gạch vác xi măng chạy tới văn phòng Lương Phóng, tức giận đùng đùng nói: "Thật sự là hai con sói mắt trắng! Tôi đã nói đừng trả số tiền lớn để mời họ rồi!"

"Cũng không thể nói bọn họ là sói mắt trắng, tôi cũng chưa từng cho bọn họ cái gì." Lương Phóng nói. Nước chảy xuống thấp, người đi lên cao, nếu ông bỏ ra một số tiền lớn để mời người có học thức từ nước ngoài về, sau khi trở về chắc chắn sẽ không ở lại trong một công ty mà ngay cả tiền lương cũng không thể trả.

Hơn nữa hai người này đi cũng tốt, ông trả lương cho bọn họ đặc biệt cao, hiện tại bọn họ đi rồi, vừa lúc có thể tiết kiệm cho ông một khoản tiền.

Đáng tiếc chính là, số tiền này đối với ông mà nói là vô ích.

Lương Phóng xoa xoa lông mày, cuối cùng vẫn quyết định đi công trường xem một chút.

Bây giờ, miễn là chung cư được xây dựng, vẫn có thể bán tốt, giá nhà năm nay, mỗi mét vuông đã tăng hơn năm ngoái ước chừng bốn trăm đồng!

Nhưng hiện tại, ông không có tiền để xây dựng chưng cư.

Lương Phóng đi tới công trường, nhìn công trường lo lắng không chịu nổi.

Xi măng các loại rất nhiều thứ, kỳ thật đều có thể nợ, nhưng ông bên này không lấy được khoản vay, mắt thấy sắp phá sản, người khác tự nhiên cũng không muốn cho ông nợ.

Ngay khi Lương Phóng nhíu mày suy tư, ông đột nhiên nghe thấy có người hỏi: "Công trường này, tại sao không khởi công?"

Lương Phóng tò mò quay đầu lại, phát hiện người hỏi mình, lại là một thanh niên nhìn cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi.

Lúc này người ở tỉnh thành đều cảm thấy tuổi này vẫn là trẻ con, nhưng Lương Phóng lại không xem thường người trẻ tuổi.

Khi ông ba bốn tuổi, cha ông bởi vì bị thương ở công trường mà bị liệt, cuộc sống khi còn nhỏ của ông rất không tốt, sáu bảy tuổi liền tự mình nấu cơm ăn, theo ông thấy, mười lăm mười sáu tuổi đã là người lớn.

Khi ông mười lăm mười sáu tuổi, ông đã tìm một công việc là kéo thuyền bốc hàng, để kiếm tiền trợ cấp cho gia đình.

"Tôi gặp phải một chút phiền toái, không có biện pháp khởi công." Lương Phóng nói với thiếu niên này.

"Phiền toái gì?" Thiếu niên này hỏi.

"Không đủ tiền." Lương Phóng thở dài, chuyện này rất nhiều người đều biết, cũng không có gì để giấu diếm.

Lương Phóng trực tiếp đem tình huống của mình nói ra, điều này làm cho Trác Thiệu có chút giật mình nhìn ông một cái.

Rất nhiều chủ đầu tư đều gặp phải vấn đề thiếu vốn, nhưng ai cũng giấu diếm sợ người khác biết, Lương Phóng thế nhưng lại trực tiếp nói với một đứa trẻ như hắn...

Nhưng rất nhanh, Trác Thiệu liền hiểu được nguyên nhân.

Lúc này cũng không phải là thời đại Internet, tùy tiện một chút chuyện là có thể truyền cho mọi người đều biết, lúc này giữa các công ty cạnh tranh cũng không kịch liệt như vậy, mọi người cơ bản đều là làm chuyện của mình, sẽ không cả ngày nghĩ cách đi hãm hại người khác.

Lại nói lần này Lương Phóng vay tiền không được, cũng không phải là có người ngáng chân, mà là do phía chính phủ lo lắng gần đây giá nhà tăng quá nhanh.

Đương nhiên, đối với Trác Thiệu mà nói, hiện giờ giá nhà ở tỉnh thành hơn hai ngàn một mét vuông, thật sự rất tiện nghi rất rẻ, phải biết rằng trước khi hắn sống lại, giá nhà ở thành phố H chính là mấy vạn một mét vuông.

"Nếu tài chính không đủ, nghĩ biện pháp là được." Trác Thiệu cười nói.

"Anh bạn nhỏ, cậu nói thoải mái quá, biện pháp nào dễ nghĩ như vậy." Lương Phóng nói, hiện tại ông rất muốn bán mảnh đất vừa mua, nhưng tệ là, ông đã dùng mảnh đất kia vay một phần tiền.

Hơn nữa, ông luyến tiếc bán.

"Nói không chừng tôi có biện pháp đấy?" Trác Thiệu nói, "Không phải nhà của chú đã xây được một nửa sao? Đem chúng bán trước không phải được rồi sao?"

Mười năm sau, chung cư cơ bản đều là khởi công không lâu, đã bắt đầu bán, cũng sẽ không giống như bây giờ, nhất định phải xây xong mới bán.

Đương nhiên, khi đó muốn bán, phải có giấy phép bán trước mới được, mà sở dĩ muốn cái này, cũng bởi vì trước đó có chủ đầu tư bắt đầu bán nhà trước, sau đó chưa xây xong nhà đã chạy...

Nhìn chung, lúc này bán bất động sản, kỳ thật có lỗ hổng rất nhiều, rất nhiều quy định sau này mà hiện tại còn chưa ban hành, bán trước cũng hoàn toàn có thể.



Chỉ là... Lúc này dân chúng chỉ nhận hiện phòng, cho nên có thể bán trước, nhưng có thể bán được hay không, còn phải xem bản lĩnh của thương nhân bất động sản.

"Ai sẽ mua một ngôi nhà chưa xây dựng chứ?" Lương Phóng cười khổ.

"Nếu bọn họ cảm thấy căn nhà này rất tốt, cần cướp, tất cả mọi người sẽ đến mua." Trác Thiệu nói.

Lương Phóng khó hiểu nhìn Trác Thiệu, lúc này Trác Thiệu lại giải thích: "Chú có thể làm như vậy..."

Trác Thiệu đưa ra chủ ý cho Lương Phóng, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, đặt ở sau này, bất kỳ một đại lý bất động sản nào cũng biết.

Nhưng vào lúc này, những điều hắn nói, tuyệt đối là đi trước thời đại.

Ví dụ, lấy một trong số đó, đưa lên báo chí để quảng cáo, sau đó thiết kế một quảng cáo mới lạ, làm cho một số lượng quảng cáo tăng lên.

Trác Thiệu kéo Lương Phóng bên cạnh ngồi xuống, từ trong túi lấy ra bản phác thảo của mình, tùy tiện vẽ vẽ, liền thiết kế ra một bố cục quảng cáo.

Chìa khóa vàng nằm ở chính giữa, hai chữ Hâm Hòa một trái một phải, về phần phía sau...

"Tiểu khu này của chú, có ban công đúng không? Nơi này có thể viết tặng ban công có diện tích lớn." Trác Thiệu chỉ vào một vị trí nói.

Lương Phóng gật gật đầu: "Có ban công, ban công vốn chỉ tính là một nửa diện tích, tặng cũng được."

"Còn có nơi này, có thể dùng chữ nhỏ viết về các loại cơ sở vật chất xung quanh, thêm một chút tỷ lệ cây xanh trong tiểu khu, đúng rồi, bản đồ hình hộ gia đình của tiểu khu này cũng có thể đặt lên, đương nhiên, không phải là trực tiếp đặt bản đồ hình hộ gia đình, mà là đặt như vậy." Trác Thiệu vẽ một cái hộ hình trên giấy, sau đó ở bên trong thêm tủ giường và đồ nội thất khác.

Hắn vẽ rất đơn giản, nhưng chính là đơn giản như vậy vẽ một bức tranh, bản đồ hộ gia đình đơn giản thoạt nhìn lập tức không giống!

Trái tim của Lương Phóng nhanh chóng nhảy lên.

Ông muốn làm tốt công ty của mình, cho nên ông không tùy tiện xây dựng Phong Hòa Gia Viên, mà là chuyên tìm người thiết kế loại nhà không tồi, đồng thời xanh hóa cũng làm không tệ.

Mấy thứ này, vốn chưa làm xong, không thể hiện ra được, nhưng lời quảng cáo mà Trác Thiệu vừa viết lập tức lại có vẻ rất tuyệt.

"Sao cậu biết những thứ này?" Lương Phóng kinh ngạc nhìn Trác Thiệu.

"Học trên mạng, tiếng Anh của tôi rất tốt, có thể xem các trang web nước ngoài." Trác Thiệu cười nói bậy.

Trước khi đến, Trác Thiệu cũng đã hạ quyết tâm, nhất định phải giúp Lương Phóng vượt qua nguy cơ lần này.

Kiếp trước hắn và Lương Hâm nói chuyện trước kia, Lương Hâm đã từng nói qua, bởi vì công ty của Lương Phóng xảy ra vấn đề, tết năm nay, y phải đi theo Lương Phóng ở công trường, cơm mỗi ngày chỉ có rau luộc không có thịt, nhà cửa còn bị bán...

Lương Hâm nói đây là năm khó khăn nhất mà y từng trải qua.

Trác Thiệu thật sự không nỡ để Lương Hâm sống cuộc sống như vậy, nên hiện tại tự nhiên phải giúp Lương Phóng vượt qua nguy cơ.

"Không nghĩ tới cậu còn nhỏ tuổi, lại có nhiều ý nghĩ như vậy." Lương Phóng cảm thán nhìn Trác Thiệu.

Lúc này Trác Thiệu lại xách ba lô của mình lên, sau đó cười nói với Lương Phóng: "Lương tổng, công ty của chú hẳn là có máy tính chứ? Đưa tôi qua tôi sẽ vẽ bản thiết kế cho chú."

Lần này Trác Thiệu tới đây, đương nhiên không có khả năng chỉ đưa ra chủ ý cho Lương Phóng là đủ rồi, hắn là muốn xây dựng mối quan hệ này... Đã như vậy, khẳng định phải biểu hiện bản thân nhiều hơn.

Hắn không hiểu cái khác, bất động sản và trang trí, vẫn hiểu không ít, hẳn là có thể cung cấp cho Lương Phóng một ít trợ giúp.

Sau đó...

Nếu Lương Phóng có hảo cảm với hắn, vậy áp lục khi hắn theo đuổi Lương Hâm, hẳn là sẽ nhỏ hơn một chút?

Nghĩ tới đây, Trác Thiệu lại nhịn không được thở dài.

Hắn cũng suy nghĩ quá nhiều... Lương Hâm có khả năng rất lớn, là thích phụ nữ, nếu không phải y có một chút bệnh sạch sẽ, còn có chút chủ nghĩa hoàn mỹ, nói không chừng đã sớm kết hôn.

Nếu Lương Hâm thích phụ nữ, hắn cũng không thể bẻ cong Lương Hâm.

Nói như vậy, cùng Lương Phóng làm tốt quan hệ, có thể yên lặng nhìn Lương Hâm, kỳ thật... Cũng có thể?

Đúng rồi, nếu hắn mở công ty trang trí sớm một chút, nói không chừng còn có thể để Lương Hâm đến công ty của mình làm việc, sau đó có thể nhìn chằm chằm y, để y ăn cơm thật tốt.

Nhưng hắn lại muốn học cùng trường với Lương Hâm, vậy thì rất khó để cân bằng công ty.

Trác Thiệu nhịn không được thở dài.

"Cậu còn nhỏ tuổi, thở dài cái gì?" Lương Phóng hỏi.

"Tôi đang nghĩ về tương lai của mình." Trác Thiệu nói.

Lương Phóng cảm thấy thiếu niên này rất thú vị, rõ ràng còn là một đứa trẻ, nhưng biểu hiện đặc biệt thành thục, giống như người lớn... "Cậu có ý tưởng gì không?"

"Tôi muốn mở một công ty trang trí." Trác Thiệu cười nói: "Chính là bởi vì tôi muốn mở công ty trang trí, nên mới chú ý đến chung cư mới mở, mới có thể đến chỗ chú."

Lúc trước Lương Phóng đã cảm thấy Trác Thiệu xuất hiện có chút kỳ quái, nghe được đáp án này, cuối cùng cũng biết nguyên nhân.

Mới bây lớn đã có nhiều ý nghĩ như vậy... Lương Phóng không khỏi thán phục.

Kiến thức của người này quả thực so với hai thạc sĩ du học mà ông mời tới còn giỏi hơn... Cũng không biết đây là tiểu thiếu gia nhà nào.

Lại nói tiếp, hai thạc sĩ kia vẫn là học thức, đáng tiếc không biết tình huống tỉnh thành trước mắt, đối với công ty của ông, cũng không đưa ra được đề nghị nào hữu hiệu...

Trong công ty của Lương Phóng có máy tính, cái tốt nhất là hai cái mà trước đó ông đã cho hai du học sinh.

Lúc hai du học sinh kia rời đi không mang máy tính theo, lúc này Trác Thiệu vừa vặn có thể dùng.

Trác Thiệu dùng máy tính vô cùng thuần thục, hắn rất nhanh đã vẽ xong mấy bản thiết kế, sau đó lại hướng về phía Lương Phóng nói: "Tuy rằng bán nhà trước có thể giúp chú vượt qua nguy cơ, nhưng cũng cần đầu tư một khoản tiền, tốt nhất là có thể làm một chỗ bán nhà... Chỗ này chú có thể coi như văn phòng bán hàng, có muốn tôi tìm công nhân giúp chú trang trí một chút không?"

"Trang trí?" Lương Phóng cười khổ một chút: "Tôi không có tiền."

"Vậy tôi sẽ không thu tiền của chú nữa, đến lúc đó chú để lại một căn hộ cho tôi trong tiểu khu này đi." Trác Thiệu nói.

Thứ như trang trí này, nếu không quan tâm đến chất lượng, trên thực tế không cần chi nhiều tiền, cũng không cần bỏ nhiều công sức.

Chỗ bán nhà như vậy, trang trí lại đơn giản hơn... Lúc đó bọn họ, chỉ trong vài ngày đã có thể giúp người ta lắp đặt một chỗ bán nhà bề ngoài sáng sủa.

Tỷ như cột trụ kim bích huy hoàng kia, kỳ thật chỉ cần dùng giấy dày màu vàng bọc một chút là được.

Đương nhiên, hắn đưa ra yêu cầu như vậy, là bởi vì hắn nhớ rõ bởi vì Lương Phóng muốn góp tiền, đem tất cả nhà có thể bán đều bán đi, vì thế mấy năm tiếp theo, Lương Phóng sẽ ở Phong Hòa Gia Viên, nói cách khác... Lương Hâm cũng sẽ ở bên trong.

"Được rồi! Chuyện lần này nếu có thể thành công, tôi sẽ để lại một căn hộ trong tiểu khu cho cậu!" Lương Phóng trực tiếp đáp ứng.

Chỉ cần vấn đề thiếu vốn có thể giải quyết, cho một căn hộ thì tính là cái gì?

Trác Thiệu và Lương Phóng thương lượng thật lâu, cuối cùng thương lượng ra một phương án khả thi, đồng thời, hắn muốn phương thức liên lạc của Lương Phóng.

Trác Thiệu một mực ở chỗ Lương Phóng đợi đến chạng vạng mới rời đi, may mắn không bỏ lỡ xe buýt, cuối cùng chín giờ tối mới trở về nhà.

Khi hắn về nhà, hắn có tâm trạng tốt.

"Hôm nay hai người thế nào?" Vào nhà, Trác Thiệu cười hỏi.

"Tụi em vẫn ở nhà." Trác Đình lập tức chạy tới: "Anh, anh có mang đồ ăn ngon về cho em không?"

Hôm nay Trác Thiệu chỉ lo nói chuyện với Lương Phóng, nào có mang theo đồ ăn ngon gì về? Chỉ có thể nói: "Anh không mang theo cái gì trở về... Nếu không anh nấu một bát mì cho em?"

Trác Đình gật đầu: "Ừm! Em đói rồi!"

Trác Thiệu cười cười, buông túi xách trên tay vào phòng bếp.

Lương Thần không giống Trác Đình nhào tới nói chuyện với Trác Thiệu.

Hôm nay Trác Thiệu thoạt nhìn đặc biệt cao hứng, là bởi vì... Hắn đã gặp được người bạn qua thư sao?

Trong lòng Lương Thần rất không dễ chịu.

Lúc trước cậu cả ngày đi theo Trác Thiệu, cảm thấy mình và Trác Thiệu thân cận hơn rất nhiều, nhưng tuần trước sau khi theo Trác Thiệu đi tỉnh thành một chuyến, giữa bọn họ lại bắt đầu có khoảng cách.



Ở đó, Trác Thiệu một chút cũng không quan tâm cậu và Trác Đình, chỉ nhớ thương bạn qua thư của hắn.

Lương Thần ngồi trên ghế ăn, nhìn Trác Thiệu ở trong phòng bếp vừa ngâm nga vừa nấu cơm, chỉ cảm thấy trái tim mình, đều níu lại thành một đoàn.

Cậu không muốn Trác Thiệu đối tốt với người khác.

Chờ một chút, cậu không muốn Trác Thiệu đối tốt với người khác?

Đột nhiên ý thức được mình có ý nghĩ như vậy, cả người Lương Thần đều ngây ngẩn cả người.

Tại sao cậu lại nghĩ vậy?

Trác Thiệu đối tốt với người khác, không phải là nên làm sao? Sao cậu có thể có ý nghĩ như vậy?

Lương Thần đang có chút hoảng hốt, Trác Thiệu đã bưng hai bát mì từ trong phòng bếp đi ra: "Hiện tại đã khuya, không thể ăn quá nhiều, ăn xong đi ngủ đi."

Mì là mì trứng rau xanh, số lượng rất ít, phía trên cũng không có váng dầu, nhưng rất ngon... Lương Thần ăn mì, lại đem nước mì uống hết.

Cho dù Trác Thiệu rất thích người bạn thư của hắn thì thế nào? Người nọ ở tỉnh thành, Trác Thiệu bình thường căn bản không gặp được cậu ta!

Trác Thiệu ở nhà cậu, nấu cơm cho cậu...

Nghĩ như vậy, Lương Thần lại cao hứng lên, chạy đi rửa chén.

Kết quả lúc này, cậu nghe Trác Thiệu nói: "Lương Thần, ngày mai tôi sẽ cho người đến nhà gắn mạng."

"Ồ, gắn mạng để làm gì?" Lương Thần hỏi.

"Có mạng, có thể lên mạng, nếu lên mạng. Cho dù là người cách xa trời nam đất bắc, cũng có thể cùng nhau nói chuyện phiếm." Trác Thiệu nói. Lúc này thứ có thể chơi trên mạng rất ít, cũng chỉ có thể tán gẫu.

Lương Thần thiếu chút nữa đem chén trong tay mình ném xuống.

Trác Thiệu muốn kéo mạng, nói chuyện phiếm với người khác? Hắn có phải muốn trò chuyện trực tuyến với người bạn qua thư của mình không?

Lương Thần rất không vui, nhưng cậu không dám phản đối, vì thế Trác Thiệu vẫn rất nhanh kéo mạng.

Lúc trước Trác Thiệu dùng máy tính, đều là vẽ tranh ở trên đó, nhưng bây giờ...

Lương Thần đặc biệt buồn bực phát hiện, Trác Thiệu một mực nói chuyện phiếm với người khác.

Cậu không dám hỏi, cũng không dám nhìn, nhưng ánh mắt lại nhịn không được bay về phía Trác Thiệu.

"Cậu có muốn chơi máy tính không?" Trác Thiệu hỏi, hắn chú ý tới Lương Thần trong khoảng thời gian này luôn nhìn chằm chằm hắn, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy Lương Thần hẳn là muốn chơi máy tính.

Lương Thần lắc đầu, cuối cùng chính nghĩa nói: "Thầy giáo nói, không thể chơi máy tính!" Gần đây huyện thành mở tiệm net, có rất nhiều người đi chơi, Dương Kiến Hoa đặc biệt ở trong lớp nói, bảo bọn họ đừng đi chơi máy tính.

Trác Thiệu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lương Thần, nhịn không được nở nụ cười.

Thật ra nếu Dương Kiến Hoa không nói, học sinh trong lớp bọn họ đối với máy tính cũng không có hứng thú, cũng không biết máy tính có thể "chơi", nhưng sau khi Dương Kiến Hoa nói qua...

Theo như hắn biết, có mấy đứa nhỏ như vậy, đặc biệt đi chơi máy tính...

Đương nhiên, những thứ này không liên quan nhiều đến Trác Thiệu.

Bây giờ Trác Thiệu rất bận rộn, ở trường, hắn bận rộn học tập, về nhà, lại phải bận rộn chuyện trang trí, còn phải thỉnh thoảng giải đáp một ít nghi vấn từ Lương Phóng, đưa ra chủ ý cho Lương Phóng.

Lương Phóng đã bán hết cửa hàng mặt tiền, còn có tất cả nhà cửa của hắn, còn mượn một ít tiền với người khác, có thể để công trường tiếp tục thi công, về phần tiếp theo, phải xem căn nhà còn chưa xây xong rốt cuộc có bán trước được hay không.

Việc này phải chuẩn bị nửa tháng trước, mà trong nửa tháng này, trần nhà mới của Chu Chính Cường đã làm xong trước.

Sau khi làm xong theo yêu cầu của Trác Thiệu, chỉ cảm thấy cả người mình khác hẳn ra.

Trước kia, hắn ta ở huyện Phúc Dương chính là một thợ mộc bình thường không thể bình thường hơn nữa, không có chỗ nào kỳ lạ, nhưng hiện tại...

Bây giờ, hắn ta làm rất nhiều đồ nội thất mới, còn làm trần nhà đẹp!

Nhân tiện, hắn còn có thể làm phòng bếp... Nhà bếp làm bằng gỗ, nhìn thực sự tốt!

Trác Thiệu rất hài lòng đối với người thợ mộc này, sau khi thanh toán tiền công, hắn lập tức tìm thợ sơn vào sân, lại đi tìm người bán đá cẩm thạch, sau đó cắt đá cẩm thạch làm bệ cửa sổ vân vân, đồng thời, mặt bàn phòng bếp gì đó, cũng phải trải đá cẩm thạch.

Bây giờ thời gian rất gấp, hắn tìm kiếm vài thợ sơn, sau đó phân công công việc khác nhau.

Giá Trác Thiệu đưa cho Chu Chính Cường là hai mươi sáu vạn cho việc trang trí đồ nội thất và làm xong toàn bộ đồ gia dụng, mà hắn có thể kiếm lời ích nhất là một nửa.

Hắn bức thiết muốn lấy được số tiền này, để dễ làm chuyện khác.

Lại đến thứ bảy, Trác Thiệu ăn cơm xong, liền cầm thước cuốn lên lầu đo kích thước.

Cửa tủ cần phải được tùy chỉnh, còn có cửa phòng hắn cũng tính toán tìm nhà máy làm, mặt khác chính là cửa lùa phòng bếp, cũng phải tìm người làm.

Trác Thiệu vừa làm việc, vừa nói chuyện với những thợ sơn kia.

Lúc này mọi người thường quét tường thành màu trắng, nhưng Trác Thiệu điều phối màu sắc khác nhau, hắn sợ người ta nhầm lẫn, nên tự mình nhìn chằm chằm một chút, thấy có một số chỗ những người đó không làm tốt, hắn còn tự mình ra trận, bổ sung một chút.

Công việc này hắn cũng có thể làm một chút.

Lúc Lương Thần tới, Trác Thiệu ở trên ban công cầm một cái cọ kiểm tra tu bổ chỗ thiếu sót, hắn làm rất nghiêm túc, trên quần áo của mình có thêm một ít thứ màu trắng cũng không phát hiện.

"Trác Thiệu, cô của cậu tới!" Lương Thần nói.

Trác Vinh Ngọc tới rồi sao? Trác Thiệu có chút kinh ngạc, sau đó liền nói: "Tôi thay quần áo, lập tức đi xuống."

Lúc Trác Thiệu vừa mới đến ở chỗ Lương Thần, Trác Vinh Ngọc có tới hai chuyến, bà đều là sau bữa tối mới tới, bình thường sẽ mang theo chút rau củ, liếc mắt một cái liền lại đi.

Về sau, có lẽ là phát hiện cuộc sống của Trác Thiệu trôi qua không tệ, Trác Vinh Ngọc cũng không tới nữa, chỉ nói Trác Thiệu có việc thì đi tìm bà —— bà có một đại gia đình phải lo, cũng không có quá nhiều thời gian dành cho Trác Thiệu.

Trác Thiệu đáp ứng, nhưng bởi vì quá bận rộn, hắn cũng không đi tìm Trác Vinh Ngọc... Lúc này nghe nói Trác Vinh Ngọc tới, Trác Thiệu cởi quần áo bẩn mặc ở bên ngoài, vội vàng đi xuống lầu.

Trác Vinh Ngọc đang ngồi ở phòng khách nhà Lương Thần, có chút câu nệ nhìn hết thảy chung quanh.

Trác Vinh Ngọc trong khoảng thời gian này không tới, kỳ thật không chỉ là bận rộn việc trong nhà, còn có một nguyên nhân, chính là bà cảm thấy nơi này của Lương Thần quá xinh đẹp, làm cho bà không có chỗ đặt chân.

Trác Thiệu ở một nơi tốt như vậy, trên tay lại có tiền, bà liền yên tâm, cũng không tới.

"Đại cô." Trác Thiệu nhìn thấy Trác Vinh Ngọc, cười kêu một tiếng.

"Trác Thiệu à, gần đây con thế nào?" Trác Vinh Ngọc từ trên xuống dưới đánh giá Trác Thiệu hỏi.

"Bây giờ con rất tốt." Trác Thiệu nói.

"Vậy là tốt rồi." Trác Vinh Ngọc cười cười, bà cũng cảm thấy Trác Thiệu hẳn là sống rất tốt, Trác Thiệu hiện tại thoạt nhìn rất có tinh thần, quần áo mặc cũng tốt, tựa như người trong thành phố: "Lần này cô tới đây, là muốn hỏi con có muốn đi nhận chút tiền không, thuận tiện mang cho con một ít đồ ăn trong nhà."

"Không cần đâu cô, tiền thuê nhà đã đủ dùng rồi." Trác Thiệu từ chối, Trác Vinh Ngọc phỏng chừng chỉ cho hắn mấy trăm đồng, vậy hoàn toàn không cần thiết.

"Vậy là tốt rồi." Trác Vinh Ngọc nói: "Vậy cô trở về trước, trong nhà còn có một đống chuyện."

"Đại cô, cô chờ một chút, lần trước con cùng bạn học đi tỉnh thành, mua chút đồ cho cô." Trác Thiệu nói, sau khi hắn nhận rau xanh Trác Vinh Ngọc đưa tới, liền mua cho Trác Vinh Ngọc một bộ quần áo, một khăn quàng cổ một cái mũ.

"Lương Thần, cậu giúp tôi lấy túi mua sắm màu đỏ trong tủ thấp kế bên giường nha." Trác Thiệu nói với Lương Thần, còn mình thì đi rót cho Trác Vinh Ngọc một chén trà: "Đại cô, cô ăn cơm tối rồi đi."

Trác Vinh Ngọc cảm thấy không tốt lắm, có chút chần chờ, lúc này, Lương Thần lại vào phòng Trác Thiệu, mở tủ của Trác Thiệu ra.

Tuy rằng lúc bọn họ ở nhà, phòng Trác Thiệu cũng không khóa, nhưng Lương Thần bình thường sẽ không đi vào, sau khi cậu lấy cái túi mua sắm màu đỏ kia ra, liền nhịn không được tò mò nhìn chung quanh.

Kết quả, cậu không cẩn thận, túi mua sắm trên tay lại quét bản vẽ trên tủ thấp xuống đất.

Lương Thần vội vàng nhặt quyển sổ lên, đang muốn đặt trở về, đột nhiên phát hiện trên quyển sổ vẽ một người.

Trác Thiệu ngày đó đến cổng trường ngoại ngữ chờ người, dùng quyển sổ này vẽ, sau đó sinh bệnh ở nhà, cũng có dùng quyển sổ này vẽ tranh, mà Lương Thần mỗi lần đến gần, hắn đều lật qua một trang khác, vẽ đồ nội thất.

Bây giờ... Trong quyển sổ này của Trác Thiệu, ngoại trừ một ít đồ nội thất ra, tất cả đều vẽ một người, một người đàn ông.

/87

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status