Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Chương 83 - Chương 83

/101


Mảnh rừng núi này không tính là lớn, Lỗ Đạt Mã và Dạ đi theo Tiểu Hoa hơn nửa ngày liền vượt qua.

Chỉ là cảnh tượng phía sau núi rừng này bất đồng với tưởng tượng của Lỗ Đạt Mã.

Lỗ Đạt Mã cho rằng sẽ là thung lũng hoặc là một mảng bình nguyên rộng lớn. Vậy mà, nàng nghĩ sai lầm rồi, phía sau rừng núi vẫn là rừng núi như cũ. Nhưng là mảnh rừng núi này nếu so với rừng núi bọn họ mới vừa vượt qua thì rộng lớn hơn rất nhiều, cao hơn rất nhiều. Chỉ là, không có chướng khí màu tím nhạt bao quanh.

Lỗ Đạt Mã nhìn ra xa, trên ngọn núi cao nhất có thể mơ hồ thấy được tuyết đọng màu trắng, mà dưới núi là một mảnh hoa dại màu sắc sặc sỡ.

Bọn họ lại còn phải đi qua nữa sao?

Khi Lỗ Đạt Mã suy tính vấn đề này, Tiểu Hoa lại hướng về phía nàng và Dạ vui sướng gầm thét một tiếng, bỏ chạy. . . . . .

Đây là đến nơi rồi hả?

Này! Không mang theo như vậy! Quá không chịu trách nhiệm rồi.

Dầu gì ngươi cũng coi như là nửa chủ nhân đi, tại sao có thể không giới thiệu một chút tình huống thì ném bọn họ ở nơi này không tính hả!

Lỗ Đạt Mã nhìn địa phương Tiểu Hoa biến mất, giựt giựt khóe miệng.

Tiểu Hoa người này bản năng động vật cao hơn bản tính con người rất nhiều.

Không trông cậy được vào Tiểu Hoa, Lỗ Đạt Mã nháy mắt nhìn Dạ.

Bọn họ làm sao bây giờ?

Dạ ôm Lỗ Đạt Mã vào trong ngực siết thật chặt, liền buông ra, ý là để cho nàng yên tâm.

Sau đó, chỉ thấy Dạ hóa thân thành hắc báo, hướng về phía trong núi rừng phát ra ba tiếng gầm thét đinh tai nhức óc. Giống như là đang chào hỏi, cũng giống như là đang tuyên cáo cái gì.

Lỗ Đạt Mã bị dọa cho phát hoảng, mà ba con trâu sừng càng thêm kinh hoảng muốn chạy trốn tứ phía, cũng may, Dạ buộc chúng nó ở trên cây to, nếu không đã sớm chạy trốn không thấy rồi.

Dạ gầm thét xong hai giây sau, trong núi rừng liền truyền đến âm thanh đáp lại liên tiếp không gián đoạn. Khi âm thanh dừng lại, Dạ hướng về phía Lỗ Đạt Mã phát ra tiếng cười tương tự thở dốc.

Đây là bày tỏ, bọn họ được phép ở lại sao?

Dạ? Chúng ta có thể ở đây?

Lỗ Đạt Mã muốn xác nhận.

Dạ gật đầu: Ở lại, Đạt Mã!

Phần lớn vùng rừng núi này là báo nhân ở. Lỗ Đạt Mã không biết làm sao Dạ phân biệt được lãnh địa giữa bọn họ, dù thế nào đi nữa hắn mang theo nàng tìm được một cái sơn động ở một vùng địa thế tương đối phương bằng phẳng ở lại.

Ặc. . . . . .

Thật ra thì không phải tìm được , mà là cướp được .

Trong hang động kia vốn là một con gấu răng kiếm đang ở, Dạ đốt một cây đuốc ở cửa động của nó, kết quả xông khói nhà người ta làm người ta chạy mất.

Cái này gọi là chiến thắng không tốn binh hay không?

Chỉ là, lúc nào thì Dạ học được chiêu này vậy? Hình như mình chỉ dùng qua một lần, còn là vì ngăn cản hắn và hai vợ chồng Cự Lang đánh nhau.

Dạ học xấu!

Lỗ Đạt Mã khẳng định ở trong lòng.

Đuổi gấu răng kiếm đi, Dạ bắt đầu tháo dỡ gia sản từ trên lưng trâu sừng.

Lỗ Đạt Mã thì vào động đi nhìn xem.

Chủ nhân cũ cái động này, gấu răng kiếm rỏ ràng là đứa bé không vệ sinh, mới vừa tiến vào, đập vào mặt chính là một cỗ một cỗ mùi khai. Lỗ Đạt Mã nắm lỗ mũi nhìn xem mọi nơi, xương thú và thịt thối đầy đất, con ruồi lớn chừng bàn tay đang Ong ong quanh quẩn ở phía trên.

Bẩn muốn chết!

Lỗ Đạt Mã chịu đựng mùi hôi thối tiếp tục quan sát.

Bởi vì hình dáng gấu răng kiếm khổng lồ, cho nên, sơn động nó ở cũng cực kỳ rộng rãi, còn muốn lớn hơn cái sơn động trước kia nàng và Dạ ở. Hơn nữa, cái động này và cái sơn động trước kia bọn họ có một điểm khác biệt lớn nhất: kết cấu cái sơn động này cũng không phải hoàn toàn đá, mà là đất đá kết hợp, cho Lỗ Đạt Mã cảm giác giống như hầm trú ẩn trên Hoàng Hà bên Thiểm Tây Trung Quốc, nếu không có cửa sổ.

Nghĩ đến cửa sổ, Lỗ Đạt Mã nhìn vách động kề cửa vào, dùng sức vỗ vỗ, không biết có thể từ nơi này khoét một cửa sổ ra ngoài hay không.

Hiểu rõ kết cấu cả động, Lỗ Đạt mã chạy vội ra ngoài, kêu Dạ giúp nàng chiết một cành cây lớn làm cây chổi, dọn dẹp đồ ngổn ngang trong động đi. Chỉ là mùi vị này trong một lát sẽ không tan đi, làm Lỗ Đạt Mã rất buồn rầu.

Trong động hôi thối ngột ngạt, lỗ mũi Dạ nhạy cảm càng thêm không chịu nổi, hắn chỉ thò đầu hướng bên trong thăm dò chút, liền túng lỗ mũi chạy vọt ra.

Làm sao bây giờ? Không vào ở được, nếu không thì đổi chỗ?

Nói thật, Lỗ Đạt Mã thật thích nơi này, mặc dù không kế núi gần sông giống như ở hẻm núi trước kia của bọn họ, nhưng trên núi cũng hoa rực rỡ, cây cối xanh um, mấu chốt nhất là nơi này cách dòng suối nhỏ không xa.

Cuối cùng, Lỗ Đạt Mã quyết định, đóng quân dã ngoại!

Dù sao bây giờ khí trời trở nên ấm áp, ban đêm cũng lạnh một chút, nhưng cũng không tới nông nỗi có thể bị chết rét, hơn nữa, nàng còn có lò sưởi lớn Dạ đấy thôi, không phải sao!

Bên này Lỗ Đạt Mã nghĩ xong biện pháp, lại thấy Dạ túng lỗ mũi ở chung quanh ngửi một vòng, từ trên một cây đại thụ chiết rất nhiều nhánh cây xuống, giao cho Lỗ Đạt Mã.

Trên nhánh cây mang theo một mùi hương tùng nhàn nhạt.

Dạ chỉ chỉ sơn động, lại nhìn Lỗ Đạt Mã một chút, sau đó cười hắc hắc .

Lấy được cành cây, Lỗ Đạt Mã cũng biết Dạ có ý gì, hắn cho nàng vào trong động đốt các loại cành cây hun mùi thúi đi.

Lỗ Đạt Mã tặng Dạ một cái liếc mắt, người này quá giảo hoạt rồi, hắn ghét bỏ bên trong thối, không muốn đi vào, ngược lại chạy tới sai khiến mình.

Chỉ là, Lỗ Đạt Mã lại nghĩ một chút, chưa bao giờ Dạ sẽ tính toán đối với mình, tư vị trong động kia mình cũng không chịu nổi, khứu giác của Dạ nhạy cảm hơn nàng trên trăm thậm chí ngàn lần nhất định càng khó có thể chịu được.

Không hề so đo cùng hắn nữa, Lỗ Đạt Mã ôm nhánh cây, ngừng thở đi vào động. . . . . .

Chờ tất cả sẵn sàng, tất cả gia sản cũng đặt để thoả đáng, ngày đã gần tối.

Lỗ Đạt Mã dựa vào trên đệm da thú cũng lười nhúc nhích, trong chốc lát đã đi gặp Chu công.

Dạ vốn muốn đi săn, nhưng thấy Lỗ Đạt Mã ngủ ngon, không nỡ đánh thức nàng, mà mình thì lại không yên lòng rời đi, nên vẫn canh giữ ở bên cạnh nàng.

Mãi cho đến nửa đêm, Lỗ Đạt Mã là bị bụng của mình rột rột đánh thức.

Nàng mở to mắt nhập nhèm buồn ngủ trợn mắt nhìn trên đỉnh thật lâu, mới nhớ tới, nàng và Dạ đã đến nơi tộc quần báo nhân ở.

Ực. . . . . .

Mặc dù, nàng cũng còn chưa thấy một báo nhân nào.

Nàng vừa có động tĩnh, Dạ vốn chỉ chợp mắt cũng ngồi dậy.

Đạt Mã, đói?

Dạ đã sớm nghe được cái bụng Lỗ Đạt Mã đang ca hát .

Lỗ Đạt Mã nghiêm túc gật

/101

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status