Khuế Ước Đàn Ukelele

Chương 10: Cuộc họp cổ đông

/18


Bạn đã từng thử bắt một chiếc xe buýt bất kỳ, ngồi thả hồn theo chuyến xe ấy đi khắp nơi hay chưa? Tôi đã từng thử bắt một chiếc xe và đi từ sáng đến tối chiều. Xe buýt thưa thớt người, lăn bánh qua những con đường trải ngập lá vàng, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuyên qua lá cây hắt xuống mặt đất. Tôi dùng máy chụp hình ghi lại cảnh thành phố mà mình đi ngang. Khi đó, tôi cảm thấy thật khoan khoái và xúc động...

Nếu chưa thử lần nào, hãy tận dụng lúc mình còn trẻ, trải nghiệm một chuyến hành trình vu vơ. Chúng ta đừng phụ lòng niềm hạnh phúc mà thời gian ban cho.

***

Thời điểm Hạ Lữ gặp chuyện không may, Trang Noãn Thần vừa hoàn thành kế hoạch quảng cáo cho một siêu thị. Về đến công ty, cô trông thấy đồng nghiệp líu ríu chuyện trò, gặp cô tới liền tản ra, tỏ vẻ bận rộn hoặc nghe điện thoại.

Trang Noãn Thần cảm thấy bầu không khí khác thường, nhưng vì nghĩ mãi vẫn không ra kế hoạch cho Tiêu Duy nên cô không để tâm. Cô ngồi xuống mở máy tính. Ngải Niệm ném một bịch đồ ăn vặt cho cô, kéo ghế xoay ngồi xuống cạnh bên.

"Lần này Hạ Lữ tiêu rồi." Ngải Niệm thở dài.

Màn hình vi tính sáng lên, ánh sáng từ đó chiếu lên gương mặt nghiêng sửng sốt của Trang Noãn Thần. "Cậu ấy có bị gì?" Lẽ nào ban nãy các đồng nghiệp cư xử kỳ lạ là có liên quan đến Hạ Lữ?

Ngải Niệm lo lắng, "Cậu ấy đắc tội với khách hàng. Bên Vạn Đức đó, hiểu chưa?"

Trang Noãn Thần gật đầu. Vạn Đức là một công ty chuyên sản xuất dụng cụ thể thao, kế hoạch hoạt động do nhóm ba phụ trách. Hợp đồng của công ty này không phải lớn nhưng hợp tác với Đức Mã hơn một năm.

"Người phụ trách của Vạn Đức hẹn hôm nay bàn bạc. Angel giao cho Hạ Lữ giải quyết. Người phụ trách đó khi gặp Hạ Lữ thì giở trò dê xòm. Cậu cũng biết tính tình Hạ Lữ, lúc đầu cậu ấy còn nhịn, nhưng sau đó cậu ấy quăng hợp đồng lên bàn, kêu khách hàng cuốn xéo, không thèm làm nữa. Người phụ trách bên Vạn Đức đương nhiên không chịu thua, đến tìm Trình tổng trách cứ. Ông ta vừa mới đi bao lâu, nguyên công ty đều ầm ĩ hết lên." Nói đến đây, Ngải Niệm hạ thấp giọng, "Mà mình nói thật, Hạ Lữ đúng là giành thể diện lại cho chúng ta. Chúng ta làm việc bằng năng lực, chứ đừng tưởng làm PR là phải bán rẻ bản thân để có hợp đồng."

Trang Noãn Thần có thể tưởng tượng được dáng vẻ giận dữ của Hạ Lữ. Công ty Vạn Đức khó khăn thế nào, mọi người trong công ty đều biết. Lần nào đề ra kế hoạch Vạn Đức cũng không chịu duyệt, mai muốn thế này mốt muốn thế khác, thông tin đưa lúc nào cũng sai, mỗi lần làm việc cực kỳ thiếu chuyên nghiệp. Đương nhiên khách hàng khó khăn thế này cũng là bình thường. Nhưng điều không thể chấp nhận là phẩm chất của người phụ trách Vạn Đức. Mọi đồng nghiệp tiếp xúc với Vạn Đức đều phản cảm cực kỳ tay chân không yên của ông ta.

"Đúng là phạm sao thái tuế." Trang Noãn Thần cũng lo nơm nớp, nói lẩm bẩm. Đầu tiên là cô xui xẻo, bây giờ thì đến Hạ Lữ. Chẳng biết có phải do cô truyền cái xui qua Hạ Lữ hay không?

Cuối tuần vừa qua, cô sống khổ vô cùng. Thân phận "bồi bàn" của Giang Mạc Viễn bị vạch trần, dẫn đến một cuộc chiến chưa bao giờ có bùng nổ trong gia đình cô! Đầu tiên là cô họ không đúng ý mình thì không chịu thôi, bà khủng bố điện thoại cô vô tư; sau đó anh họ đích thân đến nhà, xách cổ cô ra khỏi ổ chăn, nói chuyện dịu dàng với mọi tình cảm anh em, đuổi được anh họ đi; lại đến điện thoại của ba mẹ, hai ông bà khóc lóc nức nở, yêu cầu cô chia tay với "bồi bàn", gặp gỡ thử Trình Thiếu Tiên.

Chỉ trong một cuối tuần ngắn ngủi, cô đã mắc "chứng hoảng sợ" khi nghe điện thoại đổ chuông. Cô không muốn nhận điện thoại của bất cứ ai, kể cả Giang Mạc Viễn. Tối đó về nhà chưa bao lâu, Giang Mạc Viễn đã gọi điện đến. Cô không nghe máy. Không phải cô không dám, mà là nhớ đến nụ hôn ấy, cô thấy rất bối rối. Tuy cô thuộc tầng lớp thanh niên hiện đại, tư tưởng lẽ ra phải thoáng hơn, nhưng đột nhiên có hành động thân mật với người đàn ông mà cô tôn trọng, cô không thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nghĩ tới nghĩ lui trốn tránh cũng không đúng, dù gì cô vẫn còn gặp anh, ít nhất là khi làm dự án.

"Cậu lẩm bẩm gì vậy?" Ngải Niệm hỏi.

"Không có gì, vậy Hạ Lữ đâu rồi?" Cô hỏi. Dù là Hạ Lữ hay Ngải Niệm xảy ra chuyện, cô đều không an tâm làm việc.

"Bị Trình tổng gọi lên phòng làm việc rồi." Giọng Ngải Niệm càng lo lắng, "Trình tổng vừa nhậm chức, anh ta đang khao khát lập công, mà Hạ Lữ lại gây ra chuyện, coi như là tự kéo bản thân vào đầu súng rồi còn gì. Noãn Thần, cậu nói có khi nào Trình tổng đuổi việc Hạ Lữ không?"

Nỗi lo của Ngải Niệm cũng là của Trang Noãn Thần. Trang Noãn Thần cau mày, kêu cô dự đoán chuyện này thế nào đây? Khi hai người đang thắp thỏm lo âu, Hạ Lữ đi ra từ phòng làm việc của Trình Thiếu Tiên, hai người thấy vậy liền chạy đến hỏi thăm.

"Thích ra sao thì ra, mình đâu có làm sai." Mắt Hạ Lữ đỏ hoe, vẻ mặt rất uất ức.

Trang Noãn Thần và Ngải Niệm không rõ Trình Thiếu Tiên nói gì với Hạ Lữ, nên cũng chẳng biết an ủi thế nào, đành truyền khăn giấy, lặng lẽ chờ cô khóc xong.

"Trình tổng nói thế nào?" Chờ Hạ Lữ bình tĩnh hơn, Trang Noãn Thần khẽ hỏi, vài đồng nghiệp cũng đến dỗ dành Hạ Lữ.

"Anh ta nghe mình kể tình huống lúc đó, rồi bảo muốn nói chuyện với Angel." Giọng Hạ Lữ nức nở. Cô vừa nói hết câu, thanh âm giày cao gót gấp gáp truyền đến, tiếp đó là tiếng của Angel.

"Hạ Lữ không sao chứ em?" Angel bước vội đến, thấy Hạ Lữ khóc sướt mướt, Angel xoa dịu, "Chị vừa biết chuyện này. Em yên tâm, em là người của chị, chị tuyệt đối không để em chịu oan ức."

Angel dịu dàng nhưng vẫn lộ rõ vẻ cứng rắn, "Bây giờ chị đi gặp Trình tổng. Nếu vì chuyện này mà anh ta đuổi việc em, chị nhất định tranh luận đến cùng."

“Angel…” Hạ Lữ nghẹn ngào.

"Em đừng lo, không sao đâu." Angel vỗ vai Hạ Lữ, sải bước vào phòng làm việc của Trình Thiếu Tiên.

Các đồng nghiệp đứng cạnh xôn xao, tranh cãi nhau.

Ngải Niệm vươn tay ôm vai Hạ Lữ, "Cậu yên tâm, Angel sẽ bảo vệ cậu. Cậu rửa mặt đi, mỹ phẩm trôi tèm lem rồi."

Hạ Lữ gật đầu.

Thừa dịp Hạ lữ đi rửa mặt, Ngải Niệm lo âu trò chuyện với Trang Noãn Thần, "Cậu nghĩ Angel thuyết phục được Trình tổng không?"

"Mình nghĩ chắc được." Kỳ thực cô cũng không dám cam đoan. Nếu Vương tổng ở đây thì đỡ, nhưng Trình Thiếu Tiên thì mọi người không rõ tính cách của anh.

Cao Doanh đi đến, nghe hai người nói, mỉm cười, "Không sao đâu, Angel thường ngày thương yêu cấp dưới, làm sao chị ấy có thể để nhân viên mình chịu ấm ức? Nhưng việc này đổi lại là chị Mai, thì tiêu chắc luôn, mấy cậu cũng biết chị Mai cai trị hà khắc..."

"Mấy cô nhàn rỗi lắm phải không?" Cao Doanh còn chưa nói hết câu, một giọng nói uy nghiêm truyền đến từ phía sau. Mấy người cùng quay đầu, trông thấy chị Mai ai cũng giật thót tim.

Khuôn mặt Cao Doanh trắng bệch trong chớp mắt.

"Thông báo nhóm một họp gấp!" Chị Mai lạnh lùng, dặn dò một câu, xoay người đi ngay.

Một hồi sau, Cao Doanh mới hoàn hồn, "Tiêu thật rồi, chắc chắn chị Mai nghe hết."

"Bình thường mình kêu cậu giữ mồm giữ miệng mà không nghe. Vào họp thôi." Trang Noãn Thần đánh cô một cái, ôm laptop đi vào phòng họp.

Quốc tế Tiêu Duy vẫn đang diễn ra cuộc họp trực tuyến nghiêm túc và nặng nề suốt bốn tiếng qua.

Nắng chiều ngoài cửa sổ dần chìm vào biển mây mịt mù, để lại vài tia nắng nhợt nhạt chiếu lên gương mặt nghiêng trầm lặng của Giang Mạc Viễn, đôi mắt anh toát lên vẻ sắc lạnh thay thế hoàn toàn nét ôn hòa thường ngày. Trong phòng họp, anh đang ngồi nghiêm chỉnh, thông báo tình hình công ty nửa đầu năm với các cổ đông. Lúc này đã là bảy giờ tối.

Tiêu Duy thoạt đầu chỉ là một công ty nhỏ, lập nghiệp từ việc kinh doanh phụ tùng xe hơi. Trải qua vài năm phát triển, công ty quyết định mở rộng ngành nghề kinh doanh và chuyển sang hình thức quản lý chuyên nghiệp. Những người và nhân viên gạo cội trong Tiêu Duy đều có mặt từ ngày đầu thành lập công ty, họ có một số lượng cổ phần nhất định thành lập lên cuộc họp cổ đông. Tuy đôi khi họ hay tỏ thái độ với vị tổng giám đốc từ trên trời rơi xuống này nhưng xét trên năng lực làm việc, họ không chút ý kiến.

"Mạc Viễn, chúng tôi đã suy nghĩ kế hoạch cậu đề xuất cho Tiêu Duy, nếu có lợi cho cổ đông và nhà đầu tư thì chúng tôi không ý kiến. Thế nhưng lo lắng vẫn phải có, kể từ ngày công ty chúng ta lên sàn, giống như nhảy vào ổ kiến lửa, nếu tập đoàn chuyển đổi hình thức kinh doanh, có phải phiêu lưu quá không?" Một cổ đông có tuổi nói qua màn hình.

Giang Mạc Viễn tựa người vào ghế, uống một hớp cà phê, đan tay vào nhau, trả lời bằng giọng quyết đoán, "Bản thân công ty khi lên sàn đã mang tính phiêu lưu, không phiêu lưu thì đào đâu ra tiền? Nếu đã lao vào ổ kiến lửa, vậy chúng ta không còn chọn lựa nào khác ngoài việc phải phát triển ổ kiến đó lớn hơn. Tiêu Duy phải phát triển, mở rộng các hạng mục đầu tư có lợi, việc này cũng giống như chúng ta mua bảo hiểm. Hiện tại, tập đoàn Đức Mã và Lam Quang đều đã lên sàn, nhất là gần đây tập đoàn Đức Mã tạo được tiếng tăm rất lớn, hai đối thủ hùng mạnh đang cùng cạnh tranh bợ đỡ chúng ta, vậy chúng ta nên tiến nhập chứ không phải lui ra. Ben rất tán thành chuyện này, hẳn ông ấy cũng đã bày tỏ với mọi người."

Ben là ông chủ kiêm cổ đông lớn nhất của quốc tế Tiêu Duy, ông ta mang hai quốc tịch Trung và Anh, từng sống ở Trung Quốc một quãng thời gian, tới tuổi già thì thương nhớ quê hương Trung Quốc, đây cũng là nguyên nhân giúp Giang Mạc Viễn thuyết phục ông ta phát triển ở thị trường Trung Quốc dễ dàng.

Nhiều cổ đông gật đầu tán thành, họ hiểu tác phong làm việc của Giang Mạc Viễn. Ben là ông chủ, nhưng ông ta không hôi đủ yếu tố của một doanh nhân tài năng và nhạy bén, Giang Mạc Viễn thì trái ngược, anh có vẻ ngoài điềm đạm nhã nhặn, nhưng tiếp xúc mới biết anh là người làm việc quả quyết cứng rắn, thủ đoạn vừa nhanh chóng vừa tàn nhẫn, anh có đầu óc nhạy cảm với thị trường và năng lực phán đoán có tầm chiến lược xa rộng. Anh giống như một con sói, mãi ở nơi mà không ai hay biết, ra tay xâm chiếm trong tích tắc, chua bao giờ để vụt mất cơ hội.

"Mạc Viễn, nghe cậu nhắc Đức mã, tôi nhớ đến một việc." Một cổ đông khác cất giọng nghiêm túc, "Sáng nay, phòng kế hoạch chuyển đến bưu phẩm của tập đoàn, là cậu đồng ý cho truyền thông Đức Mã được đấu thầu?"

Giang Mạc Viễn cười thản nhiên, xoa chiếc cằm lún phún râu, "Phải." Chỉ một chữ đơn giản.

Các cổ động nháo nhào qua màn hình, "Theo lý thuyết, chúng tôikhông nên quan tâm việc cậu điều hành như thế nào, nhưng lần này cậu làm quá trái chuẩn mực! Trước tiên không nhắc đến chuyện một tổng giám đốc hành chính lại nhúng tay vào trình tự của phòng kế hoạch, chỉ nói đơn giản rằng đối phương là Đức Mã thì cậu không nên đồng ý. Cậu không biết truyền thông Đức Mã trực thuộc tập đoàn Đức Mã ư, cậu biết rõ từ sau khi tập đoàn Đức Mã lên sàn luôn cạnh tranh với chúng ta, lúc này cậu lựa chọn đối thủ để hợp tác thì có ý gì? Đây chỉ là hành động của cá nhân cậu, ngay cả Ben cũng không biết!

Các cổ đông bàn tán xôn xao về quyết định của Giang Mạc Viễn. Anh trầm mặc, thong dong uống cà phê, nhẫn nại ngồi nhìn mọi người tranh chấp, nghe họ công kích. Đến khi màn hình chuyển qua một bên tranh cãi khác, anh mới buông tách, nhìn họ, cất giọng nhàn nhạt, "Mọi người nói xong chưa?"

Các cổ đông xấu hổ, họ lặng thinh, ánh mắt chất chưa nghi vấn nhìn anh.

"Chúng ta cần một đối tượng hợp tác có nguồn lực cả trong nước và quốc tế, những công ty có cơ cấu như vậy khá nhiều, nhưng phù hợp với điều kiện chúng ta đề ra chỉ có Đức Mã và Oss." Giọng Giang Mạc Viễn không đề cao nhưng lộ rõ quyền uy, "Tiền thân của Oss là công ty quảng cáo, thông qua việc thu mua công ty nội địa mà Oss phát triển mạnh, ngang tầm với Đức Mã. Nhưng Đức mã có sẵn hai ưu thế lớn mà Oss và thậm chí là Tiêu của chúng ta không có, thứ nhất là quan hệ bền chặt với chính phủ và thứ hai là mối gắn kết khắng khít giữa tài chính và kinh tế."

Giang Mạc Viễn dừng giây lát, gõ tay lên mặt bàn, vạch đúng vấn đề chính, "Người Trung Quốc làm việc luôn chú ý đến các mối quan hệ riêng, bao gồm cả quan hệ với chính phủ. Đây là cũng là mấu chốt khiến nhiều công ty nước ngoài không cách nào sống sót ở thị trường Trung Quốc. Vì vậy, tập đoàn Đức Mã mới thu mua truyền thông nội địa làm công ty trực thuộc của mình. Mục đích chính chúng ta hợp tác với Đức Mã là để mượn thế, thiết lập các mối quan hệ riêng.”

"Mạc Viễn, cậu phải suy nghĩ đến mối quan hệ ganh đua giữa Tiêu Duy và Đức Mã!"

"Kinh doanh làm ăn không phải là để kết thù, khó có tri kỷ mà cũng khó có kẻ địch vĩnh viễn, chúng ta nên vì lợi ích đôi bên, chứ không phải tranh đấu một mất một còn. Dựa dẫm lợi thế lẫn nhau là một cách làm ăn, sau khi lên sàn lại càng phải như vậy, người nào có đủ bình tĩnh suy nghĩ thì mới là người có khả năng nhất." Giang Mạc Viễn thong dong đáp lời.

"Giang Mạc Viễn, cậu có cách kinh doanh riêng của mình, nhưng trước khi quyết định làm gì đó, phải chăng nên nghe theo ý kiến của cổ đông chúng tôi? Ít nhất cũng phải báo cho ông chủ một tiếng?"

"Tôi đã gọi điện cho Ben, thực ra Ben cũng giống mọi người, chỉ cần quan tâm đến việc bản thân có bao nhiêu tiền. Vả lại, thoạt đầu khi Tiêu Duy gia nhập thị trường Trung Quốc đã nghĩ đến Đức Mã, chứng minh suy nghĩ của tôi và Ben đều giống nhau." Giang Mạc Viễn cười nhàn nhạt, nhẫn nại nói.

"Vậy chẳng qua việc đấu thầu chỉ là một trò hài cho có!" Các cổ đông bám theo vấn đề này không tha.

Giang Mạc Viễn hơi nhoài người ra trước, nhìn chằm chằm màn hình, giọng anh nghiêm túc, "Tôi nhấn mạnh một lần nữa, Đức Mã chỉ nhận được quyền đấu thầu, còn thành công hay không thì phải trông vào bản lĩnh của họ."

Các cổ đông nghe thế liền đưa mắt nhìn nhau, không nói tiếng nào.

Sau cuộc họp, Châu Niên luôn ngồi cạnh Giang Mạc Viễn đóng laptop, giọng anh ta lo lắng, "Anh Giang, mấy năm nay Ben và ông Nam càng đấu càng quyết tranh thua, hơn nữa các cổ đông ngày hôm cũng phản ứng gay gắt, Ben sẽ đồng ý với đề nghị của anh ư?"

Giang Mạc Viễn đứng dậy, cầm áo comple mặc vào, "Cái Ben muốn chỉ là tiền. Vả lại Ben đã biết chuyện ông Nam dùng đến Trình Thiếu Tiên. Tuy tôi nghiêng về phía Đức Mã nhiều hơn, nhưng tôi cũng không dám cam đoan công ty này có thành công hay không."

Châu Niên gật đầu, theo Giang Mạc Viễn nhiều năm, anh ta đã quen tác phong làm việc của Giang Mạc Viễn và cũng tuyệt đối tin tưởng quyết định của anh.

"Mấy giờ tiệc bắt đầu?" Giang Mạc Viễn hỏi.

Châu Niên xem đồng hồ, "Bây giờ chúng ta đến là vừa, chủ tịch Hứa ngân hàng phát triển đã đi rồi ạ."

"Vậy đi thôi." Giang Mạc Viễn gật đầu. Thiết lập quan hệ với bên ngân hàng là điều quan trọng.

Hết Chương 2


/18

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status