Ngay lúc Sở Mộ Nhiễm tràn đầy tuyệt vọng, bỗng nhiên có tiếng bước chân nặng nề bước đến gần.
Sở Mộ Nhiễm rưng rưng nước mắt, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Chẳng lẽ Du Kỳ Phong không đợi được cô nên đã đi tìm cô.
Nhưng mà.
Cố Minh Dạ.
Nhìn thấy anh, Sở Mộ Nhiễm lạnh lùng nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt thành quyền, muốn cầu cứu nhưng làm thế nào cũng nói không ra miệng.
Nói thế nào đây?
Nói đứa bé trong bụng là con của anh nên cầu xin hãy cứu cô?
Anh ta có muốn đứa bé này không?
Anh ta có thừa nhận nó sao?
Trước kia anh ta đã nói con của cô là con hoang, nói cô ai cũng có lên leo lên, cần phải đi xét nghiệm mới xác định được cha của đứa bé… Nói không chừng, anh ta ước gì đứa bé trong bụng của cô không còn, để không còn ràng buộc mà sống bên cạnh Sở Ngọc Diệp không cần lo lắng.
Nhưng mà, coi như bị khinh thường Vf sỉ nhục, cô cũng không muốn từ bỏ cơ hội này.
Sở Mộ Nhiễm chua xót ngẩng đầu, chính là không muốn để ý lòng tự trọng mà cầu cứu anh.
Nhưng mà anh lại bước đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống, giọng vội vàng: “Cô bị sao vậy? Bị ngã ở đâu? Không thoải mái ở đâu?”
Không biết có phải ảo giác hay không, Sở Mộ Nhiễm cảm thấy thanh âm của Cố Minh Dạ đang run rẩy, phản phất sự sợ hãi vô tận.
Giống như Cố Minh Dạ, người từng nói chỉ yêu mình cô, đã quay lại.
Sau đó, Sở Mộ Nhiễm rơi vào cái ôm rộng lớn và mạnh mẽ, anh bế cô lên khỏi mặt đất và sải bước ra ngoài: “Đừng lo, tôi sẽ đưa cô đến bênh viện ngay, cô sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.”
Cố Minh Dạ mím chặt môi mỏng và đôi mắt tối sầm.
Dù có lên trời, anh cũng không thể để cô xảy ra chuyện gì.
Anh thừa cơ giả vờ mất trí nhớ, sắp xếp hết thảy mọi việc chính là vì cho cô tránh được những tổn hại có thể xảy ra. Nhưng nếu cô bị thương vì không có anh ở bên cạnh, thì anh làm tất cả điều này để làm gì?
Anh sẽ càng không thể tha thứ cho chính mình.
“Cảm ơn…” - Sở Mộ Nhiễm khó hiểu, chỉ có thể nói như vậy.
Bây giờ cô chỉ có cảm giác vui mừng, bởi vì cô sắp được cứu.
Cố Minh Dạ không nói nữa, bước đi nhanh, vẻ mặt vô cảm, không thể nhìn ra cảm xúc hiện tại của anh ta.
“Minh Dạ!”
“Minh Dạ, anh đi đâu vậy? Chúng ta còn chưa ăn xong.”
Sở Ngọc Diệp vừa ra khỏi phòng, cô ta liền nhìn thấy Cố Minh Dạ đang bế Sở Mộ Nhiễm vội vã đi qua.
Vẻ mặt cô ta thay đổi, ngay lập tức bước theo sau anh.
Nhưng tốc độ của Cố Minh Dạ, Sở Ngọc Diệp không đuổi theo kịp, một lúc đã bị anh bỏ xa mấy mét.
Đến trước thang máy, Cố Minh Dạ cuối cùng cũng dừng lại.
Anh đưa tay nhấn nút thang máy, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thầm ẩn chứa sự u ám và lo lắng. Anh không ngừng nhìn vào bảng số tầng và đếm theo các con số.
“Ting.”
Cửa thang máy mở ra, khi Cố Minh Dạ đang định ôm người đi vào thì khẽ giật mình.
Du Kỳ Phong từ bên trong thang máy đi ra cũng giật mình, sau đó vẻ mặt anh nhanh chóng thay đổi, lo lắng lao ra ngoài, gầm lên với Cố Minh Dạ: “Cô ấy sao vậy? Tiểu Nhiễm đã xảy ra chuyện gì?”
“Minh Dạ!” - Sở Ngọc Diệp cũng chạy theo kịp tới, có chút thở dốc.
Bốn người đối diện nhau ở cửa thang máy.
“Du thiếu…” - Từ trong lòng ngực Cố Minh Dạ thò đầu ra, Sở Mộ Nhiễm chật vật gọi anh.
Đôi mắt đào hoa của Du Kỳ Phong đột nhiên đỏ lên, anh đưa tay về phía Cố Minh Dạ và mạnh mẽ nói: “Trả cô ấy cho tôi.”
Trái tim Cố Minh Dạ chìm xuống.
Hai tay anh dùng sức, bàn tay ôm Sở Mộ Nhiễm siết chặt, không khỏi ôm cô trong lòng ngực chặt hơn. Sở Mộ Nhiễm nhìn anh có chút nghi ngờ.
Anh ta vì cái gì không chịu buông cô ra.
“Minh Dạ, anh trả Tiểu Nhiễm cho Du thiếu đi, ba mẹ hai bên vẫn đang ở trong phòng chờ chúng ta, hôm nay là gia đình hai bên họp mặt, nếu chúng ra rời đi sẽ không tốt lắm.” - Sở Ngọc Diệp lo lắng nói trong tức giận.
Nhưng cô ta cố gắng làm cho giọng nói ôn hòa, không muốn lộ ra sự tức giận nào.
Cố Minh Dạ mím môi mỏng thành một đường thẳng.
“Cố thiếu, xin hãy thả tôi ra…” - Sở Mộ Nhiễm không muốn do dự thêm, cô muốn nhanh chóng đến bệnh viện.
Đúng lúc này, thêm một tiếng “ting” từ thang máy bên kia mở ra. Cố Minh Dạ liếc nhìn nó, lập tức thay đổi sắc mặt.
Đem Sở Mộ Nhiễm đặt trong tay Du Kỳ Phong, anh có chút chán ghét khi nhìn thấy vết máu của Sở Mộ Nhiễm dính bên ngoài bị vấy bẩn, cởi chiếc áo khoác ngoài ra, ném nó vào thùng rác ở cửa thang máy.
Anh vòng tay qua vai Sở Ngọc Diệp, trầm giọng ngọt ngào: “Chúng ta trở về phòng thôi.”
Để an ủi Sở Ngọc Diệp, anh hơi cúi đầu hôn vào giữa hai lông mày cô ta.
“Vâng.” - Sở Ngọc Diệp lập tức vui mừng.
Giống như thắng trận, cô ta kiêu ngạo nhìn về phía Sở Mộ Nhiễm, nhưng cô ta chỉ nhìn thấy phần sau ót của Sở Mộ Nhiễm khi đang dựa vào lồng ngực Du Kỳ Phong.
Du Kỳ Phong ôm chặt Sở Mộ Nhiễm trong lòng, ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh lẽo, nhìn thấy Sở Ngọc Diệp nhìn qua, bàn tay làm một động tác cắt yết hầu, lập tức dọa cô ta tái xanh cả mặt, sự khiêu khích cũng không dám nữa, vội vàng kéo Cố Minh Dạ rời đi.
Du Kỳ Phong một mực ôm Sở Mộ Nhiễm chạy thật nhanh suốt chặng đường.
Anh hận không thể ôm cô cả một đời, nhưng chạy đến xe, anh buộc phải buông cô ra.
Thận trọng đặt cô ở ghế lái phụ, bàn tay anh run rẩy thắt dây an toàn cho cô.
Một người hoàn toàn không sợ trời không sợ đất, bây giờ lại cảm thấy sợ hãi.
Sở Mộ Nhiễm bị đau nhưng vẫn còn tỉnh táo, nhìn thấy vẻ mặt của Du Kỳ Phong không khỏi cười nhẹ: “Du thiếu, đừng… căng thăng quá. Tôi… tôi không sao, đợi anh đưa tôi đến bệnh viện, tôi sẽ không sao nữa.”
Cô an ủi anh.
Cô đau đớn như vậy mà còn an ủi anh.
“Ừm.” - Du Kỳ Phong mỉm cười lau mồ hôi trên trán cô, nói với cô cũng là nói với chính mình: “Em sẽ không sao đâu, tôi không cho phép em có sao, em hiểu không?”
“Tiểu Nhiễm, đừng nói gì nữa, hãy nghỉ ngơi đi.”
Lên xe, Du Kỳ Phong phóng đi, vừa đi vừa gọi bác sĩ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, kèm theo cảnh sát giao thông dọn sẵn đường đến bệnh viện cho anh.
Lệnh của Du thiếu xuống, rất nhanh được thực hiện.
Chiếc xe thể thao Ferrari của Du Kỳ Phong lao đi điên cuồng trên con đường đã được phong tỏa thành một làn đường trống. Chiếc xe như một vệt màu cam xẹt qua không còn vết tích.
Đường đến bệnh viện là nửa giờ, Du Kỳ Phong chỉ mất 10 phút.
“Tới đây, nhanh lên.” - Du Kỳ Phong bế Sở Mộ Nhiễm chạy vào đại sảnh: “Mau lên, cấp cứu, bác sĩ giỏi nhất đã có mặt chưa?”
Mọi người đã chuẩn bị xong theo lệnh Du Kỳ Phong trước đó, thấy mang người tới, ngay lập tức đẩy vào phòng cấp cứu.
Anh mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài phòng cấp cứu. Du Kỳ Phong đưa tay luồn vào chân tóc, hai mắt đỏ hoe, trên mặt tràn đầy tự trách.
Nếu như anh nhanh hơn một chút, sớm tìm thấy cô một chút, cô sẽ không phải gặp nguy hiểm đến độ này.
Đúng lúc này, một ý ta nơm nớp lo sợ đi tới: “Du thiếu, chủ nhiệm Thẩm bảo tôi đến hỏi ngài, nếu đứa bé của Sở tiểu thư có thể cứu được, ngài có muốn giữ đứa bé không?”
“Các người nói nhảm gì vậy? Chắc chắn phải giữ, vì cái gì không giữ?”
“Nhưng…” - Y tá run rẩy nói tiếp: “Nhưng nếu sau này ngài cưới Sở tiểu thư, đứa bé, đứa bé….”
Có người đàn ông nào nguyện ý đổ vỏ, nguyện ý nuôi con kẻ khác?
Thẩm chủ nhiệm là một kẻ nịnh nọt, muốn nhân cơ hội này lấy lòng Du Kỳ Phong.
Ánh mắt Du Kỳ Phong đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo, không chút do dự nói: “Đi nói với họ Thẩm kia, bằng mọi giá phải giữ lại đứa bé, có nghe rõ chưa, nghĩ tất cả biện pháp giữ lại cho tôi, có hiểu chưa.”
Du Kỳ Phong gầm lên tức giận.
Mặc dù anh cũng không nguyện ý nuôi con của kẻ khác, nhưng anh khinh thường làm chuyện dơ bẩn như vậy.
Đứa bé vô tội, Sở Mộ Nhiễm cũng vô tội, anh có tư cách gì thay cô ấy quyết định.
Anh không biết nhiều về sự vĩ đại của tình yêu, nhưng anh không muốn lừa dối người phụ nữ mình yêu cũng như không bao giờ làm điều gì tổn thương cô ấy.
Ngồi ngoài phòng cấp cứu chờ đợi, tâm tình Du Kỳ Phong rất khó chịu.
Du phu nhân nghe được tin tức vội vàng chạy đến, nhìn thấy bộ mặt lo lắng và chán nản của con trai, bà không khỏi đau lòng, hỏi thăm tình hình của Sở Mộ Nhiễm: “Tình trạng của Tiểu Nhiễm thế nào, bác sĩ nói sao?”
“Con không biết.” - Du Kỳ Phong lắc đầu: “Đưa tới bệnh viện liền tiến vào phòng cấp cứu, con chưa kịp hỏi cái gì. Bất quá, nghe giọng điệu của bác sĩ, đứa bé sẽ có thể giữ được.”
“Giữ được là rốt, giữ được là tốt.” - Du phu nhân vỗ ngực một cái, cực kỳ tâm lý nói: “Mặc dù đứa bé không phải con của con, nhưng nó có thể là đứa cháu đầu tiên của Du gia chúng ta, mẹ về sau nhất định sẽ đối xử như nhau, tuyệt đối không để cho đứa trẻ này cảm thấy nó không phải là người nhà chúng ta.”
Du Kỳ Phong: “…”
“Con làm sao bày ra vẻ mặt này.” - Du phu nhân không vui trừng mắt nhìn Du Kỳ Phong đang phiền muộn: “Mẹ nói cho con biết, dù con muốn ở cùng Tiểu Nhiễm, cũng không được bỏ rơi đứa bé này. Đứa bé là vô tội, huống hồ phụ nữ sảy thai đối với cơ thể có rất nhiều tổn thương. Đàn ông các người không hiểu gì cả và chỉ thích đưa ra những quyết định mù quáng.”
“Dừng lại…” - Du Kỳ Phong vội vàngàngcản lại, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con và Tiểu Nhiễm còn chưa bên nhau, mẹ nói cái gì đứa cháu đầu tiên của Du gia, có phải còn hơi sớm không? Mẹ như vậy sẽ dọa người ta sợ chạy mất.”
Thật ra, trước ngày hôm nay Du Kỳ Phong vẫn rất tự tin, anh cảm thấy khi mình chân thành, chắc chắn có ngày sẽ lấy được trái tim của Sở Mộ Nhiễm. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy Cố Minh Dạ ôm cô như vậy, anh liền không khỏi có chút e ngại.
Cố Minh Dạ đã quên đi mọi thứ và không còn tình cảm với Sở Mộ Nhiễm?
Không có khả năng!
Khi anh muốn đoạt lại Sở Mộ Nhiễm, phản ứng đầu tiên của Cố Minh Dạ là từ chối.
Nếu như không có Sở Ngọc Diệp chạy tới, có lẽ hắn đã không buông tay.
Nhìn thấy dáng vẻ ủ rủ chán nản của Du Kỳ Phong, Du phu nhân muốn an ủi anh nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, Du phu nhân vỗ vai con trai một cái, cảm thán nói: “Con trai, con… thật vô dụng…”
Du Kỳ Phong: “…”
Đậy là mẹ của hắn!
MẸ RUỘT!
…………
Sở Mộ Nhiễm bên trong phòng cấp cứu một giờ được đẩy ra, tình huống đã ổn định, mặc dù có chút động thai, nhưng đứa bé đã được cứu sống.
Cẩn ở lại bênh viện một tuần quan sát.
Du Kỳ Phong liền độngtay động chân, từ nhập viện một tuần tăng lên một tháng, sáu đó anh liền chuyển phòng làm việc đến tầng cao nhất của bệnh viện.
Tâm tình rất tốt.
Cuối cùng Sở Mộ Nhiễm cũng tỉnh lại, bác sĩ xem lại một lần, không có gì không ổn, liền bị Du Kỳ Phong đuổi ra ngoài hết.
Du Kỳ Phong vào phòng tắm nhún một cái khăn ấm, từ từ lau đi gương mặt của Sở Mộ Nhiễm, nhếch môi nói: “Nhìn khuôn mặt em đi, không thể để người khác nhìn được, bẩn chết.”
Nói xong liền hôi hận,
Mẹ hắn đã dặn dò, phải nói rằng: “Em yêu, để anh lau mặt cho em, nhìn em tiều tụy như vậy anh đau lòng.” - nhưng Du Kỳ Phong đành từ bỏ.
Hắn cảm thấy câu nói đó quá sến súa, không phù hợp với khí chất đàn ông của hắn.
Sở Mộ Nhiễm mỉm cười: “Cảm ơn anh, Du thiếu, anh vất vả rồi.”
“Không sao, em ngủ thêm chút nữa đi, mệt mỏi rồi.Tôi đã gọi Kỷ Tiếu Tiếu đến, tôi nằm ở ghế sô pha kia, có chuyện gì thì cứ gọi tôi.”
Sở Mộ Nhiễm còn yếu, không muốn nói nữa, nhìn Du Kỳ Phong đầy cảm kích gật đầu.
Cô nhắm mắt lại, nhẹ đặt tay lên bụng… trong lòng an định rất nhiều.
Bác sĩ nói, em bé rất kiên cường.
Như vậy, cô cũng sẽ nhất định kiên cường.
……………
Ngủ một giấc đến 11h đêm,
Sở Mộ Nhiêm tỉnh lại, có chút sửng sốt.
Du phu nhân ngủ trên ghế sô pha, còn Du Kỳ Phong đang ngồi trên sô pha với chiếc laptop như đang làm việc, cảm giác cô tỉnh lại, đôi mắt tĩnh mịch đào hoa đang nhìn về phía cô.
“Tỉnh rồi.” - Du Kỳ Phong đi tới.
“Ừm.” - Sở Mộ Nhiễm lên tiếng, thanh âm khàn khàn vì mới tỉnh dậy.
“Có đói không?”
“Ừm.”
“Mẹ tôi nấu cho em canh à, gà ác chưng táo đỏ, để tôi đổ ra cho em uống.”
“Được…” - Sở Mộ Nhiễm được đỗ ngồi dậy, có chút xấu hổ nói: “Du thiếu, bác gái ở đây đợi tôi tỉnh sao? Bây giờ đã trễ như vậy, anh đưa bác ấy về nghỉ ngơi đi.”
Du Kỳ Phong hơi cười: “Em đang nghĩ gì vậy? Mẹ tôi chờ tôi, tôi xử lý công việc xong, liền đưa bà ấy về. Kỷ Tiếu Tiếu nói buổi tối có việc, lau người cho em xong liền đi rồi, nói toiosi nay sẽ đến ngủ với em, tôi đợi cô ấy quay lại, chúng tôi sẽ đi.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Khuôn mặt trắng nõn của Sở Mộ Nhiễm đỏ bùng, nhưng trong lòng co chút thoải mái.
Khi người khác đối xử quá tốt với cô, cô luôn cảm thấy mình chẳng có gì để báo đáp.
Du Kỳ Phong hiểu được suy nghĩ của cô, khẽ thở dài, đi lấy canh cho cô.
Sở Mộ Nhiễm uống ngụm đầu tiên, mùi vị thơm ngon ấm áp của súp gà tràn ngập trong miệng,
Cô giơ ngón cái về phía Du Kỳ Phong, Du Kỳ Phong cũng cười rất tươi với cô.
Uống canh gà gần xong, Du phu nhân tỉnh lại.
“Tiểu Nhiễm sao rồi?” - Câu đầu tiên Du phu nhân nói là hỏi Sở Mộ Nhiễm.
Bà nhìn qua, thấy Sở Mộ Nhiễm đang uống canh gà, lập tức đắc ý,vui vẻ cười nói: “Có ngon không?”
Con trai bị làm bóng đèn.
“Vâng…” - Sở Mộ Nhiễm có chút xấu hổ: “Du phu nhân,thật xin lỗi vì đã làm phiền bác.”
“Phiền cái gì, nấu canh gà cho con, bác rất vui vẻ. Bình thường ta nấu, con trai và chồng cũng không thèm động, ta rất không vui.” - Du phu nhân cười khanh khách: “Về sau đừng kêu cái gì Du phu nhân lạnh nhạt như vậy, hãy gọi ta là dì Du là được.”
“Vâng, dì Du.” - Sở Mộ Nhiễm mỉm cười gật đầu.
Trong lòng thật ấm áp.
Nếu có một người mẹ chồng như Du phu nhân thật tốt, với người thiếu tình thương của mẹ như cô từ nhỏ, tình cảm của Du phu nhân thật khiến người ta muốn khóc.
Sau khi Sở Mộ Nhiễm uống canh gà xong, Du phu nhân nháy mắt với Du Kỳ Phong: “Con đã nói chuyện đó với Tiểu Nhiễm chưa?”
“Không nói!”
“Bây giờ phải nói.”
“Không muốn nói!”
“Không muốn nói cũng phải nói.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Thấy Du Kỳ Phong không hợp tác, Du phu nhanh phải tự mình lên tiếng, có chút khó chịu nói: “Tiểu Nhiễm, là như vậy, lúc con ngủ, trong nhà của con có gọi điện thoại đến, nói có chuyện quan trọng tìm con, con nhìn xem…”
“Nhìn cái gì mà nhìn?” - Du Kỳ Phong lập tức nổi giận, mắng Sở Mộ Nhiễm: “ Không cho phép em gọi về cho lão già Sở Vân Quốc đó. Chuyện này, dù em có đông ý, tôi cũng không cho phép.”
“Con gấp cái gì?” - Du phu nhân trừng mắt, sau dó nhìn về Sở Mộ Nhiễm giải thích: “Con nghe ta từ từ nói, chuyện là thế này…”
Du phu nhân giọng nói nhẹ nhàng và giải thích một cách trật tự.
Sở Mộ Nhiễm nghe xong liền ngẩn cả người.
Khá sốc.
Hóa ra, sau khi cô vào bệnh viện, tiệc đính hôn của Cố Minh Dạ và Sở Ngọc Diệp lại càng đặc sắc hơn.
Sở Ngọc Diệp ra ngoài đi nhà vệ sinh, đi rất lâu không quay trở lại, Hà Cẩm Thu thấy lạ liền đi ra ngoài tìm, kết quả tìm không thấy.
Sau khi mở giám sát lên, mới phát hiện Sở Ngọc Diệp bị hai người mặc áo đen bắt đi khiến ai nấy đều lo lắng.
Không lâu sau, Cố Minh Dạ nhận được một cuộc điện thoại, bọn cướp dã bắt cóc vị hôn thê của anh, muốn anh dùng mạng đi đổi.
Lúc này, mọi người mới biết chuyện này là do khi Cố Minh Dạ ở nước M tạo ra, những người kia không tiếp cận được Cố Minh Dạ, liền bắt cóc vị hôn thê của anh ta.
Sau khi biết được chân tướng, Hà Cẩm Thu khóc lóc ầm ĩ, muốn Cố Minh Dạ đi cứu người.
Sau đó…
Du phu nhân phức tạp, thương hại nhìn Sở Mộ Nhiễm: “Sau đó, cha của con nói con đang mang thai đứa con của Cố Minh Dạ, con thích hợp làm con tin hơn Sở Ngọc Diệp. Ông ta gọi điện tới, muốn con đi đổi về Sở Ngọc Diệp.”
Sở Mộ Nhiễm rưng rưng nước mắt, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Chẳng lẽ Du Kỳ Phong không đợi được cô nên đã đi tìm cô.
Nhưng mà.
Cố Minh Dạ.
Nhìn thấy anh, Sở Mộ Nhiễm lạnh lùng nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt thành quyền, muốn cầu cứu nhưng làm thế nào cũng nói không ra miệng.
Nói thế nào đây?
Nói đứa bé trong bụng là con của anh nên cầu xin hãy cứu cô?
Anh ta có muốn đứa bé này không?
Anh ta có thừa nhận nó sao?
Trước kia anh ta đã nói con của cô là con hoang, nói cô ai cũng có lên leo lên, cần phải đi xét nghiệm mới xác định được cha của đứa bé… Nói không chừng, anh ta ước gì đứa bé trong bụng của cô không còn, để không còn ràng buộc mà sống bên cạnh Sở Ngọc Diệp không cần lo lắng.
Nhưng mà, coi như bị khinh thường Vf sỉ nhục, cô cũng không muốn từ bỏ cơ hội này.
Sở Mộ Nhiễm chua xót ngẩng đầu, chính là không muốn để ý lòng tự trọng mà cầu cứu anh.
Nhưng mà anh lại bước đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống, giọng vội vàng: “Cô bị sao vậy? Bị ngã ở đâu? Không thoải mái ở đâu?”
Không biết có phải ảo giác hay không, Sở Mộ Nhiễm cảm thấy thanh âm của Cố Minh Dạ đang run rẩy, phản phất sự sợ hãi vô tận.
Giống như Cố Minh Dạ, người từng nói chỉ yêu mình cô, đã quay lại.
Sau đó, Sở Mộ Nhiễm rơi vào cái ôm rộng lớn và mạnh mẽ, anh bế cô lên khỏi mặt đất và sải bước ra ngoài: “Đừng lo, tôi sẽ đưa cô đến bênh viện ngay, cô sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.”
Cố Minh Dạ mím chặt môi mỏng và đôi mắt tối sầm.
Dù có lên trời, anh cũng không thể để cô xảy ra chuyện gì.
Anh thừa cơ giả vờ mất trí nhớ, sắp xếp hết thảy mọi việc chính là vì cho cô tránh được những tổn hại có thể xảy ra. Nhưng nếu cô bị thương vì không có anh ở bên cạnh, thì anh làm tất cả điều này để làm gì?
Anh sẽ càng không thể tha thứ cho chính mình.
“Cảm ơn…” - Sở Mộ Nhiễm khó hiểu, chỉ có thể nói như vậy.
Bây giờ cô chỉ có cảm giác vui mừng, bởi vì cô sắp được cứu.
Cố Minh Dạ không nói nữa, bước đi nhanh, vẻ mặt vô cảm, không thể nhìn ra cảm xúc hiện tại của anh ta.
“Minh Dạ!”
“Minh Dạ, anh đi đâu vậy? Chúng ta còn chưa ăn xong.”
Sở Ngọc Diệp vừa ra khỏi phòng, cô ta liền nhìn thấy Cố Minh Dạ đang bế Sở Mộ Nhiễm vội vã đi qua.
Vẻ mặt cô ta thay đổi, ngay lập tức bước theo sau anh.
Nhưng tốc độ của Cố Minh Dạ, Sở Ngọc Diệp không đuổi theo kịp, một lúc đã bị anh bỏ xa mấy mét.
Đến trước thang máy, Cố Minh Dạ cuối cùng cũng dừng lại.
Anh đưa tay nhấn nút thang máy, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thầm ẩn chứa sự u ám và lo lắng. Anh không ngừng nhìn vào bảng số tầng và đếm theo các con số.
“Ting.”
Cửa thang máy mở ra, khi Cố Minh Dạ đang định ôm người đi vào thì khẽ giật mình.
Du Kỳ Phong từ bên trong thang máy đi ra cũng giật mình, sau đó vẻ mặt anh nhanh chóng thay đổi, lo lắng lao ra ngoài, gầm lên với Cố Minh Dạ: “Cô ấy sao vậy? Tiểu Nhiễm đã xảy ra chuyện gì?”
“Minh Dạ!” - Sở Ngọc Diệp cũng chạy theo kịp tới, có chút thở dốc.
Bốn người đối diện nhau ở cửa thang máy.
“Du thiếu…” - Từ trong lòng ngực Cố Minh Dạ thò đầu ra, Sở Mộ Nhiễm chật vật gọi anh.
Đôi mắt đào hoa của Du Kỳ Phong đột nhiên đỏ lên, anh đưa tay về phía Cố Minh Dạ và mạnh mẽ nói: “Trả cô ấy cho tôi.”
Trái tim Cố Minh Dạ chìm xuống.
Hai tay anh dùng sức, bàn tay ôm Sở Mộ Nhiễm siết chặt, không khỏi ôm cô trong lòng ngực chặt hơn. Sở Mộ Nhiễm nhìn anh có chút nghi ngờ.
Anh ta vì cái gì không chịu buông cô ra.
“Minh Dạ, anh trả Tiểu Nhiễm cho Du thiếu đi, ba mẹ hai bên vẫn đang ở trong phòng chờ chúng ta, hôm nay là gia đình hai bên họp mặt, nếu chúng ra rời đi sẽ không tốt lắm.” - Sở Ngọc Diệp lo lắng nói trong tức giận.
Nhưng cô ta cố gắng làm cho giọng nói ôn hòa, không muốn lộ ra sự tức giận nào.
Cố Minh Dạ mím môi mỏng thành một đường thẳng.
“Cố thiếu, xin hãy thả tôi ra…” - Sở Mộ Nhiễm không muốn do dự thêm, cô muốn nhanh chóng đến bệnh viện.
Đúng lúc này, thêm một tiếng “ting” từ thang máy bên kia mở ra. Cố Minh Dạ liếc nhìn nó, lập tức thay đổi sắc mặt.
Đem Sở Mộ Nhiễm đặt trong tay Du Kỳ Phong, anh có chút chán ghét khi nhìn thấy vết máu của Sở Mộ Nhiễm dính bên ngoài bị vấy bẩn, cởi chiếc áo khoác ngoài ra, ném nó vào thùng rác ở cửa thang máy.
Anh vòng tay qua vai Sở Ngọc Diệp, trầm giọng ngọt ngào: “Chúng ta trở về phòng thôi.”
Để an ủi Sở Ngọc Diệp, anh hơi cúi đầu hôn vào giữa hai lông mày cô ta.
“Vâng.” - Sở Ngọc Diệp lập tức vui mừng.
Giống như thắng trận, cô ta kiêu ngạo nhìn về phía Sở Mộ Nhiễm, nhưng cô ta chỉ nhìn thấy phần sau ót của Sở Mộ Nhiễm khi đang dựa vào lồng ngực Du Kỳ Phong.
Du Kỳ Phong ôm chặt Sở Mộ Nhiễm trong lòng, ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh lẽo, nhìn thấy Sở Ngọc Diệp nhìn qua, bàn tay làm một động tác cắt yết hầu, lập tức dọa cô ta tái xanh cả mặt, sự khiêu khích cũng không dám nữa, vội vàng kéo Cố Minh Dạ rời đi.
Du Kỳ Phong một mực ôm Sở Mộ Nhiễm chạy thật nhanh suốt chặng đường.
Anh hận không thể ôm cô cả một đời, nhưng chạy đến xe, anh buộc phải buông cô ra.
Thận trọng đặt cô ở ghế lái phụ, bàn tay anh run rẩy thắt dây an toàn cho cô.
Một người hoàn toàn không sợ trời không sợ đất, bây giờ lại cảm thấy sợ hãi.
Sở Mộ Nhiễm bị đau nhưng vẫn còn tỉnh táo, nhìn thấy vẻ mặt của Du Kỳ Phong không khỏi cười nhẹ: “Du thiếu, đừng… căng thăng quá. Tôi… tôi không sao, đợi anh đưa tôi đến bệnh viện, tôi sẽ không sao nữa.”
Cô an ủi anh.
Cô đau đớn như vậy mà còn an ủi anh.
“Ừm.” - Du Kỳ Phong mỉm cười lau mồ hôi trên trán cô, nói với cô cũng là nói với chính mình: “Em sẽ không sao đâu, tôi không cho phép em có sao, em hiểu không?”
“Tiểu Nhiễm, đừng nói gì nữa, hãy nghỉ ngơi đi.”
Lên xe, Du Kỳ Phong phóng đi, vừa đi vừa gọi bác sĩ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, kèm theo cảnh sát giao thông dọn sẵn đường đến bệnh viện cho anh.
Lệnh của Du thiếu xuống, rất nhanh được thực hiện.
Chiếc xe thể thao Ferrari của Du Kỳ Phong lao đi điên cuồng trên con đường đã được phong tỏa thành một làn đường trống. Chiếc xe như một vệt màu cam xẹt qua không còn vết tích.
Đường đến bệnh viện là nửa giờ, Du Kỳ Phong chỉ mất 10 phút.
“Tới đây, nhanh lên.” - Du Kỳ Phong bế Sở Mộ Nhiễm chạy vào đại sảnh: “Mau lên, cấp cứu, bác sĩ giỏi nhất đã có mặt chưa?”
Mọi người đã chuẩn bị xong theo lệnh Du Kỳ Phong trước đó, thấy mang người tới, ngay lập tức đẩy vào phòng cấp cứu.
Anh mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài phòng cấp cứu. Du Kỳ Phong đưa tay luồn vào chân tóc, hai mắt đỏ hoe, trên mặt tràn đầy tự trách.
Nếu như anh nhanh hơn một chút, sớm tìm thấy cô một chút, cô sẽ không phải gặp nguy hiểm đến độ này.
Đúng lúc này, một ý ta nơm nớp lo sợ đi tới: “Du thiếu, chủ nhiệm Thẩm bảo tôi đến hỏi ngài, nếu đứa bé của Sở tiểu thư có thể cứu được, ngài có muốn giữ đứa bé không?”
“Các người nói nhảm gì vậy? Chắc chắn phải giữ, vì cái gì không giữ?”
“Nhưng…” - Y tá run rẩy nói tiếp: “Nhưng nếu sau này ngài cưới Sở tiểu thư, đứa bé, đứa bé….”
Có người đàn ông nào nguyện ý đổ vỏ, nguyện ý nuôi con kẻ khác?
Thẩm chủ nhiệm là một kẻ nịnh nọt, muốn nhân cơ hội này lấy lòng Du Kỳ Phong.
Ánh mắt Du Kỳ Phong đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo, không chút do dự nói: “Đi nói với họ Thẩm kia, bằng mọi giá phải giữ lại đứa bé, có nghe rõ chưa, nghĩ tất cả biện pháp giữ lại cho tôi, có hiểu chưa.”
Du Kỳ Phong gầm lên tức giận.
Mặc dù anh cũng không nguyện ý nuôi con của kẻ khác, nhưng anh khinh thường làm chuyện dơ bẩn như vậy.
Đứa bé vô tội, Sở Mộ Nhiễm cũng vô tội, anh có tư cách gì thay cô ấy quyết định.
Anh không biết nhiều về sự vĩ đại của tình yêu, nhưng anh không muốn lừa dối người phụ nữ mình yêu cũng như không bao giờ làm điều gì tổn thương cô ấy.
Ngồi ngoài phòng cấp cứu chờ đợi, tâm tình Du Kỳ Phong rất khó chịu.
Du phu nhân nghe được tin tức vội vàng chạy đến, nhìn thấy bộ mặt lo lắng và chán nản của con trai, bà không khỏi đau lòng, hỏi thăm tình hình của Sở Mộ Nhiễm: “Tình trạng của Tiểu Nhiễm thế nào, bác sĩ nói sao?”
“Con không biết.” - Du Kỳ Phong lắc đầu: “Đưa tới bệnh viện liền tiến vào phòng cấp cứu, con chưa kịp hỏi cái gì. Bất quá, nghe giọng điệu của bác sĩ, đứa bé sẽ có thể giữ được.”
“Giữ được là rốt, giữ được là tốt.” - Du phu nhân vỗ ngực một cái, cực kỳ tâm lý nói: “Mặc dù đứa bé không phải con của con, nhưng nó có thể là đứa cháu đầu tiên của Du gia chúng ta, mẹ về sau nhất định sẽ đối xử như nhau, tuyệt đối không để cho đứa trẻ này cảm thấy nó không phải là người nhà chúng ta.”
Du Kỳ Phong: “…”
“Con làm sao bày ra vẻ mặt này.” - Du phu nhân không vui trừng mắt nhìn Du Kỳ Phong đang phiền muộn: “Mẹ nói cho con biết, dù con muốn ở cùng Tiểu Nhiễm, cũng không được bỏ rơi đứa bé này. Đứa bé là vô tội, huống hồ phụ nữ sảy thai đối với cơ thể có rất nhiều tổn thương. Đàn ông các người không hiểu gì cả và chỉ thích đưa ra những quyết định mù quáng.”
“Dừng lại…” - Du Kỳ Phong vội vàngàngcản lại, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con và Tiểu Nhiễm còn chưa bên nhau, mẹ nói cái gì đứa cháu đầu tiên của Du gia, có phải còn hơi sớm không? Mẹ như vậy sẽ dọa người ta sợ chạy mất.”
Thật ra, trước ngày hôm nay Du Kỳ Phong vẫn rất tự tin, anh cảm thấy khi mình chân thành, chắc chắn có ngày sẽ lấy được trái tim của Sở Mộ Nhiễm. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy Cố Minh Dạ ôm cô như vậy, anh liền không khỏi có chút e ngại.
Cố Minh Dạ đã quên đi mọi thứ và không còn tình cảm với Sở Mộ Nhiễm?
Không có khả năng!
Khi anh muốn đoạt lại Sở Mộ Nhiễm, phản ứng đầu tiên của Cố Minh Dạ là từ chối.
Nếu như không có Sở Ngọc Diệp chạy tới, có lẽ hắn đã không buông tay.
Nhìn thấy dáng vẻ ủ rủ chán nản của Du Kỳ Phong, Du phu nhân muốn an ủi anh nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, Du phu nhân vỗ vai con trai một cái, cảm thán nói: “Con trai, con… thật vô dụng…”
Du Kỳ Phong: “…”
Đậy là mẹ của hắn!
MẸ RUỘT!
…………
Sở Mộ Nhiễm bên trong phòng cấp cứu một giờ được đẩy ra, tình huống đã ổn định, mặc dù có chút động thai, nhưng đứa bé đã được cứu sống.
Cẩn ở lại bênh viện một tuần quan sát.
Du Kỳ Phong liền độngtay động chân, từ nhập viện một tuần tăng lên một tháng, sáu đó anh liền chuyển phòng làm việc đến tầng cao nhất của bệnh viện.
Tâm tình rất tốt.
Cuối cùng Sở Mộ Nhiễm cũng tỉnh lại, bác sĩ xem lại một lần, không có gì không ổn, liền bị Du Kỳ Phong đuổi ra ngoài hết.
Du Kỳ Phong vào phòng tắm nhún một cái khăn ấm, từ từ lau đi gương mặt của Sở Mộ Nhiễm, nhếch môi nói: “Nhìn khuôn mặt em đi, không thể để người khác nhìn được, bẩn chết.”
Nói xong liền hôi hận,
Mẹ hắn đã dặn dò, phải nói rằng: “Em yêu, để anh lau mặt cho em, nhìn em tiều tụy như vậy anh đau lòng.” - nhưng Du Kỳ Phong đành từ bỏ.
Hắn cảm thấy câu nói đó quá sến súa, không phù hợp với khí chất đàn ông của hắn.
Sở Mộ Nhiễm mỉm cười: “Cảm ơn anh, Du thiếu, anh vất vả rồi.”
“Không sao, em ngủ thêm chút nữa đi, mệt mỏi rồi.Tôi đã gọi Kỷ Tiếu Tiếu đến, tôi nằm ở ghế sô pha kia, có chuyện gì thì cứ gọi tôi.”
Sở Mộ Nhiễm còn yếu, không muốn nói nữa, nhìn Du Kỳ Phong đầy cảm kích gật đầu.
Cô nhắm mắt lại, nhẹ đặt tay lên bụng… trong lòng an định rất nhiều.
Bác sĩ nói, em bé rất kiên cường.
Như vậy, cô cũng sẽ nhất định kiên cường.
……………
Ngủ một giấc đến 11h đêm,
Sở Mộ Nhiêm tỉnh lại, có chút sửng sốt.
Du phu nhân ngủ trên ghế sô pha, còn Du Kỳ Phong đang ngồi trên sô pha với chiếc laptop như đang làm việc, cảm giác cô tỉnh lại, đôi mắt tĩnh mịch đào hoa đang nhìn về phía cô.
“Tỉnh rồi.” - Du Kỳ Phong đi tới.
“Ừm.” - Sở Mộ Nhiễm lên tiếng, thanh âm khàn khàn vì mới tỉnh dậy.
“Có đói không?”
“Ừm.”
“Mẹ tôi nấu cho em canh à, gà ác chưng táo đỏ, để tôi đổ ra cho em uống.”
“Được…” - Sở Mộ Nhiễm được đỗ ngồi dậy, có chút xấu hổ nói: “Du thiếu, bác gái ở đây đợi tôi tỉnh sao? Bây giờ đã trễ như vậy, anh đưa bác ấy về nghỉ ngơi đi.”
Du Kỳ Phong hơi cười: “Em đang nghĩ gì vậy? Mẹ tôi chờ tôi, tôi xử lý công việc xong, liền đưa bà ấy về. Kỷ Tiếu Tiếu nói buổi tối có việc, lau người cho em xong liền đi rồi, nói toiosi nay sẽ đến ngủ với em, tôi đợi cô ấy quay lại, chúng tôi sẽ đi.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Khuôn mặt trắng nõn của Sở Mộ Nhiễm đỏ bùng, nhưng trong lòng co chút thoải mái.
Khi người khác đối xử quá tốt với cô, cô luôn cảm thấy mình chẳng có gì để báo đáp.
Du Kỳ Phong hiểu được suy nghĩ của cô, khẽ thở dài, đi lấy canh cho cô.
Sở Mộ Nhiễm uống ngụm đầu tiên, mùi vị thơm ngon ấm áp của súp gà tràn ngập trong miệng,
Cô giơ ngón cái về phía Du Kỳ Phong, Du Kỳ Phong cũng cười rất tươi với cô.
Uống canh gà gần xong, Du phu nhân tỉnh lại.
“Tiểu Nhiễm sao rồi?” - Câu đầu tiên Du phu nhân nói là hỏi Sở Mộ Nhiễm.
Bà nhìn qua, thấy Sở Mộ Nhiễm đang uống canh gà, lập tức đắc ý,vui vẻ cười nói: “Có ngon không?”
Con trai bị làm bóng đèn.
“Vâng…” - Sở Mộ Nhiễm có chút xấu hổ: “Du phu nhân,thật xin lỗi vì đã làm phiền bác.”
“Phiền cái gì, nấu canh gà cho con, bác rất vui vẻ. Bình thường ta nấu, con trai và chồng cũng không thèm động, ta rất không vui.” - Du phu nhân cười khanh khách: “Về sau đừng kêu cái gì Du phu nhân lạnh nhạt như vậy, hãy gọi ta là dì Du là được.”
“Vâng, dì Du.” - Sở Mộ Nhiễm mỉm cười gật đầu.
Trong lòng thật ấm áp.
Nếu có một người mẹ chồng như Du phu nhân thật tốt, với người thiếu tình thương của mẹ như cô từ nhỏ, tình cảm của Du phu nhân thật khiến người ta muốn khóc.
Sau khi Sở Mộ Nhiễm uống canh gà xong, Du phu nhân nháy mắt với Du Kỳ Phong: “Con đã nói chuyện đó với Tiểu Nhiễm chưa?”
“Không nói!”
“Bây giờ phải nói.”
“Không muốn nói!”
“Không muốn nói cũng phải nói.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Thấy Du Kỳ Phong không hợp tác, Du phu nhanh phải tự mình lên tiếng, có chút khó chịu nói: “Tiểu Nhiễm, là như vậy, lúc con ngủ, trong nhà của con có gọi điện thoại đến, nói có chuyện quan trọng tìm con, con nhìn xem…”
“Nhìn cái gì mà nhìn?” - Du Kỳ Phong lập tức nổi giận, mắng Sở Mộ Nhiễm: “ Không cho phép em gọi về cho lão già Sở Vân Quốc đó. Chuyện này, dù em có đông ý, tôi cũng không cho phép.”
“Con gấp cái gì?” - Du phu nhân trừng mắt, sau dó nhìn về Sở Mộ Nhiễm giải thích: “Con nghe ta từ từ nói, chuyện là thế này…”
Du phu nhân giọng nói nhẹ nhàng và giải thích một cách trật tự.
Sở Mộ Nhiễm nghe xong liền ngẩn cả người.
Khá sốc.
Hóa ra, sau khi cô vào bệnh viện, tiệc đính hôn của Cố Minh Dạ và Sở Ngọc Diệp lại càng đặc sắc hơn.
Sở Ngọc Diệp ra ngoài đi nhà vệ sinh, đi rất lâu không quay trở lại, Hà Cẩm Thu thấy lạ liền đi ra ngoài tìm, kết quả tìm không thấy.
Sau khi mở giám sát lên, mới phát hiện Sở Ngọc Diệp bị hai người mặc áo đen bắt đi khiến ai nấy đều lo lắng.
Không lâu sau, Cố Minh Dạ nhận được một cuộc điện thoại, bọn cướp dã bắt cóc vị hôn thê của anh, muốn anh dùng mạng đi đổi.
Lúc này, mọi người mới biết chuyện này là do khi Cố Minh Dạ ở nước M tạo ra, những người kia không tiếp cận được Cố Minh Dạ, liền bắt cóc vị hôn thê của anh ta.
Sau khi biết được chân tướng, Hà Cẩm Thu khóc lóc ầm ĩ, muốn Cố Minh Dạ đi cứu người.
Sau đó…
Du phu nhân phức tạp, thương hại nhìn Sở Mộ Nhiễm: “Sau đó, cha của con nói con đang mang thai đứa con của Cố Minh Dạ, con thích hợp làm con tin hơn Sở Ngọc Diệp. Ông ta gọi điện tới, muốn con đi đổi về Sở Ngọc Diệp.”
/97
|