Giọng Cố Minh Dạ lạnh như băng khiến Sở Mộ Nhiễm giống như toàn thân bị ném vào hầm băng lạnh cống.
Cô nhắm mắt lại, cố hết sức tỉnh táo giải thích: “Tôi bị đánh thuốc, Du thiếu cũng vậy, những chuyện này đều không phải là điều tôi muốn, chúng tôi bị tính kế. Anh xuất hiện ở đây cũng chính là có người muốn anh nhìn thấy một màn này để hiểu nhầm chúng tôi… anh nghĩ xem, vì sao anh đến đây, có phải có người dẫn dắt hay không?”
“Cô cảm thấy là ai dẫn dắt tôi? Hừ, cô lại muốn nói đó là Ngọc Diệp?” - Cố Minh Dạ lạnh lùng nở nụ cười.
Ánh mắt lạnh như băng rơi vào người Sở Mộ Nhiễm, trên người cô quần áo bị xe nham nhỏ, gương mặt đỏ bừng, trên cổ lộ ra dấu đỏ, trong lòng hắn bốc lên lửa giân ngập trời.
Vừa rồi nếu không phải cố kiềm chế, hắn đã muốn bể gãy cổ Du Kỳ Phong.
Sở Mộ Nhiễm kinh ngạc.
Nghe lời Cố Minh Dạ nói, hẳn là trước mặt anh ta Sở Ngọc Diệp đã nói cái gì đó.
“Ngọc Diệp tái phát bệnh tim, cô ấy nằm ở bệnh viện, căn bản không có khả năng làm gì cô cả.” - Đôi bàn tay mạnh mẽ xoa lên gương mặt của cô, ánh mắt u ám: “Sở Mộ Nhiễm, dù cô có hân Ngọc Diệp, nhưng cũng không nên dùng thủ đoạn hạ cấp như vậy.”
“Tôi…”
“Khó trách hôm nay cô ấy nói với tôi, lo lắng cô sẽ hận cô ấy, trong lòng bất an muốn quay về Chu gia chuộc tội.”
Sở Mộ Nhiễm: “...”
Không còn gì để nói nữa, Sở Mộ Nhiễm mím môi, trấn tĩnh lại…
Lại là như vậy… chẳng phải cô nên quen rồi, phải không?
Cho dù cô nói cái gì, hắn cũng sẽ không tin cô.
Cho dù Sở Ngọc Diệp nói cái gì, hắn đều sẽ vô điều kiện mà tin cô ta.
Nếu đã như vậy thì còn gì để nói, giải thích làm cái quái gì.
Và hắn ta có là cái quái gì của cô đâu mà cô phải giải thích… ha ha… ngu ngốc.
Sở Mộ Nhiễm nhoẻn miệng cười: “Chúc mừng Cố thiếu cùng hôn thê tình cảm so với kim cương còn cứng hơn, ân ái không nghi ngờ. Nếu đã như vậy, tôi sẽ không ở trước mặt Cố thiếu nói xấu cô ấy, tránh gặp phải phiền phức. Chỉ là bây giờ anh mang thuốc giải độc của tôi đánh ngất rồi, vậy phải trả lại cho tôi một cái, đúng không?”
“Sở Mộ Nhiễm.” - Cố Minh Dạ rống lớn một tiếng, sau đó mới phát hiện thần sắc của cô có chút lạ.
Khuôn mặt trắng nõn đã ửng đỏ, đôi mắt đen láy mờ mịt, cơ thể mềm nhũn… vốn muốn mắng cô một trận, nhưng nhìn bộ dạng này của cô, hắn liền nuốt một ngụm khô nóng.
Cô ấy thật sự đã trúng thuốc, nhìn bộ dạng hệt như yêu tinh.
“Anh gọi cái gì mà gọi. Mau đánh thức Du thiếu ném lên giường cho tôi hoặc là đi tìm cho tôi một người đàn ông cường trán, lời tôi nói rất đơn giản, anh có hiểu không?”
“Tôi hiểu.”
“Anh hiểu thì tốt.” - Sợ Mộ Nhiễm bật cười: “Tôi nhớ ra trợ lý bên cạnh anh cũng không tệ, vẻ ngoài cũng khá, hình như là còn chưa nếm sự đời. Tôi thích nhất là dạng này đó, anh gọi hắn vào cho tôi.”
Giang Lâm đứng ở ngoài cửa hai mắt trợn tròn: “...”
Không muốn nha.
Nội tâm của hắn kêu gào, chỉ muốn ôm lấy khung cửa khóc rống lên.
Nếu hắn cùng Sở nhị tiểu thư xảy ra chút gì liệu hắn còn có cơ hội sống đếm sáng mai không? Nhưng… dù là không xảy ra chuyện gì, bây giờ bị Sở nhị tiểu thư nhắc tên, liệu Cố thiếu có giận lây sang hắn không?
“Giang Lâm.” - Cố Minh Dạ gầm lên giận dữ.
Giang Lâm sợ đến muốn quỳ xuống: “Vâng… Cố thiếu.”
“Đóng cửa lại.”
“Vâng.” - Giang Lâm nhanh chóng đóng cửa lại, cảm thấy mình như sống lại thêm lần nữa.
Sở Mộ Nhiễm: “...”
Đóng cửa, hắn muốn làm gì?
Cô còn chưa kịp nghĩ xong, người đàn ông cao lớn mang theo hàn khí đè ép xuống, đôi môi mỏng nhếch lên, đôi mắt phượng thâm thúy nhìn cô chằm chằm: “Không phải muốn đàn ông làm thuốc giải độc sao? Tôi giúp cô.”
Sở Mộ Nhiễm run rẩy: “Tôi không muốn anh.”
“Phải không?” - Cố Minh Dạ cười lạnh: “Tôi nghe nói phụ nữ nói không là có, nói không muốn nhưng thật ra là rất muốn. Bây giờ cô đang trúng thuốc, sao có thể tin được đây.”
Vừa nói hắn vừa cởi thắt lưng, thả ra c.ự l.ong sưng tấy và cứng ngắt đau đớn, giống như một vị tướng dũng mạnh lao ra trận địa và muốn xâm chiếm, vén váy Sở Mộ Nhiễm lên, nhanh chóng cắm vào.
Ngay lập tức, bị lấp đầy, căng tràn.
“A…ưm…” - Sở Mộ Nhiễm gắt gao nhắm mắt lại, cắn chặt cánh môi.
Bởi vì trúng thuốc, hạ thân của Sở Mộ Nhiễm đã sớm ẩm ướt, Cố Minh Dạ cắm vào chỉ khiến cô lập đầy cảm giác trống rỗng, không có chút cảm giác đau đớn nào mà thay vào đó là cảm giác vui sướng sảng khoái khiến cô gần như không giữ nổi lý trí.
Sở Mộ Nhiễm bật cười…
Không biết Sở Ngọc Diệp có biết cô ta dày công chuẩn bị cuối cùng lại là bẫy cô, cuối cùng là Cố Minh Dạ là chấp nhận làm thuốc giải độc cho cô thì cô ta sẽ ra sao?
“Cô cười cái gì?” - Giữ lấy chiếc cằm thanh tú của cô, ánh mắt Cố Minh Dạ nặng nề nhìn cô.
Lúc này không phải cô ấy nên khóc lóc tức giận nói hắn đang làm nhục cô sao?
Cô ấy luôn quật cường và bướng bĩnh.
“Tôi thoải mái tất nhiên tôi sẽ vui vẻ, chẳng lẽ tôi phải khóc cho anh xem à?” - Sở Mộ Nhiễm ôm lấy cổ Cố Minh Dạ: “Còn có, anh rể là người đầu quả tim của Sở Ngọc Diệp, bây giờ ngủ với anh, không phải là cách trả thù cô ta tốt nhất sao?”
“Cô vui vì điều này?” - Cố Minh Dạ ngừng động..
Trong lúc nhất thời hắn không biết là nên tiếp tục hay ngừng lại.
Cảm giác được sự rút lui của hắn, Sở Mộ Nhiễm vểnh môi, ôm hắn càng chặt hơn: “Sao, không dám làm với tôi, sợ chị gái tôi phát hiện? Bỏ trận giữa chừng không phải là phong cách của Cố thiếu a… Cố thiếu, anh cam lòng rút ra sao?”
Sở Mộ Nhiễm liếm môi một cái, động tác này khiến Cố Minh Dạ thở dốc.
Anh không còn do dự nữa, bắt đầu tấn công mạnh mẽ, đôi mắt u ám: “Dưới giường có người nhưng cô lại muốn câu dẫn tôi à? Xem ra cô cũng không có chút tâm tư nào với hắn ta, phải không?”
Dưới giường có người.
Sở Mộ Nhiễm quay mặt, nhìn thấy Du Kỳ Phong đang bất tỉnh, toàn thân cô giật một cái, lập tức phản ứng.
Ôi trời, sao cô lại quên mất trong phòng còn có Du Kỳ Phong.
“Ư…thả lỏng…đừng kẹp chặt…” - Cố Minh Dạ nhíu chặt mày, thoải mái vừa đau đớn vừa thoải mái, không kiềm được rên lên..
Sở Mộ Nhiễm kinh hãi, sau đó giãy dụa: “Cố Minh Dạ, anh cút xuống cho tôi, cút mau.”
Nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của cô, chỉ khiến cho Cố Minh Dạ ngứa ngáy toàn thân: “Muốn tôi rời ra, trễ rồi.”
Ý tưởng rút ra là hoàn toàn biến mất, Cố Minh Dạ tức giận mang c.ự l.ong cắm càng lúc càng mạnh mẽ, rút ra cắm vào không theo quy luật nào, hận không thể cắm thẳng vào nơi sâu thẳm nhất của cô.
“Cố Minh Dạ, anh bị điên à, lỡ Du Kỳ Phong tỉnh lại thì sao? Anh là đồ khốn kiếp, điên rồ, biến thái.”
“Tôi có phân tấc.”
“Phân tấc cái đầu anh, anh cút xuống cho tôi.”
“Đừng khóc, tôi sẽ xử lý.”
Rút khỏi người Sở Mộ Nhiễm, Cố Minh Dạ giật tấm rèm cửa, quấn Du Kỳ Phong thành một cái xác ướp, ném hắn lên ghế sô pha trói chặt, khiến hắn không bao giờ có thể nhìn về phía giường lớn.
“Được rồi.” - Cố Minh Dạ ngay lập tức quay lại, kéo hai chân cô dạng ra, ngay lập tức đưa sự căng cứng nhập vào hoa h.uyệt của cô thêm một lần nữa, giống như không có chuyện gì xảy ra, lại một lần nữa hung ác di chuyển động tác.
Sở Mộ Nhiễm kinh hãi, ngơ ngác hỏi: “Đây là cách anh xử lý.”
“Ừm.”
“Dù hắn không nhìn thấy, nhưng lỡ hắn nghe được thì sao?”
“Vậy cô nhỏ giọng một chút, rên nhỏ thôi.”
Sở Mộ Nhiễm giận đến phát run: “Dù anh muốn làm thì cũng phải mang hắn ra ngoài. Anh xem tôi là đồ chơi của anh à?”
“Phiền phức, không phải.”
Sở Mộ Nhiễm: “...”
Hắn không coi cô là đồ chơi, vậy hắn coi cô là cái gì?
Sự hung ác tiến vào của Cố Minh Dạ khiến Sở Mộ Nhiễm cắn chặt răng không muốn phát ra tiếng động, cho dù Du Kỳ Phong đang hôn mê bất tỉnh nhưng cô vẫn không kìm được cảm giác xấu hổ. Cảm giác này rất kỳ lạ, sự mạnh mẽ của Cố Minh Dạ rất nhanh khiến cô cao trào.
Quần áo trên người Sở Mộ Nhiễm đã bị xé thành từng mảnh, nhưng Cố Minh Dạ dù có cắm sâu đến mức nào, quần áo vẫn trên người, chỉ là khóa quần kéo xuống một chút.
Sở Mộ Nhiễm đưa tay cởi áo của hắn: “Chỉ có một mình tôi khỏa thân, đừng có mơ, anh cũng cởi ra đi.”
Cố Minh Dạ không quan tâm, phối hợp với cô cởi ra, động tác vẫn là không ngừng lại.
Sở Mộ Nhiễm trong lúc cởi ra vô tình chạm vào điện thoại di động của Cố Minh Dạ.
Sở Mộ Nhiễm nhếch môi, nảy ra một ý định.
Cô giấu điện thoại xuống gối không để hắn phát hiện, cô ghé sát tai Cố Minh Dạ nũng nịu: “Anh rể, chỉ dùng một tư thế như vậy không chán sao? Nếu anh còn tốt, dạy tôi chơi kiểu từ phía sau được không?”
Đôi mắt Cố Minh Dạ tối sầm lại, anh nhanh chóng lật người Sở Mộ Nhiễm, kéo mông cô cao hơn, hắn khỏe như vậy, cắm vào từ phía sau, dạy dỗ tiểu hồ ly.
Từ phía sau tiến vào, mạnh mẽ và sâu đến tận cùng.
“Ưm…anh rể… quá mạnh…” - Sở Mộ Nhiễm tự làm tự chịu, kích thích đến rên rỉ không ngừng.
Ngón tay cô luồn xuống gối, chạm vào điện thoại của Cố Minh Dạ.
Hừ… Sở Ngọc Diệp chờ xem.
Bên kia số của Sở Ngọc Diệp đã nhấc máy, Sở Mộ Nhiễm nhếch môi.
Sở Mộ Nhiễm không còn cắn môi nữa, thấp giọng rên rỉ, càng lúc càng kéo dài khàn khàn yếu ớt, giống như là bị người đàn ông phía sau mạnh mẽ yêu thương.
Không biết Sở Ngọc Diệp đang nghĩ gì, thấy cô ta còn chưa kịp ngắt máy, Sở Mộ Nhiễm như đổ thêm dầu vào lửa.
Cô quay đầu lại nhìn về phía sau, đôi mắtoj h ses s1 ươn ướt cầu xin: “Anh rể, tôi không chịu nổi tư thế này, thế này quá sâu, anh làm tôi thật đau, chúng ta làm tư thế truyền thống đi.”
Cố Minh Dạ: “...”
Thấy hắn không nói lời nào, Sở Mộ Nhiễm ôm lấy cánh tay hắn, nũng nịu cọ xát: “Được không, anh nói đi, nói nhanh lên.”
“Được.” - Cố Minh Dạ cúi đầu lên tiếng, lật cô lại.
Nghĩ đến cái gì đó, anh đột nhiên bế cô xuống giường và tiến về phía ban công.
Sở Mộ Nhiễm đang chuẩn bị xóa mọi dấu vết nhưng không ngờ bị Cố Mịn Dạ bế đi khiến cô không kịp trở tay.
Sau đó, một giọng nói khàn đặc vang lên bên tai cô: “Cô không phải muốn làm tình ở ban công sao? Vừa hay hôm nay có cơ hội, chúng ta thử xem.”
Giọng nói cực kỳ ôn nhu, hành động cũng là đưa cô vào sự khoái cảm, không còn tức giận như lúc đầu.
“Đêm nay tôi làm thuốc giải độc cho em, ngày mai tôi sẽ cho người điều tra chuyện này, cho em một lời giải thích.”- Cố Minh Dạ nhẹ nhàng cắn lấy vành tai cô, giọng nhỏ nhẹ: “Nhiễm Nhiễm, ngoan một chút, đừng chọc giận tôi.”
Một tiếng Nhiễm Nhiễm khiến Sở Mộ Nhiễm tỉnh táo trở lại.
Gọi thân mật như thế?
Cô bật cười, ánh mắt lạnh lùng: “Anh rể, không phải là động tâm với tôi đó chứ, yêu tôi rồi? Nếu như không phải thì đừng có gọi thân mật như vậy, tôi sẽ hiểu nhầm đó.”
Cố Minh Dạ siết chặt Sở Mộ Nhiễm, quanh thân nhiệt độ giảm xuống mấy phần.
Anh im lặng mím môi, để Sở Mộ Nhiễm đặt tay lên lan can kính lạnh lẽo, từ phía sau mạnh mẽ cắm thẳng vào hang động, như thể hiện sự bất mãn của mình.
Sau khi xong việc, Cố Minh Dạ bế cô vào bồn tắm, vặn vòi nước, quay đầu đi ra ngoài.
“Đừng đi.”
Trong lòng cô hoảng sợ gọi hắn, nhưng hắn không hề dừng lại.
Cô muốn chạy theo hắn nhưng cô thể quá yếu đuối, không thể bước đi, chỉ có thể đấm vào nước văng tung tóe.
Rất nhanh, Cố Minh Dạ quay lại phòng tắm với gương mặt lạnh lùng, trên tay cầm chiếc điện thoại, lực mạnh đến mức như muốn bóp nát chiếc điện thoại đó.
Đôi mắt đen như than lạnh lùng nhìn Sở Mộ Nhiễm, kéo cô từ trong bồn tắm ra ngoài, chất vấn: “Sở Mộ Nhiễm, cô vừa làm cái gì?”
Cánh tay cô đau buốt, Sở Mộ Nhiễm mím chặt môi, không nói một lời.
Cô nhắm mắt lại, cố hết sức tỉnh táo giải thích: “Tôi bị đánh thuốc, Du thiếu cũng vậy, những chuyện này đều không phải là điều tôi muốn, chúng tôi bị tính kế. Anh xuất hiện ở đây cũng chính là có người muốn anh nhìn thấy một màn này để hiểu nhầm chúng tôi… anh nghĩ xem, vì sao anh đến đây, có phải có người dẫn dắt hay không?”
“Cô cảm thấy là ai dẫn dắt tôi? Hừ, cô lại muốn nói đó là Ngọc Diệp?” - Cố Minh Dạ lạnh lùng nở nụ cười.
Ánh mắt lạnh như băng rơi vào người Sở Mộ Nhiễm, trên người cô quần áo bị xe nham nhỏ, gương mặt đỏ bừng, trên cổ lộ ra dấu đỏ, trong lòng hắn bốc lên lửa giân ngập trời.
Vừa rồi nếu không phải cố kiềm chế, hắn đã muốn bể gãy cổ Du Kỳ Phong.
Sở Mộ Nhiễm kinh ngạc.
Nghe lời Cố Minh Dạ nói, hẳn là trước mặt anh ta Sở Ngọc Diệp đã nói cái gì đó.
“Ngọc Diệp tái phát bệnh tim, cô ấy nằm ở bệnh viện, căn bản không có khả năng làm gì cô cả.” - Đôi bàn tay mạnh mẽ xoa lên gương mặt của cô, ánh mắt u ám: “Sở Mộ Nhiễm, dù cô có hân Ngọc Diệp, nhưng cũng không nên dùng thủ đoạn hạ cấp như vậy.”
“Tôi…”
“Khó trách hôm nay cô ấy nói với tôi, lo lắng cô sẽ hận cô ấy, trong lòng bất an muốn quay về Chu gia chuộc tội.”
Sở Mộ Nhiễm: “...”
Không còn gì để nói nữa, Sở Mộ Nhiễm mím môi, trấn tĩnh lại…
Lại là như vậy… chẳng phải cô nên quen rồi, phải không?
Cho dù cô nói cái gì, hắn cũng sẽ không tin cô.
Cho dù Sở Ngọc Diệp nói cái gì, hắn đều sẽ vô điều kiện mà tin cô ta.
Nếu đã như vậy thì còn gì để nói, giải thích làm cái quái gì.
Và hắn ta có là cái quái gì của cô đâu mà cô phải giải thích… ha ha… ngu ngốc.
Sở Mộ Nhiễm nhoẻn miệng cười: “Chúc mừng Cố thiếu cùng hôn thê tình cảm so với kim cương còn cứng hơn, ân ái không nghi ngờ. Nếu đã như vậy, tôi sẽ không ở trước mặt Cố thiếu nói xấu cô ấy, tránh gặp phải phiền phức. Chỉ là bây giờ anh mang thuốc giải độc của tôi đánh ngất rồi, vậy phải trả lại cho tôi một cái, đúng không?”
“Sở Mộ Nhiễm.” - Cố Minh Dạ rống lớn một tiếng, sau đó mới phát hiện thần sắc của cô có chút lạ.
Khuôn mặt trắng nõn đã ửng đỏ, đôi mắt đen láy mờ mịt, cơ thể mềm nhũn… vốn muốn mắng cô một trận, nhưng nhìn bộ dạng này của cô, hắn liền nuốt một ngụm khô nóng.
Cô ấy thật sự đã trúng thuốc, nhìn bộ dạng hệt như yêu tinh.
“Anh gọi cái gì mà gọi. Mau đánh thức Du thiếu ném lên giường cho tôi hoặc là đi tìm cho tôi một người đàn ông cường trán, lời tôi nói rất đơn giản, anh có hiểu không?”
“Tôi hiểu.”
“Anh hiểu thì tốt.” - Sợ Mộ Nhiễm bật cười: “Tôi nhớ ra trợ lý bên cạnh anh cũng không tệ, vẻ ngoài cũng khá, hình như là còn chưa nếm sự đời. Tôi thích nhất là dạng này đó, anh gọi hắn vào cho tôi.”
Giang Lâm đứng ở ngoài cửa hai mắt trợn tròn: “...”
Không muốn nha.
Nội tâm của hắn kêu gào, chỉ muốn ôm lấy khung cửa khóc rống lên.
Nếu hắn cùng Sở nhị tiểu thư xảy ra chút gì liệu hắn còn có cơ hội sống đếm sáng mai không? Nhưng… dù là không xảy ra chuyện gì, bây giờ bị Sở nhị tiểu thư nhắc tên, liệu Cố thiếu có giận lây sang hắn không?
“Giang Lâm.” - Cố Minh Dạ gầm lên giận dữ.
Giang Lâm sợ đến muốn quỳ xuống: “Vâng… Cố thiếu.”
“Đóng cửa lại.”
“Vâng.” - Giang Lâm nhanh chóng đóng cửa lại, cảm thấy mình như sống lại thêm lần nữa.
Sở Mộ Nhiễm: “...”
Đóng cửa, hắn muốn làm gì?
Cô còn chưa kịp nghĩ xong, người đàn ông cao lớn mang theo hàn khí đè ép xuống, đôi môi mỏng nhếch lên, đôi mắt phượng thâm thúy nhìn cô chằm chằm: “Không phải muốn đàn ông làm thuốc giải độc sao? Tôi giúp cô.”
Sở Mộ Nhiễm run rẩy: “Tôi không muốn anh.”
“Phải không?” - Cố Minh Dạ cười lạnh: “Tôi nghe nói phụ nữ nói không là có, nói không muốn nhưng thật ra là rất muốn. Bây giờ cô đang trúng thuốc, sao có thể tin được đây.”
Vừa nói hắn vừa cởi thắt lưng, thả ra c.ự l.ong sưng tấy và cứng ngắt đau đớn, giống như một vị tướng dũng mạnh lao ra trận địa và muốn xâm chiếm, vén váy Sở Mộ Nhiễm lên, nhanh chóng cắm vào.
Ngay lập tức, bị lấp đầy, căng tràn.
“A…ưm…” - Sở Mộ Nhiễm gắt gao nhắm mắt lại, cắn chặt cánh môi.
Bởi vì trúng thuốc, hạ thân của Sở Mộ Nhiễm đã sớm ẩm ướt, Cố Minh Dạ cắm vào chỉ khiến cô lập đầy cảm giác trống rỗng, không có chút cảm giác đau đớn nào mà thay vào đó là cảm giác vui sướng sảng khoái khiến cô gần như không giữ nổi lý trí.
Sở Mộ Nhiễm bật cười…
Không biết Sở Ngọc Diệp có biết cô ta dày công chuẩn bị cuối cùng lại là bẫy cô, cuối cùng là Cố Minh Dạ là chấp nhận làm thuốc giải độc cho cô thì cô ta sẽ ra sao?
“Cô cười cái gì?” - Giữ lấy chiếc cằm thanh tú của cô, ánh mắt Cố Minh Dạ nặng nề nhìn cô.
Lúc này không phải cô ấy nên khóc lóc tức giận nói hắn đang làm nhục cô sao?
Cô ấy luôn quật cường và bướng bĩnh.
“Tôi thoải mái tất nhiên tôi sẽ vui vẻ, chẳng lẽ tôi phải khóc cho anh xem à?” - Sở Mộ Nhiễm ôm lấy cổ Cố Minh Dạ: “Còn có, anh rể là người đầu quả tim của Sở Ngọc Diệp, bây giờ ngủ với anh, không phải là cách trả thù cô ta tốt nhất sao?”
“Cô vui vì điều này?” - Cố Minh Dạ ngừng động..
Trong lúc nhất thời hắn không biết là nên tiếp tục hay ngừng lại.
Cảm giác được sự rút lui của hắn, Sở Mộ Nhiễm vểnh môi, ôm hắn càng chặt hơn: “Sao, không dám làm với tôi, sợ chị gái tôi phát hiện? Bỏ trận giữa chừng không phải là phong cách của Cố thiếu a… Cố thiếu, anh cam lòng rút ra sao?”
Sở Mộ Nhiễm liếm môi một cái, động tác này khiến Cố Minh Dạ thở dốc.
Anh không còn do dự nữa, bắt đầu tấn công mạnh mẽ, đôi mắt u ám: “Dưới giường có người nhưng cô lại muốn câu dẫn tôi à? Xem ra cô cũng không có chút tâm tư nào với hắn ta, phải không?”
Dưới giường có người.
Sở Mộ Nhiễm quay mặt, nhìn thấy Du Kỳ Phong đang bất tỉnh, toàn thân cô giật một cái, lập tức phản ứng.
Ôi trời, sao cô lại quên mất trong phòng còn có Du Kỳ Phong.
“Ư…thả lỏng…đừng kẹp chặt…” - Cố Minh Dạ nhíu chặt mày, thoải mái vừa đau đớn vừa thoải mái, không kiềm được rên lên..
Sở Mộ Nhiễm kinh hãi, sau đó giãy dụa: “Cố Minh Dạ, anh cút xuống cho tôi, cút mau.”
Nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của cô, chỉ khiến cho Cố Minh Dạ ngứa ngáy toàn thân: “Muốn tôi rời ra, trễ rồi.”
Ý tưởng rút ra là hoàn toàn biến mất, Cố Minh Dạ tức giận mang c.ự l.ong cắm càng lúc càng mạnh mẽ, rút ra cắm vào không theo quy luật nào, hận không thể cắm thẳng vào nơi sâu thẳm nhất của cô.
“Cố Minh Dạ, anh bị điên à, lỡ Du Kỳ Phong tỉnh lại thì sao? Anh là đồ khốn kiếp, điên rồ, biến thái.”
“Tôi có phân tấc.”
“Phân tấc cái đầu anh, anh cút xuống cho tôi.”
“Đừng khóc, tôi sẽ xử lý.”
Rút khỏi người Sở Mộ Nhiễm, Cố Minh Dạ giật tấm rèm cửa, quấn Du Kỳ Phong thành một cái xác ướp, ném hắn lên ghế sô pha trói chặt, khiến hắn không bao giờ có thể nhìn về phía giường lớn.
“Được rồi.” - Cố Minh Dạ ngay lập tức quay lại, kéo hai chân cô dạng ra, ngay lập tức đưa sự căng cứng nhập vào hoa h.uyệt của cô thêm một lần nữa, giống như không có chuyện gì xảy ra, lại một lần nữa hung ác di chuyển động tác.
Sở Mộ Nhiễm kinh hãi, ngơ ngác hỏi: “Đây là cách anh xử lý.”
“Ừm.”
“Dù hắn không nhìn thấy, nhưng lỡ hắn nghe được thì sao?”
“Vậy cô nhỏ giọng một chút, rên nhỏ thôi.”
Sở Mộ Nhiễm giận đến phát run: “Dù anh muốn làm thì cũng phải mang hắn ra ngoài. Anh xem tôi là đồ chơi của anh à?”
“Phiền phức, không phải.”
Sở Mộ Nhiễm: “...”
Hắn không coi cô là đồ chơi, vậy hắn coi cô là cái gì?
Sự hung ác tiến vào của Cố Minh Dạ khiến Sở Mộ Nhiễm cắn chặt răng không muốn phát ra tiếng động, cho dù Du Kỳ Phong đang hôn mê bất tỉnh nhưng cô vẫn không kìm được cảm giác xấu hổ. Cảm giác này rất kỳ lạ, sự mạnh mẽ của Cố Minh Dạ rất nhanh khiến cô cao trào.
Quần áo trên người Sở Mộ Nhiễm đã bị xé thành từng mảnh, nhưng Cố Minh Dạ dù có cắm sâu đến mức nào, quần áo vẫn trên người, chỉ là khóa quần kéo xuống một chút.
Sở Mộ Nhiễm đưa tay cởi áo của hắn: “Chỉ có một mình tôi khỏa thân, đừng có mơ, anh cũng cởi ra đi.”
Cố Minh Dạ không quan tâm, phối hợp với cô cởi ra, động tác vẫn là không ngừng lại.
Sở Mộ Nhiễm trong lúc cởi ra vô tình chạm vào điện thoại di động của Cố Minh Dạ.
Sở Mộ Nhiễm nhếch môi, nảy ra một ý định.
Cô giấu điện thoại xuống gối không để hắn phát hiện, cô ghé sát tai Cố Minh Dạ nũng nịu: “Anh rể, chỉ dùng một tư thế như vậy không chán sao? Nếu anh còn tốt, dạy tôi chơi kiểu từ phía sau được không?”
Đôi mắt Cố Minh Dạ tối sầm lại, anh nhanh chóng lật người Sở Mộ Nhiễm, kéo mông cô cao hơn, hắn khỏe như vậy, cắm vào từ phía sau, dạy dỗ tiểu hồ ly.
Từ phía sau tiến vào, mạnh mẽ và sâu đến tận cùng.
“Ưm…anh rể… quá mạnh…” - Sở Mộ Nhiễm tự làm tự chịu, kích thích đến rên rỉ không ngừng.
Ngón tay cô luồn xuống gối, chạm vào điện thoại của Cố Minh Dạ.
Hừ… Sở Ngọc Diệp chờ xem.
Bên kia số của Sở Ngọc Diệp đã nhấc máy, Sở Mộ Nhiễm nhếch môi.
Sở Mộ Nhiễm không còn cắn môi nữa, thấp giọng rên rỉ, càng lúc càng kéo dài khàn khàn yếu ớt, giống như là bị người đàn ông phía sau mạnh mẽ yêu thương.
Không biết Sở Ngọc Diệp đang nghĩ gì, thấy cô ta còn chưa kịp ngắt máy, Sở Mộ Nhiễm như đổ thêm dầu vào lửa.
Cô quay đầu lại nhìn về phía sau, đôi mắtoj h ses s1 ươn ướt cầu xin: “Anh rể, tôi không chịu nổi tư thế này, thế này quá sâu, anh làm tôi thật đau, chúng ta làm tư thế truyền thống đi.”
Cố Minh Dạ: “...”
Thấy hắn không nói lời nào, Sở Mộ Nhiễm ôm lấy cánh tay hắn, nũng nịu cọ xát: “Được không, anh nói đi, nói nhanh lên.”
“Được.” - Cố Minh Dạ cúi đầu lên tiếng, lật cô lại.
Nghĩ đến cái gì đó, anh đột nhiên bế cô xuống giường và tiến về phía ban công.
Sở Mộ Nhiễm đang chuẩn bị xóa mọi dấu vết nhưng không ngờ bị Cố Mịn Dạ bế đi khiến cô không kịp trở tay.
Sau đó, một giọng nói khàn đặc vang lên bên tai cô: “Cô không phải muốn làm tình ở ban công sao? Vừa hay hôm nay có cơ hội, chúng ta thử xem.”
Giọng nói cực kỳ ôn nhu, hành động cũng là đưa cô vào sự khoái cảm, không còn tức giận như lúc đầu.
“Đêm nay tôi làm thuốc giải độc cho em, ngày mai tôi sẽ cho người điều tra chuyện này, cho em một lời giải thích.”- Cố Minh Dạ nhẹ nhàng cắn lấy vành tai cô, giọng nhỏ nhẹ: “Nhiễm Nhiễm, ngoan một chút, đừng chọc giận tôi.”
Một tiếng Nhiễm Nhiễm khiến Sở Mộ Nhiễm tỉnh táo trở lại.
Gọi thân mật như thế?
Cô bật cười, ánh mắt lạnh lùng: “Anh rể, không phải là động tâm với tôi đó chứ, yêu tôi rồi? Nếu như không phải thì đừng có gọi thân mật như vậy, tôi sẽ hiểu nhầm đó.”
Cố Minh Dạ siết chặt Sở Mộ Nhiễm, quanh thân nhiệt độ giảm xuống mấy phần.
Anh im lặng mím môi, để Sở Mộ Nhiễm đặt tay lên lan can kính lạnh lẽo, từ phía sau mạnh mẽ cắm thẳng vào hang động, như thể hiện sự bất mãn của mình.
Sau khi xong việc, Cố Minh Dạ bế cô vào bồn tắm, vặn vòi nước, quay đầu đi ra ngoài.
“Đừng đi.”
Trong lòng cô hoảng sợ gọi hắn, nhưng hắn không hề dừng lại.
Cô muốn chạy theo hắn nhưng cô thể quá yếu đuối, không thể bước đi, chỉ có thể đấm vào nước văng tung tóe.
Rất nhanh, Cố Minh Dạ quay lại phòng tắm với gương mặt lạnh lùng, trên tay cầm chiếc điện thoại, lực mạnh đến mức như muốn bóp nát chiếc điện thoại đó.
Đôi mắt đen như than lạnh lùng nhìn Sở Mộ Nhiễm, kéo cô từ trong bồn tắm ra ngoài, chất vấn: “Sở Mộ Nhiễm, cô vừa làm cái gì?”
Cánh tay cô đau buốt, Sở Mộ Nhiễm mím chặt môi, không nói một lời.
/97
|