Anh không biết Đường Gia Nghê là làm thế nào làm tan chảy trái tim lạnh lùng như sắt của anh, nhưng khi nằm ở trong lòng cô, nhận được một sự dịu dàng trấn an như của mẹ, anh đối với cô có một sự khát vọng nguyên thủy nhất, giống như khát vọng tình thương của mẹ, lại khẳng định là cần tình yêu.
Mà khiến anh nghĩ mãi không xong chính là, ở trên người những người phụ nữ khác hoặc xinh đẹp, hoặc quyến rũ, hoặc thời thượng, hoặc tài trí, là anh chưa bao giờ lĩnh hội qua.
"Si mê với một phần tình cảm nào đó, đối với cuộc sống của con, chung quy là một tổn thương nghiêm trọng, tuổi con còn trẻ kiêu ngạo, cha có thể tha thứ cho con, nhưng mà con phải suy nghĩ một chút cô ấy có thể mang lại cho con cái gì, cô ấy có thể làm được cho con cái gì, cha luôn luôn không có can thiệp quá nhiều vào tình cảm của con, nhưng mà một khi con động chân tình, cha không thể khoanh tay đứng nhìn." Doãn Chí Hãn thả bờ vai của anh ra, nặng nề mà thở dài một tiếng.
"Cha..."
Nhiều năm như vậy, Doãn Trạch Vũ nhớ rõ mình chưa bao giờ nói về chuyện này với cha mình, nhưng tại giờ khắc này, anh thật sự muốn quan hệ cha con gần hơn, cứu vãn một quãng đau khổ mà ông mất đi tình yêu.
Doãn Chí Hãn từ từ giơ tay lên, muốn ngăn cản con trai tiếp tục nói tiếp.
"Cha, mẹ... Bà ở nơi nào?" Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Doãn Trạch Vũ quay sang cha mình, mặc dù vấn đề này, lúc anh còn nhỏ, từng hỏi cha nhiều lần, mà nhiều lần cha anh nói với anh rằng, mẹ đi đến một nơi xa xôi.
Trong lòng Doãn Chí Hãn, giống như bị đấm một cái nặng nề, ông nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng.
Đã rất lâu rồi con trai không có hỏi qua vấn đề này, lúc nó còn nhỏ, giương mắt nhìn những đứa trẻ khác có mẹ đi cùng, nó lại hỏi, khi đó ông có thể tùy tiện nói một cái quá khứ qua loa lấy lệ, nhưng con trai đã bước sang tuổi ba mươi mốt, chín chắn nhìn xa trông rộng ánh mắt đang nhìn mình, vậy cũng không thể tùy tiện lấy một cái cớ là có thể qua.
Nhưng con trai không có yêu cầu ông phải trả lời, có lẽ câu trả lời đó ở trong lòng ông, sớm đã mơ hồ, hình ảnh người mẹ ở trong lòng con trai, lại càng không dấu vết để có thể tìm ra.
"Cha, không biết cha có cảm thấy hay không, cuộc sống ấm áp của cha, chăm sóc người của cha, quan trọng hơn tất cả tiền tài, danh vọng... Mẹ... Cha cũng có lúc nhớ qua chứ?"
Doãn Trạch Vũ xoay người lại, trên mặt có một nụ cười ấm áp, trong thoáng chốc, Doãn Chí Hãn như là nhìn thấy bà.
Nét mặt cười tươi như hoa của bà, ấm áp tươi đẹp, mẹ của con trai ông, cao quý thanh lịch, người con gái tầng lớp thượng lưu. Bà không ngần ngại gả cho ông dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cũng sinh cho ông một đứa con trai thông minh đáng yêu, nhưng nỗ lực ra sức làm việc không tiếc dùng hết mọi thủ đoạn mưu cầu lợi ích của ông, dần dần khiến bà mất đi lòng tin.
Bà không cách nào tha thứ lợi ích mê muội của ông, không cách nào đã thông không từ thủ đoạn của ông, một mình đi xa nơi khác, bao nhiêu cô đơn mỗi đêm nằm mộng tỉnh dậy, từ sâu trong đáy lòng của ông reo hò tên của bà, giống như là một cơn ác mộng không xua đi được...
Lúc ông gánh chịu những nỗi nhớ trầm trọng này, đồng thời, lại không có nghĩ tới con trai ông cũng đang gánh chịu những thứ này? Bà nhất định sẽ không tha thứ cho ông nữa!
Lúc trước bà là như vậy không đành lòng để lại con trai vừa sinh ra, nhưng ở dưới sự dạy dỗ của ông, để cho kết tinh tình yêu của bọn họ trở thành người tàn nhẫn như ông vậy, bà ác cảm sâu sắc với những người... Nếu quả có sinh thời sẽ gặp lại, ông nên làm thế nào đối mặt với đôi mắt xinh đẹp ấy của bà?
Có lẽ là nghĩ đến vợ rời nhà nhiều năm, trong lòng không giấu được nỗi nhớ đối với bà, còn có khát vọng có một ngày bà sẽ trở lại bên cạnh ông, khóe miệng Doãn Chí Hãn giật giật, trong lòng vốn đã nguội lạnh, bắt đầu có chút không chịu nỗi rồi.
"Con thật sự thích cô gái đó?" Doãn Chí Hãn cũng đã từng rất yêu vợ của ông, hận không thể nâng toàn thế giới đến trước mặt của bà.
"Thích, rất thích." Doãn Trạch Vũ kiên định nhìn cha.
Xem ra con ông cũng giống như ông, một khi động tình với một người phụ nữ, cũng không biết phải làm thế nào buông tay. Ba mươi năm trước ông buông tay, đồng thời cũng đau khổ hối hận, ba mươi năm sau hoặc ít hoặc nhiều ông hy vọng con trai đừng giống như ông, nếu như con trai là thật sự động chân tình.
"Nếu như con thật sự thích cô ấy, thì chớ thu hồi phần thích đó, cha sẽ ủng hộ con." Tình ý sâu xa của Doãn Chí Hãn, lần đầu tiên khuất phục ở trước mặt con trai.
Chính ông cũng hiểu rõ, nhất định phải thực hiện chút đền bù đã mất với vợ của ông, chỉ là không biết, bà có chịu tha thứ cho ông hay không? Mấy chục năm nay, ông vẫn không ngừng quan tâm bà, thậm chí còn len lén đi gặp bà, những chuyện này ngoại trừ ông ra không có ai biết.
Rời khỏi chỗ ở của cha, Doãn Trạch Vũ cảm thấy mình nhẹ nhõm, chỉ là anh phải bắt đầu vào việc giải quyết củ khoai lang phỏng tay Đoạn Minh kia, mà anh không biết, cha của anh đang thực hiện bồi thường lớn nhất cho anh.
Trong phòng bệnh của bệnh viện, Đoạn Minh nằm ở trên giường bệnh ngủ thiếp đi.
Đường Gia Nghê liếc nhìn đến di động anh nắm chặt trong tay, từ lúc nhập viện đến bây giờ, anh vẫn luôn nắm chặt di động, gần như không có rời tay.
Đường Gia Nghê cảm thấy hẳn là anh đang đợi điện thoại của bạn gái anh, nhìn vẻ mặt anh ngủ, cô hơi đau lòng, nếu như không phải là Doãn Trạch Vũ dùng cách như thế ra mặt cho cô, có lẽ tất cả đều sẽ khác.
Những ngày Doãn Trạch Vũ ở Mỹ, cô rất nhớ anh, mỗi ngày đếm ngược ngày anh trở về, cô yêu anh sâu sắc như vậy, lại như ảo ảnh, chỉ là vui mừng vô ích.
Trên mặt cô thoáng hiện một tia đau buồn, lấy di động trong tay của Đoạn Minh ra, cô xoay người đang muốn đặt ở trên mặt bàn bên cạnh đầu giường, lại nhìn thấy một dãy số không ngừng nhấp nháy trên màn hình. Đường Gia Nghê nhớ rõ lúc cô ở cùng với Doãn Trạch Vũ, khi đó mỗi lần đưa điện thoại tới cho anh, dường như đã thấy qua chuỗi dãy số này trên màn hình di động...
Hẳn là cô không có nhớ lầm, đây là số điện thoại của cha Doãn Trạch Vũ, tại sao Đoạn Minh lại liên lạc với ông ấy, đây là cô không hiểu.
Đường Gia Nghê đang do dự có nên đánh thức Đoạn Minh nghe điện thoại hay không, điện thoại lại treo, sau đó truyền đến một bản tin ngắn, lòng hiếu kỳ thúc giục, cô mở bản tin ngắn đó.
Cậu Đoạn, hợp tác với cậu rất vui, cám ơn khổ nhục kế của cậu khiến con tôi có thể thuận lợi thoát khỏi một mối tình không cần thiết, khoản tiền còn lại tôi đã chuyển vào tài khoản ngân hàng của cậu rồi.
Đường Gia Nghê chết lặng nhìn vào mấy chục con chữ ngắn ngủi, trái tim đập thình thịch.
Hóa ra, từ đầu đến cuối cô hoàn toàn hiểu lầm Doãn Trạch Vũ!
Hóa ra, anh luôn giải thích, luôn bao dung, luôn không có tức giận, là vì anh đã dung nạp tất cả đúng sai của cô!
Hốc mắt cô đỏ lên nhìn vẻ mặt còn đang ngủ say của Đoạn Minh, lại nghĩ đến ngày đó, Doãn Trạch Vũ ở trước mặt cô gượng cười còn có vẻ mặt ủy khuất...
Anh nghe cô phê bình chỉ trích anh không thương tiếc, anh nghe cô cự tuyệt chối bỏ anh, trơ mắt nhìn cô bất chấp hết thảy tổn thương anh chỉ vì ủng hộ kẻ lừa đảo lừa gạt tình cảm của cô... Anh không có trách cô, chỉ muốn cô đừng thiện lương tới mức ngu xuẩn để cho người khác lợi dụng, sau đó cô đơn bỏ đi...
Ai có thể cho cô hạnh phúc, ai đang lợi dụng cô, cô đột nhiên thấy rõ, là cô quá ngốc, vẫn là người yêu cô quá cưng chiều cô?
Trái tim Đường Gia Nghê dường như bị khoét một dao đau đớn, cô cắn cắn môi lui về phía sau hai bước, sau đó cô nếm đến mùi máu tươi của làn môi bị nát, sau cùng, cô nắm chặt tay chạy đi tới phòng nghỉ...
Nếu như không chiếm được tha thứ của anh, cô sẽ buồn rất lâu, nhưng, cô làm sao có thể yêu cầu xa vời anh tha thứ sự ngây thơ của cô?
Anh đối tốt với cô, hoàn toàn bị ngang ngược không hiểu chuyện của cô để phủ nhận toàn bộ!
Nước mắt từ hốc mắt trào ra lớn chừng hạt đậu, cô dùng ngón tay lau, bất chấp ánh mắt của mọi người nhìn.
Từ trong vali lấy điện thoại ra của mình, hai tay Đường Gia Nghê run run, hai mắt nước mắt mông lung nhìn chuỗi dãy số, nhưng ngón tay run rẩy lại chậm chạp từ đầu đến cuối không dám ấn xuống phím bấm số.
Mãi đến nước mắt rơi xuống ở trên màn hình di động, cuối cùng cô mới nổi lên dũng khí bấm số điện thoại của Doãn Trạch Vũ, dường như Doãn Trạch Vũ đã sớm đợi thật lâu vậy, lập tức đã bật lên.
Đau lòng còn có ủy khuất, còn có rất nhiều hối hận, làm cho Đường Gia Nghê nghẹn ngào không nói được một lời.
"Gia Nghê, làm sao vậy?"
Giọng nói ân cần của anh ở đầu kia truyền đến, ấm áp lập lức chảy vào đáy lòng lạnh băng của Đường Gia Nghê, cô "oa" một tiếng khóc ra thành tiếng giống như một đứa trẻ vậy.
Mà giờ phúc này Doãn Trạch Vũ ngồi ở trong phòng làm việc đối mặt với một bàn văn kiện bị sợ hãi, đẩy ra hết hợp đồng trên bàn đứng dậy bước đi về phía trước cửa sổ.
Mấy ngày qua, không có cô làm bạn, anh gần như đều dành thời gian vào trong công việc, rất nhiêu lần muốn tìm cô, nhưng từ đầu đến cuối không cách nào chịu được sự tràn đầy phẫn nộ trong đôi mắt trong suốt của cô.
Bởi vì sợ khiến cô không vui, anh thà rằng không xuất hiện ở trước mặt cô. Anh không thể chịu đựng được ánh mắt cô hận anh. Nếu như cô vui vẻ, thì anh xa xa nhìn, có gì không thể?
Anh vẫn duy trì một khoảng cách không gần không xa, quan tâm cô, một lòng chỉ mong cô bình an, chỉ là giờ phút này, cô khóc, khóc lớn ở đầu bên kia điện thoại, trong lòng anh kịch liệt đau đớn.
Nghe được giọng nói của anh, Đường Gia Nghê càng đau lòng hơn, cùng với tiếng khóc, còn có càng không ngừng nói lời xin lỗi.
"Gia Nghê, đừng khóc, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì, được không?" Doãn Trạch Vũ tay nắm chặt điện thoại di động, nếu như là Đoạn Minh làm tổn thương cô, anh nhất định sẽ không khách khí.
"Trạch Vũ... Em thật sự không biết... Có thể cầu xin tha thứ của anh hay không... Em cảm thấy trong lòng đau quá, xin lỗi... Anh vì em trả giá nhiều như vậy... Em lại hiểu lầm anh..." Cô khóc không thành tiếng, vì cô khiến anh lại càng đau lòng hơn.
"Đồ ngốc! Trước giờ anh vốn không có phát sinh tức giận với em." Giọng nói dịu dàng của anh, làm tan tất cả ủy khuất của cô, anh hận không thể lập tức bay đến bên cạnh cô, lau nước mắt cho cô, trêu chọc cô cười, để cho nụ cười của cô nở rộ một lần nữa.
Bởi vì chính nụ cười làm tan chảy băng tuyết của cô, làm cho anh trở thành một người khác với quá khứ của anh.
"Gia Nghê, bây giờ anh đi đón em." Doãn Trạch Vũ nóng lòng muốn lập tức ôm cô vào lòng, giải nổi khổ tương tư, những ngày không có cô, quả thực là anh sống một ngày bằng một năm.
"Nhưng... Tối nay em làm thêm giờ." Cô ấp úng, cuối cùng ý thức được mình đã khóc đến chật vật cỡ nào.
"Vậy, ngày mai, sáng ngày mai anh đi đón em."
"Ừ." Cô gật gật đầu.
Cúp điện thoại, Đường Gia Nghê đến toilet rửa mặt, tiếp tục chăm chỉ làm việc, nhận được tha thứ của anh, hiểu được tình yêu của anh vẫn còn tồn tại, cô vui sướng giống như một đứa trẻ vậy.
Sáng sớm hôm sau, cô không để ý ánh mắt cực kỳ hâm mộ xung quanh chui vào trong xe ngồi ở trong lòng Doãn Trạch Vũ, có lẽ tài xế biết rõ, cũng bắt đầu chấp nhận điều này trong nhiều năm qua, cô gái đầu tiên khiến cho thiếu gia để tâm như vậy.
Trong xe, Đường Gia Nghê vùi ở trong lòng ngực của Doãn Trạch Vũ, mặt cho đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô.
"Nhớ anh không?" Tay của Doãn Trạch Vũ, dọc theo gương mặt của cô, trượt đến trước ngực cô, lại từ từ trượt xuống dưới, đang muốn thăm dò vào nơi chật hẹp giữa hai chân của cô, lại bị cô dùng sức kép lấy, bất kể khát vọng âu yếm của anh thế nào, cô vẫn sẽ bận tâm đến ánh mắt của người khác.
"Nhớ." Cô ngưỡng mặt, ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh, trả lời anh.
Cô hoàn toàn không biết, cô là đáng yêu cỡ nào, khiến anh kiềm lòng không đậu cúi đầu xuống, ấn lên một nụ hôn ở trên môi cô.
"Nhớ bao nhiêu?" Anh buông đôi môi ngọt ngào của cô ra.
"Rất nhớ." Cô hơi run run đôi môi, cảm thấy mình là một người đại ngốc.
"Cô ngốc!" Anh ôm chặt cô, ngửi hương thơm ngọt ngào trên người cô.
"Về sau em sẽ không bao giờ giận anh lung tung nữa." Hiện tại trong lòng Đường Gia Nghê tràn đấy ân hận.
"Đồ ngốc." Anh hôn lên môi cô, xe từ từ dừng lại trước cửa biệt thự, anh ôm cô vào trong nhà.
Anh đã không thể chờ đợi được muốn cô, từ khoảnh khắc cô đi vào trong lòng anh, anh đã ức chế không nổi kích động nhiều lần muốn chiếm lấy cô.
"Anh sẽ không buông em ra nữa."
Sau khi vào nhà, Doãn Trạch Vũ trực tiếp ôm e lệ của cô lên lầu, sau đó tiến vào phòng tắm, sau khi cởi quần áo hai người, bất kể giãy giụa yếu ớt của cô, muốn ôm cô vào bồn tắm ngâm nước tắm một cái cho thoải mái.
Trong làn hơi nước, anh ôm cô vào trong ngực, cách bởi màn sương mù tỉ mỉ quan sát khuôn mặt xinh đẹp của cô, lồng ngực rắn chắc cảm thụ được được hai luồng mềm mại trước ngực cô, hạ thân căng đau.
"Em giúp anh đấm bóp lưng."
Đường Gia Nghê quỳ cơ thân thể, thân thể của cô vốn trắng như tuyết lúc này lộ ra màu hồng phấn, khiến anh nhìn thấy mê hồn.
Đường Gia Nghê để cho mình đừng thẹn thùng, từ từ ôm cổ của anh, tay cầm lên khăn tắm nhẹ nhàng mà xoa xoa ở trên lưng anh.
Cảm giác này lại tới.... Cái loại này giống như là được mẹ dịu dàng yêu thương, mà trước mặt cô là người yêu của anh.
Doãn Trạch Vũ tận hưởng sự dịu dàng chăm sóc của cô, nhẹ nhàng mà qoay mặt một chút, khuôn mặt của anh liền có thể chạm vào cô và dán ở trên bộ ngực đầy đặn của của, anh vong tình ngậm vào đầu nhũ hồng nhạt của cô.
Đường Gia Nghê dừng một chút, sau đó mặc cho anh gặm cắn nụ hoa dần dần nổ rộ của cô, phát ra một chuỗi ưm.
Hai tay của anh từ eo nhỏ của cô từ từ dời lên bên trên, nắm chặt vai cô, luân phiên hôn ngực của cô, như là không muốn lạnh nhạt bất kỳ một bên nào, nhìn nụ hoa hồng hào của cô biến thành màu thẫm, lấy hai chân cô vòng trên eo của anh, anh ôm cô từ từ nằm ngửa xuống.
Doãn Trạch Vũ ôm chặt cô, không để cho nước trong bồn tắm ngập qua mặt cô, thân thể dịu dàng mềm mại của cô bao vây lấy anh, anh cảm nhận được hạnh phúc trước nay chưa từng có.
Anh từng đợt nhanh. Cảm nhận được cùng cô hòa hợp, sau cùng chụp vỗ bọt nước điên cuồng xông lên, cuối cùng, sau một vòng trùng kích cuối cùng, anh từ từ rời khỏi thân thể của cô.
Vỗ về thở hổn hển của cô, bàn tay to của anh nhẹ nhàng lau đi giọt nước trên mặt cô, vùi mặt ở trước ngực cô, cảm nhận nhịp tim đập mạnh của cô.
Mà khiến anh nghĩ mãi không xong chính là, ở trên người những người phụ nữ khác hoặc xinh đẹp, hoặc quyến rũ, hoặc thời thượng, hoặc tài trí, là anh chưa bao giờ lĩnh hội qua.
"Si mê với một phần tình cảm nào đó, đối với cuộc sống của con, chung quy là một tổn thương nghiêm trọng, tuổi con còn trẻ kiêu ngạo, cha có thể tha thứ cho con, nhưng mà con phải suy nghĩ một chút cô ấy có thể mang lại cho con cái gì, cô ấy có thể làm được cho con cái gì, cha luôn luôn không có can thiệp quá nhiều vào tình cảm của con, nhưng mà một khi con động chân tình, cha không thể khoanh tay đứng nhìn." Doãn Chí Hãn thả bờ vai của anh ra, nặng nề mà thở dài một tiếng.
"Cha..."
Nhiều năm như vậy, Doãn Trạch Vũ nhớ rõ mình chưa bao giờ nói về chuyện này với cha mình, nhưng tại giờ khắc này, anh thật sự muốn quan hệ cha con gần hơn, cứu vãn một quãng đau khổ mà ông mất đi tình yêu.
Doãn Chí Hãn từ từ giơ tay lên, muốn ngăn cản con trai tiếp tục nói tiếp.
"Cha, mẹ... Bà ở nơi nào?" Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Doãn Trạch Vũ quay sang cha mình, mặc dù vấn đề này, lúc anh còn nhỏ, từng hỏi cha nhiều lần, mà nhiều lần cha anh nói với anh rằng, mẹ đi đến một nơi xa xôi.
Trong lòng Doãn Chí Hãn, giống như bị đấm một cái nặng nề, ông nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng.
Đã rất lâu rồi con trai không có hỏi qua vấn đề này, lúc nó còn nhỏ, giương mắt nhìn những đứa trẻ khác có mẹ đi cùng, nó lại hỏi, khi đó ông có thể tùy tiện nói một cái quá khứ qua loa lấy lệ, nhưng con trai đã bước sang tuổi ba mươi mốt, chín chắn nhìn xa trông rộng ánh mắt đang nhìn mình, vậy cũng không thể tùy tiện lấy một cái cớ là có thể qua.
Nhưng con trai không có yêu cầu ông phải trả lời, có lẽ câu trả lời đó ở trong lòng ông, sớm đã mơ hồ, hình ảnh người mẹ ở trong lòng con trai, lại càng không dấu vết để có thể tìm ra.
"Cha, không biết cha có cảm thấy hay không, cuộc sống ấm áp của cha, chăm sóc người của cha, quan trọng hơn tất cả tiền tài, danh vọng... Mẹ... Cha cũng có lúc nhớ qua chứ?"
Doãn Trạch Vũ xoay người lại, trên mặt có một nụ cười ấm áp, trong thoáng chốc, Doãn Chí Hãn như là nhìn thấy bà.
Nét mặt cười tươi như hoa của bà, ấm áp tươi đẹp, mẹ của con trai ông, cao quý thanh lịch, người con gái tầng lớp thượng lưu. Bà không ngần ngại gả cho ông dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cũng sinh cho ông một đứa con trai thông minh đáng yêu, nhưng nỗ lực ra sức làm việc không tiếc dùng hết mọi thủ đoạn mưu cầu lợi ích của ông, dần dần khiến bà mất đi lòng tin.
Bà không cách nào tha thứ lợi ích mê muội của ông, không cách nào đã thông không từ thủ đoạn của ông, một mình đi xa nơi khác, bao nhiêu cô đơn mỗi đêm nằm mộng tỉnh dậy, từ sâu trong đáy lòng của ông reo hò tên của bà, giống như là một cơn ác mộng không xua đi được...
Lúc ông gánh chịu những nỗi nhớ trầm trọng này, đồng thời, lại không có nghĩ tới con trai ông cũng đang gánh chịu những thứ này? Bà nhất định sẽ không tha thứ cho ông nữa!
Lúc trước bà là như vậy không đành lòng để lại con trai vừa sinh ra, nhưng ở dưới sự dạy dỗ của ông, để cho kết tinh tình yêu của bọn họ trở thành người tàn nhẫn như ông vậy, bà ác cảm sâu sắc với những người... Nếu quả có sinh thời sẽ gặp lại, ông nên làm thế nào đối mặt với đôi mắt xinh đẹp ấy của bà?
Có lẽ là nghĩ đến vợ rời nhà nhiều năm, trong lòng không giấu được nỗi nhớ đối với bà, còn có khát vọng có một ngày bà sẽ trở lại bên cạnh ông, khóe miệng Doãn Chí Hãn giật giật, trong lòng vốn đã nguội lạnh, bắt đầu có chút không chịu nỗi rồi.
"Con thật sự thích cô gái đó?" Doãn Chí Hãn cũng đã từng rất yêu vợ của ông, hận không thể nâng toàn thế giới đến trước mặt của bà.
"Thích, rất thích." Doãn Trạch Vũ kiên định nhìn cha.
Xem ra con ông cũng giống như ông, một khi động tình với một người phụ nữ, cũng không biết phải làm thế nào buông tay. Ba mươi năm trước ông buông tay, đồng thời cũng đau khổ hối hận, ba mươi năm sau hoặc ít hoặc nhiều ông hy vọng con trai đừng giống như ông, nếu như con trai là thật sự động chân tình.
"Nếu như con thật sự thích cô ấy, thì chớ thu hồi phần thích đó, cha sẽ ủng hộ con." Tình ý sâu xa của Doãn Chí Hãn, lần đầu tiên khuất phục ở trước mặt con trai.
Chính ông cũng hiểu rõ, nhất định phải thực hiện chút đền bù đã mất với vợ của ông, chỉ là không biết, bà có chịu tha thứ cho ông hay không? Mấy chục năm nay, ông vẫn không ngừng quan tâm bà, thậm chí còn len lén đi gặp bà, những chuyện này ngoại trừ ông ra không có ai biết.
Rời khỏi chỗ ở của cha, Doãn Trạch Vũ cảm thấy mình nhẹ nhõm, chỉ là anh phải bắt đầu vào việc giải quyết củ khoai lang phỏng tay Đoạn Minh kia, mà anh không biết, cha của anh đang thực hiện bồi thường lớn nhất cho anh.
Trong phòng bệnh của bệnh viện, Đoạn Minh nằm ở trên giường bệnh ngủ thiếp đi.
Đường Gia Nghê liếc nhìn đến di động anh nắm chặt trong tay, từ lúc nhập viện đến bây giờ, anh vẫn luôn nắm chặt di động, gần như không có rời tay.
Đường Gia Nghê cảm thấy hẳn là anh đang đợi điện thoại của bạn gái anh, nhìn vẻ mặt anh ngủ, cô hơi đau lòng, nếu như không phải là Doãn Trạch Vũ dùng cách như thế ra mặt cho cô, có lẽ tất cả đều sẽ khác.
Những ngày Doãn Trạch Vũ ở Mỹ, cô rất nhớ anh, mỗi ngày đếm ngược ngày anh trở về, cô yêu anh sâu sắc như vậy, lại như ảo ảnh, chỉ là vui mừng vô ích.
Trên mặt cô thoáng hiện một tia đau buồn, lấy di động trong tay của Đoạn Minh ra, cô xoay người đang muốn đặt ở trên mặt bàn bên cạnh đầu giường, lại nhìn thấy một dãy số không ngừng nhấp nháy trên màn hình. Đường Gia Nghê nhớ rõ lúc cô ở cùng với Doãn Trạch Vũ, khi đó mỗi lần đưa điện thoại tới cho anh, dường như đã thấy qua chuỗi dãy số này trên màn hình di động...
Hẳn là cô không có nhớ lầm, đây là số điện thoại của cha Doãn Trạch Vũ, tại sao Đoạn Minh lại liên lạc với ông ấy, đây là cô không hiểu.
Đường Gia Nghê đang do dự có nên đánh thức Đoạn Minh nghe điện thoại hay không, điện thoại lại treo, sau đó truyền đến một bản tin ngắn, lòng hiếu kỳ thúc giục, cô mở bản tin ngắn đó.
Cậu Đoạn, hợp tác với cậu rất vui, cám ơn khổ nhục kế của cậu khiến con tôi có thể thuận lợi thoát khỏi một mối tình không cần thiết, khoản tiền còn lại tôi đã chuyển vào tài khoản ngân hàng của cậu rồi.
Đường Gia Nghê chết lặng nhìn vào mấy chục con chữ ngắn ngủi, trái tim đập thình thịch.
Hóa ra, từ đầu đến cuối cô hoàn toàn hiểu lầm Doãn Trạch Vũ!
Hóa ra, anh luôn giải thích, luôn bao dung, luôn không có tức giận, là vì anh đã dung nạp tất cả đúng sai của cô!
Hốc mắt cô đỏ lên nhìn vẻ mặt còn đang ngủ say của Đoạn Minh, lại nghĩ đến ngày đó, Doãn Trạch Vũ ở trước mặt cô gượng cười còn có vẻ mặt ủy khuất...
Anh nghe cô phê bình chỉ trích anh không thương tiếc, anh nghe cô cự tuyệt chối bỏ anh, trơ mắt nhìn cô bất chấp hết thảy tổn thương anh chỉ vì ủng hộ kẻ lừa đảo lừa gạt tình cảm của cô... Anh không có trách cô, chỉ muốn cô đừng thiện lương tới mức ngu xuẩn để cho người khác lợi dụng, sau đó cô đơn bỏ đi...
Ai có thể cho cô hạnh phúc, ai đang lợi dụng cô, cô đột nhiên thấy rõ, là cô quá ngốc, vẫn là người yêu cô quá cưng chiều cô?
Trái tim Đường Gia Nghê dường như bị khoét một dao đau đớn, cô cắn cắn môi lui về phía sau hai bước, sau đó cô nếm đến mùi máu tươi của làn môi bị nát, sau cùng, cô nắm chặt tay chạy đi tới phòng nghỉ...
Nếu như không chiếm được tha thứ của anh, cô sẽ buồn rất lâu, nhưng, cô làm sao có thể yêu cầu xa vời anh tha thứ sự ngây thơ của cô?
Anh đối tốt với cô, hoàn toàn bị ngang ngược không hiểu chuyện của cô để phủ nhận toàn bộ!
Nước mắt từ hốc mắt trào ra lớn chừng hạt đậu, cô dùng ngón tay lau, bất chấp ánh mắt của mọi người nhìn.
Từ trong vali lấy điện thoại ra của mình, hai tay Đường Gia Nghê run run, hai mắt nước mắt mông lung nhìn chuỗi dãy số, nhưng ngón tay run rẩy lại chậm chạp từ đầu đến cuối không dám ấn xuống phím bấm số.
Mãi đến nước mắt rơi xuống ở trên màn hình di động, cuối cùng cô mới nổi lên dũng khí bấm số điện thoại của Doãn Trạch Vũ, dường như Doãn Trạch Vũ đã sớm đợi thật lâu vậy, lập tức đã bật lên.
Đau lòng còn có ủy khuất, còn có rất nhiều hối hận, làm cho Đường Gia Nghê nghẹn ngào không nói được một lời.
"Gia Nghê, làm sao vậy?"
Giọng nói ân cần của anh ở đầu kia truyền đến, ấm áp lập lức chảy vào đáy lòng lạnh băng của Đường Gia Nghê, cô "oa" một tiếng khóc ra thành tiếng giống như một đứa trẻ vậy.
Mà giờ phúc này Doãn Trạch Vũ ngồi ở trong phòng làm việc đối mặt với một bàn văn kiện bị sợ hãi, đẩy ra hết hợp đồng trên bàn đứng dậy bước đi về phía trước cửa sổ.
Mấy ngày qua, không có cô làm bạn, anh gần như đều dành thời gian vào trong công việc, rất nhiêu lần muốn tìm cô, nhưng từ đầu đến cuối không cách nào chịu được sự tràn đầy phẫn nộ trong đôi mắt trong suốt của cô.
Bởi vì sợ khiến cô không vui, anh thà rằng không xuất hiện ở trước mặt cô. Anh không thể chịu đựng được ánh mắt cô hận anh. Nếu như cô vui vẻ, thì anh xa xa nhìn, có gì không thể?
Anh vẫn duy trì một khoảng cách không gần không xa, quan tâm cô, một lòng chỉ mong cô bình an, chỉ là giờ phút này, cô khóc, khóc lớn ở đầu bên kia điện thoại, trong lòng anh kịch liệt đau đớn.
Nghe được giọng nói của anh, Đường Gia Nghê càng đau lòng hơn, cùng với tiếng khóc, còn có càng không ngừng nói lời xin lỗi.
"Gia Nghê, đừng khóc, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì, được không?" Doãn Trạch Vũ tay nắm chặt điện thoại di động, nếu như là Đoạn Minh làm tổn thương cô, anh nhất định sẽ không khách khí.
"Trạch Vũ... Em thật sự không biết... Có thể cầu xin tha thứ của anh hay không... Em cảm thấy trong lòng đau quá, xin lỗi... Anh vì em trả giá nhiều như vậy... Em lại hiểu lầm anh..." Cô khóc không thành tiếng, vì cô khiến anh lại càng đau lòng hơn.
"Đồ ngốc! Trước giờ anh vốn không có phát sinh tức giận với em." Giọng nói dịu dàng của anh, làm tan tất cả ủy khuất của cô, anh hận không thể lập tức bay đến bên cạnh cô, lau nước mắt cho cô, trêu chọc cô cười, để cho nụ cười của cô nở rộ một lần nữa.
Bởi vì chính nụ cười làm tan chảy băng tuyết của cô, làm cho anh trở thành một người khác với quá khứ của anh.
"Gia Nghê, bây giờ anh đi đón em." Doãn Trạch Vũ nóng lòng muốn lập tức ôm cô vào lòng, giải nổi khổ tương tư, những ngày không có cô, quả thực là anh sống một ngày bằng một năm.
"Nhưng... Tối nay em làm thêm giờ." Cô ấp úng, cuối cùng ý thức được mình đã khóc đến chật vật cỡ nào.
"Vậy, ngày mai, sáng ngày mai anh đi đón em."
"Ừ." Cô gật gật đầu.
Cúp điện thoại, Đường Gia Nghê đến toilet rửa mặt, tiếp tục chăm chỉ làm việc, nhận được tha thứ của anh, hiểu được tình yêu của anh vẫn còn tồn tại, cô vui sướng giống như một đứa trẻ vậy.
Sáng sớm hôm sau, cô không để ý ánh mắt cực kỳ hâm mộ xung quanh chui vào trong xe ngồi ở trong lòng Doãn Trạch Vũ, có lẽ tài xế biết rõ, cũng bắt đầu chấp nhận điều này trong nhiều năm qua, cô gái đầu tiên khiến cho thiếu gia để tâm như vậy.
Trong xe, Đường Gia Nghê vùi ở trong lòng ngực của Doãn Trạch Vũ, mặt cho đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô.
"Nhớ anh không?" Tay của Doãn Trạch Vũ, dọc theo gương mặt của cô, trượt đến trước ngực cô, lại từ từ trượt xuống dưới, đang muốn thăm dò vào nơi chật hẹp giữa hai chân của cô, lại bị cô dùng sức kép lấy, bất kể khát vọng âu yếm của anh thế nào, cô vẫn sẽ bận tâm đến ánh mắt của người khác.
"Nhớ." Cô ngưỡng mặt, ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh, trả lời anh.
Cô hoàn toàn không biết, cô là đáng yêu cỡ nào, khiến anh kiềm lòng không đậu cúi đầu xuống, ấn lên một nụ hôn ở trên môi cô.
"Nhớ bao nhiêu?" Anh buông đôi môi ngọt ngào của cô ra.
"Rất nhớ." Cô hơi run run đôi môi, cảm thấy mình là một người đại ngốc.
"Cô ngốc!" Anh ôm chặt cô, ngửi hương thơm ngọt ngào trên người cô.
"Về sau em sẽ không bao giờ giận anh lung tung nữa." Hiện tại trong lòng Đường Gia Nghê tràn đấy ân hận.
"Đồ ngốc." Anh hôn lên môi cô, xe từ từ dừng lại trước cửa biệt thự, anh ôm cô vào trong nhà.
Anh đã không thể chờ đợi được muốn cô, từ khoảnh khắc cô đi vào trong lòng anh, anh đã ức chế không nổi kích động nhiều lần muốn chiếm lấy cô.
"Anh sẽ không buông em ra nữa."
Sau khi vào nhà, Doãn Trạch Vũ trực tiếp ôm e lệ của cô lên lầu, sau đó tiến vào phòng tắm, sau khi cởi quần áo hai người, bất kể giãy giụa yếu ớt của cô, muốn ôm cô vào bồn tắm ngâm nước tắm một cái cho thoải mái.
Trong làn hơi nước, anh ôm cô vào trong ngực, cách bởi màn sương mù tỉ mỉ quan sát khuôn mặt xinh đẹp của cô, lồng ngực rắn chắc cảm thụ được được hai luồng mềm mại trước ngực cô, hạ thân căng đau.
"Em giúp anh đấm bóp lưng."
Đường Gia Nghê quỳ cơ thân thể, thân thể của cô vốn trắng như tuyết lúc này lộ ra màu hồng phấn, khiến anh nhìn thấy mê hồn.
Đường Gia Nghê để cho mình đừng thẹn thùng, từ từ ôm cổ của anh, tay cầm lên khăn tắm nhẹ nhàng mà xoa xoa ở trên lưng anh.
Cảm giác này lại tới.... Cái loại này giống như là được mẹ dịu dàng yêu thương, mà trước mặt cô là người yêu của anh.
Doãn Trạch Vũ tận hưởng sự dịu dàng chăm sóc của cô, nhẹ nhàng mà qoay mặt một chút, khuôn mặt của anh liền có thể chạm vào cô và dán ở trên bộ ngực đầy đặn của của, anh vong tình ngậm vào đầu nhũ hồng nhạt của cô.
Đường Gia Nghê dừng một chút, sau đó mặc cho anh gặm cắn nụ hoa dần dần nổ rộ của cô, phát ra một chuỗi ưm.
Hai tay của anh từ eo nhỏ của cô từ từ dời lên bên trên, nắm chặt vai cô, luân phiên hôn ngực của cô, như là không muốn lạnh nhạt bất kỳ một bên nào, nhìn nụ hoa hồng hào của cô biến thành màu thẫm, lấy hai chân cô vòng trên eo của anh, anh ôm cô từ từ nằm ngửa xuống.
Doãn Trạch Vũ ôm chặt cô, không để cho nước trong bồn tắm ngập qua mặt cô, thân thể dịu dàng mềm mại của cô bao vây lấy anh, anh cảm nhận được hạnh phúc trước nay chưa từng có.
Anh từng đợt nhanh. Cảm nhận được cùng cô hòa hợp, sau cùng chụp vỗ bọt nước điên cuồng xông lên, cuối cùng, sau một vòng trùng kích cuối cùng, anh từ từ rời khỏi thân thể của cô.
Vỗ về thở hổn hển của cô, bàn tay to của anh nhẹ nhàng lau đi giọt nước trên mặt cô, vùi mặt ở trước ngực cô, cảm nhận nhịp tim đập mạnh của cô.
/17
|