Editor: nhocoi
Beta: thoathan
Ta ứa lệ lắc đầu, cảm tạ ta làm chi? Nếu không phải do ta, hắn làm sao có thể rơi vào kết cục thế này? Hắn vốn nên, là Đại Tuyên hoàng tử tôn quý nhất!
Thập Hạ thật cẩn thận đem Quân Ngạn đặt ở trên lưng, đi vài bước về phía cửa trước, bỗng nhiên dừng lại, tựa như mâu thuẫn do dự và đấu tranh rất lớn, mới quay đầu, mở miệng nói: “Bát tiểu thư, kỳ thật……”
Hắn nhìn ta, đáy mắt thật là thống khổ, tiện đà lại cắn răng, còn lại cũng không nói ra lời.
Ta chỉ cảm thấy tim bị giật thót thật mạnh, theo thần sắc của hắn, ta đọc ra một loại hương vị làm người ta hoảng hốt. Bọn họ, giấu diếm ta cái gì sao?
Run run vịn vào ghế mềm đứng lên, mở miệng hỏi hắn: “Kỳ thật cái gì?”
Thập Hạ giống như giật mình hoàn hồn, trên mặt có chút kinh hoảng, mở miệng nói: “À, thuộc hạ là nói, chúng ta đi ra ngoài, ngài làm sao bây giờ?”
Ta run run, lắc đầu nói: “Ta không sao, ngươi mau dẫn hắn đi.” Ta biết, lời nói mới vừa rồi hắn muốn nói không phải ý này, nhưng mà, nếu đã có thể im miệng, tất nhiên sẽ không nói cho ta biết. Ta chỉ là, không thể lại làm cho Quân Ngạn kẹt ở trong này .
Ta không hy vọng, sẽ hủy hắn như vậy.
Ta bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật sự ích kỷ, đây là kết quả mà Quân Ngạn muốn sao?
Không, lo sợ không yên lắc đầu, tuyệt đối không phải.
Hắn nói, cầu ta thương tổn hắn……
Ta làm sao không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, hắn chính là muốn cùng ta chung sống bên nhau, cho dù là chết, cũng sẽ không buông tay. Nếu ta cũng thương yêu hắn sâu nặng, thì sẽ không một chút nhíu mày.
Mà ta hiện tại, muốn Thập Hạ đưa hắn đi, làm như vậy không phải sẽ làm tổn thương hắn rất nhiều sao. Thương tổn như vậy, hắn nhất định sẽ không thể chấp nhận được. Ô ô –
Khóc nấc lên, lấy tay che miệng lại, tức tưởi khóc nức nở, ta thật sự không phải người tốt. Ta thẹn với nhiều người lắm……
Beta: thoathan
Ta ứa lệ lắc đầu, cảm tạ ta làm chi? Nếu không phải do ta, hắn làm sao có thể rơi vào kết cục thế này? Hắn vốn nên, là Đại Tuyên hoàng tử tôn quý nhất!
Thập Hạ thật cẩn thận đem Quân Ngạn đặt ở trên lưng, đi vài bước về phía cửa trước, bỗng nhiên dừng lại, tựa như mâu thuẫn do dự và đấu tranh rất lớn, mới quay đầu, mở miệng nói: “Bát tiểu thư, kỳ thật……”
Hắn nhìn ta, đáy mắt thật là thống khổ, tiện đà lại cắn răng, còn lại cũng không nói ra lời.
Ta chỉ cảm thấy tim bị giật thót thật mạnh, theo thần sắc của hắn, ta đọc ra một loại hương vị làm người ta hoảng hốt. Bọn họ, giấu diếm ta cái gì sao?
Run run vịn vào ghế mềm đứng lên, mở miệng hỏi hắn: “Kỳ thật cái gì?”
Thập Hạ giống như giật mình hoàn hồn, trên mặt có chút kinh hoảng, mở miệng nói: “À, thuộc hạ là nói, chúng ta đi ra ngoài, ngài làm sao bây giờ?”
Ta run run, lắc đầu nói: “Ta không sao, ngươi mau dẫn hắn đi.” Ta biết, lời nói mới vừa rồi hắn muốn nói không phải ý này, nhưng mà, nếu đã có thể im miệng, tất nhiên sẽ không nói cho ta biết. Ta chỉ là, không thể lại làm cho Quân Ngạn kẹt ở trong này .
Ta không hy vọng, sẽ hủy hắn như vậy.
Ta bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật sự ích kỷ, đây là kết quả mà Quân Ngạn muốn sao?
Không, lo sợ không yên lắc đầu, tuyệt đối không phải.
Hắn nói, cầu ta thương tổn hắn……
Ta làm sao không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, hắn chính là muốn cùng ta chung sống bên nhau, cho dù là chết, cũng sẽ không buông tay. Nếu ta cũng thương yêu hắn sâu nặng, thì sẽ không một chút nhíu mày.
Mà ta hiện tại, muốn Thập Hạ đưa hắn đi, làm như vậy không phải sẽ làm tổn thương hắn rất nhiều sao. Thương tổn như vậy, hắn nhất định sẽ không thể chấp nhận được. Ô ô –
Khóc nấc lên, lấy tay che miệng lại, tức tưởi khóc nức nở, ta thật sự không phải người tốt. Ta thẹn với nhiều người lắm……
/163
|